Chương 15 Nữ hoàng Night Club
Tình cảm của bọn họ, càng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn. Minh Triệu vẫn không thích làm việc nhà, nhưng nàng sẽ làm chút chuyện nhỏ cho Kỳ Duyên. Ví dụ như, sáng sớm rời giường chọn đồ cho cô, ví dụ như, cài nút áo cho cô trước khi đi làm. Một chút xíu chuyện vặt nhỏ nhoi như vậy làm cho tình cảm giữa hai người ngày càng sâu sắc. Kỳ Duyên vẫn săn sóc như vậy, không biết có phải năng lực cảm thụ của nàng tăng lên hay không mà nàng cảm giác ánh mắt cô nhìn nàng luôn dịu dàng. Cuộc sống như thế, trước kia nàng chưa từng nghĩ đến. Không có rượu ngon, không có hoa tươi, không xa hoa, không có kim cương vàng bạc nhưng chỉ cần có Kỳ Duyên là đủ rồi, nàng đúng là thích hợp làm vợ của cô.
Tháng một đã qua, tháng hai cũng lướt qua, rất nhanh, đã đến tháng ba có ánh nắng tươi sáng. Nhiệt độ rõ ràng lên cao không ít, Minh Triệu mặc áo phông cùng quần jean đơn giản, cầm bình nước ra vườn tưới cỏ.
Khoản không gian cỏ xanh biếc này như một tấm thảm, từ trước đến giờ đều do Kỳ Duyên chăm sóc, hiếm khi nàng hăng hái như hôm nay muốn tự mình làm, còn chưa kịp lấy nước đổ vào bình thì điện thoại di động ở phòng khách vang lên.
"Thái Anh."
"A Minh Triệu, nghe anh tớ nói, gần đây bồ hoàn thành một hợp đồng lớn, chúc mừng nha." Giọng nói Thái Anh vẫn hoạt bát như vậy.
"Cám ơn." Nhắc tới điều này nàng cũng rất vui vẻ, hợp đồng lần này là một cái biệt thự 300m2, không gian vô cùng thoáng đãng, nỗ lực gần một tháng mới khiến cho chủ nhà hài lòng, mà chính nàng cũng rất vui vẻ.
"Này, đừng nói với tớ là tối nay không định ra ngoài nhá, tối nay ra ngoài chơi đi, tớ mời."
"Tốt như vậy sao?"
"Dĩ nhiên." Thái Anh nửa oán giận, nửa hoài niệm nói: "Tớ vẫn còn muốn lượn lờ với bồ."
Minh Triệu được mệnh danh là Nữ Hoàng Night Club, biết nhiều trò, lại phóng khoáng, chơi với Minh Triệu thật là vui vẻ. Trước kia, ngày ngày hai người đều cùng nhau vào các Night Club lớn ở thành phố chơi.
"Vậy tớ cũng không khách khí." Sảng khoái đáp ứng, suy nghĩ một chút nàng đúng là thật lâu chưa đi chơi, hôm nay muốn chơi tới bến luôn.
"Thế thì đi "ROSÉ" đi, tớ còn nhớ bồ rất thích nơi này." Dĩ nhiên ông chủ ở đó rất thích Minh Triệu, vẫn thường xuyên hỏi thăm tin tức của nàng, còn nói chờ nàng đến sẽ giảm giá bảy phần, ưu đãi như vậy dĩ nhiên sẽ không buông tha.
"Được." Đối với địa điểm, Minh Triệu không có ý kiến. Kết thúc trò chuyện, Minh Triệu gọi điện cho Kỳ Duyên.
"Chồng à." Không tự chủ, thanh âm trở nên có chút làm nũng, nếu như bị Thái Anh nghe được, sợ rằng sẽ cười đến chết mất.
"Ừ." Điện thoại di động bên kia truyền đến tiếng lật giấy tờ rõ ràng, chị nhà nàng thật rất bận.
"Tối nay Thái Anh hẹn em đi ra ngoài chơi." Tiếng lật giấy dừng lại một chút, lại tiếp tục.
".... Ừ."
"Vậy... Chị có đi cùng không?" Nàng không ôm hy vọng hỏi. Gần đây nghe nói cô đang giúp Vi Tiểu Bảo xử lý một vụ trọng án, loay hoay hận không thể phân thân chứ đừng nói đến chơi, sợ là thời gian ăn cơm cũng không có, thời gian gần đây cô tan ca vô cùng muộn.
Kỳ Duyên trầm mặc chừng một phút, nhàn nhạt mở miệng: "Bọn em muốn đi đâu?"
"Thái Anh nói muốn đi 'ROSÉ', em cũng vậy, rất ưa thích không khí nơi đó." Chỗ đó người quen rất nhiều, chơi cũng rất được, có thể cùng nhau điên cuồng, quá đã.
Kỳ Duyên làm nghề gì? Hiểu rõ vô cùng những nơi như thế này. Lần này, cô trầm mặc lâu hơn, sau đó mới nói "Chị có thể đi nhưng mà sẽ đến muộn." Cô tan việc rồi, còn phải đến đồn cảnh sát giúp Vi Tiểu Bảo xử lý vụ án khó giải quyết, gần đây là thời kỳ mấu chốt, không thể qua loa được.
"Gấu, nếu chị quá bận rộn thì không cần miễn cưỡng đâu." Nàng không phải cái loại phụ nữ cố tình gây sự, biết cô làm việc khổ cực, không muốn cưỡng cầu cô nhất định phải theo nàng.
"Không sao."
"Vậy, em chờ chị."
"Được."
******
Khi Kỳ Duyên đến đã hơn mười một giờ, nhưng đối với Night Club mà nói thì đây mới là thời gian bắt đầu. Cô nhìn thấy Minh Triệu ngồi giữa một đám nam nữ, chơi rất vui vẻ. Cô không vội vã tiến lên, chỉ tựa vào bên quầy bar, bảo bartender cho một ly whisky, uống xong một ngụm lớn mới xốc lại thần kinh căng thẳng. Vụ án gần đây vô cùng trọng đại, cô và Vi Tiểu Bảo đang cẩn thận từng li từng tí mấy hôm nay, Kỳ Duyên cảm thấy có chút mệt mỏi. Ngay cả Minh Triệu cũng nói vậy, cô gái kia luôn thích hôn môi mỗi khi cô cau mày, cô không phải không thích hưởng thụ.
Con ngươi thâm thúy, yên lặng nhìn khuôn mặt cô gái đang tươi cười đến rạng rỡ, xúc xắc, chơi đoán số, trò nào nàng chơi cũng giỏi, cho dù thua cũng sảng khoái cầm ly rượu uống phạt, đây chính là Minh Triệu, nơi này mọi người không tính là quen thuộc nhưng cũng không tính là nơi xa lạ, nàng tựa như cá gặp nước.
"Ở giữa, đúng không?" Bartender nhìn sang trái theo tầm mắt của cô. "Cô ấy nổi danh là Nữ Hoàng Night Club, chỉ là lâu rồi mới đến." Cầm lấy tấm vải sạch, tỷ mỉ lau ly thủy tinh, thuận tiện buôn chuyện "Nghe nói đi học ở nước ngoài, khó trách." Kỳ Duyên từ từ nhấp rượu, cảm giác chất lỏng thông qua cổ họng, nóng vào tận đáy lòng. "Tôi dám dùng thứ quý giá nhất trên người để đánh cuộc rằng tất cả đàn ông trong này đều muốn ôm cô ấy."
Không cần đánh cuộc, nhìn đám đàn ông trong này đang nhìn chằm chằm nàng thì biết, Minh Triệu chính là loại người được trời sinh hấp dẫn ánh mắt mọi người, không cần lên tiếng, không cần ra mặt, chỉ cần nhìn một cái liền có thể khiến cho người ta vào sinh ra tử vì nàng. Kỳ Duyên đặt ly rượu xuống, chỉ cần vẻ mặt uy nghiêm khí thế, bartender lập tức hiểu ý buông công việc trong tay rót cho cô ly rượu khác.
Ánh mắt sắc bén nhàn nhạt lướt qua bên người nàng, dừng lại trên người người đàn ông anh tuấn đang đứng bên cạnh nàng, toàn những người xa lạ nhưng ánh mắt nhìn Minh Triệu thì Kỳ Duyên vô cùng quen thuộc.
Đây là......
Một tiếng huýt sáo "Trước kia mỗi lần cô ấy tới, đều là tiêu điểm, phong tình vạn chủng, thật là một chút cũng không có nói sai." Tiếng cảm thán ở đâu đó "Thật là một báu vật trời sinh, nếu như tôi có thể hôn cô ấy, thì để tôi làm......"
"Xin lỗi, cái ly anh không lau sạch sẽ." Kỳ Duyên cắt đứt lời của hắn, để ly rượu xuống, đi về phía Minh Triệu. Bartender cúi đầu nhìn xuống, trời à, khi nào thì hắn đã đổi khăn lau bàn thành khăn lau ly rồi? Nhìn lại những cái ly vừa lau, a......
Minh Triệu vừa nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Duyên đang đi tới, không tự chủ hé ra nụ cười, vội vàng đứng lên khoác tay cô, ngọt ngào nói:
"Chị tới rồi."
"Không giới thiệu sao?" Kỳ Duyên nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh nàng, nhàn nhạt mở miệng. "Anh ấy là ông chủ ở đây, Nam Tiến, đây là chồng tôi, Kỳ Duyên" Một tay kéo cô xuống bắt đầu giới thiệu.
"Chồng... em?" sắc mặt Nam Tiến lập tức liền thay đổi "Em...... Kết hôn với nữ nhân?"
"Chào anh." Kỳ Duyên ôm eo Minh Triệu, gật đầu chào hắn rồi quay sang nhìn cô vợ đang cười ngọt ngào "Vừa rồi đang chơi cái gì?"
"Cũng không dễ chơi, nhưng bọn họ chơi đều không thắng được em." Cong môi lên, những trò chơi này chơi cũng được mà không chơi cũng được, không biết vì sao nữa, trước kia nàng rất thích nhưng giờ lại cảm thấy nó vô vị tẻ nhạt.
"A Minh Triệu, bồ thật là đủ phách lối!" Thái Anh thấy nàng nói như vậy vội vàng dạy bảo.
"Vậy bồ có thắng nổi tớ không?" Mắt lườm một cái. Tất cả mọi người đều cười, ai cũng biết, Minh Triệu là người thông minh, suy nghĩ nhạy bén, chơi đoán số, chơi xúc xắc thậm chí là trò quốc vương, vận khí của nàng quá may, khó gặp địch thủ.
"Thật không chịu nổi bồ." Thái Anh lắc đầu một cái "Nguyễn đại Kiểm sát trưởng, chị xem bà xã của chị chút đi, nhớ dẫn về nhà quản cho tốt. Kỳ Duyên liền lấy cái ly của Minh Triệu uống cạn, cũng không đáp lời, với điều này cô không thích và cũng không có thói quen, càng không miễn cưỡng tự mình phối hợp với mọi người để đùa giỡn.
Cũng may, Thái Anh cũng biết tính cách của cô nên không để ý, nhìn đồng hồ trên tay, mím môi cười một tiếng "A, mười hai giờ đúng." Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ ánh đèn chợt tắt. Âm sắc hoàn mỹ từ DJ truyền đến "Hello, everybody, mười hai giờ đúng, chúng ta nghĩ tới người nào?"
"Minh Triệu, Minh Triệu!" Dưới đài, trong sàn nhảy, phát ra đồng loạt mà vang dội trong đám người, kêu lên cùng một cái tên.
Đèn cứ trực tiếp chiếu vào người Minh Triệu, dưới âm thanh quay cuồng của âm nhạc, nàng đứng lên, duyên dáng nhảy lên vũ đài. Tất cả giống như ở nước Mĩ, nàng là ngôi sao trời sinh, nếu là thật thì nhất định sẽ được vô số người điên cuồng ngưỡng mộ, từng bộ phận trên thân thể, từng tế bào đều thần bí hấp dẫn.
"Nhìn em, chỉ nhìn em, yêu em, hãy yêu em." Rõ ràng không nói lời nào, chỉ có mắt, chỉ có tứ chi, nhưng toàn thân nàng đang reo hò điều đó. Điệu nhảy tựa hồ như yêu tinh mê hoặc lòng người.
Kỳ Duyên khẽ vuốt mép ly, tất cả mọi chuyện quen thuộc giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, Minh Triệu nhảy ở trên vũ đài mà cô đứng dưới nhìn. Chỉ là, lần này không có người đàn ông khác, không có ai sẽ ôm nàng vào ngực, mà cô rốt cuộc không còn phải là người chỉ đứng xem.
Xinh đẹp của nàng, kiều mỵ của nàng, tất cả của nàng cô không muốn chia sẻ với ai. Thế nhưng cô gái đó là Minh Triệu, hoàn toàn vô tâm, thế giới của nàng, bầu trời của nàng, tự do sung sướng không ai có thể quản được.
Minh Triệu đắm chìm ở trong âm nhạc, sung sướng lắc lư, vui vẻ phập phồng, liếc nhìn khuôn mặt nghiêm chỉnh của Kỳ Duyên, nữ nhân này, cho dù thân ở nơi này vẫn nghiêm túc, dường như khuôn mặt khác của cô chỉ có trên giường mới thấy được. Người ngay thẳng như vậy, cao thượng như vậy, làm cho nàng có ý xấu muốn phá tất cả, ưu nhã xoay người, nàng nhảy xuống đài nhẹ nhàng bước đi theo vũ điệu, đúng lúc tiếng reo hò vang lên, nàng lớn mật dạng chân lên đùi Kỳ Duyên.
Chị yêu, lão công nghiêm túc của em, thời gian trò chơi đã đến!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top