Chương 29 Cậu không cần ngón tay nữa à?

Kỳ Duyên biết cuộc hội thoại ban nãy để ai nghe được người ta cũng sẽ đánh giá mình là kẻ toan tính. Minh Triệu có hoài nghi cô cũng chẳng đáng trách chút nào. Có điều lời trào phúng thốt lên từ miệng Minh Triệu khiến trái tim Kỳ Duyên nhói đau.

Cổ họng đặc quánh, cô nhịn không nổi phải hỏi Minh Triệu, "Cậu nghĩ tôi là người như vậy sao?" Thực ra cô biết mình không có tư cách hỏi.

Minh Triệu vuốt ve miệng chiếc cốc, nhàn nhạt hỏi ngược lại, "Vậy cậu cảm thấy tôi nên nghĩ như thế nào?"

Ánh mắt Kỳ Duyên toát ra cảm giác bi thương nồng đậm xen lẫn nỗi thất vọng. Minh Triệu nhìn cô, năm ngón tay cầm cốc nước dần siết chặt. Trầm mặc hai giây, Minh Triệu nói tiếp, "Tôi biết rồi, việc cậu giúp tôi thanh minh làm rõ mọi chuyện xuất phát từ sự chân thành của cậu. Kể cả khi tôi có nói lời khó nghe, cậu vẫn hỗ trợ tôi, tôi còn phải cảm ơn cậu đây."

Đôi mắt buồn bã của Kỳ Duyên chợt bừng sáng.

Minh Triệu liếc nhìn đi chỗ khác, ngữ khí bình tĩnh, "Nhưng những tính toán của cậu bây giờ cũng là thật lòng mà." Trái tim hò hét động viên cô tin tưởng Kỳ Duyên, nhưng trí não lại khiến niềm tin của cô bị lay động. Kế hoạch chu toàn như vậy nếu không do thực sự ngấm ngầm mưu tính mà ra thì lại thuận miệng quá mức tưởng tượng rồi?

Đồng tử Kỳ Duyên lại ảm đạm. Cô nhận ra Minh Triệu tỏ vẻ thản nhiên không thèm để ý, bàn tay siết chặt lấy điện thoại, đột nhiên tiến lại gần Minh Triệu, trầm giọng thừa nhận, "Đúng, tôi thật sự đã tính toán như vậy."

Bàn tay Minh Triệu khẽ run, ánh mắt nhìn Kỳ Duyên cũng không kịp che giấu sự kinh ngạc. Bây giờ cô thẳng thắn thừa nhận thế này lại khiến Minh Triệu không biết phải làm sao.

Kỳ Duyên hơi nhếch mép cười khổ, "Kể cả khi không dính líu gì đến bộ phim của Cố Linh Phong, tôi cũng cam tâm tình nguyện xông pha vì cậu. Nhưng hiện tại thì tôi thực sự có ý định riêng." Cô cắn môi, "Ý định riêng của tôi không nhắm vào bộ phim của Cố Linh Phong, mà là cậu. Tôi muốn diễn bộ phim ấy cùng cậu."

Minh Triệu nhíu mày nhìn cô, cảm giác như đang nghe một câu chuyện ngược đời.

Ánh mắt Kỳ Duyên xoáy sâu vào đôi mắt Minh Triệu, nhẹ nhàng nói, "Triệu, bốn năm trước từ chối đóng với cậu làm tôi hối hận mãi không nguôi."

Năm ấy đơn xin cho phép kết hôn đồng giới đệ lên cục dân sự vừa mới thông qua sơ thẩm, đợi một năm sau để toàn dân bỏ phiếu quyết định có thi hành hay không, nói chung thời điểm bấy giờ cả xã hội rất quan tâm đến vấn đề này. Nhiều người phản đối, kỳ thị rõ ràng, số người tán thành cùng lắm cũng chỉ khoảng ba phần mười mà thôi, độ khả thi để đề án thông qua nhỏ bé không đáng kể. Rõ ràng đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, Minh Triệu lại quyết định diễn vai chính là một cô gái mù trong bộ điện ảnh mang chủ đề đồng tính của đạo diễn Giang Thụ Phái, cô cũng động viên Kỳ Duyên tham gia, hy vọng Kỳ Duyên có thể đảm nhận vai nữ chính còn lại. Nếu Kỳ Duyên đồng ý thì cô sẽ thuyết phục Giang Thụ Phái chấp nhận.

Minh Triệu có giảng giải ý nghĩ của mình cho Kỳ Duyên nghe. Giang Thụ Bái là một đạo diễn nổi tiếng, được khen ngợi khắp trong và ngoài nước, riêng chất lượng kịch bản đã rất hứa hẹn rồi, bản thân cô cũng đánh giá bộ phim này vô cùng cao. Lĩnh vực phim nhựa coi trọng xuất thân, Kỳ Duyên không trải qua trường lớp đào tạo bài bản, nếu ngay bước khởi đầu đã được đạo diễn Giang Thụ Phái dẫn dắt thì kể cả khi không giành được giải thưởng, con đường đóng phim điện ảnh của Kỳ Duyên cũng đã có được bước tiến lớn.

Hơn nữa, Minh Triệu cảm thấy đó là thời điểm then chốt ủng hộ cho quyền lợi của những người như mình, bọn họ là nhân vật công chúng, tiếng nói có sức ảnh hưởng lớn, là một thành viên trong cộng đồng, bọn họ nên đứng ra gánh vác trách nhiệm, chung tay cống hiến một phần sức mạnh của bản thân vì mọi người. Không thể nghi ngờ bộ phim này sẽ là một nguồn động lực to lớn giúp một bộ phận trong xã hội có thêm dũng khí nói ra tiếng lòng.

Nguyên nhân cuối cùng chính là mong ước cá nhân của Minh Triệu. Cô với Kỳ Duyên chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, suốt ngày phải che che giấu giấu, cô cũng hy vọng có thể cùng làm việc với Kỳ Duyên, tăng thời gian ở bên nhau thêm một chút, càng khát khao một ngày bộ phim này nổi danh giúp hai người bọn họ thu về được thêm số lượng fan CP, sau này đề án mà thông qua có thể lấy đó làm bối cảnh, đợi thời cơ thích hợp chính thức công khai mối quan hệ.

Đương nhiên không phải không có độ rủi ro. Còn chưa chắc bộ phim này có qua nổi kiểm duyệt trong nước không.

Minh Triệu ôm ấp nhiều kỳ vọng rằng Kỳ Duyên sẽ tham gia, nhưng Kỳ Duyên do dự rất lâu, cuối cùng vì lo sợ nên đã từ chối.

Cô không tài nào quên được ánh mắt Minh Triệu nhìn cô lúc ấy hụt hẫng cỡ nào. Minh Triệu hỏi cô, "Chẳng lẽ cậu thật sự thấy ổn khi chúng ta cứ mãi phải trốn tránh như thế này sao?"

Có lẽ từ chính giây phút ấy Minh Triệu đã mất niềm tin ở cô rồi, cứ thế, hai trái tim dần rời xa nhau.

Kỳ Duyên nhắc tới liền hối hận, đôi mắt Minh Triệu thì thoáng hơi nước khó lòng phát hiện. Cô cúi đầu, nỗ lực chớp mắt hòng giấu đi yếu đuối, cố tình mỉa mai Kỳ Duyên, "Cậu hối hận là vì để vuột mất cơ hội ghi tên vào danh sách đề cử à?"

Cuối cùng vẫn công phá qua tất cả trở ngại để công chiếu, quét sạch một loạt các hạng mục đề cử, bạn diễn của cô là một tân binh Giang Thụ Phái khai quật được cũng giành được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất.

Kỳ Duyên nhìn thấy vẻ buồn bã Minh Triệu che giấu đằng sau sự lạnh lùng giả tạo thành thử cánh mũi chua xót, khàn giọng đáp, "Cậu biết không phải như thế mà."

"Triệu, tôi hối hận vì đã vuột mất sự chờ mong của cậu." Tình cảm dâng trào trong mắt cô sâu như đại dương, suýt chút nữa nhấn chìm Minh Triệu.

Minh Triệu không dám nhìn nhiều hơn, môi mỏng đã mím tạo thành nét quật cường. Mấy giây sau cô bèn nhắc nhở Kỳ Duyên, "Cậu đừng nên uổng phí tâm tư, Cố Linh Phong đã hoàn tất khâu lựa chọn diễn viên, không gì có thể thay thế được đâu."

Kỳ Duyên do dự chốc lát mới giải thích, "Tôi biết hiện tại Cố Linh Phong đã lựa chọn Kỷ Vũ Mê vào vai nữ chính còn lại."

"Sao cậu biết?" Minh Triệu thắc mắc. Vừa rồi cô cũng khó hiểu chuyện Kỳ Duyên biết cô có tham gia bộ phim. Cố Linh Phong chưa hề thông báo tin tức ấy.

Kỳ Duyên bối rối đáp, "Chị Ngụy bảo tôi đấy."

Minh Triệu nửa tin nửa ngờ.

Kỳ Duyên nói tiếp, "Bây giờ Kỷ Vũ Mê đang yêu đương với đại gia, thậm chí đã đến giai đoạn bàn chuyện hôn lễ cưới hỏi rồi. Người đó hy vọng sau khi kết hôn Kỷ Vũ Mê có thể rút khỏi giới giải trí, an tâm làm một phú bà an nhàn hưởng thụ, Kỷ Vũ Mê cũng đáp ứng rồi. Muộn nhất là đến giáng sinh bọn họ sẽ công bố tin tức về đám cưới."

"Chuyện riêng tư như thế Ngụy Di Chân cũng biết ư?" Minh Triệu cảnh giác.

Kỳ Duyên cúi đầu không dám đối diện với Minh Triệu, ngữ khí có chút yếu ớt đáp lời, "Hình như quan hệ giữa chị Ngụy và người đại diện của Kỷ Vũ Mê tốt lắm, gần đây người đại diện của cô ấy u sầu miết nên mới tâm sự với chị Ngụy."

Ánh mắt Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên cực kỳ sắc bén, hiển nhiên cô vẫn hoài nghi về lời giải thích của đối phương. Người đại diện của Kỷ Vũ Mê là người kín tiếng, có điều nếu tin tức không phải từ Ngụy Di Chân mà ra thì sao Kỳ Duyên biết được?

"Kể cả khi Kỷ Vũ Mê không tham gia thì Cố Linh Phong còn nhiều sự lựa chọn, ví dụ như... Phương San cũng rất hợp mà?" Minh Triệu mang theo tâm trạng phức tạp nhìn chằm chằm Kỳ Duyên, thử thăm dò.

Nhịp tim Kỳ Duyên bỗng đập liên hồi. Cô kinh ngạc nhìn Minh Triệu, muốn xác nhận xem ngụ ý Minh Triệu hỏi câu ấy là gì.

"Chị Kỳ Duyên, cô Minh Triệu, hai người dậy sớm thế." Giọng nữ dễ nghe đột nhiên vang lên, Thái Anh kéo toa ăn bước vào.

Kỳ Duyên và Minh Triệu ăn ý kết thúc cuộc đối thoại. Minh Triệu cầm cốc nước ngồi xuống ghế salon, dịu dàng trả lời Thái Anh, "Ừ."

Thái Anh nhìn Minh Triệu xong lại nhìn sang Kỳ Duyên vẫn còn đang đứng, cảm giác bầu không khí là lạ. Cô nàng nhìn Kỳ Duyên thêm một chút trước khi quan tâm hỏi, "Chị, tay chị sao thế?" Bốn ngón tay phải của Kỳ Duyên đều gập lại, riêng ngón trỏ duỗi thẳng, dường như gặp ít vấn đề.

Kỳ Duyên cúi xuống nhìn tay mình, bấy giờ mới nhớ ra chưa chòi được cái gai. Cô xem xét ngón tay rồi đáp, "Mới vừa rồi bị gai tiên nhân cầu cắm phải, có cái gai rút mãi chưa ra. Mình có sẵn kim không? Nếu có thì lấy ra hộ chị với."

Minh Triệu nhíu mày, mặt không biến sắc, Thái Anh sốt sắng tiến lại gần kiểm tra, "Hình như là có đấy, chị đợi một lát nhé, em vào phòng tìm cho."

Sau đó cô nàng chạy như bay vào phòng ngủ Kỳ Duyên, Kỳ Duyên phì cười, đi tới ngồi bên cạnh Minh Triệu.

"Cậu mua chậu tiên nhân cầu này từ bao giờ thế, mấy hôm trước lúc tôi vắng mặt à?" Kỳ Duyên bắt chuyện.

Minh Triệu trả lời, "Hôm qua Trân Ni mang qua." Cô nàng bảo là mình mang đến cốt để chăm, nhưng ký túc xá loạn quá thành thử bất tiện, không hiểu sao lại cảm thấy hợp với cô nên bèn mang tặng. Cô giống tiên nhân cầu ư? Ý bảo người cô mọc toàn gai? Lúc nghe được Minh Triệu suýt nữa đen mặt.

Kỳ Duyên ngắm chậu tiên nhân cầu rồi lại quay sang nhìn Minh Triệu, không nhịn được cảm thán, "Mắt nhìn của Trân Ni tốt thật."

Minh Triệu liếc nhìn cô, "Ý gì?"

Kỳ Duyên chớp mắt, dục vọng sinh tồn khiến cô quyết định mình phải đưa ra đáp án thật cẩn trọng. May thay vừa lúc Thái Anh mang kim bước ra, Kỳ Duyên bèn lảng sang chuyện khác, "Thái Anh chòi giúp chị đi, tay trái chị không thuận."

Thái Anh lộ vẻ hoảng hốt, "Chị ơi em sao dám, nhỡ đâu em khiến chị bị thương thì sao." Cái gai kia giờ nhìn thấy mỗi chấm nhỏ, muốn chòi nó ra thì phải chọc kim vào da thịt, cô bé nào dám hạ thủ.

Minh Triệu đứng dậy, không nói một lời trở về phòng ngủ.

Kỳ Duyên cảm thấy mất mát, tiếp tục dụ dỗ Thái Anh, "Chị không trách em đâu mà, em cứ việc chòi nó ra đi."

Thái Anh giữ lấy kim, nuốt nước bọt.

"Khử khuẩn cây kim đã." Minh Triệu lại đi ra, đưa Thái Anh một chiếc cốc chứa cồn. Sắc mặt cô lạnh lùng nhưng lại khiến trái tim Kỳ Duyên ấm áp.

"Cô Minh Triệu này, hay là chị giúp chị Kỳ Duyên chòi gai ra đi. Em thật sự không dám đâu." Thái Anh đảo mắt, vội vã đẩy việc xấu cho người khác. Cô đặt ngang cây kim dâng hai tay về phía Minh Triệu, dáng vẻ mong đợi Minh Triệu tiếp nhận.

Minh Triệu chỉ mím môi, thờ ơ không mảy may động lòng.

Kỳ Duyên không muốn gượng ép Minh Triệu, cũng không định làm khó Thái Anh. Cô duỗi tay với lấy cây kim từ Thái Anh, nhúng qua cồn khử khuẩn, giả vờ ung dung nói, "Thái Anh à, gan em thật sự còn bé hơn cả cây kim này nữa."

Cô xoay người hướng về nơi có ánh sáng, ngón cái tay phải dùng móng ấn xuống lòng bàn tay, tay trái cầm kim, vụng về chọc vào phần thịt bên cạnh chiếc gai.

Một hồi rồi lại một hồi, lông mày Kỳ Duyên hơi nhíu lại, có điều cô không kêu lấy một tiếng. Ngược lại Thái Anh đứng bên trái Kỳ Duyên cảm giác nhìn thôi cũng đau, thỉnh thoảng còn hít sâu một hơi.

Minh Triệu nghe thấy mà tâm loạn cào cào. Cô trừng mắt nhìn Thái Anh, tiến thêm một bước giữ lấy cây kim đang đâm vào ngón tay Kỳ Duyên, giọng điệu bực bội, "Cậu không cần ngón tay nữa à."

Kỳ Duyên ngơ ngác nhìn gương mặt Minh Triệu gần trong gang tấc, khóe môi dần cong lên. Cô mặc kệ để ngón tay có hơi lành lạnh của Minh Triệu chạm vào đầu ngón tay mình, mắt sáng đáp lời, "Vẫn còn cần mà."

Minh Triệu ngước mắt nhìn cô dò xét, sau đó lại thản nhiên rũ mi, tập trung giúp cô chòi gai.

Kỳ Duyên ngắm Minh Triệu tới mức không nỡ chớp mắt, ngắm hàng mi cong dài của cô tiếp nhận ánh sáng càng trở nên lộng lẫy, đáng yêu đến mức khiến cô nao lòng.

Đột nhiên cô lên tiếng dặn dò Thái Anh, "Thái Anh này, em qua nhà ăn hâm nóng lại canh cho chị đi, sợ là canh nguội rồi đấy."

Thái Anh "Dạ" một tiếng, nghe lời ngoan ngoãn đi đến nhà ăn. Cô nàng đi được nửa đường đột nhiên cảm thấy sai sai, sáng sớm hôm nay mình đâu có gọi canh đâu nhỉ. Cô nàng dừng chân, xoay người lại, bỗng nghe thấy tiếng cười của Kỳ Duyên kèm theo ngữ khí nhẹ nhàng, "Tự dưng tôi lại mong ban nãy bị gai đâm nhiều thêm một chút có phải tốt không."

Minh Triệu khựng lại, nhíu mày nhìn Kỳ Duyên, vốn định xuống tay tàn nhẫn một tẹo, rốt cuộc vẫn không nỡ. Cô gảy ngang cây kim, ra vẻ thản nhiên lạnh lùng nói, "Xem ra cậu cũng không đau lắm."

Kỳ Duyên đúng là cảm thấy đỡ hơn, có điều cô lập tức nhỏ giọng nũng nịu, "Đau mà..."

Minh Triệu im lặng hai giây, cuối cùng vẫn cúi xuống tiếp tục giúp cô xử lí.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top