Chương 2 - Dì Triệu, Ngón Tay Dì Thật Thon Dài, Thật Đẹp

Tuệ An đi rồi, Kỳ Duyên đi theo Minh Triệu về phòng của mình, từng món đồ trong hành lý được cô dọn qua bên tủ, bên bàn.

Minh Triệu ngồi xuống, đưa tay định kéo khóa kéo vali của cô ra, chuẩn bị giúp Kỳ Duyên đồng thời thu dọn, Kỳ Duyên lại ngại ngùng mà khách sáo từ chối: "Không sao, dì Triệu, tự con làm là được rồi." Lòng cô còn nhớ kỹ lời dặn của Tuệ An là phải tự lực cánh sinh đây.

Minh Triệu nghe vậy khẽ cười, thấy cô nghiêm túc nên cũng không kiên trì nữa. Nàng lui qua ngồi trên ghế sofa nhỏ bên cạnh, lẳng lặng mà quan sát Kỳ Duyên thu dọn.

Thật ra đối với chuyện thu dọn quần áo Kỳ Duyên không có chút xíu kinh nghiệm nào, khi kéo vali ra xong, nhìn một đống quần áo chồng chất, cô có chút ngơ ngẩn. Cô mở tủ quần áo ra, thấy không gian rất lớn, nên chắc cô để đại là được rồi nhỉ?

Thế là, cô bèn nguyên xi dời hết cả đống quần áo trong vali qua bên tủ quần áo, không chia dài hay ngắn, không chia hạ hay thu, cũng không chia quần áo trong hay ngoài, ôm một đống quần áo chồng chất cứ thế cất toàn bộ vào trong tủ, rồi còn làm ra vẻ đại công cáo thành.

Ở bên cạnh thấy toàn bộ động tác của Kỳ Duyên, Minh Triệu có phần dở khóc dở cười.

Nàng đứng lên, bàn tay thon trắng giật lấy vài tờ khăn giấy, khẽ đứng ở bên vai Kỳ Duyên, giúp cô lau đi mồ hôi đầy đầu, sau đó mới ôn hòa nói: "Tuy rằng con để thế này cũng được, nhưng dì có một đề nghị tốt hơn, con có muốn nghe thử hay không?"

Kỳ Duyên dừng động tác lại, hơi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt dịu dàng của Minh Triệu, mắt không dám chớp một cái. Mấy giây sau, cô mới dời đi tầm mắt, nhìn về phía tủ quần áo, ngượng ngùng bảo: "Thật ra con biết, con để như vậy hẳn là không đúng." Dừng một hồi, cô quay đầu trở lại nhìn về phía Minh Triệu, chân thành nói: "Dì Triệu, xem ra lại phải phiền phức dì giúp con dọn cùng rồi."

Minh Triệu cong môi nở nụ cười, vui vẻ nói: "Được." Dứt lời, liền đưa tay lấy một cái giá mắc áo từ trong tủ ra, nàng khẽ khom lưng, một bên thì cầm ra một cái áo khoác gió từ phía dưới tủ quần áo, một bên thì giảng giải cho Kỳ Duyên: "Quần áo, cần phải phân loại một chút mới được. Quần áo theo mùa, nếu được hãy đặt ở chỗ tốt hơn. Loại áo như áo gió, áo khoác ngoài, áo sơ mi dễ biến dạng và nhăn nheo, nếu có không gian thì hãy treo chúng lên là tốt nhất. Mà đồ lót thì tốt nhất là để riêng, tách biệt với đồ ngoài. Còn..."

Giọng nói của Minh Triệu rất êm tai, từng chữ từng câu, như nguồn suối trong thánh thót bùi tai chảy qua bên tai Kỳ Duyên, Kỳ Duyên có phần mê mẩn mà nghĩ: Dường như dì Triệu thích hợp làm cô giáo hơn mẹ nhiều.

Chờ hết thảy đều thu dọn xong, đã là khi mặt trời sắp lặn.

Ngồi ở bên giường, nhìn khắp trời đỏ rực ngoài cửa sổ, lại nhìn sang Kỳ Duyên co quắp ở trên giường, Minh Triệu cười hỏi cô: "Đói bụng rồi sao? Bất giác đã dọn đến bây giờ rồi."


Kỳ Duyên sờ sờ cái bụng, cũng khẽ cười lên, lắc đầu nói: "Chưa đói ạ, có lẽ buổi trưa con ăn hơi nhiều."

Minh Triệu đứng lên, cười bảo: "Vậy thì tốt, chúng ta cùng đến siêu thị một chuyến đi. Một là mua ít thức ăn trở về làm cơm tối, hai là sắm thêm một chút đồ sinh hoạt thiết yếu cho con."

Kỳ Duyên ngồi dậy, biết lời nghe phải: "Được ạ, chỉ là, hình như con không có gì phải mua thêm. Bàn chải khăn mặt con đều mang theo rồi."

Minh Triệu chợt cong cong mắt mày, nụ cười ôn hòa trước giờ lại dẫn theo chút trêu ghẹo hiếm thấy: "Dì không biết bình thường con xài hiệu gì..." Nàng nháy nháy mắt ra hiệu với Kỳ Duyên, tiếp tục nói: "Vì thế nên dì chưa chuẩn bị, con có mang không?"

Kỳ Duyên thoạt đầu là hơi sững sờ, tiếp sau hiểu ý Minh Triệu nói là băng vệ sinh, tích tắc bèn choáng váng, gương mặt nhỏ xinh đẹp từ từ ửng đỏ, nhưng cô vẫn giả bộ bình tĩnh, trả lời Minh Triệu: "Xác thực là con không mang..."

Minh Triệu phát hiện, Kỳ Duyên so với tưởng tượng còn phóng khoáng thong dong hơn rất nhiều. Ý cười nàng lại thêm sâu sắc, bổ sung câu: "Còn cần mua cho con dép mang trong nhà, cốc uống nước..."

Kỳ Duyên hơi dịch chỗ hướng sang bên giường, hai chân bỏ thõng xuống giường, dùng chân khẽ cọ lên đôi dép cô đang mang dưới chân, nhìn về phía Minh Triệu, nghi hoặc nói: "Con có dép rồi mà."

Minh Triệu khẽ cười, bảo: "Đây chỉ là dép dùng chung cho khách mang thôi, làm gì có người ở nhà mình lại mang dép cho khách chứ." Nói xong, nàng chỉ chỉ sang chếch đối diện cửa phòng ngủ, ra hiệu với Kỳ Duyên: "Phòng vệ sinh ở đó, khi nãy chảy mồ hôi khá nhiều, không thoải mái thì con có thể đến đó rửa mặt trước, dì đi đổi quần áo một lúc, xong rồi chúng ta đi siêu thị."

Kỳ Duyên gật gật đầu, cầm lấy khăn mặt được gấp ngay ngắn ở trên giường, đáp: "Vậy con đi rửa mặt một lúc."

Cô nhìn Minh Triệu xoay người ra phòng ngủ, hai tay cô cầm khăn mặt, trong đầu lại trước sau quanh quẩn câu "nhà mình" của Minh Triệu, hồi lâu, trên mặt cô cong lên một nụ cười xán lạn, đứng dậy xuống giường.

Tốc độ thay đồ của Minh Triệu hết sức nhanh chóng, khi Kỳ Duyên ở phòng vệ sinh rửa mặt, lần nữa chải tóc ngay ngắn đi ra, đã thấy Minh Triệu quần áo gọn gàng đứng ở bên huyền quan [1], đang cầm túi cầm chìa khóa xe đứng đợi cô.

[1] huyền quan: là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.

Nghe được tiếng bước chân, người Minh Triệu hơi quay nghiêng lại, theo sau, chính là nụ cười nở trên môi, nói: "Xong rồi à?"


Minh Triệu đổi một chiếc đầm thanh lịch, là cảnh thủy mặc đen trắng, trên chân là đôi giày cao gót, trang điểm hết sức đơn giản, nhưng bởi vì mắt ngọc mày ngài, mi mục như họa của nàng, trong phút chốc khi nàng xoay người ngoái đầu lại, suýt nữa làm mê đảo đôi mắt Kỳ Duyên.

Kỳ Duyên không khỏi nghĩ, ví như có một ngày cô đến tuổi như Minh Triệu, nếu cũng có phong thái giống Minh Triệu thế này thì tốt quá.

Động tác dưới chân cô không có ngừng lại, chạy lúp xúp đến trước mặt Minh Triệu, ngồi xổm xuống, vừa xỏ giày vừa nhẹ giọng đáp lại: "Xong rồi ạ, chờ con xỏ giày xong là chúng ta đi được rồi."

Minh Triệu nhẹ giọng vỗ về: "Không sao đâu, không vội." Sau đó, nàng hơi khom lưng, giúp Kỳ Duyên cài dây đeo quần yếm bị rớt xuống về trên bả vai lại.

Kỳ Duyên đã nhận ra động tác của Minh Triệu, động tác thắt dây giày trên tay vẫn liên tục, nhưng lại nghiêng đầu, nở nụ cười sáng lóa về cho Minh Triệu, lấy đó cám ơn. Minh Triệu nhìn đôi mắt đáng yêu sáng rực của cô, nhịn không được khẽ véo nhẹ mũi cô.

Khoảng cách của siêu thị với tiểu khu Minh Triệu ở không xa, lái xe chỉ mới 5 phút đồng hồ đã đến. Dọc theo đường đi, Minh Triệu đều giới thiệu cho Kỳ Duyên. Ở cổng tiểu khu đi lên trước thêm 50m chính là trạm xe buýt, ngồi xe số 791 qua 7 trạm dừng là có thể đến đại học Ngoại Thương, mà ở tiểu khu đi lên trước 300m là một cửa hàng văn phòng phẩm, đi lên trước 200m nữa thì là nhà sách Cá Chép, xung quanh còn tọa lạc rất nhiều nhà sách to to nhỏ nhỏ khác...

Minh Triệu giới thiệu rất kỹ càng tỉ mỉ, Kỳ Duyên lắng nghe rất nghiêm túc.

Khi xe lái vào bãi đỗ xe của siêu thị, Kỳ Duyên như phát giác quên mất gì đó, bất thình lình hỏi Minh Triệu: "Dì Triệu, lân cận trạm xe buýt không có quán hay sạp bán đồ ăn sáng nào sao?"

Minh Triệu vừa chuyển xe tiến vào chỗ đỗ, vừa cười hỏi ngược lại cô: "Con hỏi quán ăn sáng làm gì?"

Kỳ Duyên thật thà nói: "Nếu gần đây có quán ăn sáng thì con có thể tiết kiệm thời gian mua bữa sáng một chút. Bình thường thì quán ăn sáng gần trường rất đông người, đi học giờ cao điểm mua bữa sáng đều phải xếp hàng chờ rất lâu."

Minh Triệu vững vàng dừng xe xong, quay đầu nhìn Kỳ Duyên, cười bảo: "Con không muốn ăn bữa sáng dì làm sao? Thật ra trù nghệ của dì cũng không tệ lắm đâu."

Kỳ Duyên nghe vậy, bởi vì bất ngờ mà hơi trợn to hai mắt, vẻ mặt có chút ngơ ngác.

Minh Triệu khẽ cười ra tiếng, mở cửa xe, dịu dàng nói: "Đi thôi, xuống xe nào."

Kỳ Duyên cũng mở cửa xe ra, xuống xe lại ba chân bốn cẳng chạy tới bên người Minh Triệu. Cô đi theo Minh Triệu về hướng siêu thị, nghĩ nghĩ lại nói với Minh Triệu rằng: "Dì Triệu, nếu tiết sáng của con nhiều, giờ lên lớp phần nhiều sẽ là khá sớm. Nếu để dì sáng sớm làm bữa sáng thì vất vả cho dì quá, thật ra con ra ngoài mua bữa sáng ăn là được rồi."

Minh Triệu cười cười, đáp lời cô: "Ngày thường dì cũng không ngủ nướng gì. Ăn sáng bên ngoài sao vệ sinh dinh dưỡng bằng ăn trong nhà, con đang ở tuổi lớn, bữa sáng rất quan trọng, không thể qua loa."

Kỳ Duyên do dự một chút, rồi đề nghị: "Nếu không thì chúng ta mua một thùng sữa tươi và một ít bánh mì về đi, sáng sớm con uống sữa với phối chút bánh mì là được rồi."

Minh Triệu dừng bước, đứng lại ở trước người Kỳ Duyên, trên gương mặt xinh đẹp là ý cười nhàn nhạt. Nàng đưa tay khẽ so chiều cao của Kỳ Duyên với trán nàng, rồi cười hỏi cô: "Kỳ Duyên, có phải con không muốn cao lên hay không?"

Kỳ Duyên hơi sững sờ, một giây sau, cô toét miệng cười phản kích bảo: "Con sẽ nhanh chóng cao hơn dì." Nói xong, cô so so tay ở trên cằm mình, kiêu ngạo nói: "Đến lúc đó thì dì Triệu cũng chỉ cao đến chỗ này của con thôi."

Minh Triệu khẽ cười ra tiếng, tùy lời cô: "Vậy con ăn uống đàng hoàng, dì chờ." Đi được hai bước, nàng nghĩ nghĩ, tựa như cảm thấy có cái gì không ổn, nàng lại bổ sung thêm câu: "Như vậy thì có chút cao quá hay không, con có muốn cân nhắc lại không, cao hơn dì 3cm là được rồi."

Kỳ Duyên nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cô hiện tại 164cm, Minh Triệu đại khái là 167cm, cao hơn Minh Triệu 3cm thì là 170cm, nếu đến cằm, thì hình như có chút quá cao. Song, cô lại nghĩ lại, chuyện chiều cao, cũng không phải cô muốn thế nào là được thế đó. Thế là cô nhịn không được cười ra tiếng, thoáng cái cũng quên hết ngượng ngùng. Cô đến gần Minh Triệu, thò tay kéo lại tay Minh Triệu, trêu: "Đợi khi con cao qua dì Triệu 3cm, dì nhớ đừng cho con ăn cơm nữa, giúp con ấn xuống nút tạm dừng nha."

Không biết có phải là ảo giác hay không, Kỳ Duyên cảm thấy, trong nháy mắt khi cô thò tay kéo lại tay của Minh Triệu, dường như cả người của Minh Triệu đều cứng ngắc một lúc. Cô nghi hoặc mà xoay đầu nhìn về phía Minh Triệu, ý cười trên mặt Minh Triệu vẫn như thường. Kỳ Duyên thầm nghĩ: Có lẽ, là ảo giác?

Cô lặng lẽ cúi đầu nhìn về phía bàn tay bị mình nắm chặt của Minh Triệu, chỉ thấy năm ngón tay của Minh Triệu trắng nõn thon dài, mỗi cái móng tay đều được cắt gọn gàng, sạch sẽ, lộ ra màu hồng nhạt khỏe mạnh xinh đẹp. Kỳ Duyên không khỏi nghĩ đến móng tay sơn đủ loại màu sắc, đính cườm của mẹ, nhất thời hiểu ra câu quán ngữ "Đẹp tự nhiên, mới là đẹp thật."

Cô tuyên bố, từ hôm nay trở đi, cô không chỉ là nhan khống [2], mà còn là thủ khống [3].

[2] nhan khống: là người vô cùng coi trọng dung mạo, coi đẹp là đẽ trời. Nhan khống đơn thuần là mê luyến dung mạo người khác, khác với yêu, không thể gộp yêu và nhan khống thành một. Loại người này xem nhiệm vụ của mình là tìm tòi soái ca mỹ nữ, lấy khai thác người đẹp là mục tiêu.
[3] thủ khống: tương tự như trên nhưng là mê luyến bàn tay đẹp.


Minh Triệu nghiêng đầu nhìn Kỳ Duyên, liền phát hiện Kỳ Duyên như đang quan sát tay của mình. Nàng cắn cắn môi, cảm thấy có một chút gượng gạo không tên. Bấy giờ Kỳ Duyên cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, tầm mắt đụng thẳng với nàng.


Kỳ Duyên trong sáng vô tư, trên gương mặt sáng rỡ, ngây thơ hơn nhiều so với lứa bạn cùng tuổi là nụ cười trong veo. Nàng vừa dùng ngón cái cùng ngón trỏ vuốt ve ngón tay của Minh Triệu, vừa khen ngợi: "Dì Triệu, ngón tay dì thật thon dài, thật đẹp."

Thế là, Kỳ Duyên trông thấy gương mặt trắng nõn của Minh Triệu, từng chút từng chút lây nhuộm màu ráng đỏ đẹp dẽ, tiếp tục tiếp tục, đỏ đến mang tai.

Ơ, Dì Triệu dễ xấu hổ như vậy à?

Minh Triệu cảm thấy bàn tay bị Kỳ Duyên nắm chặt của mình đã chảy ròng ròng mấy lớp mồ hôi rồi. Nàng nở nụ cười nhẹ, giả vờ điềm nhiên như không mà giục Kỳ Duyên: "Trời sắp tối rồi, chúng ta đi nhanh một chút đi." Dứt lời, nàng liền giẫm nhanh bước chân, nhanh chóng tiến bước về phía siêu thị.

Vừa đến cửa siêu thị, thấy được giỏ mua hàng, Minh Triệu thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Nàng làm bộ tự nhiên mà nhanh chóng rút ra bàn tay bị Kỳ Duyên nắm chặt, đưa tay đi xách cái giỏ nhựa.

Nhìn động tác tay trái xách giỏ thoáng có chút không quen của Minh Triệu, Kỳ Duyên có phần không hiểu vì sao.

Dì Triệu là thuận tay trái sao?


------------

Nho_dang_chap_ne: Dạo này nhiều việc quá nên nếu tui cover có chỗ nào sai sót mọi người nhớ cmt để tui sửa nha, cám ơn rất nhiều ^^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top