Chương 20: Nụ hôn tinh mịn rơi xuống
Minh Triệu đặt đũa xuống, đứng dậy rồi thờ ơ nói: "Tôi đi vệ sinh."
Kỳ Duyên nói: "Chị đi đi, em chờ chị ở đây."
Minh Triệu nhìn về phía nàng gật đầu rồi bước đi nhanh chóng.
Màn hình điện thoại của cô trên bàn sáng lên, Kỳ Duyên nhìn sang rồi lại liếc nhìn đường đi từ toilet đến bàn ăn, quỷ thần xui khiến cầm điện thoại của Minh Triệu lên.
Cô sử dụng điện thoại Apple, mẫu mới nhất ra mắt vào nửa cuối năm ngoái, cũng giống như mẫu trên tay Kỳ Duyên nhưng màu sắc lại khác nhau, Kỳ Duyên màu trắng, Minh Triệu màu đen. Kỳ Duyên vụng trộm nhìn 2 chiếc điện thoại đặt cùng một chỗ, cảm thấy như đồ đôi tình nhân, không khỏi cong lên khóe môi.
Minh Triệu đi rồi, Kỳ Duyên đánh bạo thử mở khóa mật khẩu của Minh Triệu. Trước tiên thử sinh nhật của mình, như trong dự liệu, không thể mở khóa được. Sau đó thử sinh nhật của Minh Triệu, thất bại, thử lại sinh nhật của bà ngoại cô, thất bại, thử thêm 6 số cuối mã học sinh của cô, vẫn thất bại.
Sai thêm hai lần nữa điện thoại sẽ tạm thời bị khóa, nàng đành chịu thua, cẩn thận đặt điện thoại về vị trí cũ.
Hiện tại, Minh Triệu như một tảng băng cứng ngăn cách chính mình bên ngoài, thân mật khắng khít ngày xưa không đã còn nữa.
Sau khi Minh Triệu quay lại, sắc mặt đã trở lại bình thường, cũng không phát hiện Kỳ Duyên đã chạm vào điện thoại của mình. Cô bật màn hình nhìn thời gian, nhắc nhở Kỳ Duyên, người đang cúi đầu ăn canh, "Còn nửa giờ nữa là đến giờ chiếu phim."
"Ừm."
Minh Triệu cảm thấy nàng có chút thiếu hứng thú, nâng mắt lên nhìn nàng, nhưng cũng không hỏi gì nữa.
Kỳ Duyên ăn rất ít, ngoại trừ chén canh mà Minh Triệu múc cho nàng, nàng cũng không động bao nhiêu đũa. Không quan tâm đến những thứ khác, Minh Triệu hỏi một cách lịch sự: "Có phải thức ăn không hợp khẩu vị của em không?"
Đại tiểu thư quen ăn sơn hào hải vị rồi nên ăn không quen những món ăn thường ngày này?
Kỳ Duyên nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt ngây thơ: "Không có."
Minh Triệu nhìn quanh bàn ăn, về cơ bản đều là cô ăn, nói: "Nhìn em ăn không được bao nhiêu."
Kỳ Duyên bình tĩnh nhìn cô, hỏi: "Chị quan tâm em sao?"
Lời nói của Minh Triệu toát ra vẻ lịch sự, giọng điệu thờ ơ: "Tôi sợ chút nữa em vào rạp chiếu phim sẽ đói. Khi tôi mua vé, nhìn thấy thời lượng của bộ phim này kéo dài đến 3 tiếng, cho nên em tốt nhất nên ăn nhiều một chút."
Kỳ Duyên lễ phép cong khóe môi gật đầu: "Em ăn no rồi."
Minh Triệu nghĩ: Là nàng chọc giận cô mà? Lại còn muốn nháo cái gì nữa?
Cô gắp cho mình hai đũa rau xanh, mặc kệ.
Sau đó, thấy Kỳ Duyên rút ra hai tờ khăn giấy từ trong hộp, chậm rãi lau khóe miệng. Hai tay đều buông xuống, đặt xuống dưới bàn, ngả người ra sau tựa lên lưng ghế. Nàng chưa hình thành thói quen nghịch điện thoại, nên chỉ quay đầu nhìn những người đang đi ngoài cửa kính, bất động.
Rau xanhtrong miệng Minh Triệu lập tức mất ngon.
Miễn cưỡng cảm thấy no rồi, Minh Triệu thấpgiọng đánh thức Kỳ Duyên đang trong cơn mê: "Tính tiền."
Kỳ Duyên di chuyển ra khỏi ghế dài, khi đứng dậythì loạng choạng, nhanh chóng đỡ mép bàn đứng vững, bản thân dường như cũng bịdọa sợ, sửng sốt thở nhẹ nhàng vài hơi.
Kỳ Duyên: "Được rồi, vậy chúng ta đithôi."
Bàn tay của Minh Triệu đang vươn ra trên khôngtrung thuận thế cọ vào thành bàn, như thể theo bản năng định hướng tới nơi đó.
Minh Triệu xem lại thời gian, vẫn còn 20 phútnữa sẽ đến giờ phim chiếu. Cô nhìn vào túi lớn túi nhỏ trên tay, nói: "Emđến rạp phim trước đi, tôi đến bãi đậu xe cất đồ. "
Kỳ Duyên còn chưa đáp lại, Minh Triệu đã lêntiếng phủ nhận trước: "Được rồi, em đi cùng tôi đi, một mình em ở đây tôikhông yên lòng."
Kỳ Duyên lại gật đầu, không nghi ngờ gì nữa.
Khi nàng nói nhiều Minh Triệu phiền não, khinàng nói ít Minh Triệu cũng phiền não. Lo lắng không biết nàng có chỗ nào khôngkhỏe, đau đầu nhức óc nên tinh thần không hăng hái lắm. Minh Triệu lén lút quansát nàng dưới ánh đèn, nhìn khuôn mặt nàng không hoảng sợ, lần trước đau thànhnhư vậy, hẳn không phải đau đầu nữa, trái tim như thắt cổ họng lại khẽ trở về.
Vậy còn chuyện gì khác nữa?
Cô lại nhìn sang một bên, không kịp chuẩn bị đốidiện với đôi mắt cười của Kỳ Duyên.
"Chị đang nhìn em?"
"Không có." Minh Triệu nhanh chóng phủnhận.
Bất kể cô có thừa nhận hay không, Kỳ Duyên đãphát hiện ra sự thật này, ngay lập tức tâm trạng của nàng nâng lên.
Minh Triệu trong lòng thở dài.
Khi đến cửa thang máy, Kỳ Duyên chủ động giúp côchia sẻ hai túi, để cô rảnh tay bấm nút thang máy. Hai người cùng nhau đi siêuthị, mua nội y, ăn cơm, tuy rằng làm rất nhiều việc nhưng cũng không tốn nhiềuthời gian, còn chưa tới 9 giờ. Trung tâm mua sắm này nằm ở một vị trí tốt, lúcnày vẫn còn quá đông, khi hai người đứng đợi thang máy, sau lưng lần lượt đãchật kín người.
Thang máy đến, Minh Triệu và Kỳ Duyên bước vàothang máy, đứng trong góc.
Những người phía sau đi vào. Minh Triệu bị đámngười xô đẩy, người bị nghiêng về trước, chống tay vào thành thang máy. KỳDuyên vốn dĩ được cô bảo vệ trong góc, lúc này, tình cờ thành tư thế ôm.
Kỳ Duyên ngước nhìn cô.
Đôi mắt của Minh Triệu đen như sơn mài, hình ảnhnho nhỏ của nàng được phản chiếu trong con ngươi cô.
Họ cách nhau rất gần, Kỳ Duyên có thể cảm nhậnđược mùi thơm thoang thoảng từ cô, nhịp tim trong lồng ngực trở nên dồn dập.
Người ta chen lấn tới, Minh Triệu không thể rútlui, cô chỉ có thể đứng ở tư thế này, không dám nhìn thẳng vào mắt người kia,sợ bị dễ dàng nhìn thấu nên quay đầu đi.
Sau đó, cơ thể cô đột nhiên cứng lại.
Kỳ Duyên đưa hai tay lên, nhẹ nhàng ôm eo cô rồivùi hai má mát lạnh vào cổ cô.
Tay cầm túi của Minh Triệu gần như mất sức, ngaylập tức siết chặt.
Có người ngạc nhiên nhìn về hướng này, nhìn thấyhai người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang ôm nhau thân mật không coi ai ra gì.
Thang máy dừng lại ở tầng B2.
Những người bên trong đi ra ngoài, Kỳ Duyên từtrong lồng ngực cô lui ra, mặt không đổi sắc nói dối: "Vừa rồi em bị têchân, không thể đứng vững nên..." Nàng hơi khom người, trịnh trọng nói xinlỗi: "Em xin lỗi."
Minh Triệu biết nàng lại nói dối khi nghe câunói vừa rồi, trong lòng càng tức giận, nhưng khi thấy nàng nghiêng người xinlỗi, lửa giận trong lòng giống như một quả bóng bị đâm thủng, rò rỉ sạch sẽ.
Minh Triệu lạnh lùng nhìn nàng: "Lần saukhông được như vậy nữa."
Kỳ Duyên nghiêm nghị nói: "Thật xinlỗi."
Minh Triệu thậm chí còn không thể bày ra vẻ mặtlạnh lùng, dịu giọng nói: "Đi thôi, lát nữa sẽ bị trễ phim."
Cô đi được hai bước thì thấy Kỳ Duyên không đitheo, lại lui trở về, giơ một cánh tay lên để thỏa hiệp.
Kỳ Duyên nắm lấy cánh tay cô.
Trên đường đi không còn xảy ra chuyện gì nữa, MinhTriệu lấy vé, theo nhóm người vào rạp chiếu phim. Doanh thu phòng vé của 《 Phá Tuyết 》tăng vọt, tỷ suất người xem rất cao, vị đạo diễn nàycó tiếng yêu "Cái đẹp" trong giới điện ảnh. Cái đẹp này không cónghĩa là bản thân ông ấy thích chưng diện, mà là ông ấy thích làm cho nhữnghình ảnh trong phim trở nên đẹp đẽ không thể tả nổi. Hơn nữa, hai diễn viênchính lại là mỹ nhan thịnh thế*. Theo sau Minh Triệu đi vào, nhóm người rất hàohứng thảo luận về cốt truyện.
(*Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho mộtngười đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻhưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời.)
"Lục Thần thật sự quá đẹp. Trang phục namtử đẹp đến mức không khép chân lại được. Tôi muốn gả cho cô ấy!"
"Hạ Dĩ Đồng cũng không tệ, đoạn vũ đạo đóquá tuyệt vời, còn có cảnh cuối cùng, khóc đến mức khiến trái tim tôi đauđớn."
"Nhạc phim cũng rất hay. Về nhà tôi mở bàinày lặp đi lặp lại. Hạ Dĩ Đồng xinh đẹp, hát hay, có kỹ năng diễn xuất tốt,tính cách cũng tốt. Mẹ ơi, đây là một idol thần tiên nha."
"Thật ra thì..." Giọng thảo luận độtnhiên rất thấp, ẩn chứa sự hưng phấn, "Tôi đến đây để xem cảnh diễn trêngiường của bọn họ."
"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy hahaha."
Kỳ Duyên nghe cuộc thảo luận của họ, tất nhiênlà không nghe thấy đoạn cuối, thấp giọng hỏi Minh Triệu bên cạnh: "LụcThần là ai, có phải là Lục Ẩm Băng không?"
Minh Triệu nói: "Đúng vậy, là cô ấy. Cô ấyđã đoạt giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Liên hoan phim Berlin nămngoái, cho nên được phong thần."
Kỳ Duyên phớt lờ nụ cười mềm mại và đôi mắt tỏasáng của cô khi nhắc đến Lục Ẩm Băng, chuyển chủ đề: "Ồ, ồ, Hạ Dĩ Đồng làai?" Trong trí nhớ của mình, nàng chưa nghe thấy tên người này.
Minh Triệu mím môi trả lời: "Là một minhtinh đặc biệt hot trong hai năm nay."
Cô không có ý kiến gì với hoa đán lưu lượng HạDĩ Đồng này. Lúc trước khi 《 Tân Ỷ Thiên 》cực hot, các đồng nghiệp của cô đều săn đuổi điêncuồng. Cô cũng nghe theo xem một vài tập phim, xác thực ngoại hình và kỹ năngdiễn xuất đều rất tốt, không giống như những nữ minh tinh phim truyền hìnhkhông có độ nhận biết trong mấy năm gần đây. Quả nhiên, sau bộ phim truyền hìnhđó, Hạ Dĩ Đồng trực tiếp bạo hồng, từ tuyến mười tám xoay người, hot đến rốitinh rối mù.
Minh Triệu trước đây vẫn là người qua đường,nhưng sau khi biết rằng cô ấy sẽ đóng phim với Lục Ẩm Băng, liền không còn hảocảm. Phim truyền hình và phim điện ảnh hoàn toàn là hai hình thức khác nhau. Côấy có một bộ phim truyền hình đại hoa, còn đóng thêm hai bộ phim điện ảnh, từgóc độ của Minh Triệu, một lời khó nói hết. Kỹ năng diễn xuất của Hạ Dĩ Đồngkhông bằng đại hoa đán, không biết bộ phim điện ảnh này có bị hủy hoại không.
Minh Triệu tùy ý nhìn lên, chỉ vào quảng cáo rấtlớn trên tường: "Đây chính là Hạ Dĩ Đồng."
Kỳ Duyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ngườikia, mỉm cười: "Nhìn rất đẹp, thảo nào lại hot như vậy."
Đi vào bên trong còn có poster tuyên truyềnphim, ở sảnh chờ cũng có poster này. Hai người bọn họ không kịp thời gian, chỉcầm vé rồi đi thẳng vào mà không nhìn kỹ. Kỳ Duyên đứng yên trước tấm poster,ánh mắt dò xét, tìm đến ngôi sao họ Hạ này, so với người trên tường thì nét mặtvẫn giống nhau, nhưng khí chất mà cô ấy toát ra thì khác hẳn. Một bên trẻ trungxinh đẹp, một bên mê hoặc quyến rũ.
Đối với các diễn viên chính khác không cần phảinói, mỗi người mỗi khác.
"Nhìn poster cũng không tệ." Nàng nhậnxét sơ bộ.
"Vào xem mới biết được." Minh Triệukéo cổ tay cô, "Sắp bắt đầu rồi."
Hôm nay tình cờ là một ngày cuối tuần, hai ngườilang thang trên đường một hồi, đến muộn mới tiến vào khán phòng, nhìn thoángqua đã dày đặc đầu người. Đèn bên trong đã tắt, quảng cáo Giấc mộng Trung Hoađược chiếu trên màn hình lớn, Minh Triệu bật đèn pin, một tay nắm lấy Kỳ Duyên,đi lên cầu thang.
"Thật xin lỗi, làm phiền nhường mộtchút."
Hàng ghế cuối cùng cư nhiên cũng có người ngồi?Còn có rất nhiều người. Kỳ Duyên bĩu môi trong bóng tối, thất vọng.
Minh Triệu lấy vé xem phim từ trong túi ra xácnhận chỗ ngồi, dắt Kỳ Duyên vào chỗ ngồi. Khẩu khí đang treo trong lòng buônglỏng, bên cạnh còn có rất nhiều người, Kỳ Duyên sẽ không lớn gan như vậy.
Suy nghĩ lại đến, nếu Kỳ Duyên thực sự dám hôncô, cô sẽ thực sự tát nàng một cái.
Đêm nay, nàng đã lợi dụng mình hai lần, một lầnhôn mặt, một lần ôm eo, hoặc là lợi dụng lúc cô không phòng bị và bị phân tâmbởi chuyện khác, hoặc là lựa chọn ở trong thang máy cô không thể phản kháng.
Được một tấc lại muốn tiến một thước.
Minh Triệu lạnh lùng nghĩ.
Trong ánh sáng lờ mờ, các đường nét trên khuônmặt của Minh Triệu có vẻ rất lạnh lùng và cứng rắn. Kỳ Duyên thu liễm một chút,duy trì khoảng cách an toàn, dùng giọng điệu trầm thấp hỏi về người lạ mặttrong quảng cáo Giấc mộng Trung Hoa trên màn hình.
"Người này thật nhiều tóc, hơn nữa dung mạorất đẹp, là ai vậy?"
"Bên cạnh không phải có một cái tênsao?" Minh Triệu cúi đầu gõ mấy chữ vào ô nhập liệu, sau đó nhìn lên mànhình lớn.
"Ở đâu?"
Minh Triệu tiếp tục bấm bàn phím, cũng lười nhìnlên cho nàng biết tên ở đâu, trực tiếp nói với nàng câu trả lời: "Ngườikia tên là Lai Ảnh, hiện tại cũng là một nữ diễn viên rất có thực lực, là khuêmật của Lục Thần." Cô nhớ tới tin tức của bộ phim năm ngoái, thuận miệngnói: "Lúc đầu, bộ phim này chính là hai người bọn họ cùng diễn, nhưng LaiẢnh hình như kết hôn, không diễn được, làm cho Hạ Dĩ Đồng thay thế."
Trong nội tâm cô khá nuối tiếc, nhăn mũi, bấtmãn khịt mũi một tiếng.
Đối với tin tức này, Kỳ Duyên vào tai trái lạira tai phải. Trong mắt đều là ngón tay linh hoạt đang gõ trên màn hình của MinhTriệu. Nàng nhận ra đó là giao diện Messenger, cố gắng kiềm chế ghen tuông, tựnhiên hỏi: "Chị đang trò chuyện với ai vậy?"
Minh Triệu nghiêng điện thoại sang một bên, đểnàng không nhìn rõ màn hình của mình, nhàn nhạt nói: "Một người bạn."
Trong lòng Kỳ Duyên dâng trào chua xót, gần nhưáp đảo cô, hỏi: "Bạn gì?"
Có một chút nghi vấn trong giọng điệu của nàng, MinhTriệu mất kiên nhẫn hít một hơi thật sâu, đang định oán chuyện này liên quan gìđến cô, trước mắt cô bỗng tối sầm lại, quảng cáo trên màn hình đã kết thúc.
Minh Triệu ngồi thẳng lưng, kiềm chế sự khôngvui, thần sắc nhạt nhẽo nói: "Xem phim đi, bắt đầu rồi."
Nhưng Kỳ Duyên không bỏ lỡ sự thiếu kiên nhẫnthoáng qua nét mặt của cô, nhìn thấy khuôn mặt cô gần như đông cứng một tầngbăng, không nặng không nhẹ đâm vào tim nàng.
"Ừm." Kỳ Duyên không thể hiện bất cứđiều gì, hai tay cầm bắp rang bơ trong ngực.
Nàng không thích ăn món này lắm nhưng Minh Triệuđã cố ý mua cho nàng. Cô nói rằng thời lượng phim quá dài, nàng ăn tối quá ítnên có thể sẽ bị đói. Sau đó, cô nói thêm: Tôi nhất định sẽ xem hết, sẽ khôngnửa chừng đi ra ngoài ăn khuya với em, cho nên em tốt nhất nên cầm lấy.
Kỳ Duyên dùng hai ngón tay véo một miếng bỏngngô rồi đưa vào miệng, mùi thơm ngào ngạt béo ngậy, nàng dường như cảm nhậnđược một chút cảm giác an ủi đáng thương từ nó.
Minh Triệu không phải hoàn toàn không quan tâmđến nàng, có lẽ... còn thích nàng một chút sao?
Sẽ như vậy sao?
Minh Triệu nghe thấy tiếng răng cắn bắp rang bơbên tai, ngón tay cầm điện thoại khẽ thả lỏng.
Có một đoạn trước khi chính thức khởi chiếu bộphim này, mở đầu là núi tuyết mênh mông, ông lão vừa vác cuốc vừa hát, tiếnghát truyền đi xa, là một làn điệu không rõ. Hình ảnh tinh tế đến mức mọi ngườicó thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một hạt bông tuyết, dễ dàng đưa mọi người vào bộphim.
Kỳ Duyên co người lại.
"Em có lạnh không?" Minh Triệu bêncạnh rõ ràng nhìn thẳng màn hình, lại ngay lập tức hỏi câu này.
Ý cười tràn ra khắp khóe mắt Kỳ Duyên, nàng trảlời rất nhẹ nhàng: "Không sao, em nhìn cảnh tuyết trong phim nên thấylạnh." Nàng đã chủ động tìm cớ cho Minh Triệu, "Chị không cảm thấylạnh sao?"
Minh Triệu giẫm lên bậc thang mà nàng đưa tới:"Quả thật có một chút, những hình ảnh của đạo diễn Tần luôn làm rấttốt."
Kỳ Duyên không trả lời nữa.
Minh Triệu thở phào nhẹ nhõm không để lại dấuvết, trong lòng phàn nàn chính mình như thế nào không nhịn được đi để ý tớingười kia. Cô buộc mình phải tập trung vào màn hình trước mặt. Trước khi tựnhắc nhở chính mình, cô đã hoàn toàn bị cuốn hút vào màn hình chính diện.
Trong đó, có một cảnh nữ chính đang nhảy múa,còn chưa bắt đầu, trong rạp phim đã có một trận náo động nhỏ, tiếng xì xào bàntán, đều là tiếng thét chói tai kìm nén hưng phấn.
"Đến đây đến đây."
"Năng lượng phía trước!"
"Ah ah ah ah ah."
"Thần tiên khiêu vũ."
Khi phim chiếu đến đoạn này, tiếng ồn ào ngaylập tức biến mất. Minh Triệu nín thở ngưng thần xem hết đoạn vũ đạo, xác thựcnhảy múa rất tốt, nhịp tim cô cũng tăng tốc theo từng động tác của đối phương.Nhất là khi mặt nạ trên mặt nữ chính rơi xuống, thanh lệ xuất thần, kinh độngnhư gặp thần tiên trên trời.
Cô vô thức nghiêng đầu nhìn Kỳ Duyên, bờ môi KỳDuyên khẽ nhếch, một bộ dáng bị kinh ngạc.
Minh Triệu cong khóe môi một cách vô thức.
Bộ phim do cô chọn, đương nhiên, hi vọng ai đixem với cô cũng được, miễn là có thể thích nó. Điều này sẽ mang lại cho cô cảmgiác thành tựu thỏa mãn.
Cô chưa kịp thu hồi ánh mắt, Kỳ Duyên phục hồitâm trí, cười nói: "Đây có phải là Hạ Dĩ Đồng mà chị nói đến không?"
Có thể là bầu không khí hiện tại quá thư thái,hoặc cũng có thể là khuôn mặt Kỳ Duyên đặc biệt ôn nhu vô hại dưới ánh đèn mànhình, Minh Triệu hiếm khi dịu giọng cười: "Đúng vậy."
Kỳ Duyên nghiêng đầu, hoạt bát nói: "Trướcđó chị còn nói cô ấy không làm được."
Minh Triệu nói: "Tôi rút lại câu đó."
Kỳ Duyên nói: "Sau này, em sẽ là fan của côấy."
Minh Triệu sửng sốt: "Hả?"
Trước kia, rõ ràng nàng không có theo đuổi thầntượng.
Kỳ Duyên nhìn màn hình, trong phim, nữ chínhđược phong phi ngay tại chỗ sau khi nhảy múa. Khi rời khỏi điện, cô ấy cùng LụcẨm Băng thủ vai nam chính liếc nhìn nhau, đột nhiên nói: "Ta thấy nàng rấtđẹp, ta thích nàng."
Hiện tại đổi tính? Minh Triệu không thể nghĩ ra,dứt khoát không cần nghĩ, nói một cách khô khan: "Được rồi, em thích thìtốt."
Kỳ Duyên nhẹ hừ một tiếng.
Minh Triệu cảm thấy bầu không khí trở nên kỳquái, không còn nói nữa.
Phim này tuy dài nhưng tiết tấu lại rất nhanh,chiếu một tiếng đồng hồ đã xôn xao chưa từng thấy trong rạp, điệu múa của nữchính vừa rồi không là gì so với bây giờ.
Minh Triệu đã đọc các bình luận về phim trênInternet, mơ hồ đoán được điều gì đó, có lẽ sắp đến cảnh diễn giường chiếu.Đúng vậy, phim này có cảnh nóng, không nhiều, cũng không rõ ràng, nếu không sẽkhông có cách nào lọt qua quá trình kiểm duyệt và phát hành. Nhưng theo nhữngngười đã xem qua thì cảnh nóng này làm người ta huyết mạch sôi sục, muốn ngừngmà không được.
Cả đạo diễn và diễn viên đều tuyệt vời, đạo diễncó thể chỉ đạo, nhân vật chính có thể diễn xuất, ánh mắt động tình giống hệtnhư thật.
Hiện tại, cô che mắt Kỳ Duyên lại còn kịp không?
Đối với cơn chấn động đột nhiên xuất hiện, trongmắt Kỳ Duyên một mảnh mờ mịt, thậm chí còn bị giật mình, nhích lại gần MinhTriệu, thấp giọng hỏi: "Đây là sao vậy?"
Minh Triệu xấu hổ không biết nên nói thế nào:"Cái kia... Chút nữa em nhắm mắt lại? Có..." Cô cân nhắc tìm từ, mặtkhông đổi sắc nói dối: "Cảnh tượng tương đối đẫm máu."
Kỳ Duyên nhát gan, rất sợ khi xem cảnh tượng máume. Nhưng...
Kỳ Duyên không ngốc, người trong rạp náo nhiệtnhư vậy, làm sao có thể là bởi vì cảnh tượng đẫm máu?
Nàng giả vờ tin vào lời của Minh Triệu, nhắm mắtlại, còn ngoan ngoãn giơ một tay lên trước mắt, nói: "Được rồi, em sẽkhông nhìn, khi nào xong chị nhớ gọi em."
Minh Triệu thu lại bàn tay bịt mắt, nhìn nàng đểchắc chắn nàng đã nhắm chặt mắt và không mở ngón tay ra. Cô thở phào nhẹ nhõm,nói giọng điệu bình tĩnh hơn: "Em chờ đến khi tôi nói được thì hãy buôngtay xuống."
"Được rồi." Kỳ Duyên không khỏi nhếchmôi.
Cả khán phòng im lặng trong giây lát, cảnh tượngrất được mong đợi xuất hiện. Diễn viên mà Minh Triệu thích đang diễn cảnh ân áitrên màn ảnh, cô nín thở xem, không có thời gian để ý đến Kỳ Duyên, tự nhiênkhông phát hiện nàng lén lút mở các ngón tay ra, sau đó đôi mắt từ từ trợn to.
Trong phim, quần áo của Lục Ẩm Băng cởi ra mộtnửa, lộ ra tấm lưng tuyết trắng, những vết sẹo cũ được hóa trang có hình dánghoàn hảo từ xương bướm kéo dài đến tận bên eo, gợi cảm đến rối tinh rối mù.Nhân vật chính khác, Hạ Dĩ Đồng, rơi vào lòng ngực cô ấy, vạt áo lỏng lẻo, xếpchồng lên nhau, giống như tuyết liên đang nở, cho người đến hái.
Một bên mị nhãn như tơ, một bên ẩn nhẫn si mê.
Giường hơi lộn xộn.
Rõ ràng là hình tượng không quá khác thường,nhưng những dòng cảm xúc dâng trào kích động, mãnh liệt giương cung mà khôngbắn giữa các nhân vật chính làm cho Minh Triệu nóng mặt. Ngón tay cô đang nắmtrên tay vịn không khỏi khẽ siết lại, nhịp tim của cô tăng tốc theo hình ảnh.
"Minh Triệu." Một tiếng thì thầm trầmthấp vang lên bên tai.
Tim của Minh Triệu đập mạnh, trong hai giây, gầnnhư không thể nghe thấy âm thanh trong phim.
Kỳ Duyên đưa tay che mu bàn tay của cô, khôngchút trở ngại trượt vào kẽ ngón tay cô. Khoảnh khắc mười ngón tay đan vào nhau,Minh Triệu run lên, trong lòng cô như nổi trống.
Như vô số lần trong quá khứ, hơi thở ấm áp của KỳDuyên phun vào vành tai của cô, thành công khiến cho vành tai trắng nõn chuyểnsang màu hồng nhạt, sau đó như chuồn chuồn lướt nước hôn một cái lên phía trên.
Cánh môi cọ qua, hồng vũ uyển chuyển nhẹ nhàng,tựa như ảo giác.
Hiệu ứng âm thanh trong khán phòng làm khuếchđại tiếng thở dốc trong phim lên vô cùng lớn.
Kỳ Duyên cánh môi băn khoăn, nụ hôn tinh mịn rơixuống, gần chạm vào má cô.
Mùi thơm như mật đường sinh sôi trong không khí,Minh Triệu khép hờ mi mắt tùy ý nàng lại gần, khiến Kỳ Duyên mừng rỡ như điên,rung động lại hưng phấn, vừa muốn ghé sát môi cô, nàng đã ngửi thấy mùi sonthoang thoảng rồi.
Thấy nàng sắp đến gần, Minh Triệu đột nhiên rúttay ra, đồng thời đẩy mặt nàng ra, lồng ngực dao động kịch liệt, sau đó nhanhchóng bình tĩnh trở lại.
"Xem phim đi." Cô bình tĩnh nói.
Cảnh trên màn hình đã kết thúc.
Kỳ Duyên nhếch khóe môi, cười thầm.
Minh Triệu không từ chối nàng, càng không tứcgiận, điều đó chứng tỏ trong lòng cô vẫn còn có nàng sao?
Cả người nàng đều tươi đẹp, nửa sau nàng khônglàm gì cả. Nàng chăm chú xem phim, vui theo niềm vui của nhân vật, buồn theonỗi buồn của nhân vật. Càng về cuối, phần lớn mọi người trong rạp đã khóc, đặcbiệt là tiểu cô nương.
Ngay cả Kỳ Duyên cũng không kìm được nước mắt.
Minh Triệu toàn bộ quá trình đều rất yên tĩnh.
Kỳ Duyên mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, MinhTriệu là người mềm yếu, dễ rung động, không khóc khi xem thể loại phim ngượctâm này mới là chuyện lạ. Một nỗi bất an yếu ớt dâng lên trong lòng, Kỳ Duyênnheo mắt suy ngẫm.
Phim kết thúc, đèn bật sáng, hốc mắt Minh Triệuhơi ửng đỏ.
Kỳ Duyên yên tâm.
Cũng là, đã qua 10 năm, hiện tại năng lực chịuđựng của cô so với trước kia mạnh hơn, rất bình thường. Kỳ Duyên thậm chí cònnghĩ rằng điều đó là tốt, nàng không muốn Minh Triệu rơi nước mắt, cho dù là vìbộ phim.
Trên đường về nhà bình an vô sự, Kỳ Duyên nhưthường lệ kéo cánh tay Minh Triệu, cùng nhau đi thang máy, cùng nhau xuống lầu,cùng nhau lên xe. Minh Triệu lái xe, nàng ngồi ở ghế lái phụ, giống như một cặpđôi bình thường trên đường phố.
Kỳ Duyên rất an phận, đêm nay nàng đã chiếmkhông ít ngọt, chỉ sợ được một tấc lại muốn tiến một thước sẽ phản tác dụng.Bên cạnh đó, nàng đã xác nhận được chuyện quan trọng nhất là Minh Triệu thíchnàng, nếu không sẽ không bình tĩnh đối với sự gần gũi của nàng.
Có một niềm vui to lớn phun trào trong lồng ngựccủa nàng.
Minh Triệu đỗ xe trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm,lấy những túi đồ trong cốp sau treo trên tay, Kỳ Duyên cũng giúp cầm 2 túi.Nàng nhìn Minh Triệu không nói lời nào, nghĩ rằng cô đang buồn ngủ, không nghĩnhiều về nó.
Về đến cửa nhà, Kỳ Duyên đi vào trước, đem đồđạc đặt xuống đất.
Minh Triệu đi theo sau, thay giày xong.
"Kỳ Duyên." Cô đột nhiên lên tiếng,giọng nói hơi khàn, gọi người phụ nữ đang đi vào trong.
Kỳ Duyên cười quay đầu lại.
"Như thế nào —— "
Minh Triệu giơ tay tát nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top