Chương 8 Con sẽ thường xuyên đến lĩnh giáo dì Minh Triệu
Lúc này Nguyễn Quốc Bảo thật không có đang xem báo, mà đang cầm một cái ấm nước tưới hoa, động tác thư giãn ôn nhu, rất có khí chất tiên nhân. Minh Triệu lâu không có thấy hình ảnh như vậy, môi đỏ mỹ lệ có chút phác họa ra đường cong, thoáng qua liền mất. Nếu nàng là nữ chủ nhân của căn phòng này, chắc chắn là một tràng diện vô cùng mỹ hảo, đáng tiếc không phải, vĩnh viễn cũng không thể.
Kỳ Duyên trong tay bưng bát cháo hoa, đứng lặng ở cửa ra ngoài, lẳng lặng mà nhìn xem Minh Triệu đứng ở trên cầu thang nửa ngày không nhúc nhích, trong mắt chứa đựng ôn nhu thoáng chốc lãnh đạm, nhưng ý cười trên khóe miệng của nàng không có che giấu, đợi chốc lát liền bước chân ra gọi "Ba ba, dì Minh Triệu, ăn điểm tâm".
Nguyễn Quốc Bảo bên ngoài ngừng lại công việc đang làm, Minh Triệu thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực bên cạnh, nhưng không có dũng khí nhìn lại, liền chỉ làm như bình thường mà xuống lầu. Nguyễn Quốc Bảo vừa lúc vào cửa, hai người liếc nhau, hắn khẽ gật đầu, không có mở miệng nói chuyện, Minh Triệu cũng không thấy mất mát gì, nàng đã quen Nguyễn Quốc Bảo như thế. Trừ Kỳ Duyên, bọn hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nói điều gì khác, nhưng giờ phút này ngay chỗ này Kỳ Duyên ở đây, bọn họ còn có gì để nói?
Bàn ăn hình chữ nhật như bình thường, Nguyễn Quốc Bảo ngồi ở chủ vị, Kỳ Duyên cùng Minh Triệu ngồi hai bên hắn, đối mặt nhau. Trên mặt bàn bày ra bữa điểm tâm kiểu Trung Quốc thường ngày, cho dù ở nước ngoài nhiều năm, Nguyễn Quốc Bảo thích dùng loại ẩm thực thanh đạm thế này. Kỳ Duyên ngược lại không quan trọng, nhưng nàng vẫn luôn nhớ kỹ, Minh Triệu thích nhất chính là cháo nấu thật mềm, cho nên bày ra trước mặt ba người, là cháo do nàng tự tay nấu, hoàn toàn dựa theo khẩu vị Minh Triệu mà nấu.
"Khoảng thời gian này, Kỳ Duyên gây phiền toái cho em rồi" ánh mắt Nguyễn Quốc Bảo thanh tịnh nhìn qua Minh Triệu, vẻ cảm kích có thể nhìn vô cùng rõ ràng, nhưng ngoại trừ cái đó liền không có khẩu vị nào khác.
Minh Triệu nheo nheo mắt, cảm xúc ngàn vạn đều chôn giấu ở trong lòng, nàng hơi lắc đầu: "Gấu...rất ngoan..." Thanh âm của nàng có chút run rẩy, hai chân ngồi ngay ngắn lặng yên kẹp chặt, không để đôi bàn chân kia đột nhiên loạn động
Kỳ Duyên phút chốc cười ra tiếng "Ba ba, ba nói gì vậy, con thích nhất dì Minh Triệu, làm sao gây phiền toái cho dì ấy?" Nàng nói đến không chút nào áp lực, cũng không giãy dụa, chỉ là ngoắc ngoắc ngón chân, đem chỗ thịt mềm ở bắp đùi Minh Triệu gãi gãi, trên mặt vô cùng thuần khiết.
Nguyễn Quốc Bảo từ chối cho ý kiến, thấy Minh Triệu cũng không cãi lại, liền không cần nhiều lời, cầm đũa dùng chút điểm tâm. Kỳ Duyên thấy thế cũng hướng Minh Triệu cười cười "Dì Minh Triệu, mau nhanh uống cháo, đợi lúc nữa lạnh mất" Nàng chớp chớp mắt, duỗi ra chân phải phối hợp giật giật
Minh Triệu trong lòng run lên, vô thức nhìn sang bên phải, Nguyễn Quốc Bảo không có chút nào phát hiện, chuyên tâm dùng thức ăn trước mặt. Nàng không còn dám nhìn, sợ Nguyễn Quốc Bảo nhìn ra cái gì không đúng, liền cầm đũa trong tay, nhưng Kỳ Duyên đột nhiên khẽ động, cảm giác ngứa ngáy từ hạ thể Minh Triệu nháy mắt vọt khắp toàn thân, tay phải Minh Triệu lắc một cái, suýt nữa làm rơi đũa xuống đất. Nàng khẽ cắn răng, nhíu mày nhìn về phía Kỳ Duyên, trong mắt chứa đựng sự khiển trách, Kỳ Duyên như cũ không biết thu liễm, cực giống như hài đồng muốn hấp dẫn ánh mắt đại nhân, ngang bướng tránh thoát sự kiềm chế của Minh Triệu
Vì để tránh Nguyễn Quốc Bảo phát hiện, Minh Triệu không dám hành động quá mạnh, bởi vậy nàng căn bản không có cách nào hoàn toàn khóa chân Kỳ Duyên lại, chỉ cần nàng buông ra một chút, Kỳ Duyên liền thừa cơ được một tấc lại muốn tiến một thước, đem chân duỗi ra gần chỗ kia hơn. Dùng lực đạo quá lớn, Kỳ Duyên không thể hoàn toàn nắm chặt, thân thể của nàng lắc một cái, đôi đũa trong tay run lên, khiến cho cháo hoa sền sệt khẽ lung lay, Nguyễn Quốc Bảo ngẩng đầu, trách nói: "Lúc dùng bữa chuyên tâm một chút!"
Kỳ Duyên không có chút áp lực nào làm nũng "Biết rồi, con chỉ là không cẩn thận" Nhìn bộ dáng của nàng, Nguyễn Quốc Bảo cũng không tốt nói thêm điều gì, thấy Minh Triệu mơ hồ ngồi trước bữa sáng không hề đụng tới, liền lễ phép hỏi thăm "Những món này không hợp khẩu vị Phạm sư muội? Không muốn ăn..."
"Ừm... không... không sao... em... em chỉ là thích uống... uống nguội một chút..." Minh Triệu cắt lời Nguyễn Quốc Bảo, trong lòng bối rối muốn che đậy những cay đắng kia, sợ bị Nguyễn Quốc Bảo nhìn ra nửa điểm đầu mối, nhưng Kỳ Duyên không để cho nàng như ý, chân phải tác quái vẫn luôn một mực loạn xạ lay động thân thể của nàng.
Dưới không khí cực độ khẩn trương, thêm nữa Kỳ Duyên đối với thân thể nàng rất quen thuộc, Minh Triệu cảm giác được hạ thể một mảnh buốt lạnh. Nàng kiềm chế nội tâm xấu hổ, miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm cháo hoa, Kỳ Duyên đem đũa hướng về phía nàng, dùng nụ cười thuần lương nói "Dì Minh Triệu không bằng ăn thử một miếng tiểu hoàng dưa này xem, ăn ngon lắm" Rõ ràng ngôn từ khách sáo không thể nào bình thường hơn, nhưng phối hợp với động tác của nàng, Minh Triệu nghe tới lại có một phen ý vị đặc biệt, nhất là nghe ba chữ tiểu hoàng dưa, bên tai nàng đã hồng thấu, gật gật đầu không nói gì.
Giữa hai người tựa hồ cực kỳ hòa hợp, Nguyễn Quốc Bảo nhìn một chút, trong nội tâm có chút an ủi, quả nhiên con gái cũng nên có một nữ trưởng bối tốt hơn. Hắn bưng cái chén không đứng lên "Hai người từ từ ăn" Chợt quay người đi vào nhà bếp, lại đến ngoài cửa, tiếp tục xử lý đám thực vật kia.
Minh Triệu thở dài một hơi, Kỳ Duyên càng không kiêng nể gì, nàng trực tiếp ném đũa trong tay xuống đất, cúi người chui xuống gầm bàn. Minh Triệu giờ mới hiểu được mục đích Kỳ Duyên chọn váy cho nàng mặc
Nàng khép hai chân lại, nhưng Kỳ Duyên dễ như trở bàn tay tách nó ra, nàng thấp giọng thì thầm dưới bàn truyền lên, để Minh Triệu cả người cứng đờ.
"Dì Minh Triệu, nhìn thấy cha con, vui vẻ như vậy sao?"
Thân thể Kỳ Duyên nằm giữa hai chân nàng, nhiệt khí thở ra không chút nào cản trở phả vào chân nàng, đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng đang nhẹ nhàng vuốt ve trên đùi nàng. Mặc dù không tới gần bộ vị tư ẩn của nàng, nhưng vẫn tạo thành áp lực cực lớn với Minh Triệu, Nguyễn Quốc Bảo không có khóa cửa, chỉ là khép hờ, hắn lúc nào cũng có thể đi vào! Nếu như bị hắn nhìn thấy bộ dáng Gấu bây giờ....
Vẻn vẹn nghĩ như vậy, một dòng nước nóng liền chảy theo đường hành lang tịch mịch trào ra, Minh Triệu cắn môi dưới, đem tay chui xuống phía dưới, đẩy người Kỳ Duyên ra, nàng thấp cuống họng, tận lực giảm nhỏ âm lượng "Gấu... hiện tại... hiện tại không muốn".
Ngón tay Kỳ Duyên xẹt qua da thịt mềm mại trắng nõn thuận hoạt kia, lại lưu luyến liếm một cái. Ở trên lưu lại một vết ướt ấm áp, sau đó thật ngoan ngoãn nhặt đũa lên, một lần nữa ngồi đối diện Minh Triệu. Minh Triệu chỉ cảm thấy cửa huyệt rụt lại, nói không rõ là thất lạc hay buông lỏng. Tay trái của nàng không tự chủ được mò xuống bàn, chạm vào chỗ Kỳ Duyên liếm láp vuốt ve hồi lâu, mà lực chú ý cũng đặt ở chỗ chủ vị trống rỗng, tựa hồ còn đang lưu luyến bóng người vân đạm phong khinh kia.
Bữa sáng, Kỳ Duyên lại không nói chuyện với Minh Triệu, nàng hơi có chút không thích ứng, lúc trước Kỳ Duyên thích nhất ở trước mặt nàng kỷ kỷ tra tra nói không ngừng, , cho dù nàng là một diễn viên vô cùng khắc chế, nhưng nhìn thấy hài tử sức sống bắn ra bốn phía ra sức khuyên mình, liền kiểu gì cũng sẽ nhịn không được mà ăn nhiều một chút.
Giống như một màn này thật lâu chưa từng xuất hiện. Minh Triệu lập tức cảm thấy cháo hoa mềm nhu trong miệng cay đắng nhè nhẹ, rõ ràng người cũ cảnh xưa, thế nhưng nàng hiện tại đã không biết đến cùng làm thế nào ở chung với Kỳ Duyên.
Coi như Minh Triệu ở Nguyễn gia hai ngày, mặc dù Nguyễn Quốc Bảo chỉ cho là nàng đêm qua mới tới, nhưng vẫn như cũ đối với Kỳ Duyên nói "Nơi này đã không còn chuyện gì, con chở dì Minh Triệu trở về đi, kịch bản cùng nhân vật cứ hảo hảo như vậy mà phỏng đoán, nếu không biết có thể nhờ dì ấy giúp con nhiều một chút" Đây coi như là ý tứ đuổi người. Bất quá cũng đúng, nhà này là do Nguyễn Quốc Bảo cùng Cao Tuệ An mua chung, cây cối hắn chăm sóc hiện giờ cũng là thứ mà vợ hắn lúc trước thích nhất, con gái còn nhỏ, không cần giống như hắn nhớ nhung quá khứ.
Căn dặn xong Kỳ Duyên, Nguyễn Quốc Bảo lại đối với Minh Triệu nói "Thật sự là làm phiền em rồi"
"..." Minh Triệu há to miệng, không nói ra lời, chỉ có thể gật gật đầu, đôi mắt bình tĩnh của nàng nổi lên ngàn vạn cảm xúc, nhưng tuyệt không thể biểu lộ trước mắt Nguyễn Quốc Bảo.
"Lại phiền phức dì Minh Triệu chiếu cố con rồi ~" Kỳ Duyên nói đến hoạt bát, nhưng Minh Triệu rõ ràng nghe được trong ngữ điệu của nàng giấu giếm tình thế bắt buộc, trong lòng run lên, ngay cả mặt Nguyễn Quốc Bảo cũng không dám nhìn nhiều một chút, vội vàng ngồi lên xe Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên kéo dây an toàn, hướng về kính chiếu hậu mà nhìn thoáng qua, cười híp mắt nói "Ba ba nói dì Minh Triệu từng diễn ra loại nhân vật mà con sắp diễn, những ngày tiếp theo con sẽ thường xuyên đến lĩnh giáo dì Minh Triệu" Nàng tận lực nhấn mạnh hai chữ lĩnh giáo, Minh Triệu nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng muốn lĩnh giáo chỉ sợ không chỉ là kỹ năng diễn xuất mà còn là kỹ năng giường chiếu.
Nguyễn Quốc Bảo chưa về nước nàng còn có thể lừa gạt chính mình, nhưng bây giờ, người trong lòng đã xuất hiện, nàng thật không thể giống như trước giả vờ điềm nhiên như không có việc gì.
May mắn, Kỳ Duyên cho nàng một khoảng thời gian để giảm xốc. Hai người tới nhà Minh Triệu không lâu, Kỳ Duyên liền nhận điện thoại của người đại diện. Bộ phim tiếp theo nàng diễn chính là đóng vai một đứa trẻ hoàng thất mồ côi Lệ Tinh Vân, trải qua gian khổ để phục quốc, nàng đóng nữ chính thứ hai là một vị công chúa. Vị công chúa này chính là xuất thân giang hồ, trong lúc vô tình gặp nhân vật chính nên gia nhập đội ngũ của hắn, toàn bộ phim kể về nhân vật chính trải qua trắc trở liền phát hiện địch nhân ở bên cạnh mình, cũng thành công phục quốc.
Kịch bản nói chung là quy củ, nhưng nhân vật đặc biệt có tính khiêu chiến, cho nên Kỳ Duyên mới gác bộ phim khác sang bên. Giờ nàng muốn là kéo Minh Triệu đảm nhiệm một vai khách mời, không vì cái khác, cũng bởi vì đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên của Kỳ Duyên, nàng hy vọng Minh Triệu cũng xuất hiện, bất luận là đất diễn bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top