Chương 6 Chỗ này của dì rất là mẫn cảm nha!

"Dì Minh Triệu, dì Minh Triệu, ăn một chút đi" Minh Triệu ý thức đã thanh tỉnh, nhưng mí mắt lại khô khốc không mở ra được. Nàng liền đón lấy một bát cháo từ tay Kỳ Duyên, uống cạn, thân thể bủn rủn cùng cuống họng khàn giọng để nàng nói không ra tiếng

Bộ dáng này, nàng sao có thể xuống lầu gặp Nguyễn Quốc Bảo? Còn không bằng giả vờ mệt nghỉ ngơi thêm một chút tốt hơn.

Kỳ Duyên xuống lầu thấy Nguyễn Quốc Bảo đang ngồi trong phòng khách đọc báo, một bên đặt điện thoại đã tắt máy, dưới ánh đèn chiếu rọi, khuôn mặt trắng nõn vốn anh tuấn hiện ra mấy phần u buồn, để người thấy đau lòng. Hắn nhiều năm chưa về cố thổ, đối với chuyện trong nước mặc dù cũng biết, nhưng không thể xem là quen thuộc, hắn cũng không có dự định quay về ngành giải trí, cho nên cũng không hy vọng bị quá nhiều người quấy rầy.

Trợ thủ Nguyễn Quốc Bảo đã bị phái đi xử lý công việc, cho nên truyền thông bên ngoài hỗn tạp cũng chưa tới nơi này. Hai cha con sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, mặc dù bởi vì nam nữ cách biệt không có khả năng gần gũi như mẹ con, nhưng Kỳ Duyên không thể nghi ngờ người trên đời này hiểu nàng nhất chính là Nguyễn Quốc Bảo. Trên thế giới này, đối với Nguyễn Quốc Bảo mà nói người trọng yếu nhất chính là Cao Tuệ An, sau đó mới là đứa con gái này. Cũng chính bởi vì như thế, khi còn bé Kỳ Duyên mới phá lệ ỷ lại Minh Triệu, dù sao chỉ có lúc các nàng ở chung, Kỳ Duyên mới có thể cảm nhận được sự quan tâm ấm áp toàn tâm toàn ý.

Coi như vì thế mà nàng độc chiếm được một phần ôn nhu, cũng bởi vì ba ba mới có được, mà bây giờ ba ba trở về, nàng còn được độc hưởng bao lâu?

Kỳ Duyên hoàn toàn di truyền tính cách của ba ba, bởi vì từ nhỏ đã nghe một đám người sủng nịnh khen ngợi, nàng đối với sự nổi tiếng không có dục vọng gì. Toàn bộ dã tâm của nàng, đều đặt ở trên thân Minh Triệu, loại tình cảm thâm trầm kia, giống như Nguyễn Quốc Bảo dành cho Cao Tuệ An. Cho nên, nàng bước vào ngành giải trí, cũng vì muốn gần với dì Minh Triệu một chút thôi.

"Ba ba" Kỳ Duyên gọi một tiếng, Nguyễn Quốc Bảo lúc này mới từ thế giới của mình mà thoát ra. Hắn nhìn đứa con gái mặt mày tỏa sáng, lờ mờ trên mặt nàng nhìn được mấy phần hình dáng của Cao Tuệ An, bất quá cực kỳ mờ nhạt, nếu không phải thật đúng là người cực kỳ thân mật sẽ không nhất định nhìn ra được. Con gái theo cha, cũng không phải lời nói tùy tiện.

Nguyễn Quốc Bảo nhất quán chính sách thừa hành nuôi nấng buông thả, lúc đầu vì cái chết của vợ mang đến đả kích thật lớn cho hắn, cũng may Kỳ Duyên có Minh Triệu bên cạnh, tuyệt không dưỡng thành tính cách u ám quái gở, nhưng chung quy không có sự hoạt bát lúc còn bé.

"Sau này tính toán làm gì?" Nguyễn Quốc Bảo không quá biểu đạt tình cảm của mình, cho nên chỉ có thể nhúng tay vào công việc của Kỳ Duyên. Trước mắt Kỳ Duyên đã vững vàng quay hai bộ phim truyền hình, mặc dù không phải nhân vật chính, nhưng đều là nhân vật vui vẻ, lại thêm Minh Triệu tạo điều kiện cho nàng, không nổi danh mới kỳ quái.

Nói tới công việc. Kỳ Duyên cũng biến thành nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Quốc Bảo, mím môi cười: "Là một nhân vật phản diện" lúc trước nàng toàn diễn vai thanh thuần, hoặc là loại có tiên khí, đều rất phù hợp với tướng mạo khí chất của nàng, nhưng cũng dễ dàng khiến cho sự việc diễn xuất của nàng trở nên chật hẹp, cho nên lần này muốn phá vỡ hình tượng của mình.

Nói đến đóng phim, Nguyễn Quốc Bảo nguyên bản yên tĩnh đạm bạc trong mắt cũng phóng ra vài tia thần thái, hắn nghe Kỳ Duyên đối với kịch bản diễn giải tất cả góc độ, cũng tiện thể chỉ điểm cho nàng một chút.

"Kiểu người như vậy, mẹ con cùng dì Minh Triệu của con cũng từng đóng qua, con có thể thử" nói đến mẹ của Kỳ Duyên, trong giọng nói của Nguyễn Quốc Bảo vẫn mang theo vài phần kiêu ngạo cùng ngọt ngào, tựa hồ Cao Tuệ An vẫn còn bên cạnh hắn. Kỳ Duyên có chú ý đến tình huống của ba ba, nhưng hắn không hề giống như bị bệnh trầm cảm hoặc là loại bệnh tương tự, liền tự nhiên bộc lộ ra. Nàng không phải lần đầu tiên thấy ba ba như thế.

Nhưng Nguyễn Quốc Bảo lúc nhắc đến Minh Triệu, ngữ khí không tính thân thiện cũng không tính lãnh đạm, tựa như nhắc tới bạn bè bình thường. Kỳ thật nguyên bản khả năng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, nhưng nhìn thấy nàng chiếu cố Kỳ Duyên, Nguyễn Quốc Bảo cũng nguyện ý đối với người sư muội này tốt một chút. Nói dễ nghe một chút, tính cách Nguyễn Quốc Bảo nhạt như nước, nói khó nghe, hắn kỳ thật cũng là một người đạm bạc.

Nhưng nhân vật trung tâm Kỳ Duyên không biết, nàng biết dì Minh Triệu đối tốt với nàng là vì cha nàng.

Hai cha con nói chuyện trong chốc lát, bầu không khí cũng nhiệt liệt một chút, nhưng rất nhanh liền đến thời gian nghỉ ngơi của Nguyễn Quốc Bảo, hắn tựa hồ một chút cũng không nhìn ra cử chỉ con gái có chút quái dị, giống như khi còn bé sờ sờ đầu nàng rồi vào phòng nghỉ ngơi. Từ khi Cao Tuệ An qua đời, hắn bi thương quá độ, kỳ thật thân thể không tính là tốt, cho nên những năm này hắn làm việc nghỉ ngơi rất có quy luật.

Tay ba ba rất rộng lượng cũng thật ấm áp, so với dì Minh Triệu mang đến cảm giác lại không giống, Kỳ Duyên trong lòng có một tia áy náy, nhưng rất nhanh liền bỏ qua, ba ba không có cho người khác thay thế vị trí của mẹ, nàng cũng sẽ không cho dì Minh Triệu có cơ hội, nàng chỉ có thể là của nàng.

Về đến phòng, Kỳ Duyên lại ngồi bên giường, dùng tay vén sợi tóc vì ướt mồ hôi mà dính trên mặt Minh Triệu, rõ ràng gương mặt nàng nàng nhìn đã mười mấy năm, nhưng nhìn hoài vẫn không chán.

"Dì Minh Triệu, thật xin lỗi "

Trời tối người yên, suy nghĩ con người cùng dục vọng cũng thừa cơ lan rộng ra.

Minh Triệu so với Nguyễn Quốc Bảo nhỏ hơn 13 tuổi, lúc nào còn rất nhỏ liền bởi vì cơ duyên xảo hợp mà đóng chung mấy bộ truyền hình, thành ngôi sao nhỏ tuổi nổi tiếng. Sau đó rất nhanh tốt nghiệp tiểu học, trong nhà muốn nàng chuyên tâm việc học, nàng cũng chậm rãi rút khỏi ngành giải trí. Trùng hợp chính là, nàng học sơ trung cũng là trường cũ của Nguyễn Quốc Bảo. Khi đó Nguyễn Quốc Bảo đã là một diễn viên nổi tiếng, so với nam diễn viên cùng thời, hắn cũng không có đi đường diễn viên thần tượng, mà chậm rãi bước vào con đường thực lực, cũng bởi vậy, hắn mới có thể cùng Cao Tuệ An phá lệ có tiếng nói chung, hai người đều là những người thuộc về phái thực lực.

Minh Triệu lúc học năm thứ ba, Nguyễn Quốc Bảo được trường mời về diễn thuyết, đó là lần đầu tiên Minh Triệu nhìn thấy hắn ở ngoài đời, đó cũng trở thành động lực để nàng trở lại ngành giải trí. Không thể không nói, tướng mạo Nguyễn Quốc Bảo anh tuấn cộng với khí chất u buồn, đối với tiểu nữ sinh lực sát thương rất là to lớn. Mượn lần này diễn thuyết, Minh Triệu thành công tiếp cận Nguyễn Quốc Bảo, nhưng Nguyễn Quốc Bảo chỉ xem nàng như là hài tử mà thôi, hai người liên hệ không tính là nhiều.

Sau khi thi đậu cao trung, Minh Triệu chậm rãi nhận một ít phim, xem như trở lại ngành giải trí. Chưa đầy hai năm, tin tức Nguyễn Quốc Bảo cùng Cao Tuệ An yêu nhau truyền ra, Minh Triệu mới lên lớp mười một lần đầu tiên hung hăng khóc một trận.

Cao Tuệ An ngược lại rất là thích tiểu sư muội của bạn trai, bởi vì hai người từng đóng chung với nhau một bộ phim, Cao Tuệ An thấy Minh Triệu chịu khổ, cùng chung chí hướng với nàng. Bình thường Cao Tuệ An đối với Minh Triệu cũng có quan tâm chăm nom, Minh Triệu rất cảm kích nàng, càng thêm không dám biểu lộ tình cảm của mình, chỉ đem nó chôn sâu trong lòng.

Mãi cho đến khi Cao Tuệ An qua đời, tình cảm Minh Triệu bị chôn giấu trong lòng mới lại từ từ sống dậy. Thuở thiếu thời ngây ngô thầm mến, trải qua mười mấy năm lắng đọng, luôn luôn không cam lòng dễ dàng buông tha.

Theo Kỳ Duyên lớn lên, tướng mạo của nàng càng lúc càng giống Nguyễn Quốc Bảo, Minh Triệu nhìn nàng, liền hoảng hốt cảm thấy mình giống như đang làm bạn với Nguyễn Quốc Bảo. Lý trí nói với nàng, như thế này là không tốt, hai người hoàn toàn khác biệt. Nguyễn Quốc Bảo lãnh đạm khắc chế, ở trước mặt nàng là bộ dáng huynh trưởng trầm ổn. Mà Kỳ Duyên lại từ nhỏ ở bên cạnh nàng lớn lên, rất biết đối với nàng nũng nịu khoe mẽ, hai người tính cách quả thực cách biệt một trời. Nhưng hết lần này đến lần khác tình cảm không sao khắc chế được, thông qua Kỳ Duyên, Minh Triệu luôn có thể nhìn thấy bộ dáng của Nguyễn Quốc Bảo.

Suy nghĩ này nếu bị đứa bé kia biết, khẳng định khiến cho nàng rất thương tâm? Minh Triệu không chế không nổi mình, đối với Kỳ Duyên càng thêm áy náy, đối với nàng cũng càng lúc càng tốt. Nhưng nàng làm sao cũng không nghĩ ra, Kỳ Duyên sẽ đối với nàng ôm tâm tư kia.

Lần đầu tiên phát sinh quan hệ, có thể nói là nàng bị ép buộc, lần thứ hai cũng có thể nói nàng bị lừa, nhưng tiếp đó mấy chục lần, rốt cuộc không tìm được cớ.

Thân thể mười tám tuổi đã phát dục không sai biệt lắm, tăng thêm bình thường rèn luyện cùng bảo dưỡng, thân thể Kỳ Duyên vẫn rất hấp dẫn. Nàng mặc áo sơ mi trắng mà Minh Triệu mua cho nàng, ống tay áo cuộn lên đến khủy tay, lộ ra cổ tay trắng nõn thon gầy, nhiều sợi gân xanh nổi lên để cả người tản ra sự sạch sẽ mà lưu loát, giống như Nguyễn Quốc Bảo lúc trước đứng ở trên đài diễn thuyết.

Tay Minh Triệu bị nàng đặt ở trên đỉnh đầu, đôi mắt luôn luôn tràn ngập tình cảm lộ ra vẻ quyến luyến, để người thấy run sợ, nhưng Kỳ Duyên rõ ràng, ánh mắt Minh Triệu tránh né, nàng hoài niệm căn bản không phải là nàng!

Tóc đen thật dài bị ghim lên, Kỳ Duyên khí chất nguyên bản ôn nhu thoáng chốc trở nên tràn ngập tính công kích, nàng tựa như sói con hung hăng nhìn chằm chằm con mồi, gai nhọn răng nanh cắn bộ vị yếu hại của con mồi.

"Nha... Ân... Ân..." yếu hại bị bắt, đầu ngực truyền tới khoái cảm nhanh chóng tràn ngập toàn thân, Minh Triệu không bị khống chế mà rên rỉ lên.

Mắt to xinh đẹp trở nên mông lung phủ một tầng sương mù, vốn nên tràn ngập uy nghiêm của trưởng bối lại biến thành mấy phần yếu đuối. Kỳ Duyên còn cảm giác không đủ, đầu lưỡi của nàng quấy lấy hồng mai cứng ngắt, răng cũng nhẹ nhàng xay nghiền, tay phải trống không nắm lấy cằm Minh Triệu, mồm miệng không rõ thốt ra những lời trào phúng "Dì Minh Triệu, chỗ này của dì rất là mẫn cảm nha!" hiện tượng sinh lý bình thường bị nàng nói đến vô cùng xấu hổ, phần lưng Minh Triệu dán chặt lấy mặt giường, lui không thể lui.

Bị hài tử mình nuôi lớn đối xử như thế, ánh mắt Minh Triệu có chút khó xử, nhưng nghĩ đến nàng là con của người kia, tế bào toàn thân đều đang kêu gào, tới gần một chút, lại tới gần một chút. Loại này tràn đầy cảm thụ cấm kỵ, ngược lại càng khiến người ta cảm xúc bành trướng.

"Ừm... Nguyễn... Ân..." Minh Triệu biết mình thế này rất ti tiện, nhưng nàng không nguyện ý thừa nhận, nàng đưa đầu ngực bị trêu chọc đến tê tê dại dại thậm chí có chút căng đau về phía Kỳ Duyên

Một chữ "Nguyễn" phát ra, sắc mặt Kỳ Duyên liền biến đổi, nàng nâng lên thân trên, hôn bờ môi Minh Triệu, mang theo ngoan lệ mà xay nghiền, nàng không muốn nghe chữ dư thừa.

Dì Minh Triệu cho tới bây giờ vẫn gọi nàng là Gấu, chỉ có lúc gọi ba ba, sẽ gọi hắn là Nguyễn sư huynh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top