Chương 2 Dì Minh Triệu rốt cuộc nhớ lại Gấu rồi sao (H)
Đây thật sự là kỳ cảnh mà trước đó mấy tháng chưa từng thấy qua, Kỳ Duyên từ trong kinh ngạc tỉnh lại liền cảm thấy hứng thú dạt dào, dù sao nhìn một người chán ghét mình dưới bàn tay mình lại lộ ra trạng thái thế này, thực tế có cảm giác như đạt thành tựu nào đó.
Minh Triệu đem đầu chôn thật sâu vào trong nơi ít ỏi còn khô ráo trên giường, vừa nghĩ tới Nguyễn Quốc Bảo ở dưới lầu, mà nàng lại bị chính con gái của hắn tra tấn như vậy. Nàng từ mới bắt đầu đối với Kỳ Duyên chưa bao giờ phòng bị, thậm chí chỉ muốn đối xử với nàng tốt một chút, nhưng rốt cuộc lại biến thành thế này, càng đáng sợ hơn chính là, nàng đối với Kỳ Duyên ác cảm, còn lâu mới trở nên nghiêm trọng như trong tưởng tượng như vậy, dù sao đứa bé này là nàng từng giúp đỡ chăm sóc thật lâu.
Cặp đùi thon dài mượt mà của Minh Triệu quấn cùng một chỗ, dáng vẻ hơi cong càng lộ ra vẻ mảnh mai. Kỳ Duyên ngồi quỳ bên chân giường, ánh mắt lửa nóng như cũ, hiển nhiên cũng không tính cứ như vậy dễ dàng bỏ qua cho nàng. Nàng nắm chặt mắt cá chân diễm lệ của Minh Triệu, có chút sắc tình liếm liếm, cũng không thèm để ý bắp chân cùng đùi dính đầy nước, cứ như vậy chậm rãi cọ lên, lúc bên trong Minh Triệu trở nên mềm yếu thì đột nhiên đẩy ra bắp đùi nàng, rừng rậm đen nhánh đã ngã xuống dặt dẹo, còn mang theo giọt nước óng ánh, cũng không biết sau đó là tràn ra hay là phun ra.
Ánh mắt Kỳ Duyên chuyên chú mà ôn nhu, tướng mạo nàng lịch sự tao nhã ngọt ngào, cho dù ai nhìn đều phải thừa nhận, đây là một nữ hài tử xinh đẹp. Dưới sự giúp đỡ của lão bằng hữu của Nguyễn Quốc Bảo, nàng đã diễn nhân vật tuyến ba trong hai phim truyền hình, fan hâm mộ đặt biệt danh cho nàng chính là tiểu thiên sứ. Nhưng tiểu thiên sứ bên ngoài che đậy cho tâm ác ma bên trong, điểm này ngay cả Nguyễn Quốc Bảo cũng không biết được. Cũng chỉ có Minh Triệu, thấy không ít, hơn nữa còn chính bản thân nếm trải qua.
"Không đủ!" Kỳ Duyên mỉm cười, kéo tay Minh Triệu đang che chắn ra, sau đó đem ngón trỏ thăm dò đi vào bên trong hành lang chặt chẽ, móng tay trượt qua bóng loáng, khiến người cảm thấy được dị dạng. Thân thể Minh Triệu hơi động một chút, trong cổ trầm thấp rên rỉ, dường như bất đắc dĩ than nhẹ, lại như là than thở thỏa mãn
Bởi vì động tác mới, mà giọt nước dính trên rừng cây đều dính vào lòng bàn tay Kỳ Duyên, lòng bàn tay vốn trắng muốt lúc này óng ánh một mảnh, nàng liếm môi một cái, ánh mắt tà khí che giấu phía sau quyến luyến.
Ngón tay mảnh khảnh vừa vặn có thể ở trong hành lang tự nhiên lui tới, thịt mềm nhúc nhích chăm chú bao lấy nàng, Minh Triệu giống như từ bỏ chống cự, không nhúc nhích nằm đó để nàng tùy ý hành động. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, vẫn có thể nhìn thấy thân thể của nàng có chút run rẩy. Nhưng Kỳ Duyên ngày xưa lý trí mười phần giờ không còn đến một phần, nàng tuyệt không phát hiện dị dạng, chỉ đem tức giận công lược tầng tầng điệp điệp nhục bích, ngón tay khi duỗi thẳng khi cong lên, ở chỗ sâu đi vào con đường vạn ác. Ngón tay ra vào nơi bí mật kéo theo nhiều dâm thủy sền sệt, hết lần này đến lần khác động tác của Kỳ Duyên vừa nhanh vừa mãnh liệt, đến mức nước văng tung tóe, thậm chí có mấy giọt nước văng lên trên khuôn mặt căng thẳng của nàng. Kỳ Duyên không để ý chút nào, ngược lại thè lưỡi liếm giọt nước dính bên khóe môi, đầu lưỡi phấn hồng tinh xảo linh động, động tác sắc khí càng khiến người mặt hồng tai đỏ.
Minh Triệu khóe mắt liếc một màn này, bụng của nàng không khỏi siết thật chặt, khiến cho ngón tay ở trong nhục bích ma sát kịch liệt hơn, cũng mở ra lỗ hổng phòng ngự của nàng "A... A nha... ân... a... ân..."
Kỳ Duyên thần sắc vui mừng, khóe miệng còn không kịp nhếch lên, nhưng nhìn Minh Triệu kháng cự giống như muốn chuyển đầu về phía giường, nàng tất nhiên không cho nàng có cơ hội này. Kỳ Duyên một phát bắt được chân nhỏ của nàng, Minh Triệu xanh mặt, ngón chân tinh xảo kẹp vào với nhau, mu bàn chân trắng nõn lộ ra vết tích chút gân xanh, cực kỳ hấp dẫn người.
Từ mũi chân như có như không hơi ngứa, chậm rãi truyền đến đùi, tiếp theo là toàn thân, Minh Triệu mím chặt môi đỏ, khóe mắt rơi xuống một giọt nước: "Ừm... ân... ngươi... ngươi buông ta ra!" giọng điệu mang theo nghiêm khắc, nhưng Kỳ Duyên nghe thấy có tiếng khóc nức nở, nàng đem bàn chân nhỏ ôm vào trong ngực mình, đầu ngực mẫn cảm khảm vào vết lõm lòng bàn chân, dẫn tới nàng cũng không nhịn được mà thở dài thỏa mãn một cái: "Dì Minh Triệu, con sẽ không buông dì ra" vĩnh viễn cũng không buông.
Minh Triệu cảm thụ được điểm cứng rắn trong lòng bàn chân, lại xấu hổ vừa tức giận, nàng tức giận dậm chân, thẳng thắn đá vào ngực Kỳ Duyên, nếu không phải sớm có sự chuẩn bị, nói không chừng bị một cước đạp vào người. Kỳ Duyên không có ý buồn bực, ngược lại ý cười càng đậm "Nguyên lai dì Minh Triệu thích tiểu tình thú này nha, nói sớm liền tốt".
Minh Triệu hoàn mỹ cùng nàng biện bạch, một cước đạp vào bụng nàng, trước bởi vì xấu hổ mà chống cự khiến cho mị thịt đưa đẩy càng thêm lợi hại hơn, nhưng thân thể nàng vốn bất lực, lần này đau khổ dục vọng ức chế rốt cuộc không thể giam cầm nổi.
"Ừm... A a... Ân a... A..." Minh Triệu vẫn không từ bỏ chống cự, cho dù trong miệng đã truyền đến tiếng khóc dâm lãng, lại còn kháng cự Kỳ Duyên tiến vào. Ngón tay thấm ướt vào không có chút áp lực nào, Kỳ Duyên lại không có lòng thương hại, đầu ngón tay hạ thủ vào nơi nàng mẫn cảm, cũng không có cho nàng ôn nhu triền miên hôn, ngược lại không ngừng liếm hôn khắp nơi người nàng.
Đầu lưỡi liếm đùa đầu ngực, khi truyền ra thanh âm hút "chụt chụt" Kỳ Duyên đối đãi với viên sung mãn kia vẫn nhu hòa như cũ, nhưng cũng nhiều hơn vài phần bá đạo.
"A... A... Ân a... Ừ... đừng... đừng đụng vào nơi đó!" Minh Triệu bỗng nhiên chấn động thân thể, lại bị ngón tay Kỳ Duyên tiến vào thật sâu chạm vào nơi riêng tư nhất của nàng, hoa tâm mềm yếu tránh cũng không thể tránh, cứ như vậy bị Kỳ Duyên tìm được nhược điểm. Minh Triệu sớm đã xuân triều thành mưa, ẩm ướt đến không còn hình dáng, tăng thêm một chút, nàng liền lại leo lên đỉnh phong lần nữa.
"Ê a... A... A... không muốn... Không muốn như vậy... Tiết... A... Tiết... A..." Coi như kháng cự thế nào, Minh Triệu vẫn là đến cao trào, nàng cơ hồ khóc rên rỉ, trong đại não hoàn toàn một mảnh trống không. Bụng dưới co rút gấp rút phập phồng, Kỳ Duyên nhìn thấy, mang theo ác ý cười một tiếng, đem tay trái nguyên bản bóp eo nàng ấn lên bụng.
"Đừng... Đừng... Đừng đụng chỗ kia... A..." Minh Triệu còn không kịp cầu xin tha thứ, loại cảm giác mềm trướng liền thêm một lần nữa đột kích, nàng thất thần nhìn trần nhà tuyết trắng, bên tai đều nghe thanh âm "tí tách tí tách" mà nàng không muốn nghe.
Nàng lại phun nước tiểu.
Nước tiểu trong suốt sạch sẽ cùng với dâm dịch sền sệt phun lên phía trên, tạo nên một vệt nước nho nhỏ đường cong, sau đó nửa phần đều bắn vào người Kỳ Duyên, nàng không có tránh. Trưởng bối bình thường hiền lành dịu dàng, lại ở trước mặt nàng trở nên không khống chế nổi, thật sự là đẹp mắt, đẹp đến mức nàng không dừng lại được.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Kỳ Duyên tuyệt không rút ngón tay ngâm trong hoa huyệt Minh Triệu, mà tiếp tục đút vào. Minh Triệu mặt còn đỏ tươi, vai trần bóng loáng ẩm ướt mồ hôi, đem ga giường vốn đã ướt nhẹp này càng thêm ướt không còn chỗ khô. Nước không ngừng từ tiểu huyệt tuôn ra thấm ướt, trên tâm lý khổ sở đến cùng vẫn là áp chế không nổi sinh lý khoái cảm, thân thể Minh Triệu cuộn lại.
"Ừm... Ân... nhẹ... nhẹ một chút..." Có lẽ biết cầu xin vô dụng, Minh Triệu liền không tiếp tục vô vị phản kháng, chỉ là cao trào qua đi thân thể mẫn cảm vô cùng, Kỳ Duyên lại đối với thân thể nàng mười phần hiểu rõ, động tác tuyệt không thô bạo kia lại khiến nàng vô cùng dễ chịu, cũng vô cùng xấu hổ. Mới ngắn ngủi ba tháng, nàng đã bị tiểu nữ hài khống chế hoàn toàn rồi sao?
Phòng ngủ lớn như vậy chỉ còn tiếng rên rỉ trầm thấp cùng tiếng thở dốc nhẹ nhàng, xen lẫn tiếng nước dâm mi, phòng ngủ thuần trắng đã bị đêm tối nhuộm thành màu đen dục vọng
Đến thời điểm cực hạn, Minh Triệu cũng không còn nhớ được dưới lầu có người nàng từng ái mộ, chỉ vô lực duỗi ra hai tay ôm lấy cổ Kỳ Duyên, hò hét giống như khóc lên "Ừm a... A... A... A... lại... lại đến a... Gấu... Gấu... Dì... Dì lại đến a..."
Đột nhiên nghe được biệt danh "Gấu" đã lâu không có nghe, Kỳ Duyên thân thể khẽ chấn động, động tác trên tay lại càng thêm kịch liệt "Dì Minh Triệu rốt cuộc nhớ lại Gấu rồi sao?" Trong giọng nói của nàng mang theo một tia ủy khuất, nhưng càng thêm nhiều vui sướng "Con liền biết, Gấu mới là người trọng yếu nhất trong lòng dì Minh Triệu"
"A... Ân... Ân a... A..." Minh Triệu cái gì cũng không nghe được, trên người của nàng đột nhiên bị nâng lên, chạm vào ngực Kỳ Duyên, bởi vì khoái cảm mà rung động, cọ xát, mồ hôi trên người hai người đều tan vào một chỗ, đổ mồ hôi lâm ly, không phân khác biệt.
Mị thịt trùng điệp cuối cùng vẫn là đem ngón tay Kỳ Duyên ép ra ngoài, kéo theo một cỗ dâm thủy, sáng long lanh, liền xem như trong đêm tối cũng có thể nhìn rõ ràng, Cửa huyệt nhỏ hẹp vẫn đóng mở, giống như miệng nhỏ tham luyến, còn muốn đem ngón tay Kỳ Duyên nuốt vào.
Kỳ Duyên hôn hai mắt đã đóng chặt của Minh Triệu, đôi mắt bình thường luôn mang theo ôn nhu cẩn thận nhìn nàng, vào lúc nàng không trông thấy nó lại mang theo chút đỏ cay. Mối nghiệt duyên này, chung quy không kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top