Chương 19 Gấu ngoan đừng lộn xộn

Nghe lời này, ánh mắt Kỳ Duyên sáng lên, cả người khí thần đều dâng lên, giống như từ chó con dịu dàng ngoan ngoãn biến thành sói con hung ác, quay người đem Minh Triệu đặt dưới thân.

"Dì Minh Triệu... Dì Minh Triệu..." Kỳ Duyên đem gương mặt dán trên gương mặt bóng loáng của Minh Triệu, hưng phấn vuốt ve, chỉ là ngữ khí lại là mềm mềm, mang theo hoàn toàn vui vẻ cùng không dễ phân biệt giọng mũi. Nhưng Minh Triệu là bực nào hiểu rõ con người nàng, cho dù là một chút xíu cảm xúc cũng bị nàng bắt được, nàng đột nhiên không biết nên trả lời thế nào đem mình đặt vào trong lòng một người. Minh Triệu bình tĩnh nằm ở trên giường lớn, mở mắt nhìn về phía bên trên, trên trần nhà vẫn có ánh mặt trời chiếu không đến, chính như tình cảm của nàng đối với Kỳ Duyên vẫn khó mà nói rõ ràng, vẫn âm u như cũ.

Nhưng, thì tính sao đâu? Bây giờ nàng thật bất lực cự tuyệt hài tử nhiệt liệt thuần triệt, cho dù hai người bắt đầu cũng không phải là tốt đẹp như vậy, cho dù tương lai hai người không xác định được nhiều như vậy, nhưng tối thiểu nhất các nàng hiện tại là không thể bắt bẻ.

Mang tâm tư một chút áy náy một chút phẫn hận, Minh Triệu nhu nhu cười một tiếng, nụ cười trên mặt hoàn mỹ không một tỳ vết, nhưng Kỳ Duyên chỉ có thể cảm giác mình nổi da gà, cũng không biết nụ cười kia tột cùng mấy phần là thật mấy phần là giả.

Lắc đầu trong chốc lát, Kỳ Duyên liền đứng im bất động, nàng an phận cùng Minh Triệu mặt dán mặt, mặc cho hơi thở đối phương phà vào trong lỗ tai của nàng, Minh Triệu sờ lấy mái tóc dài của nàng, trong lúc lơ đãng ôn nhu bốn phía.

Yên tĩnh kéo dài, Kỳ Duyên cuối cùng từ trên thân Minh Triệu, nàng khoanh chân ngồi ở bên cạnh Minh Triệu, đồng tử đen nhánh phản ánh dì Minh Triệu ôn nhu xinh đẹp, trong mắt là không cầm được ý cười.

"Dì Minh Triệu, con rất thích dì" Kỳ Duyên nháy nháy mắt, nhịn không được đem tâm tình của mình vui sướng nói ra, mười phần chân thành tha thiết, nhưng lại mang theo thấp thỏm mơ hồ.

Minh Triệu một tay chống trên giường, đồng dạng ngồi dậy, khóe mắt lộ ra không che giấu được nụ cười "Dì biết" Nói xong hai chữ này, nàng liền mím lại môi đỏ, nhưng Kỳ Duyên vẫn trông mong nhìn qua nàng, khát vọng đạt được càng nhiều yêu mến. Minh Triệu rốt cuộc chịu không nổi tư thế bất động kia quá lâu, nàng nhẹ nhàng hôn hôn lên cái trán trơn bóng của Kỳ Duyên "Dì cũng thích con nha".

Nguyên lai cũng không có khó như vậy nói ra miệng, mà là lẳng lặng vỗ lưng Kỳ Duyên, giống như khi còn bé trấn an nàng khi ngủ, một chút lại một chút, vô cùng có kiên nhẫn. Nàng rất rõ ràng, là hài tử từ nhỏ không có mẹ, Kỳ Duyên thật ra rất là kiên cường, bằng không cũng sẽ không lớn lên ưu tú như thế ở nước ngoài dù không có trưởng bối là nữ chiếu cố lo lắng. Mà khi Kỳ Duyên hoàn toàn triển lộ tình tự, nhất định là lúc nàng yếu ớt nhất.

Dưới tình huống Kỳ Duyên bày tỏ cảm xúc ra bên ngoài thế này, tâm Minh Triệu đã sớm mềm thành một vũng, lúc an ủi nàng không khỏi động dung rất nhiều. Đầu ngón tay thuận theo tóc dài chậm rãi trượt đến phần da thịt của tấm lưng mảnh mai mà không mất đi khả năng co dãn, xúc cảm ấm áp xuyên thấu qua áo lót khinh bạc hoàn toàn truyền đến trên tay Minh Triệu, tâm nàng vô ý, lại không muốn gương mặt xinh đẹp của Kỳ Duyên nhuộm thấm hồng hà, đã nghĩ đến đi nơi khác

Con như vậy thích dì Minh Triệu, hận không thể khảm vào trong thân thể nàng, dì Minh Triệu cũng thích con, dì nên cũng muốn có được mình đúng không? Chuyện này đương nhiên Kỳ Duyên nghĩ đến, không khỏi giật giật thân thể.

Minh Triệu lập tức ngạc nhiên, bởi vì động tác của Kỳ Duyên, lúc này tay của nàng đã rơi vào chỗ giao nhau giữa mông và eo của đối phương. Dáng người Kỳ Duyên kiểu gầy gò, mặc dù nàng mười tám tuổi phát dục không sai biệt lắm, nhưng hình dáng thể hình vẫn không nở nang xinh đẹp bằng Minh Triệu. Nhìn chung quanh toàn thân nàng, trừ tràn đầy khí tức thanh xuân còn mang một chút khí tức non nớt. Nhưng chính dạng dáng người này, lại có thể dục vọng trong lòng Minh Triệu trỗi dậy. Cái mông nhỏ hai bên ngạo nghễ bại lộ trong tay Minh Triệu, mỹ hảo tươi sống của nhục thể thiếu nữ để nàng nhịn không được bắt đầu tưởng tượng, nếu như đụng lên sẽ có xúc cảm như thế nào.

Kỳ Duyên khéo léo uốn trong ngực Minh Triệu, đây là tư thế quen thuộc lúc nàng còn bé, chỉ bất quá khi đó Minh Triệu có thể hoàn toàn ôm được nàng, mà bây giờ nửa người nàng đều bị lộ ra ngoài.

Minh Triệu nắm không được bèn nhẹ vỗ về lên eo Kỳ Duyên, trong lúc lơ đãng đem áo lót rộng rãi kéo lên một chút, da thịt bóng loáng nhuận khiết liền bại lộ trước mắt nàng. Không giống như chính nàng có nhục cảm, vòng eo Kỳ Duyên mảnh mai cứng chắt, ẩn ẩn bắn ra quang trạch, khiến người không chuyển dời được ánh mắt.

"Ừm hừ... Dì Minh Triệu... Dì Minh Triệu...." Phần eo từ trước đến nay đều là chỗ nhạy cảm của Kỳ Duyên, nhất là đặt ở trên đó lại là bàn tay dì Minh Triệu nàng yêu thích, Kỳ Duyên nhịn không được hừ nhẹ lên tiếng, một chút không có ý tứ che lấp dục vọng của mình.

Tay Minh Triệu run lên một cái, từ vòng eo Kỳ Duyên trượt xuống, bên tai lại khống chế không nổi mà biến đỏ. Nàng, nàng vậy mà đối với hài tử mình nuôi từ nhỏ đến lớn lại làm ra những chuyện này!

Biết rất rõ hành động này là sai, nhưng tiếng rên rỉ của Kỳ Duyên vẫn quẩn quanh trong tai nàng khó tiêu trừ. Tưởng tượng mấy ngày này nàng nương theo hành động của Kỳ Duyên mà rên rỉ đến cao trào, Minh Triệu chỉ cảm thấy chỗ bắp đùi nóng lên, đã thành một mảnh vũng bùn.

"Gấu..." Minh Triệu khó nhịn giảo gấp đùi, ý đồ che lại dấu hiệu động tình của mình, nhưng Kỳ Duyên cũng đã từ cổ họng run rẩy của nàng mà làm lộ ra chân tướng. Nàng ngẩng đầu hướng Minh Triệu cười cười, rõ ràng không có bất kỳ hàm nghĩa nào, nhưng Minh Triệu giống như ở nơi đó nhìn thấy như bị cười nhạo.

Gấu đang cười nhạo cái gì? Chế giễu nàng làm trưởng bối luôn bị vãn bối nàng đùa giỡn dưới ngón tay sao, chế giễu nàng luôn dễ như trở bàn tay bị gây nên tình triều sao? Liên tưởng lần đầu tiên Kỳ Duyên đối với nàng ngang ngược cướp đoạt, Minh Triệu trong lòng không khỏi phẫn nhiên, dựa vào cái gì mà Gấu luôn chiếm thế chủ đạo?

Trong bất tri bất giác, Minh Triệu trượt tay xuống rồi quay trở lại, đồng thời thuận theo kéo áo lót lên chậm rãi tiến vào nơi bụng của Kỳ Duyên. Kỳ Duyên không có giãy dụa, ngược lại hơi xoay chuyển thân thể, biến thành tư thế nằm ngửa, thuận tiện cởi bỏ quần áo của Minh Triệu.

"Ô... Ân... Dì Minh Triệu..." tay Minh Triệu mang theo ý lạnh, cùng với thân thể nóng rực của Kỳ Duyên biến thành khác biệt mãnh liệt, Kỳ Duyên chỉ cảm thấy thân thể đều nhanh nổi lửa, chỉ có dì Minh Triệu mới có thể cứu mình, nàng không an phận lắc lắc đầu, trong lúc lơ đãng liền đè ép trước ngực đầy đặn của Minh Triệu. Đây là chỗ có thể mang cho Kỳ Duyên cảm giác an toàn cực lớn, nàng chui vào trong đó, hơi thở ấm áp dễ chịu đem hồng mai tuyết đỉnh thiêu đến đỏ tươi, thậm chí ngay cả Minh Triệu cũng nhanh bốc cháy.

Minh Triệu cẩn thận từng li từng tí thuận theo chỗ bụng Kỳ Duyên mà vuốt ve lên, mơ hồ áo lót cứng chắc mà gợi cảm, để cho người lưu luyến quên về, nhưng càng làm cho nàng chấn động chính là từ lồng ngực truyền đến tiếng tim đập. Tay đứt ruột xót, tiếng tim đập của Kỳ Duyên cũng truyền qua cho nàng, kéo theo nhiệt tình của nàng.

Khó khăn lắm mới nắm tiêu nhũ giống như bé thỏ trắng bị làm cho kinh sợ, ý đồ muốn chạy trốn khỏi nàng, Minh Triệu không khỏi tăng lớn khí lực, đem tuyết nhũ gồ lên bóp ở trong lòng bàn tay.

"Ô... Ô... Dì Minh Triệu... Dì Minh Triệu..." mặc dù không phải mới nếm thử, nhưng cái này hoàn toàn chính xác là lần đầu tiên Kỳ Duyên bị đối xử như thế, nàng chỉ cần nghĩ đến dì Minh Triệu, không sinh ra tâm tư tránh né, ngược lại muốn được dì Minh Triệu mò nhiều hơn một chút.

Minh Triệu nghe tiếng rên rỉ của nàng giống như là nũng nịu, nhịn không được ôn nhu an ủi "Dì đây, dì đây" nàng nói như vậy, động tác trong tay lại không dừng được, dứt khoát đặt Kỳ Duyên lên giường, một tay khác rảnh rỗi liền kéo áo lót xốc xếch cởi ra.

Da thịt thiếu nữ trơn bóng mềm mại, nhũ bạch nhảy nhót dưới ánh sáng, quả thực muốn khiến mắt người hoa lên

"Dì Minh Triệu... Ô... Khó chịu..." Kỳ Duyên nắm cổ Minh Triệu, nhô lên thân trên, muốn giao bản thân trong tay Dì Minh Triệu.

Minh Triệu hít thở nặng nề, bất an trong lòng cùng áy náy lẫn dục vọng chiếm đoạt trộn lẫn vào nhau khuấy động, ngược lại lòng trìu mến lại chiếm thượng phong. Nàng êm ái khuấy động lấy đầu ngực nho nhỏ, đôi môi thơm dán lên cánh môi Kỳ Duyên. Kỳ Duyên chủ động đưa chiếc lưỡi thơm tho đón lấy, mặc cho nàng ở trong miệng mình khuấy động liếm láp, càng thêm dây dưa môi lưỡi dò xét.

Đợi đến hô hấp của Minh Triệu gấp rút có ý định rời đi, Kỳ Duyên mím thật chặt cái lưỡi thơm tho của nàng không buông, tựa hồ muốn đem nàng nuốt vào trong bụng. Đầu lưỡi bị nàng hút đến tê dại, Minh Triệu chỉ có thể vòng qua tiêu nhũ của nàng chậm rãi liếm đùa, cảm thụ được xúc cảm dần mềm mại.

"Ừm... Ô... Ô... Dì Minh Triệu... lại sờ sờ con... Ô... Hôn lại hôn con..." không giống Minh Triệu dù yêu vẫn cố đè nén trong lòng, Kỳ Duyên đối mặt Minh Triệu luôn đem cảm thụ của chính mình thẳng thắn nói ra. Đầu lưỡi dì Minh Triệu không linh động bằng nàng, lại là nhẹ nhàng chậm chạp, từng chút từng chút thấm ướt lấy nhân thể, đem dục vọng quấy đến thấu thể mà chảy ra.

Nghe Kỳ Duyên xưng hô, Minh Triệu bên tai càng thêm hồng, nhưng trong nội tâm nhu tình cùng dục vọng vẫn chiếm thượng phong. Nàng duỗi đầu lưỡi quấn lấy đầu ngực non nớt kia, cũng không dám hút, chỉ một chút một chút dùng đầu lưỡi trêu đùa. Mà tay của nàng, cũng dần dần dời về phía dưới, thẳng tắp bắt lấy cái mông nhỏ của Kỳ Duyên.

"Ô... Ân... không muốn... Ô..." tựa hồ nhớ trải qua cái gì đó, Kỳ Duyên uốn éo người, muốn từ lòng bàn tay của Minh Triệu thoát ra ngoài, Minh Triệu lại không cho nàng cơ hội, ngược lại nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông nàng, trong giọng nói mang theo chút uy nghiêm "Gấu ngoan đừng lộn xộn".

Kỳ Duyên lập tức không dám giãy dụa, nàng còn nhớ rõ khi còn bé Dì Minh Triệu làm sao trừng phạt nàng. Mặc dù đợi lúc tuổi nàng lớn một chút, dì Minh Triệu cũng không đối với nàng làm hình phạt đánh đòn như lúc nhỏ, nhưng bây giờ ở loại thời điểm này, nàng vẫn hơi hơi e ngại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top