Khi chúng ta có con.

"Cha, cha à, người nhìn này, con ngự kiếm được rồi"

"Bảo bối ngoan, con giỏi lắm, con bay thử một đoạn cùng ta đi"

Triệu Du đang dạy tiểu Phong học kiếm ở sau núi.

Nói ra thì đứa nhỏ thật có thiên phú, đi cùng cha nó vài lần, thực hiện khẩu lệnh đôi ba lần đã làm cho kiếm bay lên, nó giữ thăng bằng cũng rất tốt. Rất giống Triệu Du lúc trẻ.

Mà cái gì giống quá thì nên suy xét lại, nhất là cha con Triệu Du.

Không hiểu luyện kiếm kiểu gì, khi Cù Huyền Tử dẫn Thiếu Hạo tìm đến, một lớn một nhỏ trước mặt toàn thân ướt sũng , đầu cổ bù xù, trên tay đứa nhỏ còn ôm một con cá lớn, miệng cười hì hì nhìn y.

"Phụ thân, hôm nay chúng ta cùng ăn cá đi"

"Triệu Du, tiểu Phong vừa khỏi bệnh, ông lại đưa nó đi nghịch nước, có phải ông muốn con lại bệnh nữa không? " Cù Huyền Tử cười hiền gật đầu với con nhỏ, quay ngoắc qua nghiêm mặt nhìn Triệu Du.

Cục bột nhỏ Hạo Hạo đứng bên cạnh không khỏi ngao ngán lắc đầu nhìn hai người. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã đi theo Cù Huyền Tử cùng Đan Phong, nhưng dường như đây mới là bản nhí hoàn hảo của y.

Triệu Du biết mình sai, không cãi lại, chỉ nhận lỗi rồi nói sẽ chú ý chăm sóc con cẩn thận với Cù Huyền Tử.

Nghe được những lời cam đoan từ Triệu Du, Cù Huyền Tử không khỏi lườm phu quân mình.

Ngoại bào của Cù Huyền Tử đã đưa cho tiểu Phong khoác lên để đứa nhỏ đỡ lạnh, thấy con đã không sao, Triệu Du tươi cười đi lên khoác tay y, dỗ dành phu nhân nhà mình.

"Chúng ta về thôi, phu quân ông cũng lạnh rồi, hay chúng ta về phòng sưởi ấm cho nhau đi"

Không kịp để Cù Huyền Tử trả lời, y đã bị Triệu Du kéo đi, một lúc sau lại bị bế trở về phòng. Lão là ai chứ, là Triệu Du chân nhân đó, có thể tự làm khô và sưởi ấm mình mà??

Hai đứa nhỏ chứng kiến màn này không khỏi ngơ người, đến lúc nhận thức được đã quay đầu nhìn nhau.

"Thật à? Cứ thế để chúng ta ở đây? "

Đứa nhỏ đang ôm cá của mình nghe vậy chỉ nghiêng đầu nhún vai một cái, chúng đã quá quen rồi. Đành phải tự dìu nhau về.
____________________

Khi đôi song sinh nhà Cù Huyền Tử biết đi, đó thật sự là một cơn ác mộng của đệ tử Tiêu Dao cùng Hành Dương.

Chúng không đi lung tung khắp núi thì cũng là đi phá người này người kia. Đệ tử hai phái thì dám la rầy gì chúng chứ, chỉ có thể bất lực nhìn chúng phá, hoặc dùng bánh kẹo dỗ chúng yên. Nghịch nhất vẫn là đứa nhỏ Đan Phong. Đến cả con lừa của Triệu Du cũng bị nó dọa sợ kêu la cùng trời.

Đến cả bộ đồ nghề cá cược của hội Tàng Phong cũng bị nó đánh tráo.

Hành Dương cùng Tiêu Dao tông đúng là bị làm cho gà bay chó sủa.

Đến khi Triệu Du dạy cho tiểu Phong thuật ngự kiếm vi hành rồi thì ác mộng chúng đệ tử nhân hai. Không biết bằng cách nào, tiểu tử này lại biết bay mà không biết đáp, báo hại chúng đệ tử hết lần này đến lần khác chật vật mang nó trở về mặt đất từ trên nóc chính điện, ngọn cây cao, cành cây nhô ra ở vách núi.

Khó nhất vẫn là không hiểu vì sao tiểu tổ tông này lại tìm được một hang động ở thân núi. Điều đáng nói ở đây là sườn của Trường Trạch sơn, nó rất dốc. Đan Phong vì sợ hãi mà đến cả khẩu lệnh cũng quên mất, nó ngồi khóc cả một canh giờ. ( một canh giờ = 2h).

Cũng may, đệ tử hôm đó nhận trách nhiệm trông coi tiểu Phong không thấy nó nên đã sớm đi tìm, tìm khắp đỉnh núi cũng không thấy, vị đệ tử này thử bay vòng quanh sườn núi thì nghe được tiếng khóc.

Ông con nhìn thấy có người đến thì mừng đến độ không suy xét là ai, mắt lem nhem nước ùa vào lòng người kia mà khóc tiếp.

Đan Phong mê chơi thì cũng thôi, kết quả là Triệu Du bị phạt. Lão bị phạt vì dạy con không đến nơi, không trông con kĩ còn ỷ lại cho chúng đệ tử.
____________________

Cù Huyền Tử mang song thai trong người không chỉ cảm thấy nặng nề, còn thay đổi khẩu vị liên tục, không chỉ Triệu Du bị xoay vòng vòng mà còn có Tô Tô, Cửu Mân cùng Tịch Vô cũng bị kéo theo. Đương nhiên sư phụ tốt như Triệu Du cũng không để cho tam đại đệ tử tông mình thoát cảnh.

Cù Huyền Tử ngồi bên bàn nhìn Triệu Du làm đồ chơi cho con. Phải nói là có con rồi Triệu Du chân nhân rất kĩ tính, đồ chơi của bảo bảo phải do chính lão làm mới được.

Cù Huyền Tử :" Triệu Du, ta có hơi đói" . Cù Huyền Tử kéo kéo tay áo Triệu Du làm lão dừng động tác lại nhìn sang y.

Triệu Du :" ông thèm ăn đồ ăn gì? Ta đi chuẩn bị. "

Cù Huyền Tử :" ta muốn ăn cơm với củ cải muối, ta tự nhiên cảm thấy muốn ăn gì đó mặn mặn, cảm phiền ông rồi Triệu Du. "

Triệu Du :" phiền hà gì chứ, là ông hay là bảo bảo muốn ăn ta đều sẵn lòng, ngồi đó đi, đợi ta một chút, ông đừng đi lung tung khi không có ta bên cạnh. "

Triệu Du sau đó thật sự là mệt bở hơi tai. Giữa tiết hạ oi bức, Cù Huyền Tử lại thèm trái cây lạnh, còn là phải cực kì lạnh mới chịu được. Gì chứ đây là lần đầu Triệu Du cùng "bọn nhỏ" thấy thai phụ thèm ăn những món kì lạ như vậy. Tàng Hải Tàng Phong vừa phải đi xin đá lạnh từ các nơi khác vừa phải giữ cho đá không tan quá nhiều. Giữa lúc nóng inh ỏi như này mà phải vác một rương đá lạnh về, còn ngự kiếm thì đúng là vừa hoa mắt vừa sốc nhiệt.

Tô Tô cùng Cửu Mân cũng không khấm khá hơn bao nhiêu, chọn trái cây, rồi cắt rỉa, lại phải đổi trái cây, thật là bị xoay vòng vòng. Cũng phải nói họ rất cẩn thận khi phân loại trái cây ra trước, nếu để chung một chỗ e rằng đã vì tìm kiếm trong 1 rương trái cây như vậy cánh tay cũng sẽ muốn bỏ nhà mà đi mất.

Cù Huyền Tử ăn nhiều nhất vẫn là đào. Đoán xem ai phải đi hái sạch hai cây trong hậu viện sau núi mà còn phải sang tông môn khác mà xin vì câu nói của Triệu Du " không được để thiếu, thà là dư ra".

Đúng vậy, Tịch Vô cùng Tàng Lâm phải lâm trận rồi, không chỉ xin đào, còn phải tìm xin trái vải.

Triệu Du không cho Cù Huyền Tử ăn vải nhiều, vì dù có nhiều dinh dưỡng nhưng nếu thai phụ ăn nhiều sẽ không tốt cho cả Cù Huyền Tử và bảo bảo.

Cứ như vậy mười ngày liền, họ tất bật chuẩn bị trái cây khi Cù Huyền Tử kêu thèm ăn.

Còn món dưa muối hả, Triệu Du nhắc đến là sợ xanh mặt. Cù Huyền Tử vừa ăn một đũa đã quay qua nôn thốc nôn tháo, xanh cả mặt mày. Tiên y nói Cù Huyền Tử không ăn được đồ sống như củ cải muối, hại Triệu Du một bụng áy náy mà ríu rít xin lỗi y, Cù Huyền Tử phải dỗ gãy lưỡi lão mới thôi khóc.

Khẩu vị của Cù Huyền Tử cũng thay đổi chóng mặt. Bình thường y ăn uống thanh đạm, vị không được quá đậm. Nhưng thời kì này thật sự là ác mộng, đến Tô Tô cũng cảm thấy sợ hãi, không biết sau này có hài tử bản thân có giống cha mình không nữa.

Món ngọt thì phải thật ngọt gắt, món ăn nhẽ ra nêm mằn mặn để vừa ăn với cơm thì nó lại mặn để khô cả lưỡi.

Y ăn chua cũng làm cả hội thất kinh, trái xoài vừa nhìn thôi đã thấy chua tê lưỡi, đã vậy hương chua của xoài còn thoang thoảng trong không khí làm mọi người rùng mình, thế mà Cù Huyền Tử ăn một cách ngon lành, còn vui vẻ mời mọi người nhưng ai cũng sợ mà xin thua.

Biết mình làm khó con gái cùng đệ tử, Cù Huyền Tử áy náy không thôi, y tự tuyệt thực một hôm, sau đó vì đói dẫn đến mất sức rồi ngất. Triệu Du sau khi lo phần yêu vật ở Hoang Uyên trở về biết chuyện, liền bắt Cù Huyền Tử bồi bổ nhiều thêm. Mấy "đứa nhỏ" cũng tỏ ra không phiền, rất vui lòng giúp đỡ, an ủi cả buổi Cù Huyền Tử mới thôi thút thít mà cảm ơn mọi người.

Cù Huyền Tử "Ta thật sự là phiền các con nhiều rồi, các con vì ta mà chạy đông chạy tây như vậy, thật sự ta xin lỗi "

Tô Tô :" cha à, không có gì là phiền phức cả, bồi bổ cho người cũng là bồi bổ cho đệ muội con, cũng là sư điệt mà các huynh ấy thật lòng yêu thương mà, người đừng buồn nữa, đừng nhịn ăn nữa, không tốt cho sức khỏe đâu. " nàng ôm cổ cha từ sau, dụi dụi làm nũng.

Triệu Du nhìn màn này vừa ấm lòng vừa ấm ức, Triệu sư phụ thật sự đã nhịn rất lâu đó.

Bọn Cửu Mân cũng lên tiếng an ủi, bày tỏ ý tự nguyện để Cù Huyền Tử khỏi áy náy nữa. Đại điện Hành Dương Tông chưa bao giờ rôm rả như vậy.
____________________

Cù Huyền Tử được Triệu Du cùng Tô Tô và những người khác chăm sóc thật sự là tròn lên thấy rõ. Hai chiếc má đã có thịt hơn, khiến cho người ta vừa nhìn là muốn được xoa.

Mọi người từ bằng hữu đến đệ tử đều nhìn y rất trìu mến, nhìn với một ánh mắt nhìn một tiểu yêu đáng yêu vậy. Có người còn không ngại mà nói thẳng với y " Cù chưởng môn, ngài tròn ra rồi, trông rất đáng yêu, có thể cho ta sờ lên chiếc má kia không? " Lời này cũng may là của nữ nhân, nếu là nam nhân, Triệu Du thật sự sẽ đi dở nóc tông môn nhà người ta lên.

Cù Huyền Tử ban đầu rất tự ti, nhưng mọi người cứ khen, Tô Tô cùng Triệu Du an ủi, y cũng dần chấm nhận "phiên bản đáng yêu" này của mình. Triệu Du mỗi lần bên cạnh y đều tranh thủ nghịch nghịch chiếc má tròn tròn kia.
____________________
Cù Huyền Tử trong thai kì không hề 1 có chút gì là dễ nóng giận hay thay đổi tính tình quá nhiều. Chỉ có điều y lại rất hay ngủ. Vừa hay, Triệu Du chiều Cù Huyền Tử ăn rồi ngủ mới dẫn đến cớ sự y tròn lên. Đêm đã ngủ sớm, không cho Triệu Du động vào mình thì thôi đi, buổi sáng cứ một chút là y lại buồn ngủ.

Triệu sư phụ cũng chiều theo phu nhân nhà mình, mỗi lần y mệt sẽ kiếm một chỗ thoải mái cho y dựa vào mình mà ngủ, nếu ngủ quá lâu sẽ bế y về tư thất, cẩn thận đắp chăn rồi hôn nhẹ lên trán y, hoặc vuốt ve chiếc má trắng hồng kia, đôi lúc lại thích thú ngắm nhìn vẻ đáng yêu kia.

Gương mặt trắng trẻo điểm xuyến vệt hồng hai bên má, hàng mi cong dài, cánh môi yêu kiều. Triệu Du cảm thấy phước phần mình thật lớn khi được kết đạo lữ cùng vị " tiên tử" nhà mình. Nhưng nghĩ lại Triệu Du thấy thật ấm ức, bất công, lão đã nhịn bảy tháng nay rồi !!!!

Chỉ muốn nói là : Triệu Du chân nhân, đừng vì bụng đói nhất thời sau này cả ngủ dưới đất cạnh giường vợ cũng là điều viễn vông.

Thanks for readding ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top