các bài chửi dân gian

(đang sưu tầm, bạn nào biết nguồn, hoặc bài chửi dân gian nào hay cho tớ xin  tham khảo)

Tiên sư đư'a nào bắt mất con gà nhà bà, gà ở nhà bà con công con phượng, gà về nhà mày thành con cáo con hâu. Bà ... bà...bà... U cho con xin chén trà để con chửi tiếp..... bà chửi theo kiểu toán học cho mà nghe nhá...bố mày là A, mẹ mày là B, bà cho vào ngoặc bà khai căn cả họ nhà mày... Bà rủa mày ăn miếng rau mày ói ra miếng thịt, mày tắm trong ao mày chết chìm trong chậu...
Bà khai căn cả họ nhà mày, xong rồi bà tích phân n bậc, bà bắt cả hang, cả hốc, ông cụ ông nội, cả tổ tiên nhà mày ra mà đạo hàm n lần.
Ái chà chà...mày tưởng à. Mày tưởng nuốt được con gà nhà bà là mày có thể yên ổn mà chơi trò "cộng trừ âm dương" trên giường với nhau à.....Bà là trị cho tuyệt đô'i hết cả họ 9 đời nhà mày, cho chúng mày biết thế nào là vô nghiệm, cho chúng mày không sinh, không đẻ, không duy trì được nòi giống nữa thì thôi...Bà sẽ nguyền rủa cho chúng mày đời đời chìm đắm trong âm vô cùng, sẽ gặp tai ương đến dương vô cùng, cho chúng mày chết rục trong địa ngục, cho chúng mày trượt đến maximum của sự vô hạn tối tăm... ờ nhỉ, thôi, hôm nay thứ 7, bà nghỉ, ngày mai bà chửi tiếp.
À, mày chơi toán học với bà à...U cho con xin thêm chén nước ạ ..Thằng khốn ấy nó là tiến sĩ toán lý, không chửi bằng toán học thì không xong với nó u a.......Vâng vâng, u rót cho con đầy đầy vào, nữa đi...để con lấy hơi chửi tiếp, con sẽ chửi từ số học lên tích phân, xuống đại số rồi sang hình học cho u xem...
Tiên sư nhà mày, mày tưởng ngày nào mày cũng rình mò tiệm cận hàng rào nhà bà là bà không biết đấy phỏng ? Bà là bà giả thiết mày ăn cắp hơn hai chục con gà nhà bà,...mày về mày vỗ béo để nhồi đường cong cho con vợ mày, à à, mày vẽ nữa đi, mày tô nữa đị. Mày tô, mày vẽ, mày nhồi cho đến khi đường cong con vợ mày nó nứt toát, nó gẫy khúc ra, chọc xiên chọc xẹo đi, rồi đi lên đi xuống nữa vào, rồi có ngày con vợ mày sẽ hạ vuông góc một mạch thẳng xuống nóc tủ....thôi con ạ ........ái chà chà...mày tưởng mày dùng cả Topo học mày vẽ thòng lọng mày bắt gà nhà bà mà được à.

Cha tiên nhân ông nội, ông ngoại,

Ông dại, ông khôn,

Đồng môn chi rễ nhà mày nhá !

Ờ gần mà ra,

ở xa mà đến,

mà trả cho bà...

Rồi bà kể lể với một giọng tru tréo:

Củ khoai nhà bà

Khoa xinh khoai đẹp

Củ bẹp củ tròn

(hàng bà hàng xuất sắc đấy!)

Vợ chồng mày đến lon ton

(cách đến mới bần tiện làm sao!)

Mày lấy thuổng mày đào

Mày lấy dao mày cạo "

(Đáng kiếp! Cũng phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới cắp được khoai nhà bà!...)

Mày bỏ thỏm vào nồi

Mày đun sôi sùng sục

(tượng hình, tương thanh làm sao!)

Mày bưng ra một mâm

Mày ăn ngấm ăn ngầm

(nhục ơi là nhục!)

Mày còn khen khoai nhà bà bở!!!

Một kết thúc bất ngờ!

Láo đến thế là cùng!...Khoai xinh đẹp của bà ngon vị làm sao!...Bà phải tiếc rát ruột khi nó đang nằm ngồm ngoàm trong mồm mày...Ôi kẻ cắp ăn chui ăn nhủi khoai bở nhà bà kia!

Đến cái ngày con gà mái đẻ của bà bị „chúng nó" chén thì cơn thịnh nộ của bà mới là vô tận:

Ở gần mà ra

Ở xa mà đến

Mà vểnh mai tai

Mà cài mái tóc

Mà nghe Mẹ mày tụng kinh sám hối này"

Nhập đề!

Kêu gọi!

Cảnh cáo đàng hoàng!

Nhà bà có bảy con gà xám

Tám con gà vàng

Mất hoang mất hủy

Chẳng còn đâu một chục rưỡi

Lên cán cân kiểm kê rồi! Các chỉ số đều chính xác!

Sau mỗi một câu bà lại ưỡn người, tốc váy đến tận đầu gối...vừa nhảy đồm độp vừa lao ra phía trước như xoáy ngón trỏ vào giữa trán „Mày" vậy:

Con gà nhà bà

Nó ở nhà bà nó là con công con phượng

Nó đến nhà mày nó là con cú con cáo

Nó là Thần Nanh mỏ đỏ

Nó mổ xé xác vợ chồng nhà mày đi

Mày liệu hồn mà giả con gà cho bà.à à!

Không hiểu sao lúc nào bà cũng lôi cả vợ lẫn chồng ra mà chửi...

Trách nhiệm tập thể có khác!?

Nhược bằng mày lấp liếm,

thì bà đào mả thằng tam tứ đại nhà mày ra,

bà khai quật mộ thằng ngũ đại lục đại nhà mày lên

Bà trù cả vợ lẫn chồng mày chết nhăn răng !!!

Chết ông chết bà

Chết cha chết mẹ

Chết bảy anh em

Thằng nào đứng xem

Về nhà chết nốt!!!

Ông bà nhà ta bao giờ cũng sợ chết chùm... Nghe bà trù đến thế mà không vội ăn năn sám hối mà đền bù con gà mái đẻ cho bà thì có liệu hồn mà lo tiền phúng điếu cho cả giòng họ.

Cái thằng đứng xem „thiếu tinh thần trách nhiệm" kia không khai báo cho bà biết tông tích con gà nhà bà thì cũng bị „liên lụy lý lịch" nốt!...

Rồi bà mở rộng vòng vây:

Mày ngỡ mày thoát được tay bà đấy à à à!

Mày đi đằng Đông bà gông bà cùm

Mày đi đằng Nam bà giam bà giữ

Mày đi đằng Tây bà vây bà bắt

Mày đi đằng Bắc bà giắt mày về.

Bà lao về phía trước và trỏ tay chỉa vào bốn hướng phương trời

Tứ bề vây chặt! Vô phương tẩu thoát!

Mày mà đớp phải con gà nhà bà đấy hở

Nay bà chửi

Mai bà chửi

Bà còn chửi nữa

Hôm nay bà chửi một bài,

Ngày mai bà sẽ chửi hai lần liền.

Rồi bà vỗ ngực phành phạch

Bây giờ bà mệt rồi

Bà về bà nghỉ đây!"

...Và con gà không bao giờ được trả lại cho bà.

Chúng mày làm cướp tứ phương

Đố mày cướp được cái sân gà bà

....

Hôm nay bà chửi một bài,

Ngày mai bà sẽ chửi hai lần liền.

Bây giờ bà mệt quá chừng,

bà về cơm nước, nhớ đừng quên a

Thái Bình là đất ăn chơi, tay bị tay gậy khắp nơi tung hoành

"Thanh cha, thanh mẹ, thanh gì. Hễ có phong bì thì lại thanh kiu


bài viết-111

Mả cha cuộc đời quá vô hậu..."-  (bài sưu tầm - tác giả - Trần Vàng Sao) 

Trước hết phải nói "chửi" vũ khí của kẻ yếu mất hết lòng tin vào công lý và xã hội. Xã, ấp nào phân xử chuyện mất một con gà, nên nạn nhân giành quyền phán xét bằng cách chửi đứa ăn trộm gà, dù mười mươi biết rằng có chửi, thì con gà cũng đã được vặt lông, cho vào nồi lâu rồi, không còn hy vọng tìm lại được. Nhưng vẫn phải chửi, trước là cho hả giận, sau là để nguyền rủa năm mười đời thằng ăn trộm gà cho nó xót gan bào ruột.

Chửi cũng phải có nghệ thuật. Không phải cứ thấy mất gà là đã đong đỏng lên mà chửi, ai nghe? Thường thì người mất gà phát giác ra con gà "một đi không trở lại" trong thời điểm trời nhá nhem tối, nghĩa là giờ "gà lên chuồng." Nhưng chửi vào giờ ấy, trong khi mọi gia đình, người đi làm chưa về, bữa cơm chưa dọn, kẻ còn cho trâu vào chuồng, người còn cho lợn ăn, thì ai nghe? Vậy nghệ thuật chửi là phải chọn đúng thời điểm khi hàng xóm, làng giềng đã yên lặng, có thể bắt đầu lên giường, như thời đại bây giờ người ta bắt đầu bật cái TV để nghe tin tức, cũng như bà vừa xong bữa cơm, nhai hết miếng trầu. Bốn bề vắng lặng, cuộc chửi rủa bắt đầu khi bà bước ra sân, mở đầu bài diễn văn hùng hồn, kiểu thưa gửi của một chính trị gia: "Kính thưa đồng bào..."

"Làng trên xóm dưới, bên ngược bên xuôi, tôi có con gà mái xám."

Trước hết người chửi phải mở hết công suất của cái mồm, thứ đến phải hướng loa về căn nhà lối xóm bị tình nghi ăn trộm. Chửi không phải dễ, như thường ngày chúng ta vì bực tức buột miệng ra bằng một tiếng chửi thề, mà chửi đây phải có văn bản, nói theo lối thời thượng là phải có "biên tập." Nội dung một bài "chửi" phải có "bới" và "rủa" như ta thường nói "chửi bới" hay "chửi rủa."

Có người cho rằng người miền Nam có "chửi" chứ không hề "bới," trong khi người miền Bắc nếu chửi nhau là đào bới cả tông ti họ hàng lên, đó là cái lối bới mả, đào mồ ông cha, tổ tiên mười đời lên mà chửi: "...bà đào mả thằng tam tứ đại nhà mày ra, bà khai quật bật săng thằng ngũ đại lục đại nhà mày lên..." Còn "rủa" là trù yếm: "Rồi ra, nhà chúng mày chết một đời cha, chết ba đời con, đẻ non, đẻ ngược, chân ra trước đầu bước ra sau, đẻ sót nhau, chết mau, chết sớm, chết trẻ, đẻ ngang!"

Ðể câu chửi được nhịp nhàng, người ta dùng thể văn "biền ngẫu," từng câu từng chữ đối nhau chan chát: "Bố thằng chết đâm, cha con chết xỉa... chết một đời cha, chết ba đời con... ăn chó cả lông, ăn hồng cả hột... bốn thằng cầm cờ xanh đứng đầu ngõ, ba thằng cầm cờ đỏ đứng đầu làng..."

Bài chửi muốn hay lại có vần điệu, chửi lên nghe âm thanh trầm bổng, thì người chửi phải chửi cao hơn một bậc nữa, là chửi bằng... thơ:

"Hôm nay bà chửi một bài

Ngày mai bà sẽ chửi hai lần liền

Bà chửi cho mày hóa điên

Bà rủa suốt tháng liên miên không ngừng

Bây giờ bà mệt quá chừng

Bà về cơm nước, nhớ đừng quên a...

Muốn sống thì thả gà ra

Lạy bà hai lạy, bà tha cho mày.... ày ày ày..." (*)

Chửi không phải chỉ sử dụng cái mồm mà còn sử dụng tay chân, miệng chửi nhưng phải hoa tay múa chân, lâu lâu lại phải nhảy lên "đong đỏng" tay vỗ phành phạch vào hạ bộ để tỏ ra khinh miệt kẻ địch thủ chưa rõ mặt, là kẻ tình nghi ăn trộm gà. Có điều chắc chắn là người "chửi gà" không thể là đàn ông mà phải là đàn bà. Ðàn bà có nhiều năng khiếu văn chương, nhiều lời, biết "trình diễn" hơn đàn ông và cũng lại còn có cái để mà... vỗ.

Chống cường quyền ngày nay, con người bất lực không thể dùng dao, dùng búa, dùng gươm, dùng súng, dân đen chỉ biết dùng miệng lưỡi trời cho để... chửi, như bài "Vũ khí chửi" trên tờ Quân Ðội Nhân Dân của CS hồi tháng 8, 2012 cũng đã viết: "Ðành rằng, chửi 'đã mồm' cũng chẳng mấy khi tìm lại được gà, nhưng cái 'chửi' để hả giận, để đánh thức lương tâm, nuôi dưỡng công lý. Lương tâm và công lý sẽ lớn lên, chặn tay bọn ăn cắp những 'con gà vàng' thấm đẫm mồ hôi, nước mắt người lao động. Chửi là vũ khí của người nghèo." Rõ ràng cơ quan ngôn luận này của "bộ đội CS" không thấy nhột nhạt khi đăng một bài "luận về chửi," trong khi cả nước đang chửi chế độ vì bất mãn.

Chửi mất gà trong xóm làng Việt Nam là chuyện chửi nhỏ. Ngày nay trong xã hội có nhiều loại không những căn cắp vặt mà ăn cướp công khai vì có quyền lực trong tay, dân đã mất người, mất nhà, mất đất, có khi mất cả giang san, thì thấp cổ, bé miệng, không có gươm có súng để làm cách mạng, thì còn có cái mồm chửi, cho đỡ uất.

Trên Internet chúng ta đã xem người phụ nữ bị cướp đất, đến một đồn công an ở Hà Nội, tụt quần chửi cho đã giận. Người ta tập họp nhau ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng, chửi đảng, chửi nhà nước. Mẹ con cởi truồng chống cưỡng chế đất đai, chửi bới bọn tham quan, ô lại. Nhưng phải là người "ở trong chăn," lớn lên từ chế độ đó, mất hết vì chế độ đó thì câu chửi mới hay, lời chửi mới sâu sắc.

Một nhà thơ của chế độ cộng sản đã chửi bằng thơ. Tác giả thuộc loại "sinh viên tranh đấu" ở miền Nam, mê cộng sản đến đỗi bỏ tên họ cha mẹ đặt, sửa lại thành Trần Vàng Sao. Ông nướng hết tuổi trẻ cho cộng sản, về già bất mãn, ngồi làm thơ chửi đổng cho sướng miệng. Bài thơ "Tau Chửi" không một chữ một lời chỉ đích danh thằng nọ con kia, nhưng đọc lên ai cũng hiểu là một bài thơ chửi đảng, chửi cha chế độ. Bài thơ chửi dài 156 câu, mà chúng tôi chỉ trích ra vài đoạn ngắn sau đây, trước tiên cũng là những lời "bới" và "rủa":

"mười hai nhánh họ bây đem lư hương bát nước

giường thờ chiếu trải sắp hàng một dãy ra đây

đặng nghe tau chưởi

tau kêu thằng khai canh khai khẩn tam đợi mười đời

cao tằng cố tổ ông nội ông ngoại cha mẹ chú bác cô dì

con cháu thân hơi cật ruột bây tau chưởi

tau chưởi cho tiền đời dĩ lai bây mất nòi mất giống

hết nối dõi tông đường

tau chưởi cho mồ mả bây sập nắp

tau chưởi cho bây có chết chưa liệm ruồi bu kiến đậu

tam giáo đạo sư bây

cố tổ cao tằng cái con cái thằng nào móc miếng cho bây..."

"Bây" ở đây là ai? Trần Vàng Sao nói rõ:

"bỏ tên bỏ họ cha mẹ sinh ra

bây mang bí danh

anh hùng dũng cảm vĩ đại kiên cường

lúc bây thật lúc bây giả

khi bây ẩn khi bây hiện

lúc người lúc ma

lúc lên tay múa ngón sủi bọt mép gào thét

lúc trợn mắt khua môi múa mỏ đả đảo muôn năm."

Và đánh thẳng vào những tên cầm quyền đầu sỏ:

"bao nhiêu người chết diều tha quạ rứt xương

khô cốt tàn dọc bờ dọc bụi giữa núi giữa rừng

để bây xây lăng đắp mộ dựng tượng dựng đài cho

cha mẹ cố tổ bây..." (**)

Nhưng nói cho cùng phản ứng "chửi" vì mất mát, bất công, bị chèn ép là phản ứng tiêu cực của kẻ yếu, người nghèo. Những kẻ nghe chửi không phải ai cũng biết đau biết nhục, vì ca dao Việt Nam đã có câu:

"Quân tử ư hử cũng đau,

Tiểu nhân vác đá ném đầu chẳng sao!"

Cho nên, đối với bọn "cố đấm ăn xôi" này, nghe chửi đã quen, đứa nào cũng mang bí danh, tên giả, biết đâu bố mẹ mà sợ người ta nói đụng chạm đến cha ông, dòng tộc, động đến tổ tiên, mồ mả.

Người xưa nói "bất bình nhỏ thì dùng rượu, bất bình lớn thì dùng gươm." Uống rượu là để nén bất bình xuống đáy lòng, không nén được thì văng tục hay lên tiếng chửi cho hả dạ. Bọn vô cảm không hề sợ chửi, chúng chỉ sợ con người dùng gươm để giải quyết khi không còn chịu được với nỗi bất bình lớn.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top