05.

Nếu gặp người này ở bối cảnh khác, có thể nào tôi cũng sẽ cùng hắn trở thành bạn bè không?
CHƯƠNG 5
.
Tôi rời khỏi căn phòng đó, một lần rời đi thì đi tận hai ngày.
Dù sao câu chuyện này cũng không phải chỉ có yêu hận tình thù, nó cũng có bối cảnh bên ngoài như một thế giới bình thường vậy...
Phản diện cũng là tầng lớp cấp cao, cũng sở hữu tập đoàn lớn, nắm trong tay quyền định đoạt của cả một cỗ máy tư bản... nên có rất nhiều việc phải làm, chỉ riêng việc ký công văn giấy tờ thôi mà cũng phải ký hai ngày mới hết.
Đúng là tư bản chết dẫm. Tôi chửi thầm.
Người đàn ông kia không gây thêm chuyện nữa, cấp dưới báo lại hắn khá hợp tác.
Tôi biết hắn sẽ hợp tác thôi, bởi vì tay chân của hắn trà trộn vào đám vệ sĩ thành công rồi.
Tôi biết, nhưng mắt nhắm mắt mở để yên cho tên đó lọt vào lòng địch tiếp tế thông tin cho hắn.
Nam chính cần thêm hi vọng để sinh tồn và báo thù, chỉ có cách đó mới khiến hắn có động lực hành động, như thế sẽ không làm mạch truyện xáo trộn nữa.
Sắp xếp xong hết công việc ngoài lề rồi, tôi mới chạy qua ngó thử xem tình hình hắn ta như thế nào.
Trời chưa tối hẳn mà trong căn phòng lại tối đen như mực.
Cấu trúc căn nhà này tôi chưa nắm hết được, đầu không ngừng gọi hệ thống, để nó có thể quăng chỉ dẫn tìm công tắc đèn đặt ở đâu. Những lúc như thế này thì bảng hệ thống lại cứ im ru bà rù.
Tay tôi quơ qua quơ lại trong không khí, khi ánh mắt sắp quen với bóng tối rồi thì bắt đầu có chút sợ hãi muốn quay đầu chạy về phía cửa, bởi vì tôi không nhìn thấy hắn ở đâu cả.
Nhưng vừa định bỏ chạy thì thân thể đột nhiên bị tóm lấy, lưng đập mạnh lên giường.
Vết thương trên lưng chưa khỏi hẳn, tôi đau đến nghẹt thở, miệng bị một bàn tay lớn bịt chặt, không thể la lên bất cứ từ gì.
Tôi giẫy tay loạn xa, đèn đầu giường nhận cảm ứng động tĩnh mà bật sáng.
Ánh mắt chúng tôi đối diện nhau, tôi tràn đầy hoảng sợ, mắt hắn thì đục ngầu cảnh giác.
Lưng tôi đau quá.
Những ngón tay run run cố gỡ bàn tay đang đè trên miệng mình ra.
Hắn sững người một lúc mới hoàn hồn, có lẽ hắn nghĩ là người lạ đột nhập vào phòng chứ không nghĩ đó là tôi, cho nên sau đó có chút hớt hãi đỡ tôi ngồi dậy.
Tôi ngồi quay lưng về phía hắn, ghét bỏ cái thể trạng yếu xìu này của mình quá.
Ở thế giới thật đói cơm rách áo, tôi yếu là đúng rồi.
Nhưng ở thế giới này, tôi ngày ăn ba bữa, sơn hào hải vị không thiếu thứ gì, mà tôi vẫn cứ là một con thỏ hen, da trơn thịt mềm trói gà không chặt.
Tôi còn đang chìm trong mớ suy nghĩ oán trách bản thân thì đột nhiên tấm áo sau lưng lại bị tốc lên, một ngón tay lành lạnh ấn lên vết bầm trên lưng tôi.
Đau...
Tôi vô thức 'ah~' một tiếng.
Rồi quay mặt lại đỏ mắt trừng kẻ vừa vô ý vô tứ gây sự với mình.
‼️‼️‼️
Còi trong đầu tôi bỗng hú vang.
Mẹ nó, cảnh báo cái gì thì nói huỵch toẹt ra đi. Ông đây có phải thầy bói đâu mà đọc được suy nghĩ của hệ thống mấy người?
Người đàn ông kia ngón tay vẫn để lơ lửng trong không khí, thậm chí còn chưa chịu thu tay về, trông như đang trêu ngươi tôi vậy.
Chọc tôi vui lắm hả?
Tôi ấm ức cúi xuống, cắn lên ngón tay của hắn.
Vừa cắn vừa trừng mắt, thâm tình lôi tổ tông mười tám đời của hắn ra chửi rủa.
Nhưng ngón tay trong miệng tôi rất cứng, cái tên này, sao chỗ nào trên người cũng cứng như thế, khiến tôi gato vô cùng.
Hắn còn chả nhíu mày lấy một cái, lực cắn của tôi không xi nhê gì sao? Tôi định cắn mạnh hơn, nhưng chợt nhớ ra hắn có thể sẽ ghi sổ món nợ này lại, rồi có phải sau này sẽ cho người dùng khổ hình mà kẹp mười ngón tay của tôi nát vụn ra không.
Nghĩ đến cảnh tượng hãi hùng đó mà lòng tôi thoáng rùng mình, vội nhả miệng ra, hai tay cẩn thận cầm lấy tay hắn kéo đến gần đèn ngủ ở đầu giường xem xét, thấy 3 dấu răng nho nhỏ đã in sâu lên đầu ngón tay rồi.
Thôi xong...
Tôi gào thét trong lòng, bây giờ quỳ xuống van xin gọi tổ gọi tông liệu hắn có xóa nợ cho tôi không nhỉ.
Tôi thất thểu quay đầu lại, nhưng ngay lập tức nín thở nhìn gương mặt đang kề sát mặt mình, đầu mũi chúng tôi gần như chạm vào nhau, tôi bối rối đến nỗi quên cả giật mình.
Đẹp trai quá...
Da đẹp, mắt đẹp, cả lớp lông măng trên mặt cũng đẹp. Lúc này tôi mới để ý thấy có một nốt ruồi nhỏ dưới khoé mắt của hắn.
Không chỉ đẹp thôi mà còn rất cao nữa.
Nếu không phải đang ở trong tình trạng quá chật vật, thì hắn hoàn toàn có thể toả sáng như minh tinh hạng S với cái giao diện này...
Nếu gặp người này ở bối cảnh khác, có thể nào tôi cũng sẽ cùng hắn trở thành bạn bè không?
Tôi bị suy nghĩ đó của mình vả cho tỉnh mộng, tự động thu người về phía sau.
Ở thế giới này không bị người ta băm ra làm mồi cho cá đã mừng, ở thế giới thật, mình có tư cách à?
Tôi hơi lùi người lại, hắn đột nhiên lại chồm đến, ôm eo tôi kéo về phía trước.
Tư thế của chúng tôi có chút khó tả, một tay hắn giữ eo tôi, một tay còn lại bị tay tôi nắm lấy, bởi vì bị ôm vào đột ngột nên trông có vẻ như tôi còn đang níu tay hắn đặt lên ngực mình.
Cái mẹ gì vậy, dọa chết cục cưng rồi....
Tôi thả tay hắn ra, cố cựa người thoát khỏi tình huống này, cơ thể đang bọc lấy tôi cứng như đá tảng, đẩy cỡ nào cũng không xê xích.
"Anh làm sao thế?" Tôi lí nhí hỏi. Còi hiệu trong đầu cứ liên tục hú vang.
Hắn gõ tay còn lại lên thanh kim loại phía sau lưng tôi, thanh chắn giường uốn éo thành hình dạng hoa lệ, cách lưng tôi chưa đến một gang tay.
Có thể lúc nãy gấp rút muốn xem vết cắn trên tay hắn quá, nên cả hai đều bị tôi kéo gần đến đầu giường. Nhích một chút nữa thôi là lưng tôi sẽ tì lên những thanh kim loại đó.
"Để đụng vào sẽ đau lắm." Hắn nói.
Ò ~
Ô kê, tôi get được trọng điểm rồi.
"Cám ơn, tôi sẽ không lùi lại nữa. Anh thả ra đi..."
Hắn rút tay ra khỏi eo tôi, nơi tiếp xúc nóng ran như lửa, hơi nóng lan lên cả mặt của tôi, không thể để hắn nhìn thấy dáng vẻ này của tôi được, may mà đèn trong phòng không sáng lắm.
Tiếng gõ cửa vang lên, từ cánh cửa hé mở đẩy vào một xe đẩy đầy đồ ăn, hắn nhìn về hướng xe đẩy rồi leo xuống giường.
Hương thơm của đồ ăn mới nấu lan toả trong không khí.
Ọttttt
Bụng tôi rất nhanh đã hưởng ứng, thành thật chào hỏi.
Người đàn ông kia đột nhiên khục một tiếng quay mặt đi.
Mẹ nó, chắc chắn là đang cười thầm tôi rồi.
Anh tưởng anh cao như thế, to như thế, cứng như thế là anh ngon lắm à?
Anh tưởng tôi không dám làm gì anh à?
Thế thì anh đúng rồi đấy!!!!
Tôi có thể làm gì được anh chứ...
Hắn quay mặt lại, nhìn tôi, cầm lấy một cái nắp inox đang đậy trên xe đẩy mở ra.
"Ăn chung không?" Hắn ngoắc một ngón tay.
Tôi xìu như một quả bóng, tót xuống giường, không có nghĩa khí mà đáp lại:
"Ăn~ "
---o0o---
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top