02.

Có một quy luật hết sức hiển nhiên, người tốt sẽ viên mãn hạnh phúc, kẻ ác dĩ nhiên sẽ nhận quả báo.






CHƯƠNG 2
.







‼️‼️‼️

Một tiếng còi hú vang lên.

Bàn chân chưa kịp ló ra khỏi cửa đã bị dội ngược vào trong phòng, té trên mặt đất, đau đến ê ẩm người.

[ Ký chủ không hoàn thành câu chuyện thì không thể thoát khỏi thế giới này. ]

"Thoát cái gì, ông đây bị xe........ khoan, ý là tôi chưa chết hả?"

[ Chưa, vẫn đang cấp cứu, nhưng nếu cậu không diễn tiếp câu chuyện này, thì cậu chết chắc. ]

Cái định mệnh cuộc đời, tôi có thể làm chó làm mèo, làm cây làm cỏ, nhưng không cần làm phản diện có được không?

Tôi biết mình không phải công dân năm tốt của xã hội, từ nhỏ đến lớn cũng phạm rất nhiều lỗi lầm.

Có đánh nhau... bị người ta đánh không thể nào không đánh trả được.

Có tranh ăn... những ngày đói khát đó không cố gắng ăn nhiều hơn một chút, ngày hôm sau có thể chết vì đói.

Có nói dối... tôi không muốn được nhận nuôi chỉ vì gương mặt này, tôi không chịu được những ánh mắt ghê rợn đó.

Nhưng cả đời mình ngoại trừ cố gắng sinh tồn ra, tôi chưa từng làm hại ai, cũng chưa từng gây ra lỗi lầm to lớn nào.

Tôi thậm chí đã đến thế giới này chỉ vì muốn cứu một đứa trẻ, vì sao lại giao cho tôi nhiệm vụ nhẫn tâm như vậy...

Nhìn nam chính mà xem, hung dữ như thế, không cần tưởng tượng cũng biết nhất định là giết người không thấy máu rồi.

Tôi quẹt nước mắt, co đầu gối ngồi dưới nền nhà lạnh ngắt, tự hỏi sao ở thế giới nào mình cũng phải chịu cảnh sống không ra con người như thế này...

Lúc trước xem phim hay đọc tiểu thuyết giết thời gian, có một quy luật hết sức hiển nhiên, người tốt sẽ viên mãn hạnh phúc, kẻ ác dĩ nhiên sẽ nhận quả báo.

"Vậy quả báo của tôi từ đâu mà đến?"

Hệ thống không trả lời.

Tôi lắc đầu, ảo não chống tay đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, trong đầu nghĩ trăm phương nghìn kế thoát khỏi cảnh này.

Chỉ cần để nam nữ chính đến với nhau là có thể hoàn thành nhiệm vụ có đúng không?

Nếu vậy....

Nếu vậy thì nhẹ tay với hắn một chút, không chừng sau này sẽ đỡ bị hành hạ hơn.

Tôi thất thiểu lê bước quay trở lại nhà kho phía sau biệt thự, hai hàng người bận đồ đen, sắc mặt nghiêm nghị dạt ra hai bên tạo thành một lối đi nhỏ chừa cho tôi đi vào, tôi không còn hứng thú để ý hay phỏng đoán gì nữa, chỉ chậm rì rì đi đến gần người kia.

Cánh cửa vừa hé mở ra, ánh sáng bên ngoài được dịp tràn vào căn phòng tối tăm, lúc này tôi mới có cơ hội nhìn rõ nam chính. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối trên nền đất từ nãy đến giờ, dây thừng trói chặt men theo những đường nét cơ bắp rắn rỏi trên người, thân hình cao lớn bệ vệ, bờ vai rộng lớn... rượu vang đỏ làm vạt áo sơ mi lấm lem bẩn thỉu, bám chặt trên da để lộ ra bắp tay săn chắc rắn rỏi, mặc dù đang quỳ gối nhưng trông hắn vẫn rất uy nghi, khí thế thoát ra mang đầy sự khắc chế và trấn áp đối phương, giống hệt một con sói thủ lĩnh.

Tôi nhìn hắn, rồi tự nhìn lại chính mình... cảm thấy không có so sánh thì không có đau thương.

Anh đẹp trai, đừng dùng bắp tay đó kẹp cổ em có được không?

Trong lúc tôi còn đang khóc thầm thì Bảng hệ thống lại hiện nội dung lên.

[ Muốn lấy lại tài liệu mật của công ty, hay muốn cứu Amie, mày chỉ được chọn một. ]

Tôi nhìn gương mặt thâm trầm lạnh như băng của hắn.

Nền đất vừa cứng vừa thô, tay bị trói đến hằn đỏ, trên mặt chi chít những vết bầm, chật vật không thể tả.

Trong tương lai, cái loại chật vật này sẽ được trả gấp mười lên người tôi đó...

Tôi mím môi, khuỵu chân quỳ xuống, nắm lấy vạt tay áo len của mình đưa lên lau rượu trên mặt hắn, nhỏ giọng dỗ dành.

"Tôi thả anh ra, nhưng anh đừng manh động, bên ngoài có rất nhiều người, Amie vẫn còn đang bị giam ở đâu đó, anh bình tĩnh một chút. Trước mắt... trước mắt thì tài liệu mật và Amie, chúng ta giải quyết từng thứ một thôi, có được không?"

Tôi không dám nhìn vào mắt người đàn ông này, ánh mắt trông như loài sói hoang dã ấy khiến tôi có cảm giác mình sẽ bị đông cứng thành băng mất, tôi sợ hoảng quá lại nói điều gì sai chọc điên hắn, có lẽ bởi vì phân tâm lựa lời mà tôi cứ miết mãi vạt tay áo trên môi hắn, đôi môi mọng đó bị lau đến hơi ửng đỏ, xinh đẹp không thể tả.

"Đẹp quá..." Tôi buột miệng.

Sau đó mới giật mình nhận ra đã lỡ lời, khí lạnh từ người trước mặt tràn ra khiến tôi sợ đến mức suýt ngã về phía sau.

"Đồ biến thái." Hắn lầm bầm.

Tôi chớp mắt, hít hít mũi. Lúc nãy khi cố gắng chạy trốn bị va phải bức tường ảo của hệ thống, mũi vẫn còn đau, tôi dụi tay lên mũi, cụp mắt.

Mấy cái câu chửi này ở thế giới thật nghe cũng quen rồi, chẳng ngờ ở một vũ trụ khác vẫn bị người ta chửi là biến thái.

Tôi chỉ là trông nhỏ nhắn hơn người khác một chút, yếu ớt hơn người khác một chút... một đứa trẻ đói ăn thì có thể cao lớn bằng cách nào.

Mắt tôi to như thế, tôi có thể tự thu nhỏ được sao? Nhìn ai người ta cũng bảo tôi đang câu dẫn họ, câu bà nội mấy người ấy.

Tự mình đa tình rồi lại mắng chửi tôi...

Có lẽ vẻ mặt của tôi trông thảm thương quá, hắn thôi không lên tiếng nữa, ánh mắt sâu hun hút bắt đầu quan sát tôi.

Tôi vòng ra phía sau cởi trói cho hắn. Dây thừng siết rất chặt, bàn tay tôi quanh năm chỉ cầm cọ vẽ vời, yếu ớt mảnh mai, mở nửa ngày mới tháo được một nút thắt, mấy đầu ngón tay đã trầy xướt hết cả.

Cái cơ thể phản diện này giống hệt tôi ngoài đời, y như một cục bột biết đi, yếu xìu ngó phát chán.

Còn chưa kịp đụng đến nút thắt thứ hai, cả người đã bị hất ra xa, hắn đứng bật dậy, phóng ba bước thôi đã lao ra đến cửa.

Tôi gắng gượng nhịn đau bò dậy đuổi theo.

Mẹ nó anh có bị ngu không? Bên ngoài có cả một tiểu đội gần hai mươi người túc trực đó anh hai, chứ anh nghĩ cái cục bột nhão như tôi tuổi gì mà bắt được người?

Tôi choáng váng ê ẩm, mò đến được cửa đã nghe tiếng đánh nhau hỗn loạn bên ngoài.

Dưới đất đã có năm bảy vệ sĩ đang nằm ôm người rên rỉ, số còn lại vẫn cố lao vào 10 chọi 1 với nam chính.

Đệt. Chơi bẩn vãi. Tôi giựt giựt khóe môi.

Nam chính bị giam giữ đã nhiều ngày, cơ thể đầy thương tích, đánh giỏi đến đâu cũng chẳng trụ được lâu, cuối cùng hai tay vẫn bị tóm lấy, phơi thân cho một đám người bu vào đánh tiếp.

Hắn bị đánh đến nỗi cái mạng cũng sắp không giữ được rồi.

Tôi vội hét lên: "Dừng lại!!!"

Nhưng đám thuộc hạ vẫn chưa chịu ngừng tay.

Một cú đấm sắp giáng xuống cái đầu đã gục của hắn.

Tôi vô thức lao ra đỡ đòn, chắn thân mình trước mặt hắn.

Trên lưng truyền tới cơn đau như búa nện.

Đau đến hít thở không thông.

Tôi khóc rấm rít, hít từng ngụm khí, yếu ớt nói.

"Đã bảo... không được đánh nữa mà..."

Trước khi ngất đi, tôi nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của nam chính, hoặc có thể chỉ là ảo giác của mình.

Tôi mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng không cách nào phát ra âm thanh được.

Tôi rất muốn nói với hắn lời trăn trối cuối cùng, rằng anh đẹp trai ơi, sau này có trả thù, mong anh nhớ đến ơn nghĩa hôm nay mà xuống tay nhẹ một chút có được không?

Nhưng lại lần nữa bị chìm vào hôn mê.


---o0o---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top