Bên Nhau Trọn Đời( Hà Dĩ Sênh Tiêu Mặc)

Tác giả: Cố Mạn

Tình trạng: Full

Nhân vật chính: Hà Dĩ Thâm_ Triệu Mặc Sênh

1.

"Tin đồn không phải do tôi tung ra, anh phải tin tôi mới được."

"Tôi biết"

"Sao anh biết?"

"Bởi vì chính tôi tung ra tin đó."

2.

"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu ba năm sau, cô nhất định là bạn gái của tôi, vậy sao tôi không sớm sử dụng quyền đó của mình."- Hà Dĩ Thâm

3.

"Mặc Sênh, anh thua rồi."

"Bằng ấy năm đã trôi qua, anh vẫn thua em, thua thảm hại!"

"Anh không say, mà là anh điên!" - Hà Dĩ Thâm

4.

"Mặc Sênh, anh rất tỉnh."

Xưa nay vẫn vậy.

Tỉnh táo nhìn bản thân dần chìm đắm. " - Hà Dĩ Thâm

5.

"Tôi chưa bao giờ gây sự với em, tại sao em gây sự với tôi? Đã gây sự rồi sao lại bỏ chạy giữa chừng?" - Hà Dĩ Thâm

6.

"Tôi không muốn lãng phí thời gian trong chuyện này, cũng không có hứng làm quen lại từ đầu. Như một người kinh doanh tình cảm, cho nên em là phù hợp nhất, không phải thế sao?" - Hà Dĩ Thâm

7.

"Triệu Mặc Sênh, cô dám đi? Đáng chết!" - Hà Dĩ Thâm

8.

"Im lặng là khúc tiêu mặc biệt li, sâu lắng là khang kiều đêm nay".

9.

"Vì sao em không trở về? Anh đã sắp từ bỏ tất cả, vì sao em vẫn không chịu trở về?"

10.

"Bắt đầu từ bây giờ, coi như chúng ta dày vò lẫn nhau suốt đời, tôi sẽ không buông tha em." - Hà Dĩ Thâm

11.

"Thừa nhận đi Dĩ Thâm, rằng ngươi đang phát điên lên vì ghen". - Hà Dĩ Thâm

12.

"Hà phu nhân, chồng bà sức khỏe và tâm thần đều bình thường, tạm thời chưa có ý định ly thân." - Hà Dĩ Thâm

13.

"Dĩ Thâm, em đã đếm đến chín trăm chín mươi chín anh mới đến, lần sau nếu để em đếm đến một nghìn thì em sẽ mặc kệ anh!"

"Dĩ Thâm, em đã đếm mấy lần chín trăm chín mươi chín rồi."

"Còn bảy năm nay, anh đã đếm bao nhiêu lần chín trăm chín chín?

Không phải không nghĩ đến bỏ cuộc, chỉ là không có cách nào đếm đến một nghìn!"

14.

"Em tự mặc hay để tôi giúp?" - Hà Dĩ Thâm

15.

"Lúc đó tôi không có mắt, thích là thích, chẳng có cách nào khác." - Hà Dĩ Thâm

16.

"Cuộc đời thật là kì lạ, các cậu đi một con đường vòng dài như vậy, cuối cùng lại trở về điểm xuất phát."- Hướng Hằng

17.

"Em nhớ anh! Dĩ Thâm, anh biết không? Em từng đứng một mình trên con phố xa lạ ở một đất nước xa lạ, những con người với màu da khác lạ lướt qua trước mắt, ngay một dáng người giống anh cũng không nhìn thấy. Bây giờ cuối cùng đã có thể nói với anh, em rất nhớ anh... "- Triệu Mặc Sênh

18.

"Nếu ở đó trời quang mây tạnh, em hãy ở lại.

Nếu ở đó mưa gió lạnh lẽo, thì em nhanh chóng quay trở lại đây.

Quên hẳn nơi đó, quên hẳn người đó đi".

19.

"Cha mẹ cho tôi mười năm, tôi cần Mặc Sênh cả đời. đầu hàng hiện thực ấm áp..."

20.

"Sau này em sẽ hiểu, nếu cô ấy từng xuất hiện trên thế gian thì những người khác chỉ là tạm bợ... Anh không muốn tạm bợ." - Hà Dĩ Thâm

21.

"Bao thăng trầm đã qua.

Cái thay đổi chỉ là trái tim ngày càng chai sạn của tôi hay vỏ bề ngoài như hóa đá của Dĩ Thâm.

Còn cô ấy hầu như không thay đổi.

Vẫn nụ cười vô tư."

22.

"Tôi không có ý ngăn cản cô, theo đuổi ước mơ là quyền của mỗi người. Nhưng nó chẳng liên quan gì đến việc có yêu thật lòng hay không." - Hà Dĩ Thâm

23.

"Nếu phải dùng thời gian chứng minh tình yêu thì phải lãng phí nhiều lắm." - Hà Dĩ Thâm

23.

"Ừm, tóc là anh bảo em nuôi, đương nhiên anh phải chịu trách nhiệm rồi. Vả lại từ góc độ pháp luật, mái tóc này là mọc dài ra sau khi chúng ta kết hôn, nên xem như là tài sản chung của vợ chồng, nên anh có nghĩa vụ tiến hành bảo vệ và nuôi dưỡng."

24.

"Anh bỗng muốn "ngôn truyền thân giáo"." - Hà Dĩ Thâm

25.

"Mặc Sênh, đừng đánh giá anh cao quá, anh cầm cự được đến lúc tốt nghiệp là khá lắm rồi." - Hà Dĩ Thâm

26.

"Anh chỉ cảm thấy chúng ta vừa được ở bên nhau, không muốn có thêm người khác xen vào." - Hà Dĩ Thâm

27.

"Nếu em đã muốn có con thế thì có vậy."

"Ủa?"

"Thuận theo tự nhiên."

28.

"Đúng là con được chụp ra đấy, năm ấy nếu không vì mẹ con chụp trộm bố, thì làm gì có con..." - Hà Dĩ Thâm

29.

"Đó là một buổi chiều ánh nắng vẫn rực rỡ như trước kia, trên con đường râm mát thoang thoảng mùi hương cây cỏ, trên vỉa hè phản chiếu ba chiếc bóng đổ dài...

Thời tiết đẹp như vậy, thích hợp để ra ngoài, thích hợp để chụp trộm, thích hợp... bên nhau trọn đời."

30.

"Bình thản bởi vì đã quyết định. Quyết định sẽ tiếp tục chờ."

31.

"Chờ đợi không đáng sợ. Điều đáng sợ nhất là không biết chờ đợi đến bao giờ."

32.

"Hóa ra thích một người là ngay cả khi chỉ đi trên cùng một con đường với người ấy cũng cảm thấy hạnh phúc."

33.

"Trong cái thành phố đầy ấp người này, trái tim của chúng ta vẫn cô đơn một cách bướng bỉnh..."

34.

"Có bao nhiêu chuyện tình trong cuộc đời, nhưng hạnh phúc nhất vẫn là được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long."

35.

"Những năm xa cách, chưa bao giờ anh dám mơ có ngày này, Mặc Sênh nằm trong vòng tay anh, giơ tay... cúi đầu... cô ấy đã thuộc về anh."

36.

"Lẽ nào chị không biết nghệ thuật là vô giá? Cho nên, ở của hiệu của tôi chỉ có cắt hỏng mới lấy tiền, bởi vì đó là tác phẩm thất bại, không phải nghệ thuật..."

37.

"Buông ra ư? Đừng hòng!" - Hà Dĩ Thâm

38.

" Đau? Em cũng biết đau?

Đau là cảm giác trống vắng hãi hùng khi tỉnh giấc nhớ ra em đã đi xa, không còn nhìn thấy nụ cười con trẻ của em. Là sự thất thần vô cớ khi làm bất cứ việc gì. Là nỗi cô đơn trống hoác sau những cuộc vui ồn ào mỗi lần ăn mừng thắng lợi vụ án!

Làm sao em hiểu được!?

Lúc đó, em đang trong vòng tay của một người đàn ông khác!" - Hà Dĩ Thâm

39.

"Chuyện tình yêu cũng giống như uống nước, nóng lạnh thế nào chỉ có người trong cuộc biết..."

40.

"Thực ra chờ đợi và thời gian chẳng có gì liên quan tới nhau, đó là một thói quen, nó tự nảy sinh, và anh không thể cưỡng lại."

41.

"Khi giữa họ đã là chuyện dĩ vãng, điều khó chịu nhất, đau đớn nhất, là mọi kỉ niệm vẫn như vừa mới xảy ra ngày hôm qua."

42.

"Giờ đây cuối cùng tôi đã biết yêu, tiếc rằng cuối cùng em đã rời xa, đã mất hút trong biển người mênh mông..."

43.

"Anh thấy Hà Dĩ Thâm là người thế nào?"

"Lãnh đạm, lí trí, khách quan."

"Vậy người đó chính là sự không lãnh đạm, không lí trí, không khách quan của anh ta."

[...]

"Tôi đã nói rồi, chỉ cần gặp lại Triệu Mặc Sênh, bất kì nguyên tắc nào của Hà Dĩ Thâm đều thay đổi."

44.

"Không phải ai cũng có thể chịu đựng sự cô đơn lâu như Hà Dĩ Thâm.

Sênh, anh đã thay đổi.

Tái bút: Chúc giáng sinh vui vẻ!"

45.

"Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp...đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, nhưng tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh."

46.

"Bình thản bởi vì đã quyết định. Quyết định là sẽ chờ.
Đối với một số người, vết thương sẽ lành dần theo thời gian, ví dụ như trường hợp của tôi.
Đối với một số người, thời gian chỉ càng làm cho vết thương thêm rỉ máu, như với Dĩ Thâm.
Thì ra những năm đó, sự bình thản của Dĩ Thâm chỉ là vẻ bề ngoài, có một loại vết thương nó xâm nhập vào xương tủy và hoàn hành ở nơi không ai nhìn thấy."

47.

"Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình giống như loài hoa không biết tên này. Lặng lẽ ra hoa, lặng lẽ tàn, ngày tháng qua không ai hỏi thăm."- Dĩ Vãn

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top