Archimedes Thân Yêu_Cửu Nguyệt Hi

[ Bên dưới còn phần Lời Cuối trong ver giới hạn sách xuất bản Trung ]

Ngôn Tố-Chân Ái

1. Tính mạng của tôi, sự tự do của cô ấy. Tôi chọn sự tự do của cô ấy.

2. Tôi còn nhớ, tôi biết một cô gái tên Chân Ái, cô ấy là tình yêu đích thực của tôi. Tôi còn nhớ, tôi từng hứa với cô ấy, nhất định sẽ tìm được cô ấy; lật tung cả thế giới cũng sẽ tìm được cô ấy.

3. Đừng mong đợi điều gì, vì mong đợi là nguồn gốc của sự bất hạnh.

4. Anh bằng lòng dẫn dắt em, đưa em ra khỏi kí ức u tối, cũng bằng lòng cho em dẫn dắt anh, đưa anh ra khỏi thế giới cô độc.

5. Cô ấy còn sống, tôi dùng cả đời tìm kiếm cô ấy. Cô ấy chết, tôi dùng cả đời khắc ghi cô ấy trong lòng.

6. Sau này lúc ở cùng cô, tôi sẽ không đi nhanh như vậy.

7. "Chân Ái, đừng buồn. Tôi sẽ theo cô."

"Cái gì theo tôi? Nói dễ nghe như vậy! Chính anh cũng bị xử phạt, vốn cũng phải đi phục vụ cộng đồng."

"Ồ, Chân Ái? Tại sao lần này cô phản ứng nhanh vậy? Lại có thể bị cô nhìn ra."

"..."

"Chân Ái ngoan, đừng giận."

8. "Thật tò mò, là cô gái nào có thể khiến cho người có EQ âm vô cùng như cậu động lòng?"

"Cô gái của tôi."

9. "Anh... làm gì?"

"Đến bảo vệ em."

"Tại sao phải bảo vệ em?"

"Vừa sấm vừa sét, anh lo em sợ hãi."

"Sấm sét không phải là hai đám mây trái điện tích va vào nhau đánh nhau sao, tại sao em phải sợ?"

"Thực ra anh nói dối."

"Nói dối?"

"Là anh sợ sấm sét, em hãy tới bảo vệ anh đi."

"..."

10. Nếu em đã từng nghĩ đến tương lai, có tính anh ở trong tương lai của em không? Nếu em chưa từng nghĩ đến tương lai, vậy anh có thể xin, để em tính anh ở trong tương lai của em không?

11. Ái, chúng ta kết hôn đi! Chúng ta ở cùng nhau cả đời đi! Em không cần một mình nữa, anh sẽ đau lòng; anh cũng không cần một mình nữa, anh sẽ nhớ em.

12. 7 tỉ người trên trái đất này, anh chỉ tìm kiếm một mình cô.

13. For you, a thousand miles.

14. Chính vì tha thiết sinh mệnh, anh mới tha thiết yêu em.

15. Tôi không nhớ ra cô ấy, nhưng tôi nhớ tôi rất yêu cô ấy. Dường như còn yêu cô ấy hơn cả thế giới này.

16. Nếu như không thấy em, anh sẽ lật tung cả thế giới để tìm em, dù là cả đời phiêu bạt.

17. S.A, nếu như anh chết đi, em sẽ sợ sống tiếp.

18. Tôi không nhớ ra cô ấy, nhưng tôi nhớ được cô ấy rất đặc biệt, rất tốt đẹp; nhớ được cô ấy là cô gái duy nhất trên đời có thể khiến tôi đau lòng, cô ấy yên lặng như vậy tôi cũng sẽ đau lòng. Đời này tôi đã gặp được người tôi yêu, tôi không muốn gặp thêm nữa.

19. 1925 ngày không gặp, nhớ anh không?

20. Ái, anh cho rằng ở cùng em hoàn toàn không phải là dùng sinh lực của anh ở chỗ sai lầm.

21. Cheryl, người yêu dấu của anh. Thế giới này đều là của em, mọi thứ của anh đều là của em. Em muốn gì anh cũng cho em.

22. Mẹ từng nói: đừng nên yêu, yêu là một nhà tù. Ai thích ai thì người đó liền bị nhốt vào nhà tù của người nào đó.

23. Tôi không được khóc, khóc là hèn yếu. Tôi không được cười, cười là cám dỗ. Tôi không được chờ mong, chờ mong là không kiên định.

24. Quá khứ thuộc về Thần Chết, còn tương lai thuộc về em.

25. Trong thời gian cô có phản ứng, trái đất đã quay 74475 mét quanh mặt trời rồi.

26. Đương nhiên cô sẽ không giết người. Nếu cô giết người, nhất định sẽ dùng cách độc ác hơn nhưng không đánh mất sự tao nhã.

27. "Sợ lạnh sao?"

"Ừ."

"À... Từ quan điểm Trung y, sợ lạnh là do thận dương hư; quan điểm Tây y thì là do thiếu máu, tuyến giáp tiết hormone không..."

"..."

"Lúc này hình như không nên nói những lời này."

"..."

"Thật ra ý của tôi là cô nên đến bệnh viện khám thử xem."

28. Thấy không, tốc độ chân cô còn nhanh hơn tốc độ suy nghĩ của cô, sau này dùng chân suy nghĩ đi.

29. Tuy trên đời có loại người nghĩ một chuyện cũng chậm chạp như cô, nhưng cũng đồng thời có người nghĩ rất nhiều chuyện để phản ứng rất nhanh... Ví dụ như tôi.

30. "Vậy tại sao anh lại chọn suy luận, giải mật mã và phân tích hành vi?"

"..."

"Tại sao thế?"

"Vì IQ quá cao nên không muốn lãng phí của trời."

31. Khó trách mình ngủ không ngon, hóa ra là do nằm cạnh hormone giống cái đang tỏa hơi, quấy nhiễu hệ thống sinh lý của mình.

32. Chân Ái, nếu như cô cảm thấy hoang mang thì hãy nói với tôi. Tôi sẽ giúp cô. Bất cứ lúc nào.

33. Nếu cuộc đời này anh không phải cô độc một mình, vậy cô chính là vị trí sánh bước cùng anh.

34. "A Tố, sau này chỉ cho phép anh cõng em thôi!"

"Được, đời này chỉ cõng một mình em. Chỉ ôm một mình em, chỉ hôn một mình em."

35. "Tại sao hai người họ uống chung một ly?"

"Vì bọn họ không có tiền."

"Ồ, bọn họ thật đáng thương."

36. Bất kể cô ấy đúng hay sai, tôi đều sẽ làm tròn bổn phận bảo vệ cô ấy.

37. "Anh rất yêu cô ấy?"

"Đúng."

"Chết vì cô ấy, bằng lòng không?"

"Giống như không có sự lựa chọn."

---

Có người từng hỏi tôi, bạn cảm thấy tình yêu tốt nhất trên thế gian này là gì.

Tôi nói, là sự độc lập và hợp nhất về tinh thần.

Đối với bản thân mình, với đối phương, với thế giới, khẳng định có sự tương đồng.

Loại khẳng định này không phải là thuyết phục lẫn nhau, mà là phát hiện một bản thân khác của mình, là những linh hồn độc lập có sự tương đồng với nhau tự thu hút lẫn nhau, không cần thiết phải phù hợp với yêu cầu của họ, cũng không cần thiết phải chiều theo ý họ.

Tôi muốn viết một câu chuyện tình cảm này, nên Ngôn Tố và Chân Ái từ đó ra đời.

Khi nhớ đến 2 người họ, tôi nhìn thấy sâu thăm thẳm trên ngọn núi vào ngày đông, Chân Ái bị cóng đến nỗi run rẩy khắp người, bước vào tòa thành ấm áp, nói với người đàn ông trẻ tuổi phía sau cây dương cầm: “Chào anh, tôi đến tìm anh Ngôn Tố.”

Ngày hôm đó, là ngày 29 tháng 2 năm nhuận.

Có một truyền thuyết của Ireland kể rằng, người đàn ông bạn gặp được vào ngày nhuận này sẽ là tình yêu đích thực của bạn. Vì vậy, họ đã bắt đầu một tình yêu nghiêm túc đích thực.

Tôi muốn viết một nam chính rạng rỡ như ánh mặt trời, là một người tỏa sáng, có học thức, nhân cách và sự hấp dẫn. Tuy rằng anh không có nhiều bạn bè, EQ cực thấp nhưng lại rõ ràng, vô tư, thật sự trong sạch và có một trái tim của một đứa trẻ.

Cho nên, đã có Ngôn Tố.

Tôi muốn viết một thiên sứ qua lại giữa hai giới trắng đen.

Cô ấy đến từ một địa ngục sâu không đáy nhưng lại là một thiên sứ trong sạch nhất.

Tôi cứ ngỡ rằng cô ấy là một cô gái rất đáng yêu. Có thể yêu, đáng để yêu. Cô không yếu đuối, không nhát gan, không biết làm nũng, rất khô khan, rất chậm chạp, không tính toán, nhưng lại dũng cảm kiên cường, theo đuổi ánh sáng.

Vì vậy, Chân Ái ra đời.

Cô không vui vẻ, không có ước mơ, cũng không có cảm xúc. Đến khi gặp được Ngôn Tố, cuộc sống của cô ấy mới biến chuyển từ trắng đen thành đầy đủ màu sắc.

Có một ngày, anh và cô ngồi kể chuyện trong thư viện.

Anh hỏi cô, chuyện cổ tích cô thích nhất là gì.

Cô từ nhỏ đã cô độc, cũng chưa tiếp xúc với chuyện cổ tích, chỉ có một câu chuyện, đó là câu chuyện cổ tích của Archimedes.

Anh chưa nghe qua Archimedes cũng biết viết câu chuyện cổ tích.

“Không phải ông ấy viết, là ông ấy tự cho rằng mình là nhân vật chính của câu chuyện đó.” Khoảnh khắc ấy, đôi mắt đen láy của cô bỗng sáng lên.

“Ông ấy rất tự tin bảo rằng ‘Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nâng cả trái đất lên’, sức mạnh của một người có thể thay đổi cả thế giới, chẳng phải rất hãnh diện, khiến người khác phấn chấn sao? Lúc sau lính Rome phá thành truy giết ông ấy, ông quỳ xuống đất viết viết vẽ vẽ với vẻ mặt chẳng bận tâm nói…”

“Chờ tôi viết xong phương trình đã.”

“Chờ tôi viết xong phương trình đã.”

Hai giọng nói khác nhau cùng đồng thanh.

Người con trai cũng không kiềm được cảm thấy chưa đủ nên tiếp lời: “Đúng vậy, bất cứ lúc nào, khoa học và tri thức, đều không thể cúi đầu trước chính trị và vũ lực, người có tri thức không thể cúi đầu trước cường quyền được.”

Giây phút đó, trong lòng cô gái có chút rung động, lăn tăn gợn sóng. Cô cúi mắt xuống, rụt rè cười nói: “Đây là câu chuyện cổ tích đẹp nhất mà em từng nghe qua.”

Archimedes, Archimedes thân yêu.

Anh ấy là ánh sáng của chính nghĩa, cô lại là đứa con của ác ma.

Hai người với hai thân phận khác biệt, tình yêu giữa họ lại là dịu dàng thuần túy nhất. Vì vậy họ không cần phải biết đối phương có phù hợp với nhau không. Mà thật sự đã hợp nhất thành một thể, là linh hồn tương thông với nhau, sự thu hút lẫn nhau một cách tự nhiên.

Nếu tình yêu không phải ràng buộc lẫn nhau, những linh hồn tự do vượt qua cả thời gian và khoảng cách. Nếu như gặp được tình yêu như thế này, bạn sẽ nguyện lòng phiêu bạt một đời chứ?

Hệ liệt “Thân yêu” vẫn sẽ tiếp tục, câu chuyện của S.A.YAN vẫn sẽ tiếp tục, tình yêu của họ cũng sẽ tiếp tục.

Ngày Ngôn Tố và Chân Ái trùng phùng, chắc lại là một năm nhuận nữa, một đêm tuyết rơi.

Bầu trời là màu xanh đen với những ngôi sao sáng lấp lánh, chiếu sáng muôn đời nhưng lại ở rất xa.

Bầu trời sao của đêm tuyết ấy, thanh khiết lại sạch sẽ.

Đúng vậy, tôi muốn viết một câu chuyện như bầu trời thanh khiết lại sạch sẽ ấy, vì vậy đã có “Archimedes thân yêu”.

Bất giác rằng, câu chuyện này đã viết được ba năm hơn rồi.

Bây giờ nghĩ lại, hình như vẫn còn thấy được sâu thăm thẳm trên ngọn núi vào ngày đông, Chân Ái bị cóng đến nỗi run rẩy khắp người, bước vào tòa thành ấm áp, lần đầu gặp gỡ với Ngôn Tố.

Tôi rất yêu Ngôn Tố và Chân Ái, rất hi vọng càng nhiều người biết đến cái tốt của họ, càng nhiều người yêu họ. Tình cảm cá nhân đặt vào trong truyện cũng đặc biệt sâu. Những năm trở lại đây, những người thích họ yêu họ càng lúc càng nhiều rồi.

Họ đáng mà, đúng không nào?

Ngôn Tố trong truyện nói rằng, tình yêu là sự thu hút tự do của hai linh hồn tương đồng. Tôi nghĩ rằng, độc giả và tác giả đều ngắm trúng, cũng là một loại duyên phận, là sự hấp dẫn của những khí chất tương đồng nhau.

Thường có người hỏi tôi rằng, bạn muốn gửi gắm đến người đọc tác phẩm bạn thích nhất là gì. Tôi cho rằng là độc giả tìm được gì trong truyện, có phải tìm được lĩnh vực và tâm trạng tương đồng, hoặc là sự cộng hưởng không.

Trên thế gian này, mỗi người đều có quan niệm cá nhân của họ, thuyết phục và áp đặt, đều là một dạng miễn cưỡng. Cách nghĩ của mỗi người đều tồn tại một cách hợp lý, nhưng nếu gặp được sự tương đồng, thì rất tốt rồi.

Ý định ban đầu khi viết “Archimedes” là tạo hình một Ngôn Tố, một người rất tốt, anh chính trực, kiên định, đơn thuần, sáng suốt, trong sáng, sạch sẽ, lương thiện, có tín ngưỡng, không lạc lối, có hi vọng, có ánh sáng, không thâm trầm. Nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác.

Tôi hi vọng mỗi phẩm chất đều tồn tại một cách chân thật chứ không phải là những lời khen ngợi qua loa.

Nhìn lại, tôi rất may mắn khi anh ấy làm được rồi.

Qua đó cũng có thể khích lệ bản thân, hi vọng tôi được như anh ấy, phát huy được năng lượng tối đa trong cuộc sống đang nhỏ giọt này, mở rộng tấm lòng, đọc nhiều sách, quen biết thêm nhiều người, thậm chí bao gồm (đặc biệt là) những người và sách có giá trị, đạo đức hoàn toàn tương phản, không cực đoan, không phê phán, để cho bản thân nhận được sự phong phú và bình lặng trong tâm hồn, làm một người tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top