Thất Tịch Không Mưa - Lâu Vũ Tinh
"Tình yêu, giống như lần đầu tiên được nếm thử vị của quả khế mới chín. Chua chua, chát chát, nhưng lại không kìm được vẫn muốn nếm thêm lần nữa. Trong quả khế chát xanh xanh, nụ cười ngốc nghếch ngọt ngào của anh, tình đầu trong sáng của em, lặng lẽ nảy mầm."
"Từ rất lâu, tôi đã nhận thức được rằng tôi có thể mất đi tất cả nhưng không thể không có anh trai."
"Tôi tên là Thẩm Hàn Vũ. Cuộc đời tôi, thực ra cũng chẳng có gì cao trào mang tính kịch hóa xuất hiện nhiều lần cả, trọng tâm duy nhất trong sinh mệnh, toàn bộ đều xoay quanh một cô gái, cô bé tên là Thẩm Hàn Tình."
"Anh sẽ không lén đi, sẽ không để em không tìm thấy anh, sẽ không thể không cần em, anh sẽ để em luôn nhìn thấy, chạm vào được, cho tới khi em nhìn thấy phát chán ói, như vậy em yên tâm rồi chứ?"
"Anh biết nỗi nhớ là cảm giác gì không?
Giống như hàng vạn con kiến cắn trên người, vừa ngứa, vừa tê, vừa đau, nhưng không biết phải bắt ở chỗ nào mới có thể ngăn không bị ngứa, em nghĩ, phải tới ngày gặp được anh, những con kiến này mới có thể biến mất!"
"Ánh sáng và dáng hình, ngày và đêm, sự luân phiên thay đổi của thời gian. Đàn ông và phụ nữ, sống và chết, hai đầu cán cân tình yêu. Thiên đường, địa ngục, em nhìn anh từ xa nhưng không thể chạm tới. Cứ như vậy sự dây dưa giữa sống và chết, mãi không thể gặp nhau ở cùng một điểm."
"Thiên đường và địa ngục, hai đầu cán cân của tình yêu, anh và em mãi mãi không thể gặp nhau ở cùng một thời điểm."
"Nếu như, em còn có thể sống thêm một ngày, em muốn dũng cảm nói cho anh biết - em yêu anh. Dâng tặng anh sự đẹp đẽ của 24 tiếng đồng hồ cuối cùng, vẻn vẹn em có. Chờ đợi kiếp sau, hóa thành con ve mùa thu, hát cho anh khúc ca du dương mùa hạ."
"Hóa ra, tình yêu đẹp đẽ mà cô tràn đầy hi vọng, chỉ là bọt nước không chịu nổi một đòn, cô bước tới ranh giới cấm kỵ hoàn toàn không có cảm giác, chỉ cần hụt chân một cái thì sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại..."
"Nhưng, tôi đã đuổi anh ấy đi. Tôi nói, tôi không cần anh ấy nữa, tôi nói, sự tồn tại của anh ấy ngăn cản tôi tìm thấy hạnh phúc... Thực ra, những lời đó đều gạt anh ấy, tôi chỉ muốn để anh ấy tự do, sau khi mất đi anh ấy, cuộc đời tôi đã không còn hạnh phúc nữa."
"Chỉ cần có thể ở cùng em, anh sẽ không hối hận, em hiều không? Tình?
"Đừng nói về tình yêu với tôi, cậu không hiểu nó nhiều hơn tôi đâu, ít nhất cậu chưa từng biết cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục, một trái tim nhất định phải tàn ác mổ xẻ ra, khoét rỗng mọi thứ bên trong rồi khâu lại, giả vờ như những thứ đó chưa từng tồn tại bao giờ, cảm giác để những tê liệt qua đi."
"Anh, hứa với em, nhất định phải trở về tìm chị dâu, chỉ cần đặt em nơi trái tim, trộm nhớ là được rồi, đừng để người khác biết!"
Anh không nói, chỉ không ngừng hôn lên vệt nước mắt ở hai má, tai và cổ cô.
"Trời...hình như tối rồi, anh, em lại không nhìn thấy nữa..." Cô ra sức chớp mắt. "Anh bật đèn lên, em sợ tối..."
"Được, anh làm ngay đây, em đừng sợ!" Anh dùng tốc độ nhanh nhất bật tất cả đèn trong nhà, rồi trở lại bên cô, ôm cô thật chặt, run rẩy.
"Hình như...tối thật rồi!" Cô từ bỏ việc tìm kiếm ánh sáng, mệt mỏi nhắm mắt. "Anh, em muốn ngủ, anh hát cho em nghe đi..."
"Được..." Anh cố kìm nén sự nghẹn ngào, gắng sức phát ra âm thanh từ cổ họng cay cay, khẽ hát bài Thuyền Thái Hồ cô thích nhất.
"Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ..."
Lạc giọng rồi!
Cô đòi: "Anh, anh nghiêm túc hát chút đi, hát rời rạc thế!"
"Xin lỗi, xin lỗi, để anh hát lại."
"Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ..."
Câu sau là gì? Anh không nhớ được. Nước mắt nhấn chìm giọng ca của anh.
Giọng anh trở nên rất xa, xa tới nỗi khó nắm bắt, nhưng cô không quên dặn dò: "Tới bữa tối nhớ gọi em, đừng để em ngủ mê man nhé..."
Cô nhớ, cô nhớ cô vẫn muốn ăn mì hải sản anh nấu...
Tối đó, anh hát bài Thuyền Thái Hồ suốt đêm, hát tới mức mất giọng, nhưng cô không tỉnh lại, cũng không ăn mì hải sản anh nấu cho cô... "
"Nếu có một ngày, anh nhìn thấy dòng chữ trong con hạc này, xin anh nhớ trái tim em yêu anh, hãy bảo trọng vì em, mang theo tâm ý em yêu anh, sống thật tốt, chỉ cần thỉnh thoảng viếng mộ, nhớ mang cho em bó hoa ngải tiên dại, nói khẽ những nhớ nhung cất giấu sâu kín, như thế là được rồi.
Bảo trọng, anh trai, em yêu anh."
P/s : hơi ngắn mà mình muốn dành cho truyện này hẳn một phần riêng bởi mình thấy truyện rất hay, đây là một trong những truyện SE đau lòng nhất mình từng đọc ;((((((((((((((
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top