Bảy Ngày Ân Ái - Ân Tầm
"Có người từng hỏi, thiên đường và địa ngục cách nhau có xa lắm không? Kỳ thực, chỉ là một cái xoau đầu. Ma quỷ tại địa ngục ngẩng đầu lên nhìn thiên đường, thiên sứ ở thiên đường trông xuống địa ngục... Khoảng cách rất gần, gần đến nỗi...do con người sắp đặt an bài..."
"Bất ngờ gặp gỡ là cảm giác bất chợt thầm ngoái đầu nhìn lại, là không hẹn mà gặp. Cũng có lẽ là một loại thương cảm, cô đơn lưu luyến, tưởng niệm. Là một thứ cảm giác tốt đẹp, nhưng cũng có khi trở thành vết thương trí mạng..."
"Không có mệnh lệnh của tôi, em cho rằng mình có thể rời bỏ nơi này hay sao?"
"Đối với tôi, đầu tư một bộ phim cũng giống đấu giá một bức tranh, Hoắc thị sẽ không dựa vào một bộ phim nhựa để đạt được cái gì, cực kỳ vớ vẩn! Tôi chỉ là thỏa mãn tham vọng muốn diễn của em mà thôi, chỉ đơn giản như vậy!"
"Tại sao lại không muốn? Ngay cả người của em cũng là của tôi, sinh con cho tôi cũng là việc thường tình."
"Nếu như, mọi vết thương đều có thể chữa lành. Nếu như, tất cả sự thật tâm đều có thể đổi lấy chân ý. Nếu như tất cả mọi niềm tin đều có thể kiên trì. Nếu như, tất cả tình cảm đều được hoàn mỹ. Nếu như, vẫn có thể gặp nhau ở một nơi nào đó trong thành phố như xưa, mỉm cười đơn thuần, hạnh phúc nhỏ nhoi, tùy ý ôm nhau, thì tốt biết bao, thế nhưng cũng chỉ là 'nếu như'... Cho nên, trước khi những điều 'nếu như' của ta còn chưa tan biến, xin anh hãy yêu em..."
"Thì ra, một hồi lưu luyến phong hoa tuyết nguyệt, chân tướng được vạch trần, chỉ có lòng người cách xa.Trăng hoa lạnh lùng, sênh ca ngừng hẳn. Khi nước mắt của tình yêu chảy qua hai má, thì lệ này, phải chăng có thể khuynh thành, làm đau lòng anh?Vừa quay người lại, đã là trăm năm. Em yêu anh, nhưng dung nhan không thể trẻ mãi, chỉ có thể ngăn cách ở ngoài thế gian."
"Khi tình yêu đến, thuần túy không nói nên lời, cũng đẹp như một dải sáng vàng óng. Thời gian lắng đọng, lời nói còn vang vọng trong màn sương u tối vẫn lóe lên ánh sáng. Giữa những sự phát sinh ấy, thời gian ngừng lại, sự hỗn độn bị tàn phá, vũ trụ được hình thành. Nhưng tất cả vẫn cứ mông lung, xinh đẹp như thế. Không thể nắm bắt, không thể dùng cảm giác hoặc ngôn từ để miêu tả. Tình yêu dẫn dắt chúng ta đến những thứ thần bí vẫn còn chưa biết..."
"Em có thể hận anh cả đời này, nhưng không thể rời xa anh."
"Noãn, tôi muốn trái tim của em, tôi muốn từ giờ trở đi em yêu tôi."
"Thế gian này mọi chuyện đều là như vậy, đôi khi hai người có duyên chưa chắc có thể đi tới cuối cùng, mà đi tới cuối cùng thường thường lại là hai người không có duyên với nhau..."
"Bi thương vẫn hoàn bi thương, rõ ràng là tình yêu, cũng không thể chấm dứt thương tổn. Nếu như thực sự có ý trời, tình yêu không nên như vậy, nếu như buông xuống bi thương, thì phía sau bi thương ấy lại là cái gì? Không biết, bi thương qua đi, là nỗi mất mát thật sâu, chỉ cần không để tâm là sẽ bị thương tổn! Bóng tối, đột nhiên đã tới gần..."
"Hạnh phúc không phải tình cờ tìm được, nó là kết quả của sự tích lũy, là kết quả của sự mong đợi. Có đôi lúc, khi bạn đang tuyệt vọng thì hạnh phúc lại đến bên làm bạn. Mỗi một ngày sống trên đời, chỉ cần biết quý trọng những người bên cạnh, quan tâm những gì bạn cần quan tâm thì chắc rằng hạnh phúc sẽ đợi bạn ngay phía trước."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top