Thư Niệm tới thăm
Cuộc sống không mặn không lạt trôi qua.
Trải qua cuộc đối thoại lần trước, quan hệ của tôi và Mạc Diên nhanh chóng đi xuống, hắn ngay cả nhân vật trưởng bối hòa ái dễ thân cận cũng lười đóng vai, tôi ở trong mắt hắn hoàn toàn trở thành người trong suốt, có mấy lần muốn tìm hắn trò chuyện, đều bị gương mặt lạnh làm như không thấy của hắn ngăn chặn.
Chúng tôi ngồi ở cùng gian phòng làm việc, cách cùng lắm là hơn một mét nhưng tựa như cách xa ngàn dặm.
Mỗi sáng sớm tôi ôm ý niệm "có lẽ hôm nay sẽ khá hơn một chút " đi làm, đến giờ tan việc lại sẽ suy nghĩ "có lẽ ngày mai sẽ sẽ khá hơn một chút."
Dần dần biến thành một loại hy vọng xa vời.
Mỗi tuần một lần nói chuyện điện thoại với Thư Niệm vốn là thời điểm tôi mong đợi nhất, nhưng mà trải qua mấy ngày nay phòng làm việc đầy khí lạnh làm ngực có chút bực bội, lúc nói điện thoại tôi có chút uể oải, không mấy có tinh thần. Hoặc giả là ưu tư quá mức rõ ràng, ngay cả Thư Niệm qua điện thoại cũng phát giác ra được, ân cần hỏi tôi có phải hay không gặp chuyện gì phiền lòng.
Tôi cầm điện thoại, nghe giọng anh êm ái hỏi thăm, một bụng lời ngăn ở cổ họng, miệng mở ra khép lại, nhưng một chữ đều không nói được.
Có lúc, người ta cần phải có một người để giải bày, đem tất cả buồn bực tâm tình bị đè nén phóng hết ra ngoài. Người này có thể là ngươi thân thiết, cũng có thể là ngươi tin cậy nhất của bạn, vô luận từ góc độ nào mà nói, Thư Niệm đều là người thích hợp nhất, tôi cũng luôn có thói quen đem chuyện lớn nhỏ bên người chia sẻ cùng anh, gặp phải vấn đề khó giải quyết sẽ nghe ý kiến của anh, toàn tâm toàn ý, không giữ lại chuyện gì mà tin tưởng nói với anh.
Chỉ trừ Mạc Diên.
Không đơn thuần là tránh cái tên này, tất cả chuyện liên quan phát sinh giữa chúng tôi, tôi cũng không nói tới một chữ, ở trong cuộc sống tôi miêu tả với Thư Niệm không có Lý Mạc Diên tồn tại.
Mới đầu tôi cho là mình đang tránh hiềm nghi, sau đó từ từ lại cảm thấy cũng không phải vậy, bởi vì trừ Thư Niệm ra, tôi đối với bất kỳ một người nào vô luận là chú Lục, chú Thần hay là Tiểu Cánh, tôi cũng không kể về quan hệ giữa tôi và Mạc Diên.
Giống như mỗi đứa con nít lúc tuổi thơ đều sẽ có một món đồ chơi mình trân quý, không muốn lấy ra cùng mọi người chia sẻ. Mạc Diên chính là cái đó bí mật chôn sâu ở đáy lòng, bí mật chỉ thuộc về một mình tôi.
"Tiểu Lạc? Em có đang nghe không?" Tôi phục hồi tinh thần lại, bên tai là giọng nói có chút lo lắng của Thư Niệm.
Tôi cũng không muốn lừa dối anh, liền hàm hồ nói ở công ty đắc tội một người đồng nghiệp, cho nên tâm tình không tốt lắm. Thư Niệm an ủi mấy câu, liền bị tôi đổi đề tài, hỏi anh có muốn tới Thiên Tân chơi mấy ngày không.
Không biết có phải là trạng thái lơ đãng của tôi khiến cho Thư Niệm cảm thấy không yên lòng hay không, anh cơ hồ không do dự đồng ý.
Thuận lợi ngoài ý muốn làm cho tôi có chút ngạc nhiên mừng rỡ, thẳng đến cúp điện thoại còn đắm chìm trong việc "qua mấy ngày là có thể thấy Tiểu Niệm", bực bội mấy ngày nay cũng tan biến hơn nửa.
Mấy ngày kế tiếp tôi đều thần thái sáng láng, khác hẳn với trạng thái ngột ngạt lúc trước, Lâm Cánh quấn lấy tôi hỏi thăm có phải đụng phải vận đào hoa không, ngay cả chú Lục trong lúc ăn cơm cũng hỏi tôi: "Gần đây gặp phải chuyện gì vui sao?"
"Ừ, có một người bạn ở Thượng Hải muốn tới thăm cháu." Tôi buông chén xuống, có chút ngượng ngùng mở miệng.
"Chặc chặc, không phải bạn bình thường chứ? Ai, tôi đã nói rồi, mặt đầy hoa đào ~" Lâm Cánh bỏ vào miệng một miếng sườn kho, hàm hồ không rõ lầm bầm.
Chú Thần mỉm cười nhìn tôi: "Đến lúc đó mời bạn của cháu tới nhà ngồi chơi một chút đi."
Tôi cười gật đầu một cái.
Lâm Cánh nuốt xuống miếng thịt trong miệng, ngại không đủ náo nhiệt rêu rao: "Ở lại cũng có thể, cùng Kha Lạc một phòng..."
Giọng hắn oang oang, bị chú Lục liếc sang một cái liền tắt đài, ủy khuất bĩu môi, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Tôi quay đầu nhìn chú bình tĩnh: "Chú Lục, bạn cháu chỉ tới chơi mấy ngày, cho nên mấy ngày đó cháu muốn bồi anh ấy đi ra ngoài ở."
Chú Lục "Ừ" một tiếng, nghĩ nghĩ: "Cháu nói bạn ở Thượng Hải, có phải là Thư tiên sinh mà cháu đã đề cập trước đây?"
Tôi lúc này mới nhớ lại lúc trước có nhắc tới Thư Niệm với chú Lục, nói đó là người ban đầu ở Thượng Hải rất chiếu cố tôi, đối với tôi rất trọng yếu, lúc ấy chú Lục chẳng qua là cười cười, không truy hỏi gì thêm.
Bây giờ đột nhiên nhắc tới, tôi cảm giác mặt có chút nóng lên, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
"Nếu như vậy thì để chú làm chủ tổ chức đón gió cho Thư tiên sinh, các cháu cũng không cần đi lại phiền phức, đến biệt thự bên kia ở luôn đi, nhà mình dẫu sao cũng tiện hơn, điều kiện cũng so với khách sạn tốt hơn một chút."
Chú Lục giọng nói ôn hòa, trong lời nói lại có loại uy nghiêm cấm không vâng lời.
Huống chi an bài như vậy căn bản không thể bắt bẻ, tôi gật đầu: "Cám ơn chú Lục."
Cách ngày Thư Niệm tới Thiên Tân càng gần, trao đổi giữa tôi và Mạc Diên cũng càng ngày càng ít.
Chú Lục an bài một bữa tiệc cao cấp, còn chỉ định xe riêng đưa đón Thư Niệm. Tôi đang làm việc cũng phải chạy đi chạy lại giữa nhà hàng và biệt thự để phân phó một số chi tiết, tỷ như anh dị ứng với một số nguyên liệu thức ăn, phải bảo đảm sẽ không xuất hiện ở trong tiệc rượu, còn có bởi vì thể chất của anh, phòng phải chuẩn bị đồ giữ ấm. Mặc dù tôi biết Thư Niệm cũng sẽ không bắt bẻ những thứ này, nhưng vẫn muốn cho anh thứ tốt nhất.
Mà mỗi lần từ bên ngoài trở về công ty, tôi sẽ thấy dáng người an tĩnh của Mạc Diên ngồi dựa ở trên ghế, hút thuốc đánh bài.
Trong cái gạt tàn thuốc trên bàn của hắn tràn đầy tàn thuốc.
Đêm trước khi Thư Niệm tới, tôi cản lại Mạc Diên, người bây giờ mỗi ngày so với đồng hồ báo thức còn đúng giờ tan việc hơn: "Chú LEE."
Hắn ngừng bước chân, mặt không thay đổi nhìn tôi: "Có chuyện gì?"
"Chú tối mai... có rảnh không?" Ngón tay vô ý thức vò qua lòng bàn tay, tôi có chút khẩn trương: "Nếu như không có hẹn gì khác, mình ăn chung bữa cơm được không?"
"Hắc." Mạc Diên cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn nơi khác một chút lại chuyển trở lại: " Xin lỗi, chú LEE của cậu có hẹn ăn cơm bàn thương vụ rồi, cũng không dám có vinh dự này."
Nói xong, không nhìn tôi lấy một cái, đi thẳng lướt qua người tôi.
Tôi cụp mắt xuống.
Chuyến bay của Thư Niệm trễ nửa giờ, rốt cuộc cũng tới.
Anh so với lần trước gặp cơ bản không thay đổi gì, tóc hơi dài hơn, mềm mại lòa xòa trên trán, vừa từ cổng máy bay đi ra vừa nói điện thoại, ánh mắt ở trong đám người tìm kiếm, thấy tôi liền cười vẫy tay.
Trong dòng người xuống máy bay đi ra, cuộc gọi của anh cũng vừa vặn xong, tôi nghênh đón, anh chú ý tới ánh mắt của tôi, hơi ngượng ngùng giải thích: "Bởi vì máy bay trễ nửa giờ, Tạ Viêm có chút không yên tâm..."
Tôi cười gật đầu, còn chưa mở miệng, bên cạnh đã có người đi lên phía trước, tiếp nhận hành lý trong tay Thư Niệm.
Thư Niệm bị sợ hết hồn, sau khi hốt hoảng liền vội vàng nói cám ơn với người xách hành lý.
Anh căn bản cũng sẽ không nghĩ đến chung quanh những người đàn ông cao lớn mặc âu phục giày da này đều là người cùng tôi đi đón anh.
Mà đến khi bị những người này che chở một đường từ nơi tiếp nhận hành lý đến khi ra ngoài lên xe, Thư Niệm căng thẳng đến sống lưng cũng thẳng tắp.
Cho đến lúc ngồi lên xe, ngồi phía sau chỉ có chúng tôi hai người anh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, đến gần tôi nhỏ giọng hỏi: "Tại sao giống như là mấy băng đảng trong phim truyền hình vậy?"
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh trong nghi hoặc lại mang điểm bất an, im lặng cười lên.
Bởi vì máy bay trễ giờ, lúc chúng tôi đến tiệm cơm, chú Lục bọn họ đã ngồi chờ ở đó.
Thư Niệm là lần đầu tiên gặp bọn họ, lại không có chuẩn bị tâm lý, vẻ mặt liền có chút khẩn trương, khi thân thể cao lớn tràn đầy cảm giác áp bách của chú Lục đứng ở trước mặt anh, chìa tay ra nói "Thư tiên sinh, hân hạnh được gặp", anh thiếu chút nữa đều quên mình cũng nên đưa tay ra bắt tay lại.
Chẳng qua đây cũng là phản ứng rất tự nhiên, có thể ở dưới khí tràng của chú Lục giữ được trấn định như thường, trong những người tôi quen biết cũng chỉ có chú Thần và Mạc Diên mà thôi.
Nghĩ đến toàn công ty trên dưới duy nhất một người dám cùng Chú Lục đùa giỡn đó, tâm tình tôi không khỏi hạ thấp một tầng.
Hôm nay tới cũng không có nhiều người, trừ Chú Lục, chú Thần và Tiểu Cánh ra, còn có một người là con trai chú Thần mấy ngày trước mới từ Nhật Bản trở về nước, Trác Văn Dương.
Mọi người mỗi người giới thiệu một vòng sau đó liền theo thứ tự nhập tiệc, thứ tự là Chú Lục, chú Thần, Trác Văn Dương, Lâm Cánh, Thư Niệm, tôi.
Lâm Cánh ngồi ở bên canh Thư Niệm, xoay đầu nhìn chằm chằm gò má Thư Niệm, đến khi thấy Thư Niệm mặt đỏ lên mới cảm khái thở dài một câu: "Cõi đời này lại có người có dáng dấp giống nhau như vậy ~ Thư Niệm, anh với một người tôi quen thật sự rất giống nhau đó."
Tay tôi run một cái, suýt nữa làm rơi đũa.
"Thật sao?" Thư Niệm cũng quay đầu nhìn Lâm Cánh, ôn nhu cười, "Khi nào có thời gian giới thiệu cho tôi biết một chút."
"Thế nhưng tôi cũng không tìm được anh ấy, sau khi tách ra liền không liên lạc nữa." Lâm Cánh hơi chu miệng, biểu tình có chút ảm đạm, "Anh ấy trước kia là ..."
Trác Văn Dương tằng hắng một tiếng cắt đứt lời của Lâm Cánh, giống như là đột nhiên phát hiện thiếu chút nữa nói sai lời vậy, Lâm Cánh nhìn Chú Lục và chú Thần thật nhanh một cái.
Trong giây phút lúng túng yên lặng, chú Lục trầm giọng mở miệng: "Mở tiệc đi."
Từ gan ngỗng Pháp đến nấm trắng Ý rồi đến trứng cá Almas, tôi lúc trước khi kiểm tra thực đơn với đầu bếp chính có hơi bị hù doạ, bây giờ những thức ăn đắt giá đầy màu sắc này từng cái xếp hàng lên bàn, bên cạnh vẻ mặt Thư Niệm cũng từ bắt đầu kinh ngạc dần dần thay đổi thành thấp thỏm, đến khi Chú Lục sai người đưa lên tử la lan phỉ thuý mấy ngày trước đặc biệt vận chuyển bằng máy bay từ Miến Điện đến, Thư Niệm thật là sợ hãi, lắp bắp khước từ : "Cái này, tôi làm sao không biết xấu hổ đây Lục tiên sinh, ngài quá khách khí."
"Thư tiên sinh không cần để ý, " Chú Lục mỉm cười, "Tiểu Lạc lúc còn ở Thượng Hải đã khiến cậu thêm không ít phiền toái, chút này lễ mọn coi như là cám ơn."
"A, vậy thì càng không thể nhận." Thư Niệm quay đầu nhìn tôi một cái, "Tiểu Lạc rất hiểu chuyện, không có cho tôi thêm phiền toái gì, huống chi tôi vẫn luôn xem cậu ấy là con trai mình."
Anh lúc nói chuyện cười tủm tỉm, còn đưa tay xoa đầu tôi.
Thế nhưng tất cả mọi người đều bởi vì một câu nói này mà yên tĩnh lại.
Bầu không khí đột nhiên trầm mặc khiến cho Thư Niệm có chút không biết làm sao: "Sao vậy... Là tôi nói sai điều gì sao?"
Chú Lục ý vị thâm trường nhìn tôi một cái.
"Tới tới, đừng mãi nói chuyện phiếm, thức ăn cũng nguội rồi."chú Thần cầm đũa lên, thúc giục mọi người ăn, "Thư tiên sinh, cậu ngồi máy bay lâu như vậy nhất định đói, ăn nhiều một chút."
"A, mọi người gọi tôi là Thư Niệm là được rồi, " Thư Niệm nhìn chú Thần, cười có chút xấu hổ, "Luôn là Thư tiên sinh, Thư tiên sinh, tôi cũng không quen."
"Tốt lắm, Thư Niệm cậu lát nữa hãy ăn nhiều một chút."chú Thần cười híp mắt, "Vậy cậu cũng đừng Lục tiên sinh, Trình tiên sinh nữa, trực tiếp kêu tên là được."
...
Có chú Thần giảng hòa, bầu không khí bữa tiệc rất nhanh lại ấm áp lên, Thư Niệm cũng buông lỏng không còn căng thẳng, vùi đầu vào cùng chú Thần so tài thảo luận việc nấu nướng, Tiểu Cánh ở trong đó nói chen vào các thứ, đưa đến tiếng cười rộn vang, ngay cả Chú Lục cũng mỉm cười nghe, Văn Dương mặc dù không biểu lộ gì, nhưng thỉnh thoảng Tiểu Cánh tuôn ra lời bàn khiến cho người khác buồn cười, cậu cũng sẽ nghiêng đầu cười mỉm.
Tôi nhìn một bàn vui vẻ hòa thuận, cười một tiếng, cúi đầu xuống chuyên tâm ăn đồ trong đĩa.
Thật ra thì tôi sớm đã không có mơ ước xa xôi gì, bị anh xem là con trai cũng không sao.
Bữa cơm này, tôi ăn rất no.
Sau phần dạ tiệc chú Lục phái xe đưa tôi và Thư Niệm đến biệt thự, chú Thần cùng Thư Niệm ngược lại là vừa thấy như đã quen thân, hai người đứng ở cửa lại trò chuyện thật lâu mới luyến tiếc nói lời từ biệt.
Nếu như không phải là chú Lục mặt đen ở bên cạnh, chú Thần cơ hồ muốn ở lại cùng chúng tôi luôn.
Sau khi tiễn người đi, tôi và Thư Niệm đi vào trong biệt thự, Thư Niệm đối với cách thức tiếp đãi cao cấp cách này hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, hơi thu người đứng ở phòng khách rộng rãi đánh giá chung quanh.
"Tiểu Lạc, đây là nhà của Lục tiên sinh à?"
"Đúng vậy, " tôi đi tới bên cạnh máy điều hòa, cầm lên hộp điều khiển từ xa, chỉnh đến nhiệt độ mà cơ thể người thoải mái nhất."Nhà rất đẹp phải không?"
" Ừ." Thư Niệm ngẩng đầu nhìn đèn treo, thật lòng gật đầu một cái.
Suy nghĩ một hồi, anh lại có chút nghi ngờ: "Nhà tốt như vậy tại sao lại trống không không dùng chứ?"
"À, bởi vì chú Lục muốn ở chung với chú Thần." Tôi đến quầy bar rót hai ly nước ấm, đưa cho Thư Niệm một ly, "Em vẫn chưa kể với anh chuyện của chú Lục và chú Thần đi, muốn nghe không?"
Trước kia lúc gọi điện cùng Thư Niệm mặc dù tôi thường thường sẽ nhắc tới người trong nhà, nhưng hơn phân nửa là cuộc sống vặt vãnh. Liên quan tới yêu hận nhiều năm giữa chú Lục và chú Thần, tôi vẫn luôn không có cơ hội nói cho anh biết.
" Được." Thư Niệm mỉm cười, dáng vẻ có chút tò mò. Mặc dù chỉ tiếp xúc một buổi tối, anh đối với chú Thần sinh ra rất nhiều hảo cảm.
Tôi kéo anh ngồi vào trên ghế sofa, uống một hớp nước trơn cổ, bắt đầu đem câu chuyện hơn hai mươi năm của chú Lục và chú Thần kể cho anh.
Nói một chút liền nói đến nửa đêm.
Tôi không quá giỏi kể chuyện, nội dung giống nhau đổi người khác kể có lẽ chính là một truyền kỳ khoáng cổ tuyệt kim, thế nhưng đến tôi cũng chỉ còn lại có một đoạn phim nhạt nhẽo chấp vá từ những điều nghe được từ chú Lục.
Chú Lục ngay cả lần đầu tiên nhìn thấy chú Thần, đối phương mặc quần áo màu gì, kiểu tóc thế nào, nụ cười ra sao, đều nhớ rõ ràng.
Thế nhưng mặc dù câu chuyện này bị tôi miêu tả không đầy đủ, Thư Niệm nghe vẫn rất chăm chú.
"Bọn họ lại khổ nhiều như vậy." Anh thở dài một hơi.
"Đúng vậy, cho nên Chú Lục tình nguyện bỏ rơi căn biệt thự này cũng phải cùng chú Thần ở cùng trong một căn phòng."
"Thật tốt, " Thư Niệm lầm bầm, "Cõi đời này còn có thứ tình yêu không đổi không dời như vậy."
" Ừ, chú Thần từng nói với em, cho dù cực khổ đi nữa, cũng muốn bên cạnh chú Lục" tôi quay đầu nhìn Thư Niệm, "Cái này, là tình yêu đi."
Thư Niệm không trả lời, ánh mắt anh nhìn chăm chú phía trước, tựa hồ đang nhìn cái gì đó, lại giống như cái gì cũng không thấy.
Chỉ như vậy ngồi yên lặng rất lâu, anh mỉm cười.
Ngày hôm sau tôi thức dậy rất sớm, đơn giản vọt vào tắm xong thay một bộ đồ thể thao thoải mái ra cửa, chạy mấy vòng quanh biệt thự tập thể dục sáng sớm, lúc trở lại người giúp việc chú Lục thuê tới đã đem điểm tâm chuẩn bị xong bày lên bàn, tôi ở bên cạnh bàn ngồi xuống, lại xem xong nửa tờ báo, Thư Niệm mới từ trên lầu đi xuống.
"A, xin lỗi." Anh thấy tờ báo trong tay tôi cùng bữa ăn sáng trên bàn, có chút ngượng ngùng: "Tôi dậy trễ quá."
"Không sao, em cũng mới vừa dậy không bao lâu." Tôi cười đứng dậy kéo ra ghế dựa cao.
Tối ngày hôm qua lúc đi ngủ Tạ Viêm gọi điện thoại tới, đại thiếu gia này đi công tác bên ngoài cũng không cân nhắc chênh lệch thời gian nam bắc bán cầu, nấu cháo điện thoại đến rạng sáng hơn ba giờ. Mặc dù nhà cách âm hiệu quả rất tốt, Thư Niệm lại tận lực thấp giọng, thế nhưng âm thanh nói chuyện đứt quãng vẫn thỉnh thoảng từ cách vách truyền tới, thẳng đến lúc tôi mơ hồ ngủ mất, điện thoại của Thư Niệm còn chưa nói xong.
" Chờ lát nữa ăn điểm tâm xong lại đi ngủ thêm chút đi." Tôi nhìn Thư Niệm vành mắt đen cùng với ngáp liên miên, "Ngủ no rồi em mang anh lượn vài vòng quanh Thiên Tân."
Thư Niệm mặc dù cảm thấy có chút không ổn, nhưng vẫn là không địch lại cơn buồn ngủ, liền gật đầu cười.
Ăn xong điểm tâm, Thư Niệm liền lên lầu ngủ, tôi một mình ngồi ở trong phòng khách mở ti vi nhàm chán xem.
Chú Lục cho tôi nghỉ, cho nên mấy ngày nay tôi không cần đi công ty, vốn là đối với an bài như vậy có thể chuyên tâm tiếp đón Thư Niệm tôi rất cao hứng, nhưng cũng không biết tại sao trong lòng bây giờ lại cảm giác vắng vẻ.
Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm màn ảnh truyền hình, trong đầu lại hiện ra hình ảnh bóng người tịch mịch của Mạc Diên ngồi phía trước máy vi tính hút thuốc đánh bài.
Hộp điều khiển từ xa trong tay không ngừng chuyển kênh, cái gì cũng không coi nổi.
Xe không dừng ở chỗ thường đậu, tôi đỗ xe ở bên đường, đi bộ xuyên qua một con đường, đến phía dưới toà cao ốc công ty.
Mặt trời rực rỡ chiếu trên cao, ánh sáng sáng ngời phản chiếu trên kiếng thủy tinh, phản xạ ra ánh sáng chói mắt.
Đang là thời gian làm việc, cả tầng lầu từ bên ngoài nhìn vào tỏ ra rất an tĩnh, thỉnh thoảng có mấy nhân viên nghiệp vụ ra vào nơi cửa chính.
Tôi đứng ở khúc quanh tường rào vườn hoa, vị trí này tầm mắt cực tốt, cơ hồ có thể đem cả toàn cảnh tầng lầu thu hết vào mắt, từ trên lầu nhìn xuống lại không quá dễ bị phát hiện.
Tôi nhìn khối thủy tinh phản xạ ánh sáng mạnh mẽ đến chói mắt kia, cảm thấy lòng một mực xao động từ từ bình tĩnh lại.
Không biết hắn bây giờ có phải cũng đang nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.
Suy nghĩ đó mới vừa hiện lên, khối cửa sổ thủy tinh kia đột nhiên liền động.
Tim hơi thắt lại một cái, tôi liền nhìn cửa sổ thủy tinh từng chút từng chút nâng cao, sau đó một đôi tay chống lên, tiếp đó gương mặt hắn xuất hiện ở cửa sổ.
Mạc Diên!
Trong nháy mắt đó, tôi cơ hồ không nhịn được kêu lên.
Người đàn ông đứng ở bên cửa sổ, trong miệng ngậm thuốc lá, lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Cách quá xa không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, chỉ có đóm thuốc lập lòe lúc sáng lúc tối và làn khói thuốc nhàn nhạt phiêu tán giữa không trung.
Tôi đứng ở tường rào trong bóng tối, nhìn hướng xa xa kia một chút, đột nhiên cảm thấy lòng rất thực tế.
Thân hình người đàn ông đột nhiên chấn động một cái, tiếp đó bên tai liền truyền đến âm lượng mười phần ————— "Ách xì!"
Hắn tựa hồ giơ tay lên xoa xoa lỗ mũi, tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra tiếng mắng của hắn, cửa rất nhanh liền khép lại, khôi phục thành một mảnh kiếng cơ hồ không tìm được kẽ hở.
Tôi bật cười.
Bên tai nóng lên hoặc là đột nhiên nhảy mũi chứng tỏ có người đang nhớ tới bạn.
Hóa ra cái truyền thuyết này là thật.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top