Only with you

" Jude "

" Jude "

Trent Alexander Arnold gọi lại lần nữa khi không nhận được bất kỳ phản hồi nào, nhưng thằng nhóc nhỏ hơn 5 tuổi vẫn nằm vắt vẻo trên ghế, quay lưng về phía anh. Chiếc sofa nhỏ màu xanh nhạt trở nên thật đáng thương khi chịu đựng thân người to hơn cả con voi của Jude Bellingham, hai cái chân dài lêu nghêu của nó lơ lửng giữa không trung trông khó chịu vô cùng. Nhưng thằng Jude vẫn nhất quyết không chịu lên giường nằm.

" Ngủ rồi à? "

Hỏi vậy thôi, chứ Trent thừa biết nó chưa ngủ. Y như rằng cái sofa bắt đầu rung lắc, nhưng Jude vẫn nhất quyết không quay sang nhìn anh.

" Lại giận dỗi gì đấy? "

" Chả giận "

Ừ, chả giận đâu. Nhưng nếu Trent ậm ừ thì nó sẽ nằm đó tới mai luôn.

Khổ thân tôi.

Nhiều khi Arnold không biết thằng nhóc giận dỗi trước mặt có phải Jude Bellingham - cậu bé vàng nước Anh siêu sao Real Madrid không nữa.

" Giận anh à? "

Trent ngồi xuống lớp thảm lông mềm mại, chọt chọt vào thớ cơ căng cứng của Jude. Lớn rồi mà cứ như con nít vậy. À không, nó nhỏ hơn anh tận 5 tuổi, mà thường Trent xem mấy thằng nhóc đó chỉ là trẻ con thôi. Dù nhóc con này cao hơn anh gần 10cm.

Cuối cùng Bellingham cũng quay mặt lại với cái bĩu môi đầy đáng ghét, nhìn chăm chăm vào anh như một lời buộc tội không lời.

" Thích bĩu môi không? "

" Anh không nhường em "

À, là về trò chơi với mấy trái bóng tennis lúc nãy. Sự thật bẽ bàng là Jude Bellingham ngoài việc đá bóng thì mọi trò chơi khác nó đều chơi tệ một cách ngớ ngẩn. Giống như việc Trent có thể bắt hết bóng tennis rơi xuống từ tay Jude trong khi nó bất lực nhìn chúng rơi xuống đất từ tay anh vậy.

" Lớn rồi mà còn kêu nhường "

" Anh thấy admin quay không, sẽ đăng lên Instagram, cả cái nước Anh sẽ cười vào mặt em "

Jude Bellingham có thể là một chàng trai trưởng thành già trước tuổi, một thủ quân tương lai hay một tên khốn nạn luôn văng tục trên sân cỏ, nhưng thằng ngốc đang giận dỗi trước mặt Trent lúc này cũng là Bellingham. Nó từng khoe khoang rằng đây là Jude bản prenium, chỉ có anh được hưởng thôi.  Khoảnh khắc nào đó cầu thủ Liverpool cảm nhận tự hào khi bản thân là người duy nhất đặc biệt thân thiết với Jude ở tuyển Anh, không phải là thằng nhóc là đứa khó gần, nhưng Trent biết bản thân luôn có vị trí đặc biệt trong lòng nó. Một người mà Jude có thể thoải mái thể hiện bản thân, bày đủ thói hư tật xấu và chờ đợi được cưng chiều như một cậu bé 21 tuổi chuẩn chỉnh mà không sợ bị đánh giá. Nhưng Trent không biết Jude có đặt anh cao hơn vị trí của những người đồng đội của nó ở Real Madrid hay không. Anh biết điều đó không đáng để bận tâm đến thế, nhưng không biết từ khi nào nó lại mang ý nghĩa đặc biệt với Trent.

" Ai cũng biết em ngoài đá bóng với đẹp trai thì làm gì cũng tệ ơi là tệ mà "

Thật may mắn khi bà Denise vẫn có mặt ở mọi nơi thằng nhóc của anh thi đấu, nếu không, Trent không biết Jude sẽ sống sao với việc ăn ngoài 3 bữa một ngày và đi taxi khắp mọi nơi trên toàn Tây Ban Nha. Hoặc nó sẽ bày vẽ nấu ăn ở nhà và ngày hôm sau lên báo về việc làm cháy biệt thự mới mua. Mỗi lần đi chung, Trent - mặc định - là người cầm lái, hoặc anh cũng không đủ tự tin để giao phó tính mạng cho Jude, dù sao thằng nhóc ngồi cạnh bên lảm nhảm  cũng đủ thư giãn lắm rồi.

" Không phải là tệ, chỉ là em không đầu tư thôi "

Jude Bellingham gần như quên mất việc bản thân đang giận dỗi như thế nào, vẫn giữ nguyên tư thế nằm vắt vẻo, chăm chú tranh luận với Trent về sự vô dụng của mình.

" Thế đầu tư rồi đã biết lái xe chưa? Nhóc Jobe biết lái xe trước mày rồi kìa " Trent duỗi thẳng chân, thảm lông của đại bản doanh quả thật không tệ tí nào

" Ơ kìa? "

" Mày bị cô Denise chiều hư rồi "

Không hiểu sao Trent lại vô thức đưa tay bẹo má Jude một cái. Đương nhiên là mặt nó không trắng trẻo phúng phính như mấy bạn con gái rồi, thậm chí mấy cọng râu vô trật tự của Jude còn làm tay Trent hơi nhột, nhưng anh thật sự thích cảm giác cưng chiều thằng nhóc này. Dù sao thì Bellingham chỉ có thể trẻ con với một mình anh thôi.

" Kệ anh, em đá bóng với đẹp trai là vừa đủ "

" Được rồi, giờ mau đi tập, nằm đó lảm nhảm hoài đi "

Trent đứng thẳng dậy, vẫn tiện tay nhéo má Jude một cái thật mạnh đến đỏ ửng lên rồi kéo nó lên.

" Ơ, ngoài trời mưa rồi à? "

Những đám mây xám xịt giăng kín bầu trời lúc nãy còn đang xanh trong, bắt đầu đổ xuống giọt mưa nặng hạt. Nhưng vì đây là London và họ là người Anh, sẽ chẳng ai phàn nàn về sự ngớ ngẩn này nữa. Nhưng, hậu vệ Liverpool chớp mắt, dường như anh vừa thấy được Jude hơi rùng mình.

" Làm gì bất ngờ thế? "

Đầu Trent nổ cái phóc, anh dành cả tuổi thiếu niên ở Liverpool và gần như chưa từng thi đấu ở xa, nhưng Jude thì khác. Nó bắt đầu những trang đầu tiên trong sự nghiệp nổi tiếng ở Đức, và toả sáng rực rỡ ở Tây Ban Nha. Và chẳng có quốc gia nào có thời tiết hay khí hậu khốn nạn như Anh Quốc cả.

" Không gì, hình như em ở Tây Ban Nha bị ảnh hưởng nhiều quá rồi "

" Tiếng còn nói chưa sõi mà hay lẽo mép "

" Này này nói gì đấy? "

Trent rời khỏi chiếc thảm lông rồi quay lại với một cái mũ và cặp găng tay - không biết đã tồn tại trong vali từ khi nào, hoặc là anh được cung cấp khi vừa đến đại bản doanh, không nhớ nữa.

" Mang vào "

" Này, em chỉ lạnh một xíu thôi, trời này cần gì mang mấy thứ này chứ " Jude hết nhăn nhó lại bĩu môi

" Mang vào "

Anh lặp lại, trùm ngay cái mũ có logo Nike lên đầu thằng nhóc.

" Lấy đâu ra cái mũ xấu dữ vậy trời "

Jude vẫn chưa hết nhăn nhó, có ai nói với nó thói quen này làm mặt nó bắt đầu có nhiều hơn những nếp nhăn không? Nhưng Trent sẽ tự đánh giá cái mũ này khiến Jude  trông rất đáng yêu, thêm cả cái áo đợt này được làm to hơn so với người càng khiến nó nhìn như một đứa trẻ to xác.

Đến lúc này Jude mới ngoan ngoãn xoè bàn tay cũng to hơn của Trent ra để anh đeo găng tay vào.

" Lớn rồi mà cứ như em bé "

Gọi một người như Jude Bellingham là em bé chắc chắn là chuyện ngớ ngẩn nhất trần đời, nhưng trông nó thật sự giống em bé bằng cách nào đó mà.

" Chắc vì đến đâu cũng có người cưng chiều em đó "

Arnold nghĩ, không chỉ riêng anh, mà gần như ai cũng sẽ yêu cách thằng nhóc trước mặt cười. Trent có thể dễ dàng nhận ra Jude có thể hạnh phúc đến thế nào chỉ bằng cách nhìn nó nhoẻn miệng và lộ ra hàm răng trắng như bắp rồi bắt đầu nói những điều ngớ ngẩn.

" Đi thôi "

" Trent "

Cái bóng khổng lồ lù lù xuất hiện, bắt đầu tìm cách chen chúc vào vòng tay của anh một cách buồn cười. Nhìn cách cậu nhóc nhỏ tuổi hơn bận xoay sở để vừa vặn với vòng ôm của mình làm Trent không chịu được mà xoa đầu nó đến rối tung.

" Ấm quá đi "

Cuối cùng nó cũng tìm được tư thế phù hợp để lọt thỏm trong vòng tay của Trent, dù phải cúi lưng xuống thật thấp để xoá bỏ khoảng cách chiều cao gần 10cm của hai người, thoải mái thở ra đầy thoả mãn.

" Lạnh rồi chứ gì "

" Anh không biết đâu, ở Tây Ban Nha ấm hơn nhiều. Buổi sáng lúc nào cũng nắng cháy mặt, lúc mới qua đó ngày nào em cũng ra tắm nắng hết luôn "

" À hoá ra đó là lý do tại sao mặt mày lổm chổm thế à ? "

" Nhưng mà thời tiết Tây Ban Nha dễ chịu hơn thật đó, đồ ăn cũng ngon nữa "

Trent có thể cảm nhận Jude đang áp má lên bộ đồng phục tập luyện của anh, chốc chốc lại dụi vào cái. Nó dính chặt vào người Trent như thể sợ anh sẽ tách ra khỏi cái ôm này vậy.

" Nên là... "

" Nên là sao cơ ? "

" Trent về Madrid với em nhé "


























































Vẫn chưa quyết định đứa nào kèo trên =)))))) Nhưng mà cái đôi này đáng yêu quá đi, tớ thật sự thấy Jude ở bên Trent giống như trở thành em bé thật đó, tưởng tượng anh ta mà về Madrid chắc cậu Be xách gối qua nhà người ta ngủ mất thôi.

Chương này lấp lửng, ngớ ngẩn, chủ yếu vì tớ chưa biết ai kèo trên... Nhưng mà cũng đáng yêu nhỉ 🩷

À, những câu chuyện của tớ chỉ tồn tại trong Wattpad để mọi người delulu và giải trí, tớ không mong ngày đẹp trời nào đó bị bưng lên Threads vì trông nó " kỳ dị " hay gì đó đâu🥰 Cuộc đời đã lắm nỗi buồn rồi, đừng làm khổ nhau nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top