Chương 33: Tức
Giờ trưa canteen đông cứng người, Cẩm Anh quẹt thẻ cơm của mình rồi lấy đồ về bàn ăn. Cô vừa mới đặt khay cơm xuống bàn thì bỗng nhiên bị một bóng dáng cao lớn chắn trước mặt. Cẩm Anh ngước mắt lên, vẫn là khuôn mặt cà lơ phất phơ của Nhật An gần trong gang tấc, một lát sau thêm Hải Yến, Minh Đức và Gia Bảo gia nhập hội ăn trưa.
Thiếu niên chủ động hỏi chuyện cô: "Cậu quen Đăng bên A2 à? Thấy vừa nãy cậu ấy nhìn cậu."
"À trước đây cậu ấy là hàng xóm với nhà tớ, cũng gọi là có quen biết. Lâu rồi không gặp lại chắc cậu ấy không nhận ra tớ đâu."
Minh Đức khua tay trước mặt hai người: "Các cậu nói chuyện gì vậy? Coi tụi này là không khí hả?"
Nhật An đẩy cậu ta ra: "Cái gì không phải chuyện của mình thì không nên tò mò nghe chưa."
Minh Đức hứ một tiếng rõ to: "Gì mà thần bí thế? Chuyện của các cậu không phải chuyện của tụi đây à?"
Nhật An chẳng thèm nói tiếp với anh chàng lắm lời này nữa, quyết định đổi chủ đề. Cậu đang nói dở thì một người nữa xuất hiện, đặt khay cơm xuống cạnh cậu: "Tớ ngồi chỗ còn thiếu này được không?"
Gia Bảo nhận ra đồng đội, hồ hởi mời Khải Đăng ngồi xuống. Cuối cùng thứ tự ngồi như sau Khải Đăng, Nhật An, Cẩm Anh đối diện lần lượt là Gia Bảo, Minh Đức, Hải Yến. Không hiểu sao khi Khải Đăng đến bầu không khí có vẻ chùng xuống. Thấy vậy cậu ta mở lời trước: "Bên kia tớ toàn ăn trưa một mình nên qua đây trò chuyện với mọi người chút."
Gia Bảo cười cười khoát tay: "Nếu thấy cô đơn thì cứ gia nhập tụi này..."
Cậu ta đang thao thao bất tuyệt thì bị Minh Đức huých cho một cái, quay sang thấy Nhật An lườm mình suýt cháy mặt đến nơi. Gia Bảo rùng mình ngậm miệng trước khi hoả hoạn xảy ra, cố nuốt những lời còn sót lại vào trong bụng. Khải Đăng dường như không để tâm mấy hành động khác thường này lắm: "Cảm ơn các cậu nhé."
Đoạn cậu ta nuốt xong miếng cơm, tiếp tục: "À đúng rồi cậu là Cẩm Anh phải không?"
Tự dưng Cẩm Anh bị réo tên, cô suýt sặc nước canh, thấy vậy Nhật An liền đưa giấy ăn cho cô. Thiếu nữ lau miệng, ngơ ngác quay sang: "Đúng rồi, có gì sao?"
"Chỉ muốn nói là lâu ngày không gặp, muốn chào cậu một tiếng thôi. Tớ nhớ hồi tụi mình còn học mầm non ghê, cậu còn đứng ra bảo vệ tớ nữa."
Nhật An, người từ nãy tới giờ chưa lên tiếng bỗng dưng chen ngang: "Tôi tưởng khi có vấn đề xảy ra thì con trai nên đứng ra bảo vệ con gái chứ?"
Cẩm Anh cảm thấy có mùi thuốc súng phảng phất đâu đây thì phải: "Hồi trẻ con mà, cậu so đo làm gì."
Thiếu niên nhét nốt miếng cơm vào miệng rồi lập tức đứng dậy: "Tôi ăn xong rồi, các cậu cứ thong thả vừa ăn vừa nói chuyện với nhau nhé." Mấy từ cuối còn cố ý nhấn mạnh.
Cẩm Anh cứ cảm thấy hôm nay Nhật An là lạ, như thể ai chọc trúng cái vảy ngược của cậu vậy, nhưng mà lạ ở chỗ nào cô không thể biết được.
Cả chiều đó lẫn khi tan trường Nhật An đều bơ Cẩm Anh, cô thầm nghĩ, lúc đi học cậu bắt người ta chờ mình rồi giờ chẳng thèm chờ người ta là sao? Thiếu nữ ấm ức đạp xe về nhà một mình, trên đường cô bắt gặp một bác bán hàng rong trong lúc đưa hàng xuống khỏi xe đạp vô tình làm rơi đồ xuống đất, chắc hàng phải nặng lắm.
Cẩm Anh vội vã dừng xe giúp bác ấy nhặt đồ lên, cùng lúc bên trong cửa hàng cafe, một người con trai hốt hoảng chạy ra: "Mẹ có sao không?"
Người con trai đó không ai khác ngoài Khải Đăng, cậu ta lắp bắp: "Cẩm Anh... cậu... cũng ở đây hả?"
"À tớ đi ngang qua tiện tay giúp thôi."
Bà Thanh ngạc nhiên một hồi: "Là Cẩm Anh à, lớn quá bác không nhận ra, hai đứa cứ nói chuyện đi để bác bày hàng."
Cẩm Anh bị mắc kẹt trong tình huống khó xử, không ngờ người cô giúp lại là mẹ Đăng, bây giờ cô muốn đi về có được không? Thiếu nữ chắp tay sau hông, nhìn xuống vỉa hè, chân di di mũi giày im lặng.
Khải Đăng trông vậy bèn phá vỡ cục diện rối rắm: "Sau khi tan học tớ đều đi làm bán thời gian ở quán cafe này, mẹ tớ bán gần cửa quán để có gì tớ ra phụ mẹ."
Cẩm Anh khẽ gật đầu tỏ ý hiểu, sau đó cô quay sang cười giơ nút like với cậu: "Cậu tuyệt vời lắm, tiếp tục cố gắng nhé."
Hình ảnh người con gái cười rạng rỡ in sâu trong đáy mắt Khải Đăng, hiếm khi cậu ta thấy cô cười tươi như vậy.
Tan học Nhật An chơi vài ván game ở tiệm net xả tức, khoan đã cậu có gì mà phải tức cơ chứ? Thiếu niên "côn đồ" tự cảm thấy hôm nay mình kiềm chế cảm xúc quá kém, hai người đó nói chuyện thì liên quan gì tới cậu.
Màn hình hiện hai chữ GAME OVER, Nhật An ngồi trước máy tính lại tự hoài nghi năng lực của bản thân, dạo này cậu chơi game kém tới vậy à? Cái trò cũ rích Mario cũng để thua cho được. Và thế là nam sinh đứng dậy nhổ rễ khỏi tiệm net, ra đường đạp xe hóng gió, kết quả thấy Cẩm Anh và Khải Đăng đang nói cười vô cùng tự nhiên với nhau.
Lần này cậu không để tâm nữa, dù sao cũng chẳng liên quan đến mình. Cẩm Anh mua giúp bác Thanh một bó hoa nhỏ bỏ vào giỏ xe, cô tạm biệt hai mẹ con Khải Đăng rồi đạp xe về.
.
.
.
Wattpad: meongungay111
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top