Chương 61

Buổi chiều, Yoseob nổi giận đùng đùng xách va-li hành lý, ngồi xe lửa về nhà... Trước khi lên tàu, cậu vội vàng chạy đi sửa điện thoại, sợ mình bỏ lỡ nhưng lời giải thích của Junhyung. Trên tàu hỏa xóc nảy, cậu tựa đầu vào cửa sổ bằng kính, nhìn màn hình di động. Trong lúc chờ đợi, Yoseob ngày càng lo lắng, bất an, bóng dáng ba rời đi thoáng hiện lên trước mắt hết lần này đến lần khác, cậu sợ hãi, sợ Junhyung gọi điện đến, nói với cậu: "Xin lỗi, Yeonsoo thích hợp với anh hơn em..." Yoseob che mặt, cố khuyên bản thân phải bình tĩnh, buộc chính mình tin rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, có thể bọn khốn nạn kia nói năng bậy bạ, đặt điều vu khống, cũng có khả năng Yeonsoo muốn dựa vào đó để khuấy động dư luận... Xe lửa bon bon tiến về trước, bánh xe không ngừng lăn, cán qua từng dây thần kinh yếu ớt của cậu... Chiều hôm sau, lúc xe lửa sắp về đến ga, di động cậu rốt cuộc cũng reo. Yoseob tức tốc cầm lấy điện thoại bằng hai tay, bắt máy.

~ Hyungie?

Trong toa tàu rất ồn, cậu bịt một bên tai để có thể nghe rõ hơn tiếng nói của Junhyung.

~ Em đang ở đâu, sao ồn vậy?

~ Trên xe lửa. - Cậu nói.

~ Xe lửa?

Để anh yên tâm xử lý tốt chuyện dự án, cậu không thể không gạt anh nói:

~ Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, em hơi mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi thư giãn... ở bên cạnh mẹ...

~ Cũng được! Chờ anh xử lý xong chuyện dự án, anh sẽ đến nhà tìm em, bàn với mẹ em chuyện kết hôn của tụi mình.

~ Vâng!

Nhớ tới ảnh chụp trên mạng, Yoseob ôm một bụng tức giận, lại không thể trực tiếp phát tác. Cậu ngần ngừ một lúc, hỏi:

~ Anh ở thành phố Busan làm gì?

Anh nói toàn chuyện liên quan đến dự án, nghe ra mỗi ngày đều rất bận bịu, trong khi chuyện của Yeonsoo thì một chữ cũng không nhắc đến. Cuối cùng, anh nói:

~ Anh rất nhớ em...

Cậu nghe xong đầu chợt nóng lên, thốt ra một câu không nên nói:

~ Không phải anh có Ha Yeonsoo rồi sao?

~ Em! - Junhyung lập tức cao giọng.

~ Ảnh chụp hai người ở trong xe hôn nhau nồng nhiệt, đến khách sạn thuê phòng có thể nhìn thấy khắp nơi trên mạng, anh cũng không định giải thích với em một chút sao?

~ Chuyện em và Yoon Dujun đã giải thích với anh chưa?

Sự nhẫn nại của Yoseob đã lên đến cực hạn, không thèm quan tâm người trong toa tàu nhìn mình ra sao, cậu lớn giọng nói:

~ Ý anh là anh cố tình trả đũa em?!

~ Trả đũa ư? Em cho anh là loại người nào? - Giọng Junhyung không còn bình tĩnh nữa - Ý anh là: Anh có thể tin em, tại sao em lại không thể tin anh?!

~ Từ trước tới nay em chưa bao giờ cùng Dujun tới khách sạn thuê phòng.

Junhyung nói:

~ Ừ, bọn em chỉ quang minh chính đại ôm nhau, căn bản không thèm kiêng dè cái nhìn của người khác, cũng không cần suy xét đến cảm nhận của anh.

~ Em đương nhiên là muốn quang minh chính đại mà ôm anh trong trường, nhưng em có thể sao? - Một cơn uất ức dâng lên, cậu bật khóc, tuy rằng đã cực lực khống chế, nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào. - Em không thể, anh là Yong Junhyung, anh là thầy em, tất cả mọi người đều nói không cho phép em cản trở tương lai của anh... Anh bảo em phải làm thế nào?

~ Anh xin lỗi! - Nghe thấy tiếng khóc của cậu, giọng điệu Junhyung lập tức mềm hẳn. - Chuyện không phải như em nghĩ đâu, anh đưa Yeonsoo về khách sạn, cô ấy uống rượu, lúc xuống xe đột nhiên hôn anh... Anh thực sự đã đẩy cô ấy ra, sau khi đưa cô ấy về khách sạn, anh cũng nhanh chóng rời đi. Em phải biết, những phóng viên kia thích bóp méo sự thật.

Giải thích rất hợp lý, nhưng Yoseob cũng không hoàn toàn tin. Cậu lại hỏi:

~ Vậy sao di động anh lại ở chỗ cô ta?

~ Anh để quên áo ở chỗ cô ấy, di động nằm trong túi áo.

~ Tại sao anh phải cởi đồ?

~ Cô ấy làm bẩn áo anh...

Yoseob lạnh lùng ngắt lời anh:

~ Anh gạt em, anh làm gì cũng luôn cực kỳ chú ý chi tiết, anh sẽ không quên đồ của chính mình, nhất là thứ quan trọng như điện thoại di động.

~ Tình huống lúc đó... - Junhyung hơi ấp úng. - Anh...

Sự ngờ vực cứ như cỏ dại, sinh trưởng tươi tốt trong lòng.

~ Tình huống lúc đó thế nào?

~ Yoseob, anh không muốn nhắc lại chuyện đó. Tóm lại, anh không làm chuyện gì có lỗi với em hết.

~ Không muốn nhắc. Được thôi! - Yoseob cứng rắn nói - Vậy vĩnh viễn đừng nhắc nữa.

Nói xong, cậu ngắt điện thoại, nhất thời kích động ném di động ra ngoài cửa sổ! Yoseob tự nhận mình không phải một đứa con trai bốc đồng, nhưng cũng có lúc sự không nỡ chia ly cùng áp lực từ bên ngoài sẽ đẩy sức chịu đựng của một người đi đến cực hạn. Lo âu quá mức khiến cậu đánh mất lý trí vốn có, thần kinh căng cứng của cậu có thể đứt phụt bất kỳ lúc nào. Chờ đến khi cậu tỉnh táo lại, muốn hối hận, thì đã quá muộn! Điện thoại đã bị xe lửa bỏ lại trên một mảnh đất mênh mông hoang vắng...

Hôm sau, Yoseob vốn kiệt sức vì đường xa lại ngồi trước máy tính xem các file chat hết lần này đến lần khác, chờ đợi ava con bò nhỏ chớp sáng, hỏi cậu: "Em có đó không?" Nhất định trước tiên cậu sẽ trả lời anh rằng: "Không có! Không có! Không có..." Trong lúc đang sốt ruột refresh danh sách bạn bè, một tiêu đề gây sốc nhảy ra trên màn hình - "Ha Yeonsoo thừa nhận bạn trai là giáo viên đại học". Yoseob nhanh chóng click vào, tin tức được dẫn từ blog Sina. Ha Yeonsoo cư nhiên dám công khai trên blog của mình thân phận "bạn trai trong lời đồn", cô ta còn ngang nhiên viết:

____________________

Thấy tất cả mọi người đều dùng những từ ngữ nhạy cảm để mô tả mối quan hệ giữa tôi và anh ấy, thậm chí còn có người nói anh ấy dùng một triệu để mua một đêm của tôi, tôi rất thất vọng. Chẳng lẽ sức hấp dẫn của đàn ông phải dùng tiền tài để thể hiện, còn sự quyến rũ của phụ nữ chỉ có cơ thể trẻ trung xinh đẹp thôi sao? Chẳng lẽ trong giới giải trí sẽ không thể có tình yêu đích thực? Mà chỉ còn lại giao dịch giữa quyền lực và sắc đẹp? ... Mọi người đều rất tò mò anh ấy là ai, đúng không? Một tay phú hào dùng một triệu đô-la để mời tôi "ăn cơm"? Một nhà đầu tư phim truyền hình nào đó? Hoặc là, một kẻ nhà giàu tích cực theo đuổi người đẹp như tôi? Đều không phải, anh ấy chỉ là một giáo viên đại học bình thường, có cuộc sống khiêm tốn, chuyên tâm nghiên cứu sách vở. Tôi không phủ nhận mình thích anh ấy, thích từ khi còn rất nhỏ, thích nhân phẩm của anh, tài năng của anh, cá tính của anh, trong mắt tôi anh ấy loại đàn ông chỉ dùng sức hấp dẫn của nhân cách để chinh phục phụ nữ!

_________________

Bên dưới có người đặt câu hỏi: Yeonsoo, hiện nay có rất nhiều ngôi sao nữ ra sức che giấu cuộc sống riêng tư của bản thân, tại sao cô lại thẳng thắn như vậy?

Cô ta đáp: Thích là thích, vì sao không dám thừa nhận? Tôi không giống những người khác, rõ ràng là thích nhưng đồng thời lại sống chết giấu giếm khi bị người ta nghi ngờ.

Còn có người hỏi: Cô không sợ quan hệ của hai người lộ ra sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất sau này của mình sao?

Cô ta đáp: Đối với tôi mà nói, lấy một người đàn ông mình yêu có ý nghĩa hơn rất nhiều so với làm một diễn viên. Vì anh ấy, tôi cam tâm tình nguyện từ bỏ sự nghiệp của mình, làm một người mẹ hiền vợ đảm...

Bên dưới có rất nhiều người cảm khái, nói ở trong giới giải trí phù hoa vẫn còn có một tình yêu thuần khiết đến thế, khiến người khác vô cùng hâm mộ và cảm động. Yoseob kéo xuống phía cuối trang, viết một đoạn comment:

~ Tôi cũng từng thích một người đàn ông, bị nhân cách của anh ấy hấp dẫn thật sâu, thích nhân phẩm của anh, thích cá tính của anh, ngưỡng mộ tài năng của anh. Nhưng tôi không dám nói ra, sợ quan hệ của chúng tôi cản trở tiền đồ của anh ấy, tôi cũng không dám vì anh ấy mà từ bỏ tương lai của mình, sợ làm một người mẹ hiền vợ đảm như tôi sẽ không có năng lực giữ lấy một người đàn ông hoàn mỹ như thế. Tôi không biết liệu mình yêu anh chưa đủ, hay là tôi quá yêu anh... Nhưng đã lựa chọn như vậy, tôi không hối hận!

Yeonsoo không trả lời, comment của cậu nhanh chóng bị chôn vùi trong hàng loạt comment ào ạt như thủy triều. Yoseob chua chát nhìn màn hình máy tính, so với Yeonsoo, comment của một người không hề quan trọng như cậu chỉ mờ nhạt tựa bụi trần. Giờ phút này, ý nghĩ rời đi của cậu thực sự bị dao động.

~ Seobie, quên đi con!

Mẹ Yang không biết từ khi nào đứng sau lưng cậu, đã sớm đọc được tất cả.

~ Con...

~ Đàn ông như vậy, không giữ được đâu. - Mẹ Yang vỗ vỗ vai cậu - Nghe lời mẹ, ra nước ngoài đi! Con người ta tốt hơn hết vẫn phải dựa vào chính mình. Đừng cản trở tiền đồ của người ta, cũng đừng cản trở cuộc đời của chính mình.

...

Buổi chiều, Yoseob đi mua điện thoại mới, bởi vì khác vùng nên không thể làm lại sim điện thoại, cậu đành phải mua sim mới, gọi điện cho Junhyung. Di động anh tắt máy, có lẽ đang dỗi cậu. Cậu hết nhẫn lại nhịn, rốt cuộc không chịu nổi, gửi một tin nhắn, nói với anh: "Em là Yoseob, đây là số điện thoại mới của em." Sau đó, Yoseob đi vào một trường dạy tiếng Nhật, hỏi han chi tiết cụ thể, xem qua phòng ốc, ghi danh nhập học và nộp học phí. Vừa làm xong mọi thứ, Junhyung bỗng gọi điện cho cậu.

~ Yoseob, em đang ở đâu?

~ Ở trong nhà em.

Anh nói:

~ Bác gái nói em đi ra ngoài rồi.

~ Anh... - Yoseob kích động đến nỗi tay nắm chặt di động, run giọng cho anh biết vị trí hiện tại của mình. - Anh đến tìm em sao?

~ Em chờ anh nhé...

Tình yêu, thường không cần nhiều ngôn từ...

~ Vâng. - Cậu mỉm cười, gật gật đầu. - Em chờ anh.

Trước cổng trường dạy tiếng Nhật, Yoseob đứng đó, ngóng về phía ngã tư... Mỗi chiếc taxi đi ngang qua đều khiến hi vọng cậu dâng lên một chút, rồi lại nặng nề xẹp xuống. Cuối cùng, một chiếc taxi dừng phía trước cậu, Junhyng bước xuống xe...

Anh đứng yên tại chỗ, gần trong gang tấc, chỉ nhìn cậu. Cậu không muốn nói gì cả, chỉ chạy ào qua, ôm chầm lấy anh...

Nhịp tim của anh, hối hả mà nặng nề. Giờ phút này, ấm ức kiểu gì cậu cũng không quan tâm, cái gì cũng đều có thể tha thứ... Nhưng khi anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển "Tổ Chức Giáo Dục Nhật Ngữ Quốc Tế Sakura", liền im lặng một hồi lâu. Cậu đứng thẳng, vẻ mặt của anh khiến cậu hơi hoảng hốt.

~ Hyungie?

~ Tại sao lại gạt anh? - Anh nói - Anh nghe nói em đã làm xong thủ tục rời trường lẫn chứng nhận xuất ngoại du học. Em đã quyết định phải đi, vì sao còn muốn nói dối anh?

Yoseob không tìm được từ ngữ nào có thể diễn tả nỗi lòng của mình. Cậu may mắn biết dường nào, mới được một người đàn ông như vậy yêu thương, anh cái gì cũng có, nhưng vì cậu mà tình nguyện buông bỏ. Cậu cũng bất hạnh biết dường nào, đem lòng yêu một người đàn ông khiến cậu vì anh mà cam tâm chịu đựng hết thảy.

~ Tại sao em không thể nghe lời anh? Cuộc sống ở nước ngoài không dễ dàng, anh không muốn em đi để chịu khổ...

Yoseob cười nhẹ:

~ Anh không cần lo, cuộc sống kiểu "xã hội cũ" em cũng đã kinh qua thì sống ở nước phát triển còn không chịu được sao?

Junhyung cố sức ổn định cảm xúc rồi mới nói:

~ Yoseob, vậy em có nghĩ cho anh không? Anh đã 25, anh là một thằng đàn ông bình thường...(Au: chắc k :v)

~ ...

~ Yoseob. - Junhyung ôm lấy cậu, nói rõ ràng bên tai - Ở lại đi, vì anh.

~ Em đã gửi thư chấp thuận cho giáo sư ở Nhật rồi, ông ấy đang giúp em xin giấy chứng nhận tư cách, em không thể đổi ý.

junhyung kinh ngạc nắm chặt hai vai cậu, bắt cậu đứng thẳng, nhìn thẳng vào mắt anh.

~ Nếu anh nhất quyết muốn em ở lại thì sao?

Giọng điệu Junhyung nghiêm túc đáng sợ. Yoseob cắn răng chịu đựng cơn đau trên vai.

~ Anh đừng ép em!

~ Nếu giữa anh và đi nước ngoài, em chỉ có thể chọn một...

Yoseob cho rằng anh chỉ nói thế thôi, Junhyung yêu cậu như vậy, anh sẽ không nhẫn tâm chia tay với cậu.

~ Tại sao anh không thể tôn trọng lựa chọn của em?!

Cậu nhìn thấy một nỗi tuyệt vọng trong mắt Junhyung, đó là ánh mắt cậu chưa bao giờ bắt gặp trước đây. Mặc kệ anh nóng giận đến mức nào, cậu cũng không sợ, nhưng phản ứng của Junhyung bình tĩnh không ngờ, không có phẫn nộ, cũng không nói lời nào...

Yoseob hốt hoảng, hai tay chụp lấy cánh tay anh.

~ Hyungie, anh...

~ Anh tôn trọng em, em cứ theo đuổi cái em muốn đi... Đúng như em nói, nếu yêu em, phải cho em cơ hội, để em tự mình đối mặt...

Junhyung đẩy tay cậu ra, xoay người rời đi.

...

Cậu chạy đuổi theo, túm chặt tay anh:

~ Hyungie, anh chờ em về, được không anh?

Anh lắc đầu, từng chút gỡ ra những ngón tay nắm chặt bằng tất cả sức lực của cậu:

~ Yoseob, anh yêu em, anh không quan tâm mình phải trả giá bao nhiêu, từ bỏ bao nhiêu vì em. Nhưng anh cũng có giới hạn, tình yêu của anh không phải vô hạn bất tận, anh xin lỗi...

Anh xoay người, đi về một hướng khác, càng đi càng xa...

Bóng dáng anh thoạt nhìn sức cùng lực kiệt. Dường như đoạn tình yêu này đã hành hạ anh đến kiệt sức, cho dù không nỡ, nhưng anh cũng không có cách nào kiên trì thêm bốn năm.

======================================

Một năm bốn tháng sau, Osaka, Nhật Bản.

Cuối cùng cũng đến tiết trời anh đào nở rộ khoe sắc, hoa đào sum suê đầy cành mỉm cười trong gió, Yoseob ngồi trước máy tính, nhìn màn mưa hoa bay lượn ngập trời. Nước mắt so với mưa hoa đào càng xinh đẹp thê lương, trên màn hình máy tính hiện lên tin tức của đại học Seoul, một dãy những từ khóa khiến người ta kinh ngạc. Yong Junhyung, giáo sư, thanh niên kiệt xuất toàn quốc, người phụ trách dự án 863**, nhà khoa học đứng đầu...

Còn đây là một bài thông cáo của khoa Vật liệu, nội dung như sau:

----

Được sự phê chuẩn của Ủy Ban Khoa Học Công Nghệ Nhà Nước, tại đại học Seoul thành lập Viện nghiên cứu vật liệu khoa học tiên tiến, đặc biệt bổ nhiệm giáo sư Yong Junhyung làm viện trưởng, hiệu trưởng Hong làm viện phó...

...

Yong Junhyung, tài đức vẹn toàn, trình độ học thuật uyên thâm, thành tích nghiên cứu khoa học nổi bật, nổi tiếng trong và ngoài nước... Sau đây là sơ lược lý lịch cá nhân của Yong Junhyung:

Năm *** tốt nghiệp Học viện công nghệ Massachusettes, đạt học vị tiến sĩ.

Năm *** được bầu làm giáo sư, hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ.

Năm *** đạt giải thưởng Thanh niên kiệt xuất toàn quốc. Cùng năm, dự án 863** được cấp kinh phí, được bổ nhiệm làm người phụ trách dự án, nhà khoa học đứng đầu...

----

Bên cạnh bài viết đăng một bức anh chụp nghiêng Junhyung, chụp lúc anh tham dự một hội nghị, anh hơi nghiêng người, ngồi trên ghế, tư thế ngồi vẫn tao nhã như vậy, khí chất vẫn thanh cao như vậy, một bên mặt vẫn hoàn mỹ không chút tì vết như vậy. Nhưng ánh mắt không còn sáng trong như cậu từng biết... mà đã trở nên u ám, tối tăm. Xem xong thông cáo, Yoseob tắt máy tính, một mình đi xuống tầng hầm, ngồi trong phòng thí nghiệm mười tám độ C, ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhìn mẫu vật của mình thu nhỏ từng na-nô-mét. Hơi lạnh từ điều hòa thổi vào cậu từ khắp trái phải trước sau. Xương cốt ở đầu gối, khuỷu tay, hai vai đau đớn từng cơn. Cậu dùng lòng bàn tay xoa xoa hai đầu gối lạnh cóng, nước mắt rơi xuống cũng lạnh ngắt...

Nước mắt Yoseob không phải vì đau lòng, mà là vui sướng, vì người đàn ông cậu dốc hết mọi thứ để yêu thương mà vui sướng. Anh thành công, trải qua bao nhiêu nỗ lực như thế, anh rốt cuộc đã có được cái anh muốn. Nếu vậy, cậu có trả giá, có từ bỏ tất cả, cũng đều đáng giá. Yoseob lau khô nước mắt, từ trên bàn điều khiển cầm lên bài báo tiếng Anh đã viết xong, dò từng chữ kiểm tra lỗi ngữ pháp. Đây là bản thảo cậu chuẩn bị sau hội nghị quốc tế một tháng. Mỗi khi đọc bài viết, luôn luôn, tầm mắt cậu sẽ dừng ở cột ghi tên tác giả "Y.S. Yong". Dùng ngón tay vuốt ve cái tên trên đó, cậu mỉm cười, nước mắt thấm ướt chữ viết. Mỗi bài báo được đăng của Yoseob đều đi kèm cái tên này, người khác cho rằng đó là tôn trọng, chỉ mình cậu biết, đó là vì nhung nhớ...

Nhớ những ngày Junhyung chỉnh duyệt từng từ từng chữ trong bài viết cho cậu, nhớ những ngày ngay cả dấu câu một ký tự hay hai ký tự anh đều giúp cậu sửa. Với cả, mỗi khi cậu nhìn thấy cái tên này, sẽ luôn có cảm giác họ vẫn còn có mối liên hệ dây dưa không dứt, anh vẫn còn tồn tại trong cuộc đời cậu, chưa từng biến mất...

Thở ra một hơi dài, điều chỉnh dòng suy nghĩ, Yoseob hết lần này đến lần khác. Trời tối rồi lại sáng, Yoseob đo rồi lại đo, mẫu vật đã đạt đến 100 nanô. Cậu lấy mẫu vật ra, cẩn thận cất giữ, tắt thiết bị, tắt đèn...

Ra khỏi tòa nhà trống vắng. Một mình đạp xe đạp đi trong sương sớm, gió lạnh thổi tung áo khoác nặng nề của cậu, lướt qua da thịt cậu. Yoseob rùng mình một cái, tiếp tục đi về phía trước. Người mỏi mệt đến cực độ, không cảm giác được cái lạnh, cả buồn ngủ cũng không, chỉ tê liệt đạp xe, bò lên con đường dốc đứng. Cưỡi cưỡi chạy chạy, đi hết lộ trình mười cây số, đã là tám giờ sáng. Yoseob bước vào nhà trọ tối tăm lạnh lẽo, nhìn thấy con gián chạy qua trong góc tường, liền cởi giày hung hăng ném tới. Bên trong phòng có gián, bên ngoài phòng, chim kêu inh ỏi, quạ đen tha về rác rến... Cái đất nước trân trọng động vật chết tiệt này, làm người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng cậu không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể từ từ quen dần, từ từ thích ứng. Tịch mịch, cô độc, vất vả, áp lực... Những thứ này cô đều có thể chịu được. Chỉ trừ mùi vị nhớ nhung một người, rất khổ sở, rất khổ sở...

Ngủ đến hơn mười hai giờ trưa, Yoseob thức giấc, lấy lát bánh mì trong tủ lạnh, trước tiên đem kẹp hai cái trứng ốp-la vào giữa, sau đó ngồi trước máy tính mở trang web, đăng nhập vào trang đăng tiểu thuyết theo kỳ của cậu. Chuyện cũ đang kể đến đoạn Junhyung tỏ tình với cậu, rất nhiều comment trả lời:

~ Yoseob thật hạnh phúc.

~ Thầy Yong thật có tình.

~ Ông Trời ơi, ban cho con một anh Yong Junhyung rơi chết con đi. (Au: con cũng muốn ông trời ơiiiiii)

Mỗi lần đọc được những trả lời như thế này, cậu mới có thể cảm thấy bản thân không hề đáng thương, ít ra cậu đã từng có một câu chuyện xưa lãng mạn đến thế...

Gió thổi qua khung cửa sổ, mang theo hương thơm say lòng người lượn lờ tràn ngập căn phòng. Chậu hoa nhài bên cửa sổ lại nở, hương thơm tươi mát hệt như mùi của anh. Yoseob hít sâu, nhắm mắt cười nói với chính mình: "Mày có thể kiên cường đối mặt..." Đáng tiếc lệ vẫn bất giác chảy xuôi. Thời gian bốn năm rất dài, đủ dùng để chữa thương, nhưng đã một năm trôi qua, miệng vết thương của cậu vẫn đang chảy máu. Anh vẫn là nỗi đau trong những đêm sâu thanh vắng trằn trọc khó ngủ.

=====================================

Du thuyền dập dềnh trên những con sóng biển. Một mình ngồi trên ghế dài trên boong tàu, lơ đãng nhìn mặt trời dần lặn xuống... và cả, tấm rèm cửa màu tím bị gió biển thổi tung. Không biết nhìn đã bao lâu, anh dường như nhớ tới cái gì đó, từ trong ví tiền lấy ra một mảnh giấy, chậm rãi mở ra...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: