Chương 55
~ Người ta từ nước ngoài về, thông minh tuấn tú, tuổi trẻ hứa hẹn, gia thế lại tốt, đặc biệt cậu ta lại không khoa trương, tuổi còn trẻ đã biết khiêm tốn che giấu sự sắc sảo. Cậu ấy và chúng ta, người trên trời, kẻ dưới đất!
Lòng tự tin lung lay chực đổ mà Yoseob xây đắp trên lời cam kết tựa như lâu đài giữa không trung của Junhyung, nay mới nghe mẹ nói mấy câu, đã mang cậu đá thẳng cẳng từ trên cao rớt xuống. Ném mạnh đến nỗi cậu ngoài đau đớn ra, không còn cảm giác được gì nữa.
~ Yoseob, đàn ông xuất sắc như thế, con không giữ được đâu.
Yoseob như con rối gỗ mất tri giác, mơ hồ gật đầu, vui sướng hay thương tâm đều hóa thành tê liệt. Lúc này, mặt trời chói chang quá trưa hé ra một nửa giữa những tầng mây, ánh nắng ấm áp vừa vặn chiếu trên gương mặt lạnh lẽo của cậu. Cậu ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xanh thẳm bên ngoài, kỳ lạ thay, lúc này cậu lại nhớ đến ông nội đã mất. Dường như ông đang ngập tràn mừng vui mà nói với từng người:
~ Ta đã sớm nói cháu trai ta lớn lên xinh đẹp, khuôn mặt có phúc, mọi người nhìn xem, đàn ông tốt đến thế mà nó cũng gặp được... Cháu trai yêu quý à, con mau kết hôn với nó đi, sinh một đứa nhỏ, ông nội đã chuẩn bị sẵn bao lì xì thiệt to cho con từ lâu rồi đó... Đừng sợ, người sống không có trở ngại nào không thể vượt qua, cũng không có hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận... Chỉ có kiên trì cùng nỗ lực không ngừng mà thôi...
Cậu nở nụ cười, cười thật tươi tắn rực rỡ với trời cao. Hạnh phúc ư? Từ khi còn rất nhỏ, mẹ đã không ngừng nói cho cậu biết hạnh phúc không phải một lần có được hết thảy, không lo cơm áo mà sống qua ngày. Mỗi ngày vất vả một chút, mệt mỏi một chút đều không sao cả, bên cạnh có một người đàn ông biết nóng biết lạnh, những ngày bình yên chính là hạnh phúc. Cậu tin, hai mươi lăm năm đi tìm một người đàn ông thủy chung trọn đời bảo vệ cậu. Cho dù anh xấu xí, nghèo nàn đến đâu cũng không sao cả. Thế nhưng, gặp Junhyung, cùng anh tay đan vào tay, ôm nhau thật chặt, cậu mới nhận ra mình đã sai lầm rồi. Cuộc đời vốn muôn hình vạn trạng. Ốc sên trốn trong lớp vỏ ngoài nặng nề, không bị gió táp mưa sa là một loại hạnh phúc sao? Nó tránh được mưa to gió lớn, đồng lời cũng bõ lỡ đặc ân đẹp nhất của thiên nhiên: vẻ đẹp tuyệt diễm của ánh hoàng hôn, cảm giác mềm như bông của mưa phùn, những cơn gió nhẹ dịu dàng, bông tuyết trong veo...
Cậu không cần làm ốc sên nữa, cậu muốn dỡ xuống lớp vỏ dày nặng, hưởng thụ trọn vẹn cảm giác sảng khoái khi được tắm trong ánh dương và những cơn mưa.
~ Yoseob...
Mẹ lại cất tiếng. Không cần nghe, Yoseob cũng đoán được mẹ sắp nói gì.
~ Mẹ, con muốn ở bên anh ấy...
Yoseob rất muốn nói với mẹ, hạnh phúc không phải là ôm lấy cảm giác an toàn mà sống.
~ Mẹ là người từng trải, con hãy tin mẹ, ở bên cậu ta con sẽ không hạnh phúc... - Mẹ Yang ngắt lời cậu định nói - Con đường mẹ đã đi qua, con muốn dẫm lên vết xe đổ sao? Con đã quên sau khi ba con bỏ đi, mẹ sống mỗi ngày như thế nào ư?
~ ...
Yoseob im lặng. Cái gì cậu cũng có thể quên, nhưng nỗi khổ của mẹ, cậu một phút cũng không dám quên.
~ Ừ, đúng là tiền ba con để lại đủ cho mẹ con ta không phải lo cơm áo cả đời. Nhưng tiền thì có ích lợi gì? Bà ngoại con mất rồi, ông ngoại con ngã gãy chân, con phải thi vào trường cấp ba trọng điểm... Mẹ mắc bệnh tiểu đường, ngay đến cơm cũng không thể ăn no, nhưng vẫn phải một mình khổ sở chống đỡ. Ngày đó... nếu không phải vì con, mẹ thực sự không muốn sống nữa!
Yoseob cố đè ép lồng ngực đang co rút đau đớn từng cơn. Nếu cuộc đời là đau khổ khôn nguôi, cái chết là giải thoát tốt nhất. Nhưng mẹ lại chọn khổ đau tiếp tục chống đỡ, chỉ vì cha già bệnh tật và đứa con trai nhỏ.
~ Ông ngoại con luôn khuyên mẹ, đi tìm một người đàn ông khác, đừng tự làm khổ mình. Mẹ nói mẹ không có cách nào tin tưởng vào đàn ông nữa, cũng không muốn dựa dẫm vào đàn ông.- Mẹ Yang ngoảnh mặt đi, ngừng một lát, rồi mới quay mặt lại, trong mắt đỏ hồng tơ máu - Mẹ thú thật với con, mẹ... từ trước đến nay vẫn không buông bỏ được ba con. Rốt cuộc mẹ không quên được ông ấy trước đây đã đối với mẹ rất tốt.
~ Mẹ!
Yoseob khóc, cầm lấy bàn tay to thô ráp của mẹ, từng giọt từng giọt nước mắt thật to rơi xuống. Cậu nhỡ rõ trong ngăn kéo đầu giường trước nay luôn để bức ảnh một nhà ba người họ, ố vàng cũ kỹ, chưa bao giờ vứt bỏ. Mẹ cứ mở miệng ra là hết hận rồi oán, nhưng trong lòng vẫn hy vọng chồng có thể về nhà, một nhà ba người sống hạnh phúc. Yoseob cũng tin ba sẽ trở trở về, nhưng mười mấy năm trôi qua, hy vọng của hai mẹ con cậu ngày càng xa vời. Mẹ lấy tay áo lau nước mắt, giọng nói cũng hơi nghẹn ngào:
~ Yoseob, nếu con một mực muốn quen cậu ta, mẹ không ngăn được. Cho dù có ngăn cản, về sau con cũng sẽ hận mẹ.
Yoseob lắc đầu kịch liệt.
~ Con không hận mẹ, nhưng con không muốn rời xa anh ấy... Anh ấy rất tốt với con, ảnh thật tình muốn cưới con.
~ Mẹ biết, mẹ vừa nhìn qua thái độ của cậu ta hôm nay liền biết cậu ta chỉ sợ mẹ không đồng ý. Haiz! Năm đó lúc ba con gặp ông ngoại con, cũng y như thế... Nói cái gì cũng chỉ dám nói một nửa, nhận thấy sắc mặt ông ngoại con không ổn là lập tức sửa miệng. Yoseob, thế sự vô thường...
~ Mẹ... sau này thế nào, con đều chấp nhận. Con không hối hận đâu!
Mẹ Yang thở dài, nói:
~ Cái gì cần nói mẹ đều nói hết rồi, con thấy nên làm thế nào thì làm. Mẹ chỉ xin nghỉ một ngày, mai còn phải về đi làm.
Yoseob níu lấy mẹ đang chực đứng lên:
~ Không dễ gì mẹ đến thành phố Seoul một lần, cứ ở đây vài ngày đã, con dẫn mẹ đi dạo loanh quanh, mua vài bộ quần áo cho mẹ và ông ngoại.
Mẹ lắc đầu.
~ Không được, ông ngoại con cần người chăm sóc, mẹ phải về. Mẹ đã mua vé rồi, chỉ còn một tiếng thôi.
Yoseob biết tính mẹ, bà đã quyết định chuyện gì thì có khuyên cũng vô ích. Vì vậy, cậu gọi điện cho Junhyung, hỏi anh:
~ Bây giờ anh có thời gian không?
~ Có việc gì hả em? - Anh hỏi.
~ Mẹ em mua vé tàu hỏa về quê lúc hai giờ, nếu tiện, anh qua đây tiễn mẹ chút đi. - Nói xong Yoseob lại sợ làm trễ nãi công việc công việc của anh, ngay sau đó liền nói - Anh không tiện cũng không sao đâu.
~ Gấp vậy sao?
~ Mẹ phải về chăm sóc ông ngoại em.
Anh nghĩ ngợi vài giây, lập tức nói:
~ Chờ anh một chút, mười lăm phút nữa anh đến.
~ Được, mẹ con em chờ anh ở đại sảnh dưới lầu.
Mười lăm phút sau, Yoseob và mẹ đúng giờ đi xuống dưới, đúng như cậu dự đoán Junhyung đã ở ngoài cửa chờ hai người. Anh mở cửa xe để họ ngồi vào trong. Trên xe để sẵn một túi đồ ăn lớn mua ở siêu thị. Lúc Yoseob cầm lên, mở chiếc túi to ra nhìn liếc qua một cái, sợ anh mua đồ gì quý giá đắt đỏ, không ngờ đồ ăn bên trong đa số đến từ quê cậu, còn có một phần nhỏ đặc sản thành phố Seoul. Đây là cái cậu yêu nhất ở Junhyung, cho dù anh có sống trong thế giới hoa lệ đến đâu đi nữa, anh cũng không bao giờ phô bày thái độ thượng lưu hơn người. Cho nên, mỗi người đều nói họ không tương xứng, chính Yoseob cũng nghĩ vậy, nhưng mỗi khi họ ở bên nhau đều không hề có một chút cảm giác cách biệt nào.
...
Tại nhà ga, tiếng xe lửa xình xịch đinh tai nhức óc, mẹ Yang trước khi lên tàu còn kéo tay Yoseob, nhỏ giọng dặn dò cậu:
~ Cái gì cần nói mẹ đã nói hết, con cũng không phải con nít... Trong lòng mình phải cân nhắc, làm việc gì cũng phải chừa cho mình đường lui.
~ Mẹ, mẹ yên tâm, con biết phải làm sao mà.
Junhyung lui lại vài bước, nhìn người qua lại phía sau lưng, cố ý tránh câu chuyện của hai mẹ con. Mẹ Yang hơi đăm chiêu nhìn thoáng qua anh, lại dặn dò nói:
~ Còn nữa, mẹ thấy nhất cử nhất động của cậu ta đều quy củ đúng mực, mỗi lời nói ra đều thận trọng từng chữ từng câu. Được dạy dỗ như vậy, cha mẹ cậu ta nhất định không phải người bình thường, con lần sau có gặp cha mẹ cậu ta, nhất định phải lưu ý dáng vẻ, nói ít thôi, phải nhìn kỹ sắc mặt người ta.
~ Dạ! - Yoseob ôm mẹ. - Mẹ, sức khỏe mẹ không tốt, đừng lo lắng chuyện của con.
...
Mẹ Yang đi rồi,Yoseob như người mất hồn xuôi theo dòng người ra khỏi sân ga. Thế giới này có người mẹ nào không đau lòng vì con cái, cũng vì rất đau lòng nên mới sợ cậu đi lầm đường.
~ Yoseob - Junhyung nắm lấy cổ tay cậu. - Không phải anh đã làm sai cái gì chứ?
Cậu giật mình hoàn hồn, lắc đầu:
~ Không có.
~ Anh xin lỗi. Bác đến đột ngột quá, anh chẳng chuẩn bị được gì hết.
Thực sự không có gì mà. - Cậu miễn cưỡng cười cười, có lẽ cười rất khó coi - Anh biết không? Mẹ nói em căn bản không xứng với anh.
Junhyung bỗng nhiên ôm chầm lấy cậu, chặt đến nỗi tưởng như chỉ cần nới lỏng tay, cậu sẽ đưa thế giới này biến mất.
~ Không đâu! Yoseobie, em là người thích hợp với anh nhất.
Mặc kệ người khác thấy thế nào, chỉ cần anh tin rằng "thích hợp" là được rồi. Cậu ở trong lòng anh chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt anh so với lúc tham dự hội nghị khoa học còn trịnh trọng nghiêm túc hơn. Thấy anh để tâm, máu trong người cậu cũng ấm lên, tri giác bị mẹ kích thích đến tê liệt dần dần hồi phục. Tình yêu, không phải yếu ớt đến nỗi không chịu được một chút kích động, hạnh phúc hôn nhân phải tự mình nắm giữ trong tay. Lựa chọn Junhyung, nhất định phải cố gắng đuổi kịp bước chân anh. Cậu nắm chặt tay anh, cuộc sống mai sau, dẫu có mệt mỏi, có khổ sở hơn, cậu cũng không thể dừng lại, phải nắm chặt lấy bàn tay này. Lời nói của mẹ không thể khiến cậu từ bỏ tình cảm này, nhưng nó giống như hồi chuông cảnh báo rung lên bên tai Yoseob, không ngừng nhắc nhở cậu: Hạnh phúc không phải nhất lao vĩnh dật, chiếm được thì cũng có thể đánh mất, tình yêu khó không phải lúc yêu nhau, mà là ở bên nhau trăm năm không rời. Trăm năm bên nhau, người người đều hy vọng. Nhưng trong thế giới biến ảo vô thường này, làm được liệu có mấy ai!
==========================
Sáng sớm hôm sau, Yoseob nằm trên giường lưu luyến dịch khỏi cánh tay choàng lên ngực mình, im lặng xuống giường. Mặc quần áo, kéo mở rèm cửa, vươn vai đón ánh nắng ban mai. Cảm giác thật tuyệt, cuộc sống nhắm mắt chờ âm báo SNS đã một đi không trở lại! Lại cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say, hóa ra dáng vẻ anh lúc ngủ cũng thật yên tĩnh, thâm trầm...
Yoseob ngồi xổm cạnh giường, chậm rãi nhìn đôi mắt, lông mày, sống mũi, đôi môi anh. Chăn từ trên vai anh tụt xuống, lộ ra da thịt trắng trẻo, trong nắng sớm càng đặc biệt dụ dỗ người ta muốn chạm vào... Vừa nghĩ đến người đàn ông này thuộc về mình, khóe miệng cậu cong lên. Cậu tưởng tượng, nếu có một ngày anh biến thành người thực vật, mỗi ngày cứ nằm trên giường như thế cho cậu tùy ý nhìn ngắm, vuốt ve cũng tốt lắm...
Thật là, cậu lại tưởng tượng lung tung cái gì vậy?! Cậu sợ hãi vỗ vào mặt mình, có người nào lại hy vọng người mình yêu biến thành người thực vật bao giờ. Cậu cẩn thận dùng một ngón tay thoáng chạm vào cánh tay anh, độ ấm cùng cảm giác quen thuộc khiến tinh thần cậu rung động, cứ muốn "cầm thú" người nào đó một chút. Hai tay duỗi qua, nhưng nghĩ lại vẫn nên quên đi, mục tiêu cuối cùng của cậu là làm "mẹ hiền vợ đảm" cơ mà. Để không đánh thức người đang say ngủ, cậu toan rón rén bước ra khỏi phòng. Vừa đứng lên, hai cổ tay thoáng chốc bị người ta giữ lại, cậu chưa kịp phản ứng, người đã bị Junhyung kéo vào vòng ôm, xoay người đặt dưới thân. Nhiệt độ trong chăn thật ấm, thân thể anh càng ấm, khiến người ta quyến luyến. Tay anh luồn vào trong áo ngủ cậu tìm kiếm, trong mắt đã lóe lên ánh sáng "cầm thú"...
~ Anh... - Hai má cậu đỏ bừng, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng trong ánh nắng sáng sủa, dưới rèm cửa mở toang... thì vẫn chưa bao giờ. Cận nhỏ giọng nói - Anh muộn giờ làm rồi đó.
Anh nhìn lướt qua đồng hồ trên đầu giường, thời gian quả thật không dư dả cho lắm. Ngọn lửa trong mắt anh tắt dần, tay cũng rút ra khỏi áo ngủ cậu. Yoseob kéo lại quần áo, chui ra khỏi lòng anh, chạy vô phòng bếp. Trong bếp vang lên một tràng hòa âm lộn xộn lanh canh lách cách. Lúc Junhyung thức dậy tắm rửa xong, ngồi trước bàn ăn, cậu đã làm xong xuôi bữa sáng tình yêu, hai lát bánh mì, hai cái trứng ốp-la, cùng hai ly sữa nóng, hết sức đơn giản.
~ Anh ăn sáng đi.
Cậu bảo anh một cách rất mẹ hiền vợ đảm. Anh vòng qua bàn, cúi mặt xuống hôn môi cậu một chút, xong mới ngồi xuống ăn. Mùi hoa nhài nồng đậm khiến cô muốn say, cậu lầm bầm tự nhủ:
~ Nghi thức xã giao phương Tây cũng không hẳn là đồ bỏ đi của tư bản chủ nghĩa.
Ít ra thì nụ hôn chào buổi sáng mỗi ngày làm cậu thích muốn chết.
~ Hử? - Junhyung hơi nhíu mày, dường như không nghe rõ - Em nói cái gì?
~ Không có chi.
Yoseob đỏ mặt ngồi xuống, vùi đầu uống sữa. Dĩ nhiên cậu rất xấu hổ khi phải nói với anh, cậu vô cùng thích thú nghi thức hôn buổi sáng này của người Tây.
~ Lúc nãy...- Anh thản nhiên nói - Nụ hôn đó không phải nghi thức.
Yoseob suýt chút nữa bị sặc, khó khăn lắm mới nuốt được miếng sữa. Sau đó, cậu cúi đầu, cười đến không khép miệng được.
~ Chiều nay có thể anh đi thành phố Incheon.
Cậu lập tức cười không nổi.
~ Đi công tác à?
~ Ừ. Đi tới Viện khoa học liên hệ một chút về thiết bị chuẩn bị mẫu, anh muốn trước khi em bảo vệ tốt nghiệp sẽ cho ra được kết quả thí nghiệm. Như vậy, lúc em bảo vệ tốt nghiệp, sẽ không có giáo viên làm khó em.
Vừa nghe anh nói phải đi, trong lòng cậu thoáng thấy trống rỗng, bánh mỳ trong miệng bỗng trở nên khô khốc nuốt không trôi.
~ Em thu xếp ít đồ đạc, cùng đi với anh.
~ Em hả?! Có tiện không?
Ở bên Junhyung, cảm giác giống như ngồi xe vượt núi, tâm trạng cứ lên xuống chập chờn. Một giây trước cảm xúc còn tụt thấp, một giây sau cậu đột nhiên hứng khởi dâng cao.
~ Anh dẫn em đi tham quan Viện khoa học một chút, để em hiểu thêm về tình hình phát triển vật liệu kỹ thuật ở Hàn Quốc. Nhân tiện dẫn em đi gặp vài người bạn của anh.
Nghe lời anh vừa nói, xem ra chuyến đi này còn có ý nghĩa lịch sử. Yoseob vội gật đầu, sợ anh đổi ý. Anh nhìn đồng hồ, tám giờ kém mười lăm. Yoseob không đợi anh mở miệng, đã nói trước:
~ Anh đi làm trước đi, em giúp anh chuẩn bị ít đồ đi công tác, rồi tới phòng thí nghiệm.
~ Ừ.
=========================
Sau khi Junhyung đi rồi, Yoseob mở tủ quần áo, quần áo anh treo một hàng ngay ngắn, các loại y phục kiểu dáng khác nhau treo sẵn thành bộ, không cần lo phối hợp nữa. Yoseob theo trí nhớ, chọn một bộ vest anh hay mặc nhất, rồi lại từ trong tủ chọn ra một bộ thường phục anh chưa bao giờ mặc qua. Cậu thu xếp từng món đồ của anh, vui vẻ ngâm nga một điệu hát quê nhà, tưởng tượng về "chuyến du lịch trăng mật" tại thành phố Incheon. Lúc này, Hyunseung gọi điện tới, không cho cậu cơ hội nói tiếng nào, lập tức liến thoắng hỏi cậu:
~ Cái đồ chết tiệt nhà ngươi, mấy ngày liền không thấy bóng dáng đâu, ngay cả tin tức cũng không có, cậu khai thật cho tớ, có phải đã bỏ trốn với trai không hả?
Cậu cười nói:
~ Lại để cậu đoán đúng rồi.
~ Tớ đến phòng ngủ tìm cậu, mới nghe Dongwoon cùng phòng cậu nói cậu quen bạn trai, mấy ngày nay đều ở với anh ta. Chuyện lớn như vậy mà cậu dám không nói cho tớ biết, thật vô lương tâm, thật khiến tớ thất vọng, uổng công tớ ngậm đắng nuốt cay...
~ Dừng! - Yoseob lập tức bảo ngừng. - Cậu bắt tớ khai thật thì cũng phải cho tớ cơ hội mở miệng chứ?
Hyunseung ngẫm lại thấy cũng đúng, vì vậy trước hết hỏi vào trọng điểm:
~ Bây giờ cậu đang ở đâu?
Câu hỏi khá sắc bén, Yoseob do dự một lúc.
~ Ở nhà anh ấy.
Thực ra, từ khi đến với Junhyung, cậu đã nhiều lần định kể với Hyunseung. Dù sao Hyunseung cũng là bạn thân nhất của cậu, là người lo lắng chuyện tình cảm của cậu nhất. Nhưng đề cập đến quan hệ của cậu và Junhyung, cậu không biết phải mở lời ra sao.
~ Tớ nghe Woonie nói anh ta là bạn online của cậu, có phải anh bạn khoa học gia của cậu về nước không?!
Hyunseung vừa hét lên đầy ngạc nhiên vui sướng nói xong, ngạc nhiên vui mừng của Hyunseung liền biến thành giận dữ, quay ra bắt đầu trách mắng cậu trọng sắc khinh bạn.
~ Seungie, cậu có bận không? Chúng ta đi uống gì đi, tớ có rất nhiều chuyện muốn kể với cậu.
~ Tốt! Tớ cũng có rất nhiều điều muốn hỏi.
Hyunseung lập tức đồng ý.
~ Được! Vẫn chỗ cũ, nguyên tắc cũ!
Chỗ cũ, là một quán bán đồ uống lạnh được cải tạo từ nhà dân nằm bên cửa hông của trường, đơn sơ đến cả tên quán cũng không có, kem ở đó cũng không thua kém gì mùi vị của Haagen-Dazs. Yoseob vô cùng thích nơi này, trước đây mỗi lần cùng Hyunseung tự học xong đều phải đi đến đó ngồi một chút. Nguyên tắc cũ, cậu bao!
~ Khoan! Yoseob, làm người không chỉ nhìn bên trong, tớ nhìn bề ngoài có được không? - Hyunseung nói - Tớ bao, đến cửa hàng mới mở đối diện trường đi.
~ Bên đó đông người lắm, tớ có bí mật trọng đại muốn nói với cậu, phải tìm một nơi ít người lui tới.
~ Bí mật à! - Giọng Hyunseung thấp xuống hai tông. - Được, tí nữa gặp
...
Bước vào quán đồ uống lạnh, bà chủ quan năm mươi tuổi vừa thấy Yoseob liền tươi cười chào hỏi.
~ Yoseob à, lâu rồi không tới cháu.
~ Vâng, dạo này cháu hơi bận. - Cậu cười nói.
~ Một ly milk shake hả?
~ Hai ly ạ, chốc nữa bạn cháu cũng đến.
Cậu đi qua hành lang quen thuộc, thuận tay bật đèn, ngồi vào gian trong cùng. Hyungseung vẫn chưa tới, cậu theo thói quen lấy khăn giấy ra, chậm rãi lau bụi trên mặt bàn. Milk shake dâu nhanh chóng được mang lên, cậu hút một ngụm, mùi sữa đậm đà, mùi dâu thơm ngát. Bài trí cũ kỹ phút chốc trở nên không đáng kể. Tiếng bước chân vội vàng truyền đến, cậu ngẩng đầu, bắt gặp một khuôn mặt bầu bĩnh tươi cười.
~ Hey! Lâu rồi không gặp, dạo này bận lắm hử?
~ Nói trọng điểm đi! - Hyunseung còn chưa ngồi xong đã cấp tốc hỏi - Anh bạn khoa học gia của cậu thực sự quay về rồi hả? Chuyện khi nào vậy?
~ Rất lâu rồi. - Yoseob đưa một ly milk shake khác đến trước mặt Hyunseung, cười nói. - Uống gì đi đã.
Hyunseung nào có tâm trạng ăn uống, ních đầy một bụng vấn đề muốn hỏi.
~ Cậu với anh ấy... ở cùng nhau?
Yoseob gật đầu.
~ Cảm giác thế nào?
Giọng điệu Hyunseung rất lưỡng lự, dường như có chút âu lo. Yoseob dĩ nhiên biết cậu ấy đang lo lắng điều gì. Lo cậu không quên được Yong Junhyung, lo tình yêu trên mạng đi vào hiện thực sẽ kết thúc bằng "blacklist". Cậu không trả lời mà hỏi lại:
~ Seungie, cậu nghĩ sao về tình yêu thầy trò?
~ Tình yêu thầy trò? Cậu nói sếp cậu ấy hả.- Hyunseung trầm ngâm một hồi - Yoyangie, cậu thực tế chút đi, Junhyung giống như ánh trăng trên trời, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể quấy rầy...
Không thể quấy rầy sao? Ký ức màu tím chợt lướt qua trước mắt cậu, mồ hôi anh đong đưa lăn xuống hai bên thái dương, mê hoặc khôn cùng... Hyunseung thấy cậu thất thần, đau khổ khuyên cậu:
~ Yoyangie, cậu tỉnh lại đi, các cậu không có khả năng đến với nhau đâu.
~ Tớ và Yong Junhyung...- Cậu trịnh trọng nhìn Hyunseung - YÊU NHAU!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top