Chương 3
Tòa nhà khoa Vật liệu.
Hành lang u ám, từng đợt tiếng nổ kỳ quái vang lên làm chấn động không gian, thỉnh thoảng mùi thuốc thử gay mũi xộc lên trong không khí. Yoseob thận trọng bịt mũi nhích từng bước, chuẩn bị chạy thoát thân. Không phải cậu nhát gan, nhưng cậu không tin tưởng chất lượng giáo dục đại học, có vài sinh viên sơ ý làm đổ chất lỏng độc hại bừa bãi rồi bỏ của chạy lấy người. Còn có người dùng thuốc thử hóa học hơn nửa năm mà hoàn toàn không biết nó có độc, đã không mang khẩu trang thì thôi còn dùng nó để tẩy rửa mẫu vật, nhân tiện tẩy luôn keo hữu cơ dính trên tay - không còn nghi ngờ gì nữa, sinh viên đó không ai khác chính là cậu, Yang Yoseob. Một hôm, cậu đang ở trong phòng thí nghiệm định dùng thuốc thử tẩy keo hữu cơ bám lâu ngày hóa khô tên tay, Yong Junhyung đi vào nhìn thấy liền chạy tới nắm lấy cổ tay cậu. Hắn trước giờ tâm tình luôn tốt nay bị chọc giận đến tái mét mặt mày, giọng nói run run:
~ Em đang làm cái quái gì vậy?
~ Rửa tay ạ...
Thuốc giá rẻ, lực tẩy mạnh, Yoseob nhủ thầm. Junhyung lập tức cầm tay cậu ra sức rửa dưới vòi nước, liên tục chà xát khắp tay cậu, bàn tay nhỏ bé trắng trẻo bị chà đến ửng đỏ, tưởng như muốn tróc da.
~ Thầy Yong?
Như thế này có tính là ngược đãi học sinh không?
~ Độc tính của acetone thấm qua da, em không biết ư?!
~ Hả?
Cậu làm sao biết được? Ở đại học cậu không học chuyên ngành vật liệu, làm nghiên cứu sinh lại không có người đi trước chỉ dẫn, thầy hướng dẫn dù cẩn thận cách mấy cũng không thể dự phòng được mọi tình huống.
~ Em sẽ chết sao?
Yoseob sợ tới mức tay run run, đầu óc như tê liệt, trước mắt mờ mịt. Junhyung nhìn cậu, trán lấm tấm mồ hôi:
~ Hôm nay về ôn lại đặc tính của tất cả các loại thuốc thử, sáng mai nói lại cho tôi nghe.
Lòng cậu vốn đang cảm kích tinh thần trách nhiệm của hắn liền bị những lời như sấm truyền này đánh tan thành mây khói! Chờ đến nửa đêm, cậu tức giận lên SNS tìm người nào đó phát tiết bất mãn. Người nào đó nói một câu:
~ Sao em không dùng axit sunfuric mà rửa luôn đi, lực tẩy mạnh hơn đó!
Yoseob cứng họng không còn lời nào để nói, chỉ nó thể nuốt xuống cục tức, tiếp tục gặm nhấm những phát minh sáng chế phong phú của các nhà khoa học. Hôm sau, cậu đến trước mặt Yong Junhyung trả bài về thuộc tính từng loại thuốc thử thường dùng, hắn tặng cậu một đống găng tay và khẩu trang làm phần thưởng.
=========================
Yoseob vô tình đi đến trước phòng thí nghiệm, đẩy cửa ra thì thấy bên trong không một bóng người. Nhìn đồng hồ chưa tới tám giờ, cậu những muốn tự khen ngợi tinh thần siêng năng phấn đấu của mình hôm nay, nhưng đám bụi trên màn hình tinh thế lỏng trước mặt lại ra sức phản đối cậu. Tính đi tính lại, ít nhất nửa tháng nay không lui tới phòng thí nghiệm, cậu bèn quyết định tự khinh bỉ mình một lần. Yoseob phủi phủi bụi, ngồi ngay ngắn trước máy tính, mắt rõ ràng đang xem tài liệu, nhưng tay cầm chuột lại không nhịn được mà mở SNS... Nhìn nhìn thấy avatar chớp sáng, cậu dùng tốc độ nhanh nhất click đôi chuột:
~ Anh có đó không?
Anh nhanh chóng trả lời:
~ Lên sớm vậy?
~ Biết sao được, sếp triệu kiến, em phụng mệnh tiến cung!
~ Vậy sao em còn chưa đi yết kiến?
~ Theo như hiểu biết của em, hắn đi làm có sớm hay muộn cũng chỉ trong vòng một phút đổ lại, bây giờ còn kém mười phút nên chúng ta có mười phút chat!
Anh gửi một biểu tượng im lặng! Yoseob nhìn qua mớ tiếng Anh muốn hoa cả mắt, khẽ cười trộm:
~ Em có đoạn tiếng Anh đọc mãi không hiểu, anh giúp em phiên dịch chút xíu nha.
~ Gửi qua đây đi.
Cậu nhanh chóng cắt dán đoạn văn bản dài từ file PDF sang, hình thức hơi lộn xộn, câu chữ cũng có chút lung tung, cậu đoán chắc trình độ tiếng Anh lẫn năng lực suy luận của đối phương đều hơn người thường nên cũng lười sửa chữa, gửi thẳng qua luôn. Quả nhiên, chưa tới năm phút anh đã gửi lại một đoạn tiếng Hàn tề chỉnh, đáng yêu nhất là bên cạnh các thuật ngữ chuyên môn và từ hiếm đều ghi kèm chú thích màu đỏ cho cậu.
~ ^_^! - Yoseob gõ một biểu tượng mặt cười cảm kích, kèm thêm một câu - Em yêu anh chết mất thôi!
Anh thông minh đến thế, cậu không yêu cũng không được!
~ Anh đối với em chẳng qua giống như một người máy vạn năng siêu thông minh mà thôi.
Nụ cười của cậu trở nên hơi miễn cưỡng, anh không phải người máy!!! Cậu yêu anh... Cậu chưa bao giờ gặp anh, cũng chưa từng nghe giọng anh, nhưng trong lòng cậu rõ ràng có một hình bóng ai đó. Anh không cao lắm, bởi anh từng nói không thích cảm giác bị người Mỹ nhìn xuống. Anh không đẹp trai, bởi anh từng nói mình không có bạn gái, không có cô gái nào thích đàn ông như anh. Gia đình anh không khá giả cho lắm, bởi anh từng nói ngay cả điện thoại di động cũng không có... Nhưng anh có học thức, chỉ riêng việc anh không bao giờ ở trước mặt cậu khoe khoang năng lực đã thể hiện trình độ văn hóa thực sự của bản thân. Anh là người tế nhị, có thể nắm bắt tâm tình thất thường của cậu, không cần cậu yêu cầu anh cũng đoán được cậu cần gì. Anh hiền hòa lương thiện, không ngại thời gian, khoảng cách xa xôi, lặng lẽ thông cảm, quan tâm cậu một cách vô tư nhất. Nếu có thể, cậu thực sự muốn gặp anh, muốn cảm nhận hơi ấm từ đôi bàn tay anh, muốn nghe giọng nói của anh. Để cậu có thể tin rằng, anh thực sự tồn tại chứ không phải chỉ là một dãy số hư ảo. Nhưng... cậu phải chờ đợi đến bao giờ?
~ Em sao vậy? - Anh hỏi.
~ Không có chi! Tự nhiên muốn gặp anh...
~ Anh sẽ làm em sợ đó.
~ Không sao, khả năng chịu đựng của em tốt lắm.
Cậu nóng lòng chờ câu trả lời của anh, bỗng nhiên anh thay đổi đề tài:
~ Anh nhớ phòng thí nghiệm của trường em không cho phép dùng SNS mà.
~ Hừ! Tranh thủ tên biến thái kia còn chưa đi làm, em lén lên một chút.
~ Nếu bị anh ta bắt được, anh ta sẽ phạt em thế nào?
~ Có lẽ sẽ bắt em dịch mười chương tài liệu tiếng Anh cũng nên - Mới nghĩ tới thôi đã khiến cậu muốn lạnh sống lưng.
~ À, em chờ một chút...
Anh ấy đi tìm ảnh chụp ư?! Cậu một tay chống cằm, mắt mở to nhìn đăm đăm vào màn hình.
~ Yang Yoseob!
Tiếng gọi trầm thấp từ phía sau vang lên khiến Yoseob sợ tới mức tay chân mềm nhũn, cằm suýt nữa đập xuống bàn. Hoảng hốt đứng lên, Yoseob đỡ lấy ghế dựa lung lay sắp đổ, trong lòng kinh sợ, khó khăn lắm mới thốt lên được mấy chữ:
~ Chào buổi sáng, thầy Yong!
Cậu sợ hãi lén liếc nhìn Junhyung đang đứng cạnh cửa, hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhìn rất tao nhã, không dính dáng gì tới khí chất của người mặc. Thật sự là không hề liên quan đến khí chất của hắn - tuy rằng mọi nữ sinh khác đều không nghĩ thế! Junhyung nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không nhìn ra được ý đồ, hắn khẽ nhếch môi cười, cậu ghét nhất cái kiểu cười nghiền ngẫm này, nó gây cho người ta cảm giác đối phương có ý đồ xấu.
~ Đang chat hả? - Hắn hỏi.
~ ... - Cậu cúi đầu, lòng đầy ấm ức.
~ Khoa có quy định cấm chat trong phòng thí nghiệm.
~ Còn chưa tới tám giờ mà...- Cậu lén nhìn đồng hồ, tám giờ đúng, có hơn một phút.
~ Có mang USB không? Tôi copy cho em mấy chương tài liệu.
Trước lúc hắn xoay người đi liếc thấy khung chat trên màn hình, bổ sung một câu:
~ Dịch sang tiếng Hàn cho tôi.
Thiệt là mất nhân tính mất nhân tính mất nhân tính mất nhân tính mà! Cậu nín nhịn khao khát muốn nguyền rủa hắn một trăm lần, mỉm cười một cách vô cùng tôn kính, cúi đầu:
~ Cảm ơn thầy Yong ạ!
~ Không có chi!
Yoseob lấy USB trong túi ra, theo Yong Junhyung đi vào văn phòng của hắn, chủ động đem USB cắm vào máy tính hắn ta. Nhìn hắn thành thục cắt dán mấy chương tài liệu, cậu cố ý đếm qua một chút, mười chương! Quả là bi kịch thảm thiết chốn trần gian! Yong Junhyung mở USB của cậu lên, xem qua các folder tài liệu, trong đó có một cái ghi: Tài liệu quan trọng.
~ Ở đây hả?
~ Không phải ạ.
Cậu còn chưa nói xong, Junhyung đã mở folder, bên trong là vô số file ghi lại nội dung chat, đặt tên theo ngày, từ khi mới quen cho đến hôm qua, không thiếu một file. Hắn hơi sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, trong ánh mắt như có lửa, nóng đến nỗi hai má cậu đỏ bừng, xấu hổ giống như đứa học trò nói chuyện riêng trong giờ học bị thầy giáo bắt được.
~ Thầy Yong, để em làm cho.
Hắn bỏ con chuột trong tay ra, cậu vội cầm lấy chuột, mở folder thường dùng lưu tài liệu hắn gửi, chép file vào đó rồi rút USB ra. Thấy Junhyung nghiêng người tựa vào ghế bọc da êm ái, im lặng nhìn mình, không có dấu hiệu muốn nói gì, cậu hỏi:
~ Hôm qua thầy bảo muốn nói chuyện học thẳng lên tiến sĩ...
~ Em ngồi đi.
~ Cám ơn thầy!
Cậu lo lắng ngồi xuống sô-pha. Hắn nâng chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm cho nhuận giọng:
~ Học lên tiến sĩ áp lực rất lớn hả?
~ Có một chút ạ, nền tảng của em không tốt lắm
Yoseob nhìn xuống đầu ngón chân mình, bộ dạng khép nép hệt như nàng dâu nhỏ trước mặt mẹ chồng, nhưng thực chất cậu sợ để lộ vẻ mặt oán hận.
~ Em không cần căng thẳng, nếu thành tích không đủ học thẳng lên tiến sĩ thì có thể thi, môn chuyên ngành em cũng không cần lo, chỉ cần điểm tiếng Anh đạt chuẩn là được. Hơn nữa, nếu năm nay thi không đậu, mùa xuân sang năm có thể thi lại. Tiến độ đề tài cũng như việc tốt nghiệp tiến sĩ của em đều sẽ không bị ảnh hưởng, cùng lắm thì làm sinh viên lâu hơn một chút.
~ Em biết rồi ạ.
Vậy cũng được sao!? Xem ra kiếp này cậu có số làm nam tiến sĩ, không muốn học cũng không được!
~ Tháng sau triển khai đề tài, em nhanh chóng đem tài liệu tôi đã giao chỉnh sửa lại một chút, viết một bản tóm tắt nộp cho tôi để tôi xem em hiểu đề tài như thế nào.
~ Vâng.
Hắn ngừng một chút, hỏi một câu rất kỳ quái:
~ Em không cho rằng tôi đối với em quá nghiêm khắc đấy chứ?
~ Không đâu ạ, là do em không nắm vững kiến thức căn bản, tiếng Anh quá yếu, không đạt yêu cầu của thầy - Cậu nói xong len lén nhìn sắc mặt của Junhyung. Tay hắn đặt bên môi, thoáng che giấu một nụ cười nhẹ, ánh mắt hắn càng trở nên sâu hun hút, cơ hồ có thể nhìn thấu nỗi bất mãn che giấu đằng sau cậu... - Thầy không còn việc gì nữa ạ?
~ Không có.
~ Vậy em chào thầy ạ.
Cậu duyên dáng cúi đầu, bày ra một vẻ lịch sự, văn minh tiêu chuẩn. Vừa ra khỏi cửa, Yoseob thở phào, vỗ vỗ ngực, nhịp tim cuối cùng cũng ổn định. Thật lòng mà nói, có một thầy giáo như Yong Junhyung quả là thử thách sức chịu đựng của con người, cậu cảm giác như mình bị hắn biến thành vật mẫu thí nghiệm để nghiên cứu, tính kế, rất là áp lực. Tuy nhiên, sực nhớ ra trên mạng còn có người đang chờ mình, Yoseob dẹp mọi ý nghĩ trong đầu qua một bên, nhanh chân chạy về phòng thí nghiệm, đánh nhanh mấy chữ:
~ Alô! Anh còn đó không?
~ Anh tưởng em ngủ rồi.
~ Hiện thực rất tàn khốc, em đang chat thì bị cái tên biến thái kia bắt được! Hắn ta không những bắt em dịch mười chương tài liệu, còn bảo viết tóm tắt. Hết sức độc ác! Rất vô nhân tính! Thật không có đạo lý!
~ Em muốn nghe chuyện cười không?
~ Được.
Anh thực hiểu cậu, hiện giờ cậu rất muốn nghe chuyện cười nhằm giảm bớt một chút áp lực tâm lý, chuẩn bị tinh thần tối nay chiến đấu thâu đêm. Trong tức tốc có tin gửi đến, cậu đã chuẩn bị cười xong, chăm chú đọc từng câu từng chữ...
" Trên núi có một tảng đá lớn, một nửa dùng làm bậc cửa, một nửa tạc thành tượng Phật. Ngày kia bậc cửa nói với tượng Phật
~ Thế gian này đối với ta thật bất công, chúng ta đều đến từ cùng một ngọn núi, ta bị ngàn vạn người giẫm qua đạp lại, còn ngươi ngày nào cũng được cúng bái, tôn thờ!
Tượng Phật nói:
~ Cuộc sống rất công bằng, ngươi chỉ bị thợ bổ làm hai, còn ta phải trải qua ngàn khắc vạn tạc, chịu đủ đau đớn cùng tôi luyện mới có thể trở thành một pho tượng Phật."
~ Yang Yoseob trong mắt anh sẽ không bao giờ cam tâm làm một cái bậc cửa! - Mắt Yoseob mờ đi, cậu cố ngẩng đầu lên, tự bắt mình mỉm cười thật ngọt ngào. Một tin nhắn khác hiện ra trên màn hình, cậu đọc qua, nhìn thật lâu thật lâu...- Anh tin em có thể trở thành chàng trai xuất sắc nhất, có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh trong lòng! Một ngày nào đó em sẽ hiểu - em đáng giá để người đàn ông bên cạnh em một đời thủy chung!
Cậu run run cử động ngón tay, gửi đi một khuôn mặt cười:
~ ^_^! Anh kể chuyện cười ngày càng hay đó.
~ Không phải trước nay đều buồn cười sao?
~ Không chat với anh nữa, lỡ tên biến thái kia bắt được không chừng bị tăng thêm mười chương!
~ Vậy em từ từ dịch đi.
~ Cảm ơn anh đã kể chuyện hài, buồn cười lắm. ^_^!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top