Người phụ nữ của đền thờ 5

<Lumen Dominic>

Cấp hiện tại: A

Cấp độ thức tỉnh tối đa: Cấp S

Chức vụ: Damage Dealer*

* là những nhân vật có khả năng tấn công mạnh, thường đứng phía sau tanker để giết quái

Trang bị: Kiếm dài tinh xảo (A), Giáp cao cấp (A)

Sự ủng hộ và lòng trung thành: 5/100

'Tôi không ngờ lòng trung thành chỉ có 5. Không phải là không có gì sao? Vâng, trước hết, đó là hiệp sĩ của tôi. Chúng ta có thể nâng nó lên từng chút một.'

Vậy là được. Không cần phải lo lắng, bây giờ anh phải tập trung vào việc tấn công mụ phù thủy ngay trước mặt mình.

"Hãy lắng nghe và tập trung, Luman. Nếu may mắn, bạn sẽ có thể nghe thấy một số âm thanh rất đáng sợ."

Không giống như cuộc chinh phục đội quân thây ma, thứ giống như một bài hướng dẫn, mụ phù thủy mà họ sẽ phải đối phó lần này sẽ không bao giờ dễ dàng với họ. Tất nhiên, bài hướng dẫn cũng không dễ dàng.

Cadel nắm chặt rồi mở nắm đấm với vẻ mặt nghiêm túc.

* * *

"Ư......"

Mary khom người xuống và run rẩy. Dùcô có nín thở bao nhiêu đi chăng nữa thì đôi môi run rẩy của cô vẫn vang lên tiếng khóc.

Rắc, rắc.

Cô tựa đầu vào đùi và cố gắng không nhìn ra phía sau.

Mùi máu tanh xộc vào mũi cô. Hình ảnh những thi thể đỏ tươi bị xé toạc trước mắt cô. Thậm chí còn kinh hoàng hơn thế nữa là tiếng quái vật liên tục ăn.

'Khi tất cả mọi người đều bị ăn thịt, người tiếp theo sẽ là....'

Mặc dù biết đã đến lượt mình nhưng chân cô vẫn không thể cử động được.

Từ lúc tỉnh lại ở một nơi hoàn toàn khác sau khi mất ý thức vì bị ngọn lửa đen nhấn chìm, cô đã bị rút cạn năng lượng một cách đáng ngạc nhiên. Bây giờ cô bị nỗi sợ hãi lấn át đến mức không còn sức để đứng dậy.

Mary cuộn tròn người lại hết cỡ, nước mắt cứ thế rơi. Như thể sự tồn tại của cô sẽ biến mất nếu cô làm vậy.

'Thật kinh khủng. Bà ta thực sự là một phù thủy. Mọi người đều bị mụ phù thủy đó ăn thịt!'

Nếu biết trước sẽ như vậy, cô đã để lại đồ đạc của cha mình ở lại, cô sẽ không bao giờ ra ngoài tìm kiếm vào giữa đêm.

Một sự hối tiếc muộn màng ập đến với cô. Và như thể đang cười nhạo Mary, 'phù thủy' đằng sau cô mở miệng.

"Tốt lắm. Nếu ngươi la hét, ta đã xé xác ngươi ra trước rồi."

'Phù thủy' mỉm cười khi ả vén mái tóc đen dài ra sau tai. Ả ta là một người phụ nữ xinh đẹp với làn da nhợt nhạt. Vẻ ngoài thanh mảnh dưới ánh trăng đủ đẹp để thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, nhưng chuyển động của khối màu đỏ lủng lẳng trên cằm hoặc máu trên miệng ả ta thật kinh khủng đến nỗi nó ngay lập tức che mất vẻ đẹp của ả.

Ả lau miệng bằng mu bàn tay trắng và ném cẳng tay đang cầm xuống sàn. Đó là cẳng tay mà chỉ một phần nhỏ thịt đã bị ăn mất. Vai của Mary rung lên dữ dội khi nghe thấy tiếng thịt rơi xuống bùn đất.

Mụ phù thủy lặng lẽ đứng dậy và tiến về phía Mary, người đang run rẩy. Có lẽ là vì cô cảm thấy cái chết đang ở ngay trước mắt. Cô tự hỏi lòng dũng cảm của mình đã trỗi dậy ở đâu, Mary hét lên bằng giọng đầy oán giận.

"Tại sao ngươi lại ăn thịt tín đồ của Depollo? Ngươi không phải quái vật, ngươi là ác quỷ. Tại sao ngươi phải ăn thịt người?"

Cô hét lớn, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên. Có lẽ là buồn cười, phù thủy mỉm cười và đặt tay lên vai Mary. Với cái chạm lạnh lẽo của ả, Mary gần như ngã xuống sàn và khóc nức nở.

"Sự nghiệp vĩ đại đã bắt đầu, cô bé."

"Hic hic...... Không......."

"Ta chỉ đang cố gắng báo hiệu sự khởi đầu thôi."

Mụ phù thủy nhẹ nhàng vuốt ve vai Mary khi cô ấy nức nở và rên rỉ. Tuy nhiên, không giống như cái chạm trìu mến của ả, chỉ có sự căm ghét sâu sắc và cơn giận dữ sâu sắc tích tụ qua nhiều năm vẫn còn trong đôi mắt đen nhánh nhìn xuống Mary. Một vệt máu rõ ràng chảy xuống những ngón tay thon thả của bà khi chúng trượt xuống đôi vai tròn trịa của Mary.

"Tới những kẻ đê tiện nhất, theo cách tàn bạo nhất."

Thì thầm bên tai Mary, ả từ từ mở miệng. Khoảnh khắc răng nanh đỏ thẫm đẫm máu lộ ra, Mary phát ra một tiếng thét nghẹn ngào vào lúc cận kề cái chết.

"......?"

Cái hàm há hốc của ả phù thủy khựng lại và ngừng chuyển động. Ả nhanh chóng túm lấy lưng Mary và nhảy lùi về phía sau.

Vù!

Cùng lúc đó, một luồng năng lượng kiếm đỏ thẫm tỏa ra từ bóng tối và lướt qua nơi họ đang đứng.

"Bữa ăn mà ngươi chưa bao giờ gọi đã đến."

Ánh mắt Cadel hướng đến nữ tín đồ bất tỉnh và mụ phù thủy đang giữ cô như một cái bao. Bên dưới mụ phù thủy là những mảnh vụn của tứ chi và thịt người, và cái đầu bị xé toạc một cách cẩu thả. Nhìn thấy những phần còn lại của nội tạng tràn ra ngoài, anh ta lập tức cảm thấy buồn nôn. Khi anh ta nín thở một lúc để kiềm chế cơn buồn nôn, anh ta nghe thấy tiếng cười mê hoặc của mụ phù thủy.

"Ta no rồi, nhưng....... Luôn có chỗ cho món tráng miệng. Ta sẽ chào đón ngươi."

"Cô là phù thủy đã kích hoạt bẫy triệu hồi."

Van gầm gừ và duỗi thẳng thanh đại kiếm của mình. Sau đó, giống như đôi mắt đỏ của anh, hào quang đỏ tươi tràn ngập và anh đã sẵn sàng tung ra skill mới.

Phù thủy nhìn Van và thanh kiếm lớn, vẻ mặt thoải mái, nhưng mắt cô bận đánh giá năng lực của anh ta.

'Hắn có biết về phép triệu hồi không? Ta đoán đó là một tên nhóc biết khá nhiều về phép thuật.'

Không, gã đó chỉ cần nhìn qua là biết chỉ là một tên lực sĩ, mà là, khả năng rất cao là tên không thành thật bên cạnh hắn chính là một pháp sư.

Van và Cadel là những người duy nhất xuất hiện trước ả. Vì vậy, phù thủy tự nhiên kết luận rằng Cadel sẽ là người sử dụng phép thuật. Đó là suy đoán chính xác.

"Giao cô ấy ra đây."

"Đột nhiên xuất hiện, tuyên bố sở hữu con mồi của người khác? Ngươi cho rằng ta sẽ giao nộp cô ta sao?"

"Tôi không mong đợi rằng chúng ta có thể giao tiếp được."

Van lại bắn ra kiếm năng lượng. Kiếm năng lượng màu đỏ nhắm vào đỉnh đầu của phù thủy, tránh né nữ tín đồ bên dưới. Nhanh như gió, nhưng phù thủy không né tránh, ngược lại vung tay một cái về phía trước.

Một bóng đen dày đặc nở rộ trên không trung theo quỹ đạo của đầu ngón tay ả. Cái bóng vô hình, trôi chảy nuốt chửng năng lượng kiếm như thể nó chẳng là gì cả. Năng lượng kiếm mà cái bóng tiêu thụ bốc hơi mà không chạm vào tóc của phù thủy. Lông mày của Van giật giật.

"Ngươi nghĩ đòn tấn công đó của ngươi có hiệu quả sao? Thật nực cười."

Phù thủy công khai cười khẩy và khịt mũi với Van. Đây rõ ràng là một sự khiêu khích, nhưng Van không mắc bẫy, mà nháy mắt với Cadel. Chỉ khi đó Cadel mới nuốt cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng và nói khẽ.

"Không cần phải làm quá đâu. Cậu biết mà, đúng không? Thu hút sự chú ý là ưu tiên hàng đầu. Hãy làm cô ta mất tập trung hết mức có thể."

Cadel dùng sức uốn cong đầu ngón tay. Sau đó, một quả cầu lửa cỡ nắm tay xuất hiện trong lòng bàn tay anh. Sự hiện diện của lửa rất rõ ràng trong khu rừng nơi ánh trăng là tất cả. Khóe miệng phù thủy nhếch lên đáng kể ngay khi ả  phát hiện ra ngọn lửa của Cadel.

Đúng như dự đoán, người đó là một pháp sư. Một con người có thể nhìn thấu ma thuật triệu hồi hẳn phải rất có năng lực. Mọi thứ đã trở nên thú vị. Liệu hỏa lực đó có đủ để thiêu rụi khu rừng không? Không, hắn ta không muốn ép buộc bản thân ngay từ đầu bằng cách phá hủy cùng một vùng đất của con người. Phạm vi sẽ nhỏ, nhưng mỗi phát bắn sẽ là một ma thuật lửa mạnh mẽ.

Mụ phù thủy đoán vậy và tập hợp ma thuật bóng tối. Ả ta cũng không muốn đánh mất nơi thoải mái mà ả đã dày công tìm kiếm. Trước hết là phòng thủ. Dù sao thì mục tiêu của họ cũng rõ ràng, vì vậy bà ta quyết định giảm thiểu thiệt hại bằng cách đưa người phụ nữ ra làm lá chắn.

Một rào chắn bóng tối chuẩn bị cho phép thuật của Cadel xuất hiện trước mặt. Cùng lúc đó, một quả cầu lửa đỏ bay về phía phù thủy.

'Mọi chuyện đều như mong đợi. Hãy xem ngươi giỏi đến mức nào―'

Nhưng vào lúc đó, mụ phù thủy đang dựng rào chắn phía trước để đánh giá kỹ năng phép thuật của Cadel, khẽ đảo mắt.

"Rào cản hẹp này thật nực cười."

Không chỉ có quả cầu lửa tấn công ả. Van lao mình với tốc độ gần bằng quả cầu lửa. Anh ta lao thẳng đến trước mặt phù thủy mà không để lại dấu vết và vung thanh kiếm lớn không chút do dự.

Keenggg!

Sức mạnh của quả cầu lửa bật ra khỏi rào chắn quá yếu ớt đến mức không đáng kể. Thật lãng phí rào chắn được tạo ra chỉ để tấn công này. Tuy nhiên, rất khó để chặn đòn đánh mạnh của Van. Thanh đại kiếm sắc bén đào xuyên qua một nửa rào chắn và phát ra tiếng kêu đe dọa.

'Hắn ta cố tình bắn ra một quả cầu lửa yếu ớt sao....... Ngươi chơi khăm ta sao!'

Phù thủy vội vã từ bỏ rào chắn và lùi lại, đồng thời không quên bắn một quả cầu đen về phía Van, nhưng Van đã cắt quả cầu rất đơn giản.

Các đòn tấn công không dừng lại. Ngay khi khoảng cách mở rộng, Van lập tức vung kiếm. Quả cầu lửa đáng thương của Cadel cũng bay đến từ mọi phía để kiểm soát hành động của mụ phù thủy. Bất kể quả cầu lửa yếu đến mức nào, lửa vẫn là ngọn lửa. Nếu bị đánh trúng, ả sẽ bị bỏng rất nặng.

Phù thủy linh hoạt vặn người tránh cầu lửa, lập tức tạo thành một rào chắn chặn kiếm. Một động tác khoa trương không chừa một khe hở nào. Đó là một sự kết nối của những động tác thậm chí còn khiến người ta cảm thấy nhàn nhã. Tuy nhiên, biểu cảm của phù thủy méo mó như thể ả ta không hài lòng với tình hình này chút nào.

'Sao con người dám làm thế này? Giá như cơ thể này hoàn hảo......!'

Mặc dù là công kích đa dạng, nhưng uy lực của hỏa cầu lại yếu đến mức nực cười. Lúc đầu, phù thủy tức giận vì ả tự hỏi liệu hắn ta có dám khinh thường cơ thể này không, nhưng không phải vậy. Nếu là một pháp sư lão luyện, nó sẽ mạnh đến mức ngay cả ngọn lửa nhẹ cũng không thể bỏ qua. Đây là điều tốt nhất hắn ta có thể làm.

Lúc đầu ả thấy con người đó thú vị vì hắn ta nhìn thấu được bản chất của ma thuật triệu hồi, nhưng kỹ năng đó lại nhàm chán. Vì vậy, phù thủy quyết định lờ đi pháp sư. Chỉ cần đối phó với tên kiếm sĩ phiền phức ngay trước mặt mình, trận chiến đêm nay, như thường lệ, sẽ không để lại dấu vết.

Đôi mắt của mụ phù thủy lóe lên một tia sáng tối hơn. Ả ta nâng Mary, người mà phù thủy vẫn luôn nâng lên bằng một tay, như một tấm khiên trên đầu, và dang tay kia về phía Van. Mana đen kịt đủ tròn để trông giống như một cái lỗ trên lòng bàn tay trắng của bà ta.

Van chạy thẳng ra ngoài, chú ý đến cái lỗ đang nhắm vào mình. Thanh đại kiếm sẵn sàng vung lên bất cứ lúc nào rung lên đầy đe dọa. Cùng với năng lượng kiếm ngưng tụ, tiếng kêu khẩn cấp của Cadel vang lên từ phía sau.

"Cúi xuống!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top