Chapter 2: Route One: Gaara - Purple Heart
Lộ trình một: Gaara của sa mạc - Trái tim màu tím
"Sakuraaaaa!" Một giọng nói lớn cất lên, chàng trai tóc vàng đang áp sát cô. "Chúng ta đã được tham gia thi đấu trong Kỳ thi Chunin rồi! Cậu có tin được không?"
Sakura sững sờ chìm vào im lặng. Đây là cậu bé từ màn hình tải! Cao, rám nắng, nụ cười tươi nhất thế giới — Sakura trong lòng ghi chú để chơi tuyến đường này càng sớm càng tốt. Thẻ của cậu ta xuất hiện trong tầm nhìn của cô: Naruto Uzumaki, với thông tin tiểu sử mà cô không có chút thời gian để đọc.
Cậu kéo cô lên khỏi mặt đất và ôm cô vào lòng. Ờ - có lẽ cái này có thể đợi lúc khác. "Chúng ta phải trở thành Chunin cùng nhau! Chúng ta sẽ vượt qua tất cả mọi thứ!"
"Cậu đang bóp chết tớ đấy!" Sakura quằn quại trong vòng tay cậu. Khi cậu thả cô ra, Sakura ngạc nhiên khi thấy một hộp thoại khác bật lên. Kỳ thi Chunin: một loạt các bài kiểm tra phức tạp, cả về tinh thần và thể chất, được thiết kế để đánh giá ninja của các làng shinobi khác nhau. Được tổ chức thường xuyên.
"Đồ ngốc, dừng lại," Sasuke bước tới, vỗ vào cánh tay Naruto.
Sakura co rúm người lại. Sasuke, thật à? Sự xuất hiện của cậu khiến cô mất tập trung. Cái áo sơ mi đó, với cái cổ áo lố bịch, không thể hợp thời trang ở đây, phải không? Tại sao tóc cậu ta lại vuốt ngược như vậy? Khi Naruto thả cô ra, Sakura thốt lên, "Đồ giữ ấm tay?"
Sasuke và Naruto đều nhìn chằm chằm vào cô trong vài giây, trước khi Sasuke lầm bầm, "Vậy thì sao?"
"Chúng ta phải đi gặp Kakashi-sensei!" Naruto gạt bỏ hành vi kỳ quặc của Sakura, chạy về phía làng.
"Ơ, này! Chờ đã!" Sakura chạy theo sau cậu và Sasuke theo sau ở một khoảng cách ngắn, nghịch đồ giữ ấm tay của cậu ta.
Khi cả nhóm tiến vào thị trấn, họ bị tiếp cận bởi một nhóm ba đứa trẻ, chúng đang đùa nghịch và chơi với Naruto. Các hộp văn bản xuất hiện, xác định chúng là ba đứa trẻ của làng khao khát trở thành shinobi: Konohamaru, Moegi và Udon. Sakura thấy mình đang khoanh vùng, tự hỏi chính xác thì cô phải làm thế nào để tán tỉnh một chàng trai mà cô chưa gặp bao giờ.
Sakura bị kéo trở lại cuộc trò chuyện bởi những tiếng hét. Naruto đang tỏ ra thù địch với... một chàng trai mặc đồ Halloween, trong bộ đồ mèo trùm đầu màu đen và sơn mặt màu tím? Và đằng sau cậu ta là... Temari? Sakura gần như sặc nước miếng, ngăn bản thân gọi tên cô ấy. Temari thật, một học sinh trung học ở trong khuôn viên trường đóng vai trò như một phần của khoản hỗ trợ tài chính cho sinh viên của cô, sống cách Sakura vài cánh cửa. Cô chuyển sang tập trung vào chàng trai mặc đồ mèo, người đang tranh cãi với Naruto và dường như định đánh một trong những đứa trẻ trước đó, nhưng giọng nói của Sasuke cắt ngang lời cậu ta từ phía trên.
"Từ bỏ đi các người không làm gì được đâu," Sasuke nói, ngồi trên cây. Cậu đang nảy một viên đá trong lòng bàn tay của mình.
"Sasuke!" Sakura hét lên trong sự ngạc nhiên và nhẹ nhõm. Chắc chắn, cậu có thể làm gì đó với điều - điều kỳ lạ này. Trò chơi xác định chàng trai đó là Kankuro của sa mạc, một cái tên rõ ràng là khá quen thuộc với Sakura.
"Ôi tuyệt vời, lại thêm một tên nữa với ý nghĩ có thể đánh bại mình ," Kankuro càu nhàu.
Để nhấn mạnh quan điểm của mình, Sasuke bóp nát viên đá thành bụi trong tay mình, "Đầu hàng đi."
"Chà," Sakura hét lên, ấn tượng, "quá tuyệt!" Sau đó, cô nhớ lại bản thân mình, và Sasuke - ngay cả khi đó không phải là Sasuke thật - một kẻ hai mặt đâm sau lưng, và ngự trị trong sự sợ hãi của cô.
"Sao anh lại không ngầu lòi như vậy cơ chứ?" Konohamaru chỉ vào Naruto, người đang xoay ngón tay vì bối rối.
"Ah, ý của em là gì? Anh có thể hạ gục gã đó trong vòng hai giây", Naruto biện hộ.
Konohamaru tức giận đáp lại. Sakura cũng không bị thuyết phục.
"Này, thằng cục mịch kia," Kankuro nói với Sasuke, "xuống đây."
Khi Sasuke không nhúc nhích, Kankuro tiếp tục.
"Ta ghét nhất mấy thằng hay khoe mẽ đấy. Và cái thái độ đó của ngươi chuẩn loại đó rồi." Kankuro chộp lấy cái bọc được băng bó mà cậu ta đeo như một chiếc ba lô và hất nó lên không trung.
Sakura căng thẳng. Có phải sắp có một cuộc chiến không? Chỉ là hoàn hảo thật đấy, cô đã không bị chú ý đến.
"Cái gì?" Temari chen vào, "Em định dùng Karasu đấy à?"
Đúng rồi, Temari, Sakura âm thầm cổ vũ cô ấy. Ngăn cản cái tên kì lạ đó đi.
"Kankuro," một giọng nói khác chấm dứt cuộc chiến sắp xảy ra, "ngừng lại."
Sakura quay phắt lại để nhìn người mới đến, và chắc chắn, có một chàng trai tóc đỏ từ bản preview đó đang treo ngược từ chính cái cây mà Sasuke đang ngồi. Sakura lơ đãng trong giây lát — cô ấy vừa mới nhìn Sasuke, Gaara đã đến đó khi nào và bằng cách nào? Nhưng chiếc đồng hồ đo trái tim màu xám biểu thị lộ trình của họ lơ lửng trên ngực anh.
Sasuke trông cũng ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Gaara.
"Ồ wow," Sakura lẩm bẩm một mình, nhanh chóng quan sát anh ta, "được rồi, tạm thời quan sát trước vậy." Anh ta có đôi mắt màu xanh lá cây đầy bọt biển có viền màu xanh lá cây - hoặc có thể là màu xanh lam, rất khó để nhận biết từ xa này - và một quả bầu lớn được buộc trên lưng anh. Có phải tất cả các ninja thực sự đều ăn mặc rất... bất tiện? Đó không phải là thứ quá nặng để mang theo à?
"Ngươi thật là nỗi xấu hổ của làng ta," Gaara nói thẳng.
Sakura phải nhịn cười.
"Uh, này Gaara!" Kankuro nói, đột nhiên lo lắng và rời xa màn biểu diễn tự mãn mà cậu ta đã bày ra để bắt nạt lũ trẻ.
"Ngươi là nỗi xấu hổ của làng ta," Gaara lặp lại một lần nữa. "Ngươi đã quên lý do chúng ta đến tận đây rồi sao?"
Sakura thầm nghĩ rằng, theo một nghĩa nào đó toàn diện hơn, Gaara đến đây để yêu cô ấy một cách điên cuồng. Tất nhiên, anh sẽ không biết điều đó.
"Anh biết, anh - ý anh là, chúng đã thách thức bọn anh. Là bọn chúng bắt đầu trước, thật đấy. Nhìn đi, đây là những gì đã xảy ra -" Kankuro bắt đầu.
Sakura lườm cậu ta, sẵn sàng nói điều gì đó để bảo vệ Konohamaru khi Gaara cắt ngang.
"Im đi..." Gaara càu nhàu.
Kankuro thở hổn hển, và Sakura muốn cổ vũ Gaara.
"Hoặc ta sẽ giết ngươi," Gaara kết thúc.
Ôi, chết tiệt. Sakura nhướng mày.
"Uh, đúng rồi," Kankuro đưa tay lên để xoa dịu Gaara, "Anh xin lỗi, Gaara. Anh đã hoàn toàn mất tự chủ."
"Tôi xin lỗi vì bất kỳ rắc rối nào mà anh ta đã gây ra." Gaara quay về phía Sasuke, trước khi biến thành một vòng xoáy cát và xuất hiện trên mặt đất trước mặt Temari và Kankuro. "Đi thôi. Chúng tôi không đến đây để chơi bời."
"Được rồi, chắc chắn rồi, anh hiểu mà," Kankuro lảm nhảm.
"Chờ đã!" Sakura gọi trước khi cô có thể ngăn mình lại. "Này!"
Cả ba quay lại, tất cả đều nhìn cô với vẻ nghi ngờ, và Sakura mất tự tin. "Oh, chà, tôi chỉ nghĩ rằng có lẽ ... chúng tôi đã đi sai bước? Và với tư cách là khách đến thăm làng của chúng tôi, chúng tôi nên thể hiện sự hiếu khách hơn một chút? Tôi là Sakura, đây là Naruto, và đó là Sasuke." Về nội tâm, Sakura không chắc lắm — Kankuro đã cố gắng đánh một đứa trẻ vừa va vào cậu ta trên đường phố, và nghiêm túc mà nói, Konohamaru thậm chí còn chưa phải là một ninja đủ tiêu chuẩn. Nhưng cô không thể tưởng tượng được việc giới thiệu mối quan hệ được cho là tình yêu của cô ấy lại kết thúc nhanh chóng như vậy. Ngay cả khi cuộc xung đột xảy ra dẫn đến việc Gaara dọa giết Kankuro vì điều đó, cậu ta đã dừng việc bắt nạt và xin lỗi thay mặt Kankuro. Tính ra thì nó cũng theo mong đợi về khía cạnh nào đó, phải không? Và có lẽ anh không cố ý theo nghĩa đen, nhỉ?
Họ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô. Những đứa trẻ trước đó đã chạy mất.
"Sai," Sakura thì thầm, gọi anh với hy vọng anh sẽ xuất hiện, "tôi có tiền không?"
"Số tiền của cô không giới hạn cho mục đích của trò chơi," Sai xuất hiện bên cạnh cô. "Hãy làm bất cứ điều gì trái tim bé bỏng của cô mong muốn."
"Có lẽ chúng ta có thể đưa ba người đi uống trà?" Sakura thoáng nhìn vào hộp thoại của họ, lấy cảm hứng từ bản preview. "Xét cho cùng, Hoả quốc và Phong quốc là đồng minh, vì vậy có lẽ chúng ta có thể làm việc cùng nhau trong tương lai."
Naruto bắt đầu càu nhàu, "Sakura, tớ không biết đó có phải là một ý kiến hay hay không."
"Có đấy," Sakura cười rạng rỡ, "Tớ khẳng định vậy!"
Bộ ba do dự, nhìn Gaara để đưa ra quyết định. Anh ngập ngừng, môi kéo thành một cái cau mày nghiêm khắc. "Sẽ rất bất lịch sự nếu từ chối," anh nói một cách đơn giản. "Tôi là Gaara của sa mạc. Đây là anh chị em của tôi, Temari và Kankuro."
Chà, Sakura chần chừ, không hẳn là chấp nhận một lời hẹn hò, nhưng cô cho rằng đó là điều phải làm. Sakura nhận thấy vết săm trên trán anh, và một hộp văn bản bật lên để dịch nó cho cô: Ái (tình yêu). Cô nghĩ lại bản preview, và nổi hết máu, nhưng lại cúi đầu nhìn anh, "Cảm ơn vì đã nhận lời mời. Tớ hứa, chúng ta sẽ vui vẻ cùng nhau."
"Vui vẻ." Temari thẳng thừng lặp lại với cô.
"Ơ, ừm, rất vui!" Sakura bắt đầu bước đi, "Sai, một quán trà ngon ở đâu?"
Sai nói, đi theo hướng khác.
"Xin lỗi, tớ ngốc quá!" Sakura thông báo, quay ngoắt lại, "Tớ quên mất, ừm, chúng ta phải đi theo đường khác!"
"Nhỏ này ... bị ngốc à?" Kankuro thì thầm, chắc chắn đủ lớn để Sakura có thể nghe thấy, với Temari.
Nụ cười của Sakura co giật, và cô đã sẵn sàng để nói với cậu khi Gaara xen vào một lần nữa.
"Kankuro, đừng có tỏ ra thô lỗ với người tiếp đón chúng ta. Cha sẽ không chấp nhận điều đó, và ta cũng vậy."
"Tất nhiên!" Kankuro nói, "Chà, anh xin lỗi! Không biết hôm nay anh bị sao ý!"
"Thằng bé luôn như vậy," Temari giải thích, thúc mạnh vào Kankuro. "Rõ ràng, em ấy đã bị đánh rơi não khi còn nhỏ. Bác sĩ nói rằng chúng tôi không thể làm gì với cái miệng thông minh không thể chữa được của em ấy."
"Này, em là một chàng trai tuyệt vời đấy!"
"Cậu định đánh một đứa trẻ," Naruto phàn nàn, bảo vệ lại gần Sakura.
Sasuke, Sakura nhận ra, không thèm tham gia cùng họ. Không phải cô muốn cậu ta ở đó và theo dõi cô đánh người khác theo đúng nghĩa đen, nhưng trời ạ, cậu ta không thể hỗ trợ một chút được à?
"Oh, tôi không làm vậy," Kankuro nhét hai tay vào túi. "Tôi chỉ đang nhắc nhở thằng nhóc đó về cách cư xử thôi! Và tôi đã xin lỗi rồi."
"Ừ, chắc chắn rồi, cậu thật thà và có lỗi," Naruto càu nhàu.
Họ đến quán trà và ngồi vào bàn. Bộ ba ngồi cùng nhau, Temari ở giữa. Sakura quyết định ngồi đối diện với Gaara, bắn Naruto một cái nhìn ngụ ý rằng cậu và Kankuro tốt hơn nên học cách hòa hợp nhanh chóng nếu không cậu sẽ hối hận vì lựa chọn cuộc đời mình.
"Vậy để tớ đoán xem, ba người đến đây để tham gia Kỳ thi Chunin?" Sakura hỏi, cố gắng nói chuyện lịch sự.
"Đúng vậy," Temari gật đầu. "Cậu cũng sẽ tham gia chứ?"
"Tất nhiên là vậy rồi!" Naruto phấn khởi. "Và hai bọn tớ đều sẽ trở thành Chunin! Một ngày nào đó tớ sẽ trở thành Hokage, tin tớ đi!"
"Phải~," Kankuro chế giễu.
"Cậu có ý gì, cậu bé thông thái?!" Naruto trừng mắt nhìn cậu ta.
Sakura hất tay về phía Naruto một cách miễn cưỡng, "Đừng bận tâm đến Naruto, cậu ấy rất hay đôi co với người khác. Hoặc là khá bốc đồng. Giờ thì tớ muốn biết thêm về nơi mà các cậu đến."
Kankuro và Temari nhìn nhau đầy bối rối. Nếu Gaara bận tâm về câu hỏi, anh sẽ không trả lời bất kì điều gì.
"Chà, để bắt đầu, sa mạc rất nóng," Kankuro chống khuỷu tay lên bàn.
Sakura gần như trợn mắt nhìn cậu ta, "Tớ thực sự không thể biết liệu cậu nghĩ cậu đang cố tỏ ra hài hước hay không, nhưng làm ơn đừng đưa ra những bình luận thông minh như vậy."
Kankuro chần chừ, nhìn Temari để được hỗ trợ, "Em buồn cười." Khi cô ấy đảo mắt, cậu ta khẳng định lại, "Em hài hước!"
Gaara đang chăm chú nhìn vào thực đơn, nhưng nói thêm, "Suna là một nơi ảm đạm, quê hương của những shinobi tàn nhẫn. Mặt trời, con người, mọi thứ đều tàn bạo." Anh ngước lên, mắt chạm mắt Sakura trong một giây trước khi nhìn xung quanh như thể ra hiệu với quán trà giản dị, "Không giống như ở đây. Mọi thứ ở đây rất êm đềm. Thật tuyệt."
Sakura đỏ mặt. Lời nhận xét đó có thể là vô hại, nhưng Sakura không thể không cho rằng giao tiếp bằng mắt có nghĩa là ít nhất nó đã hướng vào cô một phần. Mềm yếu? Chưa từng có ai chê cô mềm yếu, còn không bằng khen. "Chà, cậu biết họ nói gì không ... Nhà là nơi trái tim ngự trị."
"Tôi chưa bao giờ nghe thấy điều đó. Chúng có phải là trái tim của tổ tiên của cậu không? Tôi cho rằng điều đó có lý. Họ chôn chúng dưới ngôi nhà của gia đình cậu ở đây?" Ánh mắt của Gaara lại lướt xuống menu.
"Hả?" Sakura với lên để đùa giỡn với một sợi tóc, "Không, nó có nghĩa là nhà là nơi có những người cậu yêu thương."
"Tôi hiểu rồi. Và nhà theo cảm nhận của cậu thì sao, Sakura?"
"Chà, với bố mẹ tớ," Sakura nhận ra rằng cô phải nói về thế giới này, và trìu mến thúc cùi chỏ vào Naruto, "và tất nhiên là đồng đội của tớ."
Naruto cười rạng rỡ với cô.
Sakura nghĩ rằng điều đó không hoàn toàn không trung thực. Sasuke là đồng đội của cô ở thế giới này. Nó không giống như cô ấy phải đề cập cụ thể đến cậu ta và xác định nọc độc mà cô cảm thấy đối với cậu gần đây.
"Còn ai khác không?" Gaara hỏi.
"Tớ không có anh chị em nào", và Sakura có thể đã tự đánh mình, bởi vì duh, đây là một trò chơi hẹn hò, tất nhiên anh muốn biết nếu cô ấy đang nhìn thấy ai, "hoặc một người bạn trai, nếu đó là ý của cậu. "
Gaara chớp mắt nhìn cô, mặt vẫn tĩnh lặng, trước khi ngả người ra ghế và khoanh tay. Quả bầu của anh được buộc vào lưng ghế, lắc lư theo chuyển động. "Hừm. Những mối quan hệ chỉ dành cho kẻ yếu."
Không khí xung quanh bàn căng thẳng và khó xử. Sakura lầm bầm, "Tớ không nghĩ đó là sự thật." Cô khoanh tay, hơi khó chịu với tuyến đường này. Sakura đang chuẩn bị nói điều gì đó vui vẻ về việc anh chị em của mình đang ở ngay đó theo đúng nghĩa đen thì cô nhận thấy vành tai của anh đỏ bừng. Ồ, cô nở một nụ cười sảng khoái, đây không phải là một con đường khó. Anh chỉ hơi khó đọc, điều bạn phải làm là quan sát kỹ hơn một chút.
Gần như để đáp lại, chiếc đồng hồ đo hình trái tim trước ngực anh chuyển từ màu xám sang màu tím dịu.
Sakura ngay lập tức ngồi dậy trên ghế, "Các cậu thích loại trà nào?" Màu tím rồi? Nghiêm túc mà nói, không thể dễ dàng như vậy được— Sakura thoáng tự hỏi liệu cô có quyến rũ hơn cô nghĩ hay không.
"Tớ chưa bao giờ là kiểu người thích uống trà," Naruto chúi đầu vào thực đơn, và Sakura nhẹ nhàng gõ vào tay cậu để gạt nó ra. "Chúng ta nên đi ăn ramen."
"Tôi thích trà sencha," Temari đề nghị, "và Kankuro thích trà đen. Gaara, ừm..."
"Còn cậu thì sao, Gaara?"
Gaara đặt thực đơn xuống trước mặt anh, giả vờ thờ ơ, "Tôi chưa bao giờ thử uống trà."
"Nói chung là cậu thích hương vị như thế nào?" Sakura nghiêng người qua bàn để chia sẻ thực đơn của anh, chỉ ra các món khi cô ấy nhắc đến chúng. "Trà hoa cúc rất tốt cho sự căng thẳng, có lẽ điều đó sẽ rất tốt sau một chuyến đi dài. Tớ đang uống trà hoa dâm bụt, vì tớ thích vị của nó."
Gaara im lặng, giả vờ tập trung vào những dòng chữ được in khi Sakura ngồi xuống. "Không thành vấn đề."
Sakura gọi trà cho cả nhóm — ngẫu hứng và lấy trà dâm bụt cho mình và Naruto, trà hoa cúc cho Gaara, trà sencha cho Temari, và trà đen cho Kankuro. Họ trò chuyện một chút trong khi chờ đợi — Kankuro nói về cách cậu phát triển sở thích của mình với tư cách là một người điều khiển rối, và Temari mô tả sự cạnh tranh trong mấy trận đấu kickball của họ khi còn nhỏ. Cô nhận thấy Gaara đang im lặng. Với từng chi tiết sống động từ hai người kia, Sakura càng ngày càng ngạc nhiên khi họ có liên quan đến nhau.
(*kickball: gần giống với bóng chày)
"Thật là hoang đường khi các cậu ở cùng một đội, như anh em ruột," Sakura trêu chọc. "Và tất cả các cậu trông rất khác nhau."
"Ngoại trừ Kankuro," Naruto hậm hực. "Chúng tớ thực sự không biết cậu trông như thế nào."
"Em ấy mắc hội chứng con giữa*," Temari nhếch mép. "Em ấy cần phải nổi bật nếu không anh ấy sẽ khô héo và chết."
(middle child syndrome*: Có một lý do thuật ngữ "Middle Child Syndrome" được đặt ra, nghĩa là bạn không được đối xử công bằng so với anh/chị hoặc em của bạn. Trong một khoảnh khắc, bạn là con út của gia đình. Bạn có một người anh lớn hay người chị lớn hơn và bạn được cưng chiều.)
"Tôi không," Kankuro càu nhàu. "Sơn mặt rất phổ biến ở Suna."
"Cùng với bộ đồ mèo đen, tớ chắc chắn, như thiêu đốt dưới ánh nắng sa mạc." Sakura cười khúc khích. Gaara vẫn yên lặng ngồi đó, nhưng bầu không khí đã bớt căng thẳng hơn nhiều — Sakura sẽ không mô tả nó thoải mái, nhưng cả Temari và Kankuro đều không có vẻ gì là họ đang có một khoảng thời gian tồi tệ.
Khi trà được dọn ra, cuộc trò chuyện vui vẻ vẫn tiếp tục. Sakura nhấp một ngụm trà, vui vẻ ngâm nga. Thật đáng chú ý rằng nó giống như thật ngay trong trò chơi, cô thực sự có thể nếm vị của trà.
Temari ngửi và nhấp một ngụm trà của Gaara trước khi tự mình uống thử.
Giả sử Temari đang thử vị của trà, Sakura đẩy chiếc cốc của mình về phía trước, "Một trong hai người có muốn thử hương vị của tớ không?" Khuôn mặt của Temari co giật, và Sakura gần như đảo mắt nhìn cô. "Ồ thôi nào, thử đi! Tớ hứa là nó rất ngon."
Không do dự, Gaara đưa tay về phía trước để lấy chiếc cốc. Anh đưa nó lên môi, nhấp một ngụm sâu và đặt cốc lại trước mặt Sakura. "Cậu nói đúng, nó rất ..." Gaara lắng đọng lại một từ, "ngọt."
Temari và Kankuro nhìn anh trong sự bàng hoàng không giấu giếm. Temari bắt đầu, "Gaara..."
"Em phải để một người trong bọn anh nếm thử những thứ này trước khi em thử chúng," Kankuro kết thúc hộ cô ấy.
Sakura liếc nhìn họ, tự hỏi điều đó có nghĩa là gì.
"Bình tĩnh đi." Gaara nhấp một ngụm trà của chính mình, "Tại sao một người bán hàng lại đầu độc trà của một cô gái địa phương? Và nếu người bán hàng có mối quan hệ chống lại genin này từ chính ngôi làng của họ, Sakura đã uống một ngụm, và cô ấy ổn. Trừ khi anh cho rằng ... "Gaara nói với Sakura, như thể để chứng minh quan điểm của mình," cô ấy đến đây với ý định đầu độc ta, khi rõ ràng cô ấy không biết gì về khả năng của chúng ta. Và cậu ta, "Gaara nói với Naruto," là một kẻ lừa đảo. "
"Này," Sakura phản đối, "Tớ sẽ không bao giờ đầu độc ai đó."
Bộ ba cát nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc, trước khi Kankuro nói đùa, "Làng Lá chắc chắn đã đào tạo ra một vài shinobi kỳ lạ đấy. Đây quả là một kỳ thi Chunin thú vị."
"Tôi sẽ uống nó," Temari cười khúc khích, nâng cốc lên.
Sakura tinh nghịch đảo mắt, "Ôi, hài hước thật đấy. Tớ có thể lấy một trò đùa thay cho phí tổn thất tinh thần của mình." Cô nâng cốc của mình để nhấp với Temari và Kankuro. Naruto tham gia, và cuối cùng là Gaara.
Họ uống trà xong, thu dọn đồ đạc — vì lý do nào đó, bộ ba làng Cát đều mang những đồ vật lớn, mặc dù Sakura không có thời gian để thắc mắc về nó — và nói lời tạm biệt.
Sakura đưa tay ra bắt tay với Temari, sau đó là Kankuro, và cuối cùng là Gaara. Anh do dự, nhưng anh nắm lấy tay cô. Cô bắt chặt tay anh, lôi ra một mẹo cũ mà mẹ cô đã dạy cô, và nói, "Thật là vui khi được gặp cậu -" Sakura lóng ngóng, giả vờ tỏ ra xấu hổ, "các cậu . Tớ hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi."
Và lại có đôi tai đỏ chót.
"Chà," Sakura cười rạng rỡ khi Naruto cũng bắt tay họ, "hy vọng các cậu sẽ tận hưởng kỳ nghỉ ở Konoha! Chúc các may mắn trong kỳ thi!"
"Cảm ơn, Sakura," Temari nở nụ cười, khiến Sakura ngạc nhiên với sự ấm áp trong nụ cười đó.
Sakura quay lại, bỏ đi và cảm thấy như vừa nhận được một triệu đô la, cho đến khi cô nghe thấy Temari lầm bầm, "Họ thật tốt bụng. Cảm thấy hổ thẹn về nhiệm vụ 'đó' chưa?"
...
"Ồ, cái đ*o gì vậy ?!" Sakura tức giận, ngồi bật dậy. Lực tác động của nó làm điện thoại của cô rơi khỏi giường, và nó va chạm với sàn nhà. Lầm bầm với bản thân về mớ hỗn độn mà cô rõ ràng sẽ tìm thấy trong lần tiếp theo khi cô chìm vào giấc ngủ, cô với tay và kéo điện thoại của mình lên bằng dây sạc.
"Cậu, uh, ổn không đấy?" Giọng Ino cất lên từ chiếc ghế bàn của cô ấy.
"Ờ," Sakura lạnh lùng trả lời, nửa ngạc nhiên khi cô đã quay trở lại phòng và nửa khó chịu với Temari. "Chỉ là một ... giấc mơ kỳ lạ."
"Ồ," Ino nói một cách lúng túng, đưa ngón tay cái hờ hững vào mép cuốn sách giáo khoa đang mở trên bàn. Cô ấy mở miệng như thể cô ấy muốn nói điều gì đó, đóng lại và mở ra lần nữa, "Nếu cậu, giống như, cần phải nói về nó, hoặc bất cứ điều gì ..."
"Cảm ơn," Sakura nói ngắn gọn, cảm thấy má mình nóng lên. "Tớ ổn. Như tớ đã nói, chỉ là một giấc mơ kỳ lạ thôi."
"Chắc chắn rồi," Ino gật đầu khó chịu. "Đề nghị mở."
Nếu bạn đã nói với một trong hai người khi tốt nghiệp trung học rằng họ sẽ là bạn cùng phòng trong thời gian ngắn, rằng Ino sẽ nói với Sakura rằng cô ấy có thể tâm sự với cô nếu cô ấy muốn — Sakura sẽ cười và cô cho rằng Ino cũng vậy. Và Sakura ở đây, mở miệng, xem xét việc nói với cô gái có kinh nghiệm nhất từ trường trung học của cô về cuộc chia tay khập khiễng của cô. Thay vào đó, những gì xuất hiện là, "Này, cậu có đói không?"
Ino chớp mắt với cô một giây, không phản ứng, trước khi phá ra một nụ cười, "Đói."
"Tớ không có thời gian để ăn sáng trước khi đến lớp, và sau đó tớ đã ngất đi ngay lập tức, vậy cậu có muốn," Sakura đảo mắt, những người lớn quen biết chết tiệt và sự vụng về của họ, "đi đến nhà ăn hay gì đó?"
"Có!" Khi Sakura bắt đầu rời khỏi giường, đi ra cửa với trang phục giống như khi vào lớp, Ino tiếp tục, "Ừm, đợi đã — lại đây, tớ sẽ tết tóc cho cậu."
"Tóc của tớ bị sao à?" Sakura phàn nàn, lông mày nhăn lại khó chịu.
"Thư giãn đi, Cô gái người rừng, tớ sẽ làm cho cậu trông thật dễ thương." Cô ấy gõ vào sàn trước mặt mình bằng chân. "Sau đó cậu cũng phải thay đồ nữa."
"Chỉ để đi đến nhà ăn?" Sakura đảo mắt, nhưng ngồi trước mặt Ino, gỡ búi tóc của cô ra.
"Cậu không bao giờ biết mình có thể gặp ai cả," Ino nói một cách mơ hồ.
Sakura tự hỏi liệu điều gì đó phải đi sẽ là lựa chọn an toàn hơn. Nếu cô nhìn thấy Sasuke thì sao? Không hại gì khi để Ino chơi trò thay đồ — nó thậm chí còn khiến Sakura nhớ lại khi họ còn nhỏ, trước bất kỳ điều gì đó về cậu bé— "Đau, Ino!" Sakura hét lên khi Ino chải tóc một cách thô bạo, "Mẹ kiếp, cậu không cần phải chải mạnh như vậy chứ."
"Tớ không hề chải mạnh nhé, nếu cậu chăm sóc tóc tốt hơn thì tóc sẽ không bị rối thế này," Ino trừng phạt. "Giờ thì im lặng nào, tớ cần tập trung."
Sakura càu nhàu thở dài, nhưng cô vẫn đứng yên để Ino có thể làm việc. Sau một thời gian, khi việc chải tóc đã hoàn thành và những ngón tay của Ino đang khéo léo tết tóc cho cô, thật sự có chút thư giãn. Khá tốt, khi động lực của họ đi.
"Xong rồi! Từ Cô gái người rừng trở thành Nữ thần mùa xuân. Bây giờ thì, đi thay đồ đi."
"Vâng, thưa mẹ," Sakura trêu chọc, đứng dậy lục tung tủ quần áo của mình để tìm thứ mà Ino sẽ tán thành — cô chọn một chiếc áo len, quần legging và booties của trường Đại học. Chắc chắn rồi, Ino cho cô một tiếng tán thành khi cô kéo chúng ra, vì vậy Sakura tiếp tục và thay đồ.
"Bình thường, nhưng, sang trọng," Ino ra hiệu với cô ấy.
"Cậu nghĩ vậy à?" Sakura nghịch phần cuối của bím tóc kiểu Pháp. Cô không thường xuyên ăn diện. Cô cảm thấy quá bận, hoặc quá mệt mỏi, nhưng Ino luôn trông rất tuyệt vời. Ngay cả sau khi cô ấy đã đi chơi thâu đêm. Đó chỉ là cách của cô ấy. Sakura tự hỏi liệu cô ấy có đụng phải Sasuke không, nhìn tất cả lại với nhau. Cô tự hỏi anh sẽ nói gì, cô ấy sẽ nói gì. Nó thực sự đã kết thúc?
"Nào, nhanh lên," Ino gạt cô ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. "Chúng ta phải đi đấy!"
Sakura nhớ lại cuộc trò chuyện với Gaara trong trò chơi và tự hỏi tại sao tổ chức một cuộc trò chuyện thân thiện lại khó khăn như vậy trong đời thực. Vì cô biết anh không có thật? Nhưng ít nhất họ đều trông giống thật. Tuy nhiên, nói chuyện với Ino chủ yếu vẫn là Ino nói. Chắc chắn, cô ấy sẽ nhắc cô trả lời, và Sakura sẽ ăn chiếc bánh kếp của mình và nói về các giáo sư, nhưng cô không có bất cứ điều gì cô thực sự muốn nói với cô ấy.
Cô sợ Ino đưa ra cuộc sống hẹn hò của cô, nhưng nó không xảy ra, điều này chỉ khiến Sakura nghi ngờ. Ino đã biết chưa? Sasuke đã công bố mối quan hệ mới của mình chưa? Ino có thấy họ cùng nhau ở nơi công cộng không? Anh phản bội cô bao lâu rồi, khiến cô giống như một con ngốc? Sakura vẫn ngồi yên, tập trung chăm chú vào một viên sô cô la. Nếu Ino... thì sao? Không. Không, ngồi ở đây và trò chuyện thân mật sau khi ở cùng Sasuke, điều đó là quá nhiều, ngay cả đối với Ino. Họ đã không hòa hợp trong nhiều năm, nhưng ngay cả cô ấy cũng không trơ trẽn như vậy, phải không? Đúng. Cô cắn một miếng thức ăn của mình.
"Temari!" Ino cất tiếng gọi.
Sakura gần như bị nghẹn vì miếng thức ăn đó. Cô nhìn lên thật nhanh, và chắc chắn, đó là Temari, hai gương mặt quen thuộc đứng bên cạnh. Không thể, Sakura nghĩ khi cô cố gắng uống nước để không bớt nghẹn. Không thể nào. Một sự trùng hợp quá lớn.
"Ồ chào," Temari thân thiện gọi lại. "Ino, Sakura, đây là những đứa em của tớ. Tóc đỏ là Gaara, còn người trông xấu xí là Kankuro."
"Xấu xí ?!" Kankuro thúc cùi chỏ mạnh vào người cô ấy.
"Chị nói sự thật thôi. Hai đứa, tóc hồng là Sakura và tóc vàng là Ino."
"Rất vui được gặp," Ino nói một cách lạnh lùng. "Các cậu đã có chỗ nào để ngồi chưa?"
Sakura giao tiếp bằng mắt trong một khoảng khắc ngắn ngủi với Gaara trước khi cô đảo mắt, giả vờ rằng cô rất quan tâm đến việc cắt bỏ những gì còn lại của chiếc bánh kếp của mình. "Đúng vậy," cô ấy nói với vẻ nhiệt tình gượng gạo, "hãy tham gia cùng chúng tớ đi."
"Cảm ơn," Temari ngồi xuống.
Sakura suy nghĩ về nhiệm vụ của bộ ba làng Cát, và buộc phải nhắc nhở bản thân rằng đây là cuộc sống thực. Các giọng nói đều giống nhau, nhưng có sự khác biệt rõ ràng. Cách họ ăn mặc, sự thiếu căng thẳng giữa họ khi tất cả bắt đầu trò chuyện một cách tình cờ. Vết sẹo trên trán của thế giới đó là hình xăm của thế giới này.
Có những lời giới thiệu đại học tiêu chuẩn, những sinh viên chạy xung quanh giống nhau được mong đợi để cung cấp cho nhau: tên và chuyên ngành.
Sakura lịch sự giải thích rằng cô đang đi đúng hướng cho chuyên ngành y khoa, nhưng nếu không thì cô ấy không cảm thấy có hứng thú lắm—
"Không thể là sự thật được," Gaara trầm ngâm, xé một miếng bánh mì tròn. "Một bác sĩ tóc hồng trông khá thú vị đấy."
Sakura đỏ mặt, không biết phải nói gì với điều đó, và rất biết ơn khi Kankuro thay đổi chủ đề vì những gì mấy câu lỡ lời đó.
Sakura đang ở chế độ tự động trong thời gian còn lại của ngày. Cô tham dự hai bài giảng khác của mình và nói rằng cô muốn hoàn thành một số bài học trong thư viện vào tối nay. Ino vẫy tay chào, và Sakura nhét sách giáo khoa Sinh học và hai quyển sổ vào cặp, một quyển để ghi chú Sinh học thực sự của cô và một quyển trống. Cô ấy định làm một số nghiên cứu, được rồi.
Thư viện khổng lồ, đủ dễ dàng để tìm một chỗ riêng tư. Tầng đầu tiên ồn ào - đó là nơi đặt các máy tính chính, cộng với một quán cà phê nằm ở phía xa - nhưng có một vài dãy phòng riêng ở tầng trên. Đó là nơi cô ấy ổn định, độc lập với cuốn sổ tay trắng của mình.
Được rồi, Sakura tự nhủ, cắm tai nghe vào khi mở ứng dụng Root. Cô có thể làm được. Chỉ đang tìm hiểu thôi. Mọi người nghiên cứu thế giới hư cấu mọi lúc. Dù vậy cứ cho là nó vui đi. Cô bực tức. Dù không cảm thấy vui vẻ cho lắm, nhưng cô biết rằng mình sẽ bị mắc kẹt ở đó, nhưng cô đã trở thành một kẻ ngốc và cô thậm chí không cần phải hành động như một ninja.
Sakura luôn học giỏi môn lịch sử. Tên của các ngôi làng, lịch sử ngắn gọn của chúng - mặc dù, cô lưu ý phần lớn lịch sử đã được biên tập lại. Cô cho rằng nhân vật của cô ấy trong trò chơi không có kiến thức về điểm này, nhưng nó khiến cho các ghi chú của cô không đầy đủ và gây khó chịu.
Những điều cơ bản của nó rất đơn giản. Mỗi làng ninja đều có một Kage, một shinobi được chọn lãnh đạo dựa trên nhiều yếu tố khác nhau, như Hokage của làng Lá và Kazekage của làng Cát. Từ đó, có ba thứ hạng cơ bản của shinobi: Jonin, hạng cao nhất; Chunin, đủ điều kiện để hoạt động solo trong một số tình huống nhất định hoặc lãnh đạo một nhóm thực hiện nhiệm vụ; và genin, shinobi mới hoặc thiếu kinh nghiệm như Sakura. Các làng trả tiền cho Konoha để ninja đến và xử lý các nhiệm vụ, và các ninja được cử đi theo kỹ năng cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ đó.
Lịch sử của nhân vật của cô thật đáng thất vọng. Rõ ràng là ngay cả trong trò chơi, cô đã yêu Sasuke từ khi còn nhỏ. "Chà, không còn nữa, đồ ngốc," Sakura càu nhàu với bản thân, đọc lướt qua các thông tin. Cô không thấy sự phát triển nhiều ở đó, không so với đội của cô. Rõ ràng là cô có khả năng kiểm soát chakra rất tốt.
Và sau đó chúng ta đến vấn đề lớn nhất của Sakura, chakra. Jutsu, theo những gì cô hiểu, về cơ bản là những kỹ năng ninja của cô, và có ba loại cơ bản: Nhẫn thuật, theo như Sakura hiểu là một loại ma thuật; Ảo thuật, buộc mọi người phải trải nghiệm những gì không có ở đó; và taijutsu, khả năng vật lý ở mức tối đa. Chắc chắn, cô có thể đọc về nó, nhưng làm thế nào để cô thực sự học một kỹ năng lý thuyết và áp dụng nó trong giấc mơ? Cô luôn hoạt động tích cực, nhưng để theo kịp những người thực sự có thể chiến đấu, cô ấy cần thiết lập trò chơi của mình.
Được khuyến khích bởi câu chuyện hậu trường của nhân vật của cô, yêu chính kẻ khiến trái tim cô tan nát, Sakura bắt đầu vạch ra một kế hoạch hành động — một kế hoạch để hoàn thành cái trò chơi chết tiệt này và cắt Sasuke Uchiha ra khỏi cuộc đời cô mãi mãi. Các danh sách luôn khiến cô ấy cảm thấy mình bị kiểm soát và ở giữa các ghi chú của mình, cô ấy vạch ra:
Đời thực:
Nghiên cứu lịch sử và cơ học đằng sau Jutsu
Giảm cân
Thanh lọc mạng xã hội
Cuộc sống trò chơi:
Thực hành Jutsu / Huấn luyện
Hoàn thành tuyến đường của Gaara
Và chỉ khi cô cảm thấy tự tin, cô sẽ thấy điều gì đó trong bài đọc của mình khiến cô ấy phấn chấn hơn. "Màu tím có nghĩa là mình chỉ hơn một người lạ?" Sakura rên rỉ, tựa trán vào cuốn sổ của mình. "Mình nghĩ rằng mình đã làm tốt."
"Này," một giọng nói cất lên từ một căn phòng gần đó, "cậu... ổn chứ?"
Sakura bật dậy, xấu hổ, "Ồ, tớ rất xin lỗi! Tớ đang ... có một ngày khó khăn. Tớ không nghĩ rằng tớ lại thân thiết với bất kỳ ai khác."
"Cậu muốn uống Capri Sun không?"
"Tớ- cái gì cơ?"
"Capri Sun. Đồ uống."
Sakura đứng lên, cố gắng xem giọng nói phát ra từ đâu, "Ồ ... có."
"Kiwi Strawberry hay Fruit Punch?"
"Bạn có ... lựa chọn?"
"Hai cái đó."
Hoang mang với cuộc gặp gỡ, Sakura bẽn lẽn nói: "Fruit Punch."
Túi nước trái cây được nhẹ nhàng xoay qua các bức tường ngăn tủ. Sakura tiếp cận người lạ, cầm lấy túi nước và nói với cậu ta lời cảm ơn.
"Cậu muốn nói về thứ gì đó màu tím không?" Chàng trai ngẩng cao đầu, một mái tóc đen ẩn dưới chiếc mũ trùm đầu màu xám và đôi mắt ẩn dưới cặp kính râm.
Sakura sắp đặt câu hỏi về việc đeo kính râm trong nhà — Có lẽ là nhạy cảm với ánh sáng mặt trời? Nôn nao? "Cho đến giờ nó khá phức tạp, tớ không nghĩ rằng cậu sẽ tin tớ nếu tớ nói với cậu."
"Hừ, nếu nó nghe bí ẩn như vậy, cậu có thể cho tôi biết." Cậu đứng lên, nửa do dự, chờ được mời ngồi.
Sakura cười khúc khích, vỗ vào bức tường của căn phòng bên cạnh, "Được rồi, nhưng cậu đã yêu cầu vậy. Hãy bắt đầu với những điều cơ bản; Tớ là Sakura, và tớ đã có 24 giờ kỳ lạ nhất tồn tại."
"Chúc mừng," chàng trai trẻ tuổi mang Capri Sun ra và đợi cô chọc ống hút vào nó. Khi cô làm vậy, cậu cũng chọc ống hút vào và nói tên mình, "Tôi là Shino."
Sakura nhấp một ngụm dài trước khi bắt đầu, "Được rồi, về cơ bản, tớ đã ở trên giường giả vờ như mình không buồn đêm qua — tớ đã bị một tin nhắn không mong muốn đập vào mặt và tớ không muốn bạn cùng phòng thấy tớ khó chịu, vì chúng tớ không hợp nhau lắm, hoặc ít nhất chúng tớ đã từng không hợp nhau và bây giờ điều đó thật kỳ lạ. Vì vậy, đột nhiên, tớ nhận thấy một ứng dụng trên điện thoại của mình mà trước đây tớ không có, và tớ mở nó ra... "Cô giải thích chuỗi sự kiện dẫn đến tình trạng khó khăn hiện tại của mình, bị mắc kẹt khi chơi một trò chơi hẹn hò trong giấc mơ và mong muốn hoàn thành nó để có thể cắt đứt quan hệ với một thế giới đang trói buộc cô với người yêu cũ.
Shino là một người biết lắng nghe một cách đáng ngạc nhiên, đối với một người lạ, và cậu không đưa ra lời phán xét hay chế giễu nào đối với câu chuyện kỳ lạ của cô. Nếu cậu không tin cô, cậu không hề thể hiện điều đó. "Nghe có vẻ như nó đã đè nặng lên vai cậu," cậu gãi sau gáy, "và có vẻ như với cách mọi thứ đang diễn ra, cậu sẽ buộc phải tương tác nhiều với người yêu cũ trong suốt Kỳ thi. Cậu sẽ làm gì? "
Sakura suy nghĩ về điều đó, "Tớ không biết. Chúng tớ là một đội, vì vậy tớ không thể hoàn toàn bơ cậu ta, nhưng tớ cũng sẽ không thân với cậu ta. Tớ sẽ chỉ cố gắng tập trung vào tuyến đường và hoàn thành nó từng bước một. Khi tớ đến tuyến đường của cậu ta... tớ sẽ phải cố gắng hết sức. "
Shino gật đầu, hài lòng với câu trả lời đó, "Tôi cho rằng đó là tất cả những gì cậu có thể làm. Tuy nhiên, phát triển một mối quan hệ lãng mạn nhiều lần, điều đó sẽ gây tổn thương về mặt tinh thần, đúng không? Nếu cậu cần ai đó giúp cậu suy nghĩ thấu đáo hoặc giúp cậu tìm hiểu, tôi không phiền. Có vẻ như cậu không muốn dựa vào bạn cùng phòng của mình. "
Sakura cười rạng rỡ trước lời đề nghị, "Cảm ơn, Shino. Chúng tớ đã ổn định từ khi bắt đầu đi học, tớ chỉ không chắc liệu tớ có thể tin tưởng cô ấy với một điều gì đó kỳ lạ và cá nhân hay không. Sẽ rất vui nếu có người nói chuyện qua nội dung trò chơi không được đầu tư vào tất cả những thứ ngớ ngẩn, hẹn hò ngoài đời thực của tớ. Đây, "Sakura mở danh sách liên hệ trên điện thoại của mình," thêm số của cậu vào đi. "
Cậu gật đầu, nhận lấy điện thoại và nhanh chóng thêm số của mình trước khi trả lại điện thoại.
Như một dấu hiệu cho thấy cô có ý định chấp nhận lời đề nghị của cậu, cô ấy gửi cho cậu một tin nhắn có tên cô và một biểu tượng cảm xúc mặt cười. Sakura bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, nhận thấy mình đang đói như thế nào, "Cảm ơn Shino, nghiêm túc đấy. Tớ cảm thấy tốt hơn rất nhiều sau khi nói về nó." Cô uống xong Capri Sun của mình, "Tớ sẽ đi kiếm đồ ăn, để tớ đãi cậu vì tất cả những gì cậu đã giúp?"
Shino nở một nụ cười nhẹ, "Cậu không cần phải làm như vậy."
"Đừng ngại!" Sakura cười rạng rỡ đáp lại, rất vui khi cậu tỏ ra dè dặt, "Nào, đừng từ chối đồ ăn miễn phí chứ! Tính tớ không thể tệ như vậy được."
"Được rồi, được rồi," cậu bẽn lẽn nói, quay về phòng riêng của mình để thu dọn đồ đạc.
Ino ra ngoài khi Sakura trở lại, muộn hơn dự kiến của cô và cầm trên tay một cốc sinh tố đã hết. Cô không thường xuyên mạo hiểm ra ngoài, vì đồ ăn nhanh không được bao gồm trong kế hoạch bữa ăn của cô, nhưng cô đang có một khoảng thời gian vui vẻ và không muốn nó kết thúc. Hôm nay, nói chung, là tiến triển rất lớn so với đêm trước. Thời gian dành cho Ino không lạnh giá như mọi khi, và cô thậm chí còn kết bạn — Sakura đã lâu không có một người bạn, tách biệt với gia đình Uchiha, và thành thật mà nói cô luôn nghĩ điều đó ổn. Nhưng đi chơi với một người bạn mới, người không biết tất cả về cô từ hành lý cá nhân đến hương vị yêu thích, thật là sảng khoái.
Cô thay đồ và gỡ bím tóc của mình, bỏ tất cả những thứ Ino đã bắt cô ăn diện trước đó. Sau khi đặt cốc sinh tố trên tủ đầu giường và tắt đèn, cô nằm xuống giường, kiểm tra điện thoại. Có một tin nhắn từ Shino, một lời chúc may mắn đơn giản, và Sakura nhanh chóng đáp lại bằng một lời cảm ơn, và hôm nay cô rất vui.
Cô nhận được tin nhắn từ Ino: một bức ảnh cô ấy đi chơi, với một cậu bé tóc đen mà cô không nhận ra, và một tin nhắn nói rằng ngày mai là thứ sáu và cô ấy cần đưa Sakura đi chơi. Cô mỉm cười, và quyết định đồng ý. Tại sao lại không? Sakura đã có một ngày tốt lành, tránh xa tất cả những điều điên rồ xung quanh cuộc sống cá nhân của cô, và cô cảm thấy dũng cảm hơn bình thường một chút. Cô đăng nhập vào Facebook trước khi có thể dành thời gian để suy nghĩ kỹ về nó. Cô không do dự, thay đổi trạng thái của mình, kết quả thì kệ mẹ nó.
Cô có thể xử lý tất cả những thắc mắc xung quanh tình trạng độc thân mới của mình, cô có thể xử lý trò chơi ngu ngốc này - thay đổi cũng được, có thể thay đổi là điều tốt. Sakura bắt đầu lơ mơ, đặt điện thoại sang một bên. Chết đi Sasuke, Sakura nghĩ, cô có thể đối phó với sự thất bại vào ngày mai.
...
Sakura vào Konoha nơi cô đã dừng lại, đi cùng Naruto khi họ rời quán cà phê. Cô nhăn nhó chớp mắt, cố gắng nhớ xem mình đã dừng lại ở đâu — phải, kế hoạch . Bộ ba làng Cát đó định lên kế hoạch gì? "Naruto," Sakura thì thầm ngay khi họ vừa đi được một khoảng cách, "cậu có nghe thấy không?"
Sakura càu nhàu khi cậu phớt lờ cô, hai tay ném ra sau đầu khi cậu phàn nàn, "Sakura, chú hề là cái gì?"
Sakura giật giật mắt, "Có nghĩa cậu ta gọi cậu là đồ ngốc ý, ngốc thật."
Có một bàn tay chạm nhẹ trên vai cô ấy. Sakura quay lại thì thấy Sai ở đó, môi nhếch lên trong nụ cười giả tạo của anh. "Oh Sai," Sakura va vào vai anh, "anh đã ở đâu vậy?"
Anh ra hiệu mơ hồ, "Xung quanh đây." Naruto bị treo (gần giống với treo máy ý) trong trò chơi, thơ thẩn, nhưng không để ý đến cuộc trò chuyện bên cạnh.
"Nhiệm vụ 'đó' là gì?"
"Spoil á? Sakura, tôi sốc đấy. Chắc chắn, cô đã cho rằng tôi không thể cung cấp cho cô câu trả lời. Điều đó sẽ quá dễ dàng." Anh lại va vào vai cô.
Sakura đẩy anh ra, khó chịu với sự gần gũi của anh ta, "Tôi cần anh và nụ cười dịch vụ khách hàng kỳ lạ của anh để tránh xa không gian cá nhân của tôi."
"Xin lỗi," Sai lập tức xuất hiện cách đó vài bước chân, "Tôi không muốn chọc giận cô."
"Tôi không tức giận." Sakura thở dài, khoanh tay, "Tôi chỉ - không phải là tôi cần anh cho tôi câu trả lời, tôi chỉ nghĩ rằng mọi chuyện diễn ra rất tốt. Và bây giờ có một kế hoạch bí ẩn nào đó. Tôi không phải là người thích bất ngờ."
"Cô đang làm rất tốt. Việc mời uống trà làm tôi ngạc nhiên. Cô đã vượt qua ánh mắt hàng nghìn thước Anh của anh ta ngay đến nhu cầu được công nhận và thân mật đang bị tê liệt của Gaara," Sai khẽ gãi sau tai, mắt nheo lại để cố gắng nở một nụ cười thực tế hơn, "Bravo . "
"Được rồi," Sakura vui mừng trước lời khen ngợi. "Vậy là bắt đầu rồi. Được rồi, Sai, anh có thể giúp tôi tìm lại nhà được không? Tôi có một số việc phải làm trước khi sẵn sàng cho bất kỳ kỳ thi nào."
Sai chớp mắt với cô, dấu hiệu duy nhất mà anh mất cảnh giác, "Tôi hiểu rồi, vậy là cô đã hoàn thành việc đọc nó. Tuyệt vời, đi thôi."
________________
Thề là cái chap này nó dài hơn 8k từ dịch muốn bản dễ sợ ༎ຶ‿༎ຶ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top