Chapter 1: Pre-Game: The Prologue

Sakura nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, chờ đợi một dấu hiệu cho thấy vũ trụ đang chơi một trò đùa tàn nhẫn nào đó đối với cô, và rằng người bạn trai ba năm của cô - bây giờ là bạn trai cũ, thực sự - không chỉ chia tay với cô qua tin nhắn. Cô ấy đọc lại nó một lần nữa, vẻ mặt trung lập, bởi vì cô ấy sẽ cảm thấy cực kì tồi tệ nếu người bạn cùng phòng kiêm kẻ thù không đội trời chung của cô nhìn thấy cô khóc:

"Tôi đã quen một người khác. Tôi xin lỗi, nhưng chúng ta chia tay đi."

Sasuke không bao giờ tránh được những vấn đề khó khăn khi giao tiếp, nhưng đm nghiêm túc đó , Sakura trong nội tâm sôi sục. Sau ba năm, một tin nhắn văn bản? Và anh biết cô có một bài kiểm tra vào buổi sáng, một bài kiểm tra mà cô nên học thay vì bị ám ảnh bởi cái văn bản chết tiệt này. Cô ấy đã có nửa tâm trí để xông qua khuôn viên trường và đập cửa phòng của anh—

Ánh mắt của cô chuyển sang Ino, người đang nhìn Sakura đầy nghi ngờ. Cô ấy buộc mái tóc vàng bạch kim thành kiểu tóc đuôi ngựa buộc cao phổ biến mà không chải chuốt gì, "Tớ tưởng rằng ngày mai cậu có việc vào sáng sớm?"

Sakura muốn nói điều gì đó khó nghe để đáp lại, nhưng cô đã giải quyết bằng cách trả lời thẳng thừng, "Ừ, tớ chuẩn bị đi ngủ đâu. Chúc vui vẻ."

Ino tập trung vào gương, điều chỉnh các nút trên áo liền quần của mình. "Cảm ơn," cô nhét dây buộc cùng chìa khóa vào túi, không liếc nhìn thêm khi rời đi.

Sau khi cánh cửa đóng lại, Sakura thở hổn hển. Ai lại đi tổ chức tiệc vào thứ Tư ? Người nào lại đi dự tiệc thứ Tư lúc mười một giờ đêm ? Sakura thoát ra khỏi ứng dụng nhắn tin của mình, mở email của cô và rúc sâu hơn tự an ủi mình. Tin xấu hơn: RA của Sakura không thông cảm với hoàn cảnh của cô ấy khi ở chung phòng với một người đã khinh thường cô ấy từ năm lớp ba.

(*RA: vì nó viết tắt của nhiều định nghĩa khác nhau nên mình không xác định được chính xác nghĩa của nó. Bạn có thể tra gg để biết thêm chi tiết)

"" Hãy cố gắng và hòa nhập, "Sakura chế nhạo, nhanh chóng trở nên thất vọng khi cô ấy mở và đóng mạng xã hội của mình. Mạng xã hội của cô ấy tràn ngập những sinh viên năm nhất hào hứng, những bức ảnh dàn dựng của những người đẹp đang tận hưởng ngày ra mắt đại học của họ. Sasuke có đi chơi với một cô gái như thế này không? Nếu Sakura xinh đẹp hơn, nếu cô vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn — Nếu anh ta đánh gục cô mà không cần câu đầu tiên đó, dù chỉ trong một đoạn văn bản, liệu cô ấy có cảm thấy cơn thịnh nộ cỡ như quả đào này trong ruột của mình không? Mờ mắt với sự thất vọng khi biết rằng Sasuke là thằng khốn nạn chứ không phải là những cô gái trẻ con trên Instagram của mình, Sakura lướt qua các trò chơi của mình và nhận thấy một ứng dụng mới: Root, với thiết kế một chiếc lá nhỏ.

Sakura nhấp vào nó, tay còn lại của cô ấy thô bạo lau đi một giọt nước mắt. Ứng dụng cập nhật trong một vài khoảnh khắc, và Sakura chờ đợi, lơ đễnh tự hỏi liệu cô có nên thay đổi tình trạng mối quan hệ của mình hay để nó cho anh ta. Cô không chờ lâu; khi ứng dụng hoàn tất, nó khởi chạy và cô ấy nhanh chóng bị phân tâm bởi một cậu bé tóc vàng dễ thương trên màn hình.

"Bạn đã sẵn sàng chưa?" Cậu ta hét lên, âm lượng đột ngột khiến Sakura ngạc nhiên. Cậu ấy đẹp trai, trang phục pha trộn giữa màu đen và cam, và Sakura thích sự vui vẻ của cậu ấy.

Khi nút bắt đầu nhấp nháy trên màn hình, Sakura ấn vào nó, nụ cười thích thú nở trên môi.

"Tin mình đi!" Cậu bé cổ vũ.

"Dễ thương ghê," Sakura nói, dừng lại để lướt qua một hộp thoại yêu cầu cô ấy đồng ý với Điều khoản và Điều kiện Sử dụng. Sakura nhấn đồng ý và ứng dụng tải menu chính.

Đó là một loạt các tập tin, một số trong số đó cô ấy đọc lướt qua, về một ngôi làng và chính trị của nó. Mọi liên kết đều dẫn cô xuống các liên kết khác — Làng Lá, Hokage, Shinobi, tất cả những từ cô chưa từng nghe trước đây. Đôi mắt cô ấy trở nên nặng trĩu, hàng mi cụp lại và chiếc điện thoại của cô ấy không rơi sang một bên khi cô ấy thiếp đi.

...

Sakura thức dậy trong một căn phòng ngủ, nhưng chắc chắn không phải là ký túc xá chật chội mà cô ở chung với Ino. Cả hai đều không điền vào đơn yêu cầu kết bạn cùng phòng — các bạn nữ của Ino đã đi ra ngoài, và Sakura luôn là người cô độc ngoài Sasuke — vì vậy họ bị mắc kẹt với nhau trong một căn phòng chỉ bằng nửa phòng ngủ của Sakura ở nhà. Thậm chí, căn phòng này khác xa với chủ đề màu hồng phấn trong phòng ngủ của chính cô. Căn phòng này là khá bóng bẩy và làm bằng gỗ, một chiếc giường êm ái với những tấm rèm màu hồng tuyệt đối xung quanh nó, các mục tiêu được xếp dọc theo bức tường với vũ khí treo gần đó trên giá gỗ và những cuộn giấy gọn gàng được đặt ở góc của một chiếc bàn lớn.

Sakura ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ ở trong một giấc mơ như vậy, không phải là cô có thể nhớ, và cô đưa tay qua tay cầm một thanh kiếm bóng loáng.

"Hãy bắt đầu cuộc đối thoại của bạn với 'Sai' nếu bạn cần truy cập vào hướng dẫn," một giọng nói lầm bầm bên phải cô.
Sakura hét lên, quay lại thì thấy một thanh niên mặc đồ đen đang ngồi trên sàn, lưng dựa vào tường, "Anh là ai vậy ?!"

"Tên tôi là Sai. Nếu cô cần tham khảo hướng dẫn giữa các tuyến đường, vui lòng nhìn trực tiếp tôi và nói hoặc bắt đầu câu bằng 'Sai' để tạm thời loại bỏ nhận thức của NPC." Anh đứng dậy và đi đến ngồi ở mép giường của cô, một nụ cười mỏng trên khuôn mặt không lọt vào đôi mắt đen của anh. Anh nghiêng đầu về phía cô, "Trông cô có vẻ sợ hãi. Không cần sợ vậy đâu."

"Uh," Sakura dừng lại, không thể nghĩ ra câu trả lời thích hợp. Ý anh ta là gì, giữa tuyến đường? NPC?

"Trái Đất gọi Sakura Haruno, Sakura Haruno." Sai chồm người về phía trước đầy mong đợi. "Đây được gọi là một trò đùa, cô có nghĩ là sẽ thấy nó thú vị và thoải mái chứ."

"Tôi đang ở đâu? Và chuyện gì đang xảy ra?" Sakura cảm thấy sự hoảng loạn của mình tăng lên, "Ý anh là 'trò chơi?' Tôi đang mơ, đúng không? Hãy nói với tôi rằng tôi đang mơ đi. "

"Đại loại vậy," Sai nói với cô ấy. "Cô chưa đọc Điều khoản và Điều kiện Sử dụng à?"

"Cái gì cơ?"

"Các điều khoản," Sai nhướng mày với cô, sự tạm dừng sự hoang mang với mong đợi của anh về sự hiểu biết của cô. "Cô biết đấy, những thứ bạn đã đồng ý khi mở Ứng dụng."

Sakura liếc mắt nhìn anh, "Tôi chết rồi sao? Tôi đang ở địa ngục sao?"

"Tất nhiên là cô chưa chết," Sai đảo mắt. "Cô đang ở trong Ứng dụng. Địa ngục là khách quan, và tôi không được mã hóa để công nhận tôn giáo, nhưng dù sao cô là người đã đồng ý chơi trò chơi."

"Tôi không đồng ý chơi bất kỳ trò chơi nào," Sakura thở dài, giật tung tấm chăn để ra khỏi giường và tạo khoảng cách giữa họ. "Đưa tôi về nhà ngay bây giờ!"

"Cô đã đồng ý." Sai nói chậm rãi, mày nhíu lại đầy khó chịu với cô, "Tôi đã nói rất rõ ràng rồi; Sakura Haruno đã đồng ý với Điều khoản và Điều kiện Sử dụng, và cô đã đọc chúng, điều đó rõ ràng là cô đã không—"

"Không ai đọc những thứ đó cả," Sakura cáu kỉnh, lướt qua cửa sổ. "Và làm thế nào anh biết tên của tôi?"

Sai cao giọng đáp lại, phớt lờ câu hỏi của cô, "Nếu cô đọc chúng, cô sẽ hiểu rằng mình sẽ xuất hiện trong trò chơi mỗi đêm, khi cô ngủ, cho đến khi bạn hoàn thành nó."

Sakura do dự, nửa muốn tố cáo điều này như một cơn ác mộng được thúc đẩy bởi sự lo lắng trong thế giới thực và nửa tò mò của cô, "Chính xác thì việc hoàn thành trò chơi đòi hỏi điều gì?"

Sai tiếp tục nụ cười giả tạo của mình, bất cứ dấu hiệu bực bội nào của anh đều biến mất, "Để hoàn thành trò chơi, cô phải hoàn thành tất cả các lộ trình có thể chơi được. Vì cô không đọc Điều khoản, tôi sẽ cho rằng cô không đọc bất kỳ nguồn tài liệu nào khi bạn mở trò chơi. "

"Tôi lướt qua nó!"

Không ấn tượng, Sai tiếp tục, "Nơi này là làng Lá quê hương của cô, thường được gọi là Konoha. Đó là làng shinobi hoặc ninja, nơi cô cùng với nhiều người khác làm việc — trong trường hợp của cô, với tư cách là kunoichi hoặc ninja nữ, một thuật ngữ chung của shinobi — để giúp bảo vệ ngôi làng này và giúp đỡ cư dân của nó. Điều này được biểu thị bằng chiếc băng đô trên bàn làm việc mà bạn đeo để thể hiện lòng trung thành với ngôi làng của mình. Cô hiểu không? "

"Giờ thì hiểu đấy," Sakura nói, di chuyển qua phòng để lấy chiếc băng đô. Trên tấm kim loại, biểu tượng tương tự từ biểu tượng ứng dụng được chạm khắc cẩn thận — có thể ứng dụng lấy tên đầy đủ của cô ấy từ điện thoại của cô ấy.

"Mục tiêu của trò chơi là hoàn thành tất cả các tuyến đường có thể áp dụng và một tuyến đường hoàn thành khi người yêu thú nhận thật lòng rằng họ yêu cô. Nếu cô tập trung, cô có thể tiếp cận kiến thức của nhân vật về lịch sử ở nơi này và kiến thức của nhân vật của cô về cư dân ở đây, thông tin thông thường mà cô có thể truy cập trên ứng dụng khi bạn tỉnh táo. Hãy tập trung vào tôi, chẳng hạn như "Sai ưỡn ngực.

Sakura tập trung vào anh ta và một hộp văn bản xuất hiện: 'Sai: hướng dẫn viên cao quý của bạn.'

"Ai viết những thứ này vậy?" Sakura phàn nàn, "Thiên bị trắng trợn luôn."

"Chúng sẽ giúp hoàn thành phần còn lại của trò chơi dễ dàng hơn. Tất cả các nhân vật đều bắt đầu với trái tim nhỏ, màu xám và khi cô tăng độ hảo cảm, chúng sẽ đổi màu — tím, xanh dương, xanh lá cây, vàng, cam và đỏ — và một khi trái tim màu đỏ, họ sẽ thú nhận. "

"Giống như Harvest Moon?"

(Harvest Moon: một trò chơi nhập vai mô phỏng nông trại do Amccus phát triển cho hệ máy Super Nintendo Entertainment System)

"Tôi không biết đó là gì. Vì vậy, cô có thể tự chọn tuyến đường khi cô vẫn thức, trên ứng dụng. Giờ đây, cô có thể tự do đi lang thang trong làng." Sai liếc cô một cái, đôi môi kéo lên một cái nhăn nhó khó chịu, "Tôi sẽ để cô thay bộ đồ ngủ đó." Anh ta biến mất trong nháy mắt tiếp theo, để lại Sakura một mình trong phòng.

Sakura ngập ngừng mở tủ, lục tìm thứ gì đó thích hợp để mặc kiểu có thể tự do đánh đấm. Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ với một vòng tròn mỏng được viền bằng những đường khâu màu trắng ở phía sau, một chiếc váy thể thao màu nâu và chiếc quần đùi bó sát ở bên dưới. Thật khó để tưởng tượng một ninja đủ tiêu chuẩn lục lọi gần hết tủ quần áo của cô ấy, thứ mà cô sẽ phải thay đổi — Liệu có quá nhiều khi yêu cầu một vài chiếc quần legging không?

Sai đang đợi cô ấy trên bậc thềm. "Bây giờ cô đã sẵn sàng, vui lòng đặt tùy chọn của bạn cho giới tính và tình dục. Những tùy chọn này có thể được thay đổi bất kỳ lúc nào, nhưng nếu cô chọn giới tính loại trừ tuyến đường hiện tại cô đang ở, cô sẽ thoát khỏi tuyến đường đó và tiến độ sẽ mất."

Sakura nhấn vào một trong những lựa chọn xuất hiện trước mặt mình, của cô, và do dự về vấn đề tình dục. Cô chỉ từng hẹn hò với Sasuke - cô có muốn thử hẹn hò với một người phụ nữ không? Cô có thực sự muốn lần đầu tiên cố gắng tham gia vào một trò chơi mà cô bị mắc kẹt? Cô chọn người khác giới, nghĩ rằng cô có thể thay đổi quyết định sau này nếu có lộ trình nào đó mà cô muốn chơi.

"Cảm ơn. Hãy yên tâm, cô luôn có thể thoát khỏi một lộ trình và bắt đầu lại vào ngày hôm sau và các nhân vật sẽ không tiến về phía trước nếu không có sự đồng ý. Cô hoàn toàn có thể giành được lời tỏ tình mà không cần đến động thái lãng mạn nào. Cô chọn cách nào để chinh phục lộ trình là tùy thuộc vào cô, và nhìn chung cô sẽ có thể dễ dàng biết được liệu cô đã hoàn thành một công việc tồi tệ hay chưa. "

"Tuyệt vời." Sakura bất lực, "Chúng ta có thể đi chưa?"

Konoha, tên viết tắt của Konohagakure, nhộn nhịp với những khuôn mặt thân thiện. Người dân nói về các cửa hàng, nói chuyện với nhau và vẫy tay chào khi họ nhận thấy cô.

Cô vẫy tay lại, không muốn tỏ ra thô lỗ. Cô bắt đầu để ý đến một vài nhân vật đi qua với đồng hồ đo hình trái tim màu xám trước ngực của họ. Cô đặc biệt chú ý đến một người, một hộp văn bản hiện lên: 'Neji Hyuuga.' Không có thêm thông tin nào khác.

Anh ta cao, với mái tóc nâu dài và buộc hờ hững sau lưng, và đôi mắt màu trăng nhạt, sáng lạ thường nhìn một cách thản nhiên khi anh ta khéo léo len qua đám đông.

"Dễ thương đấy," Sakura hạ thấp giọng, nhanh chóng đảo mắt khi anh nhìn cô sắc lẹm. Khi cô kiên quyết tránh giao tiếp bằng mắt với anh ta, anh ta tiếp tục đi nhanh qua đám đông.

"Tốt thôi, đồ lập dị," Sai giễu cợt.

"Ồ, im đi," Sakura chế giễu anh. "Dù sao anh ta cũng giả bộ tôi đang nói về anh ta."

"Nhưng đó là sự thật."

"Sao cũng được! Anh ta sẽ xuất hiện xung quanh khi tôi chơi tuyến đường của anh ta." Sakura để ý một mái đầu tóc vàng bạch kim, cột cao kiểu đuôi ngựa. "Ino?" Cô ấy gọi, tăng tốc độ. "Ino!"

Ino hất đôi mắt xanh biếc về phía Sakura, nhướng mày.

"Cậu cũng bị mắc kẹt trong cái thứ vớ vẩn này à?" Sakura hỏi cô ấy khi cô đến gần, "Có phải tất cả những người này bị mắc kẹt trong đây không? Nghiêm túc mà nói, tớ nghĩ rằng tớ đã mất bình tĩnh vì Sasuke đã chia tay với tớ tối nay."

"Cậu vừa nói ...?" Ino bắt đầu cảnh giác, "Sasuke đã chia tay với cậu?"

"Có phải cậu thực sự nóng nảy về mấy thứ này không? Ừ, đi bắt anh ta đi, Chúa ơi ..."

"Làm như cậu thậm chí có thể hẹn hò với Sáuke vậy, trán vồ! Ngày đó sẽ chả bao giờ đến đâu!" Ino ngớ người, cười đến mức phải lau nước mắt giàn giụa.

Sakura cứng lại, "Cậu không cần phải trở nên khốn nạn vậy đâu.

"Tớ không biết cậu đang nói về cái gì," Ino vén tóc đuôi ngựa qua vai, "nhưng tớ có lí do để làm vậy, vì vậy nếu bạn thứ lỗi cho tôi..." Cô ấy nói nhỏ, lướt qua cô.

Sakura quay lại và nhìn Sai, ngừoi đang ngồi trên băng ghế gần đó để đợi cô. Cô bước đến gần anh, chạm vào mặt anh, sôi sục, "Được rồi, anh sẽ giải thích điều đó chứ?"

"Như cô vừa nhận thấy, cô sẽ thấy những gương mặt quen thuộc trong trò chơi này. Đó là điểm chính. Những người đàn ông trong các tuyến đường sẽ yêu bạn sâu sắc, nhưng đây không phải là thế giới thực, Sakura."

"Và Sasuke cũng ở đây," Sakura thẳng thừng.

"Không phải Sasuke của cô. Sasuke của thế giới này là một kẻ báo thù trẻ tuổi bị buộc phải giết anh trai mình vì tội giết cả gia tộc của mình, sắp chạy vào vòng tay của một kẻ tự luyến cuồng rắn ham muốn sự bất tử để Sasuke có thể rèn luyện và trở nên vô cùng mạnh."

Sakura nhăn mặt, "Tôi - cái đ*o gì vậy?"
"Phần nào?"

"Được rồi, tất cả đều như vậy, nhưng Itachi sẽ không bao giờ ..."

"Một lần nữa, không phải Itachi của cô. Cốt truyện của anh ta tương đối phức tạp, nói về mặt chính trị và tình cảm. Nếu cô muốn chơi tuyến đường của anh ta...?"

"Không! Không, không, tôi thực sự không cần phải tán tỉnh anh trai của bạn trai cũ," Sakura nói.

"Ngay cả trong một trò chơi, nơi họ là những người hoàn toàn khác nhau?"

Sakura khịt mũi với anh, "Vẫn là đ*o thì hơn."

"Nhưng cô phải chơi tất cả các tuyến đường—"

"Kể cả Itachi? Đúng là mấy cái thứ chết tiệt—"

"Bao gồm cả Sasuke , Sakura."

Sakura đỏ bừng mặt, tức giận đến mức vành tai cô ấy đỏ lên, "Hoàn toàn không. Không có cách nào, không phải vì bất cứ điều gì—"

...

Báo thức điện thoại của Sakura vang lên và cô bật dậy, hít thở không khí. Cô thở hổn hển, dáo dác nhìn quanh phòng. Cảm ơn chúa, cô thầm kinh hãi khi nhìn thấy đống quần áo bừa bộn của mình nằm ngổn ngang trên ghế của bàn học. Cảm ơn chúa vì ký túc xá nhỏ bé của cô ấy—

"Sakura," Ino rên rỉ, ném một trong những chiếc gối vào Sakura, "tắt cái báo thức chết tiệt của cậu đi, tớ sắp chết rồi đó!"

Cảm ơn chúa vì người bạn cùng phòng đang đói của mình, Sakura đảo mắt không chút ác ý khi tắt báo thức. Điện thoại của cô gần như hết pin, cô ấy ngủ thiếp đi mà không sạc nó, nhưng cô nhanh chóng kiểm tra các ứng dụng của mình và đóng băng. Chính nó, biểu tượng nhỏ ngay trước mặt cô trên màn hình. Không đời nào. Không, nó có thể chỉ là một sự trùng hợp. Một giấc mơ về một cái gì đó mà cô ấy nhận thấy ngay trước khi cô đi ngủ. Đó không phải sự thật.

Cô đảm bảo rằng điện thoại của mình đang ở chế độ im lặng, cảnh giác với cô gái tóc vàng ồn ào và ấn vào ứng dụng. Trước sự thất thần của cô, cậu ta vẫn ở đó, vẫn vui vẻ như trước. Màn hình tải đến một loạt các điều khoản mà cô đã xem trước đó và một biểu ngữ bị thiếu trước đó trên đầu màn hình có nội dung 'Các tuyến đường'. Cô ấn vào nó.

Một đống hồ sơ, những người đàn ông đang ngửa bụng nhìn chằm chằm vào cô qua màn hình. Cô cuộn xuống cho đến khi nhìn thấy Sasuke và hoảng sợ, nhanh chóng cuộn đi. Không thể là sự thật, bị mắc kẹt hàng đêm trong một trò chơi hẹn hò nào đó với Sasuke. Cô phải thoát ra khỏi nó, phải có cách.

Sakura cố gắng gỡ cài đặt ứng dụng, cô thử cài đặt lại điện thoại của mình, cô cố gắng lên Google giải quyết vấn đề, tất cả đều không thành công. Cô sắp hết thời gian trước khi cô ấy phải rời khỏi giường và chuẩn bị cho lớp học. Cô tự nhủ chỉ cần chọn một cái và kết thúc nó. Cô chưa sẵn sàng để chơi theo lộ trình của anh ta, nhưng cô phải hoàn thành trò chơi chết tiệt này càng sớm, cô càng sớm trục xuất anh ta khỏi cuộc sống của mình.

Với tinh thần đổi mới, cô ấy mở ứng dụng và đi thẳng đến các tuyến đường. Có một nút ở gần trên cùng, được đánh dấu là 'Ngẫu nhiên.' Được rồi, cô trầm ngâm, tỷ lệ không trúng Sasuke hoặc Itachi là rất cao. Và nếu cô trúng vào họ, thì, không phải là không thể giải quyết Sasuke ngay lập tức đúng không? Cô ấn vào nút, chấp nhận số phận của mình.

Màn hình của cô ấy mờ dần thành màu đen, chữ viết nguệch ngoạc hiện lên trên màn hình để đánh vần một cái tên lạ hoắc:

Gaara của sa mạc.

Một tùy chọn xuất hiện để phát bản xem trước, nhưng Sakura phải đi học. Cô lao ra khỏi giường, đến lớp trong chiếc áo hoodie và quần thể thao, mái tóc hồng búi gọn gàng.

Sakura đã đọc xong để chuẩn bị cho bài kiểm tra, nhưng cô thường thích xem lại ghi chú của mình. Cô có thể trả lời đầy đủ mọi câu hỏi, nhưng cô không bao giờ hài lòng. Tuy nhiên, cô hầu như không thể tập trung, suy nghĩ về cái ứng dụng chết tiệt đó. Khi giờ học kết thúc, cô ấy lấy điện thoại ra, giật tai nghe khỏi túi để chơi trò ...

Tất nhiên, điện thoại của cô ấy hết pin. Tại sao không?

Khó chịu, mệt mỏi, Sakura quàng túi qua vai và đi thẳng về ký túc xá của mình, phớt lờ khuôn mặt thân thiện sẵn sàng đùa về độ khó của bài kiểm tra. Cô không cần sự đau khổ bắt buộc, cô cần một giấc ngủ ngắn. Nhưng cô biết điều gì sẽ đến với giấc ngủ.

Ino đã biến mất khi Sakura trở về kí túc xá. Nếu đống quần áo rải rác trên sàn nhà của cô là bất kỳ dấu hiệu nào, cô ấy đã lê mình ra khỏi giường và tập trung cho bài giảng buổi sáng. Hoàn hảo. Sakura cắm điện thoại vào, nằm dài trên giường và đợi điện thoại sạc đủ để bật nguồn.

Cuối cùng, cuối cùng thì, màn hình phát sáng bên phải và Sakura hướng đến bản xem trước của tuyến đường đầu tiên. Cô bật âm lượng vừa đủ, xem các màu sắc nhấp nháy trên màn hình để lộ ra một sa mạc rộng lớn vào ban đêm. Cảnh quay phóng to nhanh chóng, tập trung vào một cậu bé đang khóc và ở một mình trên sân thượng đầy ánh trăng. Xung quanh cậu ấy đầy máu - không chỉ vậy, cậu ấy đang chảy máu từ những vết cắt trên trán đến mức màu đỏ thẫm, nó giống như màu rỉ ra ngay từ mái tóc của cậu.

"" Tại sao? "Giọng cậu nghẹn ngào." Yashamaru, tại sao ?! "Cát xoay quanh cậu, cuộn tròn nhanh chóng quanh cơ thể cậu tạo thành một lá chắn.

Một giọng nói khác trả lời ngoài màn hình, "Ta luôn ghét ngươi, Gaara."

Khung cảnh đột ngột thay đổi thành một quán trà trang nhã. Người tóc đỏ đang ngồi đó, giờ là một thanh niên trông gầy gò và chua ngoa - đẹp trai, nhưng lại cau có. Sakura quay cuồng khi nhìn thấy chính mình, trong bộ trang phục giống hệt như cô đã mặc trong giấc mơ, đang ngồi đối diện anh ở đó. "Thôi nào," cô nghe thấy chính mình nói với Gaara, "Cứ thử đi! Tớ hứa là nó ngon mà!"

Sakura nhìn thấy mình đang chạy trốn trong một khu rừng với những thân cây lớn như những ngôi nhà. Cô thở nặng nhọc khi chạy, vũ khí cắt xuyên qua không khí ngay phía sau. Cô vòng qua một góc và đập vào một bức tường cát.

"Sakura?" Một giọng nói khàn khàn vang lên từ sau bức tường. Nó bắt đầu tan biến, bị hút trở lại chiếc bầu được gắn trên lưng Gaara. Anh ta đứng khoanh tay, khuôn mặt bình thản lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Mắt họ khoá chặt vào nhau. Cát của Gaara giật lấy một vũ khí bay qua không trung nhằm vào Sakura. Khoảnh khắc đó bị phá vỡ, Sakura nhảy dựng lên để chạy trốn.

"Em không hiểu." Gaara lầm bầm khi màn hình tối đi, "Sakura, tôi là một con quái vật."

Trên màn hình có những vòng xoáy cát hoang dã, nhuốm đầy máu, ánh sáng lóe lên của một sinh vật khổng lồ làm bằng cát và sau đó là Sakura bị bầm tím nặng nằm bất tỉnh trên mặt đất. "Sakura," một giọng nói điên cuồng vang lên từ đống cát. "Sakura!" Màn hình lại tối đi. "Tôi — Tôi đã làm gì?"

Mải mê với những lo lắng về đoạn video, Sakura nép mình trên giường khi sạc điện thoại, đôi mắt nặng trĩu sau một đêm trằn trọc.

...

Sakura thức dậy trên một cánh đồng, ánh nắng gay gắt chiếu vào mặt cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top