Chūnin pt II (1)

Họ đến Kumo vào đầu mùa đông.

Konoha nổi tiếng với thời tiết đẹp. Có rất ít tuyết rơi và hầu hết đều bị ẩm bởi những cây cối xung quanh. Sakura có lẽ đã quen với một lớp tuyết mỏng chỉ vài inch trên mặt đất, tan thành vũng nước vào giữa trưa. Nhiều ngày hạnh phúc đã được dành để nhảy vào những vũng nước đó trong thời thơ ấu của cô, với Ino ở bên cạnh. Tuy nhiên, Kumogakure nằm cao trên núi, không được bảo vệ khỏi bầu trời phía trên. Rốt cuộc thì đó là ngôi làng ẩn mình trong những đám mây. Sakura chưa bao giờ trải qua một cái lạnh buốt giá như thế này. Nó thấm vào xương cô và nằm trong đó, một sức nặng đè lên xương sườn cô. Đầu ngón tay của cô châm chích khi cô cử động, một lời nhắc nhở sâu sắc về cuộc chiến của cô với Gaara.

Sakura nhận ra rằng cô không thích cái lạnh.

Sakura thở ra, nhìn chằm chằm khi hơi thở của cô tạo thành một làn khói trắng. Sarutobi-sensei quan sát cô từ khóe mắt, thích thú.

"Chúng ta sẽ cần đi mua sắm, phải không, Sakura-chan?" ông trêu chọc. "Ta nghĩ cháu đã chuẩn bị cho mọi thứ rồi."

Sakura phồng má, kéo áo khoác chunin chặt hơn quanh người. "Cháu xin lỗi, nhưng cháu không nghĩ đến điều này khi đóng gói đồ đạc."

Nụ cười của ông rộng hơn và ông khẽ huých vào vai cô khi ông rút thẻ thông hành ra.

Sakura thích phong cách giảng dạy một kèm một này. Trong khi Kakashi-sensei sẽ luôn chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim cô vì là người hướng dẫn genin của cô, Sakura biết rằng cô gần gũi với Sarutobi-sensei hơn. Tính cách thân mật và cởi mở của ông gần như trái ngược hoàn toàn với vẻ xa cách của Kakashi-sensei. Sakura chân thành hy vọng rằng những trò hề của Naruto, Sasuke và Sai có thể tiếp tục làm dịu thái độ xa cách của anh. Từ những lá thư cô nhận được, có vẻ như nó đã bắt đầu.

Sakura nhận thấy thái độ bất mãn của những người lính canh khi họ kiểm tra thẻ thông hành của họ, dường như ghê tởm sự tồn tại của họ. Sakura gửi cho giáo viên của mình một cái nhìn chất vấn nhưng ông phớt lờ nó. Sakura không thể không tự hỏi loại tuyên truyền nào về Konoha đã được chia sẻ trong Kumo.

Sakura mơ hồ nhớ lại chiến dịch bôi nhọ diễn ra ở Konoha trong suốt thời thơ ấu của cô. Người dân Kumo được đặt những cái tên xúc phạm như "người trên núi" và "người sống trong hang động". Cha mẹ cô thậm chí còn tham gia vào nó, kể cho cô nghe những câu chuyện về ninja Kumo sẽ đến và bắt cô đi nếu cô cư xử không đúng mực. Sau đó, sự cố Hyuuga xảy ra và "những câu chuyện ma" đã được xác nhận thực sự. Tất cả những người nhập cư từ Kumogakure và Lôi Quốc đều bị vây bắt và thẩm vấn. Đó không phải là khoảng thời gian hạnh phúc ở Konoha.

Sakura tự hỏi liệu cô có phải là quỷ dữ đối với những đứa trẻ của Kumogakure hay không.

Họ vượt qua hải quan với tốc độ chậm hơn nhiều so với Kiri, nhưng dù sao họ cũng đi qua được mà không bị tổn hại gì. Sakura bước qua cánh cổng, nhìn chằm chằm vào ngôi làng xung quanh. Nó khác nhiều so với cả Kiri và Konoha.

Các tòa nhà được xây dựng trên những ngọn núi, vươn cao trên những con đường trong vắt. Nhiều tòa được sơn màu rực rỡ, một cầu vồng thực sự hiện lên giữa sương mù. Không khí loãng và trong lành, và phổi của Sakura bỏng rát sau mỗi lần hít vào. Mọi thứ đều được bao phủ trong những đám mây. Nó mang đến cho ngôi làng một bầu không khí bí ẩn, tách biệt.

Sakura đi theo sự dẫn dắt của giáo viên, đi lên cầu thang quanh co vào một cửa hàng quần áo ấm áp, vui vẻ. Sarutobi-sensei chạy qua cửa hàng, lấy ra nhiều bộ quần áo với màu cam và đỏ tươi sáng, phong phú. Sakura đứng sang một bên, tin tưởng vào gu thời trang của ông.

"Mới đến hả?" một giọng hỏi dày đặc, khắc nghiệt đặc trưng của Kumogakure.

Sakura nuốt nước bọt, cảm thấy ngại ngùng trong giây lát về giọng của chính mình. Nhưng cô vẫn quay lại và nói, "Đúng vậy."

Cô được chào đón bằng đôi mắt đen và cái nhìn tối hơn từ người chủ cửa hàng trung niên mặc đồ màu tím sống động. Cái nhìn nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự tính toán khi bà ta bắt gặp băng đô của Sakura. "Ở đây về công việc?"

Sakura gật đầu, cảm thấy đau khổ. "Vâng thưa bà."

Người phụ nữ nhìn cô một cách nghiêm túc. "Cô đi đi. Bọn ta không phục vụ ninja Konoha."

"Vậy sao," Sarutobi-sensei nghiêm túc xen vào, bước đến bên cạnh Sakura.

Người phụ nữ mở to mắt. "Tôi... xin lỗi, thưa Giáo sư. Tôi đã không nhận ra cô ấy đang đi du lịch với ngài." Người phụ nữ cúi đầu và biến mất sau quầy.

"Cháu... cháu sẽ ra ngoài," Sakura buột miệng, vội vã ra khỏi cửa, má đỏ bừng.

Cô chỉ nhận được những cái nhìn sợ hãi và ghê tởm như vậy khi chiến đấu trực tiếp với những người khác. Cô đã quen với việc bị ghét bởi những người mà cô chiến đấu. Rốt cuộc, họ nhắm đến việc giết nhau. Ghét bỏ là một cảm xúc có thể chấp nhận được. Đây là lần đầu tiên cô bị ai đó căm ghét sâu sắc chỉ vì sự tồn tại của cô trước mặt họ.

Lần đầu tiên, Sakura biết rằng việc trở thành một shinobi của Konoha có thể không được tôn trọng trên toàn thế giới. Cô đã quen với việc thường dân chào đón cô một cách vui vẻ và những đứa trẻ yêu cầu được chơi đùa bằng những thủ thuật đơn giản. Cô đỏ mặt với cả sự sỉ nhục và lạnh lùng khi cô nghiêng người ra ngoài lan can để quan sát ngôi làng tốt hơn. Cô tự hỏi liệu có cơ hội nào để vượt qua định kiến tồn tại giữa Konohagakure và Kumogakure hay không. Với sự xấu hổ, cô nhớ lại cách cô cảnh giác đối với những người nhập cư từ Kumo. Cô không bao giờ có ý gì nhưng Sakura quyết tâm không làm như vậy nữa.

"Suy nghĩ sâu xa à?" Sarutobi-sensei hỏi, tay xách một đống túi.

Sakura nhún vai. "Ít nhất thì cháu đang suy nghĩ."

Ông mỉm cười buồn bã. "Ta xin lỗi vì... ừm, chuyện vừa nãy. Không phải ai cũng có hẹp hòi như vậy."

"Tại sao bà ấy lại gọi ngài là 'Giáo sư'?" Sakura hỏi, cầm hơn một nửa số túi khi họ đi về khách sạn của mình.

"Ah," Sarutobi-sensei cười khúc khích. "Đó là cái tên của ta trong một số Sách Bingo, bao gồm cả trong Kumogakure. Ta đã đến thăm Kumo nhiều lần, vì vậy ta cho rằng họ đã quen với ta ở đây."

Sakura gật đầu, vẫn chìm sâu trong suy nghĩ. Nhận thức của cô đã thay đổi và cô biết điều đó là tốt hơn mặc dù nó rất đau đớn ngay bây giờ. Cô vô thức đưa một tay lên chạm vào hitae-ate của mình.

Sarutobi-sensei tặc lưỡi, nhẹ nhàng đưa tay ra và gạt tay cô sang một bên. "Hãy đeo nó một cách tự hào, ngay cả khi bị bao quanh bởi những người sẽ coi thường cháu vì nó. Cháu đã giành được quyền đeo hitae-ate bằng máu, mồ hôi và nước mắt của mình. Những nỗ lực của cháu đạt được thành quả; không ai có thể lấy nó khỏi cháu."

Sakura mỉm cười nhẹ, điều chỉnh lại băng đô quanh cổ để nó được thể hiện rõ hơn. Cô có thể bị ghét ở đây vì nguồn gốc của mình, nhưng Sakura luôn là một ninja Konoha.

.

.

.

Họ tiến vào Tháp Kage khi màn đêm buông xuống. Sakura đang mặc một trang phục lộng lẫy đính đá ngọc lam và ngọc lưu ly. Người dân Kumogakure thích loại trang phục đính đá và Sakura không thể đổ lỗi cho họ. Cô đoán có thể là do môi trường xung quanh họ thiếu màu sắc, những ngọn núi ảm đạm là cảnh quan chính. Trong khi chúng hùng vĩ theo cách riêng của mình, những ngọn núi không thể sánh bằng hệ thực vật tươi tốt và rực rỡ của Konoha.

Tháp Raikage là điểm quan sát cao nhất của ngôi làng và Sakura nhìn ra bầu trời tối khi họ chờ đợi cuộc gặp mặt.

"Những ngôi sao ở đây rõ ràng hơn nhiều," Sakura quan sát, khuôn mặt gần như áp vào kính.

Sarutobi mỉm cười. "Chúng ta cũng gần với các vì sao hơn," ông trả lời.

Sakura chỉ do dự một lúc trước khi nói, "Cháu thích bầu trời ở đây hơn bầu trời của Konoha."

Nụ cười của ông dịu lại. "Thật tốt khi thấy những điểm mạnh ở những ngôi làng khác. Không có gì sai khi thích một số khía cạnh nhất định của những nơi khác hơn."

Sakura gật đầu và họ ngồi trong im lặng một lúc.

"Yo!" một giọng nói vanh lên. "Anh trai ta có thể gặp ngài ngay bây giờ!"

Hai người nhìn lên, giật mình vì suy ngẫm. Sakura đánh giá người đàn ông cao lớn, da ngăm đen trước mặt cô. Anh ta đeo kính râm và mái tóc của anh ta có màu vàng rất nhạt.

"Cảm ơn," Sarutobi đáp lại một cách duyên dáng, đứng dậy. "Ta là Sarutobi Hiruzen và đây là học trò của ta, Haruno Sakura.

Người đàn ông xem xét kỹ lưỡng họ. "Konoha, phải không?" Sakura tự chuẩn bị tinh thần cho sự ghê tởm của anh ta. Nhưng thay vào đó, anh ta chỉ nhún vai. "Rất được gặp ngài. Ta là Killer Bee." Anh ta bắt tay với cả hai người một cách mạnh mẽ. "Ta thấy nhóc đã thích nghi với trang phục của Kumo khá dễ dàng." Anh ta quay sang nhìn Sakura một cách cụ thể. "Haruno phải không? Ta sẽ gặp nhóc ở đây, ta nghĩ nhóc có thể truyền cảm hứng cho một số bản rap tuyệt vời."

Và rồi Killer Bee chạy đi.

Sakura nhìn chằm chằm vào người cố vấn của mình với đôi mắt mở to. Ông chỉ nhún vai. "Minato-kun đã kể cho ta nghe những câu chuyện về... sự lập dị của Killer Bee, nhưng ta coi chúng là điều hiển nhiên." Sarutobi lắc đầu một cách chua chát. "Lẽ ra ta nên lắng nghe kĩ hơn. Killer Bee là em trai của Raikage."

Cả hai bước vào văn phòng của Kage, không biết phải mong đợi điều gì. Kage là một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, mặc bộ áo choàng rực rỡ màu ngọc lục bảo và lam ngọc. Quay lưng với họ, với tư cách là một ninja, có thể là một dấu hiệu của sự tôn trọng (vì ông ta tin tưởng họ sẽ không tấn công) hoặc là sự coi thường (vì ông ta không tin rằng họ là ninja tầm cỡ của mình). Sakura cầu nguyện nó là cái trước.

Người đàn ông quay lại, mái tóc vàng hoe chuyển động cùng khi ông ta sải bước về phía trước để đứng trước Sarutobi. Nó gần như hài hước, cách Raikage cao hơn hẳn cựu Hokage. Sakura ngạc nhiên trước sự thật rằng hai người này đã từng tham gia vào một cuộc chiến chống lại nhau.

"Giáo sư," Raikage cuối cùng cũng chào hỏi, thả lỏng tư thế của mình.

"A-sama," Sarutobi-sensei đáp lại với một cái cúi chào. "Bọn ta đã đi khá xa để gặp ngài."

"Hẳn là vậy rồi!" A nói to, vỗ lưng Sarutobi-sensei và ngồi vào ghế của mình. "Mời ngồi!"

Sakura ngập ngừng ngồi xuống, che giấu một nụ cười nhỏ khi Sarutobi-sensei tiến đến một chiếc ghế với tốc độ chậm hơn nhiều. Cú vỗ lưng của A dường như không hề nhẹ nhàng. Sakura rất vui vì cho đến giờ cô vẫn bị phớt lờ.

"Giáo sư có định giới thiệu cô nhóc này không?"

Hoặc không.

Sakura nhìn lên đôi mắt đen đầy tính toán. "Tôi là Haruno Sakura, thưa Raikage-sama," cô nói, cúi chào nhẹ ở eo, không hề rời mắt khỏi ông ấy.

Đó không phải là một thử thách, nhưng Sakura chỉ cúi đầu trước Hokage.

Rất may, A cười. "Nhóc là một người can đảm, phải không, Haruno-kun?"

Sakura mỉm cười nhưng không nói gì.

"Con bé là người học việc của ta", Sarutobi-sensei xen vào. "Ta đã theo dõi kỹ lưỡng sự tiến bộ của con bé kể từ những ngày con bé còn ở Học viện. Con bé được định sẵn sẽ làm nên những điều tuyệt vời và con bé vẫn chưa chứng minh rằng ta sai. "

Sakura đỏ mặt trước những lời khen ngợi khi ánh mắt của A chuyển sang suy đoán. "Một 'đứa trẻ của lời tiên tri khác,' hả?" Ông ấy cười toe toét. "Thú vị đấy. Vậy hãy nói cho ta biết lí do tại sao ngài lại đến đây."

Sarutobi-sensei nghiêng người về phía trước. "Ta chắc rằng ngài biết, học trò cũ của ta đã lập ra một quốc gia shinobi bất hảo của riêng mình, Oto. Quốc gia này không có biên giới và du hành khắp nơi theo phong cách du mục. Nếu Oto là một quốc gia hòa bình, ta sẽ không e ngại về cấu trúc của chúng nhưng chúng đã được chứng minh là một ký sinh trùng ác tính. Oto đã thực hiện một cuộc tấn công khiến cả Sunagakure và Konohagakure suy yếu."

"Vậy ngài muốn ta làm gì?" A hỏi, nhướng mày.

Sakura lưu ý rằng không có gì ngạc nhiên trên khuôn mặt của ông ấy. Rõ ràng là ông ấy có nguồn tin về tình trạng hỗn loạn chính trị của các quốc gia khác.

Khuôn mặt của Sarutobi-sensei nghiêm trọng. "Ta e rằng mục tiêu của Orochimaru là làm suy yếu mỗi quốc gia shinobi. Hắn đã cố gắng để đưa Suna chống lại Konoha. Ta không nghi ngờ gì về việc hắn sẽ thử điều tương tự với các quốc gia khác. Một khi tất cả các quốc gia đã suy yếu quyền lực, Orochimaru chắc chắn sẽ nắm quyền."

"Bọn ta muốn lập một hiệp ước với Kumogakure và vượt qua mối thù đã tồn tại quá lâu giữa hai quốc gia của chúng ta quá." Sarutobi rút ra một cuộn giấy và đặt nó lên bàn của A. "Tsunade-hime đã cho phép ta làm người phát ngôn của ngài ấy trong vấn đề này."

A nhìn ông và Sakura cảm nhận được một lịch sử hỗn loạn trong mắt họ. Cô không thể không tự hỏi liệu họ đã từng chạm mặt nhau trên chiến trường trong Đại chiến Shinobi lần thứ hai chưa.

Cuối cùng, ông ấy lắc đầu một chút. "Ta chưa thể đồng ý với một hiệp ước ngay bây giờ. Ta cần nói chuyện với hội đồng của mình và đại diện của người dân trước khi đưa ra quyết định." Đôi mắt ông ấy lạnh lùng. "Ta biết ngài đã lợi dụng sự đảo lộn chính trị của Kiri để đảm bảo một hiệp ước giữa hai quốc gia. Mei-sama chắc chắn đã chớp lấy cơ hội để nhận được sự ủng hộ của một trong những quốc gia shinobi mạnh nhất đứng về phía ngài ấy. Điều đó sẽ làm dịu đi những người bất đồng quan điểm của ngài ấy."

Sarutobi-sensei thở dài, xoa thái dương của mình. "Không có lý do gì để thù hận giữa hai chúng ta. Ta hiểu và đồng cảm với lập trường của ngài. Chúng ta đừng để định kiến làm chúng ta mù quáng. Ngài và ta đều biết tin đồn được lan truyền bởi cả hai quốc gia chúng ta chỉ là: tin đồn."

A nhắm mắt lại trong giây lát, thở mạnh ra. Ông ấy mở mắt ra, tập trung vào Sakura. Ông ấy ghim cô với một cái nhìn cứng rắn. "Và ngươi nói gì, Haruno-kun? Ngươi trông có vẻ mười hai, mười ba?"

"Mười ba," cô trả lời.

"Ngươi đã lớn lên với những câu chuyện về shinobi Kumogakure là kẻ thù," ông ấy khịt mũi. "Ngươi nghĩ sao?"

Sakura bồn chồn một lúc dưới ánh mắt của ông ta trước khi thẳng lưng sau cái gật đầu khích lệ của Sarutobi-sensei. "Bố mẹ tôi nói với tôi rằng shinobi từ Kumogakure sẽ đưa tôi đi nếu tôi cư xử không tốt," cô nói với người đàn ông. "Sau đó, có một nỗ lực để bắt cóc Hyuuga Hinata," Cô bắt gặp sự nao núng nhẹ của ông ấy, "và tất cả các bậc cha mẹ, cả thường dân và shinobi, đều cảm thấy được xác nhận trong tuyên bố của họ."

"Tuy nhiên, việc trả thù những người nhập cư từ Kumo, sự giám sát chặt chẽ mà họ phải chịu, là không công bằng và bất công. Họ bây giờ là công dân của Konoha và không xứng đáng được đối xử như vậy." Sự xấu hổ ngập tràn trong ngực cô, khiến cô bị bỏng và trống rỗng. "Bây giờ tôi biết rằng sự nghi ngờ và không thích ninja Kumo của tôi bắt nguồn từ sự tuyên truyền thiên vị mà tôi đã phải nghe trong suốt cuộc đời mình."

"Tôi muốn tìm hiểu Kumogakure thực sự," Sakura nói thêm. "Tôi đã được tiếp xúc với những phần đẹp đẽ trong văn hóa của ngài kể từ khi đến." Cô giơ tay áo lên. "Tôi không biết rằng trang phục của Kumo lại rực rỡ và đẹp đến vậy. Tôi không biết rằng các tòa nhà của ngài lại cao ngất giữa những đám mây trên sườn núi. Tôi không biết rằng những vì sao của ngài lại sáng hơn ở Konoha. Tôi đã học được nhiều điều chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Tôi muốn học nhiều hơn nữa."

Đến cuối bài phát biểu ngẫu hứng của cô, cổ họng của Sakura khô khốc, môi cô nứt nẻ, và cô tự hỏi liệu mình nói có đúng không. Tuy nhiên, A vẫn quan sát cô với sự quan tâm và Sarutobi-sensei có vẻ tự hào, vì vậy hy vọng quan điểm của cô đã hai người họ hiểu.

"Rất tốt," cuối cùng A cũng nói. "Đi và thích nghi với độ cao đi. Uống nhiều nước. Ta sẽ đưa ra vấn đề này với hội đồng của ta vào ngày mai." Ông ấy đứng dậy và bắt tay với cả hai người. A rút ra một dải ruy băng màu cam sáng. "Đeo những thứ này vào cổ tay của nhóc. Nhóc sẽ có thể vào sân tập với thứ này. Giáo sư, ta sẽ gặp ngài vào ngày mai. Haruno-kun... hãy thoải mái để 'tìm hiểu Kumogakure thực sự,'" ông nhắc lại lời cô.

Sakura cười toe toét. "Tôi sẽ làm vậy."

.

.

.

Sáng hôm sau, trời lạnh và u ám. Sakura cố gắng không càu nhàu khi cô lăn khỏi Tamaki, chú gấu Bắc cực lớn mà cô triệu hồi, con vật thích âu yếm vào ban đêm, để cô bắt đầu mặc nhiều lớp quần áo.

Tamaki nhìn cô với đôi mắt đỏ buồn ngủ trước khi biến mất. Sakura cau có, xoa tay mình. Cô muốn thoát khỏi cái lạnh khốn khổ này. Tuy nhiên, cô vẫn mặc quần áo do giáo viên duyên dáng của mình cung cấp và đi ra ngoài.

Sarutobi-sensei đã rời đi trong ngày, dự kiến sẽ có các cuộc họp dài với hội đồng của Kumogakure. Sakura rất vui vì cô không được mời đến những cuộc họp này. Cô đã phát hiện ra rằng các thành viên hội đồng, bất kể họ đến từ quốc gia nào, đều có xu hướng ngột ngạt và đơn điệu. Đôi môi của cô nở một nụ cười; có lẽ đó là một điểm chung thống nhất giữa các quốc gia.

Cô duỗi người, gắn túi vào hông và chân phải trước khi ra khỏi phòng khách sạn của họ. Sakura được tự do ngày hôm nay và cô dự định đắm mình trong trái tim của Kumogakure. Cô đi đến cửa hàng hoa mà cô phát hiện ngày hôm qua, đảm bảo rằng dải ruy băng màu cam của cô được thể hiện nổi bật trên cổ tay. Cô bước vào bên trong, bị mê hoặc bởi sự khác biệt rõ rệt giữa cửa hàng hoa này và cửa hàng của Yamanaka ở Konoha.

Có một bộ sưu tập phong phú các loài hoa rực rỡ, với đủ loại màu sắc. Sự va chạm của các màu sắc thật chói mắt và Sakura chớp mắt vài lần khi cô đi vào sâu cửa hàng. Có các loài thực vật từ mọi quốc gia nhưng Sakura quan tâm nhất đến bộ sưu tập thực vật có nguồn gốc từ Kumo.

Khi cô đang xem xét, một chủ cửa hàng tiếp đến gần cô. "Cháu thấy như thế nào, cô bé?" người phụ nữ to béo hỏi, quan sát cô với ánh mắt dò xét.

Chuẩn bị tinh thần cho sự từ chối, Sakura quay sang người phụ nữ với một nụ cười. "Cháu ổn, cảm ơn. Cô có khỏe không?"

Đôi mắt của người phụ nữ sáng lên vì nhận ra. "Konoha, phải không? Đã lâu rồi kể từ khi tôi đến thăm nơi đó. Những người có đôi mắt không đồng tử đó có còn điều hành cửa hàng hoa ở chỗ cũ không? "

Sakura khịt mũi, mặc dù vô cùng nhẹ nhõm vì người phụ nữ này đã không ném cô ra ngoài. "Gia tộc Yamanaka vẫn sở hữu cửa hàng hoa."

Người phụ nữ gật đầu dứt khoát. "Những Yamanaka đó là người tốt. Họ có thể có đôi mắt kỳ lạ nhưng," Người phụ nữ nhún vai, "rất nhiều gia tộc shinobi như vậy. Tôi có được một số loài cây đẹp của Konoha từ họ. Nhân tiện thì tôi là Shiki."

"Sakura," chūnin đáp lại, gãi má một cách lúng túng. "Không phải là thô lỗ hay gì cả, nhưng..."

"Tại sao tôi thấy ổn với 'bọn cặn bã Konoha' trong cửa hàng của tôi hả?" Shiki ngắt lời với một tiếng cười. "Không phải tất cả mọi người ở Kumogakure cũng bị thúc đẩy bởi sự thiếu hiểu biết và các chiến thuật hiếu chiến để cảm thấy sợ hãi." Bà nhìn Sakura một cách mỉa mai khi cô gái đỏ bừng. "Cô sẽ tìm thấy rất nhiều người xung quanh đây có gia đình ở Konoha hoặc, ít nhất, là biết những người sống ở đó."

"Tôi xin lỗi," Sakura nói với một cái cúi đầu, đưa chân trái của mình ra sau theo kiểu chào truyền thống của Lôi Quốc. "Tôi chỉ mới ở đây một thời gian ngắn và cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi..." cô bỏ đi. "Nó không được dễ chịu lắm."

Shiki gật đầu, sự đồng cảm rõ ràng trong mắt bà. "Thật không may, nỗi sợ hãi về những điều chưa biết đã thúc đẩy nhiều người. Tuy nhiên, vẫn có những người ở bên cạnh cô, cô không đơn độc." Đôi mắt nâu của bà nhăn lại một cách hạnh phúc và, trong một khoảnh khắc, bà là người phụ nữ đẹp nhất mà Sakura từng thấy. "Cô có bạn bè ở đây không, Sakura-san."

"Oka-san! Oka-san!" một giọng nói vang lên.

Sakura quay lại khi một bóng mờ vụt qua cô và bám chặt lấy Shiki.

Người phụ nữ điều chỉnh trọng lượng của đứa trẻ, thở dài không thành tiếng khi cánh tay bà đột nhiên phải bế một đứa trẻ, có lẽ khoảng tám tuổi. Cô bé thấp và hơi tròn, với làn da ngăm đen và đôi mắt giống mẹ mình.

"Không phải con đang ở lớp học sao, Akari?" Shiki hỏi con gái mình.

Akari bĩu môi. "Nhưng nó thật nhàm chán!" cô bé rên rỉ. "Con đã học được cách ném kunai rồi!"

Mẹ cô bé cười lớn. "Akari, con hầu như không thể đi theo một đường thẳng, chứ đừng nói đến việc ném một kunai."

Sakura quan sát những trò hề của họ với một nụ cười cho đến khi cô bé chú ý đến sự có mặt của cô. "Xin chào!" cô bé chào hỏi. "Em là Akari. Em sẽ trở thành ninja mạnh nhất của Kumo; thậm chí còn mạnh hơn cả Nii-sama!"

"Nii-sama?" Sakura hỏi. "Anh trai của em?"

Cô bé lắc đầu. "Không, Nii-sama. Ngài ấy là shinobi mạnh nhất trong toàn bộ ngôi làng của chúng em!"

"Ngài ấy nghe có vẻ khá tuyệt," Sakura trả lời, không biết phải tương tác với đứa trẻ hoạt bát này như thế nào.

Akari cuối cùng cũng nhận thấy hitae-ate của cô. Đôi mắt của cô bé tròn xoe. "Chị đến từ Konoha à?" Khi Sakura gật đầu, cô bé quay sang mẹ mình. "Oka-san, con có thể dẫn chị ấy đến Học viện với con không?" cô bé cầu xin. "Con muốn nghe một số câu chuyện về Konohagakure!"

"Con thậm chí còn chưa hỏi tên của chị gái này," Shiki trả lời với vẻ thích thú.

"Chị là Sakura," Sakura giới thiệu.

"Đi lấy đồ của con từ phía sau quầy đi," Shiki nói với con gái mình. "Sakura-kun, cô có muốn đi cùng Akari đến Học viện không? Con bé hơi bướng bỉnh, nhưng con bé là một cô gái ngoan."

"Cháu rất vui khi được đi cùng em ấy," Sakura trả lời với một nụ cười toe toét. Cô muốn nhìn thấy Kumogakure thực sự và cô nghĩ rằng tiếp xúc với trẻ em chắc chắn sẽ là một trong những cách tốt nhất để làm điều đó. Trẻ em có xu hướng trung thực một cách không nao núng, gần như tàn bạo trong nhận thức của chúng về thế giới.

"Trước khi đi," Shiki bắt đầu, lấy một vài món đồ rồi ấn vào tay Sakura. "Tôi muốn cho cô một vài hạt giống. Đây là những bông hoa loa kèn núi màu tím, chỉ mọc ở đây tại Kumogakure." Bà cười tươi. "Hãy nhớ những người bạn của cô ở Kumogakure nhé."

Sakura cảm thấy một màn sương mù trong mắt. "Cảm ơn," cô trả lời một cách chân thành.

Vẫn còn hy vọng cho một liên minh giữa Kumogakure và Konohagakure.

.

.

.

Những ngày trôi qua nhanh chóng sau cuộc gặp gỡ đầu tiên của cô với Shiki và Akari. Sarutobi-sensei bị nhốt trong nhiều cuộc họp sau cuộc họp với những người đứng đầu của Kumo. Ông trở về phòng mỗi đêm, kiệt sức nhưng lạc quan. Ông phải đối mặt với rất nhiều sự phản đối, nhưng có rất nhiều người, giống như Shiki đã nói, muốn hòa bình giữa hai ngôi làng.

Sakura dành các buổi sáng của mình tại Học viện. Nhiều sinh viên sợ cô hoặc không thích cô khi cô mới đến nhưng hầu hết đều bị thuyết phục bởi các thủ thuật và mẹo để làm cho hành trình trở thành shinobi của chúng dễ dàng hơn. Cô dạy chúng đi bộ trên cây và một số kata Konoha phổ biến nhất. Cô không chia sẻ thông tin có thể gây nguy hiểm cho ngôi làng của mình và Sakura thích giảng dạy. Không phải là một cảnh tượng hiếm khi thấy Sakura ngồi thiền giữa những đứa trẻ từ sáu đến mười một tuổi.

Cô tự hỏi Indra và Ashura sẽ nói gì nếu họ có thể nhìn thấy cô ngay bây giờ. Ashura chắc chắn sẽ bĩu môi vì cô không đê ý đến anh trong khi Indra ngồi bên cạnh cô, lặng lẽ thiền định cùng cô. Cả hai đều sẽ tự hào. Trái tim của Sakura chao đảo và cô thay đổi hướng suy nghĩ của mình.

Các buổi chiều của cô thường dành cho Shiki hoặc Akari, khám phá ngôi làng và làm quen với cư dân nơi này. Việc những đứa trẻ trong làng, cả dân sự và những đứa sắp trở thành shinobi đi theo cô khắp nơi và cầu xin những câu chuyện hoặc mánh khóe từ ninja làng khác trở nên khá thường xuyên. Đó là trong một trong những chuyến đi như vậy, khi cô đang chỉ cho một nhóm trẻ em cách đi trên mặt nước, cô đã gặp Nii Yugito.

Đây là cách sự việc xảy ra:

Cô đang đứng trên mặt nước, thực hiện một kata mà cô đã sửa đổi với một chiêu thủy độn nhỏ để tạo ra bong bóng. Những đứa trẻ Kumo đang nhìn cô với sự kinh ngạc, cười khúc khích khi chúng làm vỡ bong bóng. Sakura rất vui vì cô đã tạo ra một phiên bản yên bình của nhẫn thuật này.

Thông thường, các bong bóng chứa đầy chất độc, từ tê liệt đến gây chết người.

(Cô và Ino tiếp tục trau dồi kỹ năng của họ, để hướng tới một danh hiệu Nữ chúa Độc dược đầy khó khăn.)

Cô giật mình thoát khỏi những suy nghĩ của mình sau tiếng vỗ tay ngay sau lưng cô. Cô dao động, mất tập trung và phá vỡ sự cân bằng chakra của mình. Tất cả các bong bóng vỡ ra khi cô ngã xuống nước. Chỉ có chân cô bị ướt trước khi cô kịp lấy lại sự kiểm soát.

"Tôi xin lỗi," một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Sakura quay sang người nói, lắc chân. Người phụ nữ cao và mặc áo giáp jōnin Kumo tiêu chuẩn ôm sát cơ thể cơ bắp tốt. Mái tóc vàng của cô ấy được buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa thấp và đôi mắt đen của cô ấy lướt qua khuôn mặt của Sakura để đánh giá.

"Đừng lo lắng về điều đó," Sakura trả lời, bước tới mặt đất vững chắc, hơi lo lắng về sự xuất hiện của một ninja jōnin.

Hầu hết các ninja của Kumogakure đều vô cùng bận rộn. Những người duy nhất mà Sakura gặp phải là ở Tháp Raikage hoặc các giáo viên tại Học viện. Cô nghĩ rằng đây là lý do tại sao bọn trẻ đã thân thiện với cô nhanh như vậy; cô là ninja duy nhất có thời gian rảnh để dạy chúng các mánh khóe và cho chúng một số hình thức giải trí. Để một shinobi vô danh xuất hiện...

"Nii-sama!" Akari ré lên, nhảy qua chỗ họ. Những đứa trẻ khác cũng đang tụ tập xung quanh, nụ cười toe toét trên khuôn mặt của chúng. "Ngài có khỏe không?"

"Ta khỏe, Akari-san," người phụ nữ jōnin trả lời với một nụ cười nhẹ. "Ta muốn nói chuyện với Haruno-san một mình."

Akari khoanh tay, vẻ mặt cau có hiện rõ trên khuôn mặt. "Tại sao?" cô bé hỏi, giọng nói pha lẫn nghi ngờ.

Nếu cô bé chọn nó, Akari sẽ trở thành một người thẩm vấn tốt vào một ngày nào đó. Sự bảo vệ của cô bé, thẳng thắn mà nói, đáng yêu, nhưng Sakura có thể tự xử lý được.

"Không sao đâu, Akari-chan," Sakura trả lời. "Chị sẽ ghé qua cửa hàng của Shiki-san vào buổi tối."

Akari nhìn cô một lúc lâu trước khi nhún vai và cùng đám trẻ em rời đi.

Nii nhìn Sakura. "Cô đã hiểu rõ về bọn trẻ rồi đấy."

Sakura nhún vai. "Như chị dường như đã biết, tôi là Haruno Sakura của Konohagakure. Rất vui được gặp chị."

"Ta là Nii Yugito của Kumogakure," người phụ nữ trả lời. Cô ấy nghiêng đầu sang một bên tỏ vẻ thích thú. "Ta vừa trở về sau một nhiệm vụ dài và ta đã nghe một số điều thú vị về cô, cô Ninja Hòa bình." Khuôn mặt cô ấy nở nụ cười toe toét.

Sakura thở hổn hển, tránh ánh mắt của cô ấy trong giây lát. Có vẻ như, dù tốt hay xấu (rất có thể là xấu), cô bị mắc kẹt với biệt danh đó. "Điều đó thật...tuyệt."

"Ngoài màn trình diễn chūnin thú vị của cô, ta đã nghe Bee và A-sama kể về cô. Các câu chuyện của họ khá là... độc đáo. Cô muốn tìm hiểu về Kumogakure thực sự sao? "

"Đó là ý định của tôi, vâng," Sakura trả lời, đáp lại ánh mắt dữ dội của Nii. Cô sẽ không cúi xuống vì điều này.

Nii cười toe toét. "Vậy thì cô cần hiểu các chiến binh của nó. Hãy đấu tập nào."

Sakura nuốt nước bọt, nhưng dù sao vẫn gật đầu.

Cô có thể sắp chết nhưng ít nhất sẽ chết dưới tay của một trong những shinobi mạnh nhất của Kumogakure.

.

.

.

Yugito chứng tỏ mình là một chiến binh vững chắc và một ninja ưu tú. Cô ấy và Sakura tập luyện gần như hàng ngày. Bản chất chakra của Yugito là Hỏa và cô ấy sử dụng mái tóc của mình trong trận chiến theo cách mà Sakura chưa bao giờ tưởng tượng được ngay cả trong giấc mơ điên rồ nhất của mình. (Cô ấy sẽ kết hợp một số kỹ thuật của mình nếu và khi cô ấy có cơ hội.)

Hơn thế nữa, Yugito là một người bạn tốt.

Cô ấy cực kỳ khôn ngoan và đã đi du lịch nhiều nơi. Sakura thấy mình đang tìm kiếm lời khuyên và sự hỗ trợ từ người phụ nữ lớn tuổi. Cô chia sẻ lý thuyết và trao đổi mẹo với Yugito. Họ nói về nền văn hóa độc đáo của họ và dành thời gian sau mỗi trận đấu để nằm trên một trong những ngọn núi nhìn ra ngôi làng, chỉ tận hưởng sự đồng hành của người kia.

Đó là vào một dịp như vậy, một tháng sau cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, khi Sakura cuối cùng cũng đưa ra một câu hỏi đang làm phiền cô. Họ ngồi trên một chiếc ghế dài ở một trong nhiều khu vườn đá tuyệt đẹp mà Kumo có trong ranh giới của nó. Khu vườn này tự hào có số trang trí thạch anh độc quyền.

Sakura không phải là một ninja cảm biến, nhưng cô đã nhận thấy một cái gì đó quen thuộc trong các cấu trúc của Yugito. Một cái gì đó trong dòng chảy... gần như là một tiếng vọng, vang dội trở lại trong một chu kỳ vô tận. Nó mê hoặc và thôi miên.

"Yugito, chị có phải... chị có phải là jinchūriki không?" Sakura hỏi.

Yugito ngạc nhiên nhìn cô. "Em không biết à?"

"Đó không phải là một bí mật sao?" Sakura đáp lại, ngồi thẳng lưng. Thân phận của Naruto đã bị che giấu khỏi mọi người trong thế hệ của cô, kể cả cậu.

Yugito lắc đầu chậm rãi, đôi mắt nặng nề mở to. "Chắc chắn là không. Killer Bee và ta đều là jinchūriki của Kumogakure."

"Killer Bee cũng vậy sao?" Sakura hỏi, suy nghĩ. Cô đã có nhiều lần chạm trán với ninja lập dị, mỗi lần đều gây sốc như lần trước. Cô chưa bao giờ thực sự có cơ hội chú ý đến chakra của anh ta vì anh ta sở hữu một tính cách đặc biệt để khiến Sakura hoàn toàn mất cân bằng.

"Nếu không ai nói với em, làm thế nào em biết được?"

Sakura chỉ do dự trong giây lát. "Đó là chakra của chị. Em cảm thấy nó... khác biệt. Một vài người bạn của em là jinchūriki và chakra của họ tương tự nhau."

Yugito mỉm cười. "Vậy chakra của ta cảm giác như thế nào?"

Sakura nhíu mày, nhìn chằm chằm lên bầu trời khi cô cố gắng diễn đạt suy nghĩ của mình thành lời. Yugito, đã quen với những câu trả lời cẩn thận của Sakura, kiên nhẫn chờ đợi.

"Nó... nó có vẻ sâu sắc và mạnh mẽ hơn bất kỳ jinchūriki nào. Và, có điều gì đó... kì quái về nó, em đoán vậy. Giống như... hai luồng chakra chồng lên nhau. Tuy nhiên, của chị khác với bạn bè của em."

"Cụ thể là thế nào?" Yugito hỏi.

"Thật... yên bình," Sakura trả lời khi nghĩ về Naruto và Gaara. "Các bạn của em... giống như họ liên tục vật lộn với luồng chakra khác."

Yugito ngân nga đồng ý, đôi môi cong thành một nụ cười gượng gạo. "Em có chắc mình không phải là một ninja cảm biến không? Em có một sự hiểu biết sâu sắc về chakra của người khác."

Sakura lắc đầu. "Em có thể nhận ra sự khác biệt nhưng em là một người theo dõi tệ. Em phải ngồi yên mới có thể thực sự nhận ra bất cứ điều gì."

"Dù sao đi nữa, nó có thể khác vì Matatabi và ta đã trở thành bạn bè," Yugito giải thích.

"Matatabi?" Sakura hỏi.

"Matatabi, Nibi, Nhị Vĩ, và là bạn của ta," Yugito nói với một nụ cười nhẹ nhàng.

"Chị đã... kết bạn với nó?" Sakura hỏi, nghĩ về những người bạn của cô ở nhà. Cả hai đều đã và đang được đối xử như những con quái vật bên trong họ. Sakura đã được cả Gaara và Naruto nói rằng Vĩ Thú của họ không thực sự tử tế.

"Anh ấy," cô ấy sửa lại với sự thích thú rõ ràng trong giọng nói của mình. "Đừng nhầm lẫn, Matatabi... rất khó đối phó ngay từ đầu. Anh ấy được đưa vào ta khi ta mới hai tuổi. Cựu jinchūriki của Bát Vĩ đã giúp ta trong quá trình chuyển đổi, nhưng ngài ấy đã qua đời khi ta năm tuổi. Matatabi và ta vẫn chưa nói chuyện vào thời điểm đó. Anh ấy thích chơi khăm ta."

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Sakura hỏi, bị mê hoặc bởi câu chuyện.

Đôi môi của Yugito nở một nụ cười dịu dàng. "Killer Bee đã xảy ra. Chúng tôi, cả hai chúng tôi, đều bị phân biệt đối xử vì chúng tôi là jinchūriki. Có một lý do cho điều đó, nhưng Bee từ chối cúi đầu trước sự thù hận hướng về anh ta. Thật may là chúng tôi có nhau để hỗ trợ lẫn nhau. Bee kết bạn với Bát Vĩ và yêu cầu mọi người gọi Bát Vĩ là 'Ngài Bát Vĩ.' Vì vậy, ta cũng quyết định làm điều tương tự với Matatabi."

"Bằng cách nào?" Sakura hỏi, tuyệt vọng muốn tìm hiểu thêm. Cô muốn chuyển thông tin cho bạn bè của mình và làm cho cuộc sống của họ dễ dàng hơn. Nếu cô có thể giúp Naruto và Gaara tránh khỏi bất kỳ đau khổ nào trong tương lai, cô sẽ làm.

"Có một nơi bên trong, nơi Matatabi được phong ấn. Đó là nơi bọn ta có thể gặp mặt để nói chuyện." Đôi mắt của Yugito xa xăm và Sakura biết cô ấy đang ở nơi đó ngay bây giờ. "Bee nói với ta quang cảnh nơi đó của anh ấy khác với ta nên ta cho rằng nó phụ thuộc vào Vĩ Thú. Ta có lẽ tám hoặc có thể chín tuổi khi lần đầu tiên ta đến đó để nói chuyện với Matatabi, mà vào thời điểm đó ta chỉ biết là Nhị Vĩ. Ta đã rất sợ hãi."

"Vậy chị đã làm gì?"

Yugito cười toe toét, lắc đầu kinh ngạc. "Ta đi thẳng đến anh ấy và ngồi xuống giữa hai bàn chân của anh ấy. Matatabi là một con mèo khổng lồ. Đôi khi, ta vẫn không thể tin vào sự táo bạo của bản thân mình." Cô ấy khịt mũi to. "Matatabi cũng không thể, đó là điều chắc chắn. Anh ấy nói rằng anh ấy rất ấn tượng khi một cô gái nhỏ bé tiếp cận anh ấy như thế."

"Sau đó, bọn ta mới bắt đầu nói chuyện. Anh ấy nói với ta tên thật của anh ấy và ta yêu cầu anh ấy ngừng gây rối với ta. Đổi lại, ta cho anh ấy tự do hơn trong đầu ta và trong các trận chiến. Anh ấy có thể nhìn thấy mọi thứ mà ta thấy."

"Có phải... anh ấy có thể nhìn thấy em ngay bây giờ không?" Sakura hỏi một cách ngập ngừng.

"Đúng vậy," Yugito trả lời dễ dàng. "Anh ấy nghĩ rằng đôi mắt của em rất giống mèo."

"Er...cảm ơn," Sakura nói, không chắc chắn về câu trả lời thích hợp.

Yugito cười lớn và rõ ràng khi cô ấy nâng chiếc cốc lên. "Hãy thử cái này. Đây là socola ấm."

Sakura cầm lấy đồ uống, đưa nó lên môi với sự do dự. Cô uống một ngụm, ngạc nhiên khi nó trôi xuống một cách êm dịu và nóng hổi. Nó làm dịu cổ họng của cô với kết cấu kem béo ngậy. Đôi mắt cô mở to khi cô quay sang Yugito, người bắt đầu cười. "Ngon quá!"

Yugito cười toe toét khi cô ấy vòng tay qua vai cô gái, cẩn thận với vũ khí trên tóc cô. "Nói đủ rồi. Đã đến lúc đào tạo thêm! Bee sẽ tham gia cùng chúng ta hôm nay. Hai đấu một."

"Chúng ta đấu với Bee?"

Yugito lắc đầu. "Hai jinchūriki đấu với em."

Đôi mắt của Sakura mở to kinh hoàng khi tiếng cười khàn khàn của Yugito vang khắp trên núi.

.

.

.

Huhu thật sự xin lỗi vì hơn 3 tháng rồi tui mới quay lại. Mọi người chưa quên tui và Halcyon Days đúng khôngggg? Mong mọi người vẫn ủng hộ tui nhaaa.

Những chap sắp tới hai anh nhà Indra và Ashura sẽ ko xuất hiện mà chỉ nói về quá trình làm đại sứ hòa bình và máy săn jinchūriki Haruno Sakura.

Lưu ý: Bản dịch chưa được sự cho phép của tác giả jaylene.

| Hà Nội | 20.12.2024 |

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top