Chương 21. Hoa Anh Đào

"Tôi chuẩn bị mua ít đồ, có ai muốn đi cùng không?" Sakura hỏi khi thò đầu vào khu vực phòng khách. Cô mỉm cười khi nhìn thấy bốn chàng trai của mình đang thơ thẩn trên ghế dài không làm gì khác ngoài việc lười biếng. Sakura không biết cô đã bắt đầu gọi bốn người này là chàng trai của mình từ bao giờ, giống như cô không có ý kiến khi thấy sự lười biếng kì lạ của họ. Họ vẫn chưa hoàn toàn là con người đối với cô, nhưng sau khoảng thời gian mà cô đã trải qua với họ, cô không chắc mình có phải vậy không. "Bất cứ ai?"

"Cậu đi đi, yeah. Tôi mệt quá," Deidara lẩm bẩm và đảo mắt về phía cô, "Tại sao cậu lại hào hứng như vậy? Cậu chắc hẳn cũng mệt rồi." Hai cánh tay của anh ấy choàng qua sofa theo kiểu Deidara cổ điển và Sakura nheo mắt để tưởng tượng anh ấy đang ở trong một môi trường trần tục, có thể là trong một nhà hát bên Suna với một cô gái trong tay. Ý nghĩ đó gần như khiến cô nghẹn vì cười và cô biết rằng sự thoải mái của cô với thiên tài thuốc nổ đã đi quá xa. Cô ấy thật ngớ ngẩn.

Sakura nhún vai với một nụ cười trên môi để đáp lại đôi mày nhướng lên của Deidara, "Cơ của tôi đang bị đau và tôi cảm thấy như thể sẽ lật úp bất cứ lúc nào nếu có, nhưng nếu có, tôi sẽ nổi điên với một người nào đó về việc không có thức ăn. "

"Im lặng."

"Ồ, Kisame, cảm ơn anh đã tình nguyện đi với tôi, hãy chuẩn bị... đồ ngụy trang của anh và chúng ta sẽ ra ngoài sau khoảng mười phút, neh?"

"Tch, bitch." Kisame không chịu mở mắt khi anh tiếp tục tựa đầu vào tay ghế sa lông với hai chân hất sang một bên và nằm trên mặt đất.

"Tôi sẽ không mua cho anh con cá nào nếu không đi cùng tôi."

Đôi mắt anh mở to khi anh trừng trừng nhìn cô đầy đe dọa, "Hãy chuẩn bị năm phút trước khi chúng ta ra khỏi cửa."

"A-được rồi!" Sakura ríu rít khi cô quay trở lại hành lang để trở về phòng ngủ và thay đồ cho chuyến đi mua sắm của mình. Sakura khẽ rên rỉ và xoa xoa cánh tay của mình trước khi cô đóng cửa phòng ngủ sau lưng với một tiếng hét hạnh phúc vì thành công.

"Rất tuyệt, bây giờ cậu đang bị thao túng bởi cô ấy," Itachi nói khi lật trang sách của mình. Anh đặt khuỷu tay lên tay vịn còn lại của chiếc ghế dài và đầu buông xuống một cách lười biếng trong tay. Đôi mắt anh ấy sáng lên với một chút thích thú khi anh ấy lật trang của mình một lần nữa.

Đôi mắt Kisame nheo lại, "Không, tôi chỉ muốn con cá của mình và việc giúp cô ấy đi mua sắm cũng không khó chịu lắm. Dù có bị thao túng thì cô ấy cũng chỉ lấy nó từ Itachi tào lao của cậu hay thậm chí là cậu, Sasori. Chắc là nó đã được truyền qua rồi, nước bọt của cậu hoặc cái gì đó. "

"Ew, không cần hình ảnh đó, yeah. Tôi đã nghe đủ về nó rồi, yeah." (Dei)

"À, chắc chắn là chuyện tào lao của tôi," Itachi vẫn còn thích thú, "Nhưng nếu cậu biết cô ấy đang thao túng cậu thì tại sao ..."

"Tôi không có nước miếng" Sasori bình tĩnh trả lời.

(P: với vốn tiếng anh ngu ngốc thì khúc này mình không hiểu được nên dịch lung tung hết lên hmu, cơ mà mấy anh đang nói về gì đó khá là "dơ")

Deidara càu nhàu, "Ừ, cảm ơn vì đã dừng lại với những hình ảnh Sasori no danna. Cậu không ngạc nhiên sao?"

"Chắc vậy." (Saso)

"Thích thú khi nhìn cô ấy tán tỉnh những người chủ cửa hàng để kiếm thêm thức ăn. Thỉnh thoảng, cô ấy cố gắng đẩy bộ ngực không tồn tại của mình ra và ngọ nguậy ..." (Dei)

"Cô ấy tán tỉnh các chủ cửa hàng?" Sasori hỏi từ vị trí của mình trên sàn gần đầu Kisame trong khi không cố hình dung Sakura tán tỉnh người phàm sẽ như thế nào. Những hình ảnh ít nhất đã không làm hài lòng anh ta. Có lẽ Deidara đã có lý với những hình ảnh tinh thần...

"Ồ, làm ơn, như thể cậu không biết," Kisame cáu kỉnh và đứng dậy khỏi vị trí của mình. Anh duỗi người ra trước khi nắm lấy chiếc áo choàng đã được vội vàng ném qua lưng ghế sô pha từ lần cuối cùng anh đi chơi làng cách đây một tuần hoặc lâu hơn. Lần đó Sakura cũng lôi anh ấy đi chơi à? Anh không muốn nhớ lại, bởi vì nó sẽ thừa nhận một điều gì đó khó coi.

Sasori chỉ ngước nhìn anh với ánh mắt trống rỗng trước khi quay trở lại với dòng suy nghĩ của mình. "Thực vậy."

"Tôi cần một trận chiến thú vị để trấn tỉnh lại bản thân mình, yeah," Deidara rên rỉ khi anh choàng tay qua mắt, "Tại sao chúng ta không có việc gì phải làm trong tuần qua?"

"Bởi vì mọi người đang dọn dẹp cho mùa xuân!" Sakura ríu rít khi xuất hiện sau anh chàng tóc vàng. "Đối thủ của cậu là bụi và rào cản của cậu là mọi thứ xung quanh. Hãy chiến đấu hết mình!"

"Một trận đấu kinh khủng, yeah." Deidara nhìn lên với cô ấy với một nụ cười nhỏ khi cô ấy mỉm cười lại với anh. Họ phá lên cười trước khi Sakura quay lại Kisame.

"Anh đã sẵn sàng, cá bảy màu?"

"Yah..." anh đáp, buộc chặt chiếc áo choàng quanh cổ và theo cô ra khỏi phòng.

Trước khi Kisame cố gắng bước ra khỏi cửa, Sakura đã biến mất khỏi phía anh và anh nhìn cô quay đầu vào khu vực phòng khách, "Các anh có lẽ nên dọn dẹp căn phòng này trước khi chúng tôi quay lại. Xem nào... chỉ cần đồng ý đi mua sắm với tôi thì sẽ không có chuyện như thế này, và nhìn này Deidara, cậu thậm chí còn có trận chiến kinh thiên động địa" Sakura cười toe toét trước ba cặp mắt gần như trừng trừng nhìn cô và giật mình với một nụ cười trên khuôn mặt của cô ấy.

"Hãy chết trong một cái hố, yeah." (Dei)

"Tôi đùa đấy! Tôi sẽ dọn dẹp căn phòng này khi tôi về được chứ? Hôm qua các anh đã làm đủ rồi, hãy thư giãn đi và tối nay tôi sẽ làm cho các anh một bữa ăn tuyệt vời," Sakura cười toe toét.

Sakura quay lại chỗ Kisame đang đợi cô và xỏ giày trước khi mở cửa. Kisame đi theo cô vào nắng ấm và gió. "Cô có nhận ra rằng căn phòng có thể sẽ sạch sẽ vào thời điểm chúng ta quay lại."

Sakura nhướng mày với người cầm kiếm bên cạnh và nở nụ cười tự mãn ngây thơ nhất. Cô ấy đã ngừng cười như một người bình thường từ bao giờ? "Tôi thực sự nghi ngờ điều đó. Hôm qua tôi đã rất sốc khi Akatsuki tình nguyện giúp tôi dọn dẹp. Thêm nữa, tất cả họ đều nhìn chằm chằm vào tôi, anh đã bao giờ bị ba thành viên Akatsuki nhìn chằm chằm trước đây chưa? Thật đáng sợ ..." Giọng cô ấy đều đều và ngoài sự thích thú. Mặc dù cô ấy đã trở nên thành thạo trong việc thao túng, cô ấy vẫn rất kinh khủng khi nói dối trong thời gian sau đó.

"Chúng tôi thường không dọn dẹp và tôi thường dọn dẹp ngoại hình, vì vậy không, tôi không biết nó đáng sợ như thế nào ..."

"Vậy tại sao cả bốn người đều giúp đỡ, hửm cá bảy màu?" Sakura hỏi khi ngẩng đầu lên để nhìn thẳng vào mắt anh. Cô đang trêu chọc anh. Anh muốn xé nát đầu cô, nhưng anh biết mình không thể... hoặc sẽ không thể. Bây giờ anh muốn xé nát đầu của chính mình.

Kisame dừng lại một chút và tìm kiếm một câu trả lời nào đó có thể làm hài lòng cô, làm hài lòng anh ấy và đưa họ ra khỏi chủ đề trò chuyện này. Cô ấy đã vượt qua nỗi sợ hãi khi đấm vào tay anh khoảng một tháng trước và anh ấy quyết định rằng sẽ muốn trả thù bằng mọi đòn đánh của cô ấy, anh ấy đã rất buồn cười khi nắm đấm nhỏ của cô cố gắng gây sát thương cho anh-cánh tay được huấn luyện, hoặc ít nhất đó là điều anh muốn nói với bản thân. Đó là một lý do đủ chính đáng. Tuy nhiên, gần đây, cô ấy đã đưa chakra vào các cú đấm của mình và mặc dù anh ta sẽ không bao giờ, BAO GIỜ thừa nhận điều đó, cánh tay của anh ta bị đau sau ba cú đánh. "Trông cô rất giống một người hầu gái quái đản đang chạy quanh với chiếc khăn lau bụi và tạp dề đến nỗi chúng tôi rất thương hại và quyết định giúp đỡ. Chỉ một chút thôi."

Sakura bật cười trước câu trả lời của anh ấy, "Một chút? Các anh đã giúp rất nhiều. Anh không cần phải làm như vậy. Tôi biết mình đang mắc phải điều gì khi quyết định rằng nó sẽ trở thành một trong những thói quen khó bỏ"

"Bất cứ điều gì, những gì đã làm đã hoàn thành một cách kỳ lạ và tôi sẽ không bao giờ làm điều đó nữa."

"Aww, cá bảy màu thực sự quan tâm đến tôi!"

"Ngươi không nghe ta vừa nói cái gì sao?"

"Anh thực sự, rất quan tâm đến tôi!"

"Bây giờ cô đang đi đến cái kết luận ngu ngốc nào vậy?"

"Rằng anh là một con cá nhỏ đáng yêu mặc dù anh nói chuyện với hàm răng lớn. Naw, naw, naw." Sakura đã gây ấn tượng với con cá mập một cách lố bịch bằng hàm răng của mình khi cô cố gắng nói rõ ý của mình và kết thúc bằng một tràng cười.

"Tôi không thể chờ đợi ngày mà tôi có thể giết cô."

"Anh yêu tôi quá nhiều để giết tôi," Sakura nói với một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt và ngón tay của cô ấy vẫy xung quanh như thể cô ấy đang nói ra sự thật. Kisame chọn cách im lặng mặc dù anh ta chế nhạo cô dưới lớp áo choàng của mình. Sakura chỉ cười vì trò hề của anh khi họ chìm vào im lặng thoải mái.

Họ bước xuống con đường khi các con phố bắt đầu ngày càng đông đúc hơn với những người bán hàng rong và những người mua sắm khác đã tan tầm vào buổi chiều. Sakura mỉm cười và nhắm mắt cho phép gió đẩy những lọn tóc ngắn của cô qua lại và xung quanh khuôn mặt của cô. Thật dễ dàng theo dõi Kisame xung quanh; anh ấy luôn là người cao nhất trong đám đông. Ở xung quanh Kisame giống như có một người anh trai lớn bảo vệ mà cô ấy chưa từng có... hoặc có thể là người mà cô ấy có thể trông đợi, theo nghĩa đen trong trường hợp này, giống như lẽ ra cô ấy nên có một người thầy. "Cảm ơn anh."

"Về điều gì?"

"Tôi biết ngay từ đầu anh đã ghét tôi rồi. Ghét là cách nói nửa mùa."

"Điều gì khiến cô nghĩ bây giờ tôi không?"

Sakura nhún vai và bật ra một nụ cười trên môi, "Thực lòng tôi không biết. Không có gì khiến tôi nghĩ vậy về anh cả. Anh chỉ là quá khó đoán để ra lệnh cụ thể, nhưng anh đã không phản kháng nhiều như vậy khi tôi tuyên bố rằng anh sẽ là người đi mua sắm với tôi. "

"Dù sao thì mọi chuyện sẽ không thành công nếu tôi cố gắng kháng cự mọi thứ," Kisame rít lên, "Những người khác sẽ bắt tôi đi hoặc cô sẽ biến thành một ma nữ bạo lực. Ồ, chờ đã, cô đã là một trong số đó "

"Đó là bởi vì anh là người dễ thay đổi cảm xúc nhất, uh ... thứ hai có thể là do ma nữ, tôi đoán vậy. Hoặc có thể chúng ta đang ở cùng một mức độ biến động cảm xúc; ba người đó đôi khi điều khiển chúng ta mà không hề nhận ra. Nó có làm phiền anh không? "

Kisame chớp mắt khi anh nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc lâu. Sakura dường như chìm đắm trong dòng suy nghĩ nên thậm chí cô còn không nhận ra điều trớ trêu mà mình vừa thốt ra từ miệng. "Tôi đã quen với điều đó. Cô phải quen với điều đó nếu cô định sống xung quanh họ trong vài năm. Tôi cũng thích thú khi biết rằng tôi có thể cắt đôi tất cả chúng bất cứ lúc nào tôi muốn, kể cả Itachi nếu tôi bắt gặp anh ta mất cảnh giác ... có lẽ, tch. Nhưng điều đó bao gồm cả cô, cô biết đấy."

Sakura cười sặc sụa, "Tôi cũng quen rồi, dù anh biết tôi có thể đáp lại nó."

"Cô là người đưa họ bay sang thế giới khác," Kisame nhếch mép khi nhìn Sakura giậm chân thách thức. "Thật khốn nạn. Tại sao lúc nào cô cũng muốn tôi đi mua sắm với cô? Cô không bao giờ nghiêm túc xem xét những lời đe dọa không có cá hoặc không có bữa tối. Thêm vào đó, chúng ta có thể sống một tuần với tất cả những món hàng mà cô đã bắt tôi mang lần trước ."

"Đúng, anh sẽ rên rỉ rất nhiều." Sakura dừng bước ngay khi họ đi qua một đám đông.

"Tôi không than vãn, người phụ nữ." Kisame dừng lại bên cô và đút tay vào túi áo khoác.

Sakura lại cười và hướng mắt lên quảng trường trung tâm của ngôi làng nhỏ của họ, "Anh biết đấy, cho đến gần đây tôi thậm chí còn không nhận ra rằng cái cây này là cây hoa anh đào, tên của tôi. Đối với một y nhẫn, điều đó khá thảm hại , ngay cả khi hoa chưa nở. Có lẽ tôi đã quá phân tâm bởi những vấn đề khác. "

"Không bao giờ thực sự quan tâm," Kisame trả lời khi đặt phần lớn trọng lượng của mình lên một chân và nhìn chằm chằm vào cái cây như thể tự hỏi liệu nó có cho anh biết tại sao họ lại nhìn chằm chằm vào nó hay không.

Sakura mỉm cười với cái cây, "Tôi đến đây vào khoảng cuối mùa hè năm ngoái hay là nó là sự khởi đầu? Tôi không còn nhớ nữa nhưng lúc đó tất cả các cánh hoa đã rơi và tôi không thực sự có ý định nhìn quanh đây. Tôi còn nhiều điều phải lo lắng hơn thế. "

Kisame nhếch mép, "Giống như việc cô được cử đi thâm nhập vào một tổ chức tội phạm, nơi mà mọi khả năng cô sẽ chết, bị đánh đập hoặc bị tra tấn tùy thuộc vào những gì Konoha nghĩ về chúng tôi."

"Yah, đại loại như vậy, mặc dù thành thật mà nói, tôi mong rằng chúng ta đang sống trong một hang động tối tăm gì đó," Sakura cười.

"Eh, chỉ thỉnh thoảng và không bao giờ quá hai đêm," Kisame đáp và Sakura cười.

Cô vẫn đứng ở một chỗ đó nhìn lên cây hoa anh đào có những cành lớn và vươn dài hung tợn trên đám cỏ nằm bên dưới nó. "Giờ tôi mới biết, thật là buồn."

"Buồn vì cô chưa chết? Tôi có thể hiểu điều đó ..." Kisame cười toe toét, Sakura liếc anh từ khóe mắt và anh cười khúc khích, "Tại sao vậy? Ngay cả tôi cũng coi cây hoa anh đào trông rất đẹp và điều xa vời nhất khỏi sự buồn bả. "

"Nó 'trông đẹp' nhưng tôi chưa bao giờ thực sự yêu nó, ít nhất là không như mọi người mong đợi. Tôi sử dụng cánh hoa của nó khi dịch chuyển tức thời vì không có gì khác xuất hiện trong tâm trí và mọi người mong đợi điều đó ở tôi nhưng trên thực tế, 'tôi tiếc rằng điều đó' sẽ là một biểu hiện tốt hơn cho cảm xúc của tôi. "

"Đáng thương? Cô thương hại một cái cây ... một cái cây mà cô được đặt tên theo."

"The cherry tree, the sakura tree, được tôn vinh vì vẻ đẹp của nó ... trong một thời gian ngắn ngủi như vậy. Nó nở hoa rồi tàn lụi theo gió. Nó chỉ hơi bi thảm một chút thôi. Anh biết đấy. Điều gì sẽ xảy ra nếu Anh được tôn vinh chỉ vì cuộc sống ngắn ngủi? "

"Cô có lý, nhưng tôi sẽ không bận tâm miễn là trong cuộc đời ngắn ngủi đó tôi đã chiến đấu tốt."

"Anh nghĩ vậy?"

"Tôi muốn nó như vậy, nhưng điều đó có liên quan gì đến việc mua sắm?" Kisame giật mình hỏi. Anh ta nhìn lướt qua quảng trường trung tâm của ngôi làng, anh ta không phải kiểu người đứng xung quanh và nói về cây cối.

"Không liên quan gì đến việc mua sắm," Sakura nhếch mép nói, "Chỉ là những suy nghĩ chạy qua đầu tôi và mọi thứ. Nhưng tôi đã yêu cầu anh đi cùng với tôi là có lý do."

"Ồ, con chó cái luôn có một lý do thay thế."

"Ồ, thật xấu hổ," Sakura cáu kỉnh, "Tôi muốn nhờ anh một việc."

Kisame chớp mắt với cô ấy và nhướng mày với vẻ không tin, "Cô ... đang cầu xin TÔI ... một đặc ân?"

"Ngươi không nghe ta nói lần đầu sao, cá bảy màu?"

"Không, chỉ là điều đó thật khó tin. Tại sao không phải là Sasori bạn trai cô ... hay Deidara bạn thân nhất của cô?"

"Đừng dùng từ bạn trai hay bạn thân, nghe... kỳ cục, quá dân dã," Sakura rùng mình khi tưởng tượng Sasori là bạn trai khi hẹn hò trong một ngôi làng. Shikamaru và Ino nảy ra trong ý nghĩ và đột nhiên Ino được thay thế bởi Deidara và Shikamaru được thay thế bởi Sasori và Sakura cắt đứt dòng suy nghĩ của mình nhanh nhất có thể.

"Hay là Itachi, gần đây hai người rất thân với nhau, bạn thân ..."

"Bạn thân, bạn thân?"

"Bất cứ ai cũng có thể tốt hơn tôi."

Sakura nhún vai khi chân cô bắt đầu di chuyển trở lại. Cô không muốn nhìn những cánh hoa đã nở của cây anh đào sừng sững và vững chãi phía trên mình. Dù sao thì nó cũng sẽ sớm ra đi; các mùa sẽ luôn bỏ lại chúng phía sau. Mùa hè, mái tóc vàng, mùa thu, những lọn tóc bạc, mùa đông, những sắc thái màu gỗ mun, sẽ đến và đi, không bao giờ để ý rằng những cánh hoa đã tàn cùng với mùa xuân. Sakura cau mày, cô ấy không phải là một mùa giải như những người đồng đội cũ của cô ấy, cô ấy chỉ là một cái nhìn lướt qua, và một cái gì đó mà các mùa khác chưa từng thấy hoặc mong muốn được nhìn thấy. 'Nhưng tôi sẽ chiến đấu tốt.' Cô ấy không cần phải là một mùa thoáng qua nữa.

"Bởi vì... anh là người hoàn hảo nhất cho việc này. Tôi cần một người chủ yếu giao tranh trong cận chiến, ngay lập tức hạ gục Deidara, không cần bàn cãi và tôi cần một người không dính líu đến tình cảm với tôi. "

"Vậy thì cô vẫn còn Itachi."

"Tình cảm liên quan đến những gì tôi sẽ yêu cầu anh làm và Itachi liên quan đến tình cảm nhiều hơn Sasori sẽ."

"Hãy nói cho tôi biết cô muốn tôi làm gì trước."

Sakura cười, "Ồ, anh sẽ là một người cho vay nặng lãi, tôi chỉ có thể cảm nhận được điều đó." Sakura lờ đi cái nhìn chói mắt mà Kisame bắn cô, "Thỏa thuận không tệ lắm đâu. Nó cũng gần như đảm bảo một cuộc chiến tốt."

"Là vậy sao?" Kisame chắc chắn quan tâm, "Vẫn nói chi tiết cụ thể."

Sakura nhanh chóng quay lại và đứng trước mặt Kisame. Những quả cầu màu xanh lục của cô ấy bị khóa chặt vào mắt anh và anh nhận thấy rằng chúng sáng hơn bình thường. Họ đã một lần nữa bị đóng băng ngay tại chỗ. "Đã chín tháng rồi, thời hạn cuối cùng cho 'nhiệm vụ' của tôi là còn ba tháng nữa và tôi biết anh có thể nghĩ rằng còn hơi sớm để nghĩ về điều này, nhưng tôi đã nghĩ về anh ấy ngay từ đầu. Tôi chỉ cần để có được sự yên tâm rằng tôi cần cho những gì tôi đang dự định làm và đó là lý do tại sao tôi hỏi anh điều này sớm ... Tôi cần lập kế hoạch, tôi cần biết, nếu không tôi sẽ không thể ... Tôi sẽ phải đối mặt với họ và tôi chỉ biết họ sẽ kháng cự để tôi không quay lại." (P: không quay lại với Akatsuki á)

"Đội cũ của cô."

"Đội 7 và bất kỳ ai khác sẽ ở cùng họ."

"Điều gì khiến cô nghĩ rằng sẽ không chỉ có kyuubi, em trai của Itachi và ninja sao chép?"

Sakura nhắm nghiền mắt lại, "Tôi biết rất rõ về sư phụ và Kakashi-sensei của tôi. Họ sẽ không chấp nhận bất kỳ cơ hội nào, đặc biệt là xem các anh thuộc hạng tội phạm nào và sư phụ đã khiến tôi trở nên có giá trị như thế nào. Họ có thể mong đợi cả bốn người trong số các anh đuổi theo tôi khi tôi trốn thoát và xem xét họ đã thua thảm hại như thế nào trong lần đầu tiên chỉ là Đội 7, họ sẽ không có bất kỳ cơ hội nào với sự hồi phục của tôi. Hoặc ít nhất tôi cũng hy vọng..." Sakura nhớ lại lời của Shikamaru những lời nói và cách Tsunade đã làm ô nhục cô, nhưng Sakura đã xem lại trí nhớ của mình và thấy rằng cô vẫn nhớ tất cả những gì Tsunade đã từng cho cô xem. Đôi mắt cô ấy đảo qua và cô ấy thả lỏng, một nụ cười tự mãn trang điểm cho khuôn mặt của cô ấy, "Không, tôi chắc chắn."

Kisame giấu hết cảm xúc trên gương mặt khi nhìn chúng lướt qua cô. Có những điều cô ấy không nói với họ, nhưng mỗi người đều có những bí mật nhỏ của họ. "Vậy à? Và cô muốn tôi ở đó để giúp cô trình bày trường hợp của mình?"

"Theo một nghĩa nào đó. Không cần phải lôi kéo tất cả mọi người, nhưng tôi biết rằng tôi không phù hợp với ngay cả một trong những chàng trai trong đội cũ của tôi, ít hơn nhiều khi có thêm một nhóm tay có thể muốn đưa tôi trở lại."

"Không có đối thủ nào trong Đội 7?"

Sakura cười khẩy, "Chỉ khi họ lao vào tôi với toàn bộ sức mạnh."

"Nghe có vẻ vui đấy, tôi đã rất háo hức với trận tái đấu với sao chép."

"Không," Sakura gầm gừ dữ dội, "Đội 7 là của tôi."

"Nhưng cô vừa nói ..."

"Tôi biết những gì tôi vừa nói, nhưng tôi muốn anh chăm sóc đội dự phòng. Tôi không muốn anh giết bất cứ ai, nhưng tôi muốn anh làm cho họ bận rộn."

"Cô đang chống lại ba người, tất cả đều mạnh hơn cô ..."

"Như tôi đã nói, chỉ khi họ tấn công tôi với toàn bộ sức mạnh, thứ mà họ sẽ không làm. Tôi vẫn là Haruno Sakura bé nhỏ bị bắt cóc đối với họ."

"Cô sắp xếp để tận dụng tất cả niềm vui của một cuộc chiến tốt phải không?" Kisame chế nhạo, "Nhưng nếu tôi không có được kyuubi, ninja sao chép hay em trai của Itachi, điều gì nói rằng tôi sẽ có được một cuộc chiến tốt."

"Họ có thể sẽ cử một đội từ Konoha 12... 11, bất cứ điều gì. Tôi biết mọi thứ về mọi thành viên của Konoha 12, lịch sử của họ, hồ sơ y tế, điểm mạnh, điểm yếu của họ, mọi thứ đã từng được ghi nhận cho toàn bộ Konoha, Tôi biết và tôi có thể nói tất cả với các anh trong vòng ba tháng rằng chúng tôi đã rời khỏi đây. Ngay cả khi Sư phụ không cử ai đó từ Konoha 12... thì ba tháng vẫn đủ thời gian," Sakura cười.

"Vì vậy, đó là con át chủ bài mà cô ấy đang giữ ..." "Đó là một số kiến ​​thức cô có ở đó."

Sakura tiếp tục như thể anh ấy đã không ngắt lời cô, "Tôi không thể sánh được với Naruto, Sasuke hay Kakashi-sensei trong một cuộc chiến công bằng, nhưng trận chiến này sẽ chẳng có gì ngoài công bằng. Họ nghĩ tôi vẫn là một kẻ yếu đuối để bắt đầu và tôi chắc chắn ngay cả khi sư phụ nói với họ theo cách khác rằng họ sẽ không tin cô ấy cho đến khi tôi cố gắng hạ được một trong số họ." Sakura cười thích thú khi tiếp tục luyên thuyên và lặp lại, "Và ngay cả khi đó, sư phụ chỉ biết một nửa điều đó. Tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều kể từ khi ở đây với các anh. Cuối cùng thì tôi đã có thể phát triển về tài năng thiên bẩm của mình và thậm chí tôi có thể ghi dấu ấn vào tiền sử bệnh án của chính mình..."

"Đúng vậy..." Kisame cười toe toét, thích thú với việc cô ấy đã trở nên quá khích. Anh nhận ra ánh mắt lấp lánh của cô. Nó cũng giống như khi máu bắn tung tóe và những cái xác trên chiến trường.

Sakura cười toe toét khi Kisame không hiểu rằng ý cô ấy dùng y thuật, "Vậy nên họ sẽ thua vì họ không chiến đấu hết sức mình. Họ sẽ quá xúc động và đó là lý do tại sao tôi yêu cầu sự giúp đỡ của anh. Tôi yêu cầu anh đánh lạc hướng những người khác trong khi tôi chỉ cho đội cũ của tôi biết người mà họ đã dám bỏ lại phía sau."

"Vậy tôi là một con tốt trong trò chơi trả thù của cô."

Sakura nheo mắt lại, "Đó không phải là trả thù. Đó là quả báo. Tôi sẽ tự tay tước đoạt mạng sống của họ. Họ không còn là đội của tôi nữa, tôi không còn thuộc Đội 7 nữa, nếu tôi đã từng ở ngay từ đầu. . "

"Vì vậy, về cơ bản là cô đang yêu cầu tôi đổ rác," Kisame nói, khóe môi khẽ nhếch lên khi mắt Sakura tối sầm lại và tay cô ấy run rẩy. Anh nhìn Sakura chế nhạo và cắm móng tay vào lòng bàn tay để ngăn cơn run.

"Về mặt kỹ thuật thì không như vậy, nhưng dù sao thì đó vẫn sẽ là một trận chiến hay, và tôi biết anh thích trận chiến của mình đến mức nào," Sakura nói đôi mắt của cô ấy một lần nữa sáng lên khi ánh sáng của nước biến mất trên bề mặt của họ, "Làm ơn anh sẽ làm điều này cho tôi ... Kisame? "

"Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó," Kisame nói với một đoạn bằng giọng nói của mình khi anh ta vượt qua cô ấy và đi về phía chợ. Sakura nắm chặt tay và cắn chặt môi khi quay lại nhìn anh bước đi.

"Mẹ kiếp, tại sao tất cả đàn ông đều phải là những kẻ khốn nạn như vậy," Sakura lớn tiếng lầm bầm trong khi nếm máu tươi trên đầu lưỡi. 'Yếu đuối, tôi yếu đuối. Tôi thậm chí không thể nói về nó mà không run rẩy... tại sao tôi sẽ luôn yếu đuối như vậy? ' Cô chạy đến đi bên cạnh anh. Cô ấy im lặng; Sẽ là vô ích nếu tiếp tục tranh luận về một thứ mà rõ ràng là đã được suy tính.

Hoa anh đào

"Tốt hơn là cô nên làm món cá, cua VÀ tôm tối nay," Kisame cười toe toét khi anh mở cửa trước của ngôi nhà cho cô.

Sakura cười với anh ta, "Tôi không dám lãng phí một con cá tươi như vậy. Đừng lo lắng, ngài cá, anh sẽ nhận được thức ăn của mình." Cô bước xuống hành lang và chúi đầu vào phòng khách.

Miệng cô nhếch lên thành một nụ cười hài lòng khi Kisame nhìn vào ngay sau cô, "Tôi đã nói với cô là sẽ sạch sẽ."

Sakura co giật mắt khi cô nhìn lên anh, cô kinh ngạc mở to miệng, "Tôi hoàn toàn không mong đợi điều này!"

Kisame đảo mắt, "Dù sao thì im lặng đi. Akatsuki không đánh thức mọi người."

"Thật ngạc nhiên khi tất cả canh anh dậy sớm như thế nào," Sakura bực bội lầm bầm.

"Chỉ vì cô không giống một người dậy sớm và trông giống như một con chim mẹ chết tiệt khi thức dậy không có nghĩa là chúng tôi thích được đánh thức sau giấc ngủ ngắn."

"Aww, anh cũng có chợp mắt?" Sakura chế nhạo bằng một cái vẫy tay của mình khi cô ấy nhảy xuống hành lang và ngâm nga một cách vui vẻ.

Kisame đảo mắt khi liếc ra khỏi ba shinobi đang ngủ trưa trong khu sinh hoạt mới được dọn dẹp. Anh đi theo cô vào bếp đặt túi xách lên quầy và nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình ở bàn ăn. Sakura có quyền xếp mọi thứ họ đã mua vào tủ và vào tủ lạnh đầy một nửa. "Vậy còn điều gì sẽ xảy ra trong bữa tiệc rực rỡ này đối với chúng ta?"

Sakura nhìn qua vai và cười rạng rỡ với anh. "Rất nhiều thứ ngẫu nhiên."

"Điều đó ... chắc chắn đã trả lời câu hỏi của tôi."

Sakura cười khúc khích và lè lưỡi với anh, "Tôi sẽ nấu súp miso, bắp cải, onigiri, sushi, mực nướng, món mà Deidara nói với anh là cậu ấy thích, tôi có công thức và nhiều thứ khác. Anh chỉ cần phải lo ăn hết, được không? "

"Không có vấn đề gì ở đó."

Sakura lại cười, "Tôi biết rồi!" Cô bực bội và sau đó quay đầu lại nhìn anh, "Dù sao cũng cảm ơn anh."

"Ah..."

"Anh sẽ chỉ ngồi xung quanh trong khi tôi nấu ăn hay anh cũng sẽ đi ngủ trưa? Anh xứng đáng được như vậy."

"Tôi sẽ ở lại."

"Được chứ."

Sự im lặng kéo dài trong hai giờ tiếp theo khi Kisame nhìn cô gái tóc hồng chạy quanh bếp chuẩn bị tất cả thức ăn mà cô ấy đã lên kế hoạch cho buổi tối. Anh nhận thấy các nguyên liệu được lấy ra không liên quan gì đến thực đơn mà cô đã liệt kê và cười nhạt khi cô làm một loại nước sốt và món tráng miệng. "Đối với một con điếm ngươi biết, ngươi nấu ăn không tệ."

"Chà, về cơ bản thì chẳng biết đâu mà ra," Sakura nói khi cô thái miếng cá và nhanh chóng đặt những dải dài vào dầu nóng đang bắc trên bếp. Cô rít lên khi một ít dầu bắn ra cánh tay. "Anh cần phải nấu ăn ngon một ngày nào đó. Shizune là một đầu bếp giỏi; Genma là một người đàn ông rất may mắn. Hãy tưởng tượng món ăn của cô ấy giống như món ăn mà chúng ta có lễ hội nhưng thậm chí còn ngon hơn."

"Những thứ đó vẫn ổn, mặc dù không tốt."

"Anh thực sự đang muốn khen tôi à?" Sakura hỏi khi cô cúi xuống quầy và cười toe toét với anh. Bàn tay của cô ấy phát ra một màu xanh lá cây tươi sáng khi cô ấy chữa lành vết bỏng dầu trên cánh tay của mình. Những vệt đỏ tươi biến mất ngay lập tức khi Kisame nhớ lại vết thương đầu tiên mà cô đã chữa cho anh.

Kisame chế giễu khi anh rời mắt khỏi bàn tay và cánh tay của cô, "Đừng đùa nữa."

"Sẽ không mơ về điều đó," Sakura đáp lại với giọng thích thú trước khi cô với lấy một đôi đũa để lật nhiều miếng cá mà cô đang nằm trên chảo. Kisame tiếp tục quan sát khi cô ấy cắt lát cá và chiên chúng có màu hơi sẫm hơn so với vàng của sự hoàn hảo.

"Trước khi cô đến, tôi chưa từng ăn cơm nhà nấu."

Sakura ngạc nhiên nhìn anh vì hai lý do rất khác nhau, một là anh đang nói về một điều gì đó thậm chí hơi xúc động và thứ hai là anh thực sự đang nói chuyện với cô một cách dân sự. "Là vậy sao?"

"Yah. Tôi sinh ra và lớn lên để giết người. Mọi tế bào trong cơ thể tôi đều khát máu."

"Tôi có thể biết nó đến từ đâu," Sakura lầm bầm khi nhớ lại cơn khát máu liên tục của mình khi ở giữa trận chiến. Đôi mắt cô ấy lóe lên khi cô ấy ngân nga một cách vui vẻ.

"Tôi không có cha mẹ hoặc bất kỳ ai sẽ nấu ăn cho tôi."

"Hầu hết Akatsuki dường như không có quá khứ trước khi tổ chức."

"Tôi đã có một quá khứ."

"Ý tôi là một quá khứ mà họ sẵn sàng ghi nhớ."

"Ah ... yah Tôi không thực sự quan tâm đến quá khứ của mình. Anh có thể nghĩ điều đó thật kinh tởm, nhưng nó đã giúp tôi có được ngày hôm nay, vì vậy tôi không bận tâm nhiều đến điều đó."

Sakura gắp miếng cá chiên ra khỏi chảo và đặt lên đĩa, "Hãy thử một con và cho tôi biết suy nghĩ của anh trước khi những người khác thức dậy", cô ấy nói khi đưa đĩa cho anh ấy, "Và sau đó kể cho tôi câu chuyện của anh nếu anh thực sự muốn. "

"Cô có chắc là muốn nghe không? Tôi không biết liệu trí óc yếu ớt của cô có thể được nó không," Sakura cau có khi anh lấy một trong những lát cá và thả nó vào khuôn miệng đang mở to của mình, "Nó rất khác với của những kẻ sao chép-nin. Tôi chắc rằng đạo đức của anh ta đã ăn sâu vào cô từ thuở thiếu thời. Cá ăn không đủ mặn. "

"Họ có, nhưng nó không làm tôi hiểu thêm tại sao đạo đức của thầy ấy không ăn sâu vào người khác."

"Ah ha, yah ..." Kisame cười khúc khích, "Tôi đã giết tất cả những người tôi từng gần gũi để bảo vệ thông tin về một nhiệm vụ trong một lần này. Và sau đó tôi tiêu diệt những kẻ đã lấy đi niềm tự hào shinobi khỏi làng của tôi. Một thị trấn bây giờ, nơi ngu ngốc. Đó là những gì tôi nhận được khi không sống ở Kirigakure. " Kisame thẳng thắn, ngắn gọn và súc tích.

Sakura dừng lại khi lau chiếc chảo đầu tiên và chuẩn bị làm nước dùng cho món súp của mình, "Vậy à?"

"Tôi làm cô cảm thấy ghê tởm phải không?"

"Bây giờ anh làm tôi thấy ghê tởm hơn so với năm phút trước."

"Cô đang được hiểu biết sâu sắc."

Sakura cười khi cô lấy một ít đậu phụ và khuấy nó vào cái nồi lớn đặt trước mặt cô, "Tôi không thể liên quan, không một chút nào. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được giết bất cứ ai gần gũi với mình, nhưng tôi có thể hiểu được mong muốn. Và sau đó, sự khác biệt giữa muốn và làm không còn quá xa. Tôi sẽ không ở đây nếu tôi không xây dựng sức mạnh để hiểu và kết nối những cảm xúc tương tự. "

"Quá khứ của Itachi."

"Yah ... quá khứ của anh ấy thậm chí còn ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Của anh thì không, nhưng vâng, tôi không thể liên hệ và tôi không thể nói rằng tôi chấp thuận, nhưng tôi có thể hiểu. Nói cách khác, tôi không thể thông cảm nhưng tôi có thể đồng cảm, tôi không nghĩ anh cần hoặc thậm chí muốn sự đồng cảm của tôi. "

"Không, tôi không, tôi rất vui vì tôi đã làm được những gì tôi đã làm."

"Cho mỗi người của riêng họ. Bây giờ hãy nếm thử con cá này và cho tôi biết nếu nó quá mặn!" Sakura yêu cầu khi cô ấy đưa ra một cái thìa có nước dùng ấm trên đó. Kisame lật tung đống đồ trong đó và Sakura thu mình lại bằng sức đẩy. "Anh không thể lịch sự hơn nữa?"

"Tốt rồi."

"Tốt," Sakura lí nhí. "Tôi chỉ cần cắt sushi bây giờ, anh có phiền đánh thức những người khác và dọn bàn với cơm và mọi thứ không?"

Kisame càu nhàu trước khi ra khỏi khu vực bếp. Sakura đưa mắt nhìn theo anh khi anh rời đi và cô thở phào nhẹ nhõm, "Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình sẽ đồng lòng với người đàn ông đó..."

Một số tiếng rên rỉ và thậm chí một tiếng nổ nhỏ đã được nghe thấy ở hành lang, sau đó là một chuỗi dài những tiếng chửi rủa lớn. Sakura cười lớn trước sự náo động khi cô thái những miếng cá sống trước mặt mình và đặt chúng lên đĩa cùng với wasabi và một ít gừng.

Trong vòng năm phút, chiếc bàn có ba shinobi buồn ngủ và một shinobi rất khó chịu. Tất cả các món ăn được dọn xuống bàn khi Sakura chạy lại vào bếp lấy cơm, "Hai người bắt đầu trước đi," Sakura nói với một nụ cười khi cô đặt bát cơm lớn xuống.

Cô trở vào bếp và mở tủ lạnh. Cô chọc vào món tráng miệng của mình và hơi cau mày, "Mày cũng nên đến ăn." (P: ừm thì mấy món tráng miệng chuẩn bị "bị xơi")

Sakura gằn giọng khi đứng dậy và quay lại nhanh chóng. Sasori đang khoanh tay đứng sau lưng cô. Cô mỉm cười với anh một cách tinh tế trong khi đóng cánh cửa sau lưng mình. "Em sẽ đến đó trong một phút. Em đã nói với anh rằng hãy bắt đầu trước, có vẻ như Kisame đã tận tình tiếp thu gợi ý đó."

"Thật vậy."

"Anh," Sakura cười khẩy và đi đến gần Sasori, "Có chút bụi ..." cô đưa tay vuốt tóc mái anh, "Trên tóc anh."

Sasori đảo mắt để kiểm tra khoảng trống mà cô ấy có giữa các ngón tay của mình, "Anh có thể thấy điều đó."

Sakura cười và nắm lấy tay Sasori, "Giúp em được không? Và sau đó chúng ta sẽ ăn," Sakura ríu rít khi bước vào góc bếp và lấy ra một cái khay lớn.

"Em đang làm hỏng con cá khổng lồ," Sasori nói khi lấy đĩa cua từ cô ấy.

"Anh bạn, tôi biết là còn thiếu thứ gì đó," Kisame cười toe toét khi Sasori đặt cái đĩa lớn lên bàn. Sakura cười và ngồi xuống bên cạnh Sasori với một cái xô để ném vỏ vào.

Itachi đang nhấm nháp một trong những onigiri khi anh hướng mắt về phía cô, "Tối nay Sakura, có một nơi trong rừng mà chúng tôi muốn chỉ cho cô. Tôi chắc chắn cô sẽ thích nó."

"Ừ, chỗ đó," Deidara cười toe toét và gật đầu. Anh đặt tay lên vai cô, "Cậu biết đấy, tớ là người tuyệt vời đã tìm thấy nơi đó nên hãy khen ngợi tớ, đúng vậy."

"Đừng nói dối," Itachi nói.

Deidara cau mày, "Anh không vui đâu, un."

"Anh đang nói cái gì vậy?" Sakura hỏi khi nhìn quanh bốn người đàn ông. Kisame thực sự trông không thoải mái một lần khi đi qua ba con cua.

"Em sẽ thấy khi chúng tôi cho em xem," Sasori nói. Sakura nghiêng đầu gật đầu.

Hoa anh đào

"Đó hẳn là một sự trớ trêu của vũ trụ," Sakura nghĩ khi đứng giữa lùm cây. Những cây hoa anh đào khổng lồ bao quanh cô khi bốn người đàn ông đổ xô về phía cô. Cô ngước nhìn những bông hoa đang nở nhẹ đung đưa trong gió. Một số cánh hoa đã rơi khỏi cành và nhảy múa trong gió. Một cặp đã rơi vào tóc cô ấy và cô dùng ngón tay nắm lấy một chiếc trên không. "Thật là đẹp," Sakura nhẹ nhàng thì thầm, cố gắng không giao tiếp bằng mắt với người cầm kiếm. Cô ấy không nói dối, nhưng cô ấy không đặc biệt thích thú.

"Chúng tôi đã tìm thấy nó một lúc trước, những bông hoa lúc đó mới chỉ là nụ", Itachi nói khi anh đi về phía một trong những cái cây và hái một bông hoa màu hồng trên cành của nó. Anh xoay nó chậm rãi giữa các ngón tay. "Chúng tôi đã đợi chúng nở trước khi đưa chúng ra xem. Chúng tôi đã xem những bông hoa nở, chăm sóc chúng và bây giờ chúng đang ở thời kỳ mạnh nhất và đẹp nhất."

Sasori với một vẻ mặt cau có khó chịu, khi anh ta trừng mắt nhìn Itachi và Deidara cười khúc khích và đập vào phía sau lưng Sasori. Điều đó dẫn đến việc Sasori thúc cùi chỏ Deidara và người sử dụng chất nổ chỉ cười nhiều hơn. Itachi đã không nhìn vào những bông hoa khi anh ấy nói.

"Tôi không thể tin được là mình lại bỏ lỡ một thứ như thế này," Sakura nói khi nhìn quanh một lần nữa. Cô thở dài khi những suy nghĩ của cô bắt đầu lấn át tâm trí cùng với những sự kiện xảy ra sớm hơn ngày hôm đó.

Sự im lặng diễn ra quanh năm người khi gió tiếp tục thổi qua nhiều cây có những bông hoa màu hồng. Ánh sáng hoàng hôn chiếu vào với tất cả màu sắc của khu rừng làm cho khung cảnh đơn sơ trở nên sống động hơn rất nhiều. Sakura nhắm mắt lại khi cô nghĩ về vẻ đẹp thoáng qua bao quanh mình và hít một hơi thật sâu. Cô ngạc nhiên khi cảm thấy mình bị nghẹn vì một thứ gì đó giống như tiếng nức nở.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, cô nhận thấy rằng Sasori đã đi lạc sang phía bên kia của lùm cây, ngồi dưới một trong những cái cây đợi cô. Itachi vẫn đứng đằng xa quan sát bông hoa trên tay và Deidara đang nhanh chóng kiểm tra từng cái cây trong khi vẫn cố nhịn cười. Sakura cười toe toét và hét lên với một cái vẫy tay khi cô lướt đến bên anh và ôm anh thật chặt, "Cảm ơn Deidara."

Deidara chỉ cười nhiều hơn và vỗ nhẹ vào đầu mình khi cả đầu của Itachi và Sasori đều hướng lên để trừng mắt với anh. "Không có gì, Sakura, un!" Sakura cười khúc khích và lùi lại khi Deidara ngồi phịch xuống đất, càu nhàu và gục đầu xuống khoanh tay.

Kisame vẫn đứng bên cạnh cô, quay mặt đi. Anh ta chỉ nói khi một cơn gió lớn lướt qua, "Tôi sẽ làm điều đó. Hãy để chúng ta chiến đấu tốt."

Sakura khẽ nở một nụ cười khi đi đến chỗ Sasori đang đợi cô, "Cảm ơn."

Những cánh hoa anh đào tiếp tục rơi, bao quanh cô trong vẻ rực rỡ của chúng và sau đó chúng bay đi theo gió, tàn lụi khi rơi xuống.

____________________________

Chương tiếp

"Ý anh muốn nói với em rằng anh đã đánh thức em, sáng sớm thế này khi chúng ta KHÔNG có nhiệm vụ."

"Đi hẹn hò nào."

"Gì?"

"Đừng để sự thật rằng em đang tán tỉnh người vạch kế hoạch cho tuần trăng mật của mình."

"Em đã nói là đừng ghen mà. Anh đúng là một người đàn ông."

____________________________

Au: Chương này làm mình thấy khá buồn, tầm khoảng 10 chương nữa là end và mình muốn thông báo là kết rất "vui":)

____________________________

Ngoi lên đây sớm hơn dự tính để thông báo với mọi người rằng mình sẽ off dài hạn TvT vì lịch trình của mình đã kín, có thể là qua Tết ta chứ không phải là vào Tết ta như dự tính

27/12/21: Bắt đầu tuần KT HK I

14/01/22: Khảo sát hsg ín lịt

17/01/22: Bắt đầu đi học trên trường (đấc ơi chưa chép bài:<)

Vân vân và mây mây tùy theo khi lên trường thầy cô sẽ thông báo làm gì

Chúc mấy cậu một mùa Giáng Sinh vui vẻ và Chúc mừng năm mới 2022-nhận được nhiều lì xì nè~

We wish you a merry Christmas
We wish you a merry Christmas
We wish you a merry Christmas and a happy new year

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top