End
Không ai nói với em là làm thư kí cho một người ngoài hành tinh là rất khó cả.
Không phải là vì những tài liệu tuyệt mật của Chính phủ, hay là những thường dân ngẫu nhiên đi lạc vào nơi xảy ra cuộc chiến giữa các Autobot và Decepticon, hoặc phải giải quyết một cách khôn khéo mấy tay đặc vụ xấu tính của CIA. Đó là những việc thường thấy, và người ta thậm chí đã xuất bản một bảng hướng dẫn cách để xử lí những vấn đề thường như cơm bữa đấy.
Vậy, điều gì đã khiến một thư kí như em phải khó xử đến mức này?
Chậc...
Sự khó khăn ấy đến từ chính người mà em phải dưới quyền, người máy cao lớn, vĩ đại, một vị thần sống trong tín ngưỡng của người Cybertron: Optimus Prime.
Em là thư kí, và cũng là một con người. Từ lâu, em đã âm thầm che giấu một bí mật: Em thích Optimus Prime. Em thích khi một khối kim loại sống khổng lồ cao 9 mét có thể dễ dàng giết chết em như người ta giết một con kiến cúi xuống nâng em lên trong bàn tay khi nghe em báo cáo công việc. Em thích khi được ngồi trong buồng lái ở dạng xe tải của Optimus. Em thích nghe giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần dịu dàng của Prime. Em cũng hạnh phúc khi có thể trò chuyện đôi câu về những chuyện linh tinh với Optimus mà người ấy vẫn chăm chú lắng nghe như thể đó là một thông tin cực kì quan trọng. Em thích khi Optimus sẽ điều chỉnh nhiệt độ trong khoang xe khi để ý thấy em không thoải mái với thời tiết bên ngoài. Em thích, em thích, và em thích...
Chỉ kể chừng đó thôi là đã biết trái tim em biết yêu rồi. Nhưng tình yêu trong em đã dần chuyển thành thứ gì đó méo mó, một thứ mà em khao khát hơn là một ánh mắt, hay một nụ cười từ Người đó.
Quần lót em ướt đẫm và hai đùi phải kẹp sát vào nhau để ngăn bản thân không khỏi ngã quỵ mỗi khi tiếp xúc với Optimus. Điều này không chuyên nghiệp với một thư kí, nhưng ai sẽ không yêu Optimus? Người đó toàn năng như một vị thần, và nhân từ hơn bất cứ ai em từng gặp. Hàng triệu năm đã tôi luyện vị chiến binh, để đúc nên khí chất của một vị vua như bây giờ. Mỗi một ánh mắt, một cử chỉ, hay giọng nói đều toát lên vẻ hùng dũng như một vị thánh sống xé sách bước ra. Hoocmon tình yêu có thể làm mờ đi những nhược điểm khi con người ta yêu, nhưng em biết rằng Optimus tồn tại với không một vết nhơ. Và việc tiếp tục phải làm mọi thứ, giả vờ như em không hề cảm thấy nứng đến điên dại vì Optimus quả thật rất thử thách giới hạn chịu đựng. Nhưng ít nhất thì em tự nhủ với bản thân: kích thước của hai người chênh lệch rất nhiều, và nếu Optimus có bất kì cái gì trên cơ thể để gọi là "dương vật" thì em cũng sẽ chết ngay khi nó còn chưa đâm vào bên trong. Nhưng em cũng âm thầm nghĩ bia mộ có khắc dòng chữ "Chết vì cặc của một Prime" với biểu tượng Autobot khắc lên đó cũng sẽ rất là ngầu...
"Đang suy nghĩ gì mà chăm chú thế,búp bê?"
Em giật mình, nhận ra bản thân đang mất tập trung sau khi báo cáo một loạt các hành vi đáng ngờ của Decepticon ở khu vực HongKong cho phe Autobot. Những anh chàng người sắt khổng lồ vui tính thậm chí còn không giận khi em lơ đãng. Crosshair cười ha hả vỗ nhẹ lên người em, nhưng lực đẩy dù đã cố để nhẹ nhất có thể vẫn khiến em chúi người lao về phía trước.
Em ngã vào lòng bàn tay kim loại ấm nóng quen thuộc, Optimus đỡ em đứng thẳng dậy như người ta cố định một con búp bê Barbie. Ngài nói với Crosshair với một giọng trách móc nhẹ:
"Hãy đối xử với con người nhẹ nhàng, Crosshair. Cơ thể hữu cơ không cứng rắn như đồng loại của chúng ta đâu."
"Xin lỗi, Boss.", Crosshairs giơ hai tay lên như đầu hàng, nhưng sự bỡn cợt vẫn chẳng hề biến mất. Và em biết Crosshairs sẽ không bao giờ bỏ trò chơi trêu chọc con người mà anh ta yêu thích đi cả.
"Nhân tiện, Barbie nhỏ", Crosshairs bất ngờ quay sang em. Nụ cười ranh mãnh của anh ta còn trông khốn kiếp hơn cả bình thường," Cưng đã bao giờ thấy tụi này có kích thước gần với con người bao giờ chưa?"
"Kích thước... gần với con người?" Em ngập ngừng hỏi lại. May mắn là căn cứ này được xây dựng riêng cho Autobot nhằm đảm bảo tính bảo mật, nên có rất ít người trong này. Với tư cách là thư kí kiêm trợ lí kết nối giữa Autobot và con người, em mới có tư cách đứng ở đây.
"Đừng có há hốc mồm sau khi thấy đấy, nhóc.", Ironhide cũng phụ hoạ theo Crosshairs, tiếp đó là Bumblebee. Chỉ thấy cả ba bắt đầu biến đổi, kim loại bao bọc cơ thể dần được nén chặt lại, ép xuống khiến kích thước của họ dần thu nhỏ lại. Những khối kim loại cao vài mét giờ đã bị ép xuống gần với kích thước được coi là "con người" nhất có thể.
Nói là gần với con người nhất, nhưng ai cũng phải cao từ 1m9 trở lên. Crosshairs như một con công đực xòe đuôi, hất cái vạt áo của gã một cách điệu nghệ. Em âm thầm nuốt nước bọt, quay đầu nhìn về Optimus đang đứng phía sau em.
"Ô kìa Optimus, anh không thấy Barbie nhỏ đang mong chờ được thấy anh à?", Crosshairs trêu chọc, không hề để ý đến vẻ mất tự nhiên của em.
Optimus thở dài, sau đó cũng nhanh chóng biến đổi cơ thể. Những tiếng lách cách của kim loại va chạm vang vọng trong căn cứ, cơ thể khổng lồ co lại như người ta nén một quả bóng. Em tự hỏi những khối kim loại khổng lồ đó đã đi đâu, nếu CIA hay FBI thấy được thì họ chắc chắn sẽ dùng mọi cách để lấy được công nghệ này từ Autobot.
Ánh mắt em dính chặt vào từng chuyển động của Optimus, cho tới khi từ một người khổng lồ, Optimus trở thành một người máy cao gần gấp đôi em. Vẫn là Optimus ấy, vẫn giống như là thần, nhưng lại gần với em biết bao. Em thấy tim mình đập thình thịch từng hồi trong lồng ngực, những giấc mơ ướt át em tưởng tượng mỗi đêm khi thủ dâm đều hiện ra rõ mồn một trong đầu em bây giờ. Một Optimus vẫn đẹp đẽ, nhưng kích thước lại vừa đủ để em có thể...
Ôi, em khao khát được siết chặt lấy tấm lưng mạnh mẽ ấy trong khi đôi chân em vòng qua eo Người, để mặc cho Người mang em tới vùng đất của sự khoái lạc.
"Máy cảm biến của tôi cho biết nhiệt độ cơ thể của thư kí đang tăng cao...", Âm thanh lạnh lùng của Ratchet vang lên," Nhìn thấy dạng nén của chúng ta khiến con người bị sốt à?"
Nhất thời, mấy cặp mắt xanh sáng rực khoá chặt lên người của thư kí nhỏ. Em căng thẳng đến mức toát mồ hôi, tim thậm chí còn đập nhanh hơn. Trước khi kịp nghĩ ra lí do gì khác, em đã nói ngay:
"P...Phải, tôi cảm thấy hơi ốm từ hôm qua. Tôi xin phép dùng phòng nghỉ riêng một lúc..."
Em nghe thấy giọng mình lắp bắp, khuôn mặt đỏ ửng và bản thân đang sải bước thật nhanh đến phòng nghỉ dành riêng cho nhân viên loài người. May mắn thay, nhân viên bên bộ phận cơ khí đã được điều đi để thực hiện khai quật ở một địa điểm khác nên hôm nay căn cứ về cơ bản chỉ có em là con người duy nhất. Em đóng sầm cửa, thả mình xuống chiếc ghế sofa dài.
Váy bút chì ngắn bị vén lên đến tận eo, em dang hai chân, không thể chờ thêm được nữa mà nhấn mạnh ngón tay lên âm hộ. Hai ngón tay niết mạnh hạt đậu sưng lên sau lớp vải quần lót trắng đã dính đầy khí hư và dâm thuỷ. Đầu ngón tay mơn trớn quanh hột le, xoa nắn làm bướm nhỏ co bóp dữ dội. Em thủ dâm với những Autobot đang đứng sau cánh cửa, không biết họ có thể nghe thấy không? Họ sẽ nghe thấy âm thanh dấp dính của nước nhờn trong âm hộ của một phụ nữ loài người, quá thèm được địt bởi Prime của họ chứ? Hay họ sẽ không biết và em sẽ nhanh chóng vượt qua cảm giác thèm muốn này thôi? Em chẳng quan tâm đến hậu quả sau này nữa, chỉ tập trung vào cảm giác bên dưới. Quần tất đen mỏng tang bị móng tay em kéo rách để có thể luồn vào bên trong, đầu ngón tay lướt từ đỉnh khe lồn tới lỗ âm đạo, thành thạo luồn lách vào bên trong. Tường thịt nóng ấm ôm chặt lấy ngón tay, siết chặt nhằm tìm kiếm chút khoái cảm.
Em tựa người vào thành ghế, cả người khẽ giật lên trong khi tự sướng bằng những ngón tay thon dài của chính mình. Nhưng em không muốn thế. Em muốn bàn tay to lớn của người ấy, muốn bàn tay kim loại của Optimus với những ngón tay dính đầy dâm thuỷ của em, những đốt ngón tay cong lên khi Ngài khiến em phải ra như điên chỉ bằng giọng nói trầm khàn trong khi ngón tay ngài được bao bọc bởi em.
"Hmnh..."
Em cắn chặt môi, khe khẽ rên rỉ. Nước mắt em rơm rớm, không đủ, vẫn không đủ. Ngón tay của em chỉ có thể giải quyết tạm thời vấn đề, nhưng bây giờ nhìn thấy Optimus như vậy, em không thể nhịn được nữa.
"Optimus..."
Tiếng rên khe khẽ của em lọt qua khe cửa, lọt vào bộ tiếp nhận xử lí âm thanh của người máy màu xanh đỏ. Optimus giật mình nhìn về phía phòng nghỉ của con người. Ngài hỏi Ratchet:
"Bạn già, anh thấy thư kí hôm nay có hơi lạ không? Tôi thấy cô ấy không được khoẻ..."
Ratchet vỗ vai Prime, nhìn Optimus đầy ẩn ý. Vị bác sĩ già của Autobot chỉ để lại một câu cộc tuếch "Anh thử kiểm tra cô ấy xem." trước khi kéo cả team Autobot rời khỏi căn cứ với lí do "cần kiểm tra chỉ số cơ thể" cho họ.
Optimus không hiểu lắm ý nghĩa câu nói của Ratchet, nhưng xuất phát tự sự quan tâm dành cho cô thư kí bé nhỏ, Ngài vẫn lịch sự gõ cửa phòng nghỉ.
"Xin chào, ta có thể vào chứ?"
Đáp lại là tiếng thở của người bên trong càng dồn dập hơn. Lồn em thít lại trước việc Optimus đang ở sát bên kia cánh cửa, việc này thật xấu hổ, em nên dừng lại. Nhưng mà thật sướng quá, em đang thủ dâm và Optimus có thể đi vào và nhìn thấy em bất cứ lúc nào. Em thở hổn hển, ngón tay lại càng ra sức chọc ngoáy vào bên trong lồn non. Khoái cảm chảy dọc cơ thể, người em cứ chốc chốc lại co giật nhẹ, những ngón chân co quắp lại đê mê, thứ cảm giác bị phát hiện này đang làm em mất trí, em không thể nhịn thêm nữa. Em sẽ...
Không nhận được phản hồi, Optimus hơi lo lắng. Ngài hắng giọng, nói "Xin thứ lỗi" rồi đẩy cửa bước vào phòng.
Optimus cảm giác như spark của mình vừa bị thổi bay dưới họng súng của Megatron. Con người nhỏ bé của Ngài, nữ thư kí luôn gọn gàng và sạch sẽ đang dạng rộng hai chân ra thẳng về phía cửa. Đập thẳng vào tầm mắt của Optimus là bướm nhỏ đỏ hồng đang phập phồng sau cơn đê mê khoái lạc ẩn hiện sau chiếc quần lót nhàu nhĩ, và nữ thư kí đầu tóc rối bời, hai má đỏ ửng, miệng nhỏ hé ra thở gấp. Hai bầu ngực nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở. Chẳng khó để hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Optimus vẫn sững sờ mất một lúc.
Khoái cảm qua đi, lúc này em mới đủ nhận thức để hiểu mọi chuyện đang TỆ như thế nào: Em vừa lên đỉnh, với tư cách một con người trước mặt Optimus Prime. Em xấu hổ muốn khép chân lại, nhưng một bàn tay to lớn đã cầm lấy cổ chân em giữ cho nó ở nguyên vị trí ban đầu...
Optimus đứng sừng sững giữa hai chân em. Ngài cúi đầu, quang học xanh dương thu hết toàn bộ khung cảnh mà Ngài cho là rất đẹp này vào trong bộ nhớ. Mạnh mẽ xé toạc chỗ quần tất vướng víu còn sót lại, đầu ngón tay kim loại lạnh lẽo khẽ khàng chạm vào phần cơ thể mà Optimus cho là "âm vật", nâng niu như thể đó là một thứ gì đó mong manh và dễ vỡ. Bộ phận khứu giác nhạy cảm ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng như có như không tiết ra từ cơ thể giống cái của con người, hoà lẫn với mùi ngọt tanh từ dịch tiết ra còn sót lại trên âm đạo lẫn ngón tay của thư ký. Người máy không thể cảm thấy khát, nhưng lúc này Optimus lại khao khát mãnh liệt được uống thứ dịch nhầy của con người được tiết ra từ lỗ nhỏ đó.
Em cảm thấy như mình đang mơ. Vị thần mà em hằng mong nhớ đang đứng trước mặt em, bàn tay chạm vào bên dưới em. Tim em rộn ràng, thổn thức như muốn phá vỡ lồng ngực trong khi Optimus thử thăm dò bằng cách đẩy một ngón tay của Ngài vào bên trong cái miệng nhỏ tham lam bên dưới.
Một ngón tay của Optimus phải to gấp rưỡi ngón tay em. Em cong mình, khẽ rít lên vì sự xâm nhập kỳ lạ này. Ngón tay dày, dài với các khớp được đẩy đến tận gốc vào trong. Các cạnh của đầu ngón tay cọ vào vách thịt ấm nóng ngứa ngáy đến phát điên. Em túm chặt lấy tay Ngài, gặng hỏi trong khi cơ thể nhạy cảm vẫn đang quằn quại chỉ bởi một ngón tay xa lạ.
"N... Ngài... Sao lại biê... Biết làm những chuyện như thế nà-àyyyyyyyyy..."
Câu hỏi chẳng thể kết thúc khi ngón tay thứ hai được thêm vào. Hông em giật mạnh theo từng chuyển động của Prime. Và thế là kết thúc cho cuộc đời của em, bởi chỉ với hai ngón tay, Optimus đã thành công khuấy đảo tâm trí vốn đã chẳng thể nào tỉnh táo bởi một kẻ đã quá si mê Ngài. Hai ngón tay cong lên, chạm trúng điểm nhạy cảm mà bình thường ngón tay con người chẳng thể mò mẫm tới được. Em lắc hông nhanh hơn, nhấn người chìm sâu vào những ngón tay ấy, nhấp mạnh như thể mạng sống của em đang phụ thuộc vào hai ngón tay của Optimus rồi cong người lên hết cỡ, tiếng thét the thé trộn lẫn với tiếng nức nở sung sướng chẳng thể gọi tên. Cả người em căng cứng, rồi lại xẹp xuống như quả bóng bị xì hơi, lỗ dâm run rẩy ọc ra mật dịch thấm đầy tay Optimus.
Optimus cảm thấy có chút tò mò. Ngài giơ tay lên quan sát thứ chất lỏng trong suốt đang bám đầy ngón tay, rồi nhẹ nhàng đưa lên miệng nếm thử. Chỗ mà em từng nhầm là bộ phát âm giờ hạ xuống, để lộ khoang miệng với phần kim loại trông như "răng" và "lưỡi" cấu tạo không khác mấy khoang miệng của con người. Kim loại màu bạc mềm dẻo liếm thử dâm thủy trên ngón tay, Optimus chép miệng, sau đó nhếch miệng
"Không tệ."
Đó không phải một lời nói dối, chất bôi trơn của valve con người không nồng mùi nhiên liệu như của Cybertronian. Và Optimus không cảm thấy phiền nếu phải dung nạp chút dịch bôi trơn từ sinh vật hữu cơ này.
Cảnh tượng Prime nóng bỏng nếm thử dâm dịch của em và khen ngợi nó đủ để khiến em lên đỉnh lên lần nữa.
Optimus quỳ một chân xuống, cảnh tượng gã khổng lồ cố gắng cúi mình sẽ rất buồn cười, nếu như người đó không nhấc eo em lên và dí sát mặt họ vào chỗ đó của em.
"Đừng, chỗ đó bẩn lắm...", Em xấu hổ muốn đẩy Optimus ra, nhưng Prime đã chặn em lại chỉ bằng một ánh nhìn. Ngài hỏi em:
"Em chắc chứ? Em thực sự muốn dừng điều này lại, hay muốn ta tiếp tục với... điều này?"
Đầu mũi thậm chí còn cạ vào hột le, lại lần nữa khơi dậy con quỷ tà dâm mới được trấn áp khi nãy. Optimus vùi mặt vào giữa hai chân em, dùng lưỡi đẩy quần lót vướng víu sang một bên. Ngài tham lam hít hà cái mùi thơm của đàn bà loài người, không thể chờ thêm phút giây nào nữa để có thể nếm thử hương vị và làm hài lòng con người nhỏ bé, thiếu thốn, tuyệt vọng vì Ngài lúc này.
"Ah... Ah ha.... Optimus... Optimus... Em... Sướng quá... Ahh...hnh"
Đầu lưỡi mơn trớn nhẹ nhàng từ âm vật xuống dọc khe thịt, lại dùng răng cắn trêu hai mép thịt căng phồng cho nó đỏ hồng như trái đào rồi mới chậm rãi thưởng thức món chính. Nước lồn từng giọt, từng giọt đều được Optimus tận tình liếm mút sạch sẽ. Ngài trân trọng thưởng thức em như vị thực khách ăn ở một nhà hàng 5 sao cao cấp. Lưỡi không xương tách hai mép lồn ra chui vào bên trong, đảo qua đảo lại trước lỗ lồn mà không chịu đâm vào, chọc nó không chịu được mà tức đến khóc ra dâm thủy. Hai chân em bị Optimus vắt lên vai Ngài, giờ đang không tự chủ được mà kẹp chặt lấy mũ giáp trên đầu Prime. Em biết sau này nó sẽ để lại vài vết hằn, nhưng em không quan tâm, bởi cái lưỡi của một Prime hoá ra không phải chỉ để nói ra những lời hay ho, mà còn có thể đụ lồn em sướng đến thế này. Hai tay em cũng túm chặt lấy mũ giáp, ấn mạnh mặt ngài vào lồn em hòng muốn Ngài địt em mạnh hơn bằng cái lưỡi thần thánh đó. Lưỡi ngài to và dài hơn bất cứ thằng hay con nhỏ nào em từng quan hệ, và cái lưỡi ấy cứ làm em phê như trên chín tầng mây khi Optimus dùng nó để mơn trớn em. Lên đỉnh lần thứ ba chỉ với một chiếc lưỡi? Không thành vấn đề. Em sẽ nguyện bị Optimus "chơi" đến chết bằng miệng hôm nay với không chút hối hận.
"Chơi em đi, chơi chết em đi! Chơi chết em đi, Optimus."
Em hét lên đầy van nài, dục vọng thiêu đốt trong ánh mắt. Vất phăng cái sự xấu hổ không cần thiết, mặc kệ những quy tắc và giáo điều, cũng chẳng còn sự ngại ngùng nào ở đây. Em, với dục vọng trần trụi, với cơ thể sung sướng và say mê người đàn ông thậm chí còn chẳng phải nhân loại này. Em đã khao khát gần như là cả đời để có một người đàn ông to lớn, mạnh mẽ và dịu dàng đến bên đời, để được thấy rằng mình được yêu thế nào khi đầu người đó chôn vùi giữa hai chân em và cho em lên đỉnh hết lần này đến lần khác. Còn gì quan trọng hơn hiện tại? Tại sao em lại phải sợ hãi khi đến cả một Prime cũng sẽ quỳ xuống để tôn thờ em?
"Em chắc chứ?"
Câu hỏi của Optimus khiến em phải khựng lại. Chắc về điều gì?
Ngón tay thứ ba đột ngột chen vào bên trong âm đạo hãy còn nhạy cảm vì vừa mới lên đỉnh. Em hét lên, giãy dụa muốn thoát ra nhưng không thể, ba ngón tay như được gắn mô tơ, điên cuồng xoa bóp thịt mềm, lại không ngừng nhấn mạnh vào điểm G. Khoái cảm như điện giật truyền thẳng lên não bộ, em chỉ có thể tiếp nhận nó một cách thụ động, há hốc mồm đến chảy cả dãi với tay siết chặt lấy vai Optimus. Quá nhiều, quá nhiều rồi, em không thể chịu nổi nữa, cảm giác như có thứ gì đó sẽ...
"Vì khi em yêu cầu như thế, thì ta sẽ không dừng lại cho đến khi nào ta thoả mãn đâu."
"D- dừng lại... Em sẽ... sẽ... Ahhhh"
Dòng chất lỏng trong suốt vọt thẳng vào lòng bàn tay Optimus. Người em vẫn đang co giật không ngừng, đối lập hoàn toàn với Optimus vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. Optimus lần nữa cúi đầu xuống vục mặt vào lồn em, tỉ mẩn liếm mút sạch sẽ nước dịch nóng hổi. Khi Ngài ngẩng đầu lên nhìn em, cả nửa mặt của Prime đã sáng bóng bởi dâm dịch. Cảnh tượng này lại lần nữa kích thích trái tim nhỏ bé của em.
"Em muốn ngài...", Em gần như là nghiến răng để nói,"... Không phải lưỡi, không phải ngón tay, spike, dương vật, cặc,... Bất cứ thứ gì mà Cybertron dùng để giao phối, cho em!"
Một tiếng cười khẽ. Optimus Prime cười. Thần thánh thiên địa ơi, ai đó hãy nói cho em biết tại sao chỉ cần Optimus mỉm cười thôi cũng đủ để khiến em lên đỉnh thêm vài lần nữa vậy?
Ngài nhấc em dậy như người ta dễ dàng bế một đứa trẻ con. Một tay đỡ mông, một tay để sau lưng. Có thứ gì đó nhô lên phía sau tấm ngăn dưới hông Optimus, háng em bị Người ép sát vào chỗ đó, mặt đối mặt với Prime.
"Ta không nghĩ đó là một ý hay đâu, thư kí ạ.", Optimus từ tốn đáp," Kích thước của Cybertronian không phải thứ mà con người có thể dễ dàng tiếp nhận, và sức bền cũng vậy."
Trước khi em kịp tỏ ra thất vọng, Optimus lại nghiêng đầu nhìn em và hạ giọng xuống
"Mặc dù, nói theo cách của con người thì ta cũng khao khát được đụ em nhiều đến mức em mất trí và thổi bay cái đầu nhỏ bé, tham lam của em, để em chẳng thể làm gì ngoài khóc lóc cầu xin ta."
Vậy đó, Optimus chắc chắn sẽ là nguyên nhân cho cái chết của em.
Em nguyền rủa cách tình yêu trong em bùng cháy còn dữ dội hơn sau khi nghe những lời đó. Em ôm mặt Optimus, thô bạo cậy mở miệng Ngài ra. Em hôn Ngài mãnh liệt và mạnh bạo như con thú hoang đã đói khát lâu ngày. Tay em lướt dọc trên dây cáp cổ của Optimus, vụng về mơn trớn như đang làm với một con người. Tiếng động cơ làm mát của Optimus kêu ầm ầm làm em tự mãn. Không phải chỉ một mình Optimus mới có cái lưỡi dày kinh nghiệm, bởi em cũng chẳng hề thua kém. Cái thứ được ẩn sâu trong tấm vách kia càng lúc càng nhô lên cao sau mỗi lần em cố tình lắc hông cạ vào đó.
Ánh mắt xanh của Optimus lúc này chẳng còn hiền hoà nữa. Ngài nhìn em với ánh mắt thợ săn nhìn con mồi, nguy hiểm và chết chóc. Tiếng gầm gừ nhẹ phát ra cùng tiếng quạt làm mát kêu ầm ầm chạy hết công suất, hẳn Prime cũng phải kìm nén lắm.
Prime đặt em nằm trở lại trên sofa, Ngài nói bằng một giọng xen lẫn giữa giận dữ, ẩn nhẫn nhưng em vẫn nghe ra đâu đó chút... vui vẻ?
"Đây là điều mà em đã chọn, đừng hối hận."
Tấm vách ngăn được di chuyển với một tiếng tách nhỏ. Thứ mà em cho là "dương vật" của người Cybertron cứ thế lồ lộ ra ngay trước mắt. Nó màu đỏ và xanh như màu sơn của Optimus,có đầu cùn, to và dài hơn kích cỡ của con người rất nhiều với rất nhiều dây nối tạo cảm giác như gân chạy dọc thân. Phần đầu rỉ ra chất dịch màu hồng đậm, hẳn đó là "tiền tinh dịch" của người Cybertron.
Và ai sẽ có thể cưỡng lại con cặc to từ một người đẹp trai như Optimus cơ chứ?
Em cắn môi, nhìn thẳng vào mắt Prime đầy khiêu khích. Cởi phăng cái quần lót đã vướng víu nãy giờ và ném về phía Optimus chỉ để Ngài bắt dễ dàng bắt được. Hai chân em tự banh ra hết cỡ, em phô bày cho Optimus thấy nơi đó của em đã ướt thế nào, sẵn sàng để tiếp nhận hạt giống của Ngài.
Em cầu xin Ngài ban thưởng cho em niềm khoái lạc tột cùng.
Hỡi vị thần của tôi, tín đồ này cầu xin tình yêu thương của Ngài.
Và vị thần đã đáp ứng lời nguyện ước.
Cơn đau như bị xé đôi cơ thể. Kích thước này không phải thứ có con người thể dễ dàng tiếp nhận. Em nhắm mắt, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt. Cố gắng hít thở sâu, em gắng sức thả lỏng cơ thể để Optimus có thể tiến sâu vào. Em sẽ không bỏ cuộc, em muốn Optimus, và em sẽ không để vuột mất cơ hội có thể là duy nhất này.
"Đau em, đau em..."
Optimus đau lòng xoa nhẹ đầu em để trấn an. Em gục đầu vào tay ngài, giống như con mèo nhỏ bị tổn thương cần tìm chủ nhân an ủi. Prime thủ thỉ bên tai nhân loại bé nhỏ những lời động viên tiếp sức cho em
"Cố lên em, sắp vào rồi... Thả lỏng một chút..."
Hai tay em quấn chặt lấy cổ Optimus, khe khẽ nức nở. Đóa hoa kiều diễm của căn cứ như hóa thành dây tầm gửi mềm mại, hoàn toàn dựa dẫm vào Prime như một đứa trẻ. Optimus vuốt tóc em, khẽ hôn lên gò má còn vương vài giọt lệ.
"Đừng sợ. Có ta ở đây rồi."
Những lời ấy làm em càng quyết tâm hơn phải chiếm được Ngài. Optimus cũng phải cố rất nhiều mới không thô bạo đâm thẳng vào bên trong em. Cái valve nhỏ, ẩm ướt của con người quá thách thức sức chịu đựng của Prime. Optimus cảm giác như có cả triệu cái miệng ấm nóng đang siết chặt lấy spike của mình, tham lam hệt như nàng thư kí bé nhỏ chủ nó. Ngài phải hít một hơi thật sâu, rồi chầm chậm rút ra, lại đẩy vào thật nhẹ để em quen dần với kích cỡ của mình.
Bây giờ thì em không thấy đau nữa. Nhưng bên trong em trống rỗng đến khó chịu. Em ghét sự dịu dàng này, em muốn Optimus sử dụng em như một món đồ để phát tiết dục vọng. Hai chân em bắt chéo vòng quanh em Optimus, em nhăn mày, cắn nhẹ lên môi Prime.
"Nào, vị Prime nói sẽ chơi đến khi em phát khóc đã đi đâu rồi?"
Các bộ phận trên mắt Optimus nâng lên tạo thành biểu cảm nhướng mày, Prime chỉ nhẹ nhàng đáp trả
"Vẫn luôn ở đây."
Lời vừa dứt, Optimus nắm chặt eo em kéo mạnh về phía Ngài. Em hét lên đầy khoái trá. Dương vật của Prime đâm sâu đến tận tử cung, tạo thành một chỗ phồng trên chiếc bụng vốn phẳng lì. Lồn non phải căng ra hết cỡ mới có thể ôm trọn được cặc bự.
Quang học của Optimus bắt được trọn vẹn cảnh hai mép bướm bị ép phải banh ra hết cỡ, run rẩy ôm lấy thân dương vật hung tợn. Mỗi lần rút ra đâm vào đều nghe tiếng nhóp nhép của dâm thủy. Mùi vị của tình dục bao phủ căn phòng nghỉ làm lí trí người ta chỉ muốn tan chảy, tuân theo bản năng nguyên thủy nhất.
Em hạnh phúc đến ngất ngây, chỉ biết ôm chầm lấy Optimus mặc cho Ngài rong ruổi trên thân thể mình. Đây không phải cảm giác mà con người bình thường có thể mang lại, đây là kinh nghiệm, là sức mạnh của hàng triệu năm chiến đấu, là sự dẻo dai mà chỉ nếm một lần em sẽ không bao giờ có thể thỏa mãn với con người được nữa. Đỉnh dương vật liên tục xoáy sâu vào bên trong tử cung, chạm đến những nơi sâu nhất mà chưa từng có ai chạm tới. Optimus đúng như lời hứa, biến em thành một mớ hỗn độn chỉ biết rên rỉ và khóc lóc, chẳng còn tâm trí cho chuyện khác. Cặc bự say mê hôn lồn non nhỏ xíu, càng ra sức hầu hạ cho lồn nhỏ chảy nước dầm dề thấm ướt cả một mảng ghế. Mỗi lần rút ra đều mang theo bọt trắng, lúc đâm mạnh vào lại vang lên tiếng lép nhép nghe muốn đỏ mặt. Xiềng xích trói buộc cả hai dường như đã đứt vào lúc này, chỉ có hai con thú với bản năng nguyên thủy nhất đang quấn lấy nhau để giao phối.
Nhiệt độ cơ thể của Optimus hiển thị mức nhiệt tăng cao bất thường nhưng bị Prime gạt phắt đi. Một tay cố định eo bạn tình, tay kia dò dẫm lên trên. Ngài đã chú ý đến hai bầu ngực căng tròn kia từ rất lâu, tự hỏi cảm giác khi chạm vào sẽ thế nào. Ngón tay mạnh mẽ xé mở chiếc cúc áo vướng víu, vói vào bên trong xoa nắn thịt vú mềm mại. Optimus tò mò thử gẩy nhẹ hai đầu nhũ đang dựng đứng, thành công làm em giật mình rên rỉ, bên trong siết chặt làm Ngài suýt nữa phải đầu hàng.
Như phát hiện ra một trò chơi mới, Optimus ngậm một bên vú vào miệng, dùng răng cắn nhẹ để lại vết đỏ chói mắt trên thịt ngực trắng nõn. Lưỡi thì đảo qua đảo lại chơi đùa với đầu vú vốn đã sưng nhưng bị bỏ quên từ lâu. Vừa chơi đùa, Optimus vừa vuốt ve dọc theo cơ thể của thư kí nhỏ. Mỗi cái chạm đều như mang theo dòng điện, mỗi lần tiếp xúc đều mang theo cảm giác râm ran dưới da thịt. Em khi thì gào thét, lúc lại nỉ non tha thiết, khi lại rên rỉ tên của Optimus Prime. Em không biết mình đang gọi tên Optimus Prime để van xin thêm nhiều khoái cảm hơn nữa hay cầu mong Ngài dừng lại, em chỉ có thể nhớ duy nhất được cái tên này trong khi bị nhấn chìm trong cơn đê mê bất tận không thấy đâu là bờ.
Cực khoái đánh em mạnh đến mức em gần như mất nhận thức trong một khoảnh khắc. Em hét lên the thé, cổ họng khàn khàn vì đã kêu rên quá nhiều trong cuộc yêu. Transfluid hồng đậm được bơm thẳng vào tử cung, ép bụng em căng phồng lên trông thấy. Mặc dù đã được dương vật của Prime bịt kín, vài giọt vẫn chảy ra thấm xuống ghế lẫn thảm trải sàn. Cả người em nhũn ra, kiệt sức sau những gì đã trải qua, nhưng khi em ngỡ mọi chuyện đã kết thúc, em mới nhận ra dương vật của Prime không hề hạ xuống chút nào.
Thì ra đây là cái "đừng hối hận" mà Optimus nói đến.
"Vì em đã nói là hãy chơi chết em đi," Optimus nói một cách vô cùng tự nhiên trong khi đang bế em với cái lồn hãy còn rỉ tinh dịch của Ngài lên. Giúp em chống hai tay em lên tường, Optimus lại chỉnh cho đôi chân hãy còn mềm nhũn của em đứng thẳng lên rồi căn chỉnh cho spike vào đúng vị trí. Một đẩy lút cán, cái bụng xẹp xuống lại bị địt cho phồng lên.
"Nên hãy chịu trách nhiệm cho những gì em đã nói."
Tư thế này giúp cho âm hộ trở nên chặt hơn, cũng giúp cho dương vật đi vào sâu hơn. Trọng lượng cả cơ thể em chỉ dựa vào hai tay Optimus đang đỡ lấy eo em. Bây giờ thì như ý nguyện, Optimus đang đụ em như một con búp bê tình dục thực sự. Lồn em vẫn còn quá nhạy cảm lại phải chịu sự hung bạo của Prime, vừa đau vừa sướng. Em càng khóc lóc yếu ớt cầu xin Optimus dừng lại, Prime lại càng địt mạnh hơn. Cả người em bị ép lên tường, mông vểnh cao cho Optimus ra sức cày cấy trên cơ thể. Tinh dịch hồng đậm trộn lẫn với nước lồn chảy dọc xuống đùi em, dính cả vào quần tất và giày cao gót.
Nếu bây giờ bất cứ ai bước vào sẽ thấy nữ thư kí luôn nghiêm túc và lạnh lùng bị một người máy khổng lồ áp lên tường, lỗ lồn bị banh ra hết cỡ để dương vật kim loại đút vào. Thư kí khuôn mặt đỏ bừng, miệng trên lẫn miệng dưới đều vì khoái cảm mà há ra không khép lại được. Người máy thì cao lớn thô kệch, dương vật hung tợn dùng mọi cách tra tấn lồn nhỏ, ôm chặt eo nữ thư kí đến mức tím bầm cũng không chịu thả ra. Thư kí bị Prime "chơi" đến mức tiểu cả ra sàn vẫn không được tha, hoàn toàn trở thành búp bê tình dục cho Ngài.
"Bé ngoan..."
Em chỉ kịp nghe được hai từ đó trước khi hoàn toàn mất đi ý thức trong vòng tay của Optimus.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top