3
“Anh, em cũng không muốn nữa."
03.
Hạ Tuấn Lâm mãi đến nửa đêm mới tỉnh dậy. Nghiêm Hạo Tường không giống như lần trước ngồi trên ghế sofa như thế ba tháng trước giải quyết công việc trong tay. Thay vào đó, hiện tại hắn ngây người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu trong giây lát. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, tim Hạ Tuấn Lâm đập thình thịch, cậu lo nghĩ đến tuyến thể của mình.
Vấn đề đã nghiêm trọng đến mức nào rồi?
Hai người nhìn nhau một lúc, vẫn là Nghiêm Hạo Tường rời mắt trước, hắn vẫn đang mặc quần áo ở nhà, mái tóc cũng buông xõa trước trán, không giống như trang phục nghiêm chỉnh thường ngày. Hạ Tuấn Lâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh của hắn, khàn giọng hỏi:
"Tôi bị sao thế"
Nghiêm Hạo Tường dường như đang chờ đợi câu hỏi của cậu. Nhưng hắn không trả lời, chỉ trầm ngâm. Hắn nhìn thật sâu vào cậu, ánh mắt phức tạp đến mức Hạ Tuấn Lâm không thể hiểu liệu có ẩn ý gì trong đó hay không.
"Tôi làm sao vậy? Đừng giả câm nữa, Nghiêm Hạo Tường, nói đi!"
Giọng điệu của Hạ Tuấn Lâm bất giác nôn nóng, cậu có hơi gay gắt. Cậu nhìn Nghiêm Hạo Tường,
nhưng đối phương dường như không dám nhìn cậu, hắn chỉ xoa bụng dưới của cậu. Hạ Tuấn Lâm sau đó mới chú ý bàn tay của Nghiêm Hạo Tường luôn đặt trên bụng mình. Cậu kỳ quái liếc nhìn người kia, đang cố gắng ngồi dậy, lại bị Nghiêm Hạo Tường giơ tay đè lên vai.
“Ngủ đi, tuyến thể không có việc gì cả. "
Nghiêm Hạo Tường đưa tay chạm vào má cậu, nhưng cậu tránh được. Hạ Tuấn Lâm thấy ngón tay hắn cứng đờ trong giây lát, hắn cảm thấy khó xử. Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu một cách nhẹ nhàng, đột nhiên hỏi một cách không đầu không đuôi:
" Em có thích trẻ con không?"
Nghiêm Hạo Tường dường như đã đoán trước được câu trả lời, hắn thờ ơ gật đầu, thu tay về và đứng dậy khỏi giường, rũ tóc mái che đi vẻ mặt của mình. Hạ Tuấn Lâm không hiểu hắn có ý gì, huống chi là hắn định làm gì.
Kí hiệu với nồng độ oxytocin rất cao, Hạ Tuấn Lâm trở lại trong giấc ngủ. Rõ ràng mọi chuyện đều có thể giải quyết, cậu có thể nhượng bộ, miễn là Nghiêm Hạo Tường bày tỏ ý muốn thay đổi, nhưng hắn từ chối. Hắn rõ ràng có thể chống lại sự cám dỗ ngay cả khi hắn dễ bị tổn thương nhất trong thời kỳ nhạy cảm. Ban đầu là bày tỏ tình yêu với Hạ Tuấn Lâm, nhưng khi cậu tỉnh lại thì không nhận.
Vào ngày thứ ba của thời kỳ nhạy cảm của Nghiêm Hạo Tường, Lâm gia đã đến. Gia đình Lâm Hiên nói rằng cậu ta là người chưa kết hôn, Omega bị đánh dấu thì cả đời cũng sẽ không thể có tương lai được nữa. Trừ khi tuyến bị phá huỷ thì họ mới có thể thoát khỏi nhau. Ở cấp độ y tế, không thể xóa kí hiệu. Nói cách khác, Lâm Hiên không thể dựa vào bất kỳ bất cứ ai trải qua thời kỳ động dục, chỉ có thể bị ức chế bởi Nghiêm Hạo Tường -người sẽ phải thường xuyên tiết dịch tin tức tố cho cậu ta.
Điều đó cũng có nghĩa là thời kỳ phát tình của cậu ta sẽ ảnh hưởng đến Nghiêm Hạo Tường ở một mức độ nhất định.
Sau khi Nghiêm Hạo Tường vượt qua thời kỳ nhạy cảm, hắn nhanh chóng bắt đầu xử lý công việc tích lũy trong tuần này. Mặc dù Lâm gia không lớn bằng Nghiêm gia, nhưng vẫn dễ dàng tạo ra rắc rối cho Nghiêm Hạo Tường. Sau khi Lâm Hiên tỉnh dậy, cậu ta biết rằng không thể làm gì Hạ Tuấn Lâm, chứ đừng nói đến việc sử dụng một dấu hiệu đơn giản để đe dọa Nghiêm Hạo Tường kết hôn với cậu ta. Cho nên cậu ta chỉ đưa ra một yêu cầu - cậu ta sẽ không loại bỏ kí hiệu. Buộc Lâm gia và Nghiêm gia sẽ thiết lập mối quan hệ hợp tác lâu dài.
Không thể phủ nhận rằng ngay cả Hạ Tuấn Lâm cũng hiểu rằng điều này đều có lợi cho Nghiêm Hạo Tường, Lâm Hiên hoặc gia đình đằng sau hai người. Chỉ có tình cảm là hy sinh giữa chừng, nhưng tình cảm của hắn sẽ không trở thành điều kiện để đạt được lợi ích trong hợp đồng. Trong mắt các nhà kinh doanh, đây hoàn toàn là một tình huống đôi bên cùng có lợi. Mặc dù Lâm Hiên là người bị đánh dấu, nhưng thuốc trong cơ thể Nghiêm Hạo Tường đã được chuyển hóa trong bảy ngày qua, việc thu thập bằng chứng thậm chí còn khó khăn hơn. Với tư cách là một Omega bị buộc đánh dấu, Lâm Hiên có lợi thế tuyệt đối về luật pháp - trong hiến pháp quy định trách nhiệm pháp lý tuyệt đối không có lỗi đối với Omega. Nói một cách đơn giản, do những bất lợi về thể chất vốn có, một Omega chỉ có thể được đánh dấu bằng một Alpha trong cuộc đời. Cách duy nhất để loại bỏ dấu hiệu khi ngay cả khi Alpha không có lỗi, người đó vẫn phải chịu trách nhiệm, trừ khi bản thân Omega từ chối.
Điều này không công bằng với Alpha, nhưng thực tế quy luật tự nhiên cũng không công bằng với Omega. Vào ngày ký hợp đồng, Hạ Tuấn Lâm muốn ngăn Nghiêm Hạo Tường muốn ra ngoài.
"Nghiêm Hạo Tường, tôi không phải là Omega, tôi không thể đồng cảm. Tôi không quan tâm nếu tôi ở trong hoàn cảnh của cậu ta. Tôi gặp khó
khăn như hôm nay hoàn toàn là lỗi của anh. Nếu anh ký hợp đồng này tôi sẽ xoá sạch kí hiệu."
Nghiêm Hạo Tường đang mặc bộ đồ ngủ, hai quầng thâm dày dưới mắt, mái tóc của hắn cũng rối rắm, mấy ngày nay hắn bị bao vây bởi oán hận và tức giận. Hắn hoàn toàn không ngủ, ý nghĩ chia sẻ Nghiêm Hạo Tường với một người khác có thể ở bên cạnh hắn an ủi cũng bị dập tắt. Hắn thấy tồi tệ vì kì phát tình của người khác, hắn cảm thấy buồn nôn trong bụng khi nghĩ về nó.
Hành động xấu xa của Lâm Hiên, cậu ta đáng phải sống trong sự dằn vặt của kì phát tình cho đến hết đời. Nhưng hắn rõ ràng là vô tội, tại sao phải quan tâm đến người khác?
Omega càng mỏng manh, nên dù ai đúng ai sai thì hậu quả phải do người khác gánh chịu.
Điều khoản này dường như là sự thỏa hiệp của Lâm Hiên, nhưng cậu biết rằng cậu ta sẽ không có được tình yêu của Nghiêm Hạo Tường. Nhưng hắn vẫn muốn đến. Cậu ta mới là kẻ đáng phải chịu đau đớn, Hạ Tuấn Lâm không đáng phải chịu đựng điều này, cậu cũng sẽ bị tổn thương. Hạ Tuấn Lâm cảm thấy một chút ghen tị và tức giận.
Nghiêm Hạo Tường im lặng nhìn cậu, thật lòng hắn không biết rằng Hạ Tuấn Lâm đang khó xử cái gì. Cậu không thể hiểu được tình huống của hắn sao?
Lâm Hiên sẽ không có bất kỳ cảm xúc nào. Lâm Hiên đã tính toán hắn như vậy, Lâm gia vẫn muốn đối phó với hắn. Dựa vào gia thế, nhà bọn họ tất nhiên chiếm hết ưu thế, nếu dám giẫm lên đầu hắn, bọn họ nhất định phải chuẩn bị đương đầu với sóng gió, nhưng hiện tại chỉ là kế sách trì hoãn công kích, hắn cả đời cũng không thể để đối phương khống chế mình.
Nghiêm Hạo Tường cau mày, hắn đã quá mệt mỏi, hắn phải xử lý một núi công việc ngay sau khi thời gian nhạy cảm kết thúc, người của Lâm gia thậm chí cả các công ty khác cũng đến đây, muốn giành lấy phần thắng. Bây giờ ngay cả Hạ Tuấn Lâm cũng không hiểu Nghiêm Hạo Tường. Hắn đang phải cố gắng hết sức để áp chế sự phiền muộn trong lòng. Hắn giơ hai tay lên ôm mặt Hạ Tuấn Lâm, dùng ngón tay cái dụi dụi vào đôi mắt thâm quầng của đối phương.
“ Hạ Tuấn Lâm, đừng lộn xộn nữa”
Đừng lộn xộn.
Hạ Tuấn Lâm đứng trước mặt Nghiêm Hạo Tường, sự mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn trong mắt hắn khiến cậu như bị sét đánh.
Đừng lộn xộn...
Đừng lộn xộn...
Bây giờ hắn nghĩ hắn là ai?
Ai đang làm loạn?
Ai đang để người xấu ở trong nhà, ai đang đánh dấu người khác?
Ai bây giờ sẽ ký hợp đồng?
Cậu hất tay của Nghiêm Hạo Tường và hét lên:
"Tôi không lộn xộn! Nghiêm Hạo Tường, nếu anh bước ra khỏi cánh cửa này. Tối nay anh không cần phải quay lại!"
Bàn tay của Nghiêm Hạo Tường bị hất ra, hắn làm đổ chiếc bình cố
Ruolig Begonia trên tủ giày. Hạ Tuấn Lâm càng cáu kỉnh hơn. Cậu tránh xa hắn, lạnh lùng nói:
"Đây là nhà của tôi."
Sau khi Nghiêm Hạo Tường lên xe, hắn ném chiếc gối ở ghế sau xuống và véo vào giữa lông mày một cách mệt mỏi. Cậu là một sinh vật có khát vọng độc quyền cao. Hạ Tuấn Lâm có khí chất và ngoại hình phù hợp nên được đóng vai một người lính đặc biệt Omega, diễn viên đóng cặp của cậu là một Alpha 1,9 mét, danh tiếng của bên kia trong vòng tròn không tốt, anh ta nổi tiếng thích chơi Alpha.
Nghiêm Hạo Tường lúc đó đến thăm trường quay, nhưng chỉ liếc nhìn người đàn ông đang vùi mặt vào Hạ Tuấn Lâm. Sắc mặt hắn âm trầm đến có thể hù chết người, cho nên mấy ngày sau, liền dứt khoát yêu cầu cậu đi công tác. Hắn ngồi trên phim trường như một vị Phật khổng lồ và nhìn hai người họ diễn ân ái. Bản thân Nghiêm Hạo Tường đã ghen tị đến mức này, nếu sự việc hôm nay xảy ra thậm chí còn tin rằng nếu Hạ Tuấn Lâm dám bước ra khỏi cánh cửa này. Nhưng hắn cũng biết phần khó khăn của vấn đề này, Nghiêm Hạo Tường có thể giải quyết công việc của công ty, nhưng hắn hoàn toàn không có cơ hội chống lại pháp luật. Một khi kí hiệu liên quan đến vấn đề đánh dấu bạo lực, những người duy nhất cực đoan theo chủ nghĩa tối cao Omega, người đã để mắt đến Nghiêm gia và Nghiêm Hạo Tường. Họ sẽ vồ lấy thịt sống như sói đói.
Trần Thừa Thành trong lòng thở dài, anh ta muốn nói chuyện để thuyết phục Nghiêm Hạo Tường. Ông chủ miệng khó hơn lòng, nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng nghĩ lại vẫn là đừng nhúng tay vào chuyện gia đình của ông chủ. Hạ Tuấn Lâm sẽ không bao giờ khiến Nghiêm Hạo Tường giải thích một lời.
Trần Thừa Thành không ngờ rằng sau khi tan sở về nhà, anh đã tắm rửa và chuẩn bị tận hưởng cuộc sống. Lúc đó, một cuộc điện thoại của chú Lý quản gia khiến hắn tự tát mình.
Khi đến nhà ông chủ, trò hề đã kết thúc, chiếc bình sứ chứa Rieger Begonia bị những mảnh sứ sắc nhọn làm vỡ vụn, Hạ Tuấn Lâm đang ở giai đoạn đầu thai kì, không còn lý trí và bình tĩnh như thường lệ, nhưng Nghiêm Hạo Tường dường như nhắm mắt làm ngơ, hắn nhìn người đứng trước mặt mình với đôi mắt đỏ hoe.
“ Em lấy tư cách gì mà hỏi anh?”
“Chỉ là dấu hiệu thôi, em lấy thân phận gì mà hỏi anh?”
Bất kể là Alpha hay Omega họ đều có thể cho ra vô số kí hiệu trong cuộc đời. Họ chỉ trung thành với bạn đời của mình, hay nói cách khác, chỉ có đối tác mà họ xác định mới có tư cách yêu cầu họ trung thành. Hạ Tuấn Lâm chớp mắt, một thứ gì đó rơi xuống phát ra tiếng sột soạt, không tiếng động đập vào tấm thảm. Cậu nhìn Nghiêm Hạo Tường trước mặt, đột nhiên cậu dường như đã trở về bảy năm trước.
Hàm ý trong lời nói của đối phương không thể tách rời khỏi sự khác biệt về thân phận của họ - Nghiêm Hạo Tường là người đã cứu cậu khỏi lửa là người đã tìm đến cậu khi cậu khó khăn nhất, hắn đã trả hết nợ cho cậu, hắn đã giải tỏa những trở ngại trong sự nghiệp của cậu, đã bố thí cho cậu.
Nhưng bây giờ hắn muốn bố thí cho người khác, cậu có quyền gì mà can thiệp?
Đúng vậy, Hạ Tuấn Lâm là người duy nhất thay đổi trong bảy năm qua. Nghiêm Hạo Tường chưa bao giờ thay đổi, Hạ Tuấn Lâm đột nhiên mất đi sức mạnh rồi lùi lại một bước. Cậu nhìn Nghiêm Hạo Tường, cậu không nói gì nữa. Nghiêm Hạo Tường cuối cùng cũng di chuyển, ngồi dậy như thể cảm thấy không thoải mái. Lưng hắn cong và hai tay khoanh trên đầu gối, hắn liếc nhìn Hạ Tuấn Lâm, như thể đang suy nghĩ trong đầu. Hắn đã đưa ra phán đoán gì, hắn đứng thẳng dậy, nhìn người bên kia và mím môi. Một lúc sau, hắn trầm giọng nói:
“ Anh sẽ không bị nhà họ Lâm kiềm chế, nhưng bây giờ không phải lúc "
Đây đã là một lời giải thích, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy rằng cổ họng của mình dường như có điều gì đó khiến hắn nghẹn ngào, hắn hiếm khi nói điều gì mà hắn không nghĩ là cần thiết. Đôi mắt của Trần Thừa Thành hơi mở to, ông chủ của anh thực sự đang cố gắng nói lý lẽ với đối phương? Anh quay đầu lại nhìn Hạ Tuấn Lâm, trong lòng bỗng chùng xuống.
Đôi mắt cô độc xám xịt của đối phương giống như một cái giếng cạn khô, không nhìn thấy rõ nỗi buồn, cậu chỉ nhìn vào thấy tuyệt vọng và tủi thân, như có một bàn tay to lớn, như muốn kéo cậu vào vực sâu nhất đáy biển.
Nghiêm Hạo Tường cũng thấy rõ ràng, hắn cau mày đứng dậy, cố tình tránh đi. Hạ Tuấn Lâm nhìn chằm chằm vào mắt hắn, Trần Thừa Thành thoáng thấy hắn đút tay vào túi di chuyển, nhưng trước khi có thể nghĩ ra một giải pháp, Hạ Tuấn Lâm đột nhiên cười lạnh. Nghiêm Hạo Tường sống lưng sững sờ trong giây lát, hắn trầm giọng nói như né tránh:
"Lên lầu nghỉ ngơi đi, anh có thể coi như chuyện tối nay chưa từng xảy ra."
"Không xảy ra? Chà, không có
đâu..."
Hạ Tuấn Lâm đung đưa như thể không thể đứng vững. Đôi dép của cậu bị tấm thảm len làm tuột ra. Nghiêm Hạo Tường vô thức liếc nhìn bàn chân của Hạ Tuấn Lâm trên gạch, trái tim hắn đập mạnh. Hắn không thể kiểm soát cơ thể của mình muốn quay lại để giúp cậu, nhưng Hạ Tuấn Lâm đột nhiên mở miệng.
"Tôi nghĩ rằng anh đánh dấu tôi bởi vì anh thích tôi, nhưng tôi đã sai rồi... Anh có thể đánh dấu bất cứ ai, anh sẽ không bị giới hạn bởi kí hiệu, anh căn bản là không quan tâm tôi nghĩ gì..."
"Làm sao tôi có thể quên được, thật nực cười... Anh chưa bao giờ nói thích tôi, cũng sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi. Mối quan hệ của chúng ta bắt đầu từ sự trao đổi lợi ích. Anh trả tiền và tôi trao thân xác. Sau ngần ấy năm. Anh muốn nuôi một người mới phù hợp với mình đúng không?"
Nghiêm Hạo Tường đã cùng cậu đến phim trường làm việc, đưa cậu đi công tác, sẽ cùng cậu đi xem cực quang sau khi từ chối công việc ... tất cả đều là giả, không, phải nói rằng cậu là người duy nhất coi những điều này là hâm nóng tình cảm. Nghiêm Hạo Tường từ đầu đến cuối chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
Hạ Tuấn Lâm nhìn khuôn mặt của Nghiêm Hạo Tường, cuối cùng cậu mỉm cười.
Bây giờ, mở mắt ra và nhìn đi!
Hạ Tuấn Lâm, cậu và hắn đã gặp nhau bảy năm trước. Có khác biệt về ngoại hình. Sự bình tĩnh, kiềm chế, không bộc lộ cảm xúc. Dù sao Hạ Tuấn Lâm cũng là một Alpha được giáo dục ưu tú, nhìn cậu hiện tại đi.
Cậu đã hoàn toàn thua trong trò chơi này!
Hạ Tuấn Lâm lắc đầu, cậu cảm thấy rằng việc trao đổi Pheromone khiến các tuyến thể của mình đau nhức.
Ban đầu, lượng Pheromone mà hắn để lại sẽ đủ trong vài ngày nhưng sau quá trình biệt hóa thứ cấp của Nghiêm Hạo Tường, cậu đã được đánh dấu vĩnh viễn. Cậu bây giờ là một con quái vật, không phải Alpha cũng không phải Omega. Cậu rõ ràng là một Alpha, nhưng lại khao khát được người khác quan tâm và chiếm hữu trong thời kỳ nhạy cảm của mình.
Hạ Tuấn Lâm đột nhiên đưa tay lên để chạm vào tuyến thể nóng bỏng của mình. Nhất định là thứ này, nhất định là do nó! Hạ Tuấn Lâm nghiến răng, nhất định là nó khiến cậu không thể trốn thoát khỏi đây. Nhưng cậu không thể không muốn đến gần Nghiêm Hạo Tường, rõ ràng cậu nên rời đi một cách bình tĩnh, nhưng cậu lại bị thứ này giam cầm.
Hạ Tuấn Lâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Nghiêm Hạo Tường, với vẻ mặt tự chế giễu:
“ Người bán thân mà yêu khách hàng thì nực cười quá…”
Nghiêm Hạo Tường sắc mặt tối sầm, lông mày nhíu chặt, vô thức kháng cự. Hạ Tuấn Lâm mô tả bản thân như thế này, hắn biết đây là phần tồi tệ trong mối quan hệ của họ. Dù chỉ là một cách diễn đạt nhưng lông mày của Nghiêm Hạo Tường giật giật, lần đầu tiên trong đời hắn nảy sinh ý nghĩ hối hận. Nhìn biểu cảm trên mặt Hạ Tuấn Lâm, hắn cảm thấy tức giận. Hắn cứng đờ, một linh cảm xấu từ sau lưng trỗi dậy. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân sởn gai ốc.
Hắn vô thức tiến gần Hạ Tuấn Lâm hơn một bước. Hạ Tuấn Lâm nghiêng đầu, vô thức thút thít, có lẽ là thời điểm nhạy cảm đã thực sự
đến, cậu vô cùng đau đớn và uất hận. Hạ Tuấn Lâm lảo đảo cúi xuống, nhặt một mảnh sứ dưới đất đang phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ngọn đèn.
Hạ Tuấn Lâm rất hài lòng ném đi những thứ trong tay, nhìn vẻ mặt cảnh giác của Nghiêm Hạo Tường, cậu cười nói:
"Tôi biết dấu vết của anh không thể xoá sạch. Tôi là tài sản của anh. Nhưng Nghiêm Hạo Tường, tôi không sinh ra để thấp hèn, tôi không đáng bị anh coi như đồ vật như thế."
" Dù tuyến thể có bị tổn thương trong suốt phần đời còn lại, tôi cũng sẽ không để anh sỉ nhục tôi. "
Hạ Tuấn Lâm giơ tay lên, không để mọi người kịp phản ứng đã hung hăng đâm mảnh sứ vào tuyến thể của mình. Mùi hương của Rieger Begonia trộn lẫn với mùi rỉ sét bùng nổ trong căn phòng khách rộng lớn, dày đặc đến mức gần như khiến những người có mặt choáng váng.
Đôi mắt Nghiêm Hạo Tường sáng lên, hắn bước lên trước và đưa tay ra để ngăn cậu lại, nhưng vẫn chậm một giây.
Hạ Tuấn Lâm dưới cơn đau dữ dội cố gắng tránh tay hắn. Lưu Diệu Văn không biết đã đến từ lúc nào. Hai má của Hạ Tuấn Lâm nóng ran, giọng cậu khàn khàn.
"Nghiêm... Nghiêm Hạo Tường... Tôi không muốn tuyến thể này nữa..."
Tiếng động cơ từ ngoài sân vọng vào, mọi người kể cả chú Lý vội vã ra ngoài lấy xe, người thì chuẩn bị đồ dùng cầm máu. Phòng khách yên tĩnh tạo thành một sự tương phản rất lớn, chỉ còn lại Nghiêm Hạo Tường ở đây.
Hắn sững người tại chỗ, những lời cuối cùng mà Hạ Tuấn Lâm nói trước khi cậu ngất đi vang vọng bên tai hắn.
“Anh, em cũng không muốn nữa."
.
.
.
Eo ôi, thương dã mannn 😭
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top