2.1

"Lâm Lâm... Anh đau... Lâm Lâm ... Hôn hôn.... hôn."

.
.
.

Trong biệt thự ở Kim Thành, quản gia có chút nóng lòng sau khi gọi bác sĩ. Nghiêm Hạo Tường không nói gì, hắn ngồi trên chiếc ghế sofa đơn cạnh cửa sổ cách giường một chút, trong tay là quả óc chó đang xoay tròn. Đồng hồ trên tường kim đồng hồ phát ra âm thanh 'da, da, da". Bầu không khí càng thêm phần trầm lặng.

Hạ Tuấn Lâm nằm sấp trên giường lớn, quần áo trên người đều đã bị cởi hết, trên người chỉ đắp một tấm chăn nhung màu hồng trắng để che đi sự xấu hổ. Đúng như dự đoán, các tuyến thể của cậu sưng hết lên, nơi từng được khâu lại hiện ra những đường trắng như ấu trùng rết trên cục phồng nhỏ màu đỏ và trên toàn bộ tuyến thể. Nhìn hồi lâu mới thấy biết vấn đề nghiêm trọng thế này. Tin tức tố  hương hoa và bạc hà quyện vào nhau khiến mùi trong phòng có phần hỗn tạp.

"Em ấy thế nào rồi?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn chằm chằm vào bác sĩ một cách vô cảm, quả óc chó trên tay hắn xoay đi xoay lại hai lần. Hạ Tuấn Lâm ngủ gần như cả ngày.  Bác Sĩ từ tốn nói với hắn rằng Hạ Tuấn Lâm bị sốt cao,Nghiêm Hạo Tường cau mày

Bác sĩ thấy sự kiên nhẫn của Nghiêm Hạo Tường sắp đến giới hạn. Cho dù phỏng đoán của bác sĩ là thái quá, cũng không thể không cắn môi mà nói:

"Nghiêm tổng, xin hỏi vừa rồi.... Trước khi tôi đến, ngài có phải đã hoạt động?"

Nghiêm Hạo Tường không bất mãn khi bị người khác tò mò vào cuộc sống riêng tư của mình. Hắn đã phản ứng rất hào hứng, sau đó cau mày nhìn cậu, trong mắt hắn lộ ra một số điều khó hiểu — Nghiêm Hạo Tường không nghĩ rằng sức khỏe của Hạ Tuấn Lâm lại tệ như vậy. Hắn chỉ mới bắt đầu đối phương đầu tiên là co quắp sau đó trong giây lát sắc mặt trở nên trắng bệch, phía dưới xuất hiện từng vết máu giống như bị xé rách.

Bác sĩ lại xem xét trường hợp của Hạ Tuấn Lâm, nhìn dòng chữ: "ALPHA" sáng lấp lánh trên cột giới tính thứ hai, lúng túng nói:

"... nồng độ pheromone tăng cao, hàm lượng progesteron tăng cao, kèm theo đau bụng và ra máu. Căn cứ vào những yếu tố trên mà phán đoán, bạn đời của ngài hẳn là dọa sảy thai."

Động tác trên tay của Nghiêm Hạo Tường dừng lại, lông mày gần như xoắn lại với nhau, hắn nheo mắt không thể tin, vô ý thức cao giọng nói:

"Ông nói cái gì?"

Vị bác sĩ sợ tới mức tay run lên, vội vàng liệt kê những ca bệnh trước đây của Hạ Tuấn Lâm bao gồm cả những ca bệnh hiện tại.  Kết quả kiểm tra được trải ra trước mặt Nghiêm Hạo Tường.

" Cậu Hạ đã có dấu hiệu khoảng nửa tháng trước. Các triệu chứng như chán ăn, thờ ơ và tức ngực, nếu giải thích về tình trạng thể chất của cậu ấy. Tôi không thể nói gì hơn ngoài cậu ấy có thể nếu đang mang thai. Tức ngực là do căng ngực, phù hợp với đặc điểm của thời kỳ đầu mang thai."

Sau khi các tuyến của Hạ Tuấn Lâm bị tổn thương, cơ thể cậu không còn tốt như trước, nhà họ Nghiêm gần như đã yêu cầu bác sĩ gia đình kiểm tra cậu sau ba đến năm ngày, thậm chí còn có một số phòng được đặt đặc biệt với các thiết bị y tế tương đối đầy đủ.

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, hắn hung hăng đến nỗi bác sĩ bị hắn dọa sợ. Hắn không thể không lùi lại một bước. Nghiêm Hạo Tường không có thời gian cho người khác, nhìn trong sự hoài nghi. Hạ Tuấn Lâm nằm trên giường không có dấu hiệu tỉnh lại, tim hắn đập thình thịch. Quả óc chó trong tay hắn rơi bộp  xuống thảm.

Có hai âm thanh bị bóp nghẹt.

...Mang thai? Thực sự mang thai?

Không phải cơ hội thụ thai của Alpha kém hơn nhiều so với những Omega phổ biến nhất sao?

Hơn nữa,  tuyến thể của Hạ Tuấn Lâm bị tổn thương, tình trạng thể chất của cậu cũng không ổn định.

Alpha, cậu đã mang thai như thế nào?

Nghiêm Hạo Tường nhìn thẳng vào bác sĩ, trầm giọng nói:

"Ông chắc chứ?"

Đôi vai của bác sĩ co lại một cách vô thức,  với kỹ thuật y học chuyên bác  kiểm tra, nếu đồng nghiệp trước đó đã viết mọi câu trong trường hợp là đúng. Gần 90% là dọa sảy thai, còn lại 100% khả năng mười trên mười là một căn bệnh khó chữa nào đó mà ông chưa từng nghe nói đến. Ông gật đầu.

"Thời gian mang thai còn ngắn, phôi thai chưa ổn định. Bình thường chúng tôi không khuyên nên, ừm, cuộc sống về đêm vào thời điểm này..."

Nghiêm Hạo Tường nhìn chằm chằm người trên giường không nói lời nào. Không có biểu hiện vui hay giận. Thấy hắn như vậy, mọi người khẽ cúi đầu mời vị bác sĩ đã thu dọn đồ đạc của mình ra ngoài. Hắn cũng xoay người đóng cửa lại, Nghiêm Hạo Tường thả lỏng vai, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, đưa tay chạm vào tuyến thể nóng bỏng của cậu, Hạ Tuấn Lâm cảm nhận được sự đụng chạm tuyến thể trong giấc ngủ, toàn thân run rẩy, một tiếng rên rỉ như muỗi thoát ra khỏi miệng.

Nghiêm Hạo Tường đứng dậy lấy một bộ quần áo, nghiêng người ôm ngang cậu. Quản gia ngoài cửa không hiểu sao nghe thấy tiếng bước chân, liền đi tới cửa bên kia vừa mới mở cửa, quản gia liếc hắn một cái, hơi cúi đầu.

Nghiêm Hạo Tường bế Hạ Tuấn Lâm  xuống lầu.

Ba tháng trước.

Các tuyến của Hạ Tuấn Lâm bị kích thích nghiêm trọng sau khi cậu trở về từ buổi tiệc.  Sau khi Nghiêm Hạo Tường đưa cậu ra khỏi đó.  Cậu rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Trần Thừa Thành cũng biết tuyến của cậu bị thương, hai người không dám chậm trễ, vừa lên xe đã nhanh chóng liên lạc với bệnh viện.

Đó là một bệnh viện tư nhân do Nghiêm thị đầu tư.

Khi họ đến bệnh viện, bác sĩ phẫu thuật cho Hạ Tuấn Lâm lần trước đã đứng đợi ở cửa phòng mổ, cậu vừa buông vòng tay của Nghiêm Hạo Tường thì bị đẩy vào phòng mổ. Cuộc phẫu thuật kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, Nghiêm Hạo Tường cứ nghiêng đầu ngồi trên chiếc ghế chờ gần cửa nhất, trong lúc cậu phẫu thuật hắn đã giải quyết xong vài hợp đồng. Khi thời gian phẫu thuật lâu hơn dự kiến,  sự lo lắng của hắn dần bắt đầu.  Rõ ràng là không thể che giấu tầm nhìn của mình.

Trần Thừa Thành ngồi đối diện với Nghiêm Hạo Tường, từ khóe mắt anh ta nhìn thấy ông chủ của mình gần như đã nhìn đồng hồ mỗi phút. Bàn tay của hắn dường như đang bận rộn xoay một cái gì đó.

Trần Thừa Thành biết rằng hắn muốn quả óc chó. Chỉ khi Nghiêm Hạo Tường có tâm trạng lo lắng thì sẽ có những hành động như vậy.

Khoảnh khắc đèn trong phòng phẫu thuật được bật lên. Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng đứng dậy khỏi phòng phẫu thuật trưởng. Hạ Tuấn Lâm bị đẩy ra ngoài. Sắc mặt cậu tái nhợt. Tuyến thể là cơ quan chỉ đứng thứ hai sau các cơ quan nội tạng trong cơ thể con người, kể từ khi Hạ Tuấn Lâm  phá vỡ nó thể chất của cậu không chỉ sa sút mà tuyến mồ hôi của cậu có thể nói là yếu đến mức nó khó có thể chịu bất kỳ thiệt hại nào.

Nghiêm Hạo Tường nhìn chằm chằm vào bác sĩ chăm sóc Hạ Tuấn Lâm. Ý nghĩ đã quá rõ ràng, bác sĩ điều trị cũng tháo khẩu trang xuống, miễn cưỡng liếm khóe môi:

"Tình hình tạm ổn, không tốt cũng không xấu. Tuy bị thương nhưng có thể khỏi chữa trị, nhưng tốc độ chậm hơn nhiều so với các cơ quan khác. Cơ thể của cậu Hạ... Như ngài đã biết, hầu như không thể phục hồi, chỉ được nâng lên từ từ,  cậu ấy không thể chịu được kích thích trong khoảng thời gian này."

Nghiêm Hạo Tường gật đầu, đi theo y tá đến phòng của Hạ Tuấn Lâm, bỏ lại Trần Thừa Thành nghe bác sĩ dặn dò. Hạ Tuấn Lâm mãi đến chiều hôm sau mới tỉnh lại. Khi  tỉnh dậy thì Nghiêm Hạo Tường đang ngồi trên ghế của người chăm bệnh. Hạ Tuấn Lâm cảm nhận người này chuẩn bị đi còn các tuyến thể của cậu đã được bảo vệ.

Nghiêm Hạo Tường ngước lên nhìn cậu. Hạ Tuấn Lâm nhìn hắn với ánh mắt thờ ơ:

"Em tỉnh rồi."

“Muốn uống nước không?”

Nghiêm Hạo Tường đặt máy tính xuống rồi đứng dậy đưa một ly nước có cắm ống hút đến trước mặt Hạ Tuấn Lâm. Cậu há miệng cắn ống hút, uống hơn nửa ly mới dừng lại. Cậu nén tiếng, cảm thấy mình cũng không khô khan như vậy, liền mở miệng, đang muốn nói lại không biết nên nói cái gì, nghĩ nghĩ liền ngậm miệng lại. Cậu không thể chấp nhận cách xử lý mọi việc của Nghiêm Hạo Tường, đặc biệt là khi liên quan đến tình cảm.

Bọn họ đã liên lạc và cãi vã quá nhiều vì điều này, bây giờ cậu không còn sức lực, cũng không còn cố gắng thay đổi Nghiêm Hạo Tường như trước. Cậu biết Nghiêm Hạo Tường bất ngờ xuất hiện và dạy dỗ cậu. Cậu biết rõ mục đích của hắn, có lẽ sẽ sớm biết, hắn cũng không vội hỏi.

Nghiêm Hạo Tường nhìn vẻ mặt từ chối giao tiếp của cậu, khẽ cau mày, giọng nói rất đều đều.

“Cảm thấy thế nào?”

“Ừm. "

Hạ Tuấn Lâm lại nhắm mắt lại. Đây không phải là lần đầu tiên cậu ở bệnh viện. Một năm trước, sau một trận cãi vã, cậu tự tử nên đã ở đây suốt hai tháng. Các tuyến thể của cậu không thể hoạt động bình thường. Nghiêm Hạo Tường  đứng trước giường cậu một lúc, như thể  muốn nói điều gì đó với cậu. Hạ Tuấn Lâm  đang đợi hắn nói, nhưng cuối cùng  chỉ nhìn chằm chằm vào hắn một lúc.

Nghiêm Hạo Tường im lặng ngồi xuống và tiếp tục công việc đang làm.

Buổi tối, Trần Thừa Thành đem buổi tối từ bên ngoài vào.  Đây là lần đầu tiên anh  nhìn vào Hạ Tuấn Lâm.  Sau đó rất nhanh thôi, anh nhanh chóng đến gặp Nghiêm Hạo Tường, thấy rằng ông chủ của anh rất bình tĩnh và yên bình. Hắn ngồi thẳng lưng, không hề có ý định chăm sóc bệnh nhân. Trần Thừa Thành đành chắp tay đặt đồ lên bàn, lấy trái cây ra đặt cạnh giường bệnh của Hạ Tuấn Lâm. 

"Anh Hạ,  ông chủ nhờ tôi mua cho cậu  hoa quả cậu yêu thích, cậu xem muốn ăn gì, tôi gọt cho cậu."

Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy anh cũng không quá ngạc nhiên, cậu chớp
mắt biểu thị cơ thể đã hồi phục một chút.

"Anh Trần, lâu rồi không gặp... Được rồi, trái cây để tự tôi gọt"

Một năm trước, nhà họ Lâm lấy cớ không có người thân ở trong nước, thiếu gia họ Lâm không tìm được chỗ ở thích hợp khi trở về Trung Quốc. Hy vọng có thể ở lại với Nghiêm Hạo Tường một thời gian. Mọi người đều biết đây là một cái cớ, nhà họ Lâm vẫn luôn muốn có thể gả con út cho Nghiêm Hạo Tường, hôn nhân thương mại thì được, nhưng tình cảm mới là cái khó.  Thiếu gia họ Lâm đã bị Nghiêm Hạo Tường ám ảnh từ khi còn nhỏ, vì sinh non và cơ thể yếu ớt nên được Lâm gia đặc biệt yêu thương, ông đề nghị Nghiêm Hạo Tường nên kết hôn vào thời điểm đó.

Thời điểm đó, Hạ Tuấn Lâm vừa hoàn thành việc quay một vở múa rối cổ, vai diễn này yêu cầu giữ dáng, khi trở về nhà, cậu hơi mất dáng, Nghiêm Hạo Tường từ công ty trở về, thấy cậu nằm sấp trên ghế sofa, hắn nới lỏng cà vạt,  nhìn thấy cậu từ phía sau sau đó ôm cậu lên:

"Sao em gầy vậy? Đồ ăn của đoàn không ngon à?"

Nghiêm Hạo Tường chạm vào phần eo  cậu mà ôm, sau đó chạm vào phần eo dọc theo xương sống nhô ra. Đến bả vai, hắn nhíu mày, hơi trầm giọng nói:

"Nửa năm sau tôi sẽ ở nhà bồi bổ cho em"

Hạ Tuấn Lâm mặc kệ Nghiêm Hạo Tường an bài làm gì thì làm, nửa mê nửa tỉnh kêu một tiếng "ừm".

Nghiêm Hạo Tường hoàn toàn không có ý định đứng dậy khỏi lưng cậu, Hạ Tuấn Lâm khó khăn lật người lại.  Ôm cổ Nghiêm Hạo Tường:

"Tôi buồn ngủ quá, anh ôm ta ngủ đi "

Nghiêm Hạo Tường không đáp lại cậu,  hôn tuyến thể của cậu. Trên cơ thể, răng hổ nghiến chặt tuyến tiết ra hương hoa, trầm giọng nói:

“ Ngủ sớm thế? Không nhớ anh à?"

Khi hắn nói, tất cả khí nóng đều phun vào một bên cổ của Hạ Tuấn Lâm.  Sau khi buồn ngủ tan gần hết, cậu nhìn Nghiêm Hạo Tường, người cắn xương quai xanh của cậu rồi cười khúc khích.

“ Anh rất giống Thập Vạn  khi nó còn nhỏ.”

Thập Vạn là con mèo mà Nghiêm Hạo Tường đã tặng cậu vào năm đầu tiên cậu chuyển đến. Nó là một con mèo con mới hơn một tháng tuổi, bởi vì Hạ Tuấn Lâm luôn đặt nó lên bụng khi đọc sách, vì vậy cho dù Thập Vạn đã sáu bảy tuổi, nó vẫn vô cớ cào vào cổ áo của cậu. Nghiêm Hạo Tường có thể nghe thấy lời trêu chọc của cậu và phát ra tiếng "hả" trong tay cậu.

....

Sau khi hai người  làm xong, trời đã khuya, ngày mai là thứ sáu. Nghiêm Hạo Tường không cần đến công ty,  hắn không lo lắng, hắn kéo  Hạ Tuấn Lâm đang vô cùng buồn ngủ vào lòng, cậu vừa nhắm mắt lại đã bị nhéo mặt.  Cậu mở mắt ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hạ Tuấn Lâm lại nghiêng đầu muốn ngủ tiếp, Nghiêm Hạo Tường lại cắn má Hạ Tuấn Lâm, sau đó hắn nhìn cậu cười đắc chí với những dấu răng hằn trên đôi má trắng nõn mềm mại.

Hôm sau, Hạ Tuấn Lâm thức dậy rửa mặt, cậu phát hiện ra rằng có điều gì đó không ổn trên mặt mình.
Dấu răng ở đâu mà nhiều thế? Rõ ràng lúc còn thức  không có.  Cậu chắc chắn là do Nghiêm Hạo Tường làm, chắc chắn hắn đã làm điều đó sau khi cậu ngủ thiếp đi.

Ban đầu bọn họ không có ân ái như vậy. Lúc trước Nghiêm Hạo Tường  gặp ác mộng cậu sẽ ôm hắn và vỗ về. Trong hai năm đầu tiên, cậu không bao giờ ngủ thiếp đi trước Nghiêm Hạo Tường.

Bảy năm quá dài, cậu không thể nhớ nổi khi nào thì mối quan hệ này thay đổi từ mối quan hệ nuôi dưỡng đơn giản thuần thành như một cặp vợ chồng?

Hạ Tuấn Lâm vẫn nhớ Nghiêm Hạo Tường trong những năm đầu. Lạnh lùng và cứng rắn như đá, điềm tĩnh và thờ ơ, ít nói, dường như không gì có thể khiến hắn dậy sóng. Thậm chí còn chưa bao giờ thấy hắn tức giận, cũng chưa bao giờ biết hắn có vui hay không?

Không hiểu làm thế nào mà một người như hắn lại nuôi một Alpha như cậu. Trời ạ, Hạ Tuấn Lâm luôn bị ám ảnh bởi việc đánh dấu. Cậu là Alpha, các tuyến thể của cậu bị chiếm giữ bởi pheromone từ người khác. Cậu chỉ cảm thấy bị xúc phạm và sỉ nhục, cậu sẽ không bao giờ đầu hàng như một omega.

Hạ Tuấn Lâm sờ lên vết răng trên mặt mình, thật khó chịu nhưng cũng buồn cười. Cậu đành giả vờ như muốn đến thư phòng để giải quyết cái vấn đề với Nghiêm Hạo Tường, nhưng cậu không ngờ rằng ngay khi  rời khỏi cửa phòng ngủ chính, cậu đã gặp một người?

Một Omega thậm chí còn không thể tự cầm lấy vali. Sự ghê tởm trong mắt vụt qua trong mắt cậu ta bị Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy rõ ràng. Cậu định nói gì đó thì Omega đã đi trước một bước.

"Chào buổi sáng ca ca, tôi tên là Lâm Hiên, tôi là bạn đời tương lai là Hạo Tường. Vì công việc của gia đình nên mọi người đã chuyển sang nước ngoài, lần này tôi trở về Trung Quốc, cha tôi nhờ anh Hạo Tường chăm sóc tôi và quan tâm đến tôi.  Tôi thực sự làm phiền anh ấy. Xin lỗi. "

Hạ Tuấn Lâm không thể hiểu được cậu ta nói gì. Trước khi kịp nhận ra người này đang làm gì, cậu ta đã líu ríu giới thiệu bản thân và ném vali về phía cậu. Hạ Tuấn Lâm gật đầu, đang định đi vào thư phòng thì
đối phương lại liếc nhìn cậu một cái, ngượng ngùng cười nói:

"Anh, em ở đâu đây?"

"..."

Hạ Tuấn Lâm không hiểu liếc nhìn quản gia, nhìn cậu có vẻ như là người giúp việc à?

Cậu lười nói chuyện với người này.  Sau khi gia đình sa sút, cậu đã ở trong làng giải trí không phải mười năm mà là tám năm. Cậu đã gặp quá nhiều trường hợp như thế này rồi.

Hạ Tuấn Lâm thờ ơ cười toe toét, mỉm cười với người bên cạnh.

"Anh ta có muốn cậu vào cửa không? Nói cho cậu biết, anh ta sẽ đá cậu ra ngoài."

" Có chuyện gì?"

Lúc này, Nghiêm Hạo Tường vừa nghe thanh âm lớn liền từ trong  phòng sách đi ra. Khi hắn ra khỏi phòng vẫn mặc một chiếc áo ngủ cùng kiểu dáng với Hạ Tuấn Lâm chỉ là khác màu.

Thấy vậy Lâm Hiên liền nhướng mi:

" Chú Lý sẽ sắp xếp chỗ ăn ở cho cậu, còn gì không? Nếu không thì có thể tìm thấy chú ấy bất cứ lúc nào. "

Nói xong, hắn đi thẳng đến chỗ Hạ Tuấn Lâm, khi thấy cổ áo trên ngực cậu gần như đã mở ra, hắn đưa tay kéo áo lại, hắn cau mày bất mãn.

"Đã bảo em ăn mặc đẹp, sao em không chịu chỉnh chu một chút?"

Nói xong hắn giơ tay đóng lại áo ngủ cho Hạ Tuấn Lâm, rồi hắn lại sờ thắt  lưng cậu. Hạ Tuấn Lâm buồn cười nhìn hắn:

"Em không cần."

"Mặt của anh dính gì à?"

Nghiêm Hạo Tường dường như không ngờ rằng Hạ Tuấn Lâm sẽ nói điều đó trước mặt người ngoài, đôi mắt  hắn lóe lên.  Trong lòng không khỏi lộ ra một tia động tình, hắn nghiêm mặt ho nhẹ một tiếng.

"Đi thay quần áo đi, rồi xuống ăn điểm tâm."

Có lẽ là bởi vì cậu tựa hồ có chút gầy đi quá nhiều.  Chú Lý quản gia được giao nhiệm vụ nói chuyện với Nghiêm Hạo Tường sau khi cậu ăn xong ba bữa một ngày. Ông sẽ báo cáo cho hắn nếu cậu ăn ít. Lúc đó Nghiêm Hạo Tường sẽ gọi cho cậu. Sau đơ, Nghiêm Hạo Tường chỉ có thể tuyệt vọng trở lại bàn ăn, tiếp tục ăn.

Nghiêm Hạo Tường không quan tâm sự có mặt của Lâm Hiên. Hạ Tuấn Lâm tự nhiên sẽ không vội vàng quan tâm, ba người họ cũng không quan tâm lẫn nhau.

Cứ thế tháng ngày bình yên trôi qua.

Đỉnh điểm xảy vào thời kỳ nhạy cảm nửa năm của Nghiêm Hạo Tường. Kể từ khi Nghiêm Hạo Tường phân hóa thứ cấp, thời kỳ mẫn cảm hàng tháng ban đầu của Enigma đã trở thành sáu tháng một lần, sức mạnh mạnh mẽ hơn đã mang đến những biểu hiện của thời kỳ mẫn cảm đáng sợ hơn. Ở giai đoạn cuối của kỳ, hắn hoàn toàn trở thành một con thú hoang dã chỉ biết đánh dấu và làm tình.

Quái vật, đây là giai đoạn nhạy cảm thứ ba của Nghiêm Hạo Tường.
Sau khi được chuẩn bị sẵn, bao gồm tất cả các phương tiện ở nhà, dinh dưỡng trong tủ lạnh, thảo dược, thuốc mỡ giảm sưng, nhu cầu làm tổ Enigma, và quan trọng nhất - chuyển Lâm Hiên đi. 

Rõ ràng mọi thứ đều theo thứ tự, thời gian nhạy cảm của Nghiêm Hạo Tường luôn rất đúng giờ, ba ngày trước thời điểm nhạy cảm, Hạ Tuấn Lâm cũng mua xong đồ dùng cuối cùng. Trần Thừa Thành  đột nhiên gọi điện cho cậu. Lúc ấy Hạ Tuấn Lâm đang đẩy xe để chọn ga trải giường mới. Nghiêm Hạo Tường phải bỏ rất nhiều ga trải giường và chăn mền mỗi khi đến kỳ nhạy cảm.

Khi cậu đang chọn giữa hai loại vải, điện thoại di động của đột nhiên đổ chuông. Mọi người có lẽ thực sự có giác quan thứ sáu. Khi Hạ Tuấn Lâm lấy điện thoại ra, cậu đột nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt. Cậu áp điện thoại vào tai. Một lúc lâu sau, điện thoại của Hạ Tuấn Lâm đột nhiên rớt xuống.

"Cậu Hạ, hãy nghe tôi nói trước. Nghiêm tổng  đã đánh dấu Omega đó. Cậu quay về trước. Đừng tức giận. Thời kỳ nhạy cảm của ngài ấy đến bất ngờ. Đúng lúc có Omega trong đó, nhưng tôi nghĩ ngài ấy luôn nghĩ về cậu nhiều hơn."

Hạ Tuấn Lâm chỉ cảm thấy trên đầu có sấm sét nổ tung, Nghiêm Hạo Tường vì sao lại đánh dấu người khác?

Anh ta? Làm sao có thể?

Họ đã làm tình sao?

Làm sao thời kỳ nhạy cảm của Nghiêm Hạo Tường lại có thể đến sớm như thế?

Làm sao chú Lý có thể ra khỏi nhà khi cậu vắng nhà?

Những nghi ngờ hiện lên trong tâm trí cậu, tất cả đều hướng đến những điều chưa biết về Omega kia. Cậu bỏ bỏ hàng hoá xuống,  lao thẳng đến  bãi đậu xe. Cậu chạy suốt quãng đường, suýt ngã khỏi xe khi về đến nhà.

Trần Thừa Thành vừa nhìn thấy cậu liền như nhìn thấy cứu tinh.

"Cứu tinh, cậu rốt cuộc đã trở lại!"

Chú Lý cũng ở bên cạnh anh ta, trên khuôn mặt già nua tràn đầy hài lòng. Trong mắt tràn đầy xin lỗi nhìn Hạ Tuấn Lâm, tựa hồ đang cầu xin giúp đỡ.

Tiếng hét của Lâm Hiên phát ra từ biệt thự,  Pheromone của Nghiêm Hạo Tường lơ lửng trong không trung mà không có bất kỳ vật che chắn nào. Trộn lẫn với pheromone của Omega kỳ lạ, gần như có thể đoán được ngôi nhà sẽ trông như thế nào. Hạ Tuấn Lâm bước lên phía trước, nghĩ rằng Nghiêm Hạo Tường đang làm chuyện đó. Sự bất bình trong lòng gần như nuốt chửng cậu, nhưng cậu ghét Omega xảo quyệt đó, nếu Omega để cho Enigma đi vào khoang sinh sản trong thời kỳ mẫn cảm, nhất định sẽ mang thai.

Dù sao nhất định phải vào phòng, không thể để chuyện như vậy ở trước mắt. Hơn nữa, nồng độ pheromone hiện tại của Nghiêm Hạo Tường quá cao. Nếu  không tiêm chất bổ sung dinh dưỡng cho hắn, hắn sẽ chết trong thời gian ngắn.

"Tôi sẽ đi vào, anh đi gọi xe cấp cứu đi, cẩn thận thợ săn ảnh." Hạ Tuấn Lâm hai mắt đỏ hoe. Cậu nghiến răng nhìn Trần Thừa Thành và nói.

"Đừng lo lắng. Cậu ——Nếu có chuyện gì xảy ra với Omega đó, Nghiêm tổng có thể xử lý nó, cậu không cần phải lo lắng về điều đó."

Hạ Tuấn Lâm đẩy cửa ra, tay cậu run lên, nồng độ Pheromone trong phòng tăng gấp đôi bên ngoài. Hai chân cậu gần như vô thức yếu đi, tiếng thở dốc của Nghiêm Hạo Tường từ ghế sô pha truyền đến, xen lẫn với tiếng khóc cố nén của Lâm Hiên. Hạ Tuấn Lâm chộp lấy ống tiêm thuốc an thần trong tay, đang định đặt  xuống thì cậu không chú ý. Mắt mở to.

Lâm Hiên ngã xuống đất trong bộ quần áo xộc xệch. Cậu ta bị cắn đến chảy máu, mặt đỏ bừng, pheromone ngọt ngào, rõ ràng cậu ta đã rơi vào trạng thái động dục, nhưng lại có một vết rách rõ ràng trên khóe môi của Nghiêm Hạo Tường.

Bụng dưới phình cao, cơ bắp trên người căng thẳng. Nghiêm Hạo Tường như muốn phát tiết, nhưng theo bản năng chống lại người Omega nằm trên mặt đất. Hạ Tuấn Lâm có thể nhìn thấy vết máu không rõ ràng trên áo phông của hắn, tự hỏi liệu đó có phải là máu của Lâm Hiên hay không. Cậu nhìn cảnh tượng của  trước mặt, có chút bất ngờ, Nghiêm Hạo Tường ban đầu không chú ý đến sự tồn tại của cậu, Hạ Tuấn Lâm nhìn căn phòng  bừa bộn, rồi lại nhìn hai người trước mặt không nhịn được cười.

Cậu giơ tay xé miếng dán ức chế gáy, tin tức tố mùi hoa kích thích Omega trên mặt đất, tin tức tố Alpha xa lạ khiến cậu ta cảm thấy bất an. Cậu ta vô thức tìm kiếm Nghiêm Hạo Tường, người vừa đánh dấu cậu ta bên cạnh.

Nhưng Nghiêm Hạo Tường lại ghét bước chân của cậu ta. Hắn quay đầu lại, lao về phía Hạ Tuấn Lâm như một con thú hoang.

"Lâm Lâm, Lâm Lâm"

Vẻ mặt đau khổ của Nghiêm Hạo Tường vô tận trước mặt cậu.  Hắn như thiêu thân treo trên người, Nghiêm Hạo Tường sắp cắn tuyến thể của cậu.

Hạ Tuấn Lâm đứng tại chỗ, đôi mắt đỏ hoe vì bị kích thích bởi Pheromone của Nghiêm Hạo Tường. Nhưng cậu không xoa dịu Nghiêm Hạo Tường trước, cậu đứng thẳng trước mặt Lâm Hiên với đôi mắt nhìn xuống.  Cậu cúi đầu nhìn người kia, đối phương trong mắt tràn đầy hận ý cùng oán hận, nhưng Hạ Tuấn  Lâm không nói.

Sau khi Nghiêm Hạo Tường ôm lấy cậu, khí thế hung bạo trên người hắn theo bản năng biến mất, hắn dụi dụi vào mặt Hạ Tuấn Lâm như một con chó lớn, cảnh giác liếc nhìn Lâm Hiên. Lúc này hắn đã mất trí, trước mặt hắn chỉ còn lại Hạ Tuấn Lâm, hắn muốn cắn thủng tuyến thể của Hạ Tuấn Lâm, nhưng xét từ những dấu vết ký ức còn sót lại từ trước, đây là người yêu của hắn, nhất định hắn không được đắc tội. Ý chí của hắn đang chống lại bản năng, hắn không thể làm tổn thương người trước mặt mình.

Lâm Hiên nhìn Nghiêm Hạo Tường cẩn thận liếm các tuyến của Hạ Tuấn Lâm vài lần . Sau đó chậm rãi, chậm rãi vỗ về cơ thể Hạ Tuấn Lâm.  Hắn so với lúc nãy như hai con người khác nhau. Khi nãy hùng bảo bảo nhiêu hiện tại  lại dịu dàng và kiên nhẫn bấy nhiêu. Hầu như không giống một người đang trong thời kỳ nhạy cảm.

Lâm Hiên biết rằng đánh dấu vĩnh viễn sẽ rất đau đớn, nhưng  không ngờ nó lại đau như vậy. Dù trong cơn nóng thiêu đốt, Nghiêm Hạo Tường vẫn không muốn chạm vào cậu ta chút nào.

Cậu ta chưa bao giờ trải nghiệm điều này trong đời...  Thật là đau...

Hạ Tuấn Lâm toàn thân tê dại như điện giật, hiển nhiên vẫn nên an ủi Nghiêm Hạo Tường.  Một con cún lớn, nhưng hắn vẫn chưa bình tĩnh lại, nên cậu vẫn bất động và để Nghiêm Hạo Tường giữ lấy cậu mà liếm hôn.  Thậm chí hắn còn cẩn thận cắn lấy tuyển thể cậu. Hạ Tuấn Lâm cảm thấy đau, cậu khẽ run, Nghiêm Hạo Tường gắt gao ôm cậu, hắn lập tức lấy tay lau mặt cậu.

"Lâm Lâm... Anh đau... Lâm Lâm ... Hôn hôn.... hôn."

Hạ Tuấn Lâm một tay vuốt tóc Nghiêm Hạo Tường, đè đầu hắn lên vai mình, tay kia vỗ nhẹ lưng hắn. Cậu nhìn Lâm Hiên một cách thờ ơ.

"Ra ngoài. "

Cậu là một Alpha, không ai có thể thèm muốn con người thuộc về cậu.

.
.
.

OOiiiiii, trà xanh tới rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top