Giới thiệu
Author: Lady_lia257
Original link: http://lady-lia257.livejournal.com/98953.html
Translator : Phoenix_412 & Tany712 & Thaiha123
Editor: Phoenix_412 & Tany712
Fic được trans với sự đồng ý của tác giả
Rated: PG-13 (có một vài chap warn 18+ [H]), ai chưa đủ tuổi đề nghị xem xét kĩ lưỡng trc khi đọc )
Summary: Nỗi ám ảnh và mọi thứ khi đến cùng với nó
*** Warning: Yonghwa sẽ có tính cách khác trong fic này ***
Pairing:
Jung Yong Hwa
Seo Hyun
Soo Young & Kyu Hyun, những người bạn từ thưở thơ ấu của Seo Hyun
CN Blue (Jung Shin, Jong Hyun, Yong Hwa, Min Hyuk) những người cùng ban nhạc và là anh em tốt của Yong Hwa
Yoo He Yi, bạn gái của Jung Yong Hwa
Chap 1: You better run, run, run...
Part 1
Lớp 12, người ta nói rằng đó là thời gian đẹp nhất của tuổi học trò. Đây là năm cuối cùng trước khi bạn bắt đầu cuộc thi vào đại học đầy cam go hay tìm kiếm một công việc yêu thích. Đó là lúc những người những người trẻ tuổi bắt đầu nghĩ về cuộc sống tương lai, đôi lúc họ hơi nổi loạn nhưng đôi lúc họ thấy cần có trách nhiệm với bản thân.
Mùa xuân năm đó, trước khi lễ tốt nghiệp bắt đầu, một số học sinh lớp 12 đang ngồi trong phòng họp cùng lập kế hoạch cho lễ hội cuối cùng trong quãng đời trung học của họ.
Seohyun, thủ quỹ của hội học sinh đang ghi chép lại những thứ mà họ cần chuẩn bị thật tỉ mỉ cho lễ hội.
Jung Yonghwa, chủ tịch hội học sinh, cùng với Lee Hongki phụ trách lịch trình. "Được rồi. Ban nhạc của chúng tôi sẽ biểu diễn ở lễ hội này. Có lẽ chúng ta cần nói chuyện với ông chủ quán cà phê để có thể biểu diễn ở đó. Sau cùng thì đây cũng là lễ hội ở trung học cuối cùng của chúng ta." Yonghwa nói trong lúc cố nới lỏng chiếc cà vạt.
"Điều đó thật tuyệt"- Yoo He Yi ca ngợi, nhẹ hất mái tóc và nhìn anh bằng nụ cười quyến rũ chết người của cô ấy. Tại sao cô ấy luôn cố quyến rũ Yonghwa mọi lúc là một điều bí ẩn. Cuối cùng, bằng cách nào đó, anh ấy là bạn trai của cô ta.
"Cảm ơn He Yi"- Yonghwa đáp lại với một nụ cười giả tạo.
"Chúng ta cũng cần một người chơi piano trong buổi vũ hội"- Hongki nói thêm.
Trong khi mọi người đang nhìn nhau cười ngượng, Yonghwa lên tiếng: "Seohyun có thể chơi đàn piano".
Một cô gái kiểm tra lại các ghi chép của mình và chỉnh lại cặp kính đỏ của mình: "Tại sao lại là tôi ?"
"Bởi vì tôi là chủ tịch và tôi đã nói với cậu như vậy."
Mọi người trở nên im lặng khi Yonghwa và Seohyun nhìn chằm chằm vào mắt nhau. Họ không bao giờ hòa bình. Seohyun cũng tham gia tranh cử trong cuộc bầu cử chủ tịch hội học sinh và đã thua anh ấy. Yonghwa chiến thắng bởi sự nổi tiếng của mình. Seohyun không bao giờ nghĩ rằng anh ta xứng đáng với vị trí đó.
"Cậu cũng có thể chơi piano mà"- Seohyun kêu lên.
"Tôi đủ bận rộn cho đêm đó rồi."
Cô ấy phá vỡ ánh nhìn giữa họ. "Hongki, chúng ta có thể dùng nhạc nền phải không? Điều đó dễ dàng hơn chứ?"
"Cậu sợ rằng không thể khiêu vũ cùng với bạn trai trong buổi vũ hội ư?"- Yonghwa bắt đầu trêu chọc.
Seohyun nhìn Yonghwa một cách lạnh lùng.
"Tôi không sợ điều đó."
"Bạn sẽ vui lòng chứ, Seohyunie?"- He Yi ngọt ngào hỏi. "Bạn thật sự đàn rất hay. Mọi người rất muốn nghe bạn đàn trong buổi vũ hội."
Seohyun mỉm cười.
"Hãy vui lòng"- He Yi chắp hai tay năn nỉ.
"Được rồi, He Yi. Bạn thật biết làm gây ảnh hưởng đến người khác."- Seohyun cười, cuối cùng cũng đồng ý.
"Chúng ta có thể về nhà bây giờ?" Yoo He Yi hỏi. Trên thực tế, cô ấy là thư kí. Nhưng mọi thứ cô ấy làm chỉ là làm đẹp và trêu đùa cùng bạn trai. Do đó, công việc của Seohyun tăng lên gấp đôi, kiêm luôn vị trí thư kí.
"Yah"- Yonghwa nói với Seohyun. "Kết thúc cuộc họp".
Seohyun hít vào và lịch sự nói: "Ne. Cám ơn tất cả mọi người đã tham gia buổi họp. Tôi đã tổng hợp hết các vấn đề chúng ta thảo luận tối hôm nay: Mỗi lớp sẽ tự chuẩn bị một event riêng tại lớp của họ. Ngoài ra còn có các gian hàng dựng ở sân bóng đá. Sẽ có một giải thưởng được trao cho gian hàng được yêu thích nhất. Chúng ta sẽ quyết định đó là giải thưởng gì vào ngày mai. Jung Yonghwa và ban nhạc của cậu ấy sẽ biểu diễn ở vũ hội cùng với 4 tiết mục khác. Tôi sẽ chơi piano. Mọi người có ý kiến gì nữa không?".
Seohyun hỏi tất cả mọi người. Không ai có ý kiến. "Được rồi. Cuộc họp kết thúc. Cám ơn tất cả mọi người. Về nhà an toàn."
Khi tất cả mọi người đi ra, Yoo He Yi thì thầm: "Chờ em một chút. Em phải lấy túi sách ở lớp học trước đã." Yonghwa gật đầu với cô ấy.
Seohyun đứng dậy trong lúc đang cất sổ ghi chép và bút chì vào cặp sách. "Gặp đại diện của các lớp để thông báo về những gì họ sẽ phải làm vào 8 giờ ngày mai."
"Tôi sẽ không quên mà."
"Đừng có trễ đấy."
"Tôi sẽ không trễ."
"Cậu hiểu thế là tốt đấy. Annyeong"- Cô gật đầu và rời khỏi phòng, không đợi Yonghwa kịp nói lời chào tạm biệt.
Yonghwa đứng trong căn phòng trống, nhìn rất lâu về phía cửa kể từ lúc Seohyun đi ra.
Yonghwa là một anh chàng nổi tiếng. Học lực chỉ ở mức trung bình nhưng nụ cười thì cứ như một món quà và mọi người đều yêu quý anh ấy. Anh ấy hát hay, biết chơi ghita, clarinet và piano. Anh ấy ở trong một ban nhạc và họ chơi trong các quán cà phê mặc dù họ bị giới nghiêm trước 9h. Về cơ bản, anh ấy rất tuyệt. Bằng chứng là số lượng các cô gái mà anh ấy hẹn hò- chia tay, lại hẹn hò nhiều hơn. Anh ta thay đổi người yêu còn nhiều hơn các mùa thay đổi trong năm. Chỉ có một cô gái dường như không quan tâm gì đến anh ta. Mặc dù họ có rất nhiều thời gian ở cạnh nhau. Cô gái ấy là Seohyun. Đó là lí do tại sao anh muốn có cô ấy.
Yonghwa đi ra phía cửa sổ chỉ để nhìn thấy cô ấy ra khỏi cổng với Sooyoung và - anh nghiến răng- Kyuhyun.
"Được rồi. Chúng ta có thể đi bây giờ chứ?"- He Yi hỏi.
Yonghwa rời đôi mắt khỏi cửa sổ, mỉm cười với cô ấy, nắm tay và cùng nhau rời khỏi phòng họp.
*****
Các gian hàng trong lễ hội chỉ giống như những buổi lễ hội khác. Các lớp dựng các gian nhà ma, nhà hàng hay là quán cà phê. Các gian hàng ở sân thể thao cũng tương tự nhau. Mọi người đều có tinh thần tốt, tất cả đều mong muốn cho vũ hội thành công.
Yonghwa tỏ vẻ thích thú đối với các bạn của mình, trong khi anh thực sự chỉ chú ý đến cô gái đang ngồi cạnh mình. Yoo He Yi đã đến cổ vũ cho Yonghwa trong buổi diễn tập- và anh ấy biết ơn vì điều đó. He Yi không có gì ngoại trừ một cơ thể gợi cảm và hôn rất giỏi. Sau đó, Yonghwa thoải mái dõi theo Seohyun. Cô ấy đang bận rộn ghi chép trong khi gật đầu và góp ý với các học sinh lớp 11, những người sẽ biểu diễn một tiết mục âm nhạc cổ điển trong buổi vũ hội.
Yonghwa giả vờ để kiểm tra các ghi chú của Seohyun, nhưng thực sự trong đầu anh đang nghĩ đến điều khác. Váy của Seohyun dài đến đầu gối, không giống như He Yi- váy của cô ta chỉ dài đến giữa đùi. Seo Hyun luôn có phong thái riêng, luôn luôn gọn gàng. Cô ấy không đeo bất cứ loại phụ kiện nào, ngoại trừ cặp kính đỏ. Đôi mắt cô ấy ít khi chú ý đến Yonghwa. Mái tóc đen dài của Seohyun che hầu hết khuôn mặt khiến Yonghwa không thể ngắm nhìn cô ấy từ vị trí của mình. Yonghwa có thể ngửi thấy mùi dầu gội của cô ấy, mái tóc Seohyun dường như vẫn còn chút ẩm ướt. Có một cái gì đó kích thích các giác quan của Yonghwa, có thể mùi hương từ cơ thể của cô ấy. Seohyun hoàn thành việc tắm rửa trước khi cô ấy đến trường.
"Cậu có đồng ý không?"- Seohyun đột nhiên quay sang hỏi.
"Được rồi ...."- Yonghwa thì thầm, đôi mắt thầm ngưỡng mộ làn da trắng của cô ấy.
"Ok, tốt", Seohyun gật đầu và cúi xuống viết tiếp. "Jung Yonghwa sẽ có một bài phát biểu tại buổi vũ hội". Và Yonghwa nguyền rủa vào đầu, "Shit!".
*****
"Seohyun sẽ chơi piano tại vũ hội phải không?"- Jonghyun hỏi.
"Yeah".
"Em đặt cược là anh thích điều đó".- Jonghyun cười khúc khích.
Yong Hwa đã không nói thêm bất cứ điều gì.
Không ai biết, ngoại trừ ba người bạn cùng ban nhạc của mình, làm thế nào mà anh đã bị ám ảnh bởi Seo Hyun từ khi học lớp mười.
"Tại sao anh không bao giờ làm bất cứ điều gì với cô ấy?" Minhyuk hỏi. "Tại sao cô ấy là người duy nhất anh không bao giờ theo đuổi?".
"Đừng đùa loanh quanh. Anh ấy ko phải mẫu người của cô ấy." Jungshin vỗ vai Minhyuk. "Cô ấy quá trong sáng đối với anh ấy."
Yonghwa không thể nói gì thậm chí là lời chối bỏ. Mặc dù Yonghwa biết anh muốn có sự thuần khiết đó. Yonghwa thích một cô gái trong sáng và muốn cô ấy chỉ là của một mình anh ta.
Khi Yonghwa đánh ghita, anh nhận ra Seohyun chưa bao giờ nói cô ấy không hẹn hò trong buổi vũ hội. Huh. Đó hẳn là một anh chàng đẹp trai...
*****
Lần tới, khi Yonghwa đi qua hành lang, Kyuhyun cũng đang đi cùng với Seohyun. "Nếu cậu muốn vào một học viện âm nhạc, cậu sẽ phải đi thử giọng. Điều này tương tự như ở Đại học âm nhạc Chun Ang", Kyuhyun giải thích.
Seohyun ấy mở to mắt đầy vẻ thích thú, điều mà Yonghwa không bao giờ thấy mặc dù anh luôn trực tiếp nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Đôi khi Yonghwa tự hỏi làm thế nào điều đó có thể đã xảy ra, khi anh nở một nụ cười với các cô gái đàn em lớp 10, họ chào đón và mỉm cười khi anh đi ngang qua, tại sao điều đó không thể ảnh hưởng đến cô ấy. Trong khi tất cả những gì cô ấy nhận được từ anh còn nhiều hơn như thế.
Yonghwa ngồi ở chiếc bàn quen thuộc ở giữa căng-tin, nơi Yoo He Yi mang các bữa ăn trưa cô làm cho anh, trong khi tâm trí anh đang mải nhớ lại ngày định mệnh đó, cái ngày mãi mãi khắc sâu trong trái tim anh ấy.
Ngày đầu tiên anh gặp Seohyun.
Đó là một ngày thu đầy nắng khi họ mới bắt đầu học lớp 10 được hai tháng. Trời đột ngột đổ cơn mưa khi lớp học kết thúc. Hầu hết các học sinh đều không mang theo ô. Một số lảng vảng xung quanh trường học, một số đứng trú tạm dưới những tán cây lớn.
Vào thời gian đó, Yonghwa nổi tiếng là hình mẫu trong mơ của các cô gái. Có một đám đông các học sinh và Yonghwa mang theo chiếc ghita của mình. Một người gợi ý rằng anh ấy nên chơi đàn và hát để giết thời gian. Ban đầu anh từ chối, phản đối rằng anh không có hứng để hát. Nhưng khi mọi người thúc giục, nhất là các cô gái, cuối cùng anh cũng đồng ý.
Anh hát một bài hát có giai điệu lạc quan rất nổi tiếng vào lúc đó, và một số người mỉm cười và hát theo. Bài hát thứ hai là một bản tình ca. Giọng hát của anh ấy giữa quang cảnh của mưa đủ để các cô gái chăm chú nhìn anh đầy mơ mộng khiến anh thầm mỉm cười trong lòng.
Chỉ có một cô gái ngồi ở phía xa một chút, có vẻ không quan tâm gì đến đám đông nhộn nhịp. Yonghwa cảm thấy một điều gì đó khác lạ lúc đó. Một điều gì đó rất mới mẻ. Mọi người đều nhìn anh ấy. Chỉ duy nhất một cô gái không chú ý đến anh. Cô gái hoàn toàn chăm chú đọc sách giống như cô ấy hoàn toàn chìm đắm trong câu chuyện trong cuốn sách. Một cô gái đeo kính đỏ với mái tóc dài ngang lưng. Trông cô ấy thật bình yên.
Yonghwa nhớ rằng anh đã cố thu hút sự chú ý của cô ấy theo cách của mình, mặc dù chính anh cũng không hiểu là tại sao. Yonghwa hát một bài hát khác, bài hát của Tei, khiến các cô gái hò hết lên "Wow", "A", "Oppa ... .."
Cô gái dường như ngồi bất động, ngoại trừ bàn tay lật từng trang giấy và chăm chú vào cuốn sách.
Cho đến khi có một cô gái dáng cao cao đến bên cạnh cô ấy, xin lỗi và đưa cho cô ấy một chiếc ô lớn màu hồng. Nhưng cô ấy mỉm cười và lắc đầu, có vẻ vẫn ổn. Sau đó họ đi cùng nhau, tay trong tay dưới tán chiếc ô. Giống như một người chị, cô gái cao thân thiết với cô ấy và hỏi cô ấy không ngừng nghỉ. Cô ấy mỉm cười và trả lời trong khi họ đi ra xa về phía cổng trường.
Kể từ lúc đó, anh bị cô gái đó thu hút. Anh tìm tên, địa chỉ, lớp học của cô ấy. Và sau đó là số điện thoại di động. Yonghwa cố gắng để hỏi mọi người về cô ấy bằng cách bình thường nhất. Anh đến chơi với bạn cùng lớp cô chỉ để được ở trong một căn phòng với cô. Anh bỏ mọi thứ để đến thư viện vì anh biết đó là góc đọc sách yêu thích của cô ấy. Anh tới lớp học âm nhạc chỉ để nghe cô chơi đàn piano, 10 phút trước khi câu lạc bộ âm nhạc bắt đầu vào mỗi thứ 3 và thứ 6.
Nỗi ám ảnh của anh bắt đầu. Thay vì ngừng lại, nó cứ ngày càng sâu hơn, sâu hơn.
................... .......
Part 2
Yonghwa thức dậy vào buổi sáng. Nhận ra rằng anh lại mơ về cô ấy. Anh cười. Khi nào chuyện thảm hại này sẽ kết thúc chứ?
Yonghwa mặc đồng phục và mang theo cây guitar của mình, anh đi bộ đến trường, hồi tưởng lại câu chuyện cũ.
Anh thấy Seo Hyun, một ngày không lâu trước khi bắt đầu lớp 11, đứng cùng với Soo Young đọc bảng thông báo.
"Ooooh, em nên thử. Chị đặt cược là em sẽ là một chủ tịch hội học sinh tuyệt vời"
Cô ấy cười. Tiếng cười đó thật ngọt ngào trong tai anh ấy.
"Em ư? Sao lại là em?"
"Bởi vì em là hoàn hảo nhất! Em sẽ làm cho các tiệm ăn chỉ phục vụ thức ăn tốt cho sức khỏe, em sẽ làm cho những kẻ nghịch ngợm hút thuốc lá trên sân thượng đau đầu vì bài giảng cho họ với những chi tiết sống động như là nó sẽ làm cho họ chết trẻ, và em sẽ làm cho tất cả những cô gái chuyên mặc đồng phục thiếu vải cảm thấy như cô gái điếm bằng cách nói cho họ hãy ăn mặc như một quý bà." Sooyoung mô tả, vỗ tay trong thỏa thích.
"Thành thực mà nói Hyunnie-ah! Em sẽ là một chủ tịch hoàn hảo. Trường học này thật may mắn vì có em!"
Seohyun cười một lần nữa. "Em thật sự rất muốn làm mọi thứ như trong tưởng tượng của chị. Nhưng em không nghĩ rằng em sẽ có can đảm để nói chuyện trước đám đông. Chị biết là em sẽ chết vì xấu hổ".
"Aissh! Đừng nghĩ về điều đó. Em sẽ không chết chỉ vì đứng trước đám đông. Nào, Hyunnie, sao em lại không cảm thấy hạnh phúc khi làm cho thế giới này tốt hơn?".
Sooyoung đã nói những điều kì diệu khiến cho Seo Hyun mỉm cười rạng rỡ.
"Tại sao em không đăng kí? Nó sẽ không ảnh hưởng gì", Sooyoung nhấn mạnh một lần nữa.
"Được rồi!"- Seo Hyun vui vẻ trả lời.
Và chỉ cần như vậy, Yong Hwa cũng đã đăng kí tham gia. Bởi vì tất cả các ứng cử viên sẽ có các hoạt động cùng nhau cho đến khi một người nào đó được chọn. Về cơ bản, Yonghwa chỉ muốn được ở cùng cô ấy.
*****
Yonghwa không biết anh bắt đầu trở thành một playboy từ lúc nào. Chỉ cần hẹn hò với cô gái mà anh ta có thể bởi vì nó làm cho anh ta cool hơn các chàng trai bình thường khác. Các cô gái thú nhận với anh ta. Thư tình luôn luôn đổ trong tủ của Yonghwa bất cứ khi nào anh mở nó ra. Các cô gái nấu ăn trưa và gọi anh ta bất cứ nơi nào anh đi tới. Vậy tại sao không vui vẻ trong khi bạn vẫn có thể?
Vì vậy, anh nói đồng ý, đồng ý và đồng ý. Yonghwa hẹn hò với một, hai, ba cô gái, rồi nữa và nữa. Anh đã học được cách làm cho các cô gái mủi lòng và vì vậy họ sẽ để cho bạn hôn họ. Hoặc nhiều hơn thế. Anh đã học được thế nào là một ngày hẹn hò hoàn hảo, như là người mà có thể làm cho họ nói, sau một ngày dài bên nhau, "Em đã có một ngày tuyệt vời. Em yêu anh. Hãy gọi cho em đêm nay nhé?".
Các cô gái đều vui vẻ. Nhưng sau khi nhận được từ họ tất cả và sở hữu họ sau một thời gian, anh chia tay với họ. Sau đó, anh chịu đựng những cơn kích động thần kinh và cảm xúc của họ khi họ tát vào má anh. Có một điều không bao giờ thay đổi trong tâm trí anh ấy, thậm chí không một chút nào.
Mỗi khi anh ôm họ trong vòng tay, anh đã tưởng tượng về một cô gái khác.
*****
Lần đầu tiên họ nói chuyện, đó là trước khi họ bắt đầu chiến dịch cho bài phát biểu đầu tiên của họ tại hội trường trước toàn trường. Lần đầu tiên cô chào đón anh.
"Annyeonghaseyo, Seohyun imnida".
"Oh. Annyeong. Tôi là Jung Yonghwa".
Một người yêu cầu họ và ba ứng cử viên khác xếp hàng trước khi họ đi lên sân khấu.
"Mình có chút lo lắng"- Seohyun đã nói với Yonghwa.
"Cậu không nên như vậy", Yonghwa trả lời.
"Vậy tại sao cậu lại chạy đua cho vị trí chủ tịch?"- Seohyun hỏi.
Yonghwa đang bận nhìn chằm chằm vào mặt Seohyun- đó là lần đầu tiên anh có lý do thật sự để làm một điều gì đó, sau một năm thích cô ấy và anh đã không thực sự nghĩ về nó.
Vì vậy, Yonghwa chỉ thốt ra: "Chỉ cho vui thôi."
Nụ cười của cô biến mất.
"Và bởi vì điều này sẽ làm cho tôi tuyệt vời hơn trong mắt các cô gái".
Seohyun hoàn toàn cau mày sau đó.
"Yonghwa, fighting!"- Nicole, bạn gái của Yonghwa vào thời gian đó, đã lén vào phía sau sân khấu để hỗ trợ cho bạn trai của mình.
"Khoan đã, tôi nhớ. Không phải cậu là bạn trai của Gyuri ư?"- Seohyun hỏi, nhớ tới người bạn cùng lớp của cô.
"Gyuri? Hai tuần trước là cô ấy. Bây giờ là Nicole".
Yonghwa nhận thấy cô ấy trở nên lạnh lùng khi hiểu ra. Có thể, cô bắt đầu ghét anh từ khi đó.
Sau đó, họ đều đi lên sân khấu và chuẩn bị cho bài phát biểu đầu tiên của họ.
*****
Yonghwa có rất nhiều bạn bè, và họ là những người cũng tham gia chiến dịch. Yoo He Yi, Lee Hongki, và Ye Jie cũng là ứng cử viên, nhưng họ không có đủ người ủng hộ.
Cuối cùng, đó là cuộc đối đầu của Yonghwa và Seohyun trước ngày bầu cử cuối cùng.
Seohyun đã có một bài phát biểu chân thành về những gì cô ấy hy vọng sẽ học được, về các sinh viên khi họ lớn lên, và mong ước của cô ấy làm thế nào để họ góp phần làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Những tràng pháo tay sau bài phát biểu của cô rất lớn, mặc dù Yonghwa nhận thấy hầu hết là các nam học sinh, họ đứng lên và vỗ tay lớn hơn.
Yonghwa đã hát Imagine của John Lennon với guitar của mình trong thời gian năm phút cho bài phát biểu của mình. Cuối cùng anh chỉ nói, "Mọi người, chúng ta còn trẻ và còn sống chỉ một lần. Tôi chỉ muốn tất cả chúng ta đều có một quãng thời gian tuyệt vời và tận hưởng những năm tháng ở trung học của chúng ta. Tôi hứa các bạn sẽ không hối tiếc vì đã chọn tôi."
Và sau đó, Yonghwa trở thành chủ tịch hội học sinh với đa số phiếu bầu.
Seohyun đã thực sự tức giận vào lúc đó. Tất cả đều đứng trên sân khấu sau công bố của Hiệu trưởng, rằng Yonghwa sẽ là chủ tịch hội học sinh của trường trong một năm.
"Cậu không muốn chúc mừng tôi sao?".
"Cậu thắng chỉ vì cậu nổi tiếng thôi."
"Tôi đã giành chiến thắng, bằng mọi cách"- Yonghwa mỉm cười với Seohyun bằng ánh mắt chết người đó.
Suy nghĩ lại, tại sao anh không cố gắng cư xử như một hoàng tử lịch lãm với cô ấy?
Chỉ bởi vì điều đó không giống như anh ấy.
Tại sao anh lại hẹn hò lăng nhăng mà không cố gắng để có được trái tim cô ấy.
Bởi vì anh đã không tự tin với cô ấy. Và bởi vì tình đơn phương rất cô độc.
*****
Từ đó, họ đã dành thời gian đủ để trở thành bạn bè. Nhưng họ luôn đối đầu. Yonghwa không hiểu tại sao anh có thể hành động ngọt ngào và quyến rũ với các cô gái khác, nhưng không thể với cô ấy. Yonghwa thực sự là một người hay hoài nghi. Thật khó cho anh ấy để thích một ai đó. Luôn luôn có những người xung quanh anh ấy, nhưng chỉ có rất ít người trong số họ thật sự quan tâm và chăm sóc anh ấy.
Yonghwa phát hiện ra anh không làm được gì khi ở bên cô . Anh luôn là chính mình khi thấy cô ấy, theo một chiều hướng tiêu cực.
Họ nói chuyện rất nhiều, họ đã dành thời gian với nhau, nhưng Seo Hyun không bao giờ thực sự cư xử với anh ấy vượt ra ngoài nghĩa vụ của họ, là chủ tịch của trường và thủ quỹ. Mặc dù, họ là một bộ đôi làm việc tuyệt vời. Mọi thứ được thực hiện hoàn toàn tốt kể từ khi họ bắt đầu. Các học sinh và giáo viên của họ ca ngợi họ làm cho trường học thêm nhiều điều thú vị. Và điều dễ hiểu, họ đã được chọn một lần nữa cho năm thứ hai liên tiếp.
Yonghwa biết thêm về Seohyun. Rằng cô ấy là một con duy nhất. Cô ấy chưa bao giờ hẹn hò với bất cứ ai. Cha cô là một luật sư và mẹ cô dạy piano ở một trường học gần nhà cô. Thức ăn yêu thích của cô là khoai lang. Cô đọc sách nhiều hơn là xem TV. Người bạn thân nhất của cô là Sooyoung, người hàng xóm của cô kể từ khi cô lên 3. Sooyoung lớn hơn Seohyun một tuổi, cô đã chuyển đến sống tại Nhật Bản vào lớp 9 để trở thành một người mẫu, nhưng sau đó cô quyết định trở về nhà sau một năm.
Và rằng có một cậu bé luôn đi xung quanh với họ. Tên của cậu ta là Kyuhyun. Cậu ta là người bạn thời thơ ấu của họ, họ luôn luôn đi học cùng trường. Và cái cách Kyuhyun nhìn chằm chằm vào Seohyun mọi lúc họ gặp nhau, Yonghwa có thể nói rằng Kyuhyun yêu Seohyun đến điên cuồng.
Thật dễ dàng để rung động trước Seohyun. Cô ấy hoàn hảo trong mắt mọi người. Lee Hong Ki phàn nàn rằng có một hôm anh ấy rất đói, và anh ấy cứ cố phàn nàn về việc tại sao anh ấy không giành chiến thắng . Và cô ấy chỉ đề nghị anh không làm bữa trưa của cô ấy không bị ảnh hưởng. Cô cúi chào và chăm chú nghe các giáo viên trong khi cậu ấy cố gắng để không ngáp. Hongki thấy Seohyun trên xe buýt, cô ấy nhường chỗ của mình cho một cụ già.
Về cơ bản. Seohyun là một cô gái đáng mơ ước.
Nhưng cô không quan tâm đến con trai. Yonghwa đã một lần hỏi cô ấy. "Tại sao cậu không hẹn hò?".
"Bởi vì tôi không quan tâm. Tôi đi đến trường để học một cái gì đó. Không phải để tìm bạn trai."
Bởi quan niệm đó, dễ hiểu khi cô ghét Yonghwa. Cô nghĩ rằng anh ta là kẻ ngu ngốc. Một tay chơi không có gì để tự hào. Một người độc ác chỉ làm tan vỡ trái tim của các cô gái. Một kẻ đạo đức giả vì anh mỉm cười với các giáo viên và nguyền rủa họ ngay sau đó.
Hai năm đến và trôi qua như thế. Và nó vẫn như thế, mặc dù chỉ còn vài tuần nữa là kết thúc trung học.
*****
Yoo He Yi đang ngồi trên đùi của Yonghwa và họ đã hôn nhau nồng nhiệt trong phòng họp trống khi Seo Hyun mở cửa ra.
Cả 3 dường như đông cứng lại trong một giây. Yoo He Yi nhìn trừng trừng vào Seohyun, khó chịu trước sự phá rối của cô ấy. Yong Hwa đang tìm kiếm trong tuyệt vọng một phản ứng gì đấy trong mắt Seohyun. Nhưng cô ấy chỉ lắc đầu.
"Mianhe. Tôi quên bản chép nhạc", Seohyun đi vào trong, vòng quanh phòng để lấy những gì cô ấy cần. "Cả hai có thể sẽ bị đưa vào phòng phạt, nếu các giáo viên bắt được. Khóa cửa hoặc một cái gì đó tương tự được không? Annyeong".
Sau đó, Seohyun bước ra khỏi phòng.
Yoo He Yi đứng lại và khóa cửa. Cô quay lại trước mặt Yonghwa và hỏi:
"Anh biết cô ấy sẽ đến, đó là lý do tại sao anh muốn chúng ta phải hôn nhau như thế?".
"Đúng thế"- Yonghwa trả lời mà không suy nghĩ.
"Anh thật tàn nhẫn!", He Yi bắt lỗi, đôi mắt ngấn nước.
"Tôi biết"
"Hãy chia tay đi", cô nói hạ giọng xuống.
"Được thôi"- Yonghwa gật đầu một cách dễ dàng.
Yoo He Yi run lên, mở cửa và bước đi, thổn thức. Nhưng cô ấy biết Yonghwa không bao giờ đến để xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top