5

Ba ngày sau, Tobio nhận được một bức thư qua đường bưu điện.

 
Kageyama Tobio,

Tụi anh rất tiếc vì em đã bị ốm vào cuối tuần. Chúc em mau chóng khỏe  lại. Vui lòng cho bọn anh biết nếu cả hai có thể giúp đỡ em theo bất cứ cách nào. Ngoài ra, đừng lo lắng rằng một trong hai tụi anh sẽ trao đổi về các sự việc đã xảy ra với những người khác.

Chúc mừng chiến thắng của em.

Trân trọng,

Iwaizumi Hajime

Oikawa Tooru

Tobio có thể biết rằng Iwaizumi đã viết lá thư và in cẩn thận tên của cả hai, bởi vì bên ngoài phong bì có ghi địa chỉ gửi lại của Iwaizumi bằng cùng một nét chữ. Không có gì đảm bảo rằng Oikawa sẽ lan truyền, nhưng đó là một cử chỉ tốt đẹp về phía Iwaizumi. Cậu cũng đánh giá cao sự hào phóng của những lời chúc, vào thời điểm mà nỗi đau của sự thất bại có lẽ vẫn còn hằn sâu trong tâm trí Iwaizumi.


“Em xin lỗi vì tất cả những rắc rối mà mình đã gây ra, Sagawura-san. Daichi-san. Asahi-san.” Tobio lần lượt cúi đầu trước từng người.

Daichi nói: “Không sao đâu, Kageyama. Tụi ann rất vui vì em vẫn ổn. Chỉ cần nói với mọi người vào lần sau khi em bị ốm, được không? Tụi anh luôn ở đây để giúp đỡ. ”

Sugawara kéo cậu sang một bên.

"Em đã nói chuyện với Oikawa-san chưa?" Anh khẽ hỏi.

“Chưa ạ.” Kageyama với gương mặt đỏ bừng, một phần vì tức giận, một phần vì xấu hổ. Sự xấu hổ tựa như một ngọn lửa có thể thiêu rụi cậu thành tro.

“Đó có thể là một điều tốt.” Sugawara nói một cách lặng lẽ, không phán xét. “Mà mối liên hệ giữa hai em thật… ấn tượng.”

Gò má cậu thậm chí còn đỏ hơn.

“Cảm ơn Sugawara-san, vì tất cả sự giúp đỡ của anh.” Kageyama nói với giọng nghiêm nghị, hy vọng rằng anh ấy sẽ không quan tâm đến việc thảo luận thêm về vấn đề này nữa.

Sugawara nhìn Kageyama đầy dò xét. “Em có chắc không, Kageyama? Nếu có thể, anh hoặc là Daichi, có thể đóng vai trò là… người trung gian thay cho em? ”

"Không!" Cậu gần như hét lên, kinh hoàng vì ý tưởng này. Tobio vội vàng nói thêm.“ Nhưng mà cũng cảm ơn anh, Sugawara-san.” Cậu cúi chào và bắt đầu luyện tập.

Khi vào bên trong, cuộc trò chuyện đáng xấu hổ đã kết thúc. Cậu có thể cảm nhận năng lượng ngập tràn trong phòng tập, và tất cả mọi người trong đội có điều quan trọng hơn để tập trung vào: giành chiến thắng ở Giải Mùa Xuân.

             

Kageyama đã được chọn đào tạo tại Trại huấn luyện bóng chuyền thanh thiếu niên Nhật Bản. Đó là một vinh dự lớn và cậu rất vui khi có mặt ở đó. Bây giờ là ngày thứ hai, cậu bắt đầu làm quen với những người khác.

Họ đang ở trong phòng thay đồ khi Sakusa bước đến và nói “Tuy tôi chưa xem video, nhưng cậu đã đánh bại Shiratorizawa như thế nào? Có phải Wakatoshi-kun không ở trạng thái tốt nhất của mình? ”

"Nó có liên quan gì đến vụ việc omega đó không?" Bông cải xanh thứ hai chen vào. “Anh trai tôi đã nói về điều đó. Anh ấy nói điều gì đó về việc họ phải phát sóng toàn bộ, và về cơ bản thì mọi người đã rời đi trước lễ trao giải."

"Anh bạn!" Komori nói. “Chà. Đó có phải là cách sự việc lắng xuống? Làm sao mà không có bất kì thông tin nào trong tin tức hay gì khác? "

Bông cải xanh thứ hai nhún vai. "Có thể vì lý do riêng tư."

Komori nói: “Thật là điên rồ. Những Omega đó." Cậu lắc đầu. “Mọi người thường nói mấy câu đại loại như không thể sống với họ, không thể sống thiếu họ. Đúng không?"

Những người khác cười khoái chí. Chỉ riêng Kageyama cúi người để buộc dây giày của mình, cầu nguyện với tất cả các vị thần tồn tại trên thế giới rằng cậu sẽ không lộ liễu tỏa ra bất kỳ mùi hương nào.

“Bọn tôi có một omega trong đội cấp hai của mình.” Miya Atsumu trầm ngâm nói thêm.

"Không đời nào!" Komori thốt lên, đôi lông mày rậm của cậu gần như kéo lên đến gần chân tóc trong sự ngạc nhiên. "Tôi không biết omega có thể chơi bóng chuyền!"

"Im đi đồ ngốc. Tất nhiên là họ có thể. Omega là những người bình thường ”Bông cải xanh thứ hai xen vào.

Kageyama nhận ra rằng cậu đang kéo dây giày của mình quá chặt, chúng có thể bị đứt. Cậu buộc tay mình phải thả lỏng.

“Chà, được rồi. Có lẽ là bóng chuyền cấp hai.” Komori cho phép. “Nhưng bóng chuyền cấp ba ? Tôi sẽ tin điều đó khi chứng kiến tận mắt."

Có những tiếng xì xào đồng tình. Kageyama hít thở chậm rãi. Sẽ không có tác dụng gì khi gây chú ý cho bản thân bằng một hành động bộc phát. Cậu luôn cúi đầu, dành tất cả thời gian trên thế giới để đi giày của mình. Dù sao thì cuộc trò chuyện ngu ngốc này sẽ kéo dài bao lâu?

"Chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy?" Komori tò mò hỏi. "Cầu thủ đấy?

"Một câu hỏi hay." Miya dừng lại, suy nghĩ. “Cậu ấy đã ngừng đến câu lạc bộ vào một khoảng thời gian nào đó. Tôi thực sự không chú ý lắm. Hừ! Vâng đúng rồi. Lần trước khi tôi nhìn thấy cậu ấy, thì cậu ấy đang quấn quýt bên một số alpha. Có lẽ anh chàng đó đã tìm được thứ khác để chiếm thời gian của mình.” Anh nhíu mày đầy gợi ý.

“Dù sao thì như tôi đã nói,” Komori nói. “Những Omega. Không thể sống với họ, không thể sống thiếu họ. ”

“Nói về omega.” Bông cải xanh nói. “Không phải bây giờ cũng có trại cổ vũ omega đang diễn ra ở đây sao?”

“Ừm! Tôi đã đọc về nó trong thông tin của mình.” Komori đồng ý. “Họ phải ở quanh đây. Họ có thể ở trong phòng tập kế bên. Chúng ta có nên đi xem xét không? Còn nửa giờ nữa trước khi buổi tập chính thức bắt đầu.”

Kageyama im lặng. Nhưng những người khác đều đồng ý một cách hào hứng. Ý tưởng về việc xem một số omega nhảy múa rõ ràng là đủ để khơi dậy sự tò mò của họ và Kageyama không dám đứng ra từ chối.


Nó thậm chí còn tồi tệ hơn Tobio nghĩ. Các omega thực sự rất giỏi - rõ ràng là họ đã được đào tạo về khiêu vũ. Nhưng ngay cả khi những động thái họ đang làm rất ấn tượng, đó rõ ràng là một buổi biểu diễn tình dục. Họ đang mặc những bộ trang phục thiếu vải, sáng bóng và mọi thứ đều lấp lánh. Ngay cả khi họ nở nụ cười tươi và rộng trên khuôn mặt, họ đều cực kỳ thu hút ánh nhìn. 

Những chàng trai khác, cười khúc khích khi họ thay phiên nhau lấp ló từ phía sau khán đài.  

“Cuối cùng thì anh chàng đó. Chết tiệt! Nhìn mông anh ta đi! ” Komori thốt lên.

“Đừng thèm thuồng thế chứ.” Miya nói với vẻ chán ghét, nhưng đôi mắt thì lại kích động trước cảnh tượng trước mắt.

"Quan sát cô gái thứ tư từ bên trái đếm qua." Komori một lần nữa. “Trời đất, thật là một cặp ngực đáng kinh ngạc. Cậu có nghĩ rằng những thứ đó có thể là thật không?"    

"Ai thèm quan tâm?" Kageyama bị sốc khi nghe Sakusa nói bằng một giọng thở dốc.

“Tôi tự hỏi liệu có ai trong số họ sẽ động dục trong tuần này không.” Miya nói. “Chuyện xảy ra vào năm ngoái. Ngay cả huấn luyện viên cũng toát mồ hôi một chút khi mùi đó ngập vào không khí. Họ phải trì hoãn buổi tập cho đến khi mọi thứ biến mất."

Kageyama kinh hoàng khi thấy tất cả bọn họ đều có đôi mắt như săn mồi trước ý tưởng về một trong những con omega ngon ngọt đang vểnh lên trước mặt sẽ trở nên nóng bỏng.

Cậu nhăn mặt.

Nhận thấy điều đó, Komori cười toe toét “Còn cậu thì sao, Kageyama? Có ai ở đây lọt vào mắt xanh của cậu không? ”

Kageyama cố gắng tỏ ra cau có nhất có thể, nhưng trước khi cậu có thể nói bất cứ điều gì, Miya đã nói với một giọng mượt mà “Kageyama quá giống với một đôi giày tốt đối với những omega. Tôi cá là cậu ấy thậm chí còn chưa hôn ai bao giờ ." Đôi mắt anh ẩn chứa một sự thách thức.

Lúc này, mọi người quay lại nhìn Kageyama.

Tobio đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý. Thật khó chịu. Có điều gì đó về việc tất cả những alpha xung quanh nhìn chằm chằm vào cậu, sự quan tâm của họ được kích thích, gần như… nguy hiểm .

Komori thực sự nghiêng người về phía Kageyama, mắt ánh lên vẻ thèm muốn, đôi môi của cậu ấy hé mở.  

“T-tôi cũng đã hôn lần rồi.” Kageyama giận dữ nói dối, đẩy Komori ra.

Sự căng thẳng được giảm xuống. “Được rồi, được rồi.” Komori lùi lại và giơ hai tay lên trong một cử chỉ đầy khinh bỉ.

“Thôi nào.” Bông cải xanh thứ hai nói. "Tốt hơn chúng ta nên quay lại, nếu không chúng ta sẽ bị phạt chạy một vòng sân."

Kageyama nhìn lại các omega lần cuối, tất cả vẫn đang nở nụ cười tươi và cố định, với lớp trang điểm lấp lánh dưới ánh đèn phòng tập. Tobio cảm thấy như muốn nôn mửa.


Kageyama sẽ từ chối bất kỳ chuyến đi xem omega nào nữa và nếu không thì tuần này thật tuyệt vời. Cậu thích chơi với những người này. Họ nhanh nhẹn, mạnh mẽ và có thể có bóng ở bất cứ nơi nào họ muốn, dường như dễ dàng. Lối chơi của cậu được cải thiện đáng kể, ngay cả trong một thời gian ngắn. Những kí ức về Oikawa và điều khủng khiếp xảy ra trong phòng vệ sinh Shiratorizawa dần mờ đi trong tâm trí cậu.



Vào ngày đầu tiên Tobio trở lại với đội, cậu đã đến tập luyện cùng lúc với Hinata. Sau khi họ chạy đến lối vào phòng tập và Kageyama đã thua, cậu ấy hỏi "Hinata?"

"Hửm?" Hinata nhướng mày. Cả hai đều đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, vẫn còn thở hổn hển vì gắng sức.

“Có nhớ khi cậu ngửi thấy tôi không? Ngay sau khi trở về từ bệnh viện? ”

"Ý cậu là ngay sau khi cậu biến thành omega?" Hinata dựa vào tường.

“Tôi không biến thành một omega. Cậu là loại ngu ngốc gì vậy? ”

"Cậu có! Cậu chưa từng là một omega trước đây."

“Đúng vậy, đồ ngốc! Tôi được sinh ra theo cách đó! Và tôi đã bảo cậu đừng nói những lời ngu ngốc đó nữa mà! ” Kageyama bình tĩnh lại. Cậu không bắt đầu cuộc trò chuyện này để chiến đấu. Hinata có thứ mà cậu muốn - thông tin. “Nhưng… khi cậu ngửi thấy, tôi-tôi có mùi khác không? Tôi có mùi giống như một omega không?"

Nỗi sợ hãi của cậu đã tăng lên kể từ khi xem các omega nhảy nhót ở trại huấn luyện. Cậu thậm chí còn chưa nghĩ về điều đó trước đó. Cậu không hề cảm nhận được sự khác biệt nào trong bản thân, tất nhiên là ngoại trừ hai lần phát tình kinh khủng đó. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu cậu không thể ngửi thấy, còn những người khác có thể? Ý nghĩ đó khiến cậu ớn lạnh, không phải những điều hạnh phúc. Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả mọi người ở trại huấn luyện đều biết và có thể sẽ luôn chế giễu cậu? Không, không thể. Nhưng nếu thì sao?

Hinata ngước nhìn Tobio. Cậu ấy có thể chắc chắn rằng Kageyama không nói đùa.

Hinata bò tới và lần này Kageyama không ngăn cản cậu. Cậu dí mũi sát vào cổ Kageyama và hít thật sâu.

Hinata luôn ở trong không gian của Kageyama, chẳng hạn như nhảy tới trước mặt cậu, rồi va vào hay là vấp ngã. Nhưng điều này rất khác. Hinata thực sự đang ở trong lòng cậu, và nó rất… gần như là xâm phạm. Kageyama không thích nó. Cậu nghiến răng và chống lại ý nghĩ muốn đẩy Hinata ra. Sau cùng, Hinata vẫn đang giúp đỡ cậu.

“Không có.” Hinata nói, ngả người về phía sau. “Tớ không nghĩ vậy. Tớ sẽ không biết về điều đó” ở đây Hinata dùng tay che miệng và thì thầm "nếu cậu không phát tình.”

Kageyama nhắm mắt và thả lỏng toàn bộ cơ thể. Đây là một sự giúp đỡ rất lớn.

"Nhưng tại sao nó lại làm phiền cậu nếu có mùi khác?" Hinata tò mò hỏi. “Mặc dù cậu là một omega, cậu vẫn là một kẻ đáng sợ. Cậu vẫn có những đường chuyền với độ cao chính xác và vị trí hoàn hảo. Luôn luôn."

Hinata không hiểu. Nhưng sau đó, Kageyama nghĩ Hinata không cần phả hiểu. Cậu sẽ thoải mái nằm trong làn da alpha của mình, không phải lo lắng về giới tính phụ của mình. Cậu sẽ không bị các nhóm alpha dòm ngó. Cậu cũng sẽ không động dục. Sự tức giận và thất vọng bùng lên trong Kageyama một lần nữa và cậu để cho một phần trong số đó trút lên người Hinata.

“Im đi, đồ ngốc. Tôi đã nói gì về việc gọi tôi như vậy ở nơi công cộng! ”

"Cậu đã hỏi tớ!"

“Tôi không yêu cầu cậu hét lên. Điều gì sẽ xảy ra nếu những người còn lại trong đội ở đây? ”

Kageyama vung tay ra.

Nó gần như đập thẳng vào đầu gối Tanaka. Tanaka lùi lại để tránh, không may va vào Tsukishima. Cậu bước sang một bên và lao vào Sugawara, người đang đứng cạnh Daichi, rồi tới Nishinoya. Như dãy hàng domino.

"Chuyện gì đang xảy ra? Kagayama rốt cuộc đang nói về việc trở thành một omega sao? ” Nishinoya nói với giọng thì thầm.

Kageyama có thể nghe thấy tiếng hít thở không thể nhầm lẫn của Yamaguchi từ một nơi khuất tầm nhìn.

Hơi nóng bốc lên trên mặt cậu -  hẳn mặt Tobio bây giờ phải đỏ như trái cà chua.

"Tôi sẽ giết cậu!" Cậu gầm lên với Hinata, đứng lên định vồ lấy cậu ta nhưng đã bị Tanaka ngăn lại.

"Bình tĩnh lại nào. Tất cả mọi người đều biết từ lúc ở Shiratorizawa” Tanaka nói ngay sau đó.

Kageyama chỉ có thể trố mắt kinh hoàng.

"Mọi người biết sao?" Cậu khàn giọng hỏi.

“Chỉ những người trong đội.” Daichi trấn an.

Ngoại trừ Iwaizumi và Oikawa, Kageyama không vui với điều đó.

Nhưng Tanaka luôn xử lý tình huống theo cách riêng của mình. “Hãy sử dụng nó, Kageyama! Hãy là cầu thủ bóng chuyền omega đáng sợ nhất Nhật Bản, thậm chí vươn xa ra toàn thế giới. Rồi em sẽ trở thành Omega King, người chiến thắng các giải quốc gia!” Anh cười toe toét với Kageyama bằng nụ cười điên dại của mình.

"Tanaka-san!" Hinata than vãn. "Cậu ấy không thích mọi người gọi như vậy."

“Thế là đủ rồi,” Daichi nói, kết thúc cuộc thảo luận. “Đã đến thời gian để luyện tập. Hoặc nếu không ai muốn thu trở thành nhà vô địch? ”

Khi Kageyama từ từ đứng dậy, cậu đã lăn lộn với điều đó trong đầu. Cậu đang nghĩ rằng có lẽ, chỉ có thể, sẽ không phải là điều tồi tệ nhất trên thế giới khi trở thành Omega King chiến thắng các quốc gia.

 
“Kageyama-kun.” Một giọng nói cất lên, Kageyama quay lại.

“Iwaizumi-sa-“ Và giọng nói của cậu đọng lại trong cổ họng. Iwaizumi đang kéo Oikawa, người rõ ràng là đang miễn cưỡng đi phía sau anh.

Cậu lập tức quay lưng bỏ đi.

“Khoan đã, Kageyama.” Iwaizumi nói.

Kageyama thở dài và từ từ quay lại. Không nghi ngờ gì nữa, cậu còn đang mắc nợ Iwaizumi và ít nhất thì cũng nợ Oikawa vì sự quan tâm của anh.

“Iwaizumi-san.” Tobio nói, cúi đầu xuống. Cậu cúi người hơi thấp, nửa hướng về hướng của Oikawa.

Iwaizumi nhìn Oikawa đầy ẩn ý, ​​người đang ngoảnh đầu sang một bên, mũi lên trời, khoanh tay trước ngực.  

Iwaizumi đánh mạnh ở phía sau đầu của anh.

“Iwa-chan, grahh! Đừng có nhặt nhạnh tớ nữa! ”

“Vậy thì hãy bắt đầu hành động đúng theo tuổi của cậu, Trashykawa. Cậu là người lớn ở đây. Và cậu đã đồng ý với điều này! ”

"Tớ bị cưỡng ép thì có!" Oikawa lẩm bẩm.

“Kageyama.” Iwaizumi nói, phớt lờ anh. “Liệu em có vinh dự cho Oikawa được nói chuyện với em không? Cậu ấy đã hứa chỉ trò chuyện trong ba phút. Nếu em có thể chấp nhận được.”

Kageyama ngay lập tức cảm thấy tức giận. Oikawa phải tự ái khi nói chuyện với cậu chỉ trong ba phút? Cậu mím môi. Đối với Iwaizumi, cậu sẽ làm được.

Gật đầu.

Iwaizumi cảnh cáo với Oikawa: “Tớ đang khởi động bộ tính giờ. Ba phút đầy đủ." Anh lùi lại, vừa đủ trong tầm mắt.

"Vậy...em khỏe hẳn chưa, Tobio-chan?" Oikawa hỏi một cách bất cẩn. Mắt anh lướt qua Kageyama, không nhìn thẳng vào cậu.

Kageyama cau có.

“Chà, nếu em không chịu nói chuyện với anh.” Oikawa cáu kỉnh quay đi.

Trước khi anh có thể bước thêm một bước nữa, một quả bóng chuyền đập vào sau đầu anh.       

"Đau quá!" Anh hét lên, mắt bắn dao găm vào Iwaizumi.

"Cậu còn hai phút!" Iwaizumi lớn tiếng.

Oikawa tức giận xoa đầu. Kageyama không chắc đó có phải là là lý do tại sao má anh ấy đỏ bừng không.

Kageyama cau mày. Thật lạ khi thấy Oikawa bối rối như vậy. Nhưng có lẽ Oikawa cũng thấy xấu hổ. Đó là một suy nghĩ thú vị. Kageyama có một góc nhìn khác sau trại huấn luyện. Bây giờ cậu đang chơi với những kẻ ít nhất cũng đáng sợ nếu không muốn nói là đáng sợ hơn Oikawa. Oikawa chắc chắn có một cái lưỡi sắc bén và một cú giao bóng mạnh mẽ. Nhưng Kageyama đã đánh bại anh một lần, và cậu đã để mắt đến các mục tiêu khác.

Cậu đã tự luyện thép cho mình bây giờ. Oikawa chắc chắn sẽ nói điều gì đó về Kageyama, chế giễu cậu là một onega yếu đuối và đáng thương.

Nhưng Oikawa đã không làm thế.

“Chúng ta đều một thắng một thua, Kageyama. Anh sẽ đánh bại em khi chúng ta gặp lại nhau ở trên sân. Đừng có mà tự mãn.”        

Kageyama nhìn chằm chằm vào anh. Có phải là Oikawa quá xấu hổ nên mới không dám nói đến những chuyện đã xảy ra giữa họ không?

Chà, nếu đó là cách anh ấy dẫn dắt cuộc trò chuyện, Kageyama hoàn toàn vui vẻ làm theo. Nếu cậu không bao giờ phải nói về toàn bộ vụ việc ở nhà vệ sinh nữa, cậu sẽ rất vui. 

Và bây giờ cậu cũng có thứ gì đó để ở thế thượng phong, bởi vì, bằng cách né tránh chủ đề này, về cơ bản Oikawa đang thừa nhận rằng anh quá khập khiễng khi nói về nó. Tất nhiên, Kageyama cũng là một kẻ ngốc nghếch quá mức, nhưng như Iwaizumi đã nói, Oikawa được cho là người lớn ở đây. Và anh là một alpha chết tiệt!

Kageyama mỉm cười trong lòng, điều đó có nghĩa là vẻ cau có trên khuôn mặt cậu ngày càng đậm hơn.

“Sẽ không phải là tự mãn nếu đó là sự thật. Em sẽ đánh bại anh một lần nữa. Và một lần nữa. Bất cứ lúc nào em gặp anh trên sân ”.

“Em có chắc bản thân mình không tự mãn không, Tobio-chan?”

Nhưng Kageyama đã hết thời gian của mình. Cậu đi về phía Iwaizumi, để mặc Oikawa đang chí chóe sau lưng và cúi chào. “Cảm ơn Iwaizumi-san, vì lá thư của anh. Và vì… đã giúp em.” Gần như bất kỳ ai trong số họ đều trở nên khó xử khi đề cập đến vấn đề này, và cậu cũng cảm thấy Oikawa hơi cứng người sau những lời nói đó.

Kageyama bây giờ quay về phía Oikawa. Cậu hơi nghiêng người, thậm chí không cúi đầu, và sau đó bắt đầu bước đi. Cảm giác kinh khủng vô cùng lại xuất hiện một lần nữa.

Tobio nghe thấy Oikawa nói “Cậu có thấy em ấy thô lỗ như thế nào không, Iwa-chan? Đó là lần cuối tớ nghe theo lời cậu."



Khi cả hai đi ngược chiều, Iwaizumi nhìn Oikawa đầy dò xét.

“Cậu không nói gì về nó phải không, Wimpykawa?”

Khuôn mặt của Oikawa trở nên cau có, có thể sánh ngang với Kageyama.

Iwaizumi thở dài. "Sau cùng cậu sẽ phải nói với em ấy, cậu biết đấy."

"Tại sao tớ phải nói chứ?"

"Cậu thực sự muốn tớ đánh vần cho à?"

"Hừm."

“Vậy thì, tớ sẽ làm. Nó không chỉ là một kiểu kết nối đơn giản… biến mất sau mùi hương, nó quá mạn- “

“Chẳng phải tiếng hừm của tớ đủ để nói với cậu rằng tớ không muốn nói thêm về chủ đề khó nghe này nữa sao?” Oikawa ngắt lời. "Tớ nghĩ rằng cậu hiểu tớ hơn thế."

"Cậu có chắc là cậu ..."

“Hừm.” Oikawa nói một lần nữa.

“Tốt thôi, Trashykawa. Hãy làm theo cách của cậu. Nhưng sau này đừng hòng đến khóc lóc với tớ."

             


Cuối ngày hôm đó, khi Kageyama đến phòng tập của mình, cậu đã rất ngạc nhiên khi bắt gặp Oikawa đang đứng dựa vào tường.

Hai cuộc gặp gỡ trong một ngày! Oikawa dường như còn nhiều điều để nói.

Anh đến gần Kageyama, với nét mặt cau có, nói một cách nhanh chóng và lặng lẽ, như thể đang gấp rút hoàn thành một nhiệm vụ khó chịu.

"Ngày hôm đó, tại Shiratorizawa."

"Dạ?" Kageyama nói và cậu rất vui vì giọng nói của mình hoàn toàn ổn định. Rốt cuộc thì Oikawa cũng không phải là một kẻ ngốc nghếch. Kageyama cũng không. Cậu muốn trái tim mình đập chậm lại. Cậu tự nhắc mình rằng ngày hôm đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Tất cả đều là do hormone và chúng đang được kiểm soát bằng thuốc. Cậu không có gì phải sợ hãi trước sự hiện diện của Oikawa.

“Ngày hôm đó chẳng có nghĩa lý gì.” Oikawa nói.

Trong khi điều này phản ánh chính xác tình cảm của Kageyama, nghe những lời từ miệng của Oikawa không ngờ lại giống như một cú đấm vào ruột. Tâm trí của Kageyama quay cuồng. Không thể giải thích được, cậu không thể không tự hỏi làm thế nào mà Oikawa có thể nói một điều như vậy. Sau khi thì thầm tất cả những lời ngọt ngào, êm ái, yêu thương đó vào tai Kageyama!

Oikawa hơi cau mày trước biểu cảm của Kageyama, như thể anh thậm chí còn không nghĩ rằng lời nói của mình sẽ làm tổn thương Kageyama. Sau đó, khuôn mặt của anh trở nên dịu hơn, thành một biểu hiện của sự tự mãn, anh rõ ràng đang nghĩ cậu đang buồn vì những lời gần như là từ chối của anh. Cơn thịnh nộ của Kageyama tăng lên. 

“Nó cũng chẳng có nghĩa lý gì đối với em. Em sẽ không bao giờ ở bên anh, kể cả khi anh là người cuối cùng trên trái đất đi chăng nữa!”

Đôi mắt của Oikawa tối sầm đi và anh tự thu mình lại.

“Thằng nhóc ngu ngốc-” Anh ấy bắt đầu nói.  

Nhưng rồi có thứ gì đó vụt qua bên phải Kageyama và từ khóe mắt nhìn thấy Sugawara bước vào vị trí bên cậu.

Một tiếng sột soạt khác và Daichi đang đứng bên trái.

Tobio hơi quay người lại, Asahi đang đứng phía sau. Hinata chạy đến trước mặt Kageyama buộc Oikawa phải lùi lại một bước.

Đây là năm đấu một, và Oikawa chẳng là gì nếu không muốn nói là thực dụng. Anh sẽ bị đánh và anh biết điều đó.

“Tôi thấy Karasuno đã cải thiện các vấn đề” Anh nói với nụ cười chế giễu. “Tạm biệt, Tobio-chan. Cảm ơn em về cuộc trò chuyện đầy ý nghĩa. Cho đến lần sau."

Kageyama muốn nói lời cuối cùng. Cậu muốn nói điều gì đó gay gắt, điều gì đó khiến Oikawa phải cúi xuống và thở hổn hển vì tác động của nó. Nhưng những loại tấn công bằng lời nói chưa bao giờ là thế mạnh của cậu. Vào lúc suy nghĩ của cậu kết hợp thành bất cứ điều gì giống như bài phát biểu, Oikawa đã biến mất từ ​​lâu.

Tobio biết ơn điều đó, khi sự che chở của những người chơi Karausno tan biến xung quanh, không ai ngoại trừ Daichi nói bất cứ điều gì và tất cả những gì anh ấy nói là “Tốt hơn hết chúng ta nên bắt đầu vào luyện tập”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top