4

Oikawa ngước đầu nhìn lên. Gì? Kageyama ??!!

"Kageyama-kun!" Iwaizumi lay mạnh vai Kageyama nhưng cậu không đáp lại.

Iwaizumi nhìn sang Oikawa, người vẫn còn đang khuỵu gối, thở hồng hộc. “Em ấy đang phát tình.” Anh ấy nói, sau đó chuyển sự chú ý trở lại Kageyama.

“Kageyama. Em có nghe anh nói không? Em ổn chứ? ” Vừa dứt lời, anh mới để ý đến lọ thuốc đã được mở và những viên thuốc nằm rải rác trên sàn. Anh cầm chai thuốc lên và đọc đơn kê.

"Chết tiệt! Kageyama! Nói với anh! Em cần uống bao nhiêu viên ngay bây giờ? ”

Kageyama yếu ớt nỉ non và mở một mắt.

"Iwai- Iwaizumi-san?" Cậu khúm núm.

"Em cần uống bao nhiêu viên ngay bây giờ?" Iwaizumi lặp lại. Anh ấy nghiêng lọ thuốc và hứng một viên thuốc bên một tay. Về phần Oikawa, anh đang rút điện thoại ra. Thầm chưit rủa khi nhận ra dưới đây không có quầy lễ tân.

Khi nhìn thấy viên thuốc màu hồng, Kageyama giật mình và bật ra tiếng rên rỉ yếu ớt.

“Được rồi.” Iwaizumi nói, cố nói với giọng bình tĩnh. “Không có thuốc, bọn anh sẽ đi tìm một người trong đội của em. Hãy ở yên đây. Em sẽ ổn thôi. "

"Không!" Kageyama ôm chặt lấy anh một cách yếu ớt. "Không! Họ không thể - họ không thể biết! ”

“Chúng ta phải nói với ai đó.” Iwaizumi nói trong bất lực.

"Chỉ- chỉ Suga-ss-san!" Kageyama nói với giọng khẩn cầu.

“Được rồi.” Iwaizumi nói một cách nhẹ nhàng. " Tụi anh sẽ đi tìm Sugawara-san."

Nếu không nhận được điện thoại, một trong số họ sẽ phải rời đi. Anh nhìn Oikawa, nói đúng hơn là một cái xác đang thở hổn hển sẽ chẳng có tác dụng gì. Có lẽ ngoại trừ một việc.

"Cậu!" Anh nói một cách sắc bén với Oikawa. “Oikawa! Bảo vệ Kageyama. Hãy chắc chắn rằng không có ai khác bước vào. Cậu có hiểu không? "

Oikawa không trả lời.

Iwaizumi trầm giọng.

"Shittykawa!"

Oikawa chớp mắt nhìn anh.

“Bảo vệ Kageyama. Cậu hiểu không?"

Oikawa gật đầu.

"Tớ sẽ trở lại ngay. Đừng cho ai vào! ”

Iwaizumi lo lắng liếc nhìn giữa hai người họ, nhưng không giúp được gì. Anh phải đi. Anh hấp tấp chạy xuống hành lang.            

               

Oikawa từ từ đứng lên. Cảm giác như cả thể xác và tinh thần của anh đang chìm trong một lớp xi măng ẩm ướt. Kageyama - một omega! Anh không thể tin được, bất chấp bằng chứng đang ở ngay trước mặt. Nhưng anh cũng phải miễn cưỡng thừa nhận. Kageyama đã chơi rất tốt, với tư cách là một omega (!), Khi bắt đầu một đợt phát tình gay gắt như vậy, không hơn không kém. Nó thật ấn tượng.

Tuy nhiên, Kageyama rõ ràng là đang trong tình trạng tồi tệ. Da của cậu có màu đỏ sẫm, và cậu đang ôm chặt bụng của mình như thể đang đau đớn. Cứ sau vài giây, Tobio lại phát ra một tiếng rên rỉ khủng khiếp và trầm thấp, và chân tay cậu co cứng lại.

Đó là một cảnh tượng thảm hại.

“Tobio-chan.” Oikawa càu nhàu.

Đôi mắt của Kageyama mở to khi nghe thấy giọng nói quen thuộc xen lẫn đáng ghét đó. Cậu kinh hoàng. Ngay cả khi trải qua cơn phát tình và đau đớn, cậu biết điều đó thật sự kinh khủng khi có Oikawa, Oikawa của tất cả mọi người, nhìn thấy cậu trong tình trạng này. Cậu xấu hổ quay đầu lại, yếu ớt cào vào tường. Những giọt nước mắt omega ngu ngốc luôn hiện hữu làm cay mắt cậu, và cậu siết chặt lấy chúng. Cậu không thể để Oikawa nhìn thấy mình khóc vì một thứ khác.

Nhưng nỗi đau đã chống lại cậu. Thật khủng khiếp, cơn đau này, nó như rạch bụng cậu ra làm đôi. Cậu rên rỉ một lần nữa và cuộn người lại, nước mắt chảy dài trên má.

Động tác này làm mất thăng bằng và cậu bắt đầu ngã về phía sàn.

Hai bước tiến đến và Oikawa đang cúi xuống bên cạnh cậu, đưa một tay ra để đỡ ngăn không cho cậu ngã.  

Hiệu quả tức thì. Ngay sau khi tay của Oikawa chạm vào cánh tay của Kageyama, cơn đau bỗng nhiên giảm dần. Một cảm giác dịu mát tỏa ra từ làn da của Oikawa, rồi truyền đi những làn sóng dịu nhẹ lên khắp cơ thể Kageyama.

Kageyama dựa lưng vào tường, mặt nhẹ nhõm đôi chút.

Cảm giác đó giống như một phép màu, khi mà cơn đau nhói giảm bớt đi.

Oikawa có thể biết rõ ràng những gì đã xảy ra, bởi vì anh cố tình đặt tay còn lại của mình lên cánh tay của Kageyama.

Kageyama bật ra một tiếng nấc nghẹn ngào khi cơn đau càng giảm dần. Cậu không phải chống chịu với nó nữa khi Oikawa ngồi xuống và nhẹ nhàng trượt cơ thể của Kageyama về phía trước để cậu ngồi tựa vào. Kageyama ướt đẫm mồ hôi dựa vào Oikawa. Ở tư thế này, Oikawa có thể tự do cử động lên xuống trên cánh tay trần của Kageyama. Mọi điểm tiếp xúc đều như một liều thuốc giảm cơn đau tê tái.

Kageyama thở dài, một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Khi hít vào trở lại, cậu nhận ra rằng có một mùi khác đang bốc lên xung quanh mình, không phải mùi hương cay độc của chính mình, mà là một mùi dễ chịu, của quế và vani, với một vị cay nồng, hấp dẫn. Đó là hương thơm tuyệt vời nhất mà cậu từng ngửi thấy trong đời và cậu muốn nhiều hơn thế nữa. Mùi này đến từ… Oikawa. Nó cuốn Oikawa theo từng đợt dày đặc, quấn quanh Kageyama theo một cách dễ chịu và đáng khích lệ nhất.  

Cậu hơi cau mày. Đây là mùi hương là của Oikawa? Có điều gì đó khó hiểu trong tâm trí của cậu, Tobio thậm chí còn cảm thấy  kinh hoàng trước ý nghĩ này. Nhưng ngay trước mặt cậu giờ đây là sự hiện diện vô cùng an tâm, và tất cả những gì cậu có thể làm là tan chảy vào đó.

Gần như bất giác, cậu quay đầu lại để tìm kiếm nguồn gốc của mùi hương kỳ diệu. Cậu lảo đảo xung quanh, hai tay Oikawa đỡ lấy cậu, cho đến khi Tobio ngồi sang trên đùi Oikawa, mặt vùi vào cổ anh. Đó là một tư thế xấu hổ, nhưng ở đây cậu có thể hít thở những liều lượng đậm đặc của mùi hương ấy. Ngồi thế này, với khuôn mặt áp sát vào cổ Oikawa, Kageyama không hề đau đớn chút nào.

Cậu cảm thấy Oikawa đang rúc sâu vào cổ mình. Kageyama buông lỏng cánh tay của mình xuống, để mở ra không gian rộng hơn cho anh.

Oikawa đang nói chuyện nhẹ nhàng, nói những điều mà Kageyama hầu như không thể nghe thấy, nhưng tiếng thì thầm trầm lắng và ổn định giống như một liều thuốc trấn an cho não bộ. Cậu liên tục bắt gặp những câu nói ấm áp, đầy vuốt ve: “Tobio-chan đáng yêu… Anh ở đây… không sao đâu… Tobio-chan rất dũng cảm mà.” Sau đó Oikawa bắt đầu xen kẽ những lời nói bằng những nụ hôn nhẹ nhàng, mềm mại lên xuống cổ cậu.

Kageyama cảm thấy mình đang trôi nổi trên dòng suối mát mẻ, với khả năng chữa lành tuyệt vời đang mang cậu ra khỏi những cơn đau và phát tình gần như đã nuốt sống cậu một cách dễ dàng.

Cửa nhà vệ sinh đóng sầm lại.

Vòng tay của Oikawa ôm chặt lấy Kageyama, và anh nhìn chằm chằm vào những kẻ đột nhập. Kageyama rùng mình và thút thít, cậu càng rúc sâu vào hõm cổ của Oikawa.

Iwaizumi chửi rủa khi nhìn thấy hai người.

“Oikawa Tooru.” Anh ấy ra lệnh, đưa ra lời đe dọa càng nhiều càng tốt bằng giọng nói của mình. Sức mạnh của nó phá vỡ làn khói mù của Oikawa. Kính của anh rơi ra, và tầm nhìn của anh bị mờ, nhưng dù vậy anh vẫn nhận ra hình bóng quen thuộc qua mái tóc Iwaizumi. Sự kìm chặt của Oikawa đối với Kageyama hơi chùng xuống khi anh nhìn xung quanh, trong sự bối rối.  

Trước khi Oikawa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Sugawara và Daichi đã lao vào và kéo Kageyama khỏi tay anh. Kageyama khóc nức nở vì mất đi sự tiếp xúc êm dịu, nhưng trong tình trạng suy yếu, cậu không thể sánh được với sức mạnh của hai người. Trong nháy mắt, họ đã ra khỏi cửa và rời đi.

Hai giây sau, Oikawa mới kịp nhận thức được. Anh gầm lên một tiếng khiến Iwaizumi sởn cả tóc gáy. Khi Oikawa đứng dậy, Iwaizumi bất giác lùi lại phía sau. Anh chưa bao giờ nhìn thấy Oikawa như thế này: một con quái vật hung hãn với đôi mắt híp lại và tỏa ra tia lửa. Iwaizumi không biết làm cách quái nào để giữ anh lại, nhưng anh ấy phải làm bằng cách nào đó. Hai giây là đủ để đưa Kageyama ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng Sugawara và Daichi sẽ cần nhiều thời gian hơn thế để đưa Tobio cách xa nơi này.

Asahi, bị đơ nửa người khi ra khỏi cửa, rồi thận trọng bước vào. Rõ ràng là Iwaizumi cần hỗ trợ.

Iwaizumi nhìn anh ta một cách biết ơn. Anh ấy biết Asahi phải mệt mỏi như thế nào sau trận đấu đó, nhưng anh ấy quá tuyệt vọng để có thể rộng lượng.

Mỗi người nắm lấy một cánh tay và kéo mạnh Oikawa về phía sau, đập anh vào tường. Dù là hai chọi một nhưng họ phải dùng mọi cách để đẩy anh xuống tư thế ngồi, sau đó úp mặt xuống sàn. Iwaizumi cuộn người ngồi trên lưng Oikawa, Asahi thì chặn chân anh, giữ anh ngồi xuống cho đến khi mùi hương mùi sau cùng cũng loạt ra khỏi nhà vệ sinh.

Cuối cùng, Oikawa ngừng đập bên dưới sàn, và nhịp thở của anh dần chậm lại như bình thường.

Rồi, anh nói, với vẻ bình tĩnh lãnh đạm "Hai cậu có thể rời khỏi người tớ được rồi."

Cả hai lồm cồm đứng dậy và cảnh giác nhìn anh. Oikawa đứng dậy một cách vụng về. Đầu tóc rối bù, bộ quần áo hoàn hảo trước đây của anh thì xộc xệch, và khuôn mặt anh là một chiếc mặt nạ trống rỗng.

Anh cúi đầu trước Asahi một cách cứng rắn và nói, bằng một giọng lạnh lùng, xa cách “Tôi xin lỗi Asahi-san, vì một màn… đáng tiếc như vậy. Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu."

Anh quay lại và thực hiện động tác cúi chào trước Iwaizumi. “Và với cả cậu nữa, Iwaizumi-san.”

Iwaizumi kinh ngạc nhìn anh trong khi Oikawa lóng ngóng tìm kính và áo khoác rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Khi đi dọc hành lang, Oikawa nóng bừng lên vì xấu hổ. Đây quả là một sự sỉ nhục! Cho việc anh đã hành động một cách kinh khủng như vậy - dịu dàng trước Kageyama, dỗ dành với Kageyama. Kageyama, thiên tài độc tài, người luôn bám gót Oikawa, cố gắng chiếm lấy vị trí của anh.

Anh đã chạm vào Kageyama, thậm chí còn ôm hôn cậu! Với tất cả sự dịu dàng mềm mại như vậy! Và sau đó để những người khác làm chứng cho hành vi hổ thẹn của chính mình. Ngay cả - ngay cả Iwa-chan . Anh không thể chịu đựng được. Anh sợ mình sẽ bốc hỏa vì xấu hổ mất.

Sau đó, anh chợt nhớ lại mùi hương của Kageyama, khiến anh phải sững người trong giây lát. Anh chống tay vào tường để gồng mình lên. Ngay cả ký ức về mùi hương đó cũng quyến rũ một cách đáng lo ngại. Mẹ kiếp.

               

Sáng hôm sau, Kageyama đang cố gắng hết sức để đóng lại ký ức của chính mình khi cậu lắng nghe lời mắng mỏ mà bác sĩ đưa ra.

Đó là điều xứng đáng và cậu gục đầu vì hối lỗi.

"Và tôi không chắc rằng tôi đủ tin tưởng cậu để tiếp tục sau vụ này."

Kageyama ngẩng đầu lên và cậu nhìn chằm chằm vào bác sĩ với ánh mắt sợ hãi.

“Ah, tôi nghĩ điều đó sẽ thu hút sự chú ý của cậu. Vâng, cậu đã nghe tôi. Đây không phải là một trò chơi, chàng trai trẻ. Cậu có thể chết vì kiểu bất cẩn không quan tâm đến sức khỏe của mình."

Kageyama cố gắng trông thật chỉnh tề, nằm dài trên giường bệnh.

Biểu hiện của bác sĩ dịu đi. “Chà, tất cả đều may mắn hơn nhiều so với những gì cậu đáng có. Đồng đội của cậu đã giải cứu cậu, đúng không? ” Anh ta đồng tình với Kageyama. “Họ đáng được khen ngợi. Hành động nhanh chóng của họ đã cứu cậu khỏi những gì có thể sẽ là một kết quả tồi tệ hơn nhiều. "Anh ta nói thêm " Có alpha nào trong số họ không? "

"Có lẽ?" Cậu trả lời bằng một giọng yếu ớt và trẻ con nhất có thể, nói như thể một ý nghĩ chưa bao giờ xuất hiện trong đầu cậu. “Ừm, ít nhất, tôi nghĩ một người trong số họ là như vậy. Tôi không chú ý nhiều đến - điều đó. ”

Bác sĩ nhìn cậu sắc sảo nhưng không nhấn mạnh. Anh ta thở dài thườn thượt. “Cậu quả thực là một thanh niên may mắn khác thường. Tôi sẵn sàng cho cậu thêm một cơ hội nữa vì thành tích trước đây của cậu là rất mẫu mực. Nhưng hiện tại chúng tôi sẽ tăng số lượt khám bệnh của bác sĩ lên hàng tuần. Và nếu có bất kỳ biểu hiện nào cho thấy cậu không tuân thủ một trăm phần trăm, và chúng tôi sẽ từ bỏ kế hoạch này. "

Cuối cùng anh ta cũng rời đi, sau nhiều lần đảm bảo Kageyama sẽ không bao giờ bỏ lỡ một liều thuốc nào nữa. Kageyama thở phào nhẹ nhõm. Cậu vẫn có thể chơi .

Tuy nhiên, với việc bác sĩ đã rời đi, không có gì có thể ngăn cậu khỏi những suy nghĩ của chính mình. Về mọi thứ đã xảy ra ngày hôm qua, thật khó chịu, nhưng mà bên cạnh đó họ sẽ được đấu với các tuyển thủ quốc gia! - với suy nghĩ này, cậu đã có thể dập tắt đi một phần nào đó của ký ức ghê tởm trong nhà vệ sinh.

Trong khi một số sự việc của buổi chiều hôm trước là một sự mờ mịt đối với Kageyama, thì thật không may, những sự việc liên quan đến Oikawa lại rõ như ban ngày. Mỗi khi chúng hiện lên trong tâm trí cậu, Tobio lại ngượng chín mặt vì xấu hổ. Đó quả là một sự sỉ nhục! Cậu đã hành động một cách kinh khủng như vậy - ngồi trên đùi Oikawa, trước mặt tất cả mọi người! Oikawa, một con bọ cạp độc ác với cái nọc chết người của mình.

Cậu đã được Oikawa chạm vào, được ôm bởi anh và thậm...thậm chí được hôn bởi anh! Với tất cả sự dịu dàng mềm mại như vậy! Và sau đó để những người khác làm chứng cho hành vi hổ thẹn của chính mình. Cậu không thể chịu đựng được. Mỗi khi nghĩ đến điều đó, cậu sợ mình sẽ bốc hỏa vì xấu hổ mất.

Và nếu… nếu Oikawa nói với mọi người thì sao? Về việc Kageyama đã tan chảy vào lòng anh như thế nào - giống như một người đang gặp nạn? Kageyama vùi đầu vào lòng bàn tay và thấp giọng rên rỉ.

Sau đó, cậu chợt nhớ lại mùi hương của Oikawa, và cắn môi. Ngay cả ký ức về mùi đó cũng quyến rũ một cách đáng lo ngại. Mẹ kiếp .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top