3
Kageyama đã tập luyện được vài tuần, và về cơ bản mọi thứ đã trở lại bình thường. Cậu đang ổn định vị thế mới của mình với tư cách là một omega, và nhìn chung, cuộc sống của cậu đang diễn ra khá nhiều so với trước đây. Cậu thường xuyên đến gặp bác sĩ. Và, vâng, cậu không thích các buổi xét nghiệm máu. Nhưng đó là một cái giá nhỏ phải trả để có thể chơi bóng chuyền.
Tuy nhiên, một điều mới mẻ khác là Hinata đã trở nên bảo vệ cậu một cách khá tinh tế. Không phải trong khi luyện tập, hoặc bất cứ điều gì liên quan đến bóng chuyền. Mà thậm chí ngoài giờ câu lạc bộ, cậu ấy thỉnh thoảng làm những việc nhỏ, như lượn lờ quanh Kagyama nhiều hơn bình thường ở trường, hoặc dẫn cậu về nhà sau khi chơi bóng chuyền. Nó không hống hách, và Kageyama cũng không bận tâm lắm. Trên thực tế, có điều gì đó khiến cậu yên tâm về sự hiện diện của Hinata.
Hôm nay, Hinata đang đạp xe cạnh Kageyama khi họ rời sân trường. Họ đang xem xét các đòn tấn công rất chi tiết - hay đúng hơn là Hinata, với Kageyama thêm vào "Có" và "Ừm." vào những khoảng thời gian thích hợp, khi họ quyết định dừng lại ở tiêu Sakanoshita.
Khi bước vào, Kageyama nghĩ về sự khác biệt như thế nào so với lần cuối cùng cậu ở đây, vào đêm trước khi cậu ngất đi. Tobio chỉ bị buồn nôn nhẹ, không liên tục trong những ngày này, và cậu vui vẻ chọn một thanh protein để ăn vào ngày mai ở trường. Cậu đã bị mất cơ trong khoảng thời gian bị bệnh, và cậu đang cố gắng hết sức để cố gắng lấy lại tất cả.
"A, chẳng phải Vua sân đấu và Chibi-chan đây sao." Một giọng nói chế giễu cất lên.
Kageyama quay lại. Không phải lần nữa chứ, cậu nghĩ. Bây giờ cậu đã cảm thấy tốt hơn, cậu có đủ khả năng để tự hỏi Oikawa thậm chí đang làm cái quái gì ở đây. Đây không phải là con đường bình thường mà anh hay đến. Và anh ấy muốn gì ở khu này mà không thể tìm thấy ở nơi gần nhà hơn?
Hinata bước lên để chắn trước Kageyama, tạo một hàng chắn bảo vệ.
Oikawa nheo mắt, và Kageyama nhăn mặt. Hinata ngu ngốc. Điều cuối cùng Kageyama không muốn là thể hiện bất kỳ sự yếu đuối nào trước mặt kẻ tài giỏi đang đứng trước mặt họ.
Cậu cử động để đặt chân vững chắc bên cạnh Hinata, vì vậy cả hai đang đối mặt trực tiếp với Oikawa. Mặc dù Oikawa không cao hơn Kageyama là bao nhiêu, nhưng dường như cậu vẫn tỏ ra e dè trước hai người họ.
"Tôi hy vọng hai tên ngốc các cậu đã luyện tập chăm chỉ. Hai người sẽ cần có phong độ cao nhất vào lần tới khi chúng ta gặp nhau trên sân đấu. "
"Kageyama sẽ đánh bại anh, Đại Đế Vương." Hinata nói, ưỡn ngực ra một cách hung hăng. Đánh bại Oikawa? Kageyama tự hỏi. Có thể không? Nhưng Hinata vẫn chưa dừng lại. "Bọn tôi sẽ là những người cuối cùng trụ lại trên sân."
Mắt Oikawa lóe sáng. "Nhận được những lời thách đấu mạnh mẽ thế này từ Chibi-chan. Tôi hy vọng chúng ta sẽ gặp nhau ở vòng loại. " Anh duỗi một ngón tay dài ra và chỉ vào Kageyama, sau đó là Hinata. "Tôi rất mong muốn được đánh bại đàn em đáng yêu của mình, và cả cậu nữa, Chibi-chan." Dứt lời, anh ấy bỏ đi.
Lần này, Kageyama không cảm thấy bị đánh bại nữa. Cậu không muốn phải thừa nhận điều đó, nhưng có Hinata ở bên sẽ giúp cậu. Và Oikawa có thể là người đứng đầu bây giờ, nhưng Kageyama sẽ cố gắng vượt qua anh ta. Và nếu họ đối đầu trong giải đấu sắp tới, và nếu cậu có thể đánh bại Oikawa một cách công bằng và sòng phẳng, trong một trận đấu chính thức, thì cậu sẽ chứng minh rằng mình không chỉ là một tên omega ngu ngốc và yếu đuối.
Mặc dù cậu muốn bỏ qua tất cả mọi thứ liên quan đến việc trở thành một omega, nhưng cậu đã tìm được cách giải quyết riêng thông qua các thông tin mà bác sĩ đưa cho cậu trong bệnh viện.
Một đêm nọ, khi Tobio nằm dài trên giường đọc sách, cậu đọc đến một phần mà mình không thích lắm.
Omega Careers là tiêu đề của chương. Nó rất ngắn. Ngay từ câu mở đầu đã khiến cậu sôi máu lên.
"Trong khi một số omega thích sự nghiệp bên ngoài gia đình, vẫn có nhiều người thích sống như những người nội trợ, dưới sự chăm sóc và bảo vệ của các alpha yêu quý."
Kageyama nhìn chằm chằm vào trang giấy, cơn giận dữ trong cậu dâng lên. Không bao giờ! Cậu thề. Cậu sẽ không bao giờ chịu sự "chăm sóc và bảo vệ" của bất kỳ alpha ngu ngốc nào! Sự tức giận của cậu chỉ tiếp thêm sức mạnh cho quyết tâm chiến thắng của mình. Hinata nói đúng. Cậu sẽ lật đổ Đại Đế Vương. Họ sẽ đánh bại Aoba Johsai, Datekou, Shiratorizawa - hay bất kỳ ai cản đường họ.
Tại vòng sơ loại Liên cấp cao, sẽ là Karasuno, với Kageyama là người khởi đầu đồng thời người cuối cùng còn lại trên sân với tư cách người chiến thắng. Karasuno sẽ là đội tuyển quốc gia, đối đầu với những đội bóng xuất sắc nhất ở Tokyo.
Sau đó, Kageyama hoàn toàn chìm đắm trong hành trình chiến thắng của mình. Hết lần này đến lần khác, cậu thúc đẩy bản thân không ngừng để tiến bộ. Để biến tầm nhìn này thành hiện thực.
Vài tuần sau, sau một buổi tập luyện mệt mỏi, cậu quyết định tự đãi bản thân món bánh bao thịt trên đường về. Hinata phải về thẳng nhà để chăm sóc em gái của cậu ấy vào ngày hôm đó, còn Kageyama thì ở một mình. Cậu đang ngâm nga với chính mình, hài lòng với cách buổi luyện tập diễn ra. Cậu và Hinata đồng bộ liền mạch, gần như dễ dàng thực hiện hết động tác này đến động tác khác.
Lại là một giọng nói mỉa mai quen thuộc cất lời chào.
"Tobio-chan! Hôm nay trông em vui nhỉ? "
Cậu ngạc nhiên quay đầu lại, tay cầm bánh bao thịt. Oikawa. Lần nữa hả?!
"Chúng ta phải dừng cuộc trò chuyện như thế này." Oikawa nói, bằng giọng nói nhẹ nhàng, thoáng đãng, khuôn mặt anh nở một nụ cười chế nhạo đáng ghét.
Kageyama chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh.
"Giải đấu vòng loại sắp tới. Em đã sẵn sàng chưa? Sẵn sàng để bị đánh bại? "
Nếu Kageyama không biết gì tốt hơn, cậu sẽ nghĩ rằng Oikawa chỉ xuất hiện với mục đích hạ gục cậu. Không vấn đề. Cậu cảm thấy đặc biệt tự tin sau buổi tập hôm nay.
Cậu trả lời một cách lạnh lùng "Anh có thể nghĩ rằng bản thân là người giỏi nhất, Oikawa-san, nhưng chúng em có một vị trí tốt để đánh bại anh. Karasuno sẽ đại diện cho tỉnh Miyagi tại giải quốc gia năm nay. Không phải Aoba Johsai. "
"Em nói với một sự dũng cảm đáng kinh ngạc, Tobio-chan. Karasuno đã làm gì với những lỗ hổng trong phòng thủ? Em biết đấy, kĩ năng không thể được cải thiện trong vài ngày hoặc thậm chí vài tuần. "
Kageyama cau mày. Karasuno vẫn có nhiều điểm yếu nghiêm trọng, và vâng, cậu biết điều này.
Oikawa nở nụ cười kiêu ngạo đầy khó chịu của mình.
"Đừng làm tổn thương các tế bào não của em khi suy nghĩ quá nhiều, Tobio-chan. Em sẽ làm đau cái đầu nhỏ xinh của mình. Và điều đó gây căng thẳng lắm. "- Tới đây anh ấy chạm nhẹ một ngón tay vào trán Kageyama -" Em vẫn sẽ là một thiên tài bóng chuyền chứ? "
Kageyama tức giận hất tay ra.
Oikawa chỉ nở nụ cười lấp lánh của mình và giơ hai ngón tay biểu thị hòa bình mỉa mai về phía Kageyama trước khi đi qua cậu.
Kageyama hít vào thật sâu rồi thở ra, cố gắng làm dịu cơn thịnh nộ đang trỗi dậy bên trong. Cậu ước rằng bất cứ điều gì đang đưa Oikawa đến khu vực này của thị trấn này sẽ kết thúc. Và ở nơi ngón tay của Oikawa đã đặt lên vẫn còn đang râm ran khi cậu đi thanh toán ở quầy tính tiền.
Vào đêm trước khi giải đấu diễn ra vòng loại, Kageyama đã rất căng thẳng. Cậu trằn trọc trở mình trên giường, không tài nào chợp mắt được. Cậu có thể nhìn thấy nó, nếm trải nó, ước mơ được khoác áo Đội tuyển Quốc Gia. Nó ở ngay trước mặt cậu. Một bước tiến trên con đường đến với ước mơ lớn hơn, ước mơ về sự nghiệp bóng chuyền chuyên nghiệp.
Cậu phải chiến thắng. Cậu sẽ làm bất cứ điều gì để giành chiến thắng. Những cú chuyền của cậu sẽ có độ chính xác cao. Cậu sẽ sử dụng tốc độ và sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc của Hinata đến mức tối đa. Cậu sẽ phụ thuộc vào sức mạnh của Asahi và sức chịu đựng của Tanaka. Với những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu, cậu đã không thể ngủ cho đến tận hơn hai giờ sáng.
Khi chuông báo thức kêu lúc năm giờ, cậu hầu như không ra khỏi nhà với chiếc túi tập thể dục và áo khoác của mình.
Đột nhiên, dạ dày của cậu quặn thắt lại. Chết tiệt! Mẹ cậu đang ở ngoài thị trấn vì công việc, và không có ai khác mà cậu có thể yêu cầu giúp đỡ.
Nhưng bác sĩ đã nói rằng uống quá một liều thuốc sẽ mất tác dụng ức chế. Cậu nhớ những lời chính xác đó, từ bệnh viện. Cậu buộc mình phải bình tĩnh lại. Cậu sẽ ổn thôi. Tobio thậm chí đã ngủ gật một chút trước khi họ đến nơi.
Chẳng có gì xảy ra cả. Kageyama chơi rất tốt. Cậu cảm thấy tốt hơn bình thường, thậm chí - cảm giác buồn nôn hoàn toàn biến mất, và cậu dường như có nhiều năng lượng hơn, mặc dù hơi thiếu ngủ.
Kageyama không phải là người duy nhất chơi tốt. Cả đội tập hợp lại với nhau, và họ đã đánh bại Aoba Johsai trong một trận đấu kinh hoàng. Kageyama cảm thấy chiến thắng dâng trào khi đối mặt với Oikawa ở cuối trận đau. Họ đã làm đuọce! Cậu đã làm được!
Chiến thắng này chỉ khiến Kageyama thèm khát hơn nữa. Dù có là Omega hay không, cậu vẫn sẽ tiếp tục chơi bóng chuyền cho đến khi họ rời tay khỏi quả bóng và lôi cậu ra khỏi sân. Với chiến thắng vinh quang, ý nghĩ tiếp tục thi đấu của cậu trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Cậu uống thuốc ức chế ngay khi về đến nhà.
Sáng hôm sau, họ không phải đi sớm như vậy, vì vậy cậu vẫn ở nhà khi chuông báo động vang lên. Cậu nhanh chóng uống viên thuốc. Thật không may, uống hai viên thuốc trong khung giờ mười hai nhanh chóng gây ra cơn buồn nôn nghiêm trọng. Trước khi ra khỏi nhà, cậu nôn hết thuốc và bữa sáng. Cậu biết rằng nếu nôn ra trong vòng một giờ sau khi uống viên thuốc, cậu phải uống thêm viên thứ hai. Nhưng Tobio vẫn quá buồn nôn để nghĩ đến việc thử lại.
Cậu tính gọi cho bác sĩ của mình, nhưng đó là sáng sớm Chủ nhật. Quan trọng hơn, Kageyama sợ rằng cậu sẽ được thông báo rằng sẽ không thể thi đấu trong trận đấu tiếp theo, và cậu không thể mạo hiểm như vậy. Họ phải giành chiến thắng cho ngày hôm nay. Cậu phải chơi.
Cậu do dự, rồi nhét cái chai vào túi. Cậu sẽ uống viên thuốc khi họ đến giải đấu - sau khi lấy một số thức ăn. Cậu tự nói với bản thân rằng một sự trì hoãn ngắn sẽ không thể làm tổn hại đến thứ gì.
Sau một khởi đầu khó khăn, họ đã có thể chống lại Shiratorizawa. Kageyama đang chơi hết mình. Cậu chiến đấu không ngừng, không thương tiếc, với tất cả các kĩ năng.
Đến set thứ năm, cậu đang cầm cờ. Huấn luyện viên đưa cậu ra khỏi sân và cậu được thay thế bằng Sugawara. Khi đang ngồi theo dõi trận đấu, cậu hầu như không thể nhìn thấy những giọt mồ hôi đang chảy trên trán. Cậu đau đầu dữ dội. Cậu trùm một chiếc khăn ướt lên đầu, nhưng không giúp được gì nhiều. Tầm nhìn của cậu dường như cũng hơi mờ đi.
Khi nhận ra, cậu giật nảy mình trong cơn hoảng loạn. Những viên thuốc! Chúng vẫn còn trong túi, và không được đụng đến. Cậu đã quên tất cả về chúng.
Đó là hai liều thuốc muộn. Chết tiệt ! Cậu run rẩy khi đứng lên. Nó có thể thực sự đang xảy ra không? Lại một lần nữa? Ngay lúc này sao?
"Nhà vệ sinh." Cậu lầm bầm, không nói với ai cụ thể, và tìm cách rời khỏi phòng tập thể chất. Cậu lấy lọ thuốc của mình và sau đó đi ra khỏi phòng thay đồ ở phía bên kia. Cậu không muốn tình cờ gặp gỡ bất cứ ai mà mình quen biết. Không có ai ở trong hội trường, mọi con mắt đều đổ dồn vào trận đấu đang diễn ra bên trong phòng tập.
Vào thời điểm cậu tìm thấy nhà vệ sinh và loạng choạng bước vào, cậu gần như không thể đứng vững. Cậu vặn vòi nước và lần mò với lọ thuốc. Nhưng cậu không thể mở nó ra. Những ngón tay vụng về của cậu vô dụng chạm vào chiếc nắp đóng kín. Cậu gần như hét lên vì vô vọng.
Cuối cùng cậu cũng có thể vặn mở phần trên cùng. Thật không may, hiện tại tay cậu đang run rẩy đến nỗi những viên thuốc rơi vãi ra sàn. Cậu bắt đầu cúi xuống, nhưng nhanh chóng từ bỏ nỗ lực này, bám chặt vào bồn rửa mặt trước khi ngã. Sàn nhà đang phập phồng bên dưới cậu. Tobio dựa lưng vào tường và trượt xuống. Từ một vị trí ngồi, cố gắng lấy một viên thuốc, chỉ một viên, nhưng ngón tay của cậu không thể chạm tới viên thuốc nào. Sự tuyệt vọng của Tobio ngày càng lớn. Cậu phải uống thuốc để có thể quay lại trận đấu! Cậu phải chơi!
Khi dựa vào tường, cậu chợt cảm thấy một cảm giác quen thuộc, hoàn toàn không được hoan nghênh trên làn da của mình và cảm giác đau đớn đang dần lan ra khắp bụng. Không ổn rồi! Nhưng ở thời điểm này, cậu quá yếu để vực dậy. Tobio bất lực ngồi trên sàn, tự nguyền rủa sự bất cẩn của mình.
Trong khi Kageyama nửa tỉnh nửa mê nằm dài trên sàn nhà vệ sinh, Karasuno đã giành chiến thắng trong set cuối cùng trước Shiratorizawa. Chống lại tất cả các tỷ lệ cược, họ đã hạ gục đại bàng. Họ sẽ đến với giải Quốc gia.
Oikawa và Iwaizumi bước ra ngoài trước lễ trao giải. Oikawa không hối hận vì đã đến, nhưng việc xem trận đấu đã để lại một hương vị tồi tệ trong miệng anh.
Hình ảnh Kageyama đứng bên kia lưới ngày hôm qua, bên phe chiến thắng, sẽ không thể rời khỏi tâm trí anh. Oikawa tự hứa rằng sẽ đánh bại Kageyama vào lần tới. Anh sẽ tập luyện nhiều hơn. Khó hơn. Cú giao bóng của anh sẽ chính xác hơn. Cú chuyền của anh cũng sẽ nhanh hơn. Oikawa sẽ thắng. Ý nghĩ đó là một nhịp trống ổn định trong đầu anh.
Một mùi hương thoang thoảng, ban đầu rất tinh tế và nhẹ nhàng. Oikawa liếc nhìn Iwaizumi, người dường như không nhận ra điều đó. Ở buổi kiểm tra, mũi của Iwaizumi không nhạy bén như của Oikawa, và mùi rất nhạt. Mặc dù vậy, nó gần như không thể ngăn cản Oikawa tìm kiếm. Đó là một mùi đáng yêu, hấp dẫn, giống như mùi bánh mì sữa nướng trong lò của mẹ, mà còn mang một khía cạnh hoang dã, mạnh mẽ, nó gợi nhớ đến những khu rừng rậm rạp gần nhà bà ngoại anh, hoặc đỉnh của một ngọn núi cheo leo, lộng gió. Anh hít vào, dò hỏi mùi hương. Có một cái gì đó khác ở đó, chỉ là gợi ý nhỏ nhất - một cái gì đó quyến rũ. Sự kết hợp rất thú vị, và Oikawa đã bị cuốn hút. Anh ngẩng đầu lên và lén lút đánh hơi, cố gắng hiểu rõ hơn nó đến từ đâu.
Khi họ bước đi, mùi hương càng nồng nặc hơn, và cuối cùng Iwaizumi cũng nhận ra. Tuy nhiên, anh ấy dường như không bị mê hoặc bởi nó, và anh ấy chỉ quay lại nhìn Oikawa một cách khó hiểu. Oikawa hiểu câu hỏi. Tại sao lại có một mùi hương omega tràn ngập ở tầng dưới của Shiratorizawa? Bởi vì không nghi ngờ gì nữa, đó là những gì nó đang có. Một omega.
Iwaizumi làm theo khi Oikawa bắt kịp nhịp độ. Oikawa thấy mình đang tuột áo khoác và cởi cúc áo sơ mi. Anh tự hỏi tại sao họ lại để nhiệt độ ở đây cao như vậy.
Với mỗi bước đi, mùi bốc lên nồng nặc hơn và Oikawa di chuyển chắc chắn hơn, đầu tiên họ đi xuống hành lang này, rồi đến hành lang khác.
Cho đến khi dừng lại trước cánh cửa nhà vệ sinh đóng kín, anh mới nhận ra rằng mình đã vượt qua Iwaizumi, người đang đuổi theo anh.
Anh nôn nóng mở tung cửa, tìm kiếm nguồn gốc của mùi thơm như trêu người.
Khi cánh cửa mở ra và anh bước vào, một làn sóng hương thơm gần như ập vào anh. Nó rất mạnh mẽ! Mắt anh ngấn nước, và anh đứng dựa vào tường phòng tắm, thở một cách khó nhọc. Anh phải mất một chút thời gian để ổn định lại, thậm chí có thể thu vào khung cảnh trước mặt.
Iwaizumi dường như không bị ảnh hưởng theo cách tương tự, và anh ấy là người chạy đến cơ thể đang dựa vào tường, đầu cúi xuống.
"Này." Iwaizumi nói, quỳ xuống. "Cậu có ổn không?"
Anh ấy nhấc cái đầu ướt đẫm mồ hôi của cậu nhóc lên.
" Chết tiệt! " Iwaizumi thầm chửi. "Đó là Kageyama!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top