16

Khi Kageyama thức dậy, sức nóng đã tiêu tan, mặt trời chiếu qua cửa sổ. Hai người đang nằm cuộn tròn trên giường, sự nâng lên rồi hạ xuống của lồng ngực Oikawa thật nhẹ nhàng ngoài sức tưởng tượng. Cậu cảm thấy thư giãn và thoải mái hơn nhiều so với những năm trước.

Cậu thấy mình đang lướt tay dọc theo cánh tay chắc khỏe của Oikawa. Có một sự dễ chịu dưới đầu ngón tay của cậu khi chạm vào làn da ấm áp của anh. 

Khi cậu di chuyển đến gần tay của Oikawa, anh ấy lật bàn tay lại và đan các ngón tay của cả hai vào nhau.

Kageyama nghiêng người sang để đặt lên môi Oikawa một nụ hôn sâu.

“Cảm giác giống như một nụ hôn tạm biệt vậy, Tobio-chan.” Oikawa ngái ngủ nói.

“Nó chính xác là một nụ hôn tạm biệt..”

“Vậy à.” Oikawa chống tay ngồi dậy trong khi Kageyama loạng choạng đứng lên. Kageyama bây giờ đã mệt vì đói. Với lại cậu cũng không muốn gây thêm phiền phức cho anh, vì thế cậu phải rời đi ngay.







Khi kì phát tình tiếp theo xảy ra, cậu đã nhắn tin cho Oikawa. Cậu đã cố gắng không liên lạc với Oikawa trong một thời gian ngắn, và anh ấy cũng không liên lạc với cậu.

Khi cậu đến căn hộ của Oikawa, với gương mặt đỏ bừng và bộ dạng lúng túng. Thế nhưng Oikawa chỉ đưa cậu vào mà không thắc mắc gì, thế là cậu lại chìm đắm trong vòng tay ấm áp và dịu êm của Oikawa. 



Đến tối, sau khi cơn phát tình biến mất, cậu nằm trên giường của Oikawa, tận hưởng sự thoải mái mà anh mang lại.

"Em có muốn ra ngoài ăn tối không?" Oikawa hỏi, tay vuốt ve quanh hông Kageyama. Sẽ thật nhột nếu cậu không làm tình kỹ lưỡng đến mức gần như tất cả các dây thần kinh của cậu tạm thời bị gián đoạn. Những lời này được nói ra một cách ngẫu nhiên, nhưng sự im lặng là có chủ ý, và bàn tay lướt ngang hông của cậu vẫn không ngừng di chuyển.

Kageyama cau mày nhìn Oikawa. Anh ấy đang nói về điều gì? Một buổi hẹn hò? Không, không! Mọi chuyện không nên tiếp diễn như vậy! Hai người quan hệ với nhau chỉ để thỏa mãn dục vọng của bản thân. Không hơn gì cả. Không có gì khác. Hẹn hò là một ý tưởng tồi. Một ý tưởng rất tồi. Hẹn hò là bước đệm để có thêm nhiều cuộc hẹn hò hơn. Đối với một mối quan hệ. Đối với Kageyama, ý tưởng đó giống như một lời nguyền và cậu không thể kìm nén được cảm giác rùng mình.

Tất nhiên Oikawa đã nhận thấy sự phản đối trong ánh mắt của Kageyama. Anh bỏ tay ra khỏi hông Kageyama và bước xuống giường. Vai bất thường chùng xuống.



            

Làm tình dường như trở thành một một điều hiển nhiên với cả hai. Khi bắt đầu phát tình, Kageyama đi đến căn hộ của Oikawa, nhắn tin cho anh trên đường. Oikawa luôn ở đó, đợi cậu. Họ dành khoảng mười hai giờ để làm tình, và rồi Kageyama rời đi như thường lệ.

Oikawa một lần nữa cố gắng mời Kageyama đi chơi, nhưng Kageyama đã từ chối. Và Oikawa không hỏi lại. 

            





Với sức nóng hiện đã được kiểm soát, Kageyama hầu như không bỏ lỡ bất kỳ buổi tập nào. Cậu có nhiều năng lượng hơn và sự tập trung của cậu đã được cải thiện. Cậu cũng nhận thấy rằng mùi hương của Oikawa sẽ lưu lại trên người một thời gian sau mỗi lần làm tình. Cậu nhận thấy một khác biệt nhỏ trong sự tương tác của cậu đối với các alpha khác trong đội, họ thân thiết hơn với cậu và bầu không khí luyện tập nói chung cũng dần thoải mái hơn.





Một thời gian sau, Kageyama một lần nữa nằm trên giường của Oikawa sau khi làm tình. Tuy nhiên, hôm nay, thay vì chìm đắm vào Oikawa một cách uể oải, cậu lại bồn chồn.

"Tobio-chan bé nhỏ đang gặp rắc rối gì vậy?" Oikawa hỏi một cách bất cẩn.

Kageyama hơi nao núng trước cụm từ "bé nhỏ", và thậm chí là "Tobio-chan", tại sao Oikawa vẫn gọi cậu như vậy? Điều đó thực sự quan trọng sao? Dù sao thì họ không thường xuyên gặp nhau và cậu sẽ sớm rời đi ngay.

“Không có gì đâu.”

Oikawa nhìn cậu một cách sắc bén. Anh có thể chắc rằng Tobio đang có vần đề gì đó.

Kageyama thở dài: “Em có một trận đấu với Chuo sau hai tuần nữa. Em muốn thể hiện thật tốt."

Có một khoảng lặng.

“Hmmm.” Oikawa cuối cùng nói: “Có lẽ anh sẽ phải hối hận vì đã giúp đỡ đối thủ của mình, nhưng….anh có một đoạn video gần đây về họ, họ có ba cầu thủ mới bắt đầu trong năm nay. Bản thân anh cũng chưa xem nó. Em có muốn xem với anh không?”

Kageyama nhìn anh một cách thận trọng, như thể đang chờ đợi một cái bẫy.

“Em chẳng tin tưởng đàn anh của em gì hết, Tobio-chan! Anh đây, đang cung cấp thông tin có giá trị về đối thủ cho em, và em nghĩ rằng anh đang cố gạt em? Có lẽ anh sẽ hủy bỏ lời đề nghị hào phóng của mình."

Và thật lòng thì, tại sao Kageyama không đồng ý? Đó thực sự là một lời đề nghị hào phóng.

Kageyama đi tắm, bởi trên người dính chút nước nhờn và mồ hôi. Đó là một trải nghiệm thú vị. Oikawa có một loạt các loại xà phòng đáng yêu được sắp xếp ngay ngắn ở trong phòng tắm của anh ấy, và Kageyama đã có một khoảng thời gian khá thú vị khi thử qua tất cả chúng, cuối cùng kết thúc với một loại có mùi chanh dễ chịu.

Oikawa thậm chí còn chu đáo chuẩn bị một số đồ lót và quần áo cho cậu.

Chúng hơi rộng đối với Kageyama, nhưng cực kỳ dễ chịu, và cậu rất vui khi không phải mặc bộ quần áo có mùi thơm mà cơn phát tình mang lại mà cậu đã mặc trên người.

Khi Kageyama bước ra từ phòng tắm, Oikawa khựng người lại một lúc, nhìn chằm chằm vào cậu, có một biểu hiện kỳ ​​lạ trên khuôn mặt anh. Kageyama quay mặt đi chỗ khác, và Oikawa đi vào phòng tắm mà không nói gì. 

Sau khi Oikawa tắm xong, anh hâm nóng một số thức ăn cho cả hai. Nó ngon một cách đáng ngạc nhiên. Oikawa biết nấu ăn? Cũng thật thú vị khi cùng nhau dùng bữa trong nhà bếp của anh.

Cảnh tượng Oikawa trong chiếc quần jean và áo sơ mi cài cúc, mái tóc rũ rượi sau vì ướt, làn da rạng rỡ, ngồi đối diện với cậu ở chiếc bàn nhỏ, khiến Kageyama có một cảm giác cồn cào trong bụng. Cậu nhanh chóng phớt lờ nó đi. Tobio tự nhủ rằng bản thân chỉ có quan hệ tình dục với anh, không có cảm xúc gì đặc biệt, hơn nữa sắp tới cậu còn có một trận đấu bóng chuyền.





Oikawa với xấp giấy và một cây bút để ghi chú. Lát nữa, anh sẽ chuyển chúng  sang một bảng tính phức tạp chứa tất cả dữ liệu liên quan đến bóng chuyền của mình.

Oikawa tải băng lên.

Khi họ chăm chú quan sát đoạn video, Kageyama thấy mình đang dần dần tựa vào Oikawa. Cậu khá buồn ngủ sau khi dùng bữa, Oikawa ngược lại thì rất thoải mái.

Oikawa choàng tay qua vai Kageyama, kéo cậu vào, và Kageyama khẽ bật ra một tiếng hài lòng. Cậu thấy Oikawa khẽ mỉm cười trước âm thanh đó, mặc dù anh ấy không rời mắt khỏi màn hình.

Nhưng sau đó Oikawa cần ghi chép một chút, vì vậy anh tạm dừng đoạn video.

“Đây, để anh -" Oikawa nói, cử động cơ thể để Kageyama ngồi vào lòng anh, với hai chân mở rộng xung quanh cậu.             

Thế này sẽ tốt hơn. Kageyama có thể ngả lưng vào ngực Oikawa, đồng thời anh có thể vòng tay qua người Kageyama để ôm và viết.

Oikawa có hai điều khiển từ xa, vì vậy cả hai đều có thể dừng bất cứ lúc nào mà họ muốn để xem lại một cách cụ thể.

"Em thấy không?" Oikawa hào hứng nói, sau khoảng hai mươi phút. Giọng anh nghe thật êm tai, ở khoảng cách gần và ở thanh âm này, dường như  có thứ gì đó đang khuấy động bên trong Kageyama: "Cách cậu ta di chuyển, rồi sau đó chuyền đến cho cầu thủ số 7?"

Kageyama nhìn thấy, cậu lưu trữ thông tin này trong não của mình để sử dụng cho lần sau.

Người tiếp theo dừng video là Kageyama.

“Chắn giữa của họ có lợi thế về chiều cao.” Tobio chậm rãi nói. “Nhưng anh ta trông có vẻ khá lưỡng lự ở những giây cuối."

“Hmm.” Oikawa thì thầm. Anh tua lại và xem ở chế độ chuyển động chậm. "Ừm. Anh nghĩ em đúng. Sẽ rất thú vị để xem liệu cậu ta có sửa chữa được khiếm khuyết đó theo thời gian thi đấu hay không."

Họ xem phần còn lại của trận đấu, hai cặp mắt đều tập trung vào màn hình trước mặt, xem xét từng động tác, từng bước nhảy.

Vào thời điểm kết thúc, Kageyama đang cảm thấy tự tin hơn rất nhiều về trận đấu sắp tới. Dù là một đội bóng hạng cao nhưng chắc chắn cũng có những điểm yếu dễ bị khai thác.

“Cảm ơn anh, Oikawa-san.” Cậu nói với Oikawa trước khi rời đi.

Oikawa gật đầu, Tobio không hiểu sao lúc ấy trông anh lại có vẻ....buồn bã. Anh lặng lẽ đóng cánh cửa sau lưng Kageyama.







Một ngày sau đó, Oikawa bất ngờ xuất hiện tại phòng ký túc xá của cậu. Kageyama với vẻ ngạc nhiên, mời anh vào. Đó là một căn phòng nhỏ. Nơi duy nhất để Oikawa ngồi là bàn làm việc, với Kageyama đang lúng túng ngồi trên mép giường.

Oikawa bắt đầu loay hoay với cuốn sách toán đang mở trước mặt. Kageyama thầm quan sát anh. Anh trông có vẻ không ổn lắm. Tóc anh xẹp và rối. Thậm chí có quầng thâm dưới mắt.

Oikawa thực sự khá giỏi trong việc hiểu cậu đang nghĩ gì: "Ừm, anh biết bản thân trông thảm thế nào." Giọng điệu anh bỗng chuyển thành khó chịu, gần như là buộc tội: "Đó là lỗi của em. Em đang hủy hoại vẻ ngoài của anh. Anh thậm chí nghĩ em có thể đang ảnh hưởng đến sự nghiệp bóng chuyền của anh, Tobio-chan."

Oikawa đang nói gì vậy? Có điều gì đó khiến Kageyama không khỏi băn khoăn. Và tại sao Oikawa vẫn cố chấp gọi cậu bằng cái tên ngu ngốc đó? 

“Đừng gọi em như vậy,” Kageyama giận dỗi nói. "Em không - em không phải là trẻ con!"

Oikawa chớp mắt. "Thứ lỗi cho anh. Kageyama-san."

Kageyama mở to mắt.

Lúc này, Oikawa cười chế giễu. "Anh - đang cố gắng đây."

Tiếp đó, Oikawa thay đổi theo một hướng hoàn toàn bất ngờ. "Anh biết em không muốn bất cứ điều gì khác xảy ra hơn những chúng ta gì đã làm." Giọng của anh chua chát một cách bất thường khi nói thêm: "Em cũng đã nói rất rõ ràng."

Đến đây anh dừng lại, cắn môi. Kageyama chưa bao giờ thấy anh như thế này. Nghịch tay? Cắn môi? Oikawa đang lo lắng sao?

“Nhưng không chỉ có vậy.” Oikawa tiếp tục: “Anh muốn nhiều hơn nữa. Anh muốn em. Tất cả của em. Không chỉ là….thể xác.” Giọng anh trầm ngâm: “Anh nghĩ rằng bản thân luôn muốn em. Ngay cả khi anh nghĩ rằng anh ghét em. Anh đã luôn luôn chọn em. Tìm kiếm em. Thậm chí đi đến khu chợ ngu ngốc đó, với hy vọng sẽ gặp được em..." Giọng nói Oikawa nhỏ dần đi ở những chữ cuối.

"Hãy cứ như vậy có thể." Anh thở dốc: "Mọi chuyện ... không nên diễn ra như thế này." Kageyama có một khoảnh khắc kinh hoàng trong giây lát. Oikawa đang nói về việc anh ấy muốn nhiều hơn nữa. Liệu Oikawa có ra lệnh cho cậu không? Cưỡng bức? Ép buộc Kageyama gắn kết với anh? Anh ấy có thể dễ dàng làm như vậy. Là một alpha và với thể chất mạnh mẽ, Oikawa có thể làm bất cứ điều gì anh ấy muốn, và Kageyama sẽ không thể ngăn cản anh. Mặc dù anh ấy đã hứa sẽ không đánh dấu Kagayama, nhưng anh ấy cũng có thể dễ dàng phá vỡ lời hứa đó.

Tobio vươn một tay lên để che chở vị trí phía sau gáy, còn một tay kia thì cầm lấy Bộ phân giới. Nhưng trái tim của Kageyama chùng xuống. Cậu không chắc mình sẽ có đủ ý chí để sử dụng nó hay không. Đã có quá nhiều xúc cảm bên trong kì lạ kéo cậu về phía Oikawa.

“Đừng nhìn anh như vậy.” Oikawa giận dữ nói, diễn giải chính xác phản ứng của Kageyama: “Anh sẽ không ép buộc em kết đôi với anh. Anh không phải là một con quái vật."

Sự nhẹ nhõm lướt qua Kageyama, và Oikawa thở ra khi nhìn thấy: “Nếu em nghĩ rằng anh đã từng ép buộc ai đó…” Anh lắc đầu: “Vậy thì, có lẽ đó là điều tốt nhất.”

Có một khoảng dừng trong khi Oikawa thu mình lại rõ ràng trước khi anh vội vàng nói: “Anh không thể nhìn thấy em nữa. Nếu như anh không thể có tất cả của em."

Kageyama như đóng băng. Oikawa đang nói gì vậy?

“Và. Mặc dù anh đang làm điều này để có thể tiếp tục, và anh mong em cũng làm như vậy, anh biết rằng việc nhìn thấy em với người khác sẽ khiến anh rất… tức giận.” Một tiếng gầm gừ trầm thấp đã lọt vào, anh nhanh chóng hắng giọng xua tan nó đi: “Vậy, Tobio-ch-, ý anh là Kageyama-san. Làm ơn tránh xa anh ra." Đó là một yêu cầu. Lần đầu tiên Oikawa yêu cầu cậu điều gì đó. Với một số biểu cảm rất khác thường của sự tuyệt vọng trong đó.

“Chắc hẳn em đang rất vui vẻ nhỉ? ” Oikawa tiếp tục, giọng nói của anh trở lại sắc bén như cũ: "Khi nghe anh cầu xin?" Anh đang cố gắng tạo ra một giọng điệu nhẹ nhàng, trêu chọc, nhưng thay vào đó, âm thanh lại trống rỗng và thất bại. Kageyama ghét nó.

Nhưng Oikawa vẫn chưa nói hết những gì mình muốn: “Anh hy vọng rằng nơi duy nhất anh có thể gặp lại em là trên sân. Và ở đó, như mọi khi, anh sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để đánh bại em. Đừng tưởng rằng bởi vì em có được điều tốt nhất ở anh trên đời, thì em sẽ nhận được điều tương tự trên sân. "

Anh đứng dậy và khẽ cúi đầu chào trước Kageyama: “Tạm biệt, Kageyama-san.”

Kageyama chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh, với vẻ choáng váng. Mọi việc xảy ra quá nhanh - cậu không thể tiếp thu hết được.

Chỉ khi bộ não đã sàng lọc được dù chỉ một nửa, thì Oikawa đã biến mất từ ​​lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top