1
Kageyama xuất trình muộn và cậu không vui với tư cách là một omega.
Link AO3: https://archiveofourown.org/works/28105668/chapters/68862555
Kageyama rời buổi tập bóng chuyền với cảm giác kiệt sức bất thường. Tuần này đã có nhiều chuyện kì lạ diễn ra. Đầu tiên, cậu thấy không được khỏe. Không có gì quá tệ, nhưng cậu liên tục thức dậy với những cơn đau đầu và nó dường như không phải là những chấn thương thông thường do chơi bóng chuyền. Đôi khi, cậu cũng mệt mỏi, mặc dù cậu đã ngủ nhiều hơn bình thường. Nhưng chỉ mới hôm qua, mẹ cậu đã nhận xét về việc cậu trông nhợt nhạt đến thế nào.
Tuy nhiên, điều thực sự khiến Kageyama bận tâm là các hoạt động theo giờ khóa biểu của cậu đã không được đúng mực. Vào thứ hai, cậu trấn an với bản thân rằng mình đang tưởng tượng ra mọi thứ. Nhưng bây giờ là thứ năm và là ngày thứ tư liên tiếp mà cú chuyền của cậu quá cao hoặc quá thấp, hoặc là hỏng. Những cú giao bóng của cậu rất yếu và kém một cách khác thường. Nhìn chung, cậu dường như đã mất cả năng lượng và kỹ năng của mình.
Có một ngày xui xẻo là một chuyện, nhưng trong bốn ngày? Kageyama thật sự thất vọng và cảm thấy bất an. Điều gì sẽ xảy ra nếu một cái gì đó quan trọng trong cậu đã thay đổi? Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu mất đi khả năng chuyền bóng?
Tobio quyết định dừng chân ở chợ Sakanoshita trên đường về nhà và lấy một số thanh protein. Có lẽ chúng sẽ bổ sung năng lượng của cậu.
Cậu lượn qua các lối đi nhỏ, tìm kiếm thứ gì đó để lấp cái bụng trống rỗng của mình. Tuy nhiên, không hiểu vì sao, cảnh tượng đồ ăn được bọc lại chỉ khiến cậu buồn nôn.
Cậu vừa quyết định rời đi mà không mua bất cứ thứ gì cho đến khi bất ngờ đối mặt với Oikawa Tooru. Tobio lập tức cứng người. Cậu hầu như không phù hợp với Oikawa vào những thời điểm tốt nhất, và hôm nay cậu chỉ đơn giản là không phù hợp với điều đó. Không quan trọng rằng Karasuno đã thắng trận đấu tập với Aoba Johsai. Oikawa vẫn là Đại Đế Vương và anh vẫn truyền cảm hứng cho sự tôn trọng và sợ hãi trong cậu.
Nụ cười của Oikawa vẫn rạng rỡ như ngày nào. Anh giống như một con bọ cạp, đánh lạc hướng con mồi bằng vẻ ngoài sáng bóng và cứng rắn đó, trong khi chiếc đuôi của anh thì đang vẫy xung quanh thừa dịp để đâm cái ngòi độc chết người vào trong bất cứ lúc nào.
"Ya-hoo! Đã lâu không gặp, Tobio-chan. Em đang làm gì khi đi lang thang vào giờ này một mình? Lấy một ít sữa ngon à? "
"Oikawa-san." Cậu cau có, nhưng cảm giác yếu ớt đã dần hiện rõ khuôn mặt. Cậu cố gắng bước qua người anh, nhưng Oikawa đã chặn cậu lại.
"Vương miện của em thế nào, Vua sân đấu? Có nặng lắm không? "
Có cảm giác như Kageyama đang đội một chiếc vương miện, một chiếc vòng nặng trĩu quanh đầu. Nó tựa như đang bóp nghẹt tâm trí, làm mờ đi suy nghĩ của cậu, khiến chúng trở nên chậm chạp và chai sạn. Chậm và nặng đến mức cậu không thể nghĩ ra điều gì để đáp lại. Cậu sẽ giải quyết như thường lệ "Lần sau bọn em sẽ đánh bại anh, một lần nữa, Oikawa-san."
Cậu cúi đầu, sẵn sàng kết thúc một cuộc trò chuyện. Nhưng thật không may, ở giữa chừng, cậu bắt đầu loạng choạng. Cậu buộc phải ấn tay xuống đất để lấy lại thăng bằng. Khi đã đứng thẳng, cậu nhắm mắt lại một lúc trước làn sóng chóng mặt.
"Em đang nhìn dưới đất à, Tobio-chan." Oikawa nói một cách sắc bén. "Chuyện gì vậy?"
"Tạm biệt Oikawa-san." Kageyama nói, hơi thở gấp gáp. Cậu rời đi, để nỗi thất vọng biến mất. Cậu luôn để lại những cuộc gặp gỡ với Oikawa với cảm giác như thể anh ta đã bị đánh bại, chỉ có điều đêm nay mọi chuyện còn tồi tệ hơn bình thường khoảng mười lần.
Khi về đến nhà, cơn buồn nôn của cậu trở nên tồi tệ hơn, và cậu chỉ có thể chọn món bánh mì thịt mà mẹ mình đã chuẩn bị như một món ăn đặc biệt dành cho cậu. Tobio có thể cảm thấy ánh nhìn lo lắng mà mẹ tiếp tục đổ dồn vào mình.
Cậu thức dậy vào thứ sáu với cảm giác tồi tệ hơn bao giờ hết, nó nặng nề và dày đặc. Mẹ đã đo nhiệt độ cho cậu. Không bị sốt, nhưng bà ấy nói với cậu rằng cậu có thể nghỉ học để nghỉ ngơi. Tất nhiên Kageyama từ chối. Quy tắc trong nhà của cậu là "Không đi học đồng nghĩa với việc không thể chơi bóng chuyền", và cậu không thể nào thiếu bóng chuyền trong cuộc sống chỉ vì một chút gì đó.
Thật không may, buổi tập luyện của cậu thật kinh khủng. Cậu chậm chạp và yếu ớt. Không thể tin được, cậu yêu cầu Hinata ở lại với mình. Hinata đồng ý, như cậu ấy luôn làm. Kageyama đã quyết định rằng cậu sẽ ở lại muộn nhất nếu cần để quay trở lại mục tiêu.
"Cậu nên uống chút gì đó, Kageyama-kun. Cậu đang đổ rất nhiều mồ hôi." Hinata quan sát, Kageyama phải mất một lúc để lấy lại hơi thở.
Kageyama nhận ra rằng đó là sự thật. Chất lỏng gần như tuôn trào khỏi trán. Cậu cũng cảm thấy nóng. Không phải đổ mồ hôi vì tập luyện như thường lệ. Một cơn nóng kỳ lạ, khó chịu, châm chích. Kageyama từ chối nó. Cậu sẽ không để nó ngăn cản mình. Cậu sẽ ở lại đây và đổ mồ hôi nhiều nhất có thể, nếu cậu có thể lấy lại được cú chuyền của mình.
"Một lần nữa." Cậu nói với Hinata. "Nhanh lên."
Hinata gật đầu và bắt buộc phải sẵn sàng chạy băng qua sân khi Kageyama ném quả bóng lên không trung để cậu ấy có thể thực hiện một cú đập bóng.
Khi cậu đặt cánh tay của mình để tung, một số điều kì lạ xảy ra liên tiếp nhanh chóng.
Đầu tiên là tầm nhìn của cậu bị mờ đi. Trong một khoảnh khắc, cậu có thể nhìn thấy quả bóng hoàn hảo đến từng chi tiết, và khoảnh khắc tiếp theo, nó đang dao động trước mắt. Cậu tức giận chớp mắt, lau mồ hôi trên mặt, nhưng hình ảnh không phân giải. Thay vào đó, các cạnh chuyển sang màu xám, và sau đó toàn bộ hướng nhìn của cậu tối đi.
Kageyama đóng băng, và bóng đập vào trán cậu. Đây không phải là một cú đánh quá mạnh, nhưng có cảm giác như một bức tường bê tông đã đổ lên người cậu. Cậu loạng choạng và ngã khuỵu xuống một cách đau đớn.
Thế giới đang quay xung quanh cậu. Hoảng sợ, cậu dang tay ra, cố gắng nắm lấy thứ gì đó để giữ vững bản thân. Điều gì đang xảy ra?
"Kageyama-kun!" Cậu nghe thấy giọng nói của Hinata từ một khoảng cách rất xa. "Cậu ổn chứ?" Tay Hinata nắm lấy tay cậu, và Kageyma nắm chặt lấy nó hết mức có thể. Cảm giác đó giống như một chiếc phao cứu sinh trong vòng xoáy không thể hiểu nổi, dường như đã vượt qua cậu.
Hinata hét lên. "Giúp với! Ai đó giúp với!" Kageyama lờ mờ tự hỏi cậu ấy đang nói chuyện với ai. Mọi người đều đã rời đi rồi.
Nhưng bàn tay của Hinata đang ở trong tay cậu, và Kageyama nắm lấy nó như một người sắp chết đuối đang giành lấy chiếc bè cứu sinh. Đó là thứ duy nhất đang neo cậu vào một thế giới nghiêng theo một cách nguy hiểm trên trục của nó.
Ngay khi cậu lấy lại được chút cảm giác an toàn từ sự đụng chạm của Hinata, cơn đau lan đến bụng cậu. Cậu thở hổn hển vì đau đớn, thả tay Hinata xuống và gấp người lại. Cậu ngã nhào về phía trước, gục mặt xuống sàn một cách đau đớn.
Cậu thút thít. Nỗi đau còn tồi tệ hơn bất cứ điều gì cậu từng trải qua. Tệ hơn bất kỳ cơn đau tập luyện bóng chuyền nào. Tồi tệ hơn khi cậu ngã khỏi song sắt khi còn nhỏ và bị gãy tay. Nó rất đau đớn, sau đó, cậu đã được đưa lên xe cấp cứu, trước khi cánh tay được ổn định và cậu đã được kê thuốc. Nhưng điều này, bằng cách nào đó, còn tệ hơn. Cậu nằm yên hoàn toàn, gập người lại, khi cơn đau ập đến. Cảm giác nóng như kim châm cũng tăng lên, đỉnh điểm đến khó chịu. Nó đi kèm với một mùi gần như áp đảo - một mùi hương nồng nặc, nồng nặc đến bỏng mũi cậu.
Nó là gì? Nó từ đâu tới? Tại sao cơ thể cậu lại nóng như thế? Và tại sao cậu không thể nhìn thấy? Không có bàn tay của Hinata, cậu cảm thấy lạc lõng và đơn độc. Một nỗi sợ hãi khủng khiếp trỗi dậy. Cậu bị làm sao vậy?
Mặc dù có vẻ như là vĩnh viễn, nhưng có lẽ chỉ một hoặc hai phút nữa cậu mới có thể nghe thấy giọng nói quen thuộc của Sugawara thì thầm vào tai mình và cảm nhận được bàn tay mát dịu của Sugawara đang đặt trên trán. Không bao lâu sau khi xe cấp cứu đến, Kageyama đã bất tỉnh.
Khi Kageyama tỉnh dậy, cậu đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Có mùi sát trùng nồng nặc. Cậu không còn đau nữa, nhưng cậu cảm thấy vô cùng yếu ớt. Cậu chớp mắt và quay đầu sang một bên. Cậu đang ở trên một chiếc giường có thanh vịn, và có nhiều ống dẫn khác nhau chạy qua chăn rồi vào cánh tay của mình.
Ai đó đang lượn lờ gần cậu. Đó là một phụ nữ có khuôn mặt nhân hậu. Cô ấy nói "Cậu đã cho chúng tôi một người con trai trẻ tuổi khá đáng sợ, nhưng cậu ấy đang mệt. Tốt nhất nên nghỉ ngơi nhiều hơn ngay bây giờ. "
Kageyama nhắm mắt biết ơn và chìm vào giấc ngủ.
Lần sau khi thức dậy, cậu cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn. Gần như ngay lập tức, ký ức về buổi luyện tập lại hiện lên trong tâm trí khiến cậu rên rỉ.
Một âm thanh vang lên mang cậu trở lại giường của mình. Đó vẫn là một người phụ nữ trước đây, và Kageyama cảm thấy được an ủi bởi sự hiện diện của cô ấy.
"Tôi đang ở đâu?" Cậu nói với một giọng khó chịu. Cổ họng của cậu đang bị đau.
"Cậu đang ở bệnh viện. Cậu đã bị bệnh khá nặng. Mẹ cậu vừa rời khỏi. Chúng tôi sẽ cho bà ấy biết rằng cậu đã tỉnh. "
Kageyama không thực sự hiểu nhiều về những gì đang xảy ra. Cậu rất mệt, và cậu vẫn còn đang bối rối trong suốt thời gian còn lại của ngày hôm đó. Phải cho đến ngày hôm sau, cậu mới có thể cảm thấy đủ mạnh mẽ và minh mẫn để tiếp nhận câu trả lời. Khi cậu hỏi mẹ chuyện gì đã xảy ra, bà chỉ ôm cậu và cắn chặt môi. Bà ấy nói rằng họ sẽ gặp bác sĩ sau, để "thảo luận về mọi thứ."
Bác sĩ là một người đàn ông có vẻ ngoài nghiêm nghị với bộ râu và đeo kính. Kageyama lo lắng nhìn anh ta khi thả lỏng người vào ghế, như thể đang giải quyết một cuộc thảo luận dài. Những điều này chỉ là tạm thời không cần thảo luận lâu. Mọi thứ đang trở nên tốt hơn nên không phải cần thảo luận lâu. Sự e ngại của Kageyama ngày càng lớn.
"Chậu là một thanh niên rất may mắn, Kageyama Tobio. Cậu đã bị ốm rất nặng, và đang hồi phục hoàn toàn đáng kể."
Kageyama nhìn chằm chằm vào anh ta, và người đàn ông nhìn lại. Anh ta có vẻ đang lưỡng lự. Điều này, một cách tự nhiên, làm tăng thêm sự lo lắng của Kageyama.
"Tại sao?" Cậu buột miệng. "Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?"
"Cậu đã có một buổi xuất trình rất muộn, có thể là do quá đắm chìm vào thể thao. Mặc dù hiếm, nhưng không phải là chưa từng có những điều như vậy từng xảy ra. Điều kiện vật lý cùng với cường độ cao như vậy đã làm trì hoãn sự nảy nở trong một thời gian dài đến khi nó cuối cùng xuất hiện, vì những lý do chưa được hiểu rõ, nó có thể gây ra một cơn bão cytokine dữ dội Nếu không được điều trị đúng cách, những sự việc như vậy có thể dẫn đến tổn thương vĩnh viễn, hoặc thậm chí tử vong. Một lần nữa, cậu vô cùng may mắn ".
Những lời này văng vẳng bên tai Kageyama, giống như vô nghĩa. Bác sĩ đang nói gì vậy?
Cậu nhìn về phía mẹ của mình để được giúp đỡ. Bà ấy đang nhìn chằm chằm vào bác sĩ, đầu gật nhẹ, như thể lời nói của cậu hoàn toàn có ý nghĩa đối với bà. Mặt đất lại một lần nữa chuyển động dưới chân Kageyama. Cậu cảm thấy hoảng sợ. Tại sao bác sĩ không thể nói rõ ràng?
"Con không hiểu," Kageyama ngắt lời. Cậu ghét việc giọng nói của mình nghe có vẻ yếu ớt và run rẩy. "Anh đang nói gì vậy?"
Bác sĩ nâng kính lên. Anh ta hắng giọng và xoay người trên ghế. Anh ta trông không thoải mái lắm. Bây giờ, dạ dày của Kageyama đang thắt lại vì sợ hãi.
"Nói một cách dễ hiểu" Bác sĩ nói, rồi dừng lại một lúc lâu. " Cậu là một omega."
Kageyama há hốc mồm.
Cậu không thể nói điều gì. Bác sĩ chắc đang nói đùa! Nhưng tại sao anh ta lại nói đùa về một thứ như vậy? Và nếu anh ta đang nói đùa, tại sao anh ta lại có vẻ mặt thương hại như vậy?
Bác sĩ không nói đùa đâu. Có nghĩa là những gì anh ta đang nói. Kageyama thực sự là một omega.
"Omega?" Cậu thì thầm trong kinh hoàng. Nhưng không. Nó chỉ đơn giản là không thể được. "Anh nói dối."
"Tôi hiểu rằng đây là một cú sốc. Nhưng tôi đảm bảo với cậu, tôi không nói dối. "Người đàn ông trả lời một cách bình tĩnh.
"Không đúng." Kageyama giận dữ nói, khoanh tay trước ngực. Cậu ước mình đang mặc quần áo của riêng mình. Cậu cảm thấy dễ bị tổn thương trong chiếc áo choàng mỏng manh của bệnh viện.
"Tôi biết rằng cần phải tiếp thu rất nhiều điều và có khá nhiều thông tin bổ sung mà tôi phải thảo luận với hai người. Tôi ở đây để giúp đỡ." Bác sĩ tiếp tục một cách trôi chảy, như thể ông vừa đẩy Kageyama qua một vách đá.
Kageyama nói: "Tôi không muốn sự giúp đỡ của anh." Cậu quay người lại, quay lưng về phía bác sĩ. Cậu biết mình đang hành xử một cách trẻ con, thậm chí là hoàn toàn thô lỗ, nhưng cậu không thể làm được điều đó. Ngay cả bây giờ, những giọt nước mắt đang đọng lại trên đôi mắt của cậu.
Một omega! Omega là những sinh vật yếu ớt, mỏng manh. Omega không tham gia các giải bóng chuyền quốc gia! Omega không bắt đầu dàn xếp! Cậu hoảng sợ khi tầm nhìn của mình dao động, giống như trong phòng tập thể chất, cho đến khi cậu nhận ra rằng đó chỉ là nước mắt - những thứ dày và nặng, tràn ra khỏi mắt và lăn dài trên má.
"Có lẽ tôi nên quay lại vào một thời điểm thuận tiện hơn." Bác sĩ của Kageyama nói. Kageyama nghe thấy tiếng bước chân anh ta rời khỏi phòng, và cậu gục mặt vào gối.
Cậu có thể cảm thấy bàn tay của mẹ mình trên vai, nhưng cậu tức giận hất tay bà ra.
"Tobio." Bà nhẹ nhàng nói.
"Mẹ đi đi." Cậu nức nở. "Hãy để con một mình!"
Và cậu nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top