Gió Nổi Mưa Bay

"Tôi phất tay, gió nổi mưa bay."

-

"Dư Vũ Hàm, đây là lần thứ mấy trò đến trễ?"

Dư Vũ Hàm chớp mắt, đáng thương thở dài: "Chưa trễ ạ, ngài xem, còn mười giây nữa mới vào học."

Giám thị như thường lệ đảo mắt, ông biết tranh cãi với nhóc con này là chuyện vô ích. Bởi vì mười giây sau, quả chuông vàng ở cuối hành lang gấp khúc sẽ vang lên, bầy quạ và dơi sẽ từ bên trong chuông bay phất lên, vẫy cánh bay lượn trong mây mù.

Dư Vũ Hàm điềm nhiên như không nhảy chân sáo đến chỗ ngồi của mình, giám thị nhìn cậu thở dài trong lòng. Trong Học viện Phù thủy, Dư Vũ Hàm quả thật là một huyền thoại, dựa vào thiên chất dị bẩm và bản tính bất cần của mình nhiều lần vi phạm nội quy, bình thường hay đến muộn thì thôi đi, đêm trăng tròn tháng trước còn kéo học trò yêu quý của ông là Tô Tân Hạo đến Đồi Mặt Trời bắt hồ ly, hồ ly bắt không được mà cả hai còn bị một con thú nhỏ tên Ananda cắn chẳng nhẹ nhàng gì cho cam, cánh tay vừa đỏ vừa sưng tấy.

Dư Vũ Hàm cảm thấy phù thủy khác với mọi người, cậu rất tò mò tại sao trong lòng nhân loại chỉ có một thế giới phù thủy duy nhất là "Harry Potter". Cậu biết đó là một bộ phim huyền thoại, nhưng cậu cũng tự hào về thế giới phù thủy của cậu. Nơi này khác với Hogwarts, ở vùng đất đỏ đẫm máu này, bọn họ không cần dùng đũa để làm phép, vật làm phép của mỗi người trong bọn họ không giống nhau. Một viên đá, hoặc một sợi dây. Các giám thị thậm chí có thể dùng hai bàn tay trắng.

Bọn họ thần bí, cũng bình dị. Bọn họ điều khiển mưa gió, đồng thời cũng đến thôn làng giúp cừu cái của thôn dân gia tăng sản lượng.

Dư Vũ Hàm tinh nghịch, nhưng thành tích quả thực xuất sắc nhất. Tháng trước, cậu tự ứng cử vượt qua chồng chất tuyển chọn, được vào đội tuần tra ban đêm. Cậu không hề vì thế mà cảm thấy vinh hạnh gì lắm, thân phận này đủ để cậu hoành hoành ngang ngược trong Học viện, nhưng cậu càng thích việc trốn học bằng cách quang minh chính đại ngủ trên giường vào ban ngày sau một đêm tuần tra, hoặc đến nhà bếp vào nửa đêm ra vẻ đáng thương để xin xỏ đồ ăn đêm.

Tô Tân Hạo mãi mãi là "người đồng hành tuyệt nhất" khi Dư Vũ Hàm quậy phá. Nhờ khả năng điều khiển phép thuật xuất sắc, cả hai khéo léo tránh mưa gió, leo lên những nhánh cây rũ xuống của cây tùng nứt nẻ, quay cuồng trong rãnh nước, phất tay phủi gió, đánh vỡ ống thoát nước, ồn ào đùa giỡn trong cuồng phong bão táp.

Hai người có chiếc dạ dày rất lớn trở thành khách quen của nhà ăn vào lúc nửa đêm, Đồng Vũ Khôn thường mang vẻ mặt không cảm xúc nhìn bọn họ, trong lòng thầm nghĩ bao nhiêu cử ăn mỗi ngày mới đủ với hai con người này. Nếu không phải ngày hôm đó cậu say rượu gạo, vô tình nhổ trụi lông Phượng Hoàng của giám thị thì cũng không đến nỗi bị phạt đến phòng bếp làm đồ ăn đêm trong một tháng.

"Hết đồ ăn rồi."

"Được rồi mà." Dư Vũ Hàm lay cánh tay của Đồng Vũ Khôn, giọng nói mềm mại, khiến cho Đồng Vũ Khôn ngứa ngáy trong lòng.

"Không... không có lần sau."

Có một lần Dư Vũ Hàm lén dùng phép thuật cấm, triệu đến một âm hồn, còn chưa kịp hào hứng khoe khoang với ba người kia thì đã bị bắt được. Giám thị không chỉ đuổi âm hồn kia về viễn xứ Chi Lam, mà còn hung dữ khiển trách Dư Vũ Hàm một trận. Cậu tức không chịu nổi chạy đến chỗ Đồng Vũ Khôn khóc kể. Đồng Vũ Khôn phớt lờ cậu, Tô Tân Hạo che mặt vờ không quen cậu, Dư Vũ Hàm liền bắt đầu kéo dài giọng giả khóc.

"Khóc mệt chưa? Muốn ăn vỏ quýt với bột đậu đỏ ướp lạnh không? Tớ đun hơn bốn tiếng rồi, cậu ăn lấy sức khóc tiếp."

Dư Vũ Hàm nhận lấy món chè mà Đồng Vũ Khôn đưa qua, ăn một miếng lớn. Bột đậu đỏ đặc quánh với vỏ quýt càng thêm phần giải khát, sự tủi thân và tức giận dần dần tan biến theo chén cao lương mỹ vị nhân gian này.

Ừm, vẫn là khóc có tác dụng.

Nếu như nói Dư Vũ Hàm và Tô Tân Hạo dựa vào sự nghịch ngợm của họ càn quét Học viện Phù thủy, thì Đồng Vũ Khôn dựa vào tài nấu ăn của mình. Còn Chu Chí Hâm, có lẽ anh nổi tiếng bởi vẻ ngoài và tính cách ấu trĩ như trẻ con.

Dư Vũ Hàm thừa nhận cậu đã ăn bánh tart chanh mà Đồng Vũ Khôn làm cho Chu Chí Hâm, nhưng cũng không đến mức Chu Chí Hâm phải khóc lóc kéo lấy cậu, hét lớn "Em đoạt mất tình yêu của anh" như này đâu chứ?

Mần chi cho mọi người đều nhìn bọn họ.

Dư Vũ Hàm vội vàng nói: "Được được được, lỗi em, anh muốn ăn gì em mời anh."

Chu Chí Hâm: "Anh muốn ăn há cảo trứng tôm chef salad burrito malatang bánh pho mát bánh mực mì dandan cơm gà trứng gà hầm cay sầu riêng pizza tom yum lẩu hải sản cơm chiên dứa bò nướng mực nước ramune bánh kem matcha xíu mại gạch cua bánh bao hấp coca cánh gà bọc gạo nếp đậu hũ hạnh nhân đông lạnh xá xíu thịt khô cơm niêu đất sét bánh khoai môn bắp rang bơ cà ri khoai tây sợi chân gà cơm trộn gỏi đu đủ Thái nấm men rau thơm kem lạnh bánh mì trà sữa uyên ương bánh mì dứa cua sốt ớt bánh bột lọc tôm thịt Việt Nam soda chanh lasagna bánh donut súp laksa gà hấp nước dừa vịt quay Bắc Kinh mì chua cay bánh mochi rượu mơ sò đỏ nhum biển cá hồi tôm hùm sashimi."

Dư Vũ Hàm: "Anh thấy cái đao này bén không?"

Những ngày mưa gió liên tục chẳng có gì vui, không thể đi Tháp Đồng Hồ trêu quạ, không thể đến Rừng Chung Đỉnh bắt cú; thuyền bè không ra khơi nữa, bọn họ tự nhiên cũng không thể đi theo các giám thị niệm chú.

Cứ chán nản ngồi trong phòng.

"Tuần sau sinh nhật anh." Chu Chí Hâm đáng thương thở dài.

"Anh gợi ý quá rõ ràng luôn á." Tô Tân Hạo nói, "Lo gì, đâu phải tụi này không chuẩn bị quà đâu."

Đồng Vũ Khôn nói mình đã làm rất nhiều đồ ăn có thể dự trữ, Dư Vũ Hàm nói cậu nông cạn quá đấy, Tô Tân Hạo nói không sao, Chu Chí Hâm thích những thứ nông cạn.

Dư Vũ Hàm gật đầu: "Vậy, Tô Tân Hạo em có muốn thắt nơ trên người mình rồi tặng cho Chu Chí Hâm luôn không?"

Tô Tân Hạo đuổi theo đánh: "Em đóng gói anh tặng cho anh ấy!"

Dư Vũ Hàm nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải chuẩn bị một món quà có một không hai. Cậu muốn đi bắt một con Ananda.

Đúng thế, chính là chủng thú nhỏ đã cắn cậu và Tô Tân Hạo bị thương.

Không phải cậu muốn hại Chu Chí Hâm, thật ra Ananda khá dễ bảo, nếu lần trước Dư Vũ Hàm không nhấc đuôi nó lên ngó nghía thì cũng không đến mức bị nó cắn như thế.

Lúc này, khi Mặt Trăng và Mặt Trời giao nhau, chói lọi rực rỡ, ánh tà dương như vàng được nung chảy, trăng sáng mọc lên, tinh tú được điểm xuyết trên bức màn đêm giữa Mặt Trời và Mặt Trăng. Màn đêm ẩm ướt, mặt đất ẩm ướt, không khí lặng lẽ, rừng cây yên tĩnh.

Vẻ ngoài của Ananda giống một con Opossum[1], với đôi mắt tỏa sáng trong khu rừng đen. Dư Vũ Hàm nâng nó, trong lòng nghĩ dù sao cũng bắt được mày rồi. "Ananda" xuất phát từ tiếng Phạn, nghĩa là "vui vẻ". Cậu hi vọng Ananda sẽ làm cho Chu Chí Hâm vui vẻ hơn.

Cho dù là vui vẻ, cậu vẫn luôn ở bên A Chí.

Lúc quay về, nhìn thấy bình minh đã leo lên tháp chuông. Đồng Vũ Khôn đứng trên hành lang, gió thổi áo choàng của cậu bay bay, gió nam mang theo hơi thở mùa xuân, thổi qua mái tóc cậu. Những con cú tuần tra đã về lại ổ, trong không gian tràn ngập tiếng líu ríu của chúng nó.

"Cậu đúng lúc kịp buổi điểm tâm sáng." Đồng Vũ Khôn cười nói với cậu.

Chu Chí Hâm ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm nhận lấy Ananda, sau lưng trộm hôn Ananda một cái thật kêu.

Tô Tân Hạo chua xót nói: "Dư Vũ Hàm thiên vị, hồi sinh nhật em anh ấy chỉ luyện một bình thuốc tặng em."

"Rõ ràng là hai bình! Nếu anh không lẻn vào phòng giám thị học trộm thuật luyện thuốc, thì em chẳng có gì đâu á. Em uống viên thuốc này rồi thì có thể nói chuyện với Sơn Linh. Còn nữa, anh luyện cả tuần lận đó!"

"Ầy thôi mà thôi mà," Đồng Vũ Khôn nói, "Một lát nữa chơi gì?"

"Dù sao gần đây mưa liên tục, tớ định lát nữa gọi mây đen với gió bão đến tạo thành một cơn bão tố." Dư Vũ Hàm nói.

Cốc trà Ô Long trong tay Tô Tân Hạo không vững, rơi xuống đất vỡ tan. Đồng Vũ Khôn vừa nhẩm "may mắn bình an"[2]vừa đứng lên dọn dẹp, hơi bất mãn liếc Tô Tân Hạo một cái.

Tô Tân Hạo phớt lờ cậu, chỉ hét lên với Dư Vũ Hàm: "Tạo bão tố? Anh điên à?"

"Giám thị sẽ mắng nó chết." Đồng Vũ Khôn bình tĩnh nói, "Mà chẳng sao, dù sao thì nó cũng quen rồi."

Ananda quấn quanh cổ Chu Chí Hâm, lười biếng ngáp. Chủ nhân của nó là người duy nhất bày tỏ nhiệt liệt ủng hộ kế hoạch của Dư Vũ Hàm: "Anh đồng ý! Anh đi với em."

"Lâu rồi không bay trong mưa bão." Dư Vũ Hàm vươn vai.

"Vậy nên, có ai muốn cùng tôi, bay lượn chút không?"

Hoàn.
-
[1] Opossum:

[2]Trong raw là 碎碎平安/Suì suì píng ān/ đây là câu người Trung Quốc thường nói khi chẳng may làm rơi vỡ đồ, có âm đọc giống với 岁岁平安/ Suì suì píng ān/: tuổi mới bình an.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top