Ngày thứ mười chín

Vương Nguyên lúc tỉnh dậy thấy trước mặt xuất hiện một người, tò mò ngồi thẳng lên, lại động tới mắt cá chân bị thương, hít sâu một hơi liền thấy người nọ hơi nhíu lại chân mày, chân cậu cũng bị người nọ nắm rồi nhẹ nhàng xoa xoa. Rõ ràng không quen biết nhưng lại làm cho Vương Nguyên cảm thấy hết sức an tâm.

Tối hôm qua trở lại đã là ba giờ sáng, bởi vì Vương Nguyên bị thương mà Vương Tuấn Khải càng không có lòng dạ nào đi ngủ, cứ như vậy nhìn chằm chằm Vương Nguyên tới tận sáng sớm. Vì hôm qua uống quá nhiều rượu nên đầu óc còn đang quay cuồng, Vương Tuấn Khải giật giật thân thể cứng ngắc cố rặn ra một nụ cười.

“Chào buổi sáng.” Thanh âm khàn khàn, đầu nhức như búa bổ, Vương Tuấn Khải nghiêng thân thể nằm xuống bên cạnh Vương Nguyên, nhìn bộ dáng ngốc lăng của người nào đó không nhịn được lại đưa tay lên xoa đầu “Ngủ cùng anh một lúc nhé?”

Vương Nguyên nhìn người này hai mắt thâm quầng không biết phải làm sao, liền gật đầu thuận theo, rồi lại nằm xuống. Vương Tuấn Khải đưa tay đem Vương Nguyên hãm vào trong ngực. Ánh nắng sớm chiếu vào phòng, Vương Nguyên không khỏi cảm thấy, cảm giác này thật ấm áp.

. . .

Tỉnh lại lần thứ hai, thời gian đã gần tới buổi trưa, nhìn người bên cạnh còn đang ngủ, Vương Nguyên cẩn cẩn dực dực nhẹ nhàng xuống giường, đứng ở cửa lại xoay người liếc nhìn người trên giường giống như cực kỳ mệt mỏi, lại khập khiễng đi vào phòng bếp. Có lẽ cậu nên làm trước một ít thức ăn, chờ người trên giường tỉnh lại cũng có cái lấp đầy bụng.

Vương Tuấn Khải là bị cơn đói làm cho tỉnh giấc, mở mắt xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy cả người đều mệt mỏi, quả nhiên sau khi say rượu thì toàn bộ cơ thể chẳng có chỗ nào tốt. Không thấy tung tích người trong ngực, Vương Tuấn Khải hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, trong lòng liền xuất hiện tâm quỷ, vội vàng nhảy xuống giường đi tìm. Mới vừa ra khỏi phòng ngủ đã thấy người đang ngồi cạnh bàn ăn gặm bánh bao, Vương Tuấn Khải thở phào nhẹ nhõm. Mà Vương Nguyên miệng còn đang chất đầy bánh bao sau khi thấy hắn cũng đáp lại một nụ cười lúng túng. Trong nháy mắt, nội tâm Vương Tuấn Khải liền nhẹ nhàng khoan khoái. Ánh mặt trời thật đẹp, tâm tình cũng thật tốt, tóm lại chỉ cần có Vương Nguyên tất cả đều rất tốt.

“A! Anh tỉnh rồi, lại tới đây ăn cơm đi.”

Vương Tuấn Khải khoe ra răng hổ đi tới, quả nhiên liền thấy trên bàn là đĩa bánh bao hấp cũng không thành công. Dư quang liếc về phía Vương Nguyên đang nhìn hắn đầy mong đợi, hắn liền làm bộ ăn rất ngon mà nuốt xuống. Quả nhiên Vương Nguyên Nhi thấy vậy liền tràn đầy vui vẻ, hắn chính là một người chồng cực kỳ tốt mà.

. . .

Ăn cơm xong, Vương Nguyên đứng dậy, có vẻ như muốn dọn dẹp, Vương Tuấn Khải nghĩ tới chân cậu còn bị thương lập tức đứng dậy, ngược lại doạ Vương Nguyên sợ hết hồn.

“Nguyên Nguyên, em muốn làm gì?”

“Không… không có gì… Chỉ là dọn dẹp một chút.”

“Không sao đâu, em ngồi xuống đi, để anh dọn dẹp.”

“Được rồi…”

Vương Tuấn Khải lúc đang dọn chén đũa, lại thấy Vương Nguyên muốn đứng dậy muốn làm cái gì, Vương Tuấn Khải từ phòng bếp một bước phóng đến bên cạnh.

“Nguyên Nguyên, em muốn làm gì?”

“Muốn xem ti vi…”

Vương Tuấn Khải lập tức bế công chúa tới salon an toàn, tiếp sau đó mới trở lại phòng bếp tiếp tục công việc rửa chén.

Vương Nguyên ngồi ở salon một chút lại muốn đứng dậy làm gì đó.

“Nguyên Nguyên, em…”

“Em đi vệ sinh!”

“A… Vậy em đi cẩn thận một chút…”

Nội tâm Vương Tuấn Khải cơ hồ là hỏng mất, Nguyên Nguyên nhà hắn giống như… rất không vui. Rõ ràng lúc nãy còn làm nũng để hắn ôm, chẳng lẽ hắn thất sủng rồi?

Vì vậy mà từ lúc Vương Nguyên trở lại từ phòng vệ sinh, liền cảm nhận được ánh mắt người nào đó nóng rừng rực mà lại như đưa đám cứ chằm chằm nhìn về phía cậu.

. . .

Vương Tuấn Khải căn bản là không quá yên tâm, bất quá nhìn dáng dấp Vương Nguyên như là đã không nhớ rõ chuyện tối qua, nhìn Vương Nguyên đang cực kỳ vui vẻ gặm trái táo mà mở miệng.

“Nguyên Nguyên, em có biết vì sao chân em lại bị thương không?”

“Biết a.” Vương Tuấn Khải nhận được câu trả lời ngoài ý muốn. Thấy Vương Nguyên Nhi nhai trái táo một miếng lại một miếng rôm rốp, trái tim Vương Tuấn Khải như đã nổ tung đến n lần.

“Là bị ba em đánh. Nhưng là em rất vui vẻ, dù sao làm chuyện gì cũng đều phải trả giá.” Vương Nguyên thoạt nhìn dị thường bịnh tĩnh lại khiến cho Vương Tuấn Khải ngồi cạnh như rơi vào sương mù.

“Năm nay em đã tặng tiểu Khải một món quà sinh nhật vô cùng ý nghĩa, em đã công khai rồi.” Vương Nguyên nói tới đây, vẫn là không giấu được ánh sao trong mắt.

Lần sinh nhật hai mươi tuổi của Vương Tuấn Khải đó, Vương Nguyên đã đứng dưới đèn đường mà nhào vào trong ngực hắn, nói: "Lão Vương, em tặng anh một món quà cực kỳ cực kỳ đặc biệt có được không? Em nói với anh, ba mẹ em đã đồng ý chuyện của chúng ta rồi."

. . .

Năm ấy, bọn họ thừa nhận với ba mẹ, nhưng là kết quả lại không lý tưởng như vậy.

Vương Tuấn Khải bị ba mẹ cấm túc, ba Vương Nguyên lại càng tức giận không muốn nhận Vương Nguyên. Đoạn thời gian đó, trải qua bao đau khổ, Vương Tuấn Khải mới được ba mẹ đồng ý, mẹ hắn khóc một hồi mới đồng ý để hài tử của mình hạnh phúc cùng Vương Nguyên.

Nhưng đoạn thời gian đó, Vương Nguyên làm thế nào để ba mẹ đồng ý, Vương Tuấn Khải không biết. Hắn chỉ nhớ mùa hè năm đó, sau cả một quãng thời gian không thể gặp nhau, cuối cùng Vương Nguyên chạy tới bên cạnh hắn, nói với hắn bọn họ có thể quang minh chính đại mà ở cùng một chỗ, hắn liền kích động ôm Vương Nguyên mà hôn, quên cả việc hỏi thăm chuyện vui như vậy làm sao có thể đạt được.

“Tại sao có thể như vậy?”

“Mẹ em rất thích tiểu Khải, nhưng là ba em không đồng ý. Dù sao nhà em cũng chỉ có em là con trai, em hiểu ông ấy. Nhưng là em lại càng không thể rời bỏ Vương Tuấn Khải. Trái tim em lúc đó đều là đau đớn, ở lần thứ n em quỳ gối xuống trước mặt ba, ba đã cầm gậy đánh em. Lúc đó em đã nghĩ, nếu không thể cùng Vương Tuấn Khải một chỗ, bị ba đánh chết là tốt lắm rồi, nhưng là ba em không có, ông chỉ đánh được hai cái rồi khóc. Đó là lần đầu tiên em thấy ba khóc, sau đó cả ba người đều ôm nhau khóc, khóc xong bọn họ sẽ đồng ý với em. Thật ra thì em cũng cảm thấy mình đối với bố mẹ thật có lỗi, rất muốn xin lỗi hai người, nhưng là nếu em không thể cùng Vương Tuấn Khải chung một chỗ, em sẽ đau khổ chết mất.”

Vương Nguyên rất bình tĩnh kể lại giống như đang kể câu chuyện của một người khác, nhưng trái tim Vương Tuấn Khải từ sớm đã quặn thắt hết cả.

“Vương Nguyên Nhi, em làm sao lại ngốc như vậy? Em thế nào không nói với a… thế nào không nói cho Vương Tuấn Khải biết, để hai người cùng nhau đối mặt a?”

Nguyên Nguyên, em tại sao lại không nói với anh chút nào, tại sao lại muốn tự mình gánh vác hết thảy?

Vương Nguyên trầm mặc hồi lâu, đến khi ánh mắt giương lên vẫn làm mỉm cười.

“Cho tới tận bây giờ đều là Vương Tuấn Khải vì em làm tất cả mọi chuyện. Thật sự thì anh ấy mới là bảo hộ em cả đời, để cho em không phải chịu bất kỳ một khó khăn gì mà đi tới. Nhưng là em cũng là nam nhân, em cũng muốn làm một vài chuyện cho anh ấy, cũng muốn vì tương lai của hai người mà làm nhiều điều có ý nghĩa…”

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn trần nhà hồi lâu, lại nhàn nhạt mở miệng.

“Bởi vì, em yêu anh ấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: