Part 1

Summary:

"Đừng," Jaehyun nói nhẹ nhàng. "Camera đang quay đấy."

Anh đánh vào mông Jaehyun một cái. Rồi dừng lại khi nghe thấy tiếng hổn hển lớn từ cậu, khi anh cảm nhận được một bàn tay níu lấy bàn tay anh rồi thả ra. Anh không nghĩ về điều đó ngay lúc này (lát nữa nghĩ sau) và tiếp tục đánh thêm năm cái nữa vào mông Jaehyun trước khi trở về phòng mình.

Hoặc, tất cả bắt đầu khi Taeyong tình cờ biết được Jaehyun thích bị đánh như vậy.

--------------------------

Mắt của Taeyong nhìn theo Jaehyun dọc căn phòng. Trời đã sáng (tạ ơn Chúa; Taeyong không thể ngừng nghĩ về Jaehyun đêm qua), và những thành viên đang lục tục chuẩn bị, mặc quần áo và vệ sinh cá nhân. Jaehyun vẫn còn đang ngái ngủ. Tóc cậu bù xù, mặt hơi sưng. Taeyong không biết xấu hổ mà nhìn phần da trắng hồng của cậu lúc cậu thay áo. Nếu anh chỉ cần đánh nhẹ vào Jaehyun, phần da ấy sẽ chuyển sang một màu đỏ rực. Mông em ấy thậm chí còn có thể trắng hơn nữa. Mông em ấy thậm chí có thể đỏ hơn nữa.

Taeyong nuốt khan, và tròng quần áo vào người.

---------------------

Taeyong có thể đi xa tới đâu với chuyện này? Jaehyun đang ngay bên cạnh anh, vai thả lỏng, chùng đầu gối. Tay Taeyong đút trong túi áo khoác, những ngón tay của anh đang ngứa ngáy. Anh nhìn sang bên phải, chìm đắm vào góc nghiêng của Jaehyun. Làn da trắng và lông mi dài. Anh nhìn về phía trước, lắng nghe cẩn thận để có thể tóm gọn được những gì nhà sản xuất nói với họ. Anh lo lắng. Anh chẳng có lí do gì cảm thấy như vậy cả. Họ là bạn, bạn thân.

Anh hít thở thật sâu, bỏ tay ra khỏi túi áo khoác và vươn ra phía sau Jaehyun, lơ lửng ngay ở bờ mông cậu. Anh đợi đến khi các thành viên khác cười vang vì điều gì đó mà nhà sản xuất nói (anh chẳng biết đó là gì, anh có nghe nữa đâu) trước khi vỗ mạnh lên mông cậu tạo thành một tiếng kêu không lớn lắm. Jaehyun ngay lập tức buột ra một tiếng rên khẽ, môi hé mở, mắt nhắm nghiền.

Mẹ nó.

Không ai có vẻ chú ý cả. Không ai có vẻ như đã nghe thấy gì. Taeyong vẫn chưa buông tay, anh đợi cho đến lúc Jaehyun mở mắt ra lần nữa trước khi anh trượt tay mình lại vào túi áo. Jaehyun nhìn anh, mắt mờ đi, nhưng không nói gì cả. Không chất vấn, không có cả một vệt phẫn nộ xẹt qua gương mặt cậu đòi hỏi lời xin lỗi.

Chỉ có đôi môi bóng loáng nước, và gò má ửng hồng.

Taeyong không liếc mắt đến cậu thêm một lần nào nữa cho đến hết ngày hôm ấy.

----

Dạo này Jaehyun rất hay nhìn anh. Đôi khi mắt cậu ấy thậm chí còn đục một lỗ trên mặt Taeyong ấy. Không phải là không thoải mái, mà là... lạ lẫm. Như thể cậu ấy đang chờ đợi. Một điều gì đó. Chờ đợi Taeyong đến nói chuyện với cậu về chuyện đã xảy ra?

Hay chờ Taeyong đến-

Không thể nào.

Trừ khi điều đó là có thể. Jaehyun chẳng thích mặc quần jeans trong kí túc lắm đâu. Thông thường (vì không còn từ gì có thể miêu tả tình huống hiện tại ngoài bất bình thường) cậu sẽ lột chúng ra ngay vì sợ đổ mồ hôi. Nhưng jeans khiến mông cậu nhìn rất tuyệt. Và cậu biết điều đó. Có thể lắm. Cũng có lẽ chỉ là Taeyong nghĩ vậy. Dù thế nào đi chăng nữa, mông cậu trông rất hấp dẫn trong chiếc quần jeans bó, và Taeyong hơi muốn vỗ chúng.

Hơi thôi. 

"Em không cảm thấy khó chịu khi mặc chúng à?" Taeyong hỏi sau khi Jaehyun cúi người để nhặt đồ lên. Anh nuốt khan.

"Hong," Jaehyun nói, vò vò tóc. "Chúng mềm lắm," cậu thêm vào, vỗ nhẹ vào bắp đùi.

"Đúng vậy," Taeyong đáp, nhìn xuống dưới. "Đúng vậy."

Anh sẽ không coi nó như một dạng chưa thỏa mãn ham muốn. Anh không nhìn Jaehyun theo cách đầy nhục dục.

Không, đó là một lời nói dối. Anh đã từng không nhìn Jaehyun theo cách đó. Mọi thứ giờ đây đã khác rồi.  Anh chú ý mỗi khi Jaehyun duỗi người và một phần hông của cậu bị lộ ra. Anh chắc chắn chú ý mồ hôi cậu nhỏ giọt lúc luyện tập, hay khi đồ lót của cậu lọt vào tầm mắt.

Họ không nói về điều này. 

Nếu không khí có ngột ngạt hơn bình thường một chút, nó sẽ bị lờ đi. Nếu Taeyong cảm thấy bị ham muốn chạm vào cậu cám dỗ, anh sẽ đi tắm nước lạnh.

Họ nắm tay nhau chỗ đông người, và ngồi cạnh nhau trên xe lúc cần di chuyển.

Họ né tránh nhau khi chỉ còn cả hai, và hành động như thể chẳng có gì bất thường lúc có người xung quanh.

Mọi việc đều ổn.

Trừ việc chẳng có gì ổn cả.

------------

Jaehyun đang đánh răng khi chỉ mặc mỗi chiếc boxer vào buổi sáng. Điều này là phạm pháp

Taeyong bước tới và đứng bên cạnh cậu. Anh vươn tay lấy bàn chải cùng lúc khi Jaehyun cúi người vào bồn rửa. Điều này hoàn toàn không có chủ đích gì. Điều này chắc chắn không phải cố ý. Làm sao có thể cố ý được cơ chứ?

Đã một thời gian dài kể từ khi Taeyong chạm vào-

Không. Thật kì quặc. Lờ nó đi.

Mắt Taeyong nhìn sang hướng khác.

Oh. Jaehyun có hõm đồng tiền. (back dimples, ggl đi nếu các bạn không biết :)) )

Mẹ nó.

Taeyong vươn cái tay đang rảnh rang ra để vỗ vào mông Jaehyun, và gần như chẳng có lớp vải vóc nào ngăn cách làn da trần của họ cả, và cánh mông của Jaehyun nẩy lên dưới bàn cmn tay của anh và anh sẽ giết bản thân vì điều đó.

Jaehyun giật mình, chống tay vào bồn rửa mặt. Cậu ngước lên nhìn Taeyong dưới hàng mi đen rợp.

Đệch, đệch, đệch. Có phải cậu ấy đang chuẩn bị nói gì đó không? Có phải cả hai sẽ đứng nhìn nhau trong im lặng, tay Taeyong chỉ cách mông Jaehyun có vài inch? Taeyong mở miệng, rồi lại ngậm miệng, nhận ra rằng anh hoàn toàn chẳng có gì để nói cả. Anh lưỡng lự nhìn ra chỗ khác và khẽ đưa tay về phía mình.

Taeyong chưa bao giờ là người dễ dàng nghĩ đến cái chết, nhưng ý niệm chẳng cần sống hay hít thở nữa có vẻ khá là xoa dịu trong hoàn cảnh này.

"Anh có thích làm vậy không?" Jaehyun lặng lẽ hỏi.

Tông giọng cậu thay đổi.

Em có thích anh làm vậy không? Taeyong quan sát cậu qua tấm gương.

"Anh không biết," Taeyong nói thành thực, cầm lấy tuýp kem đánh răng. Anh bóp ra hơi quá tay lên bàn chải. Tay anh đang run lên. "Anh chỉ- tụi mình là bạn. Bọn mình chỉ đùa thôi."

"Anh có biết rằng em-"

"Rằng em làm sao cơ?" Taeyong hỏi, quay người lại để nhìn cậu.

Trông Jaehyun vô cùng bối rối. Cậu cắn mạnh môi dưới, cả ngực và tai đều chuyển sang màu đỏ. Cậu thở dài trước khi  liếm đôi môi sưng tấy, và ánh mắt của Taeyong ngay lập tức đi xuống dưới theo chuyển động của môi cậu.

"Anh biết," Jaehyun nói, giọng trầm, mí mắt hạ xuống. "Đừng vờ như anh không biết."

"Anh chẳng hiểu em đang nói về cái đếch gì."

Trừ việc anh hoàn toàn hiểu, nhưng anh không muốn điều mình nghĩ là đúng.

"Làm lại lần nữa đi."

Taeyong làm rơi bàn chải đánh răng vào bồn rửa mặt. "Cái gì?"

Jaehyun tiến tới cần hơn, hơi ấm từ giấc ngủ vừa rồi vẫn vương vấn quanh cậu. Cậu có mùi rất dễ chịu. Hẳn cậu đã tắm đêm qua. Cơ thể ấy đang ngả về phía anh, rất trắng, và rất, rất gần.

"Làm ơn," Jaehyun cầu xin, liếm môi thêm lần nữa. Taeyong dõi theo cử chỉ ấy lần nữa.

"Vì sao?" Taeyong thì thầm hỏi. "Em có thích nó không?"

Jaehyun không trả lời. Cậu nhìn xuống chân mình, hai cánh tay khép sát vào người. Cả người cậu đỏ như tôm luộc. Cậu vô cùng xấu hổ. Taeyong sốc v** đ**.

Chuyện này y hệt trong phim con heo. Đây chắc chắn là một trong những giấc mơ ướt của Taeyong trở thành sự thật. Ngoại trừ việc mấy giấc mơ đó chưa từng bao gồm Jaehyun.

Đó là một lời nói dối. Nó đã từng có cậu. Một vài lần. Nhưng chưa bao giờ trong khung cảnh này.

"Bao- Bao nhiêu lần?" Taeyong hỏi, lắp ba lắp bắp. Anh thậm chí đang hỏi cái quái gì vậy?

Anh không thể tin được anh đang làm chuyện này. Họ là bạn. Thành viên của một nhóm nhạc. Họ sẽ làm việc với nhau nhiều năm nữa. Thế đ*o nào—tại quái gì—? Ngón tay anh co quắp lại. Anh chắc chắn sẽ lăn đùng ra ngất ở đây mất. Tim anh đang đập thình thịch trong lồng ngực, âm thanh ấy cứ dội ầm ĩ vào tai.

Jaehyun nghịch nghịch ngón tay cái của mình. Cậu thậm chí còn chẳng nhìn lên. Taeyong xác định rồi.

"Một lần là được," cậu đáp lời.

Taeyong hít thở thật sâu. Những bài tập chăm chỉ suốt những năm tháng thực tập sinh chẳng hề chuẩn bị gì cho tình huống này. Anh không hề nghĩ ngợi gì— không phải bây giờ, đặc biệt vì nó chắc chắn sẽ kéo dài khá lâu— và để cơ thể mình dẫn lối.  Anh vươn tay ra phía sau Jaehyun, bạn thân của anh, người  cùng nhóm với anh, dongsaeng của anh, và lưỡng lự đặt tay lên mông cậu. Nó vô cùng săn chắc, khá tròn, và không quá to. Một phiến mông cậu nằm gọn vừa vặn trong lòng bàn tay anh. 

Jaehyun thở ra một hơi rất, rất dài.

"Anh có thể chứ?"

"Vâng," Jaehyun thì thầm.

Taeyong giơ tay lên, đếm đến ba, một (cái đóe gì đang xảy ra thế này), hai (làm thế đóe nào mọi thứ có thể trở lại bình thường được), ba (oimeoi em ấy thật nóng bỏng), và đánh xuống, thô bạo và dữ dội, lên mông Jaehyun. Âm thanh vang vọng khắp phòng tắm. Jaehyun kêu lên và ngã vào lòng Taeyong, cánh tay cậu ôm vào người anh như giam cầm hai cơ thể lại với nhau. Bàn tay rảnh rang còn lại của Taeyong vươn lên nắm lấy eo cậu. Tay anh như phải bỏng.

"Em thích điều này," Taeyong nói, ngạc nhiên. "Em thích nhiều lắm."

"Vâng," Jaehyun đáp, thở hổn hển vào cần cổ Taeyong, khiến anh hơi rùng mình. "Anh đã biết rồi đấy."

Taeyong thở hắt ra. "Em có muốn—" anh ngập ngừng. "Em có muốn nữa—"

"Vâng," Jaehyun ngắt lời, ấn môi mình vào cần cổ anh. Nó quá phảng phất để là một nụ hôn, quá rõ ràng để là một sự cố. Taeyong sắp sửa mất trí. "Vâng, hyung, làm ơn."

Vậy nên đây bắt đầu trở thành một chuyện giữa hai người. Nó không được gọi tên, và nó cũng không thực sự kì quặc. Ừ thì, nó đã từ kì cmn cục trong những lần đầu. Nhưng cũng rất nóng bỏng.

Bây giờ thì không còn kì quặc nữa. Mặc dù vậy, vẫn nóng bỏng phát điên.

Đôi khi Taeyong đánh mông Jaehyun, và đó là tất cả.

- To be continued-

Tôi cảm giác cut đúng đoạn H hơi tạo nghiệp nhưng mà muốn publish quá sồi hí hí

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top