[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 49


Chương này tặng cho bạn @AliceCiiu :))))

***

Vương Nguyên sáng sớm đã có cảm giác bất an, không cẩn thận làm vỡ một cái bát, lúc thu dọn không cẩn thận còn bị đứt tay, chảy máu, thất thần một lúc, sao vậy nhỉ, mới sáng sớm ra sao tâm thần đã không yên rồi.

"Vương Nguyên, làm sao vậy?"

Vương Tuấn Khải nghe thấy âm thanh vang lên từ phòng bếp, thấy tay Vương Nguyên chảu máu, vội vàng kéo cậu tới phòng khách băng bó.

"Sao lại bất cẩn vậy, có đau không? Hôm nay đừng rửa bát, để anh làm, nếu vết thương bị nhiễm trùng, hoạt động của em sẽ bất tiện vài ngày."

Vương Nguyên không đáp lại lời hắn, nhào tới điện thoại, cậu phải gọi điện thoại về hỏi thăm bệnh tình của mẹ.

"Chú Dương, mẹ cháu có khỏe không ạ?"

Bác sĩ trước điện thoại có chút luống cuống.

"Sáng nay mẹ cháu nhận được một cuộc điện thoại, bẹnh tình lập tức xấu đi nghiêm trọng, bác sĩ cháu tìm cho bà ấy đang cấp cứu rồi, tình hình không tốt cho lắm, tốt nhất là cháu mau về đi, vốn chú cũng muốn gọi cho cháu nhưng lại đang bận ở phòng cấp cứu."

Vương Nguyên hô hấp khó khăn, vứt điện thoại xuống, lao thẳng ra ngoài.

Vương Tuấn Khải thấy cậu như vậy, biết nhất định là bệnh tim của mẹ tái phát, loại bệnh này như bom nổ chậm, chỉ cần tác đông nhẹ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Ở viện tĩnh dưỡng, nhưng cũng không thể chịu kích thích, một khi phát tác sẽ rất nghiêm trọng, e rằng cứ thế mà rời bỏ thế gian, Vương Nguyên coi trọng mẹ nhất, như là trụ cột trong cuộc sống của cậu, nếu như mẹ xảy ra chuyện, cậu nhất định không chống đỡ nổi.

"Chúng ta cùng đi,đừng lo lắng, anh lái xe đưa em đi, sẽ về đến nơi nhanh thôi."

Vương Tuấn Khải lái xe như bay, Vương Nguyên luôn nhấp nhổm, nhìn thẳng về phía trước, tay nắm chặt lại, vẻ mặt căng cứng.

Vương Tuấn Khải giậm chân ga, một tay đặt lên tay cậu.

"Đừng lo lắng, vị bác sĩ anh cả mời tới chuyên môn cao, bác gái nhất định sẽ không sao đâu."

Vương Nguyên toàn thân cứng ngắc, cho dù là lời an ủi của Vương Tuấn Khải cũng nghe không vào, thuận miệng ừ một tiếng, nhưng tinh thần vẫn căng như dây đàn.

Vương Tuấn Khải thở dài, tay vẫn đặt lên tay Vương Nguyên, đến khi Vương Nguyên buông tay ra, nắm lấy tay hắn hắn mới khẽ cười.

"Thống khổ của anh, em nói sẽ chia sẻ với anh, vậy khó khăn của em anh sẽ cùng em vượt qua, mẹ của em cũng chính là mẹ của anh, cho nên anh cũng rất lo lắng, em đừng như vậy, như vậy anh lái xe cũng không được an toàn, thả lỏng một chút, anh cũng sẽ thả lỏng."

Vương Nguyên cười khổ, cậu sao có thể thả lỏng vào lúc này, tại thời điểm nguy cấp này, sợ nhất chính là một phút lỡ như, không còn nhìn thấy mẹ.

Vội vội vàng vàng chạy lên lầu, Vương Tuấn Khải theo sau lưng cậu, lúc này, cũng không quan tâm sự xuất hiện của Vương Tuấn Khải có hợp lí hay không, vạn nhất bị mẹ thấy phải giải thích thế nào, lúc này, quan trong nhất là xác định mẹ Vương Nguyên không sao, chuyện thân phận của hắn, lúc này không còn thời gian quan tâm nữa.

Lúc Vương Nguyên lào tới cửa phòng bệnh, chú Dương cùng vị giáo sư đeo kính đóng cửa đi ra.

"Sao rồi, chú Dương?"

"May là có bác sĩ Lữ ở đây, bà ấy phát bệnh, y tá lập tức gọi bác sĩ Lữ, ông ấy áp dùng biện pháp cấp cứu trực tiếp nhất, lúc cháu gọi điện thoại vẫn còn rất nghiêm trọng, hiện tại tình trạng ổn định rồi, bà ấy vừa tiêm xong, đang ngủ, bệnh tình đã được kiểm soát, yên tâm, không sao nữa rồi."

Bác sĩ Dương vỗ vai bác sĩ Lữ, bác sĩ Lữ cúi người với Vương Tuấn Khải.

"Nhị thiếu gia."

"Cảm ơn chú."

"Đây là nhiệm vụ của tôi."

Lúc chọn bác sĩ Lữ cho mẹ Vương Nguyên, là do Vương Tuấn Khải chọn, anh cả liên hệ giúp, lúc đó bọn họ chỉ nói chuyện với nhau qua điện thoại.

"Mẹ cháu không sao chứ ạ, có phải tim bị thương tổn rất lớn không, bà ấy có phải làm phẫu thuật không?"

"Chỉ cần không bị kích thích, phu nhân sẽ không sao, cho dù là làm giải phẫu tim, tuổi bà ấy cũng lớn rồi, tố chất cơ thể lại không tốt, chỉ sợ giải phẫu sức khỏe của bà ấy sẽ không chống đỡ nổi, bà ấy hoàn toàn có thể bảo trì trạng thái như bây giờ, giữ tâm tình luôn thoải mái, có chuyên gia chăm sóc, sức khỏe sẽ không vấn đề gì."

Vương Nguyên nhìn mẹ thở ô-xi trên giường bệnh, mũi chua xót, suýt khóc lên.

Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên nhẹ nhàng an ủi.

"Về sau sẽ cần em chăm sóc nhiều hơn."

"Lão phu nhân ba giờ sau sẽ tỉnh lại."

Vương Nguyên nắm lấy tay mẹ, lặng lẽ khóc, Vương Tuấn Khải đến bây giờ mới biết, trong cơ thể Vương Nguyên có nhiều nước như vậy, khóc không ra tiếng, cứ im lặng như vậy mà khóc. Vương Tuấn Khải lúc đầu còn dưa giấy cho cậu, đến cuối cùng, hắn biết cậu khóc là để giải tỏa nỗi bất an trong lòng, để cậu khóc đi, hi vọng ngày mai mắt sẽ không sưng, khó ra được trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút, lúc Tô Văn chết, hắn cũng khóc như vậy, chỉ muốn chết đi cùng Tô Văn, khóc ra được, sẽ thoải mái hơn.

Cầm chai nước trong tay, chỉ cần Vương Nguyên ngừng khóc, hắn sẽ đưa cho cậu để bổ sung nước.

"Em là đứa trẻ mồ côi cha, mẹ vì em vẫn luôn liều mạng cố gắng làm việc, lúc em lên trung học, bệnh tình của mẹ đã rất nghiêm trọng, nhưng mẹ vẫn giấu không nói với em, cho đến khi mẹ ngất xỉu ở nơi làm việc, từ đó về sau bà không hề rời khỏi bệnh viện. Mẹ đã vì em trả giá quá nhiều, em phải cố gắng kiếm tiền, chữa bệnh cho mẹ, ít nhất cũng để cho nửa đời còn lại của bà sống thật hạnh phúc, mới không hổ thẹn với mẹ. Sau khi em vào đại học, càng ít thời gian về chăm sóc bà, có đôi khi một tháng chỉ về một lần, em thật có lỗi với mẹ, em đúng là một đứa con bất hiếu. Nếu có thể, em nguyện dùng trái tim mình đối với trái tim của mẹ, chỉ cần mẹ sống khỏe mạnh, làm gì em cũng bằng lòng."

"Vậy em đừng khóc nữa, lúc mẹ tỉnh lại, thấy em khóc như vậy sẽ rất đau lòng, em muốn khiến mẹ lo lắng sao."

Vương Nguyên lau nước mắt.

"Em không kiềm chế được, thấy mẹ nằm đó, em đã nghĩ, nếu như có một ngày mẹ rời bỏ em, em không có ở bên cạnh bà, không làm tròn đạo hiếu của một người con, mẹ nằm đó không một tiếng động em liền sợ hãi. Em không thể không có mẹ."

Vương Tuấn Khải lúc này mới bừng tỉnh, mẹ của Vương Nguyên bị bệnh, không thể chịu đả kích, nếu như lúc tỉnh dậy, bà thấy con trai bà cùng một người đàn ông anh anh em em, đả kích lớn như vậy, bà có thể chịu được sao? Nếu như bà dúng cái chết bức Vương Nguyên chia tay với hắn, hắn và Vương Nguyên phải làm sao đây?

Cùng Vương Nguyến tới đây, cùng thấy mẹ không sao rồi, nhưng vấn đề này lại là khó khăn lớn nhất.

"Mẹ, mẹ, mẹ tỉnh rồi sao?"

Vương Nguyên gọi, cậu thấy tay mẹ khẽ động, vội lau nước mắt, khẽ gọi.

"Vương Nguyên..."

Mẹ Vương cố hết sức mở mắt, thấy mắt con trai đỏ ngầu, trên môi nở nụ cười, nhắm mắt lại, mở ra lần nữa, nụ cười biến mất.

Bác sĩ Lữ làm kiểm tra cho mẹ, đổi dịch truyền, uống thuốc, lần nữa dặn dò Vương Nguyên đừng khiến người bệnh mệt mỏi, chỉ được nói chuyện một lúc.

Sắc mặt mẹ Vương tái nhợt, chứng tở bênh rất nghiêm trọng. Nhìn thấy Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải chỉ đứng một bên, mỉm cười với bà.

"Hôm nay, mẹ bông nhiên muốn biết mấy ngày nay con đang làm gì, liền gọi điện thoại cho con, nhưng di động của con tắt máy, đành phải gọi cho Ánh Triệt. Nó rất mất bình tĩnh nói với mẹ, con không ở cùng nó, cũng không đi học, cùng một người đàn ông làm việc dơ bẩn. Vương Nguyên, con rốt cục đã làm gì? Tại sao Ánh Triệt lại nói như vậy?"

Vương Nguyên lúc này mới giật mình, Vương Tuấn Khải còn đứng bên cạnh cậu, Ánh Triệt đã kể hết với mẹ, thế nên mẹ mới phát bệnh ngất xỉu.

"Con, con....."

"Cậu ta là ai? Cậu ta chính là người sống chung với con, ở cùng một chỗ với con sao? Quan hệ giữa con với cậu ta rốt cục là như thế nào? Vương Nguyên, đừng đem phán đoán của mẹ biến thành sự thật, con thành thật nói cho mẹ biết, quan hệ giữa con và cậu ta là gì?"

Mẹ Vương bắt đầu lớn tiếng, lồng ngực không ngừng phập phồng, thở dốc, ngón tay chie về phía Vương Tuấn Khải, ánh mắt sắc bén.

"Me, mẹ đừng sốt ruột cũng đừng tức giận, mẹ bây giờ không chịu nổi kích thích đâu."

Vương Nguyên tiến tới vuốt lưng cho mẹ nhưng lại bị bà đẩy ra.

"Ánh Triệt nói con vì tiền ở bên một kẻ giàu có, ăn ngon, mặc đẹp, cũng không cần đi làm, còn chi trả phí chữa bệnh cho mẹ, chẳng nhẽ bác sĩ Lữ kia cũng kaf do cậu ta mời đến? Vương Nguyên, mẹ đã nói gì với con, người nghèo chí không ngắn, con sao lại cam nguyện cùng một người đàn ông, làm một người đồng tính luyến ái chứ? Con mau quay đầu, cùng cậu ta đoạn tuyệt quan hệ, đừng sai lầm nữa, con tốt nghiệp đại học, tìm một công việc tốt, kết hôn, sinh con, mẹ có chết cũng nhắm mắt. Mẹ không cần một đứa con đáng ghê tởm, nếu con thật sự như vậy, mẹ thà chết còn hơn, không cần chữa bệnh, càng không cần tiền của người này. Tiền con dùng thân thể đổi lấy, mẹ cảm thấy rất bẩn."

"Mẹ Vương, chuyện thật sự không giống như Ánh Triệt nói đâu, con với Vương Nguyên lưỡng tình tương duyệt, chúng con thật sự yêu nhau, cùng sống cùng chết, xin người đừng nghe những lời lẽ phiến diện, người xem, tình cảm của con và Vương Nguyên là chân thật..."

"Cút, cút ngay đi!"

Vương Tuấn Khải vừa mới mở miệng, mẹ Vương lạp tức chỉ tay về phía cửa, hét lên với Vương Tuấn Khải, bà không thể ôn hòa với nam nhân đã làm bẩn con bà, đều là lỗi của hắn, Vương Nguyên mới thành ra như vậy.

"Mẹ, mẹ đừng kích động, con người Vương Tuấn Khải rất tốt, mẹ đừng tin lời Ánh Triệt, chỉ cần ở chung một thời gian, mẹ sẽ thấy được điểm tốt của Vương Tuấn Khải, xin mẹ đừng kích động."

"Còn nói giúp nó, mày cũng cút đi!"

Vương Nguyên bất đắc dĩ nhìn Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải nhún vai.

"Anh ra ngoài chờ em."

Người bệnh là lớn nhất, hắn không thể làm mẹ Vương Nguyên tức chết, như thế Vương Nguyên sẽ hận hắn cả đời.

-Hoàn chương 49-

Có chút ngược~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top