[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 33



Bộ dáng khi ngủ của Vương Tuấn Khải cậu đã thấy qua vài lần, sau khi hắn ngủ say sẽ theo mà ôm chặt lấy thứ sát bên người, có thể là gối, có thể là chăn, hắn thường làm nhất là đè lên chăn mà ngủ, cho dù nhiệt độ ban đêm rất thấp, cho dù hắn bị lạng cũng không kéo chăn lên đắp.

Vương nguyên giữa giấc ngủ say tỉnh lại, cơ thể khác thường, phía sau bị tổn thương khiến cho toàn thân cậu cứng ngắc, tối nay bọn họ hoan ái có chút quá mức, khiến cho cậu toàn thân đau nhức, nhưng thấy cánh tay Vương Tuấn Khải gắt gao ôm mình, tất cả đau đớn lại biến thành ngọt ngào, khi cậu cùng Vương Tuấn Khải làm chuyện đó, hắn không gọi tên người khác, âm thanh trầm thấp kia vẫn văng vẳng bên tai cậu, hắn gội tên cậu.

Thuộc về bọn họ, Tô Văn của khi đó đã rời đi khá xa rồi, không ảnh hưởng tới bọn họ.

Cảm thấy khát nước, thân thể cũng có chút nhớp nháp, ngồi dậy, kéo chăn đắp cho Vương Tuấn Khải, thân thể hắn đã biến lạnh, không thể để hắn bị cảm. crrn thận xuống giường, vịn vào tủ đầu giường, tay đụng tới một cái khung, bị úp xuống trên đầu tủ.

Nhờ vào ánh sáng của ngọn đèn, cậu lật khung hình lên, nhìn rõ được người trong ảnh, là Tô Văn, trong lòng đang vô cùng vui vẻ, bông nhiên lại nổi lên cảm giác chua xót, hắn vẫn không tể thân mật với cậu ở trước mặt Tô Văn, rốt cuộc phải đến khi nào Vương Tuấn Khải mới có thể cam tâm tình nguyện yêu thương cậu, không cố kỵ điều gì mà ở bên cạnh cậu. lòng tham của con người là vô đáy, hôm nay đã là một khởi đầu tốt, cậu biết hắn nhớ cậu, ôm cậu trong lòng còn gọi tên cậu, cậu đã thỏa mãn rồi.

"Tô Văn, tôi sẽ thay thế được anh, anh cứ yên tâm mà rời đi, trân bảo của anh hiện nay là người yêu của tôi, tôi sẽ mang lại vui vẻ cho anh ấy, anh đi rồi, vậy hãy đi gọn gẽ, đừng quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa."

Hy vọng cuộc sống của bọn họ về sau sẽ không tồn tại người này, người này thật ra rất hạnh phúc, có đưuọc Vương Tuấn Khải hai năm, nắm giữ được tâm Vương Tuấn Khải, cho dù sinh mệnh ngắn ngủi, cho dù là vì Vương Tuấn Khải mà chết, vẫn thật hạnh phúc, có thể chết vì người mình yêu, thật sự không hề hối tiếc.

Từ nay về sau, loại hạnh phúc này, cậu phải nắm giữ. Cậu sẽ cố gắng đánh bại Tô Văn, để trong tâm Vương Tuấn Khải chỉ tồn tại một người duy nhất.

Uống nước xong, vào nhà tắm ngâm mình tắm rửa, hơi nước ấm bốc lên giống như là mang theo đau đớn của cậu bốc hơi theo, toàn thân không còn cứng ngắc nữa. Ngâm mình trong làn nước ấm mềm mại, trong đầu nhất thời cũng thư thái hơn nhiều, không nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, cứ thư giãn như vậy, trừ bỏ phía sau còn hơi đau một chút, cậu lúc này rất thaoir mái.

Mang theo một thân ẩm ướt, còn rót thêm một cốc nước để ở đầu giường sợ Vương Tuấn Khải giữ đêm sẽ khát nước, sau đó mới nhẹ nhàng tiến vào chăn, tựa vào bờ vai hắn, tay ôm lấy thắt lưng hắn, cảm giác gắn bó như thế này thật tốt.

"Em vừa đi đâu? Lâu như vậy?"

Vương Tuấn Khải mơ màng nói, xoạy người ôm Vương nguyên vào lòng, khiến cho thân thể bọn họ càng gần nhau hơn.

"Muốn uống nước không?"

Vương Tuấn Khải lúc này mở to mắt, thấy Vương nguyên nằm bên cạnh mình, trong mắt hiện lên tia tiếc nuối, nhưng nhanh chóng tiêu tan, ngay cả Vương Nguyên cũng chưa kịp phát hiện. Không phải Tô Văn, lúc hắn nửa tỉnh nửa mê còn tương là Tô Văn đi pha nước cho hắn tắm rửa, nghe giọng nói thì không phải, hắn mới mở mắt ra nhìn, thì ra là Vương Nguyên, có chút tiếc nuối, nhưng hắn nhớ rõ, thời điểm Vương Nguyên động tình, có ôm cổ hắn, luôn miệng nói yêu hắn, hắn không thể làm tổn thương nam hài này. Đem tiếc nuối nhanh chóng giấu đi, mỉm cười, ôm chặt cậu.

"Đừng xuống giường chạy loạn, cơ thể không đau sao? Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, không phải ngày mai còn đi học sao?"

"Buổi chiều mới có tiết. Còn anh?"

Vương Nguyên rúc vào trong ngực hắn, nghịch ngón tay hắn, ngón tay hắn thon dài, rất đẹp, thích hợp để đeo nhẫn. Nói đến nhẫn, cậu ngẩng lên nhìn cổ Vương Tuấn Khải, trên đó đeo một sợi dây chuyền rất tinh xảo, có lồng hai chiếc nhẫn, Vương Sùng từng nói, đây là di vật cuối cùng Tô Văn để lại cho Vương Tuấn Khải, hắn vẫn luôn đeo trên cổ, hôm này nhìn thấy mới biết đúng là sự thật. Chua xót trong lòng lớn dần, Tô Văn lưu lại trong trí nhớ của hắn nhiều như vậy, luôn ở trong thời khắc hạnh phúc ngọt ngào nhất đả kích cậu, giống như một cái gai, lúc đâm vào tay thì không sao, nhưng khi không may chạm tới lại đau đớn không thôi, tạo thành vết thương, cứ găm chặt ở đó, nhổ cũng không ra.

"Ngày mai anh không có tiết, nhưng anh sẽ đi đón em, cùng nhau hẹn hò, đưa em đi xem phim. Không phải em rất thích phim của Châu Tinh Trì sao? Chúng ta cùng nhau xem, em nhất định sẽ thích."

"Vâng, chúng ta tới cửa hàng CD, mua CD dương cầm anh thích, sau đó đến siêu thị mua đồ ăn."

Vương Tuấn Khải cho cậu một ngày mai tốt đẹp, cậu vui vẻ nhận lấy, sẽ khiến cho ngày mai càng thêm đẹp, nằm sấp đối mặt với Vương Tuấn Khải, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập ý cười.

"Ngày mai em phải nấu ăn ngon cho anh, anh muốn ăn đùi gà kho, em ăn da, anh ăn thịt, anh thcihs nhất như vậy. Em xem hai ngày nay anh nhớ em ăn cũng không ngon, nhịn đói hai ngày rồi, em không đau lòng sao? Cằm anh nhọn cả rồi, em phải bồi bổ cho anh!"

Kéo tay Vương Nguyên lên vuốt cằm mình, trong mắt đều là tủi thân. Vương Nguyên bật cười, tựa vào vai hắn, cười đến là vui vẻ, khi Vương Tuấn Khải làm nũng thật đáng yêu, cho dù là người máu lạnh cũng sẽ mềm lòng.

"Được, anh thích món gì em đều làm cho anh."

Vương Tuấn Khải cũng vui vẻ, Vương Nguyên cười bên cạnh hắn, cuộc sống thật sự đẹp hơn nhiều, trên giường cũng không chỉ có hắn cô đon một mình, căn phòng trống vắng nhờ có Vương Nguyên mà ấm áp hơn, hắn cũng vui vẻ nở nụ cười, tất cả những điều này đều là nhờ có Vương Nguyên.

Dang tay ôm chặt lấy Vương Nguyên vào lòng, hôn lên trán cậu.

"Vương Nguyên, may mắn còn có em yêu anh, có em, anh rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc, ở bên cạnh anh nhé, mãi mãi."

Vương Nguyên không thấy được nụ của hắn, nhưng cảm động đến nước mắt cũng sắp trào ra, Vương Tuấn Khải cảm thấy hạnh phúc, như vậy là tốt rồi. Hắn ahnhj phúc, cậu cũng hạnh phúc, tất cả tổn thương trong quá khứ không còn quan trọng nữa, chỉ cần được ở bên cạnh hắn như lúc này, cậu thỏa mãn rồi.

"Em yêu anh, sẽ mãi mãi ở bên anh!"

Mắt nhìn về phía ảnh của Tô Văn nơi đầu giường, Vương Nguyên kiên định nói: Tôi yêu Vương Tuấn Khải, Tô Văn, tình yêu của tôi mãnh liệt hơn anh, tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho anh ấy, không tin anh hãy mở to mắt ra mà xem.

"Vương Nguyên."

Có người ở bên thật tốt, có người mỗi ngày nói yêu hắn, trái tim không nguyên vẹn, trái tim đã chết của hắn dường như được hồi sinh, đập mạnh mẽ trở lại, cảm giác này thật tốt.

Hắn ngủ thẳng đến trưa, vừa rời giường, mở cửa phòng ra đã gọi:

"Vương Nguyên, Vương Nguyên, em có ở nhà không? Anh đói bụng........."

Không có tiếng trả lời. Vương Tuấn Khải không cam chịu hạ cụp mắt thấy trên bạ ăn có một tờ giấy, Vương Nguyên không có nhà, cậu đi học mất rồi, sao lại đi sơm như vậy chứ? Chẳng nhẽ trận hoan ái tối qua không ảnh hưởng tới cậu chút nào sao? Còn có thể dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ sau đó đến trường?

Ngồi xuống, mở tờ giấy ra.

"Vương Tuấn Khải, em đi học, 4 giờ chiều sẽ về, cơm trưa em để trong lò vi sóng, anh chỉ cần hâm nóng 3 phút là có thể ăn, trong bình giữ nhiệt có café, anh ăn tạm, buổi tối về sẽ kho gà cho anh!"

Nam hài này, chu đáo tới mức không tìm ra được một sai sót nào, có thể được chăm sóc như thế này, hắn quả thật quá hạnh phúc. Uongs café, ăn bánh bao nhân thịt, buổi tối hắn còn muốn ăn thịt gà, bây giờ ăn như vậy là được rồi. Xem đồng hồ, đã sắp 3h rồi, hắn phải đi đón Vương Nguyên, đi xem phim sau đó về nhà nấu ăn, sau đó tái diễn một đem kích tình mãnh liệt. Xem chừng thể lực Vương Nguyên cũng rất tốt, đêm hôm qua kịch liệt như vậy, hôm nay vẫn có thể đi học, đêm nay lại tiếp tục, khiến cậu không xuống giường được.

Lần này đổi lại là Vương Nguyên không ngừng nhìn đồng hồ, cứ vài phút lại nhìn một lần, sau đó lại nhìn ra ngời cửa sổ, học chẳng tập trung được, giáo sư đã nhìn cậu vài lần, trong mắt đều là lửa giận.

"Vương Nguyên, cậu làm sao vậy? Giáo sư đang nhìn cậu đó, còn không tập trung nghe giảng, ông ấy sẽ lườm chết cậu!"

Ánh Triệt huých huých khuỷu tay, nhỏ giọng cảnh báo cậu.

"A."

Rụt cổ lại, không dám nhìn xung quanh nữa, rời ánh mắt nhìn vào giáo trình, tâm trí vẫn đang lơ lửng, không biết hắn đã tới chưa? Mắt nhìn tháy đã 4h rồi, những lời hôm qua bọn họ nói có còn tính không?

"Cậu hôm nay sao vậy? Bác gái trở bệnh sao?

Cũng không giống lắm, tinh thần không hề uể oải, ngược lại là rất phấn khởi, một chút lo lắng cũng không có.

"Không phải, cuối tuần tớvừa về thăm mẹ, tinh thần bà rất tốt. Có một người bạn có chuyện, tớ ở cùng anh ấy vài ngày."

Cuối tuần lần trước cơ hồ là nằm bẹp trên giường, bị xâm hại, bị đả kích, nhưng mọi chuyện đã qua rồi, hôm nay là một tuần mới, một khởi đầu tốt đẹp. Cậu tin tưởng từ nay về sẽ luôn luôn như vậy.

"Cậu đã lâu không về, ở bện cạnh người kia sao?"

Ngữ khí cả Ánh Triệt chua loét, không cần nghĩ cũng biết là Vương Tuấn Khải rồi, cậu cùng Vương Tuấn Khải nhất định có gì đó, nếu không nhất định không có chuyện không về. Khoan đã, ánh mắt sắc bén của Ánh Triệt liếc thấy dấu vết hồng hồng trên cổ Vương Nguyên, nhìn kĩ lại phía sau tai cũng có, đều là nam nhân trưởng thành, Ánh Triệt đương nhiên biết đây là vết gì. Nói cách khác Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đã...........

Vương Nguyên đỏ mặt, đêm qua diễn ra như thế nào cậu đều nhớ rõ, hắn hôn cậu, ôm cậu, cả hai hòa làm một....

"Tớ muốn trở về kí túc xá, cậu đến sống cùng hắn đi, cậu đi rồi tớ cũng không phải ủy khuất mình sống tại nhà trọ bé tẹo ấy nữa."

Bọn họ là ban tốt, luôn học cùng nhau, sơ trung, cao trung rồi đại học, hiện tại tốt rồi, cậu gặp được một nam nhân, thế nhưng đêm lại không trở về, lại còn ở cùng một nam nhân không rõ ràng, Vương Nguyên rốt cục làm sao vậy, cùng một nam nhân đồng tính luyến ái?

"Hả? tại sao vậy?"

Ánh Triệt thấy giáo sư thu dọn sách vở, cũng cầm bút ném vào trong cặp, lạnh lùng nhìn Vương Nguyên.

"Chính cậu tự mình suy nghĩ kĩ đi, bác cái là một người rất cổ hủ, sức khỏe lại không tốt, nếu cậu không có người nối dõi, bác gái sẽ tức chết. Tớ không hy vọng cậu làm bạn với một người đồng tính, như vậy khiến tớ cảm thấy ghê tởm."

Vương Nguyên chân tay luống cuống thu dọn sách vở, giữ lấy Ánh Triệt, không ngờ cậu ấy lại phản đối cậu và Vương Tuấn Khải ở cùng một chỗ, dĩ nhiên Ánh Triệt là bạn tốt nhất của cậu, cậu mong rằng có thể chia sẻ với cậu ta tất cả, chuyện tình cảm thật khó nói, cậu khong ngờ Ánh Triệt cũng nhìn cậu bằng ánh mắt như vậy.

-Hoàn chương 33-

Trước khi gặp Vương Nguyên đại ca là thụ thì phải??? =))) cho cười vào mặt anh Đại một phát.

Không có ý gì đâu nhưng tôi chán bộ này rồi ý, có cô nào giống tôi không? CMT đi a!!!!!

Klq nhưng edit vội có chỗ nào type nhầm các cô thông cảm nhé.! Mạng chập chờn quá tôi phải tranh thủ lúc mạng khỏe mới up lên được ^^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top