12
Jeonghan đứng bên ngoài thư viện để chờ Seungcheol. Ý nghĩ sắp nhìn thấy anh chàng lúm đồng tiền và ở bên cạnh nhau cả ngày khiến Jeonghan mỉm cười và trái tim bắt đầu đập thình thịch.
"Cậu bé mặt trăng!" Seungcheol bước đến chỗ Jeonghan. "Cậu đang làm gì bên ngoài vậy?"
"Đang đợi anh." Jeonghan trả lời cùng một nụ cười nhẹ trên môi.
"Có thật không?" Seungcheol thở dài, một tay anh chạm vào má Jeonghan. "Đồ ngốc, đáng ra cậu phải đợi bên trong chứ. Sao cứ phải để bản thân đóng băng thế này?"
Jeonghan gần như tan chảy khi bàn tay anh chạm vào.
"Haiz, thật tình..." Seungcheol lại thở dài, rút tay ra và đặt nó lên vai Jeonghan, kéo cậu vào trong thư viện. "Chúng ta đi vào trong thôi."
Không cần phải nói, đôi má lạnh buốt của Jeonghan ngay lập tức nóng lên và chuyển sang màu hồng. "Ngồi bất cứ nơi nào cậu muốn, cậu bé mặt trăng."
Jeonghan chọn một góc, gần cửa sổ và ngồi cách xa mọi người. Cậu đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cửa sổ thì Seungcheol trở về với một đống sách trên tay.
"Cái-" Jeonghan trố mắt ngạc nhiên. "Anh định nghiêm túc đọc tất cả số sách này ấy hả?"
"Tôi cũng không muốn nhưng không còn cách nào khác." Seungcheol cười khúc khích, ngồi xuống ghế. "Cảm ơn vì đã đi cùng tôi. Lâu rồi chúng ta đã không đi chơi cùng nhau nhỉ."
'Đó là lỗi của ai?'
"Không sao đâu." Jeonghan mỉm cười. "Tôi cũng chẳng có việc gì làm ở nhà. Nên là anh cứ tiếp tục học đi, tôi sẽ chỉ lặng lẽ quan sát thôi."
Seungcheol khẽ mỉm cười với Jeonghan trước khi chuyển sự chú ý sang những cuốn sách trước mặt. Jeonghan im lặng nhìn Seungcheol, hàng triệu suy nghĩ chạy qua đầu cậu. Cậu muốn hỏi người con trai hôm trước là ai, rồi tại sao Cheol bận rộn như thế và nhiều điều khác nữa.
Nhưng đã được một thời gian kể từ khi họ đi ra ngoài cùng nhau và Jeonghan không muốn đánh lạc hướng anh chàng lúm đồng tiền khỏi đống sách vở của mình cũng như phá hỏng sự yên bình xung quanh họ. Vì vậy, cậu giữ tất cả những suy nghĩ và thắc mắc cho riêng mình và âm thầm nhìn ngắm chàng trai xinh đẹp trước mặt mình đang đọc sách.
Khi Seungcheol đang học, Jeonghan có rất nhiều thời gian để nhìn và quan sát mọi đặc điểm của Seungcheol. Lông mi dài, lúm đồng tiền mềm mại, làn da nhợt nhạt mịn màng, đôi môi hồng tự nhiên- mọi thứ.
"Cậu đảm bảo bản thân đang không muốn một bức ảnh chứ?" Seungcheol đột nhiên hỏi.
"G-gì cơ?" Jeonghan giật mình ngước lên bắt gặp ánh mắt của Seungcheol.
"Tôi biết cậu đã nói rằng sẽ lặng lẽ theo dõi tôi nhưng tôi có thể tan chảy với tốc độ kiểu này đó, Hannie." Đôi môi Seungcheol kéo lên thành nụ cười. Jeonghan cảm thấy má mình bỏng rát, không biết đó là từ bình luận hay biệt danh kia nữa. Jeonghan không biết.
"Anh-im đi." Jeonghan lầm bầm nhìn xuống bàn, hai má đỏ rực. "Chỉ cần tiếp tục học như ban nãy là được."
"Như ý muốn, cậu bé mặt trăng." Seungcheol cười nhẹ. "Màu đỏ có vẻ hợp với cậu."
Mặt Jeonghan đỏ bừng tợn và cậu vùi mặt vào cánh tay đang để trên bàn.
Seungcheol tiếp tục học trong khi Jeonghan chỉ liếc nhanh về phía anh và giấu mặt trong bàn tay mình. Mọi thứ thật an tĩnh và bình yên đến nỗi Jeonghan không hề biết mình đã ngủ thiếp đi cho đến khi Seungcheol nhẹ nhàng đánh thức cậu dậy.
"Cậu bé mặt trăng." Seungcheol khẽ thì thầm. "Này, cậu bé mặt trăng."
Seungcheol khẽ lay Jeonghan nhưng cậu không nhúc nhích mà vẫn ngủ. Seungcheol mỉm cười với Jeonghan, người đang ngủ rất yên bình và đưa tay ra hất mấy sợi tóc ra khỏi mặt cậu.
"Jeonghannie." Anh thử lại, thì thầm. "Dậy đi. Đến giờ về rồi."
Jeonghan giật mình tỉnh giấc và từ từ ngồi dậy, dụi mắt.
"Anh xong chưa?" Jeonghan lẩm bẩm, nửa tỉnh nửa mê.
"Rồi." Seungcheol mỉm cười với một Jeonghan đang ngái ngủ.
"Mấy giờ rồi?" Jeonghan ngáp và nhìn Seungcheol.
"7 giờ tối." Seungcheol trả lời. "Đi thôi, cậu nhóc buồn ngủ."
Jeonghan đứng dậy và duỗi chân tay trước khi theo Seungcheol ra khỏi thư viện. Lúc họ ra ngoài, cả hai được chào đón với một lớp tuyết dày cộp.
"Wow." Jeonghan thở ra, mê man nhìn lên bầu trời.
"Vãi thật." Seungcheol buông ra tiếng chửi.
"Sao thế?" Jeonghan hất đầu về phía Seungcheol. "Nó không đẹp à?"
"Nó đẹp. Nhưng ..." Seungcheol thở dài. "Căn hộ của tôi ở rất xa và tôi không thích đi bộ trong cái thời tiết này đâu."
Cả hai cùng lâm vào trầm mặc trước khi Seungcheol lại thở dài ngao ngán.
"Tôi phải đi đây, cậu bé mặt trăng." Seungcheol mỉm cười gõ nhẹ vào mũi Jeonghan. "Đi cẩn thận và đảm bảo cậu về nhà an toàn."
Seungcheol toan đi mất nhưng Jeonghan nắm lấy cánh tay anh lại.
"Chờ đã."
"Tôi, ừ thì..." Jeonghan lắp bắp. "Chỉ cần ngủ ở nhà tôi tối nay là được mà. Ý tôi là, thật tệ nếu anh đi bộ về nhà trong thời tiết này và tôi sẽ rất lo lắng và dù sao bố mẹ tôi cũng không ở nhà nên chỉ là chúng ta sẽ...."
"Ồ?" Seungcheol cắt ngang lời nói của Jeonghan và nhướn mày.
"H-hả?" Jeonghan lo lắng hỏi trong bối rối trước khi cậu nhận ra những gì mình vừa nói, đôi mắt cậu mở to và khuôn mặt đỏ ửng.
"Seungcheol, tôi ghét anh!"
"Tại sao? Tôi thậm chí chưa nói gì mà!" Seungcheol bật cười khi thấy Jeonghan quay đi để che đi khuôn mặt đỏ bừng.
"Hannie-ya," Seungcheol gọi, vẫn cười. "Quay lại đây nào."
"Không, anh đi đi." Jeonghan thấp thỏm càu nhàu. "Đi bộ về nhà và đóng băng chính mình đi, tôi không quan tâm."
"Tôi chỉ đùa thôi!" Seungcheol cười khúc khích, đặt tay lên vai Jeonghan và xoay người cậu lại.
"Thực xin lỗi, tôi không thể không làm phiền cậu rồi." Seungcheol cười nhẹ và nhìn vào một Jeonghan đang bĩu môi cùng đôi lông mày đang nhíu lại. "Cậu quá dễ thương để không bị làm phiền."
Jeonghan càng đỏ bừng mặt và cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Cậu lập tức quay người và bắt đầu bước đi.
"Ngậm miệng anh lại!" Jeonghan nhẹ giọng hét lên, bước nhanh. "Đi thôi!"
"Như ý cậu muốn, cậu bé mặt trăng." Seungcheol cười to hơn và đi theo Jeonghan đang bối rối về nhà cậu. Khi họ về đến nơi, cả hai đi lên phòng của Jeonghan để tìm hơi ấm sau quãng đường đi bộ trong thời tiết lạnh cóng.
Jeonghan mở tủ quần áo của mình để tìm một chiếc áo len quá cỡ và đưa nó cho Seungcheol.
"Tôi nghĩ rằng cái này có thể hợp với anh."
"Cảm ơn nhe." Seungcheol mỉm cười trước khi nắm lấy chiếc áo len và cởi chiếc áo đang mặc trên người ra.
Và Jeonghan không thể không nhìn chằm chằm vào tình huống này.
Seungcheol nhìn Jeonghan và bắt gặp ánh mắt cậu đang chăm chú nhìn anh. Anh cố tình đối mặt hoàn toàn với Jeonghan trong trạng thái đang cởi trần và nhếch mép cười,
"Như những gì cậu thấy?"
Jeonghan cứng đơ người, cả khuôn mặt biến thành màu cà chua.
Jeonghan ngay lập tức quay đi, mặc kệ Seungcheol đang cười khúc khích.
"Anh im đi."
"Xin lỗi, Hannie. Tôi hứa sẽ không trêu cậu nữa."
Cả hai trở nên im lặng và chỉ có tiếng Seungcheol thay quần áo lấp đầy căn phòng. Jeonghan cắn môi, tự tranh luận với chính mình.
Cậu đứng im lặng, phân vân có nên hỏi Seungcheol hay không cho đến khi cuối cùng cũng chịu thua.
"N-Này, Cheol." Jeonghan khẽ gọi, vẫn không quay lại đối mặt với Seungcheol.
"Hửm?" Seungcheol ậm ừ đáp lại, vẫn mặc quần áo.
"N-người ấy là ai, cuối tuần trước...?"
"Cuối tuần trước?" Seungcheol hỏi lại sau khi mặc xong quần áo.
"Ừm." Jeonghan nuốt khan. "Tôi-chúng tôi đã thấy anh vào thứ bảy tuần trước với, với một người nào đó trong thị trấn." Jeonghan cắn môi khi Seungcheol im lặng một lúc chưa trả lời. Chúa ơi, trái tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"À," Seungcheol đột nhiên trả lời. "Đó là bạn của tôi, Mingyu."
Điều này khiến Jeonghan quay lại trước tin tức tuyệt vời mà cậu vừa nghe được.
"Thật không?" Cậu nhiệt tình hỏi lại.
"Ừ, soulmate của MIngyu và cậu ấy đã đến thăm tôi vào cuối tuần trước." Seungcheol mỉm cười. "Sao thế?"
"Tôi không- không có gì."
Jeonghan nuốt nước bọt khi Seungcheol tiếp tục mỉm cười. Cậu cắn môi phân vân với chính mình một lần nữa vì biết rằng đây là cơ hội hoàn hảo để hỏi Seungcheol về soulmate của anh ấy. Jeonghan không chắc tại sao nhưng câu trả lời của Seungcheol có thể sẽ làm cậu sợ. Rất nhiều.
Nhưng cậu đã nuốt xuống nỗi sợ hãi.
"C-còn về...? "Jeonghan run rẩy hỏi, nhìn Cheol. "Soulmate của anh đâu?"
Khoảnh khắc từ 'soulmate' tuột ra khỏi miệng Jeonghan, biểu cảm của Seungcheol lập tức thay đổi. Nụ cười của anh bị biến mất và vẻ mặt anh dần cứng lại.
Seungcheol vẫn im lặng, vẻ mặt lạnh lùng và xa cách. Jeonghan cắn môi mạnh hơn và thử lại lần nữa, "Seu-"
"Jeonghan." Seungcheol trầm giọng nói, không nhìn vào mắt Jeonghan. "Quên nó đi."
Jeonghan rùng mình trước tông giọng mà Seungcheol vừa nói. Cậu không thể nói lại bất cứ điều gì.
Seungcheol không nghĩ gì thêm, anh quay đi và bắt đầu tiến lại gần giường, Jeonghan nắm lấy cổ tay phải của anh, làm cho chiếc áo len hơi nhăn lại, kéo lên trên. Seungcheol ngay lập tức rút tay ra nhưng Jeonghan đã thấy nó. Cậu thấy một vết đen.
"S-Seungcheol–" Jeonghan run rẩy thở ra.
Seungcheol vẫn im lặng, không cử động và không thốt lên một lời nào.
"Cheol." Jeonghan cất tiếng gọi, cảm xúc lẫn lộn tràn về. Seungcheol thở dài trước khi ngồi xuống giường của Jeonghan. Anh nhìn Jeonghan và vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh.
"Đến đây." Anh khẽ nói.
Jeonghan do dự nhưng rồi cũng ngồi xuống cạnh anh. Seungcheol im lặng một lúc trước khi xắn tay áo lên, để lộ một vệt nắng đen.
"Soulmate của tôi đâu ấy à?" Seungcheol thấp giọng nói. "Cô ấy chết rồi."
Jeonghan có thể cảm thấy trái tim mình như vỡ ra.
Bây giờ tất cả đều dần sáng tỏ, giống như cậu, Seungcheol luôn mặc quần áo dài và đảm bảo cổ tay của anh ấy được che kín. Có lẽ đây là lý do tại sao Seungcheol không hỏi vì sao Jeonghan lại khóc đêm đó hoặc tại sao họ không bao giờ nói về biểu tượng phát sáng và soulmate của mình.
"Cô ấy đã chết trước khi tôi có cơ hội biết cô ấy." Seungcheol tiếp tục, giọng nặng trĩu. "Tôi vừa đi dạo quanh thành phố thì xảy ra tai nạn. Ai đó đã chạy qua đường. Tất cả bọn họ đều hoảng loạn và xúm lại trong khi tôi-" Seungcheol hít một hơi thật sâu.
"Tôi cảm thấy người mình như bị xé nát." Seungcheol cười khổ. "Từng chút một. Tôi không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Nó quá đột ngột. Cổ tay tôi bắt đầu bỏng rát, tôi không thể thở được, tầm nhìn của tôi bắt đầu tối sầm lại và tôi đau đến mức ngã quỵ xuống đất."
"V-và sau đó," Seungcheol nuốt khan, vẫn nhìn xuống cổ tay mình. "Tôi nhìn thấy cô ấy. Mắt cô ấy nhắm nghiền và cô ấy dính đầy máu nhưng tôi biết... Tôi biết cô ấy là soulmate của tôi. Tôi chạy đến, lúc đó cô ấy đang nằm giữa đường và bao quanh bởi mọi người xung quanh, ngay cả khi mỗi chuyển động đều đang xé toạc tôi ra."
"Và cậu có tin được không?" Seungcheol bật cười khi quay lại nhìn Jeonghan với những giọt nước mắt không rõ là đã rơi xuống xúc nào. "Họ nói rằng cô ấy đột nhiên băng qua đường một cách vội vàng. Tại sao? Để đến với tôi đấy. Bởi vì cô ấy đã nhìn thấy tôi." Giọng của Seungcheol vỡ òa cùng những giọt nước mắt rơi không ngừng.
"Jeonghan," Seungcheol đột ngột gọi to. "Tôi thậm chí còn không biết cô ấy. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy và cô ấy đang...đang dần chết."
Jeonghan cố nuốt xuống cục u trong cổ họng, nước mắt trào ra khi cậu vòng tay ôm chặt lấy Seungcheol.
Seungcheol vùi mặt vào cổ Jeonghan, vòng tay quanh hông và ôm chặt lấy cậu, thật chặt như thể anh sợ Jeonghan cũng sẽ biến mất. Jeonghan giữ Seungcheol chặt hơn, để nói với anh ấy rằng cậu đang ở đây.
"Nó đau lắm." Seungcheol thì thầm.
"Nó vẫn còn đau đến mức...chết tiệt."
Jeonghan cắn môi và ôm Seungcheol chặt hơn, nước mắt rơi xuống khuôn mặt không ngăn được.
"Tôi hiểu cảm giác của anh." Cậu thì thầm, trái tim đang tan nát cả vì cậu và vì Seungcheol.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top