Thú nhận
Lần thứ 100 trong tuần đó, cặp đôi đứng trước mặt Giám đốc với những biểu cảm ảm đạm. Giám đốc tự hào mình là một người khá tinh ý. Ông thường biết mọi người sẽ nói gì, đôi khi ngay cả khi trước khi họ biết. Đó là tài năng của ông mà khiến bất kỳ ai cũng khó có thể qua mắt ông.
"Tôi nghĩ đây sẽ là một buổi sáng tốt lành." Ông khẽ thở dài trước khi tháo cặp kính đọc sách và dụi đôi mắt mệt mỏi. "Lương y Granger, cô có phiền đến cánh chính để giúp đỡ một chút không? Hôm nay họ thiếu nguồn lực."
"Tất nhiên rồi, Giám đốc, tôi rất sẵn lòng." Cô liếc nhìn Draco. "Có điều này tôi-chúng tôi rất muốn nói với ông."
"Hermione và-"
"Lương y Malfoy, chúng tôi sắp hết bạc hà, cậu có thể chạy ra ngoài và lấy một ít không? Hai ngày nữa hàng của chúng ta mới đến."
"Vâng, tất nhiên, nhưng trước hết-"
"Lương y Granger, sao cô còn chưa đi đến cánh chính? Họ cần cô. "
"Giám đốc, làm ơn chúng tôi chỉ cần ..."
"Cô có thể đi."Giám đốc đặt kính trở lại sống mũi khi vẫy họ ra khỏi văn phòng." Chúng ta có thể nói chuyện sau. "
Hai người bước ra khỏi phòng một cách tê liệt. "Em đoán chúng ta có thể thử lại tối nay?" Lông mày Hermione hơi nhíu lại.
Draco thở dài và gãi sau gáy. Cho dù họ đã cố gắng bao nhiêu lần thì Giám đốc đều từ chối nói chuyện với họ. "Có lẽ chúng ta nên ngừng cố? "
"Không. Chúng ta phải nói với ông ấy." Cô quay lại trước khi anh có thể kịp nói thêm lời nào và bước vào thang máy. Đôi môi của lương y Jeffers co giật khi chứng kiến sự tương tác giữa ba người. Ông biết Giám đốc đang làm gì. Ông đã biết người này đủ lâu để nhận ra tránh né. Ngay sau khi lương y Granger rời đi, ông tiếp cận người bạn của mình. "Anh sẽ đuổi họ đi bao nhiêu lần nữa?"
Giám đốc nhìn lên từ đống giấy của mình. "Bao nhiêu lần cũng được."
Một tiếng cười khẽ thoát ra môi của vị lương y già. "Anh biết rằng họ sẽ không bỏ cuộc. Đặc biệt là lương y Granger. Ý tôi là ..." Ông nghiêng cằm xuống và ra hiệu về nơi họ đang đứng. "Họ đã ở đây vô số lần."
"Đúng, nhưng nếu họ không bao giờ nói với tôi, thì tôi có thể giả vờ không có gì để nói. Chúng ta có thể tiếp tục như hiện tại." Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi ông khi ông nhìn lương y Malfoy nắm tay một bệnh nhân trẻ và dẫn họ về phòng.
"Vậy anh chấp thuận?" Lương y Jeffers nhướng mày trước lời xác nhận của bạn mình. "Nhưng anh sẽ tiếp tục né tránh chủ đề để không cần phải sử dụng quy tắc ngớ ngẩn của mình?"
Giám đốc gật đầu. "Cho đến khi cả hai cuối cùng bắt kịp. Và nó không thực sự là quy tắc của tôi, đó là của Bệnh viện."
Vị lương y già cười một cách mê đắm. "Cả hai đều là những lương y xuất sắc. Họ là những sinh viên sáng giá nhất và sáng thứ hai trong năm của họ, nhưng tôi nghĩ rằng họ có thể quá ngu ngốc để bắt kịp những gì anh đang làm. Đặc biệt là, lương y Granger. Cô ấy sẽ tiếp tục cố gắng."
"Cả hai đều không ngu ngốc, họ chỉ cần một chút trợ giúp để hiểu." Ông quan tâm đến người bạn của mình qua vành kính.
Lương y Jeffers chậm rãi gật đầu. "Tốt. Tôi có thể giúp được." Ông đan những ngón tay ra sau lưng và đưa ra một cái nhìn đầy hiểu biết. Giám đốc là một người rất chuyên nghiệp, nhưng đôi khi ông cũng phá vỡ các quy tắc và lương y Jeffers rất vui khi được hỗ trợ ông trong việc này. Khi rời văn phòng và bắt đầu dạo quanh hành lang , cuối cùng, ông cũng tìm được lương y Malloy gần ấm trà.
Người lương y trẻ tuổi vừa tự rót cho mình một cốc thì lương y Jeffers gọi anh. "Lương y Malfoy, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
"Tất nhiên rồi." Draco cầm trà lên và đi đến chỗ lương y. "Có chuyện gì vậy?"
"Ồ, không có gì." Lương y Jeffers mỉm cười ấm áp. "Cậu có để ý rằng khi ai đó biết điều gì tồi tệ sẽ xảy ra hoặc họ không muốn trải qua một tình huống nào đó, họ thường có xu hướng trì hoãn hoặc thậm chí tránh né sự kiện đó không."
Chân mày anh thoáng chốc nhíu lại. "Có phải phòng 301 lại từ chối hỗ trợ lần nữa không? Tôi tưởng anh ta đã vượt qua được."
"Không, ý tôi không phải thế." Lương y già xua tay. "Giám đốc, là một người rất thông minh. Anh ấy có xu hướng để ý mọi thứ và thậm chí nhìn thấy mọi thứ trước khi chúng xảy ra. Rất khó để nảy sinh điều gì đó mà anh ấy chưa biết." Ông nhìn Draco. "Vì vậy, đôi khi, anh ấy sẽ tránh một số cuộc trò chuyện nhất định bởi vì anh ấy đã biết những gì sẽ được nói."
"Tôi, ừm, tôi không chắc mình đang hiểu kịp ông. Giám đốc có cần nói chuyện với tôi không?" Anh hỏi. "Hay là tôi đang gặp rắc rối?"
Lương y Jeffers nhắm mắt và véo nhẹ sống mũi. "Cậu đã bao giờ nghe câu nếu được tặng quà là ngựa thì đừng có vạch mồm nó ra xem chưa"? Điều đó có nghĩa là cậu không nên đặt câu hỏi về lý do cho một món quà hay một điều tốt. Cậu và lương y Granger đã cố gắng nói chuyện với giám đốc từ mấy ngày nay rồi phải không? " Ông dang hai tay ra và nhún nhẹ. "Có lẽ cậu nên ngừng cố."
Sự im lặng kéo dài giữa hai người khi Draco bắt kịp những gì ông vừa nói. "Ý tôi là, tôi muốn nhưng cô ấy không nghĩ chúng tôi nên ... ồ. Vậy, Giám đốc biết và ông ấy không muốn chúng tôi nói với ông ấy?"
Lương y già nhún vai thản nhiên. "Nghĩ về nó đi." Ông dừng lại khi đi về phía trạm lương y. "Lương y Malfoy, cậu không phải đang trên đường để nói chuyện với lương y Granger sao? Tôi tin rằng cả hai có những vấn đề quan trọng cần thảo luận."
"Phải, tất nhiên rồi." Draco nhìn quanh đại sảnh. "Ông sẽ không tình cờ biết cô ấy đang ở đâu chứ?" Khi vị lương y già chỉ xuống hành lang, Draco gật đầu và bắt đầu bước đi. Giám đốc biết và muốn giả vờ như ông ấy không biết. Có vẻ hơi trẻ con đối với Draco nhưng anh không định hỏi lại Giám đốc. Đặc biệt là khi nó có nghĩa là có thể hẹn hò với Hermione và vẫn làm việc ở đơn vị khoa nhi.
"Ôi, lương y Malfoy, tôi đang trên đường đến nói chuyện với Giám đốc." Hermione đứng ở cửa văn phòng khi anh đi ngang qua.
"Thực ra, tôi cần thảo luận vài điều với cô." Anh ra hiệu vào văn phòng của cô và đóng cửa lại sau lưng họ. Sau khi chắc chắn rằng rèm đã được kéo lại, Draco vòng tay qua eo cô và áp môi mình vào môi cô. Cô đã không phản ứng lại theo cách anh mong muốn. Đột ngột, cô chống tay vào ngực anh và nhìn xung quanh.
"Anh đang làm gì vậy?" Cô rít lên. "Giám đốc có thể vào-"
"Giám đốc đã biết rồi." Anh ôm má cô và cười toe toét. "Ông ấy không muốn chúng ta nói với ông ấy vì ông ấy đã biết. Và ông ấy không quan tâm." Khi cô không trả lời, anh nói tiếp "Anh đã nói chuyện với lương y Jeffers, ông ấy nói Giám đốc đã biết và trì hoãn cuộc trò chuyện liên tục vì ông ấy không muốn chúng ta nói với ông ấy."
Cô mím môi. "Không, chúng ta vẫn phải nói với ông ấy. Chúng ta phải thành thật."
Anh đảo mắt và nhẹ nhàng đẩy cô về phía bàn làm việc của mình. Khi cô đang ngồi, anh đứng lại và khoanh tay. "Em có muốn nói với Giám đốc những điều mà ông ấy đã biết không? Em muốn đến gặp Giám đốc và nói rằng, 'Giám đốc, chúng tôi đang hẹn hò.' Và ông ấy sẽ trả lời, "Vâng, tôi biết."? "Anh hỏi." Rồi chúng ta sẽ đạt được gì khi làm điều đó? Giám đốc sẽ biết chúng ta đang hẹn hò sao? Bởi vì ông ấy đã biết rồi. "
"Được rồi, nói là ông ấy đã biết- "
" Ông ấy biết. "
Cô cố tình phớt lờ anh."Tại sao ông ấy không làm gì cả? "
Draco cau mày một lúc."Lương y Jeffers đã nói điều gì đó về một con ngựa là quà. Em có biết ý của ông ấy là gì không? "
"Nếu được tặng quà là ngựa thì đừng có vạch mồm nó ra xem." Hermione gật đầu. "Nó có nghĩa là không đặt câu hỏi về một điều tốt."
"Làm thế nào mà em biết - mà thôi quên đi, lương y Jeffers nói rằng đó là một món quà từ Giám đốc." Anh nhún vai và thản nhiên bước về phía cô. "Vậy có lẽ chúng ta không nên nói gì." Anh ôm lấy mặt cô và nhếch mép. "Bên cạnh đó, em có thực sự muốn làm việc trên các tầng khác nhau không? Sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta ở cùng một đơn vị. Và chúng ta có thể lên kế hoạch nghỉ trưa hoặc ngủ một chút trên ghế sofa.
Cô bật ra tiếng cười nhẹ. "Chà, nếu Giám đốc không muốn chúng ta nói, thì tốt hơn chúng ta nên nghe lời ông ấy."
"Chính xác là suy nghĩ của anh. Phải tôn trọng mong muốn của cấp trên."
Hermione khịt mũi và mở cửa phòng làm việc. "Cấp trên? Đã bao giờ anh coi trọng cấp trên đâu?"
"Đau đấy." Anh chế giễu và ôm lấy ngực của mình. "Em đã tự mình nói điều đó nhiều lần, anh là một người đã thay đổi. Chỉ vì anh chưa bao giờ tôn trọng sếp không có nghĩa là anh không thể bắt đầu từ bây giờ." Trước đôi lông mày nhíu lại của cô, anh nhún vai. "Ý anh là, nó có thể xảy ra. Có lẽ sẽ không, nhưng nó có thể."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top