Rắc rối còn lớn hơn
Đóng cửa lại sau lưng, Draco thở dài. Anh muốn đến gặp Hermione. Anh muốn biết cô vẫn ổn, rằng thuốc giải đã hoạt động và cô lại khỏe mạnh trở lại. Nhưng cho dù anh muốn bao nhiêu, dù anh nghĩ đến việc đi bao nhiêu lần, một cái gì đó luôn ngăn anh bước ra khỏi căn hộ của mình.
Ba tiếng gõ mạnh vào cửa làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh. "Ồ, thôi nào." Anh thậm chí còn chưa quay trở lại ghế trước khi tiếng gõ vang lên trên cánh cửa mà anh vừa đóng lại. Bà Weasley. Anh rên rỉ kéo cửa trước của mình ra. "Bà Weasley, làm ơn-" Anh ngậm chặt miệng lại khi mắt anh bắt gặp một cặp mắt màu xanh lá cây tươi sáng.
"Không hẳn." Chàng trai tóc đen, xù xì bắt đầu bước vào căn hộ khi cánh cửa đột nhiên va chạm với khuôn mặt của cậu. "Không." Draco đẩy sức nặng của mình vào gỗ và đẩy. "Mày không được vào."
Harry trợn mắt và đẩy lùi lại. "Hãy đi đi! Bà Weasley đã cảnh báo mày và tao tin rằng phù thủy người Pháp cũng vậy. Vì vậy, hai cuộc đình công, tao là lần thứ ba. Mày phải ra ngoài."
Bỏ qua tài liệu tham khảo mà anh không hiểu, Draco ném vai vào cửa. "Không." Người cuối cùng anh muốn gặp lúc này là Harry Potter.
"Thôi nào! Mày là gì vậy, 5 tuổi chắc?" Cậu càu nhàu. "Dừng.Đẩy.Cửa.Đi" Harry chen chân vào giữa cánh cửa và khung cửa cố gắng chui qua khe nứt. "Ha!" Cậu thở hổn hển. "Nhận lấy.Woo." Cậu nghiêng người khi hít thở. Làm thế nào mà cậu có thể chạy qua rừng trong nhiều tháng khi cậu khó thở chỉ sau ba mươi giây chống đẩy trên gỗ?
"Ra ngoài." Draco rút đũa phép ra.
"Ôi, làm ơn đi." Harry bước đến chiếc ghế dài và thả mình xuống. "Tụi mày lúc nào cũng sủa, chứ đâu có cắn." Cậu thở dài thườn thượt và khiến bản thân thoải mái hơn. "Và không phải mày đã tuyên thệ rằng sẽ không gây hại? Hay một cái gì đó tương tự như thế sao."
"Tao sẽ không đến bệnh viện." Anh quát.
"Tao biết." Harry nhặt một sợi chỉ trên cánh tay của chiếc ghế dài. "Và tao ổn với điều đó. Thực sự, tao cảm thấy nhẹ nhõm."
"Tại sao?" Ngay lập tức, Draco trong lòng thầm nguyền rủa bản thân vì đã hỏi.
"Chà, trước hết. Mày không đủ tốt với bồ ấy. Thứ hai, mày là một kẻ hèn nhát, thậm chí không thể đối mặt với bồ ấy, điều đó đã hỗ trợ cho lý do đầu tiên. Và thứ ba, mày có ở đó vào dịp Giáng sinh không? Điều đó thật khó xử. Mày có thực sự nghĩ rằng với sự lựa chọn, Hermione sẽ chọn mày thay vì gia đình của bồ ấy không?" Harry đá chân lên bàn cà phê và nhún vai. "Ngoài ra, không ai trong bọn tao nghĩ rằng mày đủ tốt với bồ ấy."
Khi Harry nói, Draco nắm chặt hai tay. Vai anh siết chặt và từ từ, môi anh cong lên. "Tại sao tao phải quan tâm đến những gì tụi mày nghĩ? Hả? Tại sao ý kiến của tụi mày lại quan trọng với tao?" Anh rít lên. "Tao không cần phải đối xử tốt với tất cả tụi mày, tao chỉ cần đối xử tốt với cô ấy và bản thân tao. Bọn tao mới là hai người trong mối quan hệ này."
Harry khịt mũi. "À, rõ ràng không phải vì mày không đến thăm bồ ấy, mà trước đây mày đã từng yêu ai chưa? Mày không chỉ đang hẹn hò với cô gái đó, mày đang hẹn hò với cả gia đình của cổ. Mày có thể khiến bà Weasley cảm thấy mày tuyệt vời nhưng bà ấy là người duy nhất. "
"Mày sai rồi." Draco nhếch mép. "Mẹ của Hermione thích tao và bố cô ấy. Tao có 75% bố mẹ cô ấy đứng về phía tao. Tao chỉ cần ông Weasley và tao sẽ ở mức 100%. Ngoài ra, Fleur thích tao, Bill và Ginny cũng vậy." Anh ngoe nguẩy lông mày. "Thử lại xem."
"Ginny không thích mày."
"Có, cô ấy có." Anh bỏ túi cây đũa phép và đi đến chỗ ghế dài. "Vì vậy, tao không quan tâm liệu" Cậu bé vàng "có thích tao hay không. Và Chồn đó, hắn không bao giờ xứng đáng với cô ấy nên thậm chí đừng nghĩ đến việc cố gắng đưa hai người họ trở lại với nhau. "Anh lặng lẽ nói thêm.
"Mày cũng không xứng với bồ ấy." Harry tiếp tục nhặt đồ trên tay vịn của chiếc ghế dài.
"Ừ, tao biết, nhưng ít nhất cô ấy cũng xứng đáng với một người biết trân trọng cô ấy."
"Ôi, làm ơn đi." Harry vọt lên. "Đừng nói trân trọng bồ ấy, mày gần như không biết gì về bồ ấy. "
"Tao biết nhiều về cô ấy hơn hầu hết tụi mày!" Anh chỉ tay về phía Harry. "Cô ấy quan tâm đến từng bệnh nhân đến bệnh viện hơn là quan tâm đến bản thân. Không quan trọng cô ấy phải làm bao nhiêu công việc hoặc cô ấy đã làm việc bao lâu, nếu một đứa trẻ yêu cầu cô ấy đọc cho chúng một câu chuyện để chúng có thể ngủ thiếp đi thì cô ấy sẽ thức cả đêm với đứa trẻ đó." Ấm đun nước trên bếp đã bắt đầu huýt sáo khi Draco tiếp tục. "Khi cô ấy ngủ, lông mày của cô ấy nhíu lại, ngay cả khi cô ấy đang có một giấc mơ đẹp. Cô ấy nhảy khi đang làm bữa sáng, tao cá là mày không biết điều đó!"
Một nụ cười len lỏi trên khuôn mặt Harry khi Draco tiếp tục la hét. Cậu đi về phía ấm đun nước và tắt đầu đốt. "Và điều đó có nghĩa là mày biết về bồ ấy. Chỉ vừa phải."
"Cô ấy cần một người nhận ra cô ấy tài năng như thế nào và biết rằng cô ấy đặt toàn bộ trái tim mình vào mọi thứ ngay cả khi cô ấy không nhận lại được gì!" Anh theo Harry vào bếp. "Mỗi lần cô ấy và Ron cãi nhau, tao là người cô ấy tìm đến. Cô ấy đã khóc nức nở vào ngày Ron làm tan nát trái tim của cô ấy. Hôm đó mày ở đâu? Hả? Tao là người đã ở đó vì cô ấy. Tao đảm bảo cô ấy đã lên giường. Một cách an toàn. Tao có thể không xứng đáng với cô ấy nhưng tao chắc chắn sẽ cố gắng như vậy. "
"Vậy mày còn chờ gì nữa?" Harry bình tĩnh hỏi.
Draco lùi lại một bước. "Cái gì?"
"Tiếp tục đi. Hãy cố gắng và xứng đáng với bồ ấy. Hãy chứng minh rằng mày xứng đáng với bồ ấy." Cậu khoanh tay và tự mãn nhìn Draco.
Anh thích tin rằng mình là một người bình tĩnh và điềm đạm, mặc dù đó hiếm khi là một mô tả chính xác về anh. "Ra ngoài." Draco nắm lấy vai Harry và kéo cậu về phía cửa. "Ra khỏi đây!" Anh đẩy vào lưng Harry.
"Tao không thích mày, không bao giờ." Cậu nói tiếp như thể cậu không bị ép đi qua lối vào. "Nhưng nếu Hermione yêu mày, thì với tao như vậy là đủ."
"Biến đi!"
"Hẹn gặp lại, Malfoy." Harry lao qua cánh cửa và cười toe toét. Tất cả quá dễ dàng.
Bà Weasley đang đứng trên vỉa hè vặn hai tay khi cậu bước ra khỏi căn hộ. "Harry!" Bà thở dài khi cậu đi xuống phố. " Cậu ấy sẽ đến thăm con bé chứ?"
"Cậu ta có thể không đến bệnh viện, nhưng cậu ta vẫn chưa từ bỏ bồ ấy." Cậu giơ tay ra và bắt đầu bước đi khi bà Weasley nắm lấy nó.
"Ta nghe thấy tiếng la hét, con đã nói gì với cậu ấy ?"
Cậu nhún vai. "Không nhiều, chỉ đủ để cậu ta trở nên phòng thủ. Bây giờ, chúng ta hãy đi dọn giường cho Hermione ở Hang Sóc." Cậu đề nghị. "Con nghĩ bồ ấy sẽ mất một chút thời gian để hồi phục trước khi bồ ấy có thể về nhà một mình."
"Còn Draco thì sao? Khi nào cậu ấy đến thăm con bé?"
"Có lẽ không phải thời gian này. Cậu ta không muốn chứng minh rằng con đã đúng." Harry nhún vai khi họ đi xuống phố. "Nhưng chỉ cần bà đợi, cậu ta nhất định sẽ đến. Đàn ông thích làm những gì họ không được phép."
Bà Weasley cáu kỉnh. "Cậu ấy sẽ đi tìm con bé vì cậu ấy yêu nó. Chứ đâu phải vì con bảo cậu ấy đừng làm thế. Cứ xem đi." Bà chỉ một ngón tay vào cậu trước khi đâm nó vào bên hông cậu.
"Được rồi "Harry xoa xoa bên hông trước khi cười. "Cậu ta sẽ đến với bồ ấy vì cậu ta yêu bồ ấy, nhưng con chỉ đang đẩy nhanh quá trình một chút. Ừm, bà Weasley ... bà có nghĩ Ginny thực sự thích Draco không, hay cô ấy dung thứ cho cậu ta vì cậu ta là của Hermione ... " Cậu tìm kiếm từ thích hợp." Tình yêu? Bạn bè? Chuyện con trai? "
"Ôi, Ginny thực sự thích Draco. Ý ta là, làm sao con bé có thể không thích cậu bé tuyệt vời đó?" Bà tặc lưỡi "Thật lịch sự và đúng đắn. "
"Tuyệt, con đã mất cả Ginny và Teddy trước cách lén lút của con rắn đó." Harry lẩm bẩm một cách khó tin.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top