Anh có thực sự là một Uchiha? (Sakura và Shisui ft. Mọi người)
Cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc. Những người chết được tái sinh bởi các vị thần, những người có tội thì phải nhận lấy cái chết. Đó cũng là một điều tốt vì cuối cùng Naruto cũng sẽ chính thức gặp lại cha mẹ mình, Sasuke sẽ được gặp gia đình và cả gia tộc cũng được trở lại, Kakashi được gặp cha và đồng đội của mình, Sai sẽ gặp lại Shin, Haku và Zabuza cũng được đưa trở lại và thậm chí cả Akatsuki bao gồm Yahiko và Nagato. Jiraiya được hồi sinh, Tsunade và Orochimaru rất vui mừng. Dan và em trai của Tsunade cũng được hồi sinh khiến Hokage đệ ngũ càng vui hơn.
Sakura mỉm cười nhẹ nhõm khi thấy mọi người hạnh phúc như vậy. Nụ cười của cô ấy mở rộng khi cô nhìn thấy Asuma mới hồi sinh đang ôm Kurenai cùng với Ino, Shikamaru và Chōji thổn thức. Sau đó, cô nhìn thấy Hinata ôm Neji dữ dội đến nỗi cô nghĩ rằng cô ấy sẽ bóp nghẹt cậu ta mất. Lee, Gai và Tenten ở bên cạnh họ, vừa cười vừa khóc vì sung sướng. Hizashi, cha của Neji, cũng được hồi sinh và được chào đón trở lại bởi Hiashi, cha của Hinata. Kiba đang cười toe toét vì cuộc hội ngộ của họ trong khi Shino im lặng suốt thời gian đó nhưng cô y tế tóc hồng có thể nói rằng cậu ta cũng rất vui.
Cuối cùng, cuộc chiến đã kết thúc. Mọi người có thể trở về nhà. Hạnh phúc và mãn nguyện. Gánh nặng của cô đã biến mất một chút sau khi chứng kiến tất cả những người thân yêu của bạn bè cô được đưa trở lại thế giới của người sống một lần nữa. Tuy nhiên, cô cảm thấy tiếc cho những người kém may mắn khi không có được cơ hội đó. Trước khi cô có thể tập trung vào việc đó hơn nữa, cô có thể cảm thấy sự mệt mỏi đang thấm qua cơ thể và những đường đen đánh dấu cơ thể có đang từ từ quay trở lại trên trán nơi đặt Âm phong ấn của cô.
Cô quỳ một chân xuống, chống đỡ bằng cách chống tay xuống đất. Cô âm thầm nghiến răng. Sử dụng Âm phong ấn có một hậu quả lớn và vì cô ấy đã sử dụng nó trong một thời gian dài, cô ấy có thể cắt giảm 12 hoặc 13 năm tuổi thọ tự nhiên của mình.
Một bàn tay ấm áp đặt lên vai phải của cô. Cô nhìn lên và nhìn thấy vẻ mặt lo lắng nhưng với nụ cười nhếch mép của người đã từng là kẻ thù của mình - Akasuna no Sasori.
"Đã lâu không gặp, nhóc con," anh chào hỏi và quỳ xuống ngang với cô. "Ngươi có ổn không đấy?"
"À, Sasori-san," cô ấy gật đầu. "Tôi không sao. Tôi chỉ bị kiệt sức thôi."
"Ngươi chắc chắn đã trưởng thành rồi. Ngươi cũng trở nên mạnh mẽ hơn," anh nói với một nụ cười nhỏ.
Sakura không thể chịu đựng được nữa, cô đang nhìn thấy những đốm đen và cô cần phải nhắm mắt lại. "Tôi xin lỗi, Sasori-san, nhưng tôi có thể mượn vai của anh một lúc được không? Tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được."
Anh nghiên cứu khuôn mặt của cô trước khi để cô làm những gì cô muốn. Cô mỉm cười nhẹ trước khi nhắm mắt và dựa vào vai anh. Cô ấy có thể cảm thấy cánh tay của anh ấy vòng qua cô trong một cử chỉ ngượng ngùng nhưng an ủi. Cô thầm cảm kích trước nỗ lực của anh.
"Ta có nên gọi bác sĩ không?"
"K-Không," cô ấy lắp bắp. "Tôi có thể giải quyết chuyện này. Tôi ổn, Sasori-san."
"Ngươi mạnh miệng như vậy mà còn không cả mở được mắt. Đừng cứng đầu nữa để ta gọi bác sĩ", anh nói rồi thở dài.
"Những người bị thương quan trọng hơn nhiều so với cơn đau đầu nhẹ của tôi," cô nhẹ nhàng đáp lại. " Để tôi nghỉ chút đi . Tôi sẽ xoay sở chuyện này, tin tôi đi, tôi cũng là một bác sĩ."
"Dù sao thì ngươi đã làm gì khiến bản thân kiệt sức hơn bình thường? Ta biết rằng chiến tranh đã gây tổn hại đến sức khỏe của ngươi nhưng nó không nên ảnh hưởng đến ngươi nhiều như vậy", anh cau mày.
Cô cười khúc khích. "Oa, anh thật sự đã thay đổi rồi, nhỉ? Ai biết rằng cái chết là giải pháp duy nhất để anh thay đổi."
Anh đảo mắt. "Ngươi đang đau đớn và ngươi vẫn có gan để đùa à."
"Ugh, sao cũng được. Chỉ cần im lặng -"
"Ngươi nghĩ ngươi đang làm cái quái gì với Sakura-chan hả, tên khốn ?!" một giọng nói lớn rõ ràng là của jinchūriki phát ra, thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong khu đất trống.
Sakura thấp thỏm rên rỉ vì xấu hổ.
"Whoa! Lên đi, Sasori-danna, un! Bạn là đàn ông mà!" Deidara hét lên.
"Cái quái gì vậy, đồ con rối? Nếu ngươi đang quyến rũ một người phụ nữ, ngươi cũng nên rủ ta chứ!" Hidan rên rỉ.
"Trán dồ! Cậu đang làm gì vậy, đang rúc vào kẻ thù từng là của mình à?!"
"Đúng vậy!" Temari lớn tiếng đồng ý. "Thay vào đó, cậu nên ôm chặt lấy Gaara!"
"Temari!" Gaara xấu hổ nhìn chị gái mình.
"Lùi lại đi, đồ con rối!" Naruto tiến về phía họ và kéo cô ra khỏi người đàn ông tóc đỏ.
"Cậu cũng vậy, Gaara! Tớ đã nghĩ cậu là bạn thân nhất của mình! Sakura-chan thuộc về Sasuke-teme!"
"Hn."
"Cái gì! Sasuke-kun thuộc về tôi!" Karin hét lên. "Và chỉ mình tôi!"
"Này, Chōjurō, không phải cậu nói rằng cậu thích kunoichi tóc hồng đó sao?" Mei hỏi, thành tiếng. "Chà, cô ấy có nhiều người theo đuổi đấy."
"Mei-sama!"
"Tất cả bọn khốn kiếp các ngươi tốt hơn hết nên tránh xa đệ tử quý giá của ta ngay lập tức!" Tsunade gầm gừ. "Nếu ngươi định tán tỉnh con bé, tốt hơn hết là ngươi nên thông qua ta!"
"Tsunade-sama," Shizune thở dài và lắc đầu.
"Naruto," cô thì thầm. "Đưa tớ đến cái lều gần nhất. Đầu tớ đau quá."
"Chắc chắn rồi, Sakura-chan!" Cậu cười toe toét trước khi hất cô lên theo phong cách cô dâu và chạy về phía căn lều gần nhất như cô yêu cầu. "Tớ sẽ tìm thuốc cho cậu, Sakura-chan! Tớ sẽ quay lại ngay!"
Cậu thậm chí không buồn dừng lại khi cô gọi cậu. Cô thở dài, bước tới giường ngồi xuống, gục đầu xuống gối. Sau đó, đột nhiên, một người nào đó bước vào bên trong và cô bắt gặp đôi mắt màu mã não đang nhìn chằm chằm vào cô và cười toe toét.
"Anh ta trông giống như một Uchiha."
"Whoa, đó có phải là màu tóc tự nhiên của em không ?! Anh chưa từng thấy màu tóc như vậy bao giờ. Trông nó mềm mại quá! Anh có thể chạm vào nó được không? Làm ơn đi? Anh thực sự muốn chạm vào nó. Ồ, nhân tiện, anh tên là Uchiha Shisui. Anh là anh họ của Tachi-chan và Sasu-chan! Em là...? "
"Không có gì ngạc nhiên khi anh ta trông giống như một Uchiha. Tuy nhiên, tính cách của anh ta khác, khá giống với Naruto."
"Nè ... em bị câm à? Ôi trời! Anh rất xin lỗi! Anh không biết. Tất nhiên, anh không biết gì cả. Anh vừa được hồi sinh nhưng nó vẫn khiến anh cảm thấy rất tội lỗi. Đây..uh ... Anh sẽ thử dùng ký hiệu tay. Em có thể làm được không hay em viết gì đó lên bảng trắng hoặc tập giấy? Cái nào nhỉ? Ôi, có lẽ, em cũng bị điếc ? Em không thể nghe thấy anh - Đau, "Tachi-chan!" Shisui xoa đầu.
"Im lặng đi, Shisui. Anh thật đáng xấu hổ," sau đó, Itachi mới đến quay sang Sakura. "Tôi xin lỗi vì hành vi của người anh họ ngốc nghếch của tôi."
"Không sao đâu," cô nói, khiến Shisui ngạc nhiên. "Tôi chỉ ngạc nhiên rằng anh ấy hành động giống như Naruto."
"Shisui ... khác với những người còn lại trong tộc."
"Tôi có thể thấy rõ điều đó."
"Này, hai người đang nói gì vậy? Và hai người quen nhau à?"
"Cô ấy là đồng đội cũ của đứa em trai ngốc nghếch của em, Haruno Sakura."
"Rất vui được gặp anh, Uchiha-san," cô cúi đầu và mỉm cười khá ngượng ngùng với anh ta.
Anh cười toe toét. "Aw, không cần phải trịnh trọng như vậy đâu. Cứ gọi anh là Shisui!"
Cô đang định nói thì anh ta đột nhiên biến mất, làm cô ngạc nhiên và nhanh chóng xuất hiện bên cạnh cô trong vài giây. Sau đó, anh cúi gằm mặt và thì thầm vào tai cô. "Em chưa trả lời câu hỏi của anh trước đó."
Cô nghiêng đầu, bối rối. "Câu hỏi gì?"
"Đó có phải là tóc tự nhiên của em-"
Anh ta được đưa bay đến tận mặt trăng.
"Đừng để anh ta đến gần tôi, Itachi-san, nếu không tôi sẽ khiến anh ta chôn sâu 6 feet dưới mặt đất đấy!"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top