3
Tống Á Hiên nhận được tin nhắn cuối cùng từ Lưu Diệu Văn là " lưỡi không thể di chuyển ", sau khi nhận tin liền không thấy bên kia có động tĩnh, phỏng chừng là nhổ răng rồi, đặt điện thoại xuống và ngồi trước đan piano, đánh ra toàn âm tiết đứt quãng, phát hiện bản thân căn bản không thể đánh hoàn chỉnh một bản nhạc, tim giống như
Đặt nắp đàn piano xuống, ngồi khoanh chân trên ghế sofa, tìm tòi " nhổ răng khôn là loại trải nghiệm dạng gì ", đủ dạng câu trả lời được đưa ra, người bảo không có cảm giác gì, người lại bảo đau muốn chết đi sống lại... Chính anh cũng chưa biết lông mày xinh đẹp đã nhíu lại như bánh quai chèo nhỏ, sau đó lại tìm kiếm " những gì cần chú ý sau nhổ răng khôn " và " nhổ răng khôn nên ăn gì "
Nhìn thấy có nhắc nhở tin nhắn mới, anh vội mở ra.
" Em trùng sinh rồi, lập tức lên đường trở về nhà "
Tống Á Hiên nhìn tin nhắn như nhìn thấy gương mặt thối của Lưu Diệu Văn, không thể nhịn được cười, uổng công lo lắng cho cậu, trông có vẻ rất tốt.
Mội hồi âm thanh mở cửa truyền tới, Tống Á Hiên theo phản xạ đứng lên, Lưu Diệu Văn vẫn đang đeo khẩu trang và cởi giày.
" Em về rồi "
Không nhận được câu trả lời, Lưu Diệu Văn nháy mắt mấy cái nhìn anh, đi qua nắm lấy tay Tống Á Hiên kéo về phòng, đóng cửa lại, thả người trên giường, tháo bỏ khẩu trang, có chút mơ hồ nói:
" Miệng bị nhét bông, phải ngậm trong nửa tiếng "
Tống Á Hiên nhìn chằm chằm mặt cậu, xem Lưu Diệu Văn trong lòng sợ hãi
" Anh nhìn gì a "
" Xem mặt của em có nhỏ hơn không "
" Vậy phải chờ lấy miếng bông này ra rồi nói sau, này rõ ràng là một cái trống a "
Tống Á Hiên nhị không được vươn tay ra chạm nhẹ vào cái trống nhỏ trên má phải, giây tiếp theo bị Lưu Diệu Văn nắm toàn bộ bàn tay.
" Chạm một cái cũng không thể "
Tống Á Hiên oán trách, giây tiếp Lưu Diệu Văn chỉ muốn đem toàn bộ tay Tống Á Hiên đặt lên mặt mình.
" Kỳ thật thời điểm nhổ răng vẫn là cực kỳ sợ hãi, thần kinh cả người kéo căng trong 20 phút, lúc đó rất nhớ anh ở bên cạnh em a "
Tống Á Hiên theo tay Lưu Diệu Văn vuốt hai má cậu, nghe cậu mang theo lời nói không muốn xa rời có chút làm nũng , trong lòng mềm nhũn, eh, anh không phải là không nghĩ tới sự lo lắng của cậu, trong lòng anh hỗn loạn như vậy, chuyện gì cũng không muốn làm.
Nhớ đến kinh nghiệm nhổ răng khôn của người khác nhắc đến sau một tuần thì tháo chỉ, Tống Á Hiên nói, " Cắt chỉ anh xin đi cùng em, nếu có thời gian rảnh "
" Được ", niềm vui của Lưu Diệu Văn thể hiện hết trên khuôn mặt, hậu qủa của tiếng cười không kiềm chế là đau đến nhe răng trợn mắt.
" Em đừng cười nữa "
" Em muốn lấy cái thứ này ra, hết thời gian rồi, trở về đã được một lúc, cả thời gian trên đường nữa "
" Cắn nó để cầm máu, em cắn lại đi "
Lưu Diệu Văn ngồi dậy, " Em thấy tốt hơn rồi, nếu chảy máu thì em sẽ ngậm lại "
" Tùy em đấy "
Lưu Diệu Văn cho tay vào trong miệng lấy miếng bông đỏ máu kia ra.
" Để anh xem nó ", Tống Á Hiên cúi xuống nhìn miệng cậu.
" Ân, không chảy nữa, đường khâu nhìn thật khủng bố a ", Tống Á Hiên nhìn các đường khâu giao nhau trên nướu, cả người run rẩy.
Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên tỉ mỉ xem xét vết thương của mình, trên mặt biểu lộ một tia đau lòng, cậu lại nhìn vào đôi môi hồng hào trơn bóng của Tống Á Hiên đặt ở gần mặt mình, nhanh như chớp điểm lên một cái.
Tống Á Hiên trừng lớn hai mắt, không nghĩ cậu lại dám làm như vậy.
" Bệnh nhân như em có chút cứng đầu a "
" Môi người bệnh như em vẫn còn tê, cái gì cũng chưa cảm nhận được ", Lưu Diệu Văn híp mắt cười xấu xa.
Hai người im lặng nhìn nhau hai giây, Tống Á Hiên chủ động tiến lên, dùng sức đóng dấu lên môi Lưu Diệu Văn, còn liếm một cái, dùng hành động thực tế trấn an cả thể xác và tinh thần của Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn không ngờ Tống Á Hiên lại chủ động đến vậy, tay trái đặt lên vai Tống Á Hiên nghĩ muốn tiến thêm một bước, Tống Á Hiên đưa tay chặn trước ngực rồi tách hai người ra.
" Bệnh nhân vẫn nên dưỡng thương thật tốt a, anh đi nấu cháo cho em "
" Cùng nhau đi "
Lưu Diệu Văn ôm eo Tống Á Hiên và thì thầm bên tai anh, " Tiểu bảo bối nhi, anh thật tốt với em "
" Răng khôn bị hạn chế" Tống Á Hiên gỡ bàn tay lộn xộn trên eo, " Đừng nháo làm bọn hị nhìn thấy "
Lưu Diệu Văn đáp lại, " Nói như thể họ không biết "
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top