02


"Anh bớt nhìn đi một chút, coi trừng vị chủ nhân biệt thư sẽ không vui đâu." Trương Gia Nghĩa nửa đùa nửa thật nói, ánh mắt ẩn ý dừng ở trên người Dư Vũ Hàm. Dư Vũ Hàm sờ mũi, giả vờ không hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô.

Mọi người đang nói chuyện, Trương Tuấn Hào từ trên tầng cũng đi xuống, ôm lấy Trương Bối Lệ từ trong tay Trương Cực, hơi cau mày sầm mặt liếc Trương Cực: "Kiềm chế pheromone của mày đi."

Trương Cực rất ngạc nhiên, anh ta kiểm soát pheromone rất tốt, hiện tại cũng không ở trong thời kỳ nhạy cảm thì lấy đâu ra pheromone có thể tiết ra ngoài chứ? Trương Cực giơ một cánh tay lên ngửi thử mùi hương trên cơ thể mình, đột nhiên hiểu ra điều gì đó: "... Đây là mùi nước hoa mới của em. Trương Tuấn Hào, em là em trai của anh, anh thậm chí không nhớ pheromone của em là mùi gì sao? "

"Tại sao anh phải nhớ mùi pheromone của mày." Trương Tuấn Hào lạnh lùng nói và đưa con gái đi xem phim hoạt hình.

Trương Cực thấy thật lạ khi một Omega có thể khiến Trương Tuấn Hào ngoan ngoãn làm người đàn ông của gia đình như vậy, có chút ngưỡng mộ Dư Vũ Hàm. Hóa ra trên đời này thực sự có người có thể khống chế Trương Tuấn Hào.

Thực ra, Trương Cực khá vui khi thấy Trương Tuấn Hào lập gia đình, Trương Tuấn Hào không có ai ở bên suốt nhiều năm qua, đôi khi Trương Cực có ảo tưởng rằng anh trai mình thực sự rất cô đơn. Mặc dù đến quá bất ngờ, nhưng kết hôn đương nhiên là chuyện đáng để vui vẻ chúc mừng.

Tuy nhiên, Trương Cực luôn cảm thấy rằng có một sự kỳ lạ không thể giải thích được giữa Trương Tuấn Hào và Dư Vũ Hàm.

Ví dụ, khi ăn, mặc dù hai người ngồi cạnh nhau, nhưng khoảng cách giữa họ cực kỳ xa, nếu vô tình hai người họ muốn gắp cùng một món ăn, hai đôi đũa sẽ không hẹn mà tách ra, hướng về hai phía hoàn toàn khác nhau.

Ví dụ, Dư Vũ Hàm vô tình làm rơi chút súp, Trương Tuấn Hào lấy khăn giấy cho anh ấy, Dư Vũ Hàm thậm chí còn nói "cảm ơn" với Trương Tuấn Hào sau khi nhận.

--cảm ơn! Giữa vợ chồng bình thường, chuyện vặt vãnh như vậy còn cần nói tiếng "cảm ơn" sao? Trương Cực hoang mang suy nghĩ một chút, tình huống này thật giống như là hôn nhân sắp đặt! Chẳng lẽ anh trai cưới omega này là vì bị vị lão nhân ở nhà bắt ép? Hình ảnh Trương Bối Lệ và Dư Vũ Hàm rất thân thiết hiện lên trong đầu anh, và anh không khỏi nghĩ rằng Trương baba đã dùng đứa trẻ để ép Trương Tuấn Hào ngoan ngoãn cưới Dư Vũ Hàm, trong lòng không khỏi đồng cảm với Trương Tuấn Hào.

Khi bữa ăn gần xong, Trương Gia Nghĩa ghé vào tai Trương Bối Lệ và nói điều gì đó, Tiểu Bối Bối nhảy xuống ghế và trở về phòng trước.

Sau khi xua được Trương Bối Lệ đi, Trương Gia Nghĩa chậm rãi nói: "Anh tiểu Dư, em biết anh trai em trước đây đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn với anh, anh ấy thật sự là đồ không ra gì. Nhưng với tư cách là em gái, em vẫn phải nói vài lời giúp anh ấy. Bây giờ hai người đã kết hôn, những chuyện đã là quá khứ mong anh đừng để trong lòng, để nó trôi đi, Bối Bối không còn nhỏ nữa, sau này làm gì cũng hai người nên nghĩ cho con bé nhiều hơn. " Trương Gia Nghĩa nâng ly, "Nào, em thay rượu bằng trà. Kính anh một ly."

Dư Vũ Hàm cụp mắt xuống, cầm ly rượu đỏ trong tay lên cụng ly với cô: "Ừm, anh biết rồi."

Không phải anh không quan tâm đến những chuyện trong quá khứ, sự sỉ nhục và tổn thương Trương Tuấn Hào mang đến là vết sẹo sâu khó mờ trong lòng anh, nhưng vì con gái, anh không muốn bận tâm về chuyện cũ nữa. Sự việc đã phát triển đến mức mà Dư Vũ Hàm không ngờ tới, cứ mãi đeo đuổi quá khứ chỉ đem đến khó chịu cho cả đôi bên.

Trương Gia Nghĩa nháy mắt với Trương Tuấn Hào: "Anh cũng nói gì đi."

Trương Tuấn Hào vẫn im lặng nãy giờ, liếm đôi môi có phần khô khốc, anh không giỏi biểu đạt, suy nghĩ vài giây mới vụng về nói: "Anh sẽ đối xử tốt với em ấy." Dư Vũ Hàm hơi nghiêng đầu nhanh chóng liếc nhìn Trương Tuấn Hào một cái. Câu nói rất đơn giản, nhưng ngữ khí ôn nhu này khiến anh nhất thời xuất thần.

Anh ấy có thể tin vào lời hứa của Trương Tuấn Hào lúc này không?

Trương Cực không biết gì về quá khứ của Trương Tuấn Hào và Dư Vũ Hàm, nhưng anh không ngu ngốc đến mức đặt câu hỏi trên bàn ăn, vì vậy anh chân thành rót đầy ly rượu, vui vẻ nói những lời tốt đẹp: "Anh, chào mừng anh trở thành một phần của gia đình chúng ta."

Không lâu sau, anh rể đến đón Trương Gia Nghĩa đi trước, Trương Cực không có việc gì khác nên ở lại chơi với Trương Bối Lệ một lúc, hứa lần sau sẽ mua kẹo và váy công chúa cho cô bé. Người tốt làm cho trót, Trương Cực cũng giúp đôi vợ chồng mới cưới kia dỗ Bối Lệ đi ngủ.

Thấy trời đã tối, Trương Cực không dám tiếp tục quấy rầy, dù sao cũng là tân hôn, hơn nữa với tư cách là Alpha đương nhiên anh hiểu rất rõ, chỉ đơn giản chào tạm biệt hai người rồi rời đi.

Sau khi tiễn khách, Dư Vũ Hàm cầm bộ đồ ngủ trong tay định đi tắm, nhưng Trương Tuấn Hào ngăn anh lại.

"Em. . . " Trương Tuấn Hào thần sắc mất tự nhiên, do dự một chút mới nói: "Kỳ nhạy cảm tới?"

Bởi vì thể chất đặc biệt, kỳ nhạy cảm của Dư Vũ Hàm mỗi lần đều có thời gian khác nhau, từ ba bốn tháng đến bảy tám ngày, hoàn toàn không có quy luật, không giống những Omega bình thường khác, duy trì chu kỳ ổn định mỗi tháng một lần, cho nên anh không thể dự đoán chính xác thời kỳ nhạy cảm của mình. Khi Trương Tuấn Hào nhắc đến Dư Vũ Hàm mới giật mình cảm thấy máu trong người nóng lên khó chịu, cảm giác này đối với anh quá quen thuộc, nó là điềm báo trước của kỳ nhạy cảm.

Dư Vũ Hàm ngượng ngùng cầm lấy điện thoại di động mới ném ở đầu giường, mặt đã có chút nóng lên: "Em đi mua thuốc ức chế.

Trương Tuấn Hào liếc nhìn thời gian rồi nhắc nhở anh: "Hiệu thuốc giờ này có lẽ đã đóng cửa rồi."

Dư Vũ Hàm rất khó chịu, nếu anh chú ý chuẩn bị thuốc ức chế sớm hơn có lẽ đã không rơi vào tình cảnh xấu hổ này rồi. Làm thế nào để vượt qua kỳ nhạy cảm mà không có chất ức chế? Hơn nữa, anh còn phải đề phòng vị Alpha bên cạnh...

"Nếu như em không ngại, Trương Tuấn Hào giả bộ che miệng ho khan một tiếng, ánh mắt tùy ý chuyển động, trầm giọng tựa hồ có chút khẩn trương cùng thận trọng, "Anh có thể giúp em một cái dấu tạm thời."

Dấu tạm thời... Dư Vũ Hàm không ngờ rằng Trương Tuấn Hào sẽ chủ động đề xuất dấu ấn tạm thời, anh ấy có chút do dự, nhưng dấu tạm thời sẽ giúp duy trì pheromone của Alpha trong một khoảng thời gian...

Hiện tại đây có vẻ là giải pháp tốt nhất, so với thuốc ức chế, đánh dấu tạm thời an toàn và hiệu quả hơn.

Trong cơ thể thôi thúc càng ngày càng rõ ràng, pheromone không tự chủ được tỏa ra, dục vọng chậm rãi gặm nhấm ý chí của anh, Dư Vũ Hàm sợ xảy ra chuyện, vì vậy gật đầu: "Làm phiền anh rồi."

Trước Trương Tuấn Hào, Dư Vũ Hàm chưa bao giờ có Alpha nào khác. Trong kỳ nhạy cảm phụ thuộc hoàn toàn vào thuốc ức chế để vượt qua, khi không có tiền mua thuốc ức chế thì chỉ biết nhốt mình trong phòng chịu đựng. Sau khi con gái chào đời, kỳ nhạy cảm của anh trở nên vô cùng hỗn loạn.

Nghĩ về quá khứ, trái tim của Dư Vũ Hàm như bị đâm mạnh, kỳ nhạy cảm khiến bức tường tâm lý của anh trở nên vô cùng mong manh, ký ức cũ như con sóng lớn ùa tới, nhấn chìm anh trong bất an lo lắng.

Pheromone của Alpha liên tục tràn vào, dấu ấn tạm thời sắp kết thúc, môi Trương Tuấn Hào vẫn dán sau gáy anh, sống mũi nóng bừng khẽ cọ, toàn thân Dư Vũ Hàm mềm nhũn, đầu óc choáng váng, anh phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, giống như động vật nhỏ nghẹn ngào.

.Người phía sau dừng lại một giây, sau đó cúi người hôn lên tuyến thể của anh. Săn mồi là bản năng của Alpha, mặc dù suốt quá trình tiến hóa lâu dài đã học được cách kiềm chế và trở nên văn minh hơn, nhưng những gì khắc sâu trong xương tủy của chúng vẫn là sự chiếm hữu tàn bạo không thể xóa nhòa.

Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt của Dư Vũ Hàm, Trương Tuấn Hào sững sờ: "... tại sao em lại khóc?"

Dư Vũ Hàm chạm vào mặt mình, nước mắt, anh ấy đang khóc. Anh không biết mình đã khóc từ lúc nào, có lẽ là bởi vì thân thể của anh trước và sau kỳ nhạy cảm đều không nhịn được muốn khóc, đây hoàn toàn là nước mắt sinh lý vô thức lăn xuống hốc mắt.

Trương Tuấn Hào buông mắt cá chân của Dư Vũ Hàm ra, mắt cá chân của Dư Vũ Hàm mảnh mai, vừa tay, chạm vào cảm giác vô cùng tốt, lúc rời đi anh vẫn có chút luyến tiếc. Trương Tuấn Hào xấu hổ giúp chỉnh trang lại quần áo lộn xộn của Dư Vũ Hàm, mím môi, giọng nói khàn đi vì dục vọng: "Xin lỗi, anh không thể kìm lòng được..."

Dư Vũ Hàm kéo cổ áo "Em không sao." Sau đó nhẹ giọng nói "Anh mau đi đi."

Trương Cực vốn định quay về căn hộ của mình để ngủ, khi xe chạy đến đường Kỳ Sơn, một người bạn gọi điện thoại, bầu không khí ở đó đang rất sôi động, giọng nói của người bạn xuyên qua tiếng nhạc truyền tới, nói đã lâu không gặp, ở đây có rượu và omega, Trương thiếu gia có thể hạ cố tới hỗ trợ không, Trương Cực đương nhiên vui vẻ đi.

Khi lái xe đến "DEVOS", Trương Cực chợt nhận ra tại sao anh luôn có cảm giác quen thuộc với Dư Vũ Hàm khi nhìn thấy biển hiệu đèn neon sáng trong đêm tối này.

Anh nhớ ra nửa năm trước đã gặp Dư Vũ Hàm ở đây.

Đường Kỳ Sơn là một con phố giải trí nổi tiếng ở Du Thành, có đầy đủ đồ ăn, thức uống và chỗ vui chơi giải trí. Cả một con đường đều là những ngôi nhà cao chọc trời hoa lệ, sau khi màn đêm buông xuống, có rất nhiều nhân vật nổi tiếng đến vui chơi.

DEVOS là hộp đêm nổi tiếng nhất trong số đó. DEVOS trên danh nghĩa được đứng tên bởi một phú nhị đại, nhưng nó thực chất là tài sản riêng của gia đình Trương, và là một trong nhiều nơi mà Trương Tuấn Hào sử dụng để rửa tiền. Bề ngoài, nó là một câu lạc bộ giải trí hoạt động hợp pháp, tọa lạc ở vị trí đắc địa trên đường Kỳ Sơn, nhưng bên trong, một lượng lớn tiền đen chảy vào đây, khi ra ngoài đã sạch sẽ không tì vết.

Nửa năm trước, Trương Cực vẫn rất thích đến DEVOS, dù sao ở lãnh địa của mình, là ai cũng đều quỳ gối trước mặt anh ta, mọi tiêu xài của anh ở đây đều được tính vào tài khoản của Trương Tuấn Hào.

Cuộc gặp gỡ giữa anh và Dư Vũ Hàm xảy ra vào một đêm rất bình thường.

Đó là vào mùa hè nóng nực, gió mang theo cái nóng ẩm ngột ngạt thổi đến, Trương Cực vừa bị mối tình chưa được nửa tháng đá, người yêu cũ tát thẳng vào mặt anh ta trước cả đám người, vừa xấu hổ vừa nhục, tâm trạng không tốt nên đã đến DEVOS uống một mình.

Đúng lúc đó có một vị khách đang náo loạn, ngang nhiên quấy rối một người phục vụ. DEVOS mặc dù là một hộp đêm, nhưng nó có quy tắc của nó, người phục vụ là người phục vụ, không phải gái điếm cũng không phải trai bao, không tiếp rượu cũng không ngủ với khách hàng.

Trương Cực có sẵn men rượu trong người, ra tay giải cứu người phục vụ kia, cũng tiện thể lấy tên tên khách hàng vô liêm sỉ kia ra làm bao cát trút giận. Anh ta từ nhỏ đã giỏi đánh nhau, đã nhập ngũ không lâu, có sức mạnh cộng với địa vị con trai thứ Trương gia bảo hộ, kẻ gây rối nhanh chóng nhận sai rồi bỏ chạy chối chết.

Không ngờ người phục vụ mà anh cứu lại là một Omega, Trương Cực nhận ra rằng Omega này dung mạo không tệ, dưới tác dụng của rượu, ý nghĩ không đứng đắn liền xuất hiện.

Tuy nhiên, khi Trương Cực đến gần anh ta, anh ta ngửi thấy một mùi pheromone thuộc về Alpha, mặc dù nó rất nhẹ, nhưng rượu mạnh trộn với chanh cực kỳ hung hăng đánh tỉnh Trương Cực khỏi cơn say rượu, sau lưng bỗng đọng một tầng mỏng mồ hôi lạnh.

Anh ta tái mặt vì sốc, trên người Omega này thực sự có pheromone của Trương Tuấn Hào?

Trương Cực kinh ngạc nhìn Omega, đây là một bồi bàn rất bình thường, thả trong đám người thì không thể tìm nổi, ngoại trừ có chút xinh đẹp thì cũng không có điểm gì nổi bật. Trương Cực tràn đầy nghi ngờ, liệu có phải người yêu mới của anh trai mình không? Nhưng nếu là thật, Trương Tuấn Hào làm sao có thể để anh ấy làm việc ở nơi như thế này?

Có vẻ như sự việc không đơn giản nên Trương Cực lập tức lái xe đến biệt thự số 7,dì giúp việc nói với anh rằng Trương Tuấn Hào đang đàm phán làm ăn trong phòng làm việc, Trương Cực ngồi trên ghế sô pha đợi Trương Tuấn Hào.

Trương Cực nghiêm túc suy nghĩ xem có nên nói với Trương Tuấn Hào về vấn đề này không.

Đang nghĩ ngợi thì Trương Tuấn Hào đã bước ra khỏi phòng làm việc, có vẻ kết quả đàm phán không thuận lợi mấy, vẻ mặt u ám của anh trai khiến Trương Cực rùng mình. Trương Cực vội vàng đứng dậy, cao giọng chào: "Anh tiểu Hào."

Trương Tuấn Hào nhướng mi và nhìn anh ta một cách lạnh lùng, ra hiệu cho anh ta "có rắm mau thả".

"Gần đây anh có ngủ với Omega nào không?" Trương Cực cẩn thận sắp xếp lời nói, sợ anh trai sẽ không vui. Trương Tuấn Hào không bao giờ thích nói về những chủ đề riêng tư như vậy, nhưng Trương Cực chỉ có thể cắn răng tiếp tục hỏi. "Hoặc đánh dấu tạm thời?"

Nói xong, trong lòng thầm mắng mình ngu ngốc như vậy, Với tính cách của Trương Tuấn Hào sao có thể tốt như vậy cho người ta một cái dấu tạm thời chứ?

Hiển nhiên, Trương Tuấn Hào cười khẩy: "Em nghĩ anh rất rảnh rỗi à?"

Trương Cực nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, nhưng Trương Tuấn Hào dường như không thèm nói chuyện với anh ta nữa, anh ta nhấc chân và định rời đi, Trương Cực vội vàng thú nhận: "Hôm nay em đã gặp một người phục vụ ở DEVOS .. .anh ta có mùi pheromone của anh."

Trương Tuấn Hào đỗ xe ở tầng dưới trong một tòa dân cư đổ nát, châm một điếu thuốc, nheo mắt nhìn xuyên làn khói giống như một con sói đang săn mồi.

Đặt thông tin do cấp dưới tìm được trước mặt, Trương Tuấn Hào cầm điện thoại di động lên bấm vào bức ảnh được gửi tới, đứa trẻ trong ảnh có khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu, đang cười rạng rỡ trước ống kính, lông mày và đôi mắt đều rất giống anh ấy. Trương Tuấn Hào hít một hơi thật sâu rồi cáu kỉnh đấm vào vô lăng.

Năm năm qua, anh tận lực không nghĩ tới chuyện kia, đêm mà anh bị lừa để rồi có quan hệ với một Omega xa lạ. Địa vị của anh  trong giới đủ để thu hút những ánh mắt đố kỵ, cũng có rất nhiều người tham lam quyền thế cùng sự giàu có cửa Trương gia, anh không ngại đổi quyền đoạt lợi, nhưng lại căm ghét người khác dùng thủ đoạn để cưỡng chế mình.

Không phải hắn không muốn truy cứu, mà là ngày hôm sau Omega kia đã sáng suốt rời khỏi thành phố, đúng lúc đó trong công ty xảy ra chút chuyện, anh cũng không còn thời gian rảnh rỗi đi đối phó với omega kia.

Sau đó, Omega đó không bao giờ xuất hiện ở trước mặt anh lần nào nữa, chưa từng đòi hỏi anh cái gì, không tìm đến anh, cũng không liên lạc với anh, cứ như đã biến mất khỏi thế gian này, sự việc này cứ không rõ ràng như vậy mà kết thúc.

Chỉ là anh không nghĩ tới Omega kia lén lút sinh ra một đứa trẻ.

Khi Dư Vũ Hàm dẫn một đứa trẻ ra khỏi cầu thang, Trương Tuấn Hào nắm chặt tay thành quyền, khó có thể tin vào sự thật đang phơi bày trần trụi trước mắt mình, nhưng anh nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, không chút do dự mở cửa xe.

Hôm nay là một ngày rảnh rỗi hiếm hoi, Dư Vũ Hàm vẫn đang mỉm cười thảo luận với con gái Bối Bối xem hôm đó sẽ ăn gì, đột nhiên một bóng đen bao phủ trước mặt hai người, cảm giác ngột ngạt đột ngột ập đến, hỗn hợp phemorone rượu mạnh cùng chanh quen thuộc đã hành hạ tâm trí Dư Vũ Hàm năm năm nay bỗng nhiên xuất hiện.

Dư Vũ Hàm không thể tin ngẩng đầu lên nhìn, nam nhân cao lớn mặt không chút cảm xúc nhìn anh, trong mắt không có chút độ ấm, lạnh lùng hỏi: "Đây là đứa nhỏ của ai?"

Máu trong người anh giờ phút này như đông cứng lại, Dư Vũ Hàm cứng đờ tại chỗ như rơi vào động băng, từng tế bào đều ngâm trong nước đá lạnh lẽo, chỉ có nỗi sợ hãi nuốt chửng từng tấc dây thần kinh mỏng manh của anh.

Dù thận trọng đến đâu, cuối cùng anh vẫn bị Alpha này tìm thấy.

Alpha ánh mắt chậm rãi rơi vào trên mặt Bội Bội, dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm cô bé trong hai giây, ngữ khí lãnh đạm, cứ như đang nói chuyện với một vật vô tri vô giác: "Con của tôi?"

"Không!" Dư Vũ Hàm hoảng sợ ngồi xụp xuống và ôm con gái vào lòng. Mặc dù Trương Tuấn Hào có lẽ đã biết danh tính thực sự của Bối Bối, nhưng Dư Vũ Hàm vẫn muốn làm rõ mối quan hệ giữa Bối Bối và anh ta, "Không, giữa anh và con bé không có gì cả..."

Bối Bối ba tuổi còn rất không biết gì, cô bé không biết người lạ đột nhiên xuất hiện này là ai, nhưng thấy Dư Vũ Hàm có vẻ rất căng thẳng, cô bé cũng trở nên phòng bị, bối rối giật giật vạt áo của ba mình: "Ba, sao vậy? Không phải nói muốn dẫn Bối Bối đi McDonald's sao?"

"Anh cho rằng tôi dễ lừa sao?" Trương Tuấn Hào nhìn xuống Dư Vũ Hàm, trong mắt không che giấu sự ghê tởm, như nhìn một thứ vô cùng bẩn thỉu, "Sao, muốn dùng đứa trẻ này để uy hiếp tôi? Là vì tiền? Hay là muốn gả vào Trương gia? Hay là anh có mục đích khác? Tôi thật sự đã đánh giá thấp anh rồi."

Sau bao nhiêu năm lăn lộn trong xã hội, Trương Tuấn Hào đã được rèn giũa trong sự nghi ngờ, lừa dối và phản bội ngày qua ngày dần dần trở nên đa nghi, anh không có kiên nhẫn, không thích nói những điều vô nghĩa, luôn luôn xửa lý tình huống vô cùng cực đoan.

Trong ảnh trông không rõ lắm, nhưng bây giờ khi họ gặp mặt trực tiếp, Trương Tuấn Hào phải thừa nhận rằng cô bé này thực sự trông rất giống anh, dường như có một cảm giác máu mủ nào đó liên kết họ, hơn nữa Omega phản ứng kịch liệt như vậy, đoán chừng có tới chín phần mười Bối Lệ thật sự là con của anh.

Đứa trẻ nằm ngoài dự đoán của Trương Tuấn Hào, vốn định trực tiếp giải quyết nó sau khi tìm thấy Dư Vũ Hàm, nhưng đứa trẻ lại khiến anh do dự. Bất kể anh tàn nhẫn như thế nào, cũng sẽ không ra tay với máu mủ của mình, mặc dù phiền phức nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã, hiện tại còn có Omega này lại càng thêm phiền phức.

------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top