Chapter 3: Discoveries
Khi Hongjoong nói "hẹn gặp lại", người đàn ông đó không hề nói dối.
Nhiệm vụ của Seonghwa đưa anh đi khắp nơi trên thế giới, còn nhiệm vụ của Hongjoong đưa hắn đến với Seonghwa.
Seonghwa không biết Hongjoong biết chính xác khi nào và ở đâu để xuất hiện, nhưng tên ác quỷ ở khắp mọi nơi.
Hắn sẽ chiếm giữ những chiếc ghế dài trong công viên hay những chiếc bàn cà phê hoặc lướt qua anh tại tiệm bánh, và mỗi lần cả hai chạm mắt, Hongjoong sẽ nở nụ cười quỷ quyệt với anh. Khi Seonghwa đột nhiên cảm thấy gáy mình nóng lên, anh sẽ quay lại và thấy đôi mắt đen đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hongjoong không thường nói chuyện với Seonghwa, nhưng hắn không cần phải làm vậy. Chỉ cần sự hiện diện của tên ác quỷ là đủ để nhắc nhở thiên thần về nhiệm vụ chiêu mộ anh của Hongjoong, bất kể điều đó có nghĩa là gì.
Hongjoong thậm chí không phá hoại hầu hết các nhiệm vụ — Hắn chỉ luôn đảm bảo rằng Seonghwa không quên hắn.
Phần tệ nhất là khi tên ác quỷ bắt đầu xuất hiện trong giấc mơ của Seonghwa.
Thiên thần chưa bao giờ có những giấc mơ như thế này trước đây. Chúng sống động và chân thực đến mức anh thấy mình nghi ngờ mọi thứ ngay khi thức dậy.
Tuy nhiên, bản chất của những giấc mơ này lại là vấn đề lớn nhất.
Seonghwa luôn là một người lãng mạn. Giá sách và bộ sưu tập phim hài lãng mạn đồ sộ của anh có thể dễ dàng chứng minh điều đó.
Kinh nghiệm cá nhân của thiên thần hơi thiếu một chút, nhưng anh chưa bao giờ quá vội vã, chờ đợi người phù hợp đến và cuốn anh đi.
Không bao giờ trong một triệu năm anh coi một tên ác quỷ là như vậy. Ý nghĩ đó thật nực cười.
Đó là lý do tại sao việc thiên thần cứ mơ về việc tên ác quỷ và anh yêu nhau là hoàn toàn vô lý.
Ác quỷ và thiên thần đứng cạnh nhau ngắm tuyết đầu mùa. Ánh sáng trong mắt Hongjoong khi hắn rời mắt khỏi những bông tuyết đang rơi để nhìn vào Seonghwa, nở một nụ cười đáng yêu trên môi.
Hongjoong gây bất ngờ cho Seonghwa bằng một bó hoa, hôn lên má anh ngay ở cửa trước khi cúi xuống cởi giày cho thiên thần.
Seonghwa nhìn ra ánh đèn thành phố từ đỉnh vòng đu quay, và bị phân tâm bởi một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng luồn vào tay anh. Nhìn sang thấy Hongjoong tránh ánh mắt anh, đôi má hồng là sự thừa nhận duy nhất cho hành động của hắn.
Thức dậy với cảm giác tuyệt vời nhất còn vương vấn, và bị thực tế đập vào mặt như bị dội một gáo nước lạnh.
Quá nhiều. Hoặc là tâm trí Seonghwa đã trở thành kẻ thù của chính anh, hoặc là kẻ thù của anh có thể điều khiển tâm trí anh. Dù thế nào đi nữa, Seonghwa cần phải dừng lại.
Thiên thần đào sâu vào kho lưu trữ để xem liệu việc phản chiếu giấc mơ có phải là một loại kỹ năng mà ác quỷ sở hữu hay không, nhưng mặc dù đã dành hàng giờ để làm quen với bất cứ điều gì anh có thể tìm thấy về ác quỷ, anh vẫn không thấy bất kỳ đề cập nào về loại kỹ năng đó.
Thiên thần cũng thấy kỳ lạ khi anh không bao giờ tìm thấy thông tin về nơi xuất phát của ác quỷ, mặc dù đã xem xét mọi thứ có sẵn. Thiên thần có hàng ngàn lý do để nghi ngờ tất cả những lời của Hongjoong, nhưng mặc dù anh không hiểu tại sao, sâu trong lồng ngực anh cảm thấy có khả năng Hongjoong đang nói sự thật.
Seonghwa nghĩ đến việc hỏi Hongjoong nhiều hơn về sức mạnh ác quỷ của hắn. Cụ thể hơn, nhiều hơn về những giấc mơ.
Sau đó, Seonghwa nghĩ đến đôi mắt cùng nụ cười quyến rũ đó, và thừa nhận với Hongjoong rằng anh đã mơ về hắn...? Thiên thần biết rằng không có cách nào anh có thể làm được điều đó. Đó là gánh nặng một mình anh phải gánh chịu, vì vậy Seonghwa đã tự chịu.
- - -
Nhiệm vụ tiếp theo của thiên thần là anh có mặt tại nhà ga lúc sáu giờ sáng. Seonghwa thường không gặp vấn đề lớn với các nhiệm vụ buổi sáng, nhưng anh đã quá quen với thế giới giấc mơ của mình đến nỗi sáng nay anh gần như ngủ quên.
Anh liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ con tàu khi mọi người đi ngang qua anh để lên tàu, và anh vuốt tóc để cố gắng chế ngự những lọn tóc rối bù đang rơi xuống khuôn mặt mình. Nhưng thực sự không hiệu quả.
Thở dài, thiên thần quay lại và gần như đâm thẳng vào Hongjoong. Anh giật mình lùi lại vừa kịp lúc nhưng ngay lập tức mất thăng bằng, ngã về phía đường ray xe lửa.
Hongjoong nắm lấy khuỷu tay Seonghwa và kéo anh lại gần để giữ cho anh ổn định.
Seonghwa đột nhiên cảm thấy choáng váng. Anh không nên bỏ bữa sáng.
Thiên thần nhìn vào mắt tên ác quỷ và đột nhiên mọi chi tiết trong giấc mơ của anh ùa về trong tâm trí và Seonghwa cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Anh không thể rời xa Hongjoong đủ nhanh.
"Cậu ổn chứ, thiên thần của tôi?"
Seonghwa chỉ có thể gật đầu và tránh giao tiếp bằng mắt, tập trung vào việc hít thở chậm rãi để làm dịu trái tim đang đập loạn xạ của mình.
Seonghwa nhìn quanh nhà ga để tìm mục tiêu, vào thời điểm đó, nhìn vào lịch trình tàu hỏa — hay bất cứ điều gì khiến anh không phải nhìn vào khuôn mặt của tên ác quỷ.
"Cậu chắc là mình ổn chứ?" Tên ác quỷ hỏi lại.
"Tôi ổn!" Seonghwa quát lên, và Hongjoong lùi lại.
Seonghwa tiếp tục lờ đi sự hiện diện của hắn khi anh nhìn chiếc đồng hồ lớn đếm ngược.
Ba phút.
Ba phút nữa là anh có thể hoàn thành nhiệm vụ này và thoát khỏi tên ác quỷ.
Seonghwa không muốn gì hơn là trở về nhà và cuộn tròn với một tách cà phê và một cuốn sách hay. Cả ngày đã vắt kiệt sức anh rồi.
Hongjoong biến mất khỏi tầm nhìn của anh và thiên thần không thể không liếc nhìn xung quanh để xem hắn đã biến mất mãi mãi chưa.
Có lẽ Seonghwa đã dọa hắn và anh có thể thư giãn để tập trung cho phần còn lại của nhiệm vụ.
Nhưng không. Hongjoong vẫn ở đó trong nhà ga, cách đó vài thước và liếc mắt lén lút về phía một người lạ ở gần đó.
Seonghwa nhìn Hongjoong giật lấy ví của một phụ huynh trông có vẻ mệt mỏi khi họ cố gắng xoa dịu đứa trẻ đang khóc trong xe đẩy của họ.
Một cơn buồn nôn ập đến, mang theo vị đắng trong miệng anh. Tên khốn đó.
Anh nên biết rằng ác quỷ cuối cùng sẽ lộ bản chất thật của mình.
Thiên thần chỉ còn vài giây nữa là định can thiệp, nhưng thật bất ngờ, Hongjoong nhìn thẳng vào Seonghwa và nháy mắt.
Người đàn ông đưa tờ một trăm đô la cho thiên thần một cách rất nhanh trước khi đặt nó vào trong ví và vỗ nhẹ vào vai cha mẹ đứa trẻ.
"Tôi nghĩ là hai người đã đánh rơi cái này." Hongjoong nói.
Đứa bé trong xe đẩy lại khóc to hơn nữa.
"Ôi trời, cảm ơn anh nhiều lắm."
"Không vấn đề gì," Hongjoong đút tay vào túi và bước trở lại với nụ cười.
"Đó là cái gì vậy?" Seonghwa hỏi.
"Ý cậu là gì?"
Seonghwa trừng mắt nhìn ác quỷ. "Tại sao anh lại làm những việc như thế? Những việc khiến tôi bối rối. Anh thực sự muốn lừa tôi đến vậy sao?"
Hongjoong thở dài nhưng vẫn mỉm cười nhẹ với Seonghwa.
"Không có gì đâu, thiên thần của tôi. Chỉ làm những gì tôi vẫn làm thôi."
Seonghwa nhìn chằm chằm vào người đàn ông, như thể nhìn đủ sâu vào đôi mắt nâu đó sẽ giúp anh thoáng nhìn vào tâm trí của Hongjoong.
Và rồi thiên thần lại nghĩ về những giấc mơ.
Hongjoong nhìn lại ngay. Ánh sáng đen trong mắt hắn và lông mày trái hơi nhướng lên khiến Seonghwa một lần nữa tự hỏi liệu những giấc mơ có phải là lỗi của tên ác quỷ này hay không.
Cuối cùng, Seonghwa là người đầu tiên phá vỡ giao tiếp bằng mắt khi anh liếc lên đồng hồ và nhận ra đã đến lúc hoàn thành nhiệm vụ của mình.
"Ở lại đây." Seonghwa nói, tiến về phía mục tiêu.
"Như cậu mong muốn," ác quỷ đáp lại với một nụ cười.
Seonghwa đi ngang qua một nhóm thanh thiếu niên và thả túi của mình ngay trước mặt họ. Khi một trong số họ cúi xuống để giúp anh thu dọn đồ đạc, Seonghwa đã nhân cơ hội này để lấy một hộp thuốc lá từ túi bên hông của chiếc ba lô.
Họ là những đứa trẻ ngoan, phần lớn, và hôm nay sẽ là ngày tệ nhất để lên cơn hen suyễn vì ống hít của học sinh bị quên ở nhà trên tủ đầu giường.
Seonghwa quay lại chỗ Hongjoong và ác quỷ đã cười khẩy với anh.
"Có vẻ như hôm nay cả hai chúng ta đều là những tên móc túi tốt bụng. Chúng ta có quá nhiều điểm chung."
Hàng chục câu hỏi mà Seonghwa dành cho Hongjoong cứ trào ra và anh không thể dừng lại được.
Thiên thần nắm lấy cánh tay người đàn ông, kéo Hongjoong ra khỏi nhà ga.
"Đi với tôi." Seonghwa ra lệnh.
Ác quỷ vâng lời, để thiên thần dẫn dắt hắn đi theo ý muốn.
Đã đến lúc họ phải nói chuyện.
—
Mùi cà phê xộc vào mũi Seonghwa ngay khi anh bước vào tiệm cà phê. Những ô cửa sổ lớn đón nhiều ánh sáng làm nổi bật tông màu tối và trầm của đồ nội thất và tường. Seonghwa nhận ra bản nhạc đang phát là nhạc phim của một bộ phim truyền hình nổi tiếng, và nhân viên pha chế chào đón nhẹ nhàng từ phía sau quầy bar.
Đây chính xác là nơi mà Seonghwa muốn ngồi hàng giờ, nhâm nhi một tách cà phê, thư giãn và đọc sách. Giá như anh không gặp phải vấn đề gì.
Vấn đề đang được đề cập vẫn đang theo sát phía sau, hít một hơi thật sâu khi một người thợ làm bánh bước ra từ phía sau quầy với một khay bánh sừng bò mới ra lò.
"Thật tuyệt khi sáng nay cậu dẫn tôi đi hẹn hò, thiên thần của tôi." Hongjoong nói. "Tôi đói quá."
Seonghwa đảo mắt nhưng vẫn bước tới quầy thu ngân để gọi món.
Với bữa sáng và cà phê trên đường đi, Seonghwa dẫn họ đến một góc thoải mái được trang bị hai chiếc ghế bành màu xanh lá cây. Những chậu cây được treo ở các góc phía trên họ, những tua lá rủ xuống đủ dài để chạm vào đầu Seonghwa khi anh ngồi xuống.
Hongjoong ngồi đối diện anh, ánh mắt dịu dàng nhìn xung quanh.
"Tiệm cà phê này đẹp thật."
Đúng vậy, nhưng Seonghwa không ở đây để thảo luận về bầu không khí được sắp xếp hợp lý của một tiệm cà phê cỡ trung.
"Đôi khi tôi chỉ muốn quên hết mọi thứ và tự mở một quán cà phê. Có lẽ là ở bờ biển." Hongjoong trầm ngâm, không hề nhắc nhở. "Dành một buổi sáng nhâm nhi espresso và ngắm sương mù trên mặt nước. Nghe như một giấc mơ."
Có một nỗi buồn trong đôi mắt Hongjoong, tha thiết đến mức Seonghwa không biết phải cảm thấy thế nào về điều đó.
"Vậy thì tại sao anh không làm thế?" Thiên thần hỏi. "Giúp tôi khỏi phải mất công đối phó với anh."
Một vẻ đau đớn thoáng qua trên khuôn mặt ác quỷ, Seonghwa tự hỏi liệu mình có tưởng tượng ra điều đó không trước khi vẻ mặt đó được thay thế bằng một vẻ tự mãn.
"Không thể làm thế. Nếu tôi làm thế, tôi đã không ở đây với cậu bây giờ, phải không?"
"Tôi thậm chí còn không biết tại sao mình lại ở đây." Seonghwa nói, bực bội. "Tôi nghĩ mình sắp phát điên rồi — Không, tôi biết chắc là tôi đang phát điên, vì không hiểu sao tại tôi lại ngồi đối diện với một ác quỷ thay vì trở về nhà và ngủ trên giường."
Hongjoong cố nhịn cười và đôi mắt hắn lấp lánh theo một cách đẹp đẽ mà Seonghwa rất không thích.
"Dù lý do của cậu là gì, tôi cũng vui vì cậu ở đây với tôi." Tên ác quỷ nói một cách chân thành.
"Ừ, nhưng tôi không nghĩ là anh bỏ lại tôi sớm đâu."
"Sao tôi có thể làm thế được? Cậu chính là thiên thần xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy."
Nhịp tim của Seonghwa tăng nhanh ngoài ý muốn và anh chỉ chớp mắt nhìn tên ác quỷ trong khi ánh mắt của Hongjoong rời khỏi anh và hướng về phía nhân viên pha chế đang mang khay đến bàn.
"Tôi hy vọng hai người không phiền khi tôi nói thế, nhưng hai người thực sự dễ thương lắm." Nhân viên pha chế bình luận khi họ mang đồ uống đến. "Dù sao thì, xin mời thưởng thức!"
Nhân viên pha chế hẳn đã nghe thấy lời khen của Hongjoong dành cho thiên thần.
Seonghwa thấy mình đang nhìn chằm chằm vào khay nước vì nghĩ đến việc phải nhìn lên bất kỳ biểu cảm nào của Hongjoong sẽ là quá sức chịu đựng.
Điều đó hóa ra là một sai lầm lớn, vì bàn tay của Hongjoong đưa ra để vuốt quai hàm, kéo ánh mắt của Seonghwa khỏi tách cà phê để nhìn thẳng vào đôi mắt đen của chính hắn.
"Nghe thấy không? Họ cũng nghĩ rằng chúng ta rất dễ thương khi ở bên nhau."
Giọng nói của tên ác quỷ không thể nhẹ nhàng, ngọt ngào đến thế được.
Cho dù Hongjoong có tán tỉnh anh bao nhiêu lần đi nữa, Seonghwa vẫn không thể quen được với điều đó. Tim anh rung động trước những điều ngớ ngẩn nhất mà Hongjoong nói và Seonghwa chắc chắn rằng khuôn mặt anh sẽ luôn ửng đỏ vì xấu hổ.
Thiên thần đổ lỗi cho việc mình không có nhiều kinh nghiệm bị tán tỉnh khi anh gạt mọi lời giải thích khả thi khác ra khỏi tâm trí.
Seonghwa vui mừng vì đồ ăn được mang ra, dành thời gian sắp xếp suy nghĩ để di chuyển chiếc bánh nướng dâu tây và cà phê americano sang phía Hongjoong trên bàn.
Anh không chắc mình cần biết điều gì trước. Nguyên nhân thường trực nhất khiến thiên thần bối rối là cách Hongjoong luôn hành động. Không phải việc tán tỉnh, mặc dù điều đó chắc chắn làm Seonghwa rối tung lên, mà là sự cân nhắc mà tên ác quỷ dường như dành cho mọi thứ. Không chỉ sáng nay, khi hắn bí mật chuyển tiền cho một gia đình đang gặp khó khăn, mà còn với những nhiệm vụ mà Seonghwa đã thất bại. Hongjoong dường như biết mọi chi tiết về cuộc sống của những con người bị chính cuộc sống của họ ảnh hưởng đến, thậm chí còn hơn cả Seonghwa. Nếu hắn vẫn là một thiên thần, điều đó sẽ khiến Hongjoong đủ điều kiện để can thiệp hơn Seonghwa, nhưng hắn là một ác quỷ. Quỷ dữ được cho là sẽ khủng bố con người, phá hủy cuộc sống của họ. Không phải... bất cứ điều gì Hongjoong đang làm.
Seonghwa nhận ra anh đã lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khoảng không trong vài phút, tên ác quỷ chỉ ngồi đó nhìn thiên thần và nhấp một ngụm americano.
"Ừm, xin lỗi, tôi thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu." Seonghwa ngượng ngùng nói.
Hongjoong mỉm cười. "Không sao đâu. Trông cậu có vẻ đang suy nghĩ nên tôi không muốn làm phiền. Cậu đang nghĩ gì thế?"
Seonghwa cầm tách cappuccino vani lên và nhìn chằm chằm vào họa tiết lá xinh xắn trên bọt sữa khi anh nghĩ cách trả lời.
"Tôi đoán là mình không thể hiểu được anh." Thiên thần nói khẽ.
"Cậu có thể hỏi tôi bất cứ điều gì ecậu thấy tò mò." Hongjoong nói, thoải mái bắt chéo một chân.
"Anh cảm thấy thế nào khi trở thành một ác quỷ?"
Hongjoong có vẻ như không ngờ tới câu hỏi đó.
"Thành thật mà nói, lúc đầu tôi thấy tệ lắm. Tôi cảm thấy bị các thiên thần cùng Hội thiên thần phản bội và tôi vô cùng tức giận vì những gì họ đã làm với tôi và cách họ... hủy hoại tôi rồi vứt bỏ tôi chỉ vì tôi đặt câu hỏi. Tôi không chắc mình có bao giờ thực sự vượt qua được chuyện đó không."
Đó chỉ là trí tưởng tượng của Seonghwa, hay vầng hào quang màu đỏ của tên ác quỷ sẽ tối hơn một chút khi tiếp nhận điều này?
"Và bây giờ anh muốn trả thù?"
Hongjoong thở ra, lông mày giãn ra khi hắn lắc đầu.
"Theo thời gian, tôi nhận ra rằng việc trở thành một ác quỷ đã cho tôi sự tự do mà tôi cần để hành động như một thiên thần mà tôi muốn trở thành. Phần đó trong tôi không bao giờ thay đổi, cậu biết không? Phần chỉ muốn làm những điều tốt đẹp."
Hongjoong liếm môi trên và đặt cốc xuống. "Không trả thù. Tôi chỉ muốn nỗ lực sửa chữa những điều sai trái của mình, dù chúng là vô tình."
Seonghwa suy nghĩ một lúc khi nhìn nhân viên pha chế đi ngang qua với một chiếc khay hướng đến một bàn khác. Nếu đúng như vậy, thì Hongjoong thực sự không phải là kẻ thù. Nếu đúng như vậy, thì Seonghwa cảm thấy nhói đau trong tim vì sự đối xử bất công mà người kia phải chịu.
Seonghwa nhìn lại tên ác quỷ và tìm kiếm câu trả lời trên khuôn mặt hắn cho những câu hỏi mà anh vẫn chưa biết phải hỏi. Ánh sáng đỏ nhạt sau mái tóc trắng rối bù của Hongjoong nhắc nhở thiên thần rằng mặc dù nét mặt của Hongjoong rất dễ chịu và biểu cảm của hắn rất ngây thơ, Seonghwa biết rằng anh vẫn phải tiến hành một cách thận trọng.
"Anh đã mất hết sức mạnh thiên thần của mình rồi... Hay lại đạt được điều gì mới?" Seonghwa hỏi, nâng cốc bằng cả hai tay khi hơi ấm dễ chịu của đồ uống lan tỏa khắp người.
"Tất nhiên là tôi đã mất đi rất nhiều sức mạnh, khi họ... khi tôi mất đi đôi cánh. Nhưng cũng giống như cách cậu học để kéo dài sức mạnh của mình như một cơ bắp trong quá trình huấn luyện thiên thần, cậu cũng có thể làm điều đó khi là một ác quỷ."
"Còn giấc mơ thì sao, anh có khả năng tác động đến chúng không?"
Hongjoong liếc nhìn tò mò qua vành cốc nhưng hắn trả lời câu hỏi mà không do dự như những câu hỏi khác trước đó.
"Giấc mơ ư? Không, không hẳn. Tôi thậm chí còn không thể đọc được suy nghĩ nữa. Trước đây tôi có thể nghe được độc thoại nhưng giờ tôi chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc ẩn sau những từ ngữ đó, nhưng chỉ thế thôi. Nhìn chung, tôi cho rằng mình yếu hơn cậu ở hầu hết các khả năng hiện tại."
"Anh đã tiến bộ ở những khả năng nào?"
Hongjoong cười. "Tôi thấy cách hỏi dồn dập của cậu lại dễ thương một cách khó hiểu."
Seonghwa không thể ở bên Hongjoong năm phút mà không bị đỏ mặt.
Thiên thần ngả người ra sau ghế, nhận ra mình đã bắt đầu nghiêng người về phía trước để chờ đợi câu trả lời của Hongjoong và anh phủi một mẩu vụn bánh tưởng tượng khỏi đùi mình khi cố tỏ ra thoải mái hơn. Seonghwa thậm chí còn chưa động đến món sữa chua parfait của mình.
"Một cái bóng đi trong bóng tối." Hongjoong nói.
"Hả?"
"Cậu có biết cách chúng ta có thể trở nên gần như không thể bị phát hiện bởi con người nếu chúng ta muốn không? Tôi gọi đó là đi trong bóng tối, tôi không biết tên chính thức là gì. Đó là điều tôi đã làm tốt hơn nhiều. Đến mức nó thậm chí có tác dụng với các thiên thần."
Tên ác quỷ nháy mắt.
Seonghwa đã tự hỏi làm sao Hongjoong có thể xuất hiện và biến mất vào những thời điểm ngẫu nhiên và thiên thần không bao giờ chắc chắn hắn đến từ đâu hoặc hắn biến mất ở đâu.
Seonghwa tự hỏi Hongjoong sẽ được lợi gì khi tiết lộ thông tin này khi tên ác quỷ cắn một miếng bánh nướng dâu tây của hắn.
Một mẩu bánh ngọt còn vương lại một cách khó chịu trên đôi môi hồng của Hongjoong.
"Anh có thứ gì đó..." Seonghwa chỉ vào miệng mình để chỉ cho Hongjoong biết mảnh vụn đang ở đâu.
Tên ác quỷ đã chạm nhầm vào bên miệng hắn.
"Bên kia."
Hongjoong lại trượt lần nữa.
"Này để tôi..."
Seonghwa với tay qua bàn để chạm vào môi Hongjoong bằng ngón tay cái trước khi anh nhận ra chính xác mình đã làm gì. Ánh sáng trong mắt tên ác quỷ và cách hắn mỉm cười khiến Seonghwa nghi ngờ rằng Hongjoong đã cố tình bỏ lỡ mẩu vụn bánh ở đó.
"Cảm ơn, thiên thần của tôi."
"Hongjoong, tôi thề là ..." Seonghwa thở dài.
"Xin lỗi." Hắn chỉ cười. Rồi điều đó dừng lại, biểu cảm của hắn trở nên kỳ lạ.
"Tôi nghĩ đó là lần đầu tiên cậu dùng tên tôi." Người đàn ông nghiêng người về phía trước để chống khuỷu tay lên bàn và đặt cằm vào tay. "Điều đó có nghĩa là chúng ta đang thân thiết với nhau hơn?"
"Không." Seonghwa nói một cách vô cảm.
"Tôi đoán là không." Hongjoong thở dài, môi cong lên. "Cậu chưa bao giờ nói cho tôi biết tên của cậu cả."
"Và tôi vẫn không có ý định nói." Seonghwa trả lời. "Hôm nay tôi sẽ hỏi những câu hỏi đó, nhớ không?"
Seonghwa cắm thìa vào ly sữa chua parfait trước mặt, thoáng ngạc nhiên về nơi mình đang ở hiện tại.
Vào bữa sáng. Vừa mới 6 giờ sáng. Với một ác quỷ.
Thiên thần tự hỏi liệu anh có quá quen với cuộc sống này không. Seonghwa thoáng nghĩ rằng mình chắc chắn nên tránh xa Hongjoong, nhưng giờ anh lại đang uống cà phê với hắn.
Trong thâm tâm Seonghwa có một cảm giác day dứt rằng mọi chuyện sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp nào cả. Mặc dù anh đã suy nghĩ thấu đáo, anh vẫn cố kìm nén.
Bởi vì lần cuối cùng Seonghwa ăn sáng với bất kỳ ai bất kể họ có phải là ác quỷ hay không là khi nào?
"Vậy anh làm việc một mình hay có những ác quỷ khác đang làm những việc như anh làm?" Seonghwa hỏi sau khi thưởng thức thêm một miếng parfait.
"Tôi cho là cậu chưa gặp bất kỳ ác quỷ nào khác."
Thiên thần lắc đầu. "Tôi chỉ nghe kể chuyện thôi."
"Tôi dám cá là chúng giống hệt những câu chuyện mà họ kể cho tôi." Hongjoong nói. "Sự lừa dối, hủy diệt và cái ác vô tận nghe có vẻ đúng phải không?"
Seonghwa gật đầu.
Hongjoong thở dài.
"Sự thật thì không phải vậy. Ý tôi là, thực tế thì đúng là có một số thiên thần đã mất kiểm soát và trở thành vấn đề của Hội. Họ bị tước mất đôi cánh và bị nhốt lại nếu họ có thể gây nguy hiểm cho con người hoặc thiên thần. Những ác quỷ khác như tôi — những kẻ bất đồng chính kiến — thì chúng tôi chỉ còn cách tự lo liệu cho bản thân. Những người tôi gặp không muốn dính líu gì đến chuyện này nữa, và tôi không thể nói rằng tôi trách họ. Tôi cũng đã từng như vậy trong một thời gian dài. Khi cuối cùng tôi cũng tham gia trở lại, tôi nghĩ rằng mình có thể may mắn hơn khi cố gắng thuyết phục các thiên thần."
Nghĩ đến việc toàn bộ cuộc trò chuyện này diễn ra rất đột ngột, Seonghwa đã không lên kế hoạch cho bất kỳ câu hỏi nào của mình, vì vậy anh thấy mình tự nhiên theo dòng chảy và hỏi những gì anh nghĩ đến lúc đó. Anh cảm thấy tự nhiên lạ thường khi ngồi đối diện với tên ác quỷ, và Hongjoong rất sẵn lòng thỏa mãn sự tò mò của anh.
"Khi anh là thiên thần, liệu anh có lắng nghe nếu một tên ác quỷ đến và cố thuyết phục anh rằng anh đã làm sai không?"
Hongjoong bật cười không chút hài hước.
"Tôi biết là tôi sẽ không làm thế. Tôi quá kiêu hãnh để làm thế."
Hongjoong bắt đầu giải thích thêm về câu trả lời của mình trước khi Seonghwa kịp hỏi.
"Khi cuối cùng tôi nhận ra những gì mình đã làm, những gì mình đã là một phần của nó, tôi cảm thấy rất tội lỗi. Tôi đã nghĩ mình hoàn hảo. Tôi đã mù quáng làm điều ngược lại với những gì tôi đã định làm ngay từ đầu. Hy vọng của tôi bây giờ là có một ai đó ngoài kia khác biệt hơn tôi, thông minh hơn tôi, người có thể có cơ hội nhìn nhận mọi thứ theo một góc nhìn khác sớm hơn nhiều so với tôi."
Phần cuối của những gì Hongjoong nói có vẻ hướng đến Seonghwa, người đã uống hết ngụm cà phê cuối cùng để tránh ánh mắt của ác quỷ. Có vẻ như đằng sau lời nói của hắn không chỉ là lời nịnh hót vô thưởng vô phạt, mà còn gợi lên một câu hỏi khác trong suy nghĩ của thiên thần.
"Tại sao lại là tôi?"
Ánh mắt của Hongjoong nhảy múa tinh nghịch và Seonghwa giơ tay ngăn hắn nói.
"Và đừng trả lời một cách tán tỉnh, làm ơn. Trả lời thật lòng với tôi."
Ánh mắt mờ dần nhưng đôi mắt của ác quỷ vẫn lấp lánh.
"Em thật khác biệt", Hongjoong chỉ nói đơn giản.
"Tôi khác biệt sao?" Sự bất an của Seonghwa hiện lên trong tâm trí anh bởi vì thiên thần luôn cảm thấy mình khác biệt, nhưng đây là lần đầu tiên có người thành thật xác nhận điều đó.
"Tôi cảm thấy bị thu hút bởi em." Hongjoong nói. "Và trước khi em tức giận, tôi không cố tán tỉnh em ở đây, tôi đang nghiêm túc. Khi tôi nhìn thấy em trong quán bar đó, tôi cảm thấy thật khác biệt khi tiếp cận em so với khi tôi tiếp cận những thiên thần khác, và em thì rất đặc biệt."
"Như thế nào?"
"Cách em nói chuyện của em rất khác biệt so với những người khác. Mặc dù rõ ràng là em không muốn tôi ở đó và em đã rất tức giận, nhưng em không phải là người vô tâm."
Seonghwa biết mặt mình phải có màu dâu tây trên đĩa của Hongjoong. Anh vùi đầu vào khuỷu tay. "Cứ gọi tôi là ngây thơ đi. Sự thành thật sẽ đỡ xấu hổ hơn là nói lời hoa mỹ."
"Đừng xấu hổ." Hongjoong di chuyển tay qua bàn để đặt lên tay Seonghwa. Da thiên thần nóng rát vì sự tiếp xúc đó. "Ý tôi là tôi thấy rất nhiều điều tốt đẹp ở em và điều đó quan trọng với tôi. Và bất chấp những gì em nghĩ mình biết về những ác quỷ, tôi muốn có thể cho em thấy tôi thực sự là ai và tôi tin vào điều gì."
Seonghwa nhìn vào mắt Hongjoong lúc này, không thấy gì ngoài những cảm xúc chân thành phản chiếu lại anh. Thiên thần thực sự không biết phải cảm thấy thế nào về điều đó. Nếu tên ác quỷ này cố gắng thao túng hoặc né tránh câu hỏi của anh hoặc không làm gì ngoài việc tán tỉnh, Seonghwa cuối cùng đã có cơ hội để loại bỏ hắn.
Thay vào đó, Hongjoong nhìn thẳng vào mắt anh một cách nghiêm túc và làm chính xác những gì hắn nói với thiên thần mà hắn đang làm.
Nếu ác quỷ đang lừa anh, Seonghwa đã gần như sập bẫy.
Thật là một nơi nguy hiểm.
Cắn môi và nghịch chiếc cốc cà phê đã cạn, Seonghwa gợi ý Hongjoong bằng một câu hỏi khác.
"Anh không nghĩ là mình đang mạo hiểm quá nhiều khi để thiên thần nhìn thấu bản thân như thế này sao?"
"Tôi phải mạo hiểm, đúng không? Dù tôi có ngầu đến đâu, tôi cũng cần sự hỗ trợ để đối đầu với cả một tổ chức. Và..." Tên ác quỷ dường như rùng mình khi nói. "Có lẽ sau ngần ấy thời gian, tôi không muốn cô đơn nữa."
Seonghwa thực sự mong Hongjoong đừng thêm câu cuối cùng đó, bởi vì dù anh không muốn thừa nhận, nhưng đó cũng là điều chính anh cảm thấy.
Thiên thần lại chìm vào im lặng đầy suy tư khi anh nhìn ác quỷ cắn thêm một miếng bánh nướng và nhấp một ngụm cà phê.
Dưới ánh sáng tự nhiên của quán cà phê, Hongjoong trông giống thiên thần hơn là ác quỷ. Vầng hào quang đỏ vẫn còn tỏa sáng yếu ớt phía sau hắn, nhưng nét mặt của tên quỷ thực ra khá thanh tú và đẹp trai. Làn da của hắn sáng như Seonghwa, và được tô điểm bằng một vài nốt ruồi nhỏ ở đâu đó trông khá quyến rũ. Một vài chiếc khuyên tai lấp lánh ở mỗi bên tai khi Hongjoong quay đầu lại, và có một nét trẻ trung trong biểu cảm khi thư giãn của hắn đã bị che giấu trước đó bởi nụ cười nhếch mép vô tận và đôi lông mày nhíu lại.
"Em không no lắm phải không?"
Giọng nói của tên ác quỷ làm Seonghwa giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Seonghwa nhìn xuống món parfait trống rỗng và cốc cà phê đã cạn của mình và lắc đầu. Anh có cảm giác thèm ăn khá ổn, nên thực tế thì bữa sáng này giống như một bữa ăn nhẹ hơn.
"Được rồi." Hongjoong mỉm cười nói, đẩy đĩa của mình về phía Seonghwa "Tôi thấy em để mắt đến nó lúc nãy, nên tôi giữ lại một ít."
Trên đĩa của Hongjoong là một phần ở giữa chiếc bánh nướng — phần mềm nhất — với một lát dâu tây tươi lớn và một chút kem vẫn còn ở trên cùng trông khá đẹp mắt so với một chút thức ăn thừa.
Seonghwa gần như đã gọi món bánh bánh nướng dâu tây. Anh đã dừng lại và chọn thứ khác khi Hongjoong chọn nó, không muốn cho thấy anh có điểm chung nào khác với tên ác quỷ hơn những gì anh đã tìm thấy.
Không phải là bây giờ nó có ích gì.
Anh muốn từ chối món quà của Hongjoong nhưng trông món ăn này thật hấp dẫn và thú vị, và Seonghwa thực sự thích bánh nướng dâu tây.
Hongjoong nhướng mày và nhích đĩa lại gần hơn khi hắn đợi Seonghwa cắn câu.
Không mất nhiều thời gian để thiên thần làm như vậy.
Quả dâu tây tan ra trên đầu lưỡi Seonghwa. Kem đã làm ngọt và mềm bánh nướng ở mức vừa phải. Seonghwa thở dài mãn nguyện khi anh tận hưởng những gì có thể xảy ra nếu anh không bướng bỉnh, ngay cả khi anh cảm thấy ánh mắt của tên ác quỷ đang nhìn mình. Món parfait thì ngon, nhưng món này thì hoàn hảo.
"Tôi có một câu hỏi cho em, nếu em không phiền." Hongjoong nói, ngắt quãng niềm vui sướng của Seonghwa.
Seonghwa khựng lại giữa chừng khi đang nhai. Phải chăng món ăn này chỉ là một sự hối lộ để khiến anh mở lòng với tên ác quỷ? Hongjoong tiếp tục trước khi Seonghwa có thể nuốt và nói rằng anh thực sự bận tâm.
"Sao em có thể trông dễ thương đến thế khi làm những việc bình thường nhất?"
Đây có phải là câu hỏi của Hongjoong không?
"Ý tôi là em chỉ ngồi đó nhai và tôi —" Hongjoong lắc đầu và cười khúc khích, chống cằm vào lòng bàn tay khi nhìn Seonghwa. "Tôi gặp rắc rối rồi, thiên thần ạ."
Mặt Seonghwa nóng bừng và anh muốn bảo tên ác quỷ im đi, nhưng anh vẫn đang nhai và không muốn vội vã ăn miếng bánh nướng duy nhất mà anh có được.
Thay vào đó, anh cố gắng gửi thông điệp bằng cái nhìn nghiêm khắc, nhưng điều đó chỉ khiến biểu cảm của Hongjoong trở nên trìu mến hơn.
Seonghwa bỏ cuộc và đảo mắt khi anh ăn xong miếng bánh đó.
Việc tán tỉnh một chút có vẻ là cái giá phải trả bất cứ khi nào anh ở bên tên ác quỷ, nhưng thiên thần thấy rằng anh không quá bận tâm đến điều đó.
"Tôi còn một câu hỏi cuối cùng nữa." Seonghwa nói.
Hongjoong dựa lưng vào ghế, đầu gối dang rộng và hai tay đặt sau đầu, trông có vẻ quá thoải mái.
"Hỏi đi nào."
"Chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu đây?"
"Em đang nói gì vậy?" Hongjoong hỏi, ngồi thẳng dậy. Có vẻ như có một tia sáng trong mắt hắn. Một ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi.
Seonghwa nghĩ rằng những gì anh nói tiếp theo sẽ thổi bùng nó hơn nữa.
"Tôi đã nghe anh nói và tôi đã thấy anh hành động. Tôi phải thừa nhận, tất cả những điều này rất khác so với ấn tượng ban đầu của tôi và tôi thấy rằng tôi không phản đối những gì anh đã làm cho đến nay."
Seonghwa lo lắng chắp hai tay vào nhau trên đùi, hơi ngạc nhiên về bản thân vì thậm chí còn nói ra những lời đó.
"Vậy câu hỏi cuối cùng của tôi dành cho anh là bây giờ thì sao?"
"Bây giờ thì sao?" Ác quỷ lặp lại.
Seonghwa gật đầu.
"Kế hoạch của anh đã thành công. Anh đã thu hút được sự chú ý và lắng nghe của tôi. Tôi sẵn sàng lắng nghe những gì anh đã lên kế hoạch cho phần còn lại của kế hoạch. Vậy tiếp theo là gì?"
Trước khi cho Hongjoong cơ hội để nói, thiên thần đã nhìn hắn một cách nghiêm khắc.
"Tôi không nói rằng tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì anh nói. Tôi sẽ không bay lên đó và đốt trụ sở của Hội Thiên Thần thành tro bụi vì anh. Nhưng tôi sẵn sàng lắng nghe phần còn lại của những gì anh đã lên kế hoạch."
Seonghwa biết ngay cả khi nói rằng anh đang liên kết với một cuộc nổi loạn chống lại Hội Thiên thần và do đó tự gây ra nguy hiểm cho chính mình. Nhưng thực ra Seonghwa biết rằng anh đã tự đặt mình vào con đường này ngay từ cuộc trò chuyện đầu tiên với tên ác quỷ và anh không thể ngạc nhiên về bản thân khi kết thúc ở đây và anh vẫn tiếp tục đuổi theo Hongjoong.
Nếu Seonghwa lắng nghe bản năng tự bảo vệ của mình, anh sẽ không làm bất cứ điều gì cả.
Thiên thần tự trấn an mình rằng nếu anh thực sự đi quá sâu, nếu hóa ra Hongjoong lại là kẻ lừa đảo, loạn ngôn, phá hoại và điên rồ, giống như Seonghwa vẫn luôn được bảo rằng ác quỷ là như vậy, thì vẫn chưa quá muộn để rút lui.
Chỉ cần một báo cáo duy nhất là đủ. Anh có thể nói với các thiên thần khác về kế hoạch của tên ác quỷ và anh có thể phủi tay khỏi toàn bộ tình hình.
Và nếu Hongjoong không phải là tất cả những điều đó?
Seonghwa không cho phép mình nghĩ quá lâu về nó. Anh chỉ cần phải tìm ra.
Đôi mắt Seonghwa đảo quanh khuôn mặt của tên ác quỷ khi anh kiên nhẫn chờ đợi hắn tiết lộ kế hoạch của mình.
Hongjoong bắt đầu nói nhưng lắp bắp, đôi má cũng bắt đầu ửng hồng.
"Đã đến lúc thành thật với em rồi, phải không thiên thần?" Hongjoong hỏi.
Seonghwa gật đầu, sự bối rối tăng lên khi anh quan sát sự do dự của tên ác quỷ.
Đây không phải là điều hắn đã muốn từ lâu sao, mục đích tiếp cận Seonghwa đêm đó ở quán bar? Anh đã mong đợi Hongjoong sẽ chớp lấy cơ hội để nói cho thiên thần biết toàn bộ kế hoạch của mình, để lôi kéo anh vào sâu hơn nữa trong những âm mưu của mình.
Seonghwa nhìn hắn trong sự hoài nghi khi những ngón tay của tên ác quỷ chuyển sang màu trắng từ nơi hắn đang nắm chặt ở hai bên ghế bành.
"Tôi không có kế hoạch gì cả." Cuối cùng hắn buột miệng. Màu hồng không còn có thể là màu dùng để miêu tả đôi má hắn nữa vì giờ chúng đã chuyển sang màu đỏ rực.
"Ý anh là anh không có kế hoạch gì sao?"
Hongjoong luồn tay qua tóc, vẫn gặp khó khăn trong việc giao tiếp bằng mắt với thiên thần.
"Tôi không biết làm sao để sửa chữa điều này, được chứ? Tôi chỉ biết những gì tôi biết về Hội Thiên thần và những điều không đúng và tôi..." Tên ác quỷ thở dài thất vọng, cuối cùng cũng nhìn vào mắt Seonghwa và để nhìn thẳng vào mắt anh.
"Có lẽ em có thể giúp tôi. Giúp tôi truyền bá thông tin, giúp tôi ngăn chặn họ. Chúng ta có thể cùng nhau lập kế hoạch, em ở bên trong và tôi ở bên ngoài. Cùng nhau chúng ta có thể làm được điều gì đó."
Seonghwa nhìn chằm chằm vào tên ác quỷ. "Anh đang yêu cầu tôi phản bội. Giống như, hoàn toàn chống lại mọi thứ mà tôi đã nỗ lực hướng tới và tất cả những gì tôi biết. Hongjoong, sao anh có thể hỏi tôi điều đó một cách thản nhiên như vậy?"
"Tôi hứa, không có phần nào trong tôi là tùy tiện về chuyện này. Tôi biết điều gì đang bị đe dọa ở đây và tôi biết tôi đang yêu cầu em làm gì."
Đôi mắt của Hongjoong giờ đây rực cháy với sự quyết tâm. "Tôi đã nằm thao thức nhiều đêm cố gắng tìm ra cách một ác quỷ có thể cố gắng tạo ra bất kỳ sự khác biệt thực sự nào, và tôi không thể hiểu nổi. Tôi chưa bao giờ có ai khác để cùng tìm ra điều này. Đó là lý do tại sao tôi không có kế hoạch."
Seonghwa thực sự sửng sốt trước toàn bộ bài phát biểu. Không hẳn là do tên ác quỷ không có mục đích cuối cùng, mặc dù đó là điều bất ngờ, mà là sự trung thực và yếu đuối mà anh nhìn thấy. Đó là lần đầu tiên anh thấy Hongjoong gạt bỏ hoàn toàn mọi sự giả vờ của mình, gần như cầu xin thiên thần giúp đỡ.
Hongjoong lại vuốt tóc ra sau, rồi bắt đầu xoay ngón tay cái trên đùi, tràn đầy năng lượng lo lắng. Điều đó khiến Seonghwa cảm thấy lạ lẫm vì con quỷ chỉ thể hiện sự tự tin. Khoảng thời gian nhỏ bé của sự bất an hoặc yếu đuối này — bất kể là gì — khiến Seonghwa cảm thấy điều gì đó mà anh chắc chắn mình biết cách gọi tên.
"Tôi — Tôi sẽ phải suy nghĩ về điều đó." Seonghwa nói, cau mày. Anh không chắc chắn lắm về những gì mình sẽ cam kết, nhưng nếu anh là một phần của quá trình lập kế hoạch, ít nhất anh có thể đảm bảo rằng tên ác quỷ sẽ không đi quá xa.
"Cảm ơn." Hongjoong thở ra, lòng biết ơn bùng cháy trong đôi mắt. "Tôi biết mình có vẻ hơi tuyệt vọng nhưng em không biết tôi đã mong muốn có ai đó lắng nghe tôi bao lâu rồi. Và em đã làm nhiều hơn thế. Vì vậy, cảm ơn em."
-
Khi Seonghwa về nhà và cuối cùng chui vào chăn để đọc sách, anh thấy mình không thể tập trung.
Mỗi lần mắt Seonghwa nhìn vào những trang sách của mình, anh không thể đọc được những từ ngữ trong đó, thay vào đó chỉ nghe thấy giọng nói của tên ác quỷ trong đầu.
Có lẽ sau ngần ấy thời gian, tôi không muốn cô đơn nữa.
Đã gần một năm kể từ khi anh trở thành một thiên thần, và trong suốt quá trình đó, anh luôn cô đơn. Lúc đầu, Seonghwa nghĩ rằng nếu anh học hành chăm chỉ và mỉm cười đủ nhiều, anh có thể dễ dàng thành công. Rốt cuộc, tất cả bọn họ đều sẽ trở thành thiên thần. Điểm chung dễ tìm thấy, nhưng bằng cách nào đó, sự chấp nhận và tình bạn từ bạn bè của anh lại không được như vậy.
Với điểm số trên trung bình và chuyên cần hoàn hảo, theo thời gian, Seonghwa nhận được sự quan tâm tích cực từ các giáo viên, nhưng điều đó chỉ khiến anh bị các bạn cùng lớp xa lánh hơn.
Sau năm đầu tiên, anh đã bỏ cuộc.
Seonghwa đã hy vọng sau khi tốt nghiệp anh sẽ kết bạn với một số người ở công ty, hoặc thậm chí chỉ là có một số đồng nghiệp để trò chuyện. Nhưng hóa ra anh đã làm việc một mình và sống một mình, nhưng dù cố gắng thế nào anh cũng không thể thay đổi được.
Có những đội đặc nhiệm thiên thần với các nhóm thiên thần lớn hơn nhưng mỗi lần anh nộp đơn xin vào họ, anh chỉ bị từ chối. Trong lần đánh giá sáu tháng, anh đã hỏi về điều đó và câu trả lời anh nhận được không hề thỏa đáng.
"Có vẻ như cậu làm việc một mình rất tốt."
Tất nhiên là anh đã làm thế.
Seonghwa chỉ có một mình, thậm chí trước khi bị xa lánh trong những năm học của anh.
Làm sao Seonghwa có thể học cách trở thành người khác khi anh không bao giờ có cơ hội?
Có phải là cực kỳ ngu ngốc khi bắt tay với một tên ác quỷ chỉ vì hắn chán ngán việc cô đơn không?
Seonghwa ném quyển sách sang một bên và nó rơi xuống đệm bên cạnh anh, tạo ra tiếng động nhẹ. Anh xoa thái dương, rồi xoa tay khắp mặt.
Anh đang làm gì thế?
Seonghwa sau đó nhớ lại những nhiệm vụ mà Hongjoong đã nói với anh và thiên thần nhận ra rằng suy nghĩ của mình là sai lầm.
Sự tán tỉnh và lời thú nhận của tên ác quỷ khiến anh bối rối, nhưng khi anh nghĩ về những mục tiêu thực sự mà họ đang cố gắng đạt được cùng nhau, anh nhớ ra rằng có nhiều điều hơn thế nữa trong toàn bộ chuyện này mà anh không cho phép mình nghĩ đến.
Anh không chỉ đầu tư vào việc này vì anh không muốn ở một mình. Có rất nhiều bằng chứng thực tế về hành vi sai trái của Hội Thiên thần. Việc có sự đồng hành của tên ác quỷ chỉ là tác dụng phụ của việc theo đuổi mục đích tốt đẹp hơn.
Cảm thấy thoải mái hơn một chút và bình yên hơn về mọi chuyện, Seonghwa lấy lại cuốn sách từ đệm ghế và cuối cùng cũng có thể tiếp tục đọc.
=To be continued =
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top