13 HAI NGƯỜI THÔI VIỆC

VỀ CỔ ĐẠI LÀM ĐẦU BẾP

Tác giả: Mộc Dao

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

------------

Thanh Dao trợn ngược, cảm giác gần đây quan hệ của y và Phó Vọng Niên ngày càng gần, bất lực nói: "Phu quân ngươi bây giờ nhìn không giống 25, mà giống 30 rồi đó."

"A, vậy thì có nghĩa thân thể này già rồi, yên tâm, ta sẽ rèn luyện thân thể cho tốt, sau đó để Thanh Dao biết vi phu ta là 25 đích thực."

Thanh Dao đột nhiên cảm thấy lời của Phó Vọng Niên có chút giả vờ không đứng đắn, trong lòng lại cảm thấy cuộc sống như vậy rất yên lòng, bình yên hạnh phúc hơn cuộc sống dĩ vãng.

"Phu quân, ngươi sẽ luôn ở bên ta chứ?" Nghi vấn luôn ở trong lòng hợp thời nói ra.

Thanh Dao không nghe thấy Phó Vọng Niên trả lời, cho đến khi một bóng người từ từ xuất hiện trước mặt y, sau đó khuôn mặt cương nghị đoan chính kia im lặng nhìn y.

Phó Vọng Niên nói: "Thanh Dao, ngươi biết không? Ta luôn cho rằng ông trời cho ta có cơ hội sống lần nữa, chính là để gặp ngươi, nên vô luận thế nào ta đều sẽ không rời bỏ ngươi, ai bảo ngươi trộm tim ta!"

Thanh Dao lại mở mắt trong veo nhìn Phó Vọng Niên, trong mắt như là không dám tin, lại mang kinh hỉ mờ nhạt.

"Ngày đầu tiên ta tỉnh lại đã biết bản thân thích ngươi, còn bây giờ, ta yêu ngươi." Haizz, trên tay đều là dầu mỡ, nếu không thì thật muốn sờ má trắng mềm của Thanh Dao.

Đột nhiên nghe thấy lời thổ lộ của Phó Vọng Niên, khuôn mặt trắng ngần chợt ửng hồng, Phó Vọng Niên thấy, chỉ nở một nụ cười ấm áp.((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Trời xanh mây trắng trên cao, nhìn không rõ ấm áp tỏa ra dưới đất, cũng không biết bên dưới lúc này có cảnh xuân vô hạn.

Càng chung sống với Thanh Dao, Phó Vọng Niên cảm thấy hắn càng có tình cảm sâu sắc với Thanh Dao.

Chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ có một cuộc gặp gỡ kỳ diệu như thế, cũng chưa bao giờ nghĩ ấm áp mà hắn luôn mong muốn lại được đặt ở một thế giới như vậy.

Hiện giờ nghĩ đến vụ tai nạn xe cộ bất ngờ kia như thể nó xảy ra tự nhiên để đưa hắn đến thế giới này.

Ngọn lửa cao lạnh bốc lên khắp người hắn lúc đó cũng như đang chúc mừng hắn.

Sau khi Thanh Dao rửa sạch cải, vừa muốn bước vào bếp liền bị Phó Vọng Niên gọi lại, chỉ nghe Phó Vọng Niên nói: "Tiểu Dao, đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, nhà bếp cứ giao cho ta."

Tuy Phó Vọng Niên đã nói rất nhiều lần, nhưng Thanh Dao vẫn cảm thấy nếu để hết chuyện nhà bếp cho hắn phụ trách, phu lang mình đây sẽ bị đàm tiếu, lại cảm thấy nói như vậy với Phó Vọng Niên không hay cho lắm.

Đành phải lúng ta lúng túng nói: "Nhưng không thể luôn không vào bếp được, nếu hôm nào đó phu quân đi làm chưa về, hoặc về muộn, vậy cũng không thể chờ phu quân về mới nấu ăn được."

Phó Vọng Niên cảm thấy lời Thanh Dao nói cũng có lý, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút lo lắng, suy nghĩ xong rồi nói: "Vậy Tiểu Dao, nếu ngươi vào bếp thì nấu ít canh và chưng hấp đồ ăn, đồ xào chiên này nọ thì không nên."

Thanh Dao cảm thấy như vậy cũng không tệ, y cũng là vì không chịu được mùi dầu khói, mùi khói nhóm lửa trái lại không sao, gật đầu, lại nghĩ đến tay nghề bếp núc của y hình như rất kém, nói: "Tài nấu nướng của ta hình như rất kém."

Phó Vọng Niên mỉm cười, điều này là thật, có lẽ là Thanh Dao không có tài nấu ăn, cười nói: "Không sao, ta sẽ dạy cho ngươi một số món dễ nấu, lúc đó làm mấy món này là được."

Thanh Dao gật đầu, đưa mớ cải xanh cho Phó Vọng Niên, sau đó quay lại sân bưng thau nước vừa rửa cải đến cây hạnh trong góc.

Phó Vọng Niên về nhà bếp tiếp tục chuẩn bị cơm tối, đột nhiên nghĩ đến cuộc thi nấu ăn còn chưa nói rõ với Thanh Dao, lần trước chỉ lo thân mật với Thanh Dao mà quên mất chuyện này.

Buổi tối khi chuẩn bị ngủ, Phó Vọng Niên vừa muốn nói chuyện này với Thanh Dao, Thanh Dao lại mở miệng: "Phu quân, có nhớ cuộc thi nấu ăn mà lần trước ngươi nói không?"

Phó Vọng Niên gật đầu, hỏi: "Ừ, nhớ, sao vậy?"

Thanh Dao đột nhiên ngập ngừng nói: "Ta.....ta muốn đi cùng, phu quân cảm thấy được không?

Lại thấy Phó Vọng Niên vẻ mặt kinh hỉ nhìn Thanh Dao, cũng có nghĩa là Thanh Dao bằng lòng đi cùng hắn, cười nói: "Đương nhiên, ta vốn định nếu Thanh Dao không muốn đi, ta cũng không đi. Nhưng nếu Thanh Dao bằng lòng đi, chúng ta thuận tiện đi ngắm nghía cảnh quan bên ngoài thế nào?"

Thanh Dao gật đầu, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, y đã suy nghĩ, nếu Phó Vọng Niên thật sự không tham gia cuộc thi vì y, vậy y thà rằng đi cùng hắn một chuyến.

Y thích Phó Vọng Niên, và cũng mong có thể làm được điều gì đó cho Phó Vọng Niên, tuy không biết người khác làm như thế nào, nhưng y cũng hi vọng có thể nỗ lực theo cách của y.

Phó Vọng Niên nghĩ chút lại nói: "Còn công việc của ngươi thì sao, Tiểu Dao?"

Thanh Dao không để ý lắm nói: "Chuyện này ta sẽ nói rõ với lão bản."

"Ta đang nghĩ, Tiểu Dao không phải rất thích công việc này sao? Ngươi bằng lòng bỏ công việc này đi cùng ta sao?"

Tuy Phó Vọng Niên rất hi vọng Thanh Dao đi cùng hắn, nhưng cũng biết Thanh Dao thích công việc hiện tại, trong lòng không hi vọng Thanh Dao từ bỏ công việc vì hắn.

Thanh Dao nói: "Lúc trước thích công việc này vì đây là công việc đòi hỏi sự tập trung, sau đó ta có thể quên đi chuyện trong nhà, có thể quên đi chuyện của gã kia."

Nói đến đây khó xử nhìn Phó Vọng Niên, sau đó tiếp tục nói: "Hiện tại đã khác trước kia, nên ta cũng hi vọng làm những chuyện muốn làm."

Phó Vọng Niên nghe đến đây đã hiểu chuyện Thanh Dao muốn bày tỏ, ôn nhu nhìn chăm chú Thanh Dao: "Nếu tiểu Dao thích, vậy thì nghe theo tiểu Dao thôi!"

Thấy Thanh Dao gật đầu, Phó Vọng Niên tiếp tục nói: "Vậy ngày mai ta cũng sẽ đi tửu lâu nói với chưởng quỹ một tiếng. Sau đó chúng ta chuẩn bị đồ dùng cần thiết, cũng phải đến Vinh Đô sớm chút mới được."

Phó Vọng Niên chỉ thấy Thanh Dao gật đầu lia lịa, dáng vẻ đáng yêu đó khiến hắn không kiềm nén được dục vọng của mình, bế Thanh Dao lên đi đến giường.

Thanh Dao bởi vì hành động đột ngột hô nhẹ một tiếng, sau đó đỏ mặt tùy ý Phó Vọng Niên đặt y trên giường, Phó Vọng Niên theo sau đè lên thân mình gầy gò của Thanh Dao.

Ánh trăng yên lặng theo cửa sổ như ẩn như hiện chiếu bóng dáng quấn chặt nhau trên giường, thỉnh thoảng tràn ra rên rỉ ngây ngất trời đêm, đêm này đã định trước là một đêm không ngủ.

Lúc Thanh Dao tỉnh lại chỉ cảm thấy trên người y ngoài chút mỏi nhừ ra, không có gì khó chịu, biết ngay Phó Vọng Niên sau đó đã thanh tẩy cơ thể giúp y.

Từ từ chống cơ thể còn hơi mỏi nhừ dậy, trong lòng nghĩ đến chuyện tối qua, liền cảm thấy xấu hổ và buồn bực, tối qua y hình như lại quấn lấy Phó Vọng Niên không chịu buông tay.

Nghĩ đến chuyện tối qua Phó Vọng Niên làm với y, trong lòng cảm thấy thẹn thùng, y không ngờ còn có tư thế như thế, y bây giờ chỉ cảm thấy thắt lưng đều không có sức lực.

Khi Phó Vọng Niên đi vào nhìn thấy là dáng vẻ Thanh Dao ngồi trên giường phiền muộn đầy mặt, cũng không biết Thanh Dao đang nghĩ đến chuyện gì.

Đi đến bên giường, nhìn thấy dấu vết ám muội trên người Thanh Dao, trong lòng thầm đắc ý, mấy dấu vết này đều là hắn tạo ra.

Mắt Phó Vọng Niên càng nhìn càng không chịu được sự hấp dẫn ấy, đến khi Thanh Dao cảm nhận ánh mắt nóng rực của Phó Vọng Niên, cúi đầu nhìn thấy mình hiện tại trần truồng, lúc này mới chân tay luống cuống cầm chăn lên che cơ thể.

Phó Vọng Niên chờ nhìn đã rồi, mới nói: "Thức dậy ăn sáng, cần ta giúp ngươi xin nghỉ với lão bản không?"

Lần trước vì chuyện này đã xin nghỉ ba ngày, Thanh Dao cảm thấy y đã đủ mất mặt, nếu bây giờ còn xin nghỉ vì chuyện này nữa, y khẳng định sẽ bị người khác nói y không biết nhục nhã.

Xấu hổ và buồn bực trừng Phó Vọng Niên một cái: "Ai nói ta muốn xin nghỉ, ta còn muốn đi nói chuyện công việc với lão bản!"

Nói ra mới phát hiện giọng y khàn đến thế, cũng biết này hẳn là tối qua kêu quá mà ra, lại trừng Phó Vọng Niên một cái, Phó Vọng Niên thì rất vô tội nhìn Thanh Dao.

Tuy biết tình huống Thanh Dao hiện tại là do hắn tạo thành, nhưng Phó Vọng Niên thật sự cảm thấy Thanh Dao tối qua thật quá mức hấp dẫn, hiện tại tạo thành tình huống này hắn cũng chỉ có thể nấu ít trà nhuận họng cho Thanh Dao nhuận cổ họng trước.

Đi đến bên tủ tìm một bộ đồ cho Thanh Dao, sau đó lại đi đến bên giường hỏi: "Muốn vi phu giúp không?"

Thanh Dao cấp tốc vươn cẳng tay trắng nõn ra nhận lấy đồ rồi lại trốn sau chăn, nói: "Ta muốn thay đồ, phu quân ra ngoài trước."

Phó Vọng Niên cũng không làm khó Thanh Dao, vừa rồi đã no mắt, cũng liền cam tâm tình nguyện ra khỏi phòng, lại thuận tay đóng cửa.

Đến khi Phó Vọng Niên ra khỏi phòng, Thanh Dao mới bỏ chăn xuống, nhìn kỹ trên người đầy dấu vết Phó Vọng Niên lưu lại, cả bên trong đùi đều đầy dấu đỏ, mặt như đánh má hồng tươi rói.

Cầm quần áo lên cấp tốc mặc vào, xác định đã bọc kín mít, lúc này mới đi đến trước bàn trang điểm, cầm lược gỗ lên bắt đầu chải tóc hơi rối.

Ra chỗ bán sách sau khi tính xong sổ sách của một ngày, Thanh Dao đi đến trước bàn của lão bản, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Lão bản thấy Thanh Dao như vậy, mở miệng hỏi: "Thanh Dao có chuyện gì muốn nói với ta à?"

Thanh Dao gật đầu, sau đó nói: "Lão bản, phu quân ta muốn đi tham gia cuộc thi, ta muốn đi cùng hắn, nên ta....ta muốn...."

Lão bản hiểu rõ gật đầu, nói: "Ngươi muốn đi cùng nó, muốn nói thôi việc với ta đúng không!"

Thanh Dao gật đầu, không biết ứng phó thế nào nhìn lão bản, lão bản đối với y tốt như thế, nhất thời y cũng không biết nên làm sao nói rõ chuyện này với lão bản.

Lão bản cười nói: "Hồi sáng tới đã nhìn ra ngươi như có tâm sự, ta còn đang nghĩ có thể là chuyện gì, thì ra là chuyện này. Thanh Dao à, Phó Vọng Niên là ta nhìn lớn lên, hiện giờ thấy nó không chịu thua kém như vậy, ta cũng cao hứng cho ngươi, nên hiện giờ ngươi muốn đi cùng nó, cũng là chuyện tốt, nếu không thì lần đi này chưa biết lúc nào mới trở về."

Thanh Dao cảm kích nói: "Cảm tạ lão bản."

"Tạ cái gì, đều là mấy đứa nhỏ ta nhìn lớn lên, trong lòng ta cũng cao hứng."

Trong lòng lão bản thật lòng cảm thấy cao hứng cho Thanh Dao, Phó Vọng Niên hiện giờ thay đổi mọi người đều nhìn trong mắt, nhớ trong lòng, ít nhiều đều sẽ cảm thấy vui mừng cho Thanh Dao.

Bên Phó Vọng Niên thì nói rõ ràng với chưởng quỹ dự định của hắn, chưởng quỹ cũng không nói gì nhiều, chỉ nói một câu: "Đối xử với Thanh Dao cho tốt."

Phó Vọng Niên trịnh trọng nói: "Chưởng quỹ yên tâm, ta thật lòng thích Thanh Dao, nên lần này ta sẽ quý trọng Thanh Dao, không để Thanh Dao chịu khổ nữa."

Chưởng quỹ nheo đôi mắt, bớt đi sắc bén thỉnh thoảng, chỉ là vẻ mặt lại trang nghiêm: "Vậy thì tốt, như vậy ta cũng yên tâm, thuận buồm xuôi gió."

"Đa tạ chiếu cố những ngày qua của chưởng quỹ, ta sẽ ghi nhớ lời của chưởng quỹ."

Phó Vọng Niên thật lòng cảm thấy cảm kích chưởng quỹ này, nếu không phải ông cho hắn cơ hội, phỏng chừng hắn cũng sẽ không dễ được người nơi này tiếp nhận đâu.

((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này)) Cách ngày, Phó Vọng Niên bắt đầu không nấu ăn ở tửu lâu nữa, có điều hắn cũng đã dạy mấy đầu bếp trong tửu lâu cách nấu ăn của hắn.

Khi hắn không ở đây, đều là do mấy đầu bếp này nấu mấy món ấy, nên lúc này cũng không ai biết món mình ăn đã không còn do Phó Vọng Niên làm nữa.

Chuyện công việc của hai người đều đã sắp xếp xong, liền đến trên trấn mua ít đồ, mà Phó Vọng Niên phát hiện tâm trạng Thanh Dao rất tốt, lúc này hắn cũng dạt dào ý cười.

Hai người sau khi mua xong đồ dùng cần thiết, Phó Vọng Niên lại nghĩ đến quần áo của Thanh Dao không có nhiều, liền đưa Thanh Dao đến tiệm may.

Thanh Dao nhìn thấy muốn đi đến tiệm may, mới đầu cũng không để ý, còn tưởng Phó Vọng Niên muốn mua quần áo cho chính hắn, dù sao lần đi Vinh Đô này cũng cần chuẩn bị nhiều quần áo hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top