SPRING
*
Một sáng chủ nhật bình thường không thể bình thường hơn.
Pete tựa vào sofa xem tivi, Vegas nằm nghiêng một bên đọc sách, gối đầu lên đùi cậu. Grey đã ăn no từ sớm, mơ màng ngủ trên tay vịn sofa.
Cửa đột nhiên vang lên tiếng mở khóa mật mã, Pete tưởng là dì giúp việc đến làm vệ sinh, vỗ vỗ bả vai Vegas bảo hắn ngồi dậy.
Vegas bất đắc dĩ ngồi lên, quay đầu nhìn về phía cửa, thân thể có chút cứng lại.
Không phải dì giúp việc, đứng bên cửa là một vị phu nhân khoảng bốn năm mươi tuổi đầy khí chất.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Nghe Vegas nói xong, Pete vội ngồi dậy, đứng ở một bên, chân tay có phần luống cuống, hành động giống như đã làm sai chuyện gì.
Vẫn là Vegas phản ứng trước, cầm lấy quà mẹ đưa cho, sau đó giới thiệu với bà, "Mẹ, nhóc này là bạn của con, Pete, thời gian này ở nhờ nhà con."
Hắn lại nhìn về phía Pete, "Đây là mẹ tôi."
"Cháu chào cô."
Vị phu nhân kia cười hiền hòa, "Là bạn của Vegas sao, vậy không khác gì anh em trong nhà, cháu cứ coi như đây là nhà mình nha, không cần khách sáo..."
Pete nhìn biểu hiện đầy thân thiện của bà, nhẹ nhõm thở ra một hơi, bà hẳn là không phát hiện.
Lúc nói chuyện, Vegas và Pete luôn trao đổi ánh mắt, Pete tìm cớ vào phòng ngủ cho khách, để lại hai người ngồi trên sofa nói chuyện phiếm. Một lát sau đã đến giờ cơm, bà vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Vegas đứng một bên hỗ trợ.
"Mẹ, trước khi đến sao không nói với con một tiếng?"
"Nếu nói trước, mày sẽ để mẹ tới sao? Mày bao lâu rồi không về nhà? Tết Nguyên Đán cũng chỉ gọi điện về, bảo người mang quà đến, không hề xuất hiện."
"Không phải đâu mẹ đang nói gì vậy, gần đây con rất bận mà."
"Đúng vậy, con rất bận, cho nên mẹ đây mới phải đến thăm con."
Vị phu nhân vẫn khéo nói chuyện như trước, Vegas chỉ có cách ngoan ngoãn nhận sai, hứa Tết âm lịch nhất định sẽ về nhà, còn ở chơi lâu một chút.
"Đúng rồi," Bà đột nhiên mở miệng hỏi, "Con với thằng bé kia là thế nào?"
Vegas giống như mới bị gõ vào đầu một cái.
Hóa ra bà vẫn nhìn ra.
"À, em ấy ở nhờ hai tuần, sẽ dọn đi sớm thôi." Vegas quyết định giả ngu giả ngơ, cố tình lảng sang chuyện khác, "Macau, gần đây công việc thế nào rồi ạ, thằng nhóc ấy lâu rồi không liên lạc với con."
Vị phu nhân buông đồ ăn trong tay ra, nhìn hắn một cái, "Con trai, mẹ đây tuy đầu óc kém thanh niên tụi con, nhưng vẫn rất minh mẫn."
Vegas thất bại trong việc chuyển đề tài, một khúc nhạc bi thảm tấu lên trong não, cúi đầu không nói.
"Chơi bời với đứa con trai tuổi này chút không sao, nhưng đừng lún sâu quá, về lâu dài đối với bên nào cũng không tốt." Mẹ Vegas thở dài, "Trước kia con thế nào, mẹ đều không để ý, nhưng con hiện tại không phải con nít nữa, về sau còn phải kết hôn, lập gia đình..."
......
Mới đầu định xuống bếp hỗ trợ, nhưng Pete đứng im bên ngoài thật lâu, cuối cùng không có vào.
*
Bầu không khí tết ngày càng nồng đậm, ở nhà cũng có thể ngẫu nhiên xem được pháo hoa.
Pete đứng ngơ ngẩn ngoài ban công, Vegas tới ôm cậu từ phía sau, mãi một lúc mới mở miệng: "Pete à, chúng ta đi du lịch đi."
Giống như chuyện các đôi tình nhân vẫn làm, cùng du lịch nha.
"Sắp tới ngay đúng kỳ nghỉ đông, em cũng vừa thi xong."
*
"Này, bọn họ đều đang nhìn chúng ta đó?"
"Cho nên?" Pete nghiêng đầu làm nũng.
"Em không sợ sao?"
"Ở đây không ai nhận ra chúng ta." Cậu rủ rỉ bên tai Vegas.
Bốn mắt nhìn nhau, môi sau đó tự nhiên dán lên đối phương.
Người trên sàn nhảy phát ra âm thanh rất phấn khích, tiếng huýt sáo thay nhau vang lên, Pete có ý cười.
"Nghiêm túc chút đi." Vegas giáo huấn cậu, kết quả cục đáng yêu trong lòng hắn thu lại nụ cười vừa rồi, bĩu môi tiếp tục hôn hắn, lại vươn đầu lưỡi tới, đụng vào răng Vegas, hàm trên.
Pete hiện tại quá nguy hiểm. Vừa rồi trên sàn nhảy, động tác đẩy hông về phía trước vô cùng mềm mại. Em ấy cố tình xoay lưng, đong đưa bờ mông chạm vào thân dưới của hắn quyến rũ. Đây rõ ràng là cố ý khiêu khích, Pete à, em đang đùa với lửa sao?
Cái tay Vegas đang đặt trên eo cậu giờ nhích lên, đỡ lấy gáy cổ Pete, làm sâu thêm nụ hôn của hai người.
Lúc kết thúc, Vegas kéo Pete khỏi sàn nhảy, mang cậu đến nhà vệ sinh trong quán bar.
Chuyện sắp tới, trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không nói ra, còn có chút hưng phấn, khóa trái cửa.
"Nếu chúng ta bị trông thấy thì sao giờ?" Pete lúc rời môi liền hỏi, có chút bồn chồn.
Vegas hôn lên cằm cậu, vùi đầu vào cổ đối phương.
"Sẽ không bị thấy đâu, ngoan."
Sau đó lột cái áo sơ mi chỉ cài có hai khuy của cậu ra, tay vuốt ve lồng ngực trắng trẻo, Pete da thịt vốn nhạy cảm, trong nháy mắt ửng đỏ lên. Cậu bất an vặn vẹo thân thể, ngồi vào lòng Vegas, trêu ghẹo dục vọng của hắn.
"Hiện tại đã không kịp nữa rồi."
Hạ thân Vegas căng thẳng đến phát đau, hắn lật người cậu qua, thấp giọng dỗ dành Pete một chút rồi đâm vào.
Pete đứng sau cửa tiếp nhận va chạm của Vegas, cắn ngón tay không cho bản thân phát ra âm thanh, nhưng nghe tiếng rên rỉ không ngừng từ trong miệng mình, vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Nên xoay đầu về phía sau, đòi hỏi một cái hôn.
Vegas thấy đôi mắt đầy dục vọng của Pete, xấu tính tránh đi nụ hôn của cậu, còn dùng sức thúc vào bên trong, nảy sinh hứng thú kéo đôi tay trắng trẻo đang dùng chống đỡ thân thể của cậu ra phía sau.
Pete bị tình dục dày vò lại không thể động đậy, tức muốn hộc máu, mở miệng chửi thề một tiếng.
Vegas lúc này mới cười cười hôn lên đôi môi hồng anh của cậu, tay vây lấy nơi đứng thẳng phía trước của cậu vuốt ve.
Khoái cảm không ngừng chảy dọc toàn thân, bụng nhỏ của Pete nóng rực, chỉ trong chốc lát bắn ra một dòng dịch thể trắng đục. Hai chân cậu như nhũn ra, đang muốn trượt xuống, lại bị người phía sau kéo dậy...
Vegas cõng Pete bước đi trên đường phố ảm đạm, giờ đã quá nửa đêm, không còn gặp mấy người, ánh đèn mờ nhạt vẽ ra cái bóng rất dài của hai người.
Thời tiết có chút lạnh, Pete ôm chặt lấy Vegas.
"Nếu có thể tiếp tục thế này mãi thì tốt rồi."
"Hửm? Em nói gì?" Vegas không nghe rõ lời cậu vừa nói.
"Em nói chúng ta nếu có thể không về, vĩnh viễn ở lại nơi này thì thật tốt."
"Tôi cũng muốn ở đây." Vegas cười nói, "Không bằng ngày mai hủy vé máy bay đi, chúng ta không về."
Pete cũng cười, "Hủy đi, không về nữa."
Nói một hồi, Vegas bất giác cảm thấy vai mình ướt một mảng, bên tai là âm nức nở rất nhỏ.
Pete đang khóc.
Ngay trên một con phố dị quốc tha hương, lúc bốn giờ tờ mờ sáng, ở trên vai Vegas, nhịn không được khóc ra tiếng.
Nếu có thể không cần quay về thì tốt rồi.
Vegas kỳ thực là một người rất biết ngụy trang, hắn muốn một người nhìn thấy bộ dáng gì của hắn thì sẽ để người ta thấy bộ dáng đó.
Trước mặt cấp dưới là giám đốc thưởng phạt phân minh, trước mặt bằng hữu là gã bạn chân thành thiện lương, trước mặt người nhà là đứa nhỏ hiếu thuận hiểu chuyện, trước mặt đối thủ cạnh tranh là vô tình tàn nhẫn, còn với người trong nghề là đầy uy tín, tin cậy.
Nhưng ở đây, trước mặt Pete, hắn chỉ là Vegas.
Lúc Pete khóc, Vegas không an ủi cậu, chỉ lẳng lặng bước đi.
Sau cổ lẫn bả vai hắn đều là nước mắt của Pete. Nước mắt nóng bỏng rơi vào trong lòng Vegas, hắn cảm thấy tâm rất đau, rất đau, bất tri bất giác hốc mắt cũng ướt.
Vegas cũng là người rất cảm tính, nhưng hắn ngược lại hiếm khi khóc, hay có thể nói ít rơi lệ trước mặt người khác.
Nhưng trước mặt Pete, hắn cởi bỏ tấm giáp cứng chắc của mình, cũng gỡ mặt nạ giả ý hư tình xuống, thậm chí cảm thấy người kia lột dần vỏ bọc của mình đi, một tầng rồi tiếp đến tầng khác, cuối cùng nắm lấy tâm Vegas trong bàn tay.
Toàn bộ con người hắn đều bị cậu tác động.
Pete vì cái gì lại khóc?
Có khi đang nghĩ tới tương lai mơ hồ, vô định.
Mà với hắn, lại là cảm giác bất lực khi đứng trước mặt Pete, tuyến lệ bị người kia kích thích.
Người đang nằm trên lưng Vegas khóc lóc này, là bạn giường làm giao dịch với hắn, nhưng hơn thế, là bé con chạm đến đáy lòng mình.
Hắn có thể cảm giác được, Pete khi đứng trước đoạn tình cảm này của bọn họ, thấy rất giày vò thống khổ.
Có lẽ, so với tình yêu của hắn, em ấy càng muốn giữ lấy tôn nghiêm của mình hơn.
Vegas, Pete, hai người bọn họ giống như được gắn với nhau bằng một chất nhựa nhân tạo, thân mật khắng khít, lúc ở bên nhau cảm thấy chất nhựa kia dính chặt khiến cho cả người đều khó chịu, tách ra rồi lại cảm thấy da mình như bị xé rách, đau đớn vô cùng.
Nhân sinh này luôn là như vậy, nỗi đau trên thực tế tính ra hơn tưởng tượng rất nhiều.
*
Lúc bọn họ về là ngay dịp tết, Vegas nán lại nhà bố mẹ tới hết Tết âm lịch, để mình Pete ở nhà cô đơn một tuần.
Vegas hẳn là thấy có lỗi, ngày trở về mua cho Pete rất nhiều quà, dù vậy Pete không để ý mấy cái túi lớn lớn bé bé, chỉ tiến lên ôm hắn.
Vegas buông đồ trong tay ra, đám túi rơi trên mặt đất. Tay hắn vuốt ve cậu, ôm Pete ngã xuống sofa.
Đối phương bị hắn đè dưới thân, Vegas nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Pete, hỏi. "Sao đã gầy tới vậy rồi? Tôi mới ra khỏi nhà có mấy ngày."
"Gầy chỗ nào?" Cậu phồng môi, hờn giận đáp.
"Ở đây," nói rồi hôn lên mặt cậu, "Ở đây cũng gầy," lại hôn lên cằm cậu, "Còn có ở đây." Cuối cùng xuống đến miệng.
Vegas nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, cảm thụ môi lưỡi ấm áp của Pete, cuối cùng hôn hôn mút mút vài cái nhỏ vụn rồi kết thúc.
Một cái hôn đầy nhớ nhung lưu luyến, không lẫn tình dục tạp nhạp, chỉ đơn thuần vì anh rất nhớ em.
Vegas tắm rửa xong, lúc bước ra Pete đang ngồi trên sofa chơi di động, cậu nhìn chằm chằm màn hình cười, thỉnh thoảng có âm báo tin nhắn.
"Đang nhắn tin cho ai vậy?" Vegas cúi đầu xem điện thoại Pete. Trên màn hình chat để tên hiển thị Pi Kul.
"Pi Kul... Là ai vậy?"
"Đàn anh trong công ty em."
"Vậy sao? Không phải hết thực tập rồi? Đưa tôi xem." Nói xong vươn tay muốn lấy di động của cậu.
Pete khẽ hừ một tiếng, ném qua cho hắn, "Cứ việc."
"Em đưa tôi xem thật?"
"Xem đi, em mặc kệ." Nói vậy song Pete rõ ràng có chút giận dỗi, khoanh tay dựa vào sofa.
Thấy thế Vegas bỏ điện thoại qua một bên, sau đó ôm chặt Pete như muốn khảm cậu vào lồng ngực mình, dụi đầu lên vai cậu, "Thôi, tôi chỉ xem em."
Ngữ khí của hắn đáng thương quá đỗi.
Ai bảo tôi thích em như vậy? Thành ra Pete của chúng ta nói cái gì cũng đúng.
Kỳ thực Pete không phải ghét Vegas xem nhật ký tin nhắn của mình, cậu không có gì dấu diếm, chỉ là ngay lúc bốc đồng, hắn càng muốn xem thì càng không cho hắn xem.
Chỉ phiền Vegas thấy cậu trở chứng vậy vẫn thích, e là đã triệt để bị cậu làm cho u mê rồi.
Kỳ nghỉ lúc nào cũng ngắn ngủi. Một khi qua rồi sẽ liền trở về trạng thái bận rộn lúc trước.
Thời tiết ấm dần, còn có mầm non chui lên khỏi đất, mấy chậu hoa ngoài ban công bắt đầu mọc thêm cành lá. Buổi sáng mùa xuân hay có gió lạnh, dù bật máy sưởi cũng không mấy tác dụng, so với mùa đông càng làm cho người ta không muốn rời giường.
"Hôm nay sao dậy sớm vậy? Chủ nhật mà." Vegas thức sớm, vừa mở mắt liền thấy Pete đứng ở mép giường sửa soạn đồ đạc.
"Hôm nay em muốn ra ngoài." Pete nói, hạ giọng rất thấp. Cậu xoay người lại, trên người là áo khoác cổ lông đen, quần dài cùng màu thẳng tắp, tóc gọn gàng không có lấy một sợi lộn xộn.
"Muốn đi đâu?"
"Tảo mộ ở ngoại ô." Cậu hạ môi, nụ cười bình đạm mà chua xót, mở miệng nói. "Hôm nay là giỗ mẹ em."
Pete chưa bao giờ nhắc đến thân nhân, Vegas mới đầu tưởng cậu với người nhà bất hòa, lúc sau mới biết trên đời này, Pete còn trơ trọi có một mình.
Vegas ngồi dậy, "Không có xe ra ngoại ô đâu, nếu muốn, tôi đưa em đi."
Bất ngờ là cậu không từ chối, Pete gật gật đầu.
Vegas lái xe đưa cậu đi, suốt quãng đường Pete chỉ im lặng, đi ngang qua một cửa hàng hoa thì dừng xe mua một bó Calla Lily. Là loại hoa lúc sinh thời mẹ cậu yêu nhất.
"Mẹ, con đến thăm người."
"Mẹ ở thế giới bên kia thế nào rồi? Con đang sống rất tốt, mẹ không cần lo lắng. Ở cũng tốt, ăn cũng tốt, còn mập lên nữa."
"Con cái gì cũng ổn, chỉ là... chỉ là rất nhớ mẹ."
Cậu vẫn luôn cười như trước, nhưng nước mắt lại không kềm được, rơi xuống từng giọt.
"Mẹ, tháng sáu năm nay con tốt nghiệp rồi, đến lúc đó có thể tự đi làm kiếm tiền. Con còn nhớ rõ hồi còn nhỏ từng nói sẽ mua cho mẹ một ngôi nhà lớn, rốt cuộc lại không thể thực hiện sớm một chút, thật xin lỗi."
"Sau khi mẹ đi rồi, Pete làm rất nhiều chuyện sai, mẹ sẽ không trách Pete chứ."
Cậu xoa xoa nước mắt, quay đầu lại nhìn đến Vegas đứng đằng xa.
Vegas đi cùng cậu đến đây, lại chỉ đứng cạnh ghế dài ở nghĩa trang, hắn không muốn quấy rầy khoảng thời gian Pete dành cho mẹ.
"Mẹ, hôm nay con tới đây với người kia, anh ấy là người mà con thích."
Cậu cúi đầu, có chút ngượng ngùng nở nụ cười.
Nụ cười lần này thật sự xuất phát từ nội tâm.
Pete lần đầu tiên nói ra tình cảm sâu kín, thổ lộ với người thân yêu nhất trên đời của cậu.
"Mẹ biết lâu rồi đúng không, con thích nam giới, tuy rằng con chưa từng nói ra, nhưng trong lòng người hẳn luôn hiểu được. Con trai trước giờ đâu có gạt được mẹ cái gì."
"Người kia đối xử với con rất tốt, vẻ ngoài đẹp, tính cách tốt, công việc ổn định, nói chung cái gì cũng chu toàn. Vấn đề là... là con không thể lại thích anh ấy. Con rốt cuộc phải làm gì bây giờ?"
Pete từ nhỏ đến lớn bất kể chuyện gì cậu cũng làm được, luôn khiến mẹ yên tâm. Cậu gánh vác rất nhiều, chuyện cá nhân đều tự giải quyết, tốt đến mức người ngoài quên mất cậu cũng có vấn đề không biết làm sao, sẽ có lúc muốn dựa vào người khác.
Pete nán lại rất lâu, chỉ lúc mặt trời từ đông ngả về đằng tây, mới dời bước chân.
Vegas tiến lại chỗ cậu. Pete nhìn Vegas đứng trước mặt mình, đôi mắt cậu có chút sưng, cúi đầu dụi vào ngực Vegas, kéo lấy cổ áo hắn, nói bằng thanh âm rất mỏng.
"Vegas à, em rất mệt, chúng ta về nhà đi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top